Hôm Nay Tổng Tài Có Cập Nhật Chương Mới Không?

Chương 24: 24: Không Thể Nào Đây Không Phải Là Cảnh Song Hùng



Không hiểu vì sao, Tô Triều trằn trọc trở mình trên giường, ngủ không được.
Vừa nghịch điện thoại một lúc liền thiếp đi, kết quả mơ hồ nghe thấy tiếng Mạnh Tinh Trì gọi tên mình trong bóng tối.

Một lúc sau, người bên kia tiến vào đắp cho cậu cái chăn.
Tô Triều chạm vào chăn, nó thật mềm mại, giống như trái tim của Mạnh Tinh Trì ẩn dưới lớp da lạnh giá.
Dù sao thì cũng ngủ không được, không bằng đi tìm chút niềm vui.
Cậu bật đèn bàn, mở Thành phố Văn học Á Công, nhớ lại chương trước đã viết đến sinh hoạt hàng ngày đằng sau cuộc sống hôn nhân bí mật của hai nhân vật chính, Tô Triều đã hoàn thành họp báo và trở về nhà nấu cơm cho Mạnh Tinh Trì.
Trùng hợp thật, giống hệt bây giờ.
Không thể không nghi ngờ liệu tác giả có phải là nhà tiên tri, Quên đi, húp trước đã!
——
Sáng nay, Tô Triều bật chế độ lười nhác, ở trên giường ôm Mạnh Tinh Trì ngủ nướng.
Không lâu, Mạnh Tinh Trì nghe thấy tiếng bụng mình réo rắt, dỗ dành người muốn đứng dậy, nhưng người bên kia vẫn miễn cưỡng không động đậy.
Bế tắc, hắn bế Tô Triều xuống nhà, đặt cậu lên sô pha rồi đi chuẩn bị bữa trưa.
Bữa trưa được thực hiện dưới sự chỉ đạo của Tô Triều.
Kết hôn non nửa năm, họ đã bồi dưỡng ra sự ăn ý này.
Tô Triều nằm trên sô pha nghịch điện thoại, chỉ đạo bằng miệng: “đem thịt bò đập dập mỏng một chút, sau đó rắc tiêu đen và rượu vang đỏ vào, ướp một lúc.”
Một lúc sau, anh lại hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Rồi.”
“Lại đây.”
Mạnh Tinh Trì rửa tay, xoay người ngồi xuống bên cạnh anh.
“Giúp em chơi trò này.” Tô Triều khoanh chân ôm eo hắn, đưa điện thoại cho hắn, nghiến răng nghiến lợi, “Triệu Tư Linh giết em rồi, anh đem lão đánh chết đi, nhất định phải giết lão!
Một yêu cầu rất tốt.
Mạnh Tinh Trì ngay lập tức tiếp nhận điện thoại, ở trong game đem Triệu Tư Linh đập dập vô số lần, thẳng đến khi người kia hùng hùng hổ hổ mà thoát game.
Tô Triều vừa lòng, vuốt v e khuôn mặt hắn, hôn lên môi hắn.
Mạnh Tinh Trì quay đầu lại và ấn đầu anh để nụ hôn sâu hơn.
Hai người trên sô pha làm xằng bậy, Tô Triều mới đẩy hắn ra: “Đến giờ rồi, mau chiên bít tết đi.”
“Chiên muộn một chút.” Mạnh Tinh Trì lưu luyến trên môi anh, lần lượt khiêu khích người kia.
Tô Triều cũng ngầm đồng ý, đáng tiếc vào lúc này, bụng anh lại réo lên.
Tô Triều: “…..”
Cuối cùng, Mạnh Tinh Trì vẫn quyết định đi làm thịt cho anh trước.
Đánh bại hắn không phải là d*c vọng, mà là cái dạ dày của Tô Triều, bộ dáng sắp ngất đi vì đói.
Khu vực bình luận:
[Người trên trang giấy còn sợ chết đói? Mau cho ta được mần tế đê em ah ah ah ah! ]

