Môn thi cuối cùng kết thúc vào chiều 13/1.
Sơ Hạnh trở lại ký túc, cô bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị trước cho chuyến đi về nhà vào ngày mai.
Mà tối nay, lớp cô tổ chức bữa ăn liên hoan.
Kỷ An cũng có tiệc liên hoan với lớp giống như Sơ Hạnh.
Gần trường học chỉ có một vài nhà hàng lớn, vì vậy mỗi khi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đến đều rất thích hợp cho các buổi ăn tối luôn sung túc đầy ắp cả người.
Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi nhiều lớp khác nhau cùng nhau ăn tối tại cùng một nhà hàng.
Thời gian ăn tối được cả lớp thống nhất là bảy giờ tối.
Nhưng lúc Sơ Hạnh cùng ba cô bạn cùng ký túc xá đến phòng ăn vào khoảng 18:50 thì có một số món ăn đã được dọn ra.
Tuy nhiên điều khó chịu nhất là những món ăn trên bàn vẫn còn ghế trống đã bị người đến trước ăn gần hết.
Dụ Thiển mất hứng nói: “Đã đến giờ ăn rồi sao? Mọi người vẫn chưa tới đông đủ.”
Bạn cùng phòng của Tôn Vi nói với giọng có lỗi: “Xin lỗi, tôi tưởng mọi người đều đã đến, hơn nữa cũng sắp đến giờ nên tôi mời mọi người đi ăn trước.”
Ninh Đồng Đồng khó hiểu: “Ở đây còn có mấy chỗ trống, cậu không chú ý tới chỗ trống à?”
Ninh Đồng Đồnng nói đúng từ “mọi người.”
Một bàn người lúc này cũng không một ai lên tiếng.
Trong lòng Dụ Thiển cực kỳ chán ghét, cô ngồi xuống và ngả người ra sau ghế, vẻ mặt lạnh nhạt.
Ninh Đồng Đồng cùng Hứa Âm lần lượt ngồi xuống, ngay cả chén đĩa cũng không lấy ra.
Sơ Hạnh bên cạnh Dụ Thiển và Hứa Âm.
Mặc dù từ đầu đến cuối cô không lên tiếng, nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy không thoải mái.
Đổi lại là bất cứ ai vội vã đến bữa ăn tối để không bị trễ mà thấy người khác đã ăn trước rồi, đương nhiên chắc chắn sẽ khó chịu.
Tôn Vi đang chuẩn bị hòa giải thì nhân viên phục vụ đã bưng thức ăn mới vào phòng riêng.
Mỗi phòng riêng nơi các lớp tụ tập ăn tối đều có một cửa phụ khác.
Bây giờ một vài cánh cửa mở ra, ba phòng hoàn toàn thông nhau.
Diệp Bắc Hữu ở phòng chính đứng dậy đi tới, giúp bưng thức ăn lên bàn.
Cậu ta không kìm được nhìn Sơ Hạnh mấy lần.
Cô dỡ chén muỗng ra, đứng dậy, bưng nồi nước nóng, đổ một ít nước nóng vào bộ đồ ăn rồi đến ly uống nước.
Sau đó, cô lần lượt đổ nước nóng lên giúp ba cô bạn cùng phòng, cũng bảo mấy cô ấy tráng ly trước.
Sau khi làm nóng bộ thìa chén xong, cô buộc gọn tóc, lúc này mới cầm đũa gắp rau.
Diệp Bắc Hữu trở về gian chính, cậu không khỏi quay mặt lại nhìn Sơ Hạnh.
Dáng vẻ nhai kỹ nuốt chậm của cô giống như một con mèo nhỏ, lúc ăn thì yên lặng, vô cùng dễ thương.
Bữa tối đến một nửa, nhiều người không còn giữ nguyên tư thế ban đầu nữa.
Nam sinh trong lớp lần lượt theo vòng tròn mời bia.
Sơ Hạnh không uống bia, thay thế bằng coca, có nam sinh đến mời bia thì cô nhấp một ngụm đồ uống lạnh như đá, còn khi không có ai mời rượu thì cô vùi đầu ăn tối, trò chuyện với bạn cùng phòng.
