Edit: Packha03
Quý Thanh Vãn lần đầu nghe nói được người khác dẫn đi còn bị lạc đường.
“Lạc đường?” Quý Thanh Vãn có chút ngạc nhiên, “Không phải có vị hòa thượng dẫn anh đi sao?”
Nói đến đây, cô nhìn xung quanh một vòng, mới nhận thấy vị hòa thượng khi nãy đi cùng người đàn ông đã không thấy đâu, chỉ còn một mình anh ta.
“Vị hòa thượng đó đã bị người khác gọi đi rồi.” Thịnh Du nửa híp mắt, trả lời câu hỏi.
Quý Thanh Vãn nhíu mi, “Vậy thầy ấy không nói cho anh biết Trai Đường ở đâu sao?”
Thịnh Du gật gật đầu, hào phóng thừa nhận: “Có nói, nhưng tôi không nhớ.”
Quý Thanh Vãn nghe lời giải thích, biểu tình không còn gì để nói.
Dân chơi hệ mù đường à? Đoạn đường ngắn như vậy cũng không nhớ.
“Không phải.”
Người đàn ông bỗng nhiên nói một câu, Quý Thanh Vãn nghe vậy đần độn, nghi hoặc hỏi, “Cái gì ko phải?”
Thịnh Du chống cằm trên mặt đất, nhàn nhạt nói, “Trời tối quá, đường đi thì ngoằn ngoèo. Tôi lạc đường ở đây là bình thường, không phải sao?”
Quý Thanh Vãn:……?
Người này chẳng lẽ sẽ thuật đọc tâm à? Còn có thể biết cô vừa rồi đang nghĩ cái gì!
Thịnh Du nhìn thấy biểu tình của cô, thoáng nâng mi, không nói chuyện.
Quý Thanh Vãn ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác, “Tôi mang anh đến Trai Đường, đi thôi.”
Nói xong, cô cất bước đi phía trước, Thịnh Du đuổi kịp bước chân cô.
Hai người đi được một đoạn ngắn, Quý Thanh Vãn ngẩng đầu nhìn quán ăn không xa, duỗi tay chỉ chỉ, giới thiệu cho anh, “Đó chính là Trai Đường.”
Thịnh Du ngẩng đầu quét mắt nhìn căn nhà có điểm quen thuộc, nhướng mày, “Ở chỗ đó?”
Quý Thanh Vãn nghe vậy, nghi hoặc nhìn anh, “Làm sao vậy?”
Thịnh Du sắc mặt bình tĩnh “Ồ” một tiếng, “Tôi vừa rồi có đi qua chỗ đó.”
Nói hết lời, anh chậm rì rì bổ sung một câu, “Còn đi ngang qua hai lần.”
Quý Thanh Vãn ngẩn người, sau đó trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh kia, không phúc hậu cười ra tiếng, cảm nhận tầm mắt của người bên cạnh, cô đè xuống khóe miệng, xin lỗi nói: “Ngại quá, tôi không nhịn được.”
“Cười đi.” Thịnh Du ánh mắt nhàn nhạt nhìn quán ăn đằng trước, “Ai biết lại là nơi này.”
Giọng nói cam chịu này càng khiến Quý Thanh Vãn muốn cười, cô nhấp môi không để ý cười, khụ một tiếng, “Anh vào xem một chút xem Trai Đường anh đã đi qua đi.”
Thịnh Du nghe tiếng cười nhạo này, đuôi lông mày khẽ nhếch, không cho ý kiến.
Kiến trúc các phòng ở ngôi chùa không có gì khác biệt, nếu không phải thường xuyên đến đây, cô chắc cũng không biết đường mà đi, vì khả năng nhớ đường của Quý Thanh Vãn không tốt lắm. Nhưng nghe trải nghiệm “vô tình” bị lạc của người đàn ông bên cạnh,, khiến cô có điểm bật cười.
Vị thiếu gia tản mạn này cũng rất tùy ý.
Bên trong Trai Đường đèn bật sáng trưng, hai người một trước một sau đi vào, vị hòa thượng nhìn thấy gương mặt hai người liền ngẩn người, sau khi hoàn hồn hỏi bọn họ muốn gọi món gì.
Quý Thanh Vãn không có ý định ăn uống gì, nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, ý bảo anh gọi món.
Thịnh Du thấy cô như vậy, nhàn nhạt hỏi, “Cô như vậy không đói bụng à?”
Quý Thanh Vãn lắc đầu, “Không đói bụng.”
Thịnh Du nghe vậy cũng không để ý, ngẩng đầu nhìn về phía vị hòa thượng đối diện, hỏi, “Nơi này có phải chỉ có thức ăn chay thôi đúng không?”