[Lúc nào rồi mà còn, người đẹp dâng đến mồm mà còn nghĩ đến Beefsteak? ]
[Chúng tôi không muốn xem bít tết chiên, chúng tôi muốn xem thủy triều chiên, đầu chó.jpg]
[Chị em trong khu táo bạo vậy thì em nói thẳng luôn, em cũng muốn x Tô Triều, vợ ơi em yêu anh! ]
Tô Triều im lặng tắt máy.
Trời đất ơi, càng không ngủ nổi nữa.
Ngày hôm sau, trước khi đồng hồ báo thức vang lên, Tô Triều đã thức dậy trước.
Đôi khi chính là như vậy, bạn thức càng lâu, buổi sáng càng sớm tỉnh, vì bạn thức dậy liên tục cả đêm và chỉ vô tình thiếp đi, khó để bạn có một giấc ngủ ngon.
Khi ấy, cậu còn có những giấc mơ, liên tục mà đứt quãng.
Cảnh trong mơ là trên ghế sô pha ở tầng dưới.
Buổi chiều, ánh nắng xuyên qua cửa kính tràn vào phòng khách, trên ghế sô pha, cậu và Mạnh Tinh Trì ôn nhu hôn nhau.
Giống như hình ảnh trong câu chuyện được tái hiện lại.
Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh.
Cái này được gọi là gì cơ chứ? Cũng đâu phải chưa xem phim nghệ thuật của fan, chính là trước đây chưa từng xảy ra tình huống kiểu này.
Tô Triều vò đầu, ôm chăn lăn lộn trên giường, tự dưng giật mình, mặt mũi đỏ bừng bừng.
Phản ứng có vẻ quyết liệt hơn bình thường một chút.
Ơn trời, nhà của tư bản nên phòng cho khách cũng có nhà tắm lớn
Cậu đứng dậy vội vàng bay vào toilet giải quyết phản ứng s1nh lý, mới vô lực mà nằm vật ra giường.
Không bao lâu, cửa phòng giống như có người gõ, nhưng thanh âm không lớn, giống như móng chân đang cào vào cửa.
Cậu mặc vội quần áo, mở cửa thấy Mạnh Tinh Trì đang ôm Tô Tô đứng ở cửa, quay lưng về phía cậu.
“Chào buổi sáng, Mạnh tổng.”
Mạnh Tinh Trì quay lại, sờ sờ đầu con mèo: “Sớm, anh bị nó đanh thức?”
“Không, tôi cũng đã tỉnh được một lúc rồi.” Tô Triều vươn tay nhéo nhéo hai bàn chân mập mạp của Tô Tô, liền nhớ ra điều gì đó, liếc mắt nhìn thời gian, “Thôi chết, đã hứa làm đồ ăn sáng cho anh, không ngờ đã muộn như thế! “
“Không sao đâu, dì giúp việc đã qua làm rồi.”
“Nhưng đã 7:03, không phải anh đã bị muộn làm rồi sao? Tô Triều hiểu rõ anh có khái niệm về thời gian vô cùng sau sắc.
Mạnh Tinh Trì bình tĩnh nói: “Tôi buổi sáng không có việc gì, sẽ không đến công ty.”
“Vậy chờ tôi thay đồ liền sẽ đi xuống.”
Tô Triều trở về phòng, lật xem quần áo trong vali, theo bản năng mặc bộ đồ đẹp nhất.
Khi ra ngoài, nhìn thấy phòng bên cạnh cửa vẫn khóa, đột nhiên nhớ ra đó là căn phòng đựng món đồ quan trọng của Mạnh Tinh Trì
Tâm tình có chút mất mát không thể giải thích được, trở về phòng, một lần nữa liền thay một bộ quần áo đơn giản và thoải mái nhất, vỗ vỗ mặt, trái tim xao xuyến liền lắng xuống.
Cậu buồn cười mà lắc đầu, chẳng lẽ lại coi mộng xuân thành sự thật sao?
Sau khi đi xuống, cậu thấy trên bàn đã bày đầy bữa sáng phong phú, vài con mèo đang ngạo nghễ quanh quẩn trong nhà, Mạnh Tinh Trì đang ngồi ở bàn ăn đợi cậu, cảnh tượng ấm áp khiến cậu có chút hoảng hốt.
“Mau tới ăn đi.” Mạnh Tinh Trì ngồi thẳng dậy và nói.
“Oa, nhiều đồ ăn quá, thật tuyệt vời.” Tô Triều lon ton chạy tới, ngồi xuống đối diện, cười với anh, “Vậy thì tôi sẽ không khách khí.”
Mạnh Tinh Trì ăn sáng, nhưng thỉnh thoảng vẫn lén liếc nhìn cậu.