Đến phía sau, chỗ ngồi đã trở nên hỗn loạn.
Những người cùng bàn với họ đi sang bàn khác để trò chuyện, còn những người ở bàn khác thì đến bàn của các cô.
Không ít người uống bia, cả phòng bao nồng nặc mùi bia rượu.
Sơ Hạnh cũng phát hiện ra tính khí của nhiều bạn cùng lớp sẽ thay đổi đáng kể sau khi uống bia.
Chẳng hạn, nam sinh trầm tính và hơi dè dặt trong lớp giờ đã trở thành một người nói nhiều, gặp ai cũng đều luyên thuyên hai ba câu.
Ngoài ra còn có một cô gái khác trong ký túc xá nữ, bình thường rất lạnh với mọi người, uống bia vào thì mặt đỏ như quả táo, chỉ cười cả buổi.
Dụ Thiển cũng uống bia, nhưng cô tửu lượng tốt, không say, cũng không có biểu hiện gì khác thường.
Sau đó Hứa Âm bảo Ninh Đồng Đồng đi vệ sinh cùng cô.
Hứa Âm vừa rời đi, chỗ ngồi bên Sơ Hạnh bỗng trống không.
Rất nhanh, có người lập tức ngồi vào vị trí của Hứa Âm.
Sơ Hạnh quay sang, thấy Diệp Bắc Hữu đang ngồi trên tay cầm theo ly bia.
Diệp Bắc Hữu chắc hẳn đã uống nhiều, mặt hơi đỏ, cổ và tai cũng đều đỏ bừng.
Cậu ta nâng ly lên, mỉm cười nói với Sơ Hạnh: “Sơ Hạnh, chúng ta uống một ly đi.”
Sơ Hạnh cầm ly coca còn một nửa lên, trả lời cậu: “Mình không uống bia, chỉ có thể thay bằng coca được thôi.”
Diệp Bắc Hữu gật đầu: “Tùy cậu, để tôi.”
Sơ Hạnh còn chưa kịp phản ứng, Diệp Bắc Hữu một hơi uống cạn ly bia.
Cô không còn cách nào khác ngoài uống hết nửa ly coca kia.
Uống coca xong cô có chút chướng bụng, muốn ợ một hơi.
Cô bặm môi, khó chịu không lên tiếng, chỉ có lồng ngực phập phồng.
Diệp Bắc Hữu tùy ý cầm lấy nửa chai bia bên cạnh rót cho mình.
Cậu ta cứ ngồi xuống chiếc ghế cạnh Sơ Hạnh, cầm ly bia trong tay, nhất thời không nói gì, cũng không rời đi.
Giống như đang ngẩn người, cũng tựa như đang suy nghĩ về điều gì đó.
Sơ Hạnh cảm thấy Diệp Bắc Hữu là lạ, nhưng lại không biết chính xác kỳ quái ở chỗ nào.
Cô quay mặt lại, kéo tay áo Dụ Thiển, nhẹ nhàng nói: “Thiển Thiển, cậu đi vệ sinh với mình nha.”
Dụ Thiển gật đầu đồng ý: “Được.”
Hai cô gái vừa đứng dậy, Diệp Bắc Hữu đột nhiên gọi Sơ Hạnh lại.
“Sơ Hạnh.” Cậu ta thấp giọng.
Âm thanh không lớn, nhưng đủ cho những người trong bàn đều nghe rõ.
Sơ Hạnh dừng lại, cụp mắt xuống nhìn Diệp Bắc Hữu.
Cậu ta vẫn ngồi ở tư thế đó.
Tầm mắt chỉ nhìn chằm chằm vào ly rượu trong tay, nói từng câu từng chữ: “Mình thích cậu.”
Biểu tình của Sơ Hạnh không có gì thay đổi, thậm chí đôi mắt chỉ phảng phất chút mơ màng.
Tựa như cô là người ngoài cuộc đang theo dõi lời tỏ tình của người khác chứ không phải là người được tỏ tình.