Vị hòa thượng gật đầu, giải thích cụ thể một lượt cho anh ở Trai Đường có những món gì.
“Được.” Thịnh Du nghe xong quét mắt nhìn thực đơn trước mặt, lời ít ý nhiều nói, “Vậy thầy cho tôi món nào đơn giản nhất đi.”
Ở một bên Quý Thanh Vãn hơi hạ mắt, “Món đơn giản nhất?”
Nhưng người khác đến đây đều nói ăn chay không ăn thịt, cho dù không ăn thịt nhưng tâm lý vẫn ám chỉ, còn người này trước tiếp gọi món đơn giản nhất.
“Chưa ăn bao giờ.” Thịnh Du mí mắt híp lại, lười biếng nói, “Nếu đã tới đây, nên ăn thử xem thế nào.”
Quý Thanh Vãn nghe vậy, có điểm tò mò rốt cuộc người này đến đây làm gì, nói thăm quan, nhưng nửa ngày có thể thăm quan xong rồi, còn phải dừng chân ở lại đây làm gì.
Chẳng lẽ vì muốn ăn chay?
Sau khi đã chọn được món ăn, nấu nướng cũng cần có thời gian.
Thịnh Du tùy tiện tìm một vị trí trong phòng ngồi xuống.
Quý Thanh Vãn không gói món, nhưng lại không thể đứng trơ như vậy, cảm thấy ngồi cùng bàn vơiz anh cũng không có gì kỳ quái, còn chưa hỏi cô có thể ngồi xuống không, điện thoại trong túi áo vang lên.
Quý Thanh Vãn nhíu nhíu mày, cho tay vào túi áo lấy di động ra, quét mắt trên màn hình hiện lên dãy số xa lạ, theo bản năng cô muốn từ chối, nhưng bỗng nhiên đầu chợt lóe, nghĩ đến cái gì.
Cô tự giác cầm di động đi ra bên ngoài Trai Đường, tay cầm điện thoại, cuộc gọi được kết nối, “Alo.”
“Tiểu tổ tông.”
Một giọng nữ quen thuộc nhưng bất lực vang lên qua sóng điện thoại.
Quý Thanh Vãn nghe xưng hô này, cười một tiếng, “Chị Vương, giọng này của chị có thể mài được một lớp da của em rồi đấy.”
Người đại diện Vương Vi Diễm hừ lạnh một tiếng, “Không phải tiêu tô tông em sống rốt tốt sao? Cả ngày nay em đã làm gì?”
Quý Thanh Vãn nghe vậy chớp chớp mắt, “Chị Vương, cả ngày nay em không có làm gì mà.”
“Em còn cảm thấy không có gì?!” Vương Vi Diễm giận sôi máu, nhưng cũng biết lịch trình của cô dạo gần đây,, nên nhẫn nhịn lại, “Chuyện ghi hình buổi chiều là thế nào?”
Quý Thanh Vãn xoa xoa huyệt Thái Dương, thuận miệng đáp: “Chuyện là như vầy, em cảm thấy không nhất thiết trả lời câu hỏi ấy, nhưng nếu không trả lời thì không tốt, nên đẩy cho người khác thôi mà.”
“Đại tiểu thư em lá gan lớn thật đấy, dám chơi đùa trước máy quay.” Vương Vi Diễm trách cứ một câu, nhớ tới cái gì bèn hỏi cô, “Nghe Hạ Hạ nói chiều nay em không về chung cư, em đi đâu vậy?”
“Em có chút chuyện tư, chuyện trưởng bối trong nhà, không về không được.” Quý Thanh Vãn lời ít mà ý nhiều giải thích nói.
Vương Vi Diễm nghe thấy lý do liền nhíu mày, lúc trước ký hợp đồng với Quý Thanh Vãn, cô cũng không hỏi tỉ mỉ chuyện cá nhân gia đình, đây là lần đầu tiên thấy cô ấy đề cập đến chuyện trong nhà.
Vương Vi Diễm nghĩ nghĩ, “Mấy ngày nay chị cho em nghỉ ngơi, em thành thật mà ở nhà, đừng có để truyền ra Scandal gì.”
Quý Thanh Vãn ước được nghỉ mấy ngày còn không kịp, tự nhiên lên tiếng, “Đương nhiên, em nhất định thành thật.”
Vương Vi Diễm nghe được lời nói đảm bảo, lại giảng đạo lý với cô mấy câu, hai người kết thúc cuộc trò chuyện.