Nếu phải miêu tả trạng thái của anh lúc này, chính là uống một ngụm mỹ nhan, ăn một ngụm điểm tâm, cuối cùng suýt chút nữa sặc chết.
Cùng Tô Triều ăn uống vài bữa, Mạnh Tinh Trì cảm thấy cân nặng của mình bắt đầu hơi mất kiểm soát.
Không tốt một chút nào, vốn dĩ dáng nguời đã không đẹp làm sao có thể tiếp tục để cho mỡ thừa phát triển lung tung, xem ra cần tăng cường độ luyện tập.
Về phần Tô Triều, cậu đang ăn bữa sáng với cái miệng rộng, khi đã hài lòng thì ngẩng đầu lên, vô tình nhìn về phía Mạnh Tinh Trì
Tô Triều: “….”
Cậu giả vờ đưa tay chạm vào miệng cậu một cách tự nhiên, đảm bảo rằng không còn vụn, sau đó mỉm cười lịch sự với đối phương rồi cắn từng miếng nhỏ.
Tô Triều: “……” Tôi đang làm gì thế này!
Mạnh Tinh Trì: “Em ấy lại cười với tôi, đồ ăn ở đây ngon lắm…..!thề, nhìn đi!
Ăn sáng xong vẫn là Mạnh Tinh Trì dọn dẹp bát đ ĩa, Tô Triều đứng một bên quan sát một hồi, phát hiện anh sẽ đặt bát đ ĩa theo đúng màu sắc, kích thước và hình dạng.
Khỏ trách không cho cậu đụng tay, hóa ra đó là công việc cố định.
“Tôi đi cho mèo ăn.” Tô Triều xung phong nhận việc, chạy ra ổ mèo trong phòng khách, đổ thức ăn cho chúng, thuận tay vuốt v e một chút.
Cuộc sống này, đẹp đến mức vui quên cả trời đất
Không lâu sau, Mạnh Tinh Trì xuất hiện ở cửa, lẳng lặng nhìn anh.
Tô Triều không biết suy nghĩ cái gì, quay đầu nhìn anh, sườn mặt thanh tú, nhưng lại không dám nhìn thẳng đối phương, ánh mắt mơ hồ, nhìn ra có chút tật giật mình
Mạnh Tinh Trì nói nhỏ, “Anh…lại đây.”
Tô Triều đứng dậy đi tới trước mặt anh, không dám tới gần, mà đối phương lại chỉ tay anh.
Cậu nghi hoặc đưa tay lên nhìn: “Sao vậy?”
Mạnh Tinh Trì lấy trong tủ bên cạnh ra một chai cồn, xịt lên tay: “Sát trùng.”
Tô Triều: “……”
Không phải chứ, mèo nhà mà cũng phải tiêu độc khử trùng ư?
Tô Triều đột nhiên cả kinh: “Thôi chết, tôi cả một người chưa sát khuẩn liền bước vào.”
Mạnh Tinh Trì mấp máy môi nhanh chóng nói: “Anh không cần.”
Nói như vậy không khác gì nói trắng ra, cẩn thận quan sát phản ứng của cậu, rồi xoay người rời đi.
“?”
Sau một lúc, Tô Triều mới lặng lẽ mỉm cười đi theo anh vào phòng khách, vừa ngồi xuống ghế sô pha, trong đầu liền hiện lên hình ảnh trong mộng.
Giống như đang làm gì đó mờ ám trên chiếc ghế sofa này.
Nhìn trái nhìn phải, sống lưng càng ngày càng thẳng, cuối đột nhiên đứng phắt dậy.
Thấy vậy, Mạnh Tinh Trì vội vàng đi tới, hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì không?”
“Không, không.” Tô Triều mặt đỏ bừng, nhận ra biểu hiện của mình có phần thái quá nên bình tĩnh ngồi lại, “Chỉ là mông hơi ngứa thôi.”
Tô Triều nói xong: “……” Ủa alo, mẹ nó mình rốt cuộc vừa nói cái gì!
Mạnh Tinh Trì kiểm tra ghế sô pha rất nghiêm túc: “Không lẽ có sâu?”