Sơ Hạnh chưa kịp nói gì, Diệp Bắc Hữu đã uống hết bia trong ly, đứng dậy, quay mặt về phía cô, lại nói: “Mình thích cậu.”
Mọi người ở gần đó đều nghe thấy, còn có vài nam sinh uống say cũng bắt đầu la hét ồn ào.
“Sơ Hạnh, lớp trưởng đã tỏ tình với cậu rồi kìa, cậu mau mở lời đi!”
“Đồng ý cậu ấy!” Một nam sinh uống say dùng đũa gõ mép đĩa không ngừng nói: “Chấp nhận cậu ấy đi!”
Kết quả là ngày càng có nhiều học sinh trong lớp kéo đến căn phòng này xem lớp trưởng tỏ tình.
Ngày càng có nhiều người thúc giục cô, đến nỗi thay cô quyết định luôn.
“Sơ Hạnh, sững người ra làm gì, mau nói chuyện đi!”
“Lớp trưởng đã thổ lộ, cậu đồng ý cậu ấy đi!”
Khi Sơ Hạnh đang bế tắc, Kỷ An ăn tối trong cùng một nhà hàng với cô thì bị một nam sinh trong lớp chạy lại nói: “Kỷ An! Chị cậu được lớp trưởng lớp bọn họ tỏ tình kìa!”
Lời còn chưa dứt, tiếng ghế cọ xát chói tai trên sàn nhà lần lượt vang lên.
Cận Ngôn Châu đứng lên trước Kỷ An.
Những người khác bên cạnh không chú ý đến điểm này, nhưng Nghiêm Thành lại bắt được.
Nghiêm Thành nhìn chằm chằm sắc mặt Cận Ngôn Châu đột nhiên trở nên u ám, không khỏi thắc mắc: “Chị gái Kỷ An được tỏ tình, sao anh Châu căng thẳng như vậy?”
Chốc lát, khi Kỷ An chạy về phía phòng riêng nơi khoa ngôn ngữ Trung đang dùng bữa tối,
Như phát hiện ra điều gì đó quan trọng, cậu ấy vỗ nhẹ vào bả vai Tiết Thần, sau đó sáp lại gần Tiết Thần, nhỏ giọng: “Vừa nãy anh Châu đứng dậy nhanh hơn Kỷ An.”
Tiết Thần chưa nhận ra: “Hả? Ý cậu là cung phản xạ của anh Châu nhạy hơn Kỷ An à?”
Nghiêm Thành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ấn vào sau đầu Tiết Thần: “Mày ơi là mày!”
…
Mọi người càng lúc càng ngày càng ồn ào cuồng loạn, Tôn Vi cũng cười nói: “Sơ Hạnh, hãy đồng ý đi!”
Vốn dĩ tối nay Dụ Thiển đã mất hứng, bây giờ lại càng khó chịu hơn.
Cô cau mày, đúng lúc cô đang định tức giận ngăn cản những người đang xem trò vui không quá coi trọng này thì Sơ Hạnh tự mình lên tiếng.
Cận Ngôn Châu đi theo Kỷ An đến cửa phòng nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định của Sơ Hạnh:” Xin lỗi, lớp trưởng, mình không thích cậu.”
Diệp Bắc Hữu cúi đầu nhìn cô, không cam lòng nhỏ giọng hỏi: “Vậy cậu thích ai?”
Cận Ngôn Châu sao?
Sở dĩ Diệp Bắc Hữu không cảnh giác mà nói ra câu này như vậy là bởi vì trong đầu cậu ta không tự chủ mà nhớ lại lời Cận Ngôn Châu đã nói với Dương Thích trong phòng vệ sinh nam vào ngày thi đấu bóng rổ: “Tôi sẽ đợi cô ấy thích tôi.”
Lúc ấy Diệp Bắc Hữu ở ngay bên trong, nghe rõ cuộc trò chuyện giữa Cận Ngôn Châu và Dương Thích.