Trở lại màn hình giao diện, Quý Thanh Vãn nhìn thấy thông báo tin nhắn Wechat Hạ Hạ nói rằng chị Vương sẽ gọi điện thoại cho cô.
Cô buồn cười trả lời lại, 【 Chị vừa nhận được điện thoại. 】
Hạ Hạ: 【!!!? 】
Quý Thanh Vãn: 【 Yên tâm, không mắng có mắng em, cũng không mắng chị. 】
Hạ Hạ nhẹ nhàng thở ra, 【 Hic, tạ ơn trời đất, nhờ Vãn tổng phù hộ, làm em sợ muốn chết.】
Sau khi cô nàng kiên tiếp cảm tạ trời đất, sau đó lập tức lại hỏi: 【 Nhưng mà Vãn tổng, chị rốt cuộc đang ở đâu? 】
Quý Thanh Vãn không gạt cô nàng nữa, gửi lại ba chữ,【 Chùa Ngự Âm. 】
Hạ Hạ sửng sốt, 【??? Vì cái gì giờ chị muốn ở chùa? 】
Quý Thanh Vãn nói giỡn, 【 Cầu Phật tổ phù hộ may mắn.】
Hạ Hạ đơn thuần sau khi nghe vậy, lập tức tin là thật 【 Woa! Vậy chị giúp em cầu nhân duyên đi!】
Quý Thanh Vãn nhướng mày, 【 Nam thần em là vị nào?】
Hạ Hạ coi nam thần như người yêu của mình, trước đi theo Quý Thanh Vãn đóng phim, luôn ở bên cạnh cô tâm tâm niệm niệm nam chính đoàn phim đẹp trai và quyến rũ như thế nào, hiện tại có khả năng đã thay đổi.
Hạ Hạ quả nhiên không phụ sở vọng, 【 Thịnh Du đó chị!!! 】
【Nam thần của em chính là Thịnh Du!! Vãn tổng, chị nhất định phải cầu nhân duyên giúp em! Em yêu chị nhất.】
Quý Thanh Vãn nhìn cái tên xa lạ này, mắt chớp chớp, cũng lười hỏi lại cô nàng người này là ai, tùy tiện gửi lại hai chữ【Được rồi.】
Sau khi gửi tin nhắn này, cô cũng không nghĩ nhiều, khóa màn hình di động, xoay người đi về hướng Trai Đường.
Bước chân đi qua ngạch cửa, Quý Thanh Vãn hơi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn người đàn ông cô độc ngồi trước bàn gỗ.
Anh nghiêng người với cửa lớn, áo đen bị gió thổi sau người, dáng ngồi tùy ý.
Người đàn ông nửa đắp mí mắt, khuỷu tay chống ở trên bàn, lấy tay gõ gõ, nhìn đồ ăn chay trước mặt, không có động đũa, dường như đang đợi người nào, vẫn là bộ dáng lười nhác như cũ.
Cạnh cửa vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, anh hơi xốc lại mí mắt, đối diện tầm mắt Quý Thanh Vãn, lười biếng hỏi, “Cô nói chuyện điện thoại xong rồi?”
Quý Thanh Vãn sửng sốt, có chút không hiểu gật đầu.
Thịnh Du nhàn nhạt lên tiếng: “Vậy lại đây ăn cùng đi.”
Quý Thanh Vãn hoài nghi chính mình nghe lầm, hỏi lại “Cái gì?”
Anh cầm chén đũa trước mặt giơ lên, không chút để ý nói: “Một người ăn quá nhàm chán.”
Quý Thanh Vãn vẫn là có chút không phản ứng lại, “Cùng nhau ăn?”
“Bằng không thì sao?” Thịnh Du không nhanh không chậm nhướng mày, “Nếu cô nguyện ý nhìn tôi ăn, tôi cũng không ngại.”
Quý Thanh Vãn: “……”
Tôi ngại được chưa!?
Món ăn đơn giản nhất chị là cháo hầm rau xanh, gạo đã được nấu mềm, rau xanh thái nhỏ, thanh đạm lại dễ tiêu hóa.
Quý Thanh Vãn ngồi ở đối diện anh, quan sát người này lúc ăn tương đối văn nhã, lại chậm rãi, hoàn toàn không có một chút vội vàng, đối mặt với cô không có một chút xấu hổ.
Sư đối lập này, ngược lại cô có điểm câu nệ nghiêm túc.
Hai người im lặng không nói chuyện, sau khi ăn cháo xong, tự giác đi về hướng thiền điện, đương nhiên là Quý Thanh Vãn dẫn đường.
“Vì cái gì mà ở đây xây nhiều con đường như vậy?” Thịnh Du nhíu mi, rõ ràng đối với việc ngôi chùa xây nhiều con đường như vậy bất mãn.