“Có lẽ.”
Tô Triều che mặt, quyết định phân tán lực chú ý, mở điện thoại, liền thấy Triệu Tư Linh gọi chơi game.
Chơi được một lúc thì cậu chợt nhận ra mình không hề nghe thấy tiếng di chuyển của Mạnh Tinh Trì, ngẩng đầu thấy đang chăm chú vào trò chơi của mình.
“Anh cũng muốn chơi à?”
Mạnh Tinh Trì lắc đầu, anh chỉ cảm thấy cảnh tượng này, khá giống nội dung truyện tối qua mới up.
Lúc này Tô Triều lại thất thố, thở dài: “Mạnh tổng, anh chơi được không? Giúp tôi chơi hai hiệp được không?”
Mạnh Tinh Trì: “Đây…..” Thật sự là không phải là thế giới trong sách?!
Tô Triều than thở: “Tư lệnh công khai sỉ nhục tôi!”
“Để tôi thử xem.” Mạnh Tinh Trì không chút do dự ngồi xuống bên cạnh cậu, thành thục thao tác đè Triệu Tư Linh dí sát xuống đất mà xoay xoay.
Tô Triều trừng mắt: “Không nghĩ tới luôn, anh vừa biết chơi, lại còn chơi giỏi nữa!?”
Mạnh Tinh Trì khiêm tốn: “Game này từng cộng tác với tôi, đã chơi thử nghiệm nội bộ.”
“Mau đem Tư Lệnh đè chết mới thôi, hừ.” Tô Triều cảm thấy chính mình ôm đùi vàng, nghiêng người sang một bên xem, “Qúa sung sướng! Mạnh tổng, tôi yêu anh!”
Nói xong, cậu lúng túng nhất thời phát hiện đối phương thân thể cứng đờ, ngón tay vô tình gi ết chết nhân vật trong trò chơi, hoàn thành kỳ tích cảm tử.
Tô Triều ngượng ngùng cười: “Haha, ngại quá, tôi quen mồm.”
Ngày thường ở nhóm, hễ ai nhờ vả thì yêu thương hết lòng, không có chuyện gì xấu thì kêu bố kêu mẹ, không liêm sỉ.

Lâu dần thành thói quen thuận miệng mà bô bô.
Tô Triều vỗ vai Mạnh Tinh Trì giả vờ thoải mái: “Này, thư giãn đi, không lẽ anh không thường nói như vậy à? Ừm……!có xét xét về vai vế nó không thích hợp, hahahaha!”
Mạnh Tinh Trì không thở được nữa.

Sớm biết đã ghi âm lại, một câu nói đùa “Tôi yêu anh!”, anh có thể nghe lại 400 năm sau cũng được, sau khi chết còn muốn đặt đài bên mộ phát đi phát lại!
Lúc này, Triệu Tư Linh gửi một tin nhắn riêng, mà cả hai người họ đều nhìn thấy cùng một lúc.
Tư lệnh: [Một mình? 】
Qủa nhiên đã bị huynh đệ phát hiện ra có người khác.
Tô Triều thu lại điện thoại, trả lời tin nhắn liền thấy Mạnh Tinh Trì vẫn ngồi ở chỗ đó, không biết đang suy nghĩ gì, khi không lên tiếng thì như một tảng băng.
Bất quá lại giống như que kem, thoạt nhìn có vẻ lạnh lẽo nhưng rẩ ngọt.
À từ từ…..!giống như bị biến sắc hơn.
“Tôi phải về rồi.” Tô Triều lắc đầu liếc mắt nhìn thời gian, “Cám ơn Mạnh tổng đã tiếp đãi.”
Mạnh Tinh Trì khẽ “ừ” một tiếng, rất muốn bảo cậu ở lại một lúc, nhưng tìm mãi không ra lý do.
Tô Triều lại hỏi: “Nếu khi nào Mạnh tổng rảnh, lần sau tôi có thể tìm anh chơi game hộ không? Lại tiếp tục giúp tôi tiêu diệt Tư lệnh được chứ?”
Mạnh Tinh Trì lắc đầu, ý bảo không cần, anh sẽ đem Triệu Tư Linh ném ra trước khỏi khu vực game.