Chính vì vậy mà cậu ta mới chắc chắn, Cận Ngôn Châu rất thích Sơ Hạnh.
Cậu ta sợ Cận Ngôn Châu thật sự sẽ đợi đến khi Sơ Hạnh thích mình, cho nên dưới tác dụng của bia, sinh ra cỗ xúc động này, bèn ra tay trước, tỏ tình với cô.
Tuy nhiên, câu trả lời là từ chối.
Đúng lúc Diệp Bắc Hữu hỏi câu hỏi này, trái tim Cận Ngôn Châu đột nhiên đập mạnh.
Cậu nhìn cô giữa đám đông, đôi môi mỏng bất giác mím lại, ngay cả hơi thở cũng như ngừng lại..
Sơ Hạnh nghiêm túc trả lời Diệp Bắc Hữu: “Mình không thích ai.”
Cõi lòng Cận Ngôn Châu nặng trĩu theo lời nói của cô.
Cảm xúc này chỉ kéo dài chưa đầy một giây, cậu khẽ nhếch khóe miệng.
Cô ấy vẫn chưa thích ai.
Đôi với cậu mà nói, đây chính là tin tốt nhất.
Sơ Hạnh vừa nói xong, Kỷ An đã đi tới bên cạnh cô.
Cậu nửa chặn cô lại phía sau, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Chị gái tôi vẫn còn nhỏ, không được phép yêu đương.”
Dụ Thiển ban đầu tỏ ra khó chịu, nhưng không hiểu sao, cô chợt bật cười khi nghe Kỷ An chững chạc đàng hoàng nói Sơ Hạnh chưa đủ tuổi vị thành niên, bỗng bật cười thành tiếng.
Một nhóm nam sinh khoa khoa học máy tính đi theo Kỷ An và Cận Ngôn Châu cũng nhất thời cười lên.
Kỷ An đã uống say.
Cậu có tính cách giống Sơ Hạnh, là người thẳng thắn cương trực, sẽ nói bất cứ điều gì mình nghĩ.
Sau khi uống rượu, tính cách ngay thẳng sẽ càng bộc lộ rõ hơn.
Kỷ An vẫn vẻ mặt phụng phịu nói: “Muốn yêu đương với chị ấy thì phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không đã.”
“Còn các cậu ồn ào bảo Sơ Hạnh đồng ý cậu ta à” Kỷ An thần sắc lạnh lùng nhìn lướt qua nam nữ trong phòng, cực kỳ tức giận hỏi:”Dựa vào cái gì giúp cô ấy đưa ra quyết định? Mấy cậu là ai hả?”
Nói xong, cậu lấy chiếc áo khoác Sơ Hạnh treo trên lưng ghế, mặc vào cho cô, giúp cô quàng khăn, sau đó một tay kéo Sơ Hạnh một tay cầm lấy túi xách của cô, dắt cô rời khỏi phòng.
Ninh Đồng Đồng cùng Hứa Âm vừa tới cửa phòng, đang thắc mắc tại sao nơi này lại tụ tập nhiều người như vậy thì nhìn thấy Kỷ An kéo Sơ Hạnh từ trong đi ra.
Bên cạnh còn có Cận Ngôn Châu.
Dụ Thiển theo sát phía sau.
Ninh Đồng Đồng hỏi: “Thế nào? Xảy ra chuyện gì sao?”
Dụ Thiển nói: “Đôi lời không nói hết được, chờ về ký túc xá mình kể sau.”
Sau đó lại hỏi: “Giờ hai cậu về luôn không?”
Hứa Âm nhạy bén nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn, đồng thời cô không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa nên trả lời Dụ Thiển: “Về chứ, ở đây chả thú vị chút nào.”
“Cậu ra cửa trước mình, mình với Đồng Đồng mang áo khoác lấy túi xách rồi qua tìm các cậu ngay.”
“Được.” Dụ Thiển gật đầu.
Lúc các cô nói chuyện, Cận Ngôn Châu thấp giọng hỏi Sơ Hạnh: “Uống bia à?”
