Ưm… Thiếu gia, ngài đừng làm như vậy… Em sợ… Em sợ lắm…
Trong một căn phòng xa hoa với tone màu xám chủ động đầu tiên lạnh lẽo, hiện tại đang phơi bày thân ảnh xuân sắc của một nữ nhân nằm trên giường. Cô tên là Trần Dao, là một nữ hầu của nhà họ Lục, hay đi theo hầu cận bên cạnh Lục Nam Trấn – thiếu gia nhà họ Lục.
Tuy nhiên, chỉ có cô biết rằng cô không đơn thuần là người hậu cận, mà còn kiêm luôn vị trí bạn tình của đại thiếu gia. Năm mười sáu tuổi là cô đã được bán vào Lục gia để trừ nợ, vốn dĩ công việc của cô là ở dưới bếp, nhưng do sắc vóc hơn người, nét mặt xinh đẹp lại thanh thuần, nên ngay khi Lục Nam Trấn nhìn thấy cô đã ngay lập tức đưa cô về bên cạnh, ngày ngày nâng niu, đêm đêm chiều chuộng.
Cũng đã qua hai năm rồi, dù rằng cô đã sớm quen với việc Lục Nam Trấn sẽ làm, nhưng Trần Dao cũng không khỏi sợ hãi, và hiển nhiên hôm nay cũng không ngoại lệ.
Bây giờ Trần Dao đang nằm trên giường và từ trên xuống dưới đều đã sớm bị lột sạch. Lục Nam Trấn lúc này mới nhẹ nhàng hôn lên trán, sau đó là cổ, rồi lại tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, dù rằng Trần Dao rất sợ, nhưng cô càng không dám phản kháng, vì cô biết rằng cho dù hiện tại mình có la hét thì cũng chẳng ai dám bước vào đây để cứu cô cả.
Khi này thì anh cũng có nhìn qua vẻ mặt cam chịu của nữ nhân này, anh liền nhẹ nhàng đưa tay chạm vào gương mặt của Trần Dao, mỉm cười nói:
– Dao Dao đừng sợ, tôi sẽ không làm em đau.
– Thiếu gia… Đừng… Đừng chạm vào chỗ đó, em cầu xin ngài…
Nhưng Lục Nam Trấn hoàn toàn không có ý định dừng lại, anh còn cố ý đưa tay chạm vào hơi tự mật, có chút phấn khích còn muốn đem cô trói lại, hành hạ cô nữa kìa, nhưng sau khi nhìn vào gương mặt đang đỏ lên kia, còn có chút run rẩy thì anh lại không làm được. Lúc này anh mới dịu dàng trấn an, nói:
– Dao Dao, em biết là có cầu xin cũng vô dụng mà. Đúng không?
Trần Dao biết chứ, với một người như Lục Nam Trấn thì làm sao có chuyện sẽ từ bỏ dễ dàng như thế, chỉ là hôm nay cô cảm thấy anh có chút khác lạ với những lần trước. Vì trước kia tuy anh cũng đã làm ra những chuyện biến thái như vậy, nhưng không hề có ý định là chiếm lấy cơ thể cô, còn hôm nay, dường như anh đã hạ quyết tâm rồi thì phải.
Đại não của Trần Dao còn chưa kịp nhảy số thì đã thấy Lục Nam Trấn cởi xong quần áo của mình, hơi hạ bộ cũng đã sớm ngạnh lên đầy uy dũng, ánh mắt của cô bắt đầu ngấn lệ đầy sợ hãi. Nhưng Lục Nam Trấn lại nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, còn dịu dàng thổi hơi nóng vào tai của cô, nói nhỏ:
– Dao Dao, cho tôi có được không? Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.
Tuy nhiên thì Trần Dao cũng không phải loại ngu ngốc, chịu trách nhiệm sao? Lời nói của đàn ông ở trên giường có thể tin được à? Tuy nhiên, đó là suy nghĩ của cô thôi, còn trái tim của Trần Dao sớm đã đồng ý rồi. Phải vậy, cô yêu anh, cô yêu chủ nhân của mình… Chỉ là thân phận Trần Dao thấp hèn, sớm đã biết là không có kết quả, nhưng nếu như Lục Nam Trấn cũng yêu cô… Thì tốt biết mấy.