Anh đã nhớ kỹ ID của Triệu Tư Linh rồi, hừ.
Nhưng một lúc sau, anh nhận ra hình như vừa rồi anh từ chối lời mời chơi game, muốn giải thích nhưng lại nghe thấy Tô Triều thở dài: “Được rồi, anh bận mà, tôi về trước đi.


Mạnh Tinh Trì: “…..” Tự đâm chết chính mình.
Tô Triều kéo vali đến cổng, thấy rằng Mạnh Tinh Trì cũng đang đi theo,mỉm cười chào tạm biệt anh.
Mạnh Tinh Trì nói: “Tôi sẽ đưa anh về kí túc xá, thuận tiện xem xét ình hình xung quanh.

Nếu cần, tôi sẽ cân nhắc đổi chỗ cho anh.”
“Được.” Tô Triều đi theo vào trong xe, phát hiện tài xế dường như bất cứ lúc nào cũng như đang đợi lệnh, chính là trong nhà lại không lưu lại bất cứ dấu vết từ họ, liền không nhịn được hỏi: “Ông anh, anh đang sống ở đâu?”
Tài xế khởi động xe, khi đi ngang qua một căn biệt thự, anh ta chỉ tay: “Ở đây, sống ở đây.”
Tô Triều sửng sốt: “Nhà đẹp như vậy á?!”
“Ông chủ cho thuê.” Người tài xế nói một cách ngạo mạn.
Tô Triều chậm rãi nhìn Mạnh Tinh Trì: “Anh còn thiếu tài xế không? Tôi có thể làm việc bán thời gian.”
Mạnh Tinh Trì không nhịn được cười, khóe miệng khẽ cong lên.
“Thảo nào em gái tôi muốn gia nhập công ty của anh đến vậy.” Tô Triều lẩm bẩm vài câu, vừa nhìn thấy nụ cười trên miệng anh, không khỏi liếc mắt nhìn thêm vài phần.
Nhận thức được ánh nhìn của cậu, biểu cảm của Mạnh Tinh Trì hơi sượng chân, anh nhếch khóe miệng lên một chút rồi lại mím chặt, phi thường muốn tìm cho mình một góc hoàn hảo.

Vất vả khiến bản thân cảm thấy tự nhiên và ưa nhìn, Tô Triều đã liếc mắt sang chỗ khác, quay nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mạnh Tinh Trì: T-T
Xe đến gần ký túc xá, Tô Triều phát hiện bộ phận an ninh đã tăng cường thêm một số nhân viên, mở điện thoại di động lên, nhìn thấy Weibo văn phòng đăng bài lên ánh hành động của fan tư sinh.
Không hiểu sao, cậu liền cảm thấy an tâm hơn một chút, trước đây Trần Ngư cũng từng gặp phải fan tư sinh, nhưng Trần Ngư lại khá thô lỗ nên đã xuống xe gây gổ với fan tư sinh.
“Đến rồi, dừng ở phía trước.” Tô Triều nói.
Mạnh Tinh Trì theo sau cậu, tiễn cậu ở cầu thang rồi mới quay lại đi về phía xe.
Tô Triều vừa đóng cửa liền thả vali ra, nhanh chóng chạy lên tầng hai, mở cửa sổ, phát ngốc nhìn theo bóng dáng anh.
Lúc này, cậu thấy Ngô Tang đã về.
Gút boi, hai anh trai sệc xi cùng đeo kính râm đã gặp nhau!
Tô Triều không khỏi mong chờ cảnh tượng tiếp theo, nó sẽ ngầu đến mức nào!
Hai bên cũng nhìn thấy nhau, cách nhau hơn chục mét, gật đầu chào nhau như một phép lịch sự.
Ngay sau đó, Mạnh Tinh Trì hướng bên phải mà đi, trong khi Ngô Tang tựa hồ ăn ý hướng bên trái đi ngược chiều.
Đồng thời, hai người họ cứ….!nhìn chằm chằm vào nhau, tựa hồ rất sợ đối phương tiếp cậm, nhưng để giữ phép lịch sự, họ lại liên tục gật đầu với nhau.
Tô Triều:……..
Hai người đang đi vòng tròn bái đường à?
Thật không khéo, bởi vì luôn nhìn chằm chằm Ngô Tang mà không nhìn đường, Mạnh Tinh Trì đi sai chỗ
Một chân giẫm lên mặt cỏ, trọng tâm không ổn định, vẫn muốn ngã một cách thật ngầu, bàn tay đ è xuống mặt cỏ, bày ra tư thế quỳ một gối.
“Mạnh tổng, ngài không sao chứ?” Ngô Tang giật mình, muốn tiến lên đỡ anh lại rụt rè tiến lên hai bước.
Mạnh Tinh Trì không quay đầu lại, vươn một bàn tay ra: “Đừng tới đây!”
Ngô Tang nhẹ thở ra, đứng tại chỗ động viên anh: “Mạnh tổng cố lên, mau đứng lên.”
Mạnh Tinh Trì đứng dậy ngay ngắn, vỗ nhẹ vào đầu gối, vẫy tay và rời đi mà không quay lại.
Dưới ánh mặt trời, để lại bóng lưng lãng tử.
Ngô Tang quay đầu chạy lại, bỏ chạy trong tuyệt vọng, vừa chạy vào nhà đã hét lên: “Cứu mạng, em vừa gặp Mạnh tổng, bị doạ tí tiểu ra quần!”
Tô Triều: “…….”
Tô Triều: “………….”
Không thể nào, đây không phải là cảnh song hùng tranh bá mà cậu muốn xem!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Hôm Nay Tổng Tài Có Cập Nhật Chương Mới Không?