Sơ Hạnh lắc đầu, nhẹ nhàng đáp lại cậu: “Không uống, mình uống coca.”
Cậu cuối cùng mới yên tâm, trả lời: “Ừm.”
Ngay sau đó, Cận Ngôn Châu nhìn thấy Sơ Hạnh tháo dây chun ra khỏi tóc cô, nới lỏng bím tóc đuôi ngựa mà cô tùy ý buộc trong lúc ăn.
Mái tóc mềm chạm vào má khiến cô nàng trông xinh xắn dễ thương hơn.
Đến trước cửa nhà hàng, Kỷ An nói với Sơ Hạnh: “Đã muộn rồi, lúc này trên đường chắc chắn có rất nhiều người say rượu. Chị chờ em chút, em đi lấy áo khoác rồi đưa chị về ký túc xá.”
Sơ Hạnh đã sớm ngửi thấy toàn thân cậu đầy mùi bia, cười nói: “Chẳng lẽ em chở chị về sao? Nhóc mê rượu.”
Kỷ An cười khà khà, “Vậy chị đưa em về đi.”
Cận Ngôn Châu đứng đó không nhúc nhích, dặn dò Kỷ An: “Lấy áo giúp tôi luôn.”
Kỷ An ngơ ngác hỏi: “Anh Châu, cậu cũng về à? Không uống nữa sao?”
Cận Ngôn Châu nhẹ nhàng trêu chọc: “Cậu tưởng ai cũng mê nhậu như cậu ư?”
Kỷ An mỉm cười, quay người sải bước trở lại phòng bao lấy áo khoác.
Đợi cậu quay lại, Ninh Đồng Đồng và Hứa Âm cũng đi tới.
Sáu người đi dọc con đường đến trường.
Đúng như dự đoán, trên đường có rất nhiều người say rượu, vừa đi vừa lắc lư, nói chuyện rất to nhưng vì say nên nói không rõ ràng.
Thậm chí có người còn ngồi xổm bên đường nôn mửa.
Ninh Đồng Đồng không nhịn được bèn hỏi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, bây giờ Dụ Thiển mới kể lại lại sự việc lúc Ninh Đồng Đồng và Hứa Âm không có mặt.
Ninh Đồng Đồng chớp mắt đau buồn: “Ây da… mình thấy xấu hổ thay cho Hạnh Hạnh.”
“Tỏ tình trước mặt mọi người, người xem ồn áo ham náo nhiệt, mình thực sự không thể chấp nhận được, giống như bắt cóc vậy.” Ninh Đồng Đồng trầm ngâm nói: “Cầu hôn thì còn được, dù sao hai người cũng đã yêu nhau rồi mà.”
Hứa Âm nói: “Việc cầu hôn chẳng dễ dàng lắm. Nếu một bên chưa sẵn sàng kết hôn thì sẽ rất khó xử.”
“Cũng đúng nhỉ.” Ninh Đồng Đồng đồng ý nói.
Kỷ An uống say đi tuốt ở đàng trước.
Cậu bước đi nghiêm túc từng bước một.
Dụ Thiển ở bên cạnh cậu, nói chuyện với cậu: “Hôm nay cậu uống bao nhiêu?”
Kỷ An lập tức đáp: “Một chai rưỡi.”
Dụ Thiển nhìn vẻ mặt cậu đầy tự hào, như một đứa bé đang cầu xin khen ngợi, khẽ cười nói: “Tôi tiến bộ hơn một chút, uống thêm được nửa chai nửa đó.”
Kỷ An duỗi hai ngón tay ra, làm động tác hình cây kéo.
Cậu trịnh trọng thông báo: “Lần sau tôi sẽ uống hai chai.”
Dụ Thiển bật cười.
Cô hỏi cậu câu hỏi giống như đợt say lần trước: “Cậu còn nhận ra tôi không?”
Kỷ An quay mặt lại nhìn cô, chớp chớp mắt vài cái rồi mỉm cười đáp lại: “Là Thiển Thiển nè.”
Là, Thiển Thiển, nè.
Đáng yêu quá đi.
