Hơn Cả Tình Yêu

Chương 23



Hot search Weibo đêm nay có chút náo nhiệt, tiêu đề hot search được đề bằng chữ màu đỏ.

Tạp chí 《 Cyan 》 phát sóng trực tiếp, bình luận trực tiếp bùng nổ.

Nhưng mà nhân vật chính không chút nào để ý đến chuyện này, có khả năng anh cũng không thèm để ý.

Trong buổi phỏng vấn kia, câu nói kiêu ngạo đến cực điểm kia của Thịnh Du khiến mọi người sửng sốt vài giây.

“Bảo mẫu” Đường Chí Văn chỉ biết ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, thiếu chút nữa khóc không thành tiếng.

Người này trả lời còn không bằng ngày đó anh tùy tiện trả lời anh ta nữa đâu.

Cái gì mà tôi muốn, cậu muốn cái rắm!

Anh muốn người ta giỏi nói toẹt ra đi.

Quý Thanh Vãn sửng sốt vài giây mới hoàn hồn lại, nhìn biểu cảm vị thiếu gia bên cạnh, gương mặt bình tĩnh, hoàn toàn không cảm thấy bản thân mình nói sai chuyện gì cả.

Đối lập với một đám người đang ngơ ngác, anh thật đúng là không chút khách khí.

Dường như từ khi quen biết đến hiện tại, Thịnh thiếu gia từ trước tới nay đều làm người ta cảm thấy anh không phải là đang nói chuyện cười.

Quý Thanh Vãn ý thức được điều này, hơi rũ mặt, yên lặng không một tiếng động cười khẽ.

Phỏng vấn đối diện hoàn hồn lại, vội vàng khống chế cục diện, “Ý tứ của Thịnh lão sư không biết có nguyên nhân gì đặc biệt không?”

Thịnh Du rũ mí mắt, không nhanh không chậm nói, “Tôi chỉ trả lời một vấn đề.”

Khoé miệng người phỏng vấn giật giật, “Vậy được rồi.”

Vấn đề quan trọng đã hỏi xong, tuy rằng không nhận được câu trả lời chắc chắn. Người phỏng vấn nói tạm biệt mọi người, buổi phát sóng trực tiếp đến đây là kết thúc.

Nhân viên công tác đi đến chỗ hai người, ngỏ ý muốn thu lại microphone.

Quý Thanh Vãn gỡ microphone trên cổ áo xuống, để cho nhân viên công tác tháo xuống bộ đàm phía sau lưng cô. Quay đầu nhìn thấy người đàn ông bên cạnh không cần đến nữ trợ lý, trực tiếp gỡ microphone xuống đưa cho nhân viên công tác.

Quý Thanh Vãn chờ trong chốc lát, thấy trợ lý còn đang loay hoay, nói chuyện với nhân viên công tác, nghiêng đầu hỏi, “Có chuyện gì vậy.”

“Thật xin lỗi Quý tiểu thư, không hiểu sao sợi dây này lại bị mắc.”

Cô nghiêng đầu muốn gọi người, nhưng người cộng sự sớm đã cầm microphone của Thịnh Du rời đi.

Quý Thanh Vãn trấn an cô ấy, “Không sao cả, cô cứ chậm rãi làm, không cần phải gấp.”

Tay nghề trợ lý không thuần thục, Quý Thanh Vãn lại không nhìn thấy để giúp được, quay đầu sang người đã sớm cởi xong microphone bên cạnh, cô mở miệng gọi một tiếng, “Thịnh Du.”

Thịnh Du nghiêng đầu nhìn qua, chú ý tới động tác của cô và nhân viên công tác, hơi nhíu mi, ánh mắt ý bảo cô có chuyện gì.

Quý Thanh Vãn chỉ vào chiếc microphone, “Microphone tôi phia sau bị mắc, không cởi được, anh có thể giúp tôi một tay không.

Thịnh Du lười biếng lên tiếng, đi đến phía sau cô, trợ lý thấy anh đi tới tự động nhường lại vị trí, đứng sang một bên.

Sợi dây vòng qua chiếc eo mảnh khảnh của cô, tư dưới vạt éo kéo dài tới cổ áo cô.

Mà hiện tại ở cổ áo đã được cởi bỏ, nhưng ở phía sau eo mắc thành cuộn nhỏ, có chỗ còn cuốn vài sợi tóc của cô.

Thịnh Du cúi đầu duỗi tay gỡ bỏ, ngón tay nhẹ nhàng kéo kéo, xoay xoay vài vòng, dễ dàng cởi được lớp bên ngoài, nhưng cuối cùng chỉ còn một chỗ khó, lọn tóc của cô bị mắc vào nhau.

Thịnh Du nhíu mày, giải thích một câu, “Tóc mắc vào rồi.”