Chương 24: Tiếng tim đập nhanh



Tô Triều xuống xe đứng tại chỗ, nhìn về phía biệt thự cao cấp cách đó không xa, ánh đèn sáng. rực rỡ, giống như một trang viên*.

(*Trang viên: Một hình thức biệt lập của giới quý tộc, là những đơn vị kinh tế tự cấp tự túc.)

Cậu hơi trừng mắt: “Giá nhà ở đây là bao nhiêu vậy? Tôi còn phải nỗ lực bao lâu nữa thì mới mua nổi chứ?”

Tài xế xách theo vali đi phía trước, để ở cổng rồi quay lại xe.

“Đi thôi.” Mạnh Tinh Trì kéo vali dẫn đường, nhưng nội tâm lại vô cùng bối rối.

Bước vào nhà, ang nhanh chóng lướt qua phòng khách, tìm không ra vết tích khả nghi, mới thoáng yên tâm, sau đó tìm cho cậu một đôi dép mới.

Tô Triều đứng bên cạnh thay giày, phát hiện tủ giày chất đầy giày da nam, nhưng phía dưới có một hai đôi giày cao gót và dép lê của phụ nữ.

Thay giày xong, Tô Triều bước vào, Mạnh Tinh Trì cách sau vài bước, nhìn xuống đôi giày đã cởi ra, cúi xuống xếp gọn lại rồi mới dắt cậu lên tầng.

“Tôi chỉ ở lại một đêm, ngày mai sẽ trở về.” Tô Triều nói, “Nằm trên sô pha một đêm cũng được.”

Như vậy sao được! Cớ gì để cậu phải ngủ sô pha!

Mạnh Tinh Trì nói, “Có phòng trống.”

Nói xong kéo vali cậu vào phòng khách, Tô Triều đi theo anh lên tầng, phát hiện ở đây gần như chỉ có dấu vết sinh hoạt của một người.

Kỳ lạ.

“Tối nay anh có thể nghỉ ngơi ở đây.” Mạnh Tinh Trì đứng trước cửa phòng cho khách nói.

“Được, vậy làm phiền rồi.” Tô Triều cười gật đầu, phát hiện cửa phòng bên cạnh khóa chặt vẫn còn cắm chìa, thản nhiên hỏi: “Phòng đó cũng là phòng cho khách sao?

Mạnh Tinh Trì nhéo mắt: “Ừ…….”

“Tại sao nó lại bị khoá vậy?”

Bởi vì bên trong có tạp chí và poster của cậu!

Mạnh Tinh Trì không khỏi né tránh một lúc.