Dụ Thiển không khỏi đưa tay ra xoa đầu cậu một cái.
Kỷ An nhanh chóng kêu ta cô xuống, đặc biệt còn dùng lời lẽ chính nghĩa nói: “Không cho sờ.”
“Không được tự tiện chạm vào đầu của con trai nhá.” Cậu thì thầm.
Trái tim Dụ Thiển gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bởi vì, cậu đã nắm tay cô, mặc dù chỉ trong giây lát mà thôi.
Ninh Đồng Đồng ở bên kia đã chuyển chủ đề, cô hỏi Sơ Hạnh: “Hạnh Hạnh, cậu không thích lớp trưởng, vậy cậu thích mẫu người con trai như nào?”
Trong lòng Cận Ngôn Châu lại một lần nữa chấn động.
Sơ Hạnh nghiêng đầu suy nghĩ.
Sau vài giây, cô trả lời: “Mình không biết mình thích mẫu con trai như thế nào.”
“Dường như không có bất kỳ yêu cầu cụ thể gì cả.”
Cận Ngôn Châu khẽ cúi đầu, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, sau đó nhanh chóng mím môi để che đi nụ cười mỉm nơi khóe miệng.
Cô vẫn chưa hiểu thích là gì, và cũng không chưa nhận ra cảm giác phải lòng một ai đó.
Nhưng cô có thể dứt khoát từ chối những người cô không thích dựa trên bản năng của mình.
Sơ Hạnh vốn đã nhờ Cận Ngôn Châu lo cho Kỷ An lúc ngã ba đường, muốn cùng bạn cùng phòng trở về ký túc xá.
Nhưng Kỷ An lại nhất định phải để Sơ Hạnh đưa cậu về.
Sơ Hạnh đành phải bị cậu kéo đi về phía ký túc xá nam.
Dụ Thiển hỏi Sơ Hạnh: “Hạnh Hạnh, muốn mình đi cùng cậu không?”
Sơ Hạnh nghĩ đến đêm nay tâm tình Dụ Thiển không tốt, còn uống rất nhiều, không muốn làm phiền cô chạy qua chạy lại thêm một chuyến nữa, liền nói: “Không cần đâu, Thiển Thiển cậu mau trở về nằm nghỉ ngơi đi.”
Trong lòng Dụ Thiển thực sự rất muốn đi cùng với Sơ Hạnh.
Nhưng vì Sơ Hạnh đã nói như vậy nên cô chỉ có thể cùng Hứa Âm và Ninh Đồng Đồng trở về ký túc xá.
Sau khi tách ra khỏi Sơ Hạnh, Hứa Âm khẽ thở dài, mỉm cười với Dụ Thiển: “Cậu không nên hỏi Hạnh Hạnh, trực tiếp nói đi cùng cậu ấy, chắc là cậu ấy sẽ không từ chối cậu.”
Dụ Thiển xoa xoa huyệt thái dương, cũng cười: “Có thể uống quá nhiều, hơi say mất rồi.”
Nhưng cô luôn có tửu lượng tốt, đồ uống hôm nay thật sự sẽ không khiến cô say.
Nhưng làm cho cô ấy say, chính là câu nói của Kỷ An: “Là Thiển Thiển nè.”
Còn nữa, cậu kéo tay cô.
Sơ Hạnh đưa Kỷ An xuống dưới lầu ký túc xá nam.
Cận Ngôn Châu đang đỡ Kỷ An lên bậc thang bỗng nhiên nói với Sơ Hạnh: “Cậu đừng đi trước.”
Sơ Hạnh khó hiểu: “Ơ?”
Nhưng cậu đã nắm lấy cánh tay của Kỷ An bước nhanh vào tòa nhà.
Sơ Hạnh đang ở tầng dưới trong ký túc xá nam, trong lúc nhất thời cô cảm thấy mình đã nghe nhầm.
Cô có chút không chắc liệu Cận Ngôn Châu có muốn cô đợi cậu hay không.