Quý Thanh Vãn mím môi hỏi, “Rất khó gỡ sao?”

Thịnh Du quét mắt, “Chắc là mấy sợi đi.”

“Ồ.” Quý Thanh Vãn nghe vậy cảm thấy không sao cả, “Vậy anh cứ giật mạnh ra đi.”

Nằm ngoài dự đoán của Thịnh Du, “Nhẫn tâm vậy sao?”

“Không phải anh nói chỉ mấy sợi thôi sao?” Quý Thanh Vãn chớp chớp mắt, “Chỉ thiếu mấy sợi thôi không ai để ý cả.”

Thịnh Du thấy cô trả lời rất sảng khoái, đầu ngón tay hơi nhéo sợi tóc của cô, trầm ngâm trong giây lát, “Nhưng tôi không đành lòng.”

Một bên biểu tình của nhân viên công tác khiếp sợ, Quý Thanh Vãn sửng sốt giây lát, “Anh không đành lòng cái gì.”

Thịnh Du chậm rãi mở miệng, “Tôi nhìn thấy nó khá đau.”

Biểu cảm Quý Thanh Vãn không còn gì để nói, “Thịnh Du lão sư, có đau cũng là tôi đau, cũng đâu phải là anh đau.”

Thịnh Du không tỏ ý kiến, nhưng không trả lời.

Chỉ là anh cúi đầu cẩn thận quan sát trong chốc lát, vòng mấy sợi tóc ra sau, lại một lần nữa gỡ tiếp.

“Gỡ được rồi!.”

Trợ lý nhìn lòng bàn tay anh đã gỡ xong dây microphone, cảm thán một câu.

Quý Thanh Vãn nghe vậy cảm thấy tóc trên đầu mình khẽ động, có chút nghi hoặc chuẩn bị xoay người lại hỏi, đột nhiên bả vai bị người đè lại, “Đợi một chút.”

Thân mình cô dừng lại, cho rằng anh vẫn còn chưa kết thúc, nghe lời anh giữ nguyên tư thế bất động.

Giây tiếp theo, bỗng nhiên cảm thấy bên hông rơi xuống một đôi cánh tay, thân mình Quý Thanh Vãn cứng đờ.

Người đàn ông vòng qua eo cô, cầm lấy dây microphone.

Ngón tay thon dài ở bên eo cô, cách lớp vải quần áo, dường như chạm vào bụng cô, mang theo chút lạnh lẽo, chút ngứa, còn có chút khiến cho cô cảm thấy không tự nhiên.

Cơ thể Quý Thanh Vãn cứng đờ, chờ đợi động tác của anh. ωαττραδ | packha03

Ở phía dưới, Đường Chí Văn chờ đợi vị thiếu gia này cả nửa ngày vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, lại không nghĩ rằng liếc mắt một cái lại thấy được cảnh này.

Bước chân anh ta suýt chút nữa té ngã, khoé môi giật giật, cuộc họp lại còn muốn lùi lại.

Thịnh Du thu hồi tay, cầm lấy dây microphone nhàn nhạt nói, “Được rồi.”

Anh tuỳ tiện đem tay dây nghe được cho trợ lý đứng một bên, trợ lý hoàn hồn vội vàng tiếp nhận, đôi mắt nhỏ nhìn hai người gật đầu chào hỏi, bước nhanh đi ra ngoài.

Quý Thanh Vãn tận lực xem nhẹ cảm giác bên hông, hơi hơi rũ mắt, xoay người nhìn anh nói lời cảm ơn, giờ tay sờ tóc mình phía sau ót, “Sao anh không giật tóc tôi.”

Thịnh Du “Hừm” một tiếng, “Tôi giật rồi sợ cô tìm tôi ăn vạ.”

Quý Thanh Vãn bị anh chọc cười, “Nếu tôi ăn vạ anh sẽ đưa tiền sao?”

Thịnh Du khẽ lắc đầu cười nói, “Không được, tôi không phải là người coi tiền như rác.”

Quý Thanh Vãn bật cười, “Sao có thể chứ, Thịnh Du lão sư thông minh như vậy.”

Giọng nói rơi xuống, Thịnh Du híp mắt, “Hửm” một tiếng, “Đây là khen tôi sao?”

Quý Thanh Vãn cong môi, nghiêng đầu chú ý tới phía xa Đường Chí Văn vẫn luôn đứng chờ, nhắc nhở anh một câu, “Người đại diện như vẫn đang đợi anh.”

Thịnh Du nghe vậy nhìn theo, Đường Chí Văn thấy anh rốt cuộc cũng nhìn sang bên này, vội vàng đi lên phía trước, trước tiên chào hỏi với Quý Thanh Vãn, thấp giọng nói một câu, “Cuộc họp phòng làm việc chờ cậu đã lâu.”

