“Cô….”
Nhược Hy trợn mắt nhìn Tiêu Nhã. Làm thế nào mà cô lại biết ả muốn bỏ thuốc độc được? Rõ ràng ả rất cẩn thận kia mà?
Tiêu Nhã hất cằm cô ta sang một bên, cô nhẹ nhàng ngồi lên giường, hai chân thong dong bắt chéo. Muốn hại cô? Đâu có dễ!
“Kẻ giở trò vào ly trà của tôi hôm trước chắc cũng là cô nhỉ?”
Nhược Hy quỳ gối không dám thẳng mặt, ả siết chặt tay, run người im lặng.
Cô nhìn ả khẽ cười.
“Ồ, im lặng đồng nghĩa với việc chấp nhận nhỉ? Cô muốn trăn trối gì không?”
Nhược Hy rơm rớm nước mắt, ả vừa khóc vừa cầu xin.
“Thật ra….tôi bị đe dọa”
Chết đến nơi rồi còn giả nai à. Vậy thì được thôi, nếu ả đã muốn như vậy thì cô chiều.
“Ồ, bị đe dọa à? Cô nói tôi nghe nào? Ai đe dọa?”
Tiêu Nhã lạnh lùng nhìn ả bằng nửa con mắt, Nhược Hy lạnh gáy, run rẩy trả lời.
“Tôi….tôi không thể nói được”
Đến chết còn không chịu khai ra kẻ đằng sau. Xem ra cô còn phải mạnh tay rồi.
“Aiya, dạo này xương khớp có chút….”
*Bụp
“Không được thoải mái!”
Tiêu Nhã lập tức đấm vào mặt ả một cái thật mạnh. Nhược Hy choáng váng ngã xuống sàn. Máu mũi từ từ chảy xuống. Nhược Hy hoảng hồn nhìn cô.
Rốt cuộc từ khi nào cô lại bạo lực đến vậy?
Cô nắm lấy tóc ả rồi giật đầu lên. Nhược Hy trợn to mắt nhìn.
“Úi dồi, mới chạm nhẹ cái mà chảy máu mũi rồi à? Yếu thế~”
Tiêu Nhã cười khẩy. Nhược Hy bỗng chốc bị khiêu khích, lòng ả vô cùng điên loạn, hận không thể giết chết cô.
Ả nhất định phải nhịn, ả nhất định phải khiến cô sống không bằng chết.
“Xin lỗi Cố phu nhân, tôi sai rồi”
Tiêu Nhã thả Nhược Hy ra, ả đau đớn quỳ dưới chân cô. Tay ả thò ra phía sau lưng, nắm lấy chiếc khăn đã được tẩm thuốc mê từ trước.
“Còn muốn hại tôi tiếp à?”
Tiêu Nhã liền chụp lấy tay cô ta, vặn thật mạnh cổ tay, ả đau đớn kêu lên. Cô ghé sát mặt ả, nhẹ nhàng lấy tay mơn trớn khuôn mặt.
Nhìn thấy khuôn mặt khó coi của ả, cô lại vô cùng hài lòng. Tiêu Nhã cười ma mị, nhẹ nhàng thì thầm.
“Một là đứng về phía tôi còn hai thì….cô biết kết quả thế nào rồi đấy”
Nhược Hy muốn phản kháng nhưng lại không ngờ cô lại mạnh đến vậy, đến cả tay ả còn không thể nhúc nhích một chút.
Dưới sự khống chế của cô, ả không thể làm gì khác ngoài đồng ý với điều một.
Tiêu Nhã cười hài lòng rồi buông ả ra. Cô chỉ vào ấm trà trên bàn rồi lạnh lùng liếc nhìn ả.
“Dọn cho sạch. Vết thương trên người cô biết phải nói thế nào rồi chứ?”
Nhược Hy sợ hãi vội vàng gật đầu. Ả nhanh chóng dọn dẹp rồi lui đi. Khi bước đến cửa, Tiêu Nhã liền buông một câu.
“Đừng có nghĩ đến việc phản kháng cũng như phản bội, tôi không biết tôi sẽ làm nên chuyện gì đâu”
“Vâng”
*Cạch
Nhược Hy bước ra ngoài, ả nghiến răng, nắm chặt lấy khay trà.
“Hừ, tôi nhất định không bỏ qua chuyện này”
Nghe tiếng bước chân xa dần, Tiêu Nhã mới nằm dài lên giường. Cô cũng đâu có muốn bạo lực, tại cô ta cần phải được dạy dỗ đàng hoàng mà.
Bạo lực chỉ tổ làm mất hình tượng thục nữ của cô thôi.
Nhất định cô ả đấy sẽ không thể bỏ qua chuyện này, cô phải nghĩ cách để khiến ả sợ cô đến mức phục tùng mới được.
“Phải cố gắng thôi!”
“Cố gắng cái gì?”
Tiêu Nhã vội vàng nhìn về phía cửa. Cố Tư Dật? Rốt cuộc hắn đứng đó từ bao giờ vậy????
“Cố phu nhân đang thực hiện âm mưu gì sao? Hửm?”
Tư Dật từ từ tiến gần giường cô. Tiêu Nhã bỗng chột dạ liền cười gượng.
“Hơ…hơ…hơ…không có gì cả”
Hắn đột nhiên mò lên giường, càng ngày càng tiến sát gần cô. Tiêu Nhã giơ tay phòng vệ.
Càng nhìn khuôn mặt hắn, chuyện “trong sáng” ấy bất chợt cứ hiện lên làm mặt cô nóng bừng.
“Anh….anh làm gì?”
Cố Tư Dật đột nhiên dí sát mặt hắn với mặt cô. Tiêu Nhã phát điên mất thôi. Hắn rốt cuộc là muốn dùng mỹ nam kế đấy à???
“Hừm, em nói xem anh muốn làm gì?”
*Chụt
Đột nhiên hắn hôn vào má cô. Tiêu Nhã ngỡ ngàng nhìn hắn. Cái tên gian xảo chiếm tiện nghi này!!!!!
Cô nhăn mặt, trợn to mắt nhìn hắn.
Nhìn vẻ mặt ngây ngô của cô chắc bây giờ không biết tội của mình lớn thế nào rồi.
Vừa để cho trai lạ thì thầm bên tai, vừa nhìn âu yếm với anh ta lại còn níu lấy anh ta không cho rời đi. Hắn vừa nghĩ vừa tức giận lẩm bẩm.
“Ha, theo trai lạ bỏ chồng, tội lớn thế này không phạt là không được”
Tiêu Nhã nghe không rõ liền muốn hỏi lại.
“Anh nói gì…..ưm”
Không để cô nói, hắn liền hôn nhẹ chặn miệng. Tiêu Nhã sững sờ, rốt cuộc hắn có bệnh à?
Tư Dật khẽ liếm môi rồi nhìn cô quyến rũ.
“Môi ngọt thế này, chắc người lại càng ngọt hơn?”
Còn…..