Quý Thanh Vãn dẫn hắn đi lối tắt, nghe được lời nói này của hắn cảm thấy có chút buồn cười, “Đây là đường dành cho khách du lịch, đường hẹp một chút nhưng đi rất nhanh sẽ tới.”
“Du khách?” Thịnh Du ngữ khí hơi nghi, “Nơi này có thể nhìn cái gì?”
Quý Thanh Vãn chớp mắt hỏi lại, “Không phải anh đến đây thăm quan sao?”
“Một nửa coi là vậy đi.” Thịnh Du thuận miệng đáp.
Cái này còn cần một nửa nữa à?
Quý Thanh Vãn tuy nghi hoặc nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, tự nhiên giới thiệu ngôi chùa cho anh, “Anh có thể đi điện chính xin bùa bình an, cũng có thể cầu nhân duyên, nghe nói rất linh nghiệm.”
Thịnh Du chú ý tới lời nói của cô, ngước mắt tò mò: “Nghe nói? Vậy cô chưa từng thử qua à?”
Quý Thanh Vãn lắc đầu, “Tôi không tin vào điều đó.”
Tin cũng vô dụng, Phật chưa bao giờ phù hộ cho cô.
Thịnh Du nghe vậy nhướng mày, con ngươi hơi rũ nhìn cô một cái, cũng không có trả lời cô.
Còn rất quyết tuyệt.
Trở lại phòng nghỉ, Quý Thanh Vãn đi đến trước phòng của mình, nghiêng đầu nhìn người đàn ông phòng bên cạnh, lễ phép nói một câu, Chúc anh ngủ ngon.”
Anh gật đầu, như cũ không để ý đến lời nói, một tay mở cửa đi vào phòng.
Quý Thanh Vãn đôi tay khép lại cửa, xoay người tìm công tác trên tường, “Cạch”, một tiếng, đèn sáng lên.
Đột nhiên ánh sáng, làm cô theo bản năng nheo mắt, đợi vài giây thích ứng sau mới mở mắt ra.
Cúi đầu nhìn thời gian, Quý Thanh Vãn mở ra vali hành lý lấy đồ, đi đến buồng vệ sinh đơn giản tắm rửa. Sau đó cô mệt mỏi trực tiếp nằm lên giường ngủ.
Cơ thể được thư giãn, cô nhắm mắt lại nhớ đến khoảng thời gian lúc trước thức khuya dậy sớm giống như trải qua thập tử nhất sinh, than thở một tiếng.
Kiếm tiền nuôi bản thân không dễ dàng chút nào.
Sau khi cảm thán xong, Quý Thanh Vãn không nghĩ lãng phí thời gian ngủ nữa, nằm nghiêng người trong chốc lát, nghe thấy bên ngoài phòng từng tiếng kêu muỗi, từng đợt thúc giục, khiến cô không thể ngủ được.
Cô trở mình lại, tự thôi miên chính mình, sau khi an tĩnh vài giây, bỗng một tiếng vỗ tay vang dội từ phòng bên cạnh truyền đến.
“Bộp.”
“Bộp”
Sau hai tiếng vang, không có động tĩnh gì nữa.
Quý Thanh Vãn nằm ở trên giường, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn về bức tường cách vách bên cạnh.
Những ngôi nhà ở thiền điện, chủ yếu được làm bằng gỗ, nên hiệu quả cách âm không cao. Nhưng nhìn chung cũng có hiệu quả, trừ khi gây ra tiếng ồn quá lớn.
Cô chớp chớp mắt, đang muốn suy đoán xem vị thiếu gia phòng bên cạnh đang làm gì, bỗng nhiên điện thoại có tiếng chuông chấn động vang lên.
Màn hình điện thoại sáng lên trong căn phòng tối tăm, có chút chói mắt, Quý Thanh Vãn duỗi tay sờ đến di động, híp nhìn mắt nhìn tên người gọi đến.
Nàng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn bấm nhận cuộc gọi, “Alo, làm sao đấy?”
“Vãn tổng!”
Âm thanh hoang mang rối loạn của Hạ Hạ từ sóng điện thoại truyền đến, “Chị lên hot search rồi!”
Quý Thanh Vãn nghe vậy sửng sốt, ngồi dậy nhíu mày hỏi lại: “Sao chị lại lên Hot Search?”
Hạ Hạ nói ra một cái tên: “Tô Trạch.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thịnh Mỹ Ngọc mỉm cười: “Hôm nay được ăn chung với vợ, tuy nhiên lại không được cùng nhau ngủ chung.”
~ Hết chương 3 ~