Thịnh Du nghe vậy ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói nghi hoặc, “Vậy vì sao vừa rồi cậu không gọi tôi?”

“Tôi…”

Không phải tôi để cho cậu trò chuyện vui vẻ với mỹ nhân sao!

Lời này anh ta không dám nói, Đường Chí Văn dừng lại một chút, bất đắc dĩ nói, “Được rồi, là tôi sai. Hiện tại tôi tới gọi cậu rồi, được chưa?”

Nói xong, cũng không đợi vị thiếu gia này oán giận, trực tiếp lôi kéo anh đi ra ngoài, nhưng lúc đi cũng không quên chào tạm biệt với Quý Thanh Vãn.

Quý Thanh Vãn đứng tại chỗ nhìn hai người rời đi, cuối cùng không biết Hạ Hạ g ở chỗ nào đã chuẩn bị sẵn xe đưa cô về nhà.

Xe bảo mẫu chạy trên đường, cảnh ban đêm chạy ngược qua ánh đèn xe.

Quý Thanh Vãn ngồi trên ghế sau, tình thần vô cùng tỉnh táo, lịch trình hôm nay không nhiều lắm, cũng chỉ có cuộc phỏng vấn của tạp chí 《 Cyan 》 mà thôi.

Mà Hạ Hạ ở một bên lướt Weibo, đối với những bài báo trên mạng tỏ thái độ.

Đa số bình luận đều lấy Thịnh Du làm chủ, đặc biệt là câu nói cuối cùng khi kết thúc phát sóng trực tiếp.

[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của dịch giả]

“Bởi vì tôi muốn.”

Các Fans điên cuồng bắt chước giọng điệu của anh, spam một lần.

Mà cũng có người cân nhắc lấy ý tứ lời nói này của anh, dù sao cũng là quần chúng ăn dưa, nhưng bọn họ không nghĩ ra được chút gì. Cuối cùng đành phải bắt đầu khen ngợi gương mặt xinh đẹp của Quý Thanh Vãn và vẻ đẹp trai của Thịnh Du, yên lặng đu CP hai người.

Mà hai bên Fan không có phản đối, điên cuồng thổi phồng idol nhà mình, ngẫu nhiên cũng khen đối phương.

“Vãn tổng, em cảm thấy chị gần đây một chút cũng không được yên ổn.”

Hạ Hạ nhìn một vòng bình luận đưa ra kết luận.

“Hả.” Quý Thanh Vãn dựa lưng vào ghế sofa nghi hoặc hỏi.

Hạ Hạ bắt đầu bẻ ngón tay tính toán những chuyện cô phát sinh gần đây, “Tuy rằng chị lên hot search nhiều, nhưng đa phần đều Hot nha!”

Quý Thanh Vãn nhướng mày hỏi lại, “Vậy trước đây chị không hot sao?”

Hạ Hạ xua tay, ” Không phải, em nhầm, là càng ngày càng hot.”

Quý Thanh Vãn một tay chống đầu, lười biếng hỏi, “Mỹ Ngọc của em so với chị hot hơn nhiều.”

“Đúng vậy ạ.” Hạ Hạ cảm thấy có chút kiêu ngạo nhỏ, “Cho nên chị nỗ lực theo đuổi Mỹ Ngọc hơn chút?”

“Vì sao chị phải theo đuổi anh ta?” Quý Thanh Vãn cảm thấy buồn cười nói.

Hỏi xong, lại cảm thấy lời này có nghĩa khác, nghiêng đầu nhìn cô nàng, “Rốt cuộc em làm cho chị hay làm cho Thịnh Du kia của em hả?”

Hạ Hạ ngừng một giây, tự động mỉm cười, “Đương nhiên là chị rồi.”

Quý Thanh Vãn thấy cô nàng còn rất tự giác, nhưng giây tiếp theo nghe thấy cô nàng bổ sung thêm một câu, “Nhưng trái tim em ở chỗ Thịnh Du.”

“…”

Quý Thanh Vãn cười nhạo nói, “Hoá ra chị còn nuôi dưỡng gián điệp nhỏ.”

Nghe thấy cô nói vậy, Hạ Hạ vội vàng lắc đầu, “Không có, không có, em là người của chị.”

Bộ dáng chân chó đã quay trở lại.

Quý Thanh Vãn cảm thấy trợ lý của mình không chút đáng tin cậy nào, ánh mắt cực kỳ xem thường.

Cô nhướng mày đang muốn nói chuyện, điện thoại di động trong túi áo vang lên một tiếng.