Bất chợt Trần Dao lại tự cười vào suy nghĩ của chính mình, Lục Nam Trấn là ai chứ? Anh là đại thiếu gia nhà họ Lục có uy quyền bậc nhất Tây Thành, làm gì có chuyện anh sẽ yêu một hầu gái như cô, hơn nữa là, cho dù anh có yêu thì gia đình anh cũng sẽ không bao giờ chấp nhận mối hôn sự này, cô đúng là tự mình chọc cười mình mà.
– Dao Dao? Em sao vậy? Hay là em không thích nữa…
Giọng nói của Lục Nam Trấn liền đánh thức cô, rồi sau đó thì Trần Dao liền đưa ánh mắt dịu dàng nhìn anh, rồi mỉm cười, nói:
– Thiếu gia, em là của thiếu gia, tất cả của em đều là của thiếu gia.
Lục Nam Trấn liền hài lòng mà gật đầu, lúc này hạ bộ đã dừng ở trước tư mật ngọt ngào của cô, hai mắt của Trần Dao liền nhắm nghiền lại, bất chợt lại cảm thấy có gì đó lành lạnh chạm vào môi mình, hai mắt mở to kinh ngạc khi biết anh đang hôn cô. Còn chưa kịp để cô ngạc nhiên thì hạ bộ kia đã trực tiếp thúc vào bên trong, bao nhiêu tiếng muốn la hét đều đã bị Lục Nam Trấn nuốt hết vào miệng.
Lúc này anh bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng, trong miệng cũng phát ra âm thành gầm gừ khó chịu, Trần Dao thì lại thấy bụng mình như bị xuyên thủng, đau đớn đến mức như bị xé toạc ra, trong miệng không ngừng kêu lên những âm thanh gợi tình.
– Thiếu… Thiếu gia… A… Ưm… Em đau quá… Thiếu gia… Chậm chút… Chậm chút…
– Dao Dao, gọi tên tôi.
– Nam Trấn… Lục… Lục Nam Trấn… Thiếu gia…
– Ngoan.
Ngay khi biết rằng Trần Dao đã quen với thứ kia thì Lục Nam Trấn liền nhanh chóng ôm lấy cơ thể của cô, trực tiếp để cô ngồi phía trên mình, một tay giữ lấy eo của cô, một tay khác lại giữ lấy sau gáy, có chút điên cuồng hôn lấy cánh môi nhỏ đầy ngọt ngào kia. Trần Dao bây giờ đầu óc mụ mị và trống rỗng, cô không biết bản thân nên làm gì nữa, hai tay của cô thì đặt lên vai anh, cơ thể cũng chuyển động theo hướng mà anh muốn, khi này cô chỉ biết thuận theo ý của anh mà thôi.
Một lúc sau Lục Nam Trấn lại đặt Trần Dao ngồi xuống ở gần đầu giường, hai tay thì bị anh ghì chặt ở phía trên đầu, hoàn toàn chỉ biết rên rỉ bên dưới.
– Ha… A…a… Thiếu gia… Không được… Em không chịu nổi… Thiếu gia…
– Dao Dao! Dao Dao! Dao Dao!
Mỗi lần gọi tên cô thì anh càng thúc mạnh hơn, khi này Trần Dao đã cũng biết anh đã đạt đến giới hạn, dù rằng tay không còn chút lực nào nhưng vẫn muốn thoát khỏi bàn tay to lớn của anh. Đến khi tay cô đã thoát được thì liền dùng hết sức cuối cùng mà muốn đẩy anh ra, nhưng sức của một cô gái yếu đuối như Trần Dao thì chẳng làm xê dịch được anh dù chỉ một chút. Lúc này Lục Nam Trấn càng điên cuồng ôm lấy cơ thể của cô, cuối cùng cũng đem hết mầm mống của bản thân đưa vào sâu bên trong tư mật.
Trần Dao cũng chỉ biết há hốc mà không nói gì. Lúc này Lục Nam Trấn cũng thấm mệt mà nằm xuống bên cạnh cô, tuy nhiên thì Trần Dao biết bản thân phải nhanh chóng xử lý chuyện này để tránh hậu quả sau này, cô khó khăn bước xuống giường, cố gắng nhích từng bước từng bước đi, Lục Nam Trấn nhìn thấy liền nhanh chóng bế xốc cô lên, đặt cô xuống giường, còn ôm chặt lấy cô, nói:
– Em định đi đâu vậy?
– Thiếu gia, em phải vào nhà vệ sinh, nếu để như vậy thì không hay đâu. Hơn nữa em còn phải uống thuốc.
– Uống thuốc làm gì? Chẳng lẽ em không thích mang thai con của tôi sao?
#Yu~