Ngay khi Sơ Hạnh đang do dự không biết nên tiếp tục chờ đợi hay quay người rời đi thì thấy Cận Ngôn Châu chạy ra khỏi tòa nhà.
Cậu đưa cho cô cây bút đang cầm trên tay, giọng điệu có vẻ cứng ngắc: “Đây, coi như… quà tặng năm mới.”
Sơ Hạnh nhận lấy cây bút trong tay cậu, trên mặt hiện lên lúm đồng tiền cười nói: “Cám ơn nha.”
Cậu có chút lúng túng nói: “Dù sao thì tôi cũng xuống đây rồi, để đưa cậuvề.”
Sơ Hạnh không từ chối ý tốt của cậu.
Cô nhận ra sự lịch thiệp và tính tình chu đáo bên dưới những lời nói lạnh lùng của cậu.
Sơ Hạnh từ lâu đã biết, Cận Ngôn Châu là một người rất tốt.
Chẳng qua cậu không giỏi bày tỏ suy nghĩ và cảm xúc của mình một cách trực tiếp mà thôi.
Nhưng cô không biết rằng khi nãy cậu ở trong phòng ký túc xá luống cuống vội vàng lục tung đồ trên bàn học tìm một món đồ để tặng cho cô.
Cuối cùng, cậu chọn chiếc bút đã mua trước khi thi, chọn một chiếc chưa dùng, lấy ra đưa cho cô.
Trên đường trở về, Sơ Hạnh đang suy nghĩ xem có thể tặng gì cho cậu làm quà năm mới.
Nghĩ tới nghĩ lui, dường như chẳng có gì để tặng cả.
Sơ Hạnh không kiềm được thở dài.
Cận Ngôn Châu nghe thấy tiếng thở dài của cô, quay mặt nhìn cô.
Cô gái mặc áo khoác bông, khăn quàng choàng trên cổ, che gần hết nửa khuôn mặt.
Tựa như muốn hít khí trời cho hô hấp thoải mái một chút cô bèn giơ tay kéo khăn xuống, sau đó thở ra một luồng khí trắng.
Con đường giữa ký túc xá nam và nữ rất gần nhau.
Cận Ngôn Châu còn chưa cảm thấy đi được vài bước thì đã đến dưới lầu ký túc xá của cô.
Âm thanh Sơ Hạnh trong veo: “Mình tới rồi.”
“Bái bai.” Cô vẫy tay vẫy tay trong tay áo.
Một giây sau, Sơ Hạnh vừa bước về phía trước một bước bỗng nhiên quay lại.
Cô mở túi xách, lục lọi thật nhanh.
Cận Ngôn Châu hơi nhướng mày hỏi: “Sao vậy…”
Chưa kịp nói xong, Sơ Hạnh đã lấy trong túi ra một cây kẹo mút.
Cô vui vẻ nói: “Đột nhiên nhớ ra mình còn có một cây kẹo mút muốn tặng cho cậu.”
Sơ Hạnh đưa tay đưa kẹo cho Cận Ngôn Châu, sau đó cười nói: “Coi như một món quà năm mới nho nhỏ đi.”
Giọng điệu của cô có chút vui tươi hoạt bát, cô nói với cậu: “Để dành đến Tết ăn nha, như vậy mỗi ngày năm mới đều chìm đắm trong sự ngọt ngào.”
Cận Ngôn Châu nhận lấy cây kẹo mút từ tay cô.
Trước khi cô quay người bước vào tòa nhà, cậu rốt cuộc cũng lấy hết can đảm nói: “Chúc mừng năm mới, Sơ Hạnh.”
Rồi nói thêm nhưng có chút khô khan không tự nhiên: “Chúc sớm.”
Sơ Hạnh khẽ cười, sau đó nhẹ giọng nói: “Chúc mừng năm mới, Cận Ngôn Châu.”
Khi cô bước vào khu ký túc xá, Cận Ngôn Châu cụp mắt xuống nhìn cây kẹo mút trong tay, khóe miệng chợt nở một nụ cười.
Kẹo mút vị sữa dâu.
Vị dâu.
Giống như cô vậy.