Quý Thanh Vãn cúi đầu nhìn màn hình, ý cười khoé miệng dần dần tắt, lên tiếng hỏi một câu, “Mấy ngày nay chị có lịch trình gì không?”

Hạ Hạ lắc đầu, “Chị Vương để cho chị nghỉ ngơi, cho nên không có an bài lịch trình.”

Biểu cảm Quý Thanh Vãn lạnh nhạt, than một câu, “Thật đáng tiếc.”

Màn hình điện thoại truyền đến một tin nhắn.

Quý Hạo: 【 Thứ sáu tổ chức bữa tiệc cho bà nội. 】

– —

Chiếc xe chạy dạo theo đường quốc lộ, dần dần rời xa nội thành, bên ngoài cửa xe truyền đến những hình ảnh vùng núi ở ngoại ô.

Quý Thiện Lâm ở vùng ngoại thành xây dựng nên một khu biệt thự, cả một khu đất rộng lớn chỉ có duy nhất một căn biệt thự.

Nhưng mà từ khi Quý Thanh Vãn chín tuổi đã không còn ở trong khu biệt thự kia nữa. Bởi vì chuyện xảy ra năm ấy, cô được Quý lão thái thái đưa đến nhà chính tự mình nuôi dưỡng.

Khi đó Quý Thiện Lâm không đồng ý với cách làm này, còn dựa vào thân phận người cha “ruột” muốn trực tiếp đem cô trở về. Quý lão thái thái trực tiếp mang người rời đi, chỉ để lại cho ông ta câu nói, đừng nghĩ tới nháo ra mạng người nữa.

Quý Thiện Lâm nghe vậy, khi đó Quý Thanh Vãn chín tuổi không còn đường lui được nữa.

Quý Thanh Vãn ngồi trong xe nhìn cảnh sắc bên ngoài, thời điểm nhàm chán, cô mở vòng bạn bè ra xem.

Kéo xuống thấy Nhậm Vưu Châu đăng ảnh trạng thái, cũng một chuỗi ký tự.

【 Vô cùng thoải mái:) 】

Trong bức ảnh là ly rượu vang đỏ để bên cạnh cửa sổ phòng khách sạn tổng thống.

Vị thiếu gia này sau khi về nữa bị người Nhậm gia áp chế, chính là muốn anh ta bớt thói ăn chơi nhậu nhẹt.

Quý Thanh Vãn tuỳ tiện like cho anh ta một cái, tắt màn hình điện thoại, vừa chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần.

Tài xế bỗng nhiên đột ngột phanh gấp giảm tốc độ, Quý Thanh Vãn đột nhiên không kịp đề phòng thân mình va về phía trước. Cô theo bản năng đỡ tay ghế sofa ổn định lại chính mình, nhìn về phía tài xế hỏi, “Sao lại thế này?”

“Thật xin lỗi đại tiểu thư, phía trước có xe của thiếu gia.”

Tài xế nuốt nước miếng, lên tiếng xin lỗi giải thích.

Quý Thanh Vãn ngước mắt nhìn thấy phía trước mặt có chiếc xe thể thao vọt tới dừng lại ven đường, đôi mắt híp lại, mở miệng nói, “Đâm xe đó.”

“Đại tiểu thư?”

Tài xế cho rằng mình nghe lầm, có chút ngây ngốc.

Quý Thanh Vãn thân mình dựa vào phía sau, nâng đôi mắt, bình đạm, chỉ nói ra một từ, “Đâm.”

Từ từ bình ổn lại cảm xúc, tài xế theo bản năng nghe theo phân phó của cô, đạp chân phanh, xông thẳng tới trước chiếc xe thể thao vừa đi qua.

Xe thể thao phía trước có người đi xuống, nghe thấy tiếng vang quay người lại nhìn, thân thể đột ngột lùi về phía sau một bước.

Hình ảnh trước mặt được phóng lớn, tài xế phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng đạp lại chân phanh.

“Kít.”

Tiếng thắng xe chói tai vang lên, cắt ngang không gian yên tĩnh.

Không khí giữa đường quốc lộ yên tĩnh vài giây.

“Bụp.”

Âm thanh cửa sau xe vang lên, bên trong một đôi chân thon dài của cô gái đặt xuống đất, cô cất bước xuống xe.

Quý Hạo đằng trước chân đã sớm mềm nhũn ngã xuống trước thân xe, biểu cảm còn mang theo khiếp sợ chưa hồi thần lại.

Hắn ngơ ngác nhìn thân ảnh cô gái đi xuống xe, đôi mắt hồi thần lại, dâng lên nỗi sợ hãi.

Quý Thanh Vãn rũ mắt liếc nhìn hắn ta một cái, hơi câu lấy môi lãnh đạm cười nói, “Sợ cái gì, tôi còn chưa đâm chết cậu.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.