Nhìn thấy biểu tình của anh, Tô Triều trêu chọc: “Trong đó cất giấu bảo vật sao? Có phải cùng người trong lòng anh có liên quan không?”

Mạnh Tinh Trì gấp gáp nhìn cậu, không phủ nhận điều đó.

“Tôi đoán đúng rồi?” Tô Triều bật cười, “Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Mạnh Tinh Trì: “.”

Hiểu cái gì chứ? Em ấy không hiểu gì cả!

Hai người trở lại phòng khách, Mạnh Tinh Trì nán lại vài bước, nhìn cậu chằm chằm không nói lời nào, suy nghĩ nửa ngày mới ra cái đề tài: “Anh ăn cơm chưa?”

“Chưa” Tô Triều nói, “Còn anh thì sao?”

Mạnh Tinh Trì đương nhiên đã ăn xong sớm.

“Tôi……”

“Ơ? Mạnh tổng, nhà anh không có người giúp việc sao?” Tô Triều nhìn trái nhìn phải, nhà to như vậy, riêng việc dọn dẹp cũng tốn rất nhiều công sức, như thế nào đến cả một chút dấu vết của người ngoài cũng không có.

“Có, bọn họ đi làm theo giờ, tan làm liền trở về.”

“Ồ, ra vậy.” Tô Triều đi vào bếp, mở tủ lạnh ra, thấy vẫn còn một ít nguyên liệu. “Có thể làm thêm hai món nữa. Tôi làm một chút thôi, anh có muốn ăn không? “

Mạnh Tinh Trì ngạc nhiên nhìn cậu: “Anh là khách, còn muốn xuống bếp sao?”

“Ở đây gọi đồ ăn cũng không tiện, chẳng lẽ lại đi ra ngoài lần nữa, gọi giúp việc lại quá phiền phức cho họ.” Tô Triều cười cười, “Anh đừng chê tôi vụng nhé.”

“Không, không.” Mạnh Tinh Trì đi tới tủ lạnh, hỏi: “Còn cần gì nữa không?

“Đủ rồi.” Tô Triều lấy nguyên liệu ra, rửa tay, chuẩn bị bắt đầu, thấy Mạnh Tinh Trì ở bên cạnh háo hức muốn thử, liền hỏi: “Anh có muốn giúp không?

Mạnh Tinh Trì: “Được!”

“Vậy thì giúp tôi bóc tỏi.”

Cả hai đang bận rộn đứng bên bồn rửa chén, lúc Tô Triều đang rửa rau thì bị vài giọt nước bắn lên mi mắt, có chút khó chịu, giơ bắp tay gạt gạt, không đỡ hơn là bao.

“Mạnh tổng, giúp tôi một chút.” Cậu nói.

Mạnh Tinh Trì lấy hết can đảm, đưa tay lên lau mi mắt cho cậu, trên đầu ngón tay vương chút ẩm ẩm, mới lưu luyến không muốn buông tay.

Tô Triều hai mắt run lên, bất giác nở nụ cười: “Mùi tỏi.”

Mạnh Tinh Trì lập tức thu tay về, khóe miệng cũng cong lên.

Tô Triều cười liếc anh một cái, thản nhiên nói chuyện phiếm như một người bạn thân quen: “Nhà anh thường có nhiều khách à?”

“Không nhiều.”

Thực ra không thể nói là nhiều, chưa bao giờ có bất kỳ ai đến. Đây là cõi riêng tư của anh, nếu để bị người khác xâm phạm sẽ rất khó chịu.

Nếu không phải Tô Triều bị fan tư sinh đuổi theo, anh đã không dễ dàng mời Tô Triều đến ở cùng nhà.

Nhưng sự xuất hiện của đối phương dường như không làm cho anh cảm thấy lãnh thổ của mình bị xâm phạm, mà ngược lại khiến cho ngôi nhà trống trải lạnh lẽo này trở nên rực rỡ hơn một chút.

“Mạnh tổng,” Tô Triều ngập ngừng gọi.

Mạnh Tinh Trì nghi hoặc nhìn cậu rồi nhìn theo đường nhìn cậu xuống, phát hiện chính mình đang ngẩn người, coi tay cậu như củ tỏi đem rửa sạch dưới vòi nước.

Mạnh Tinh Trì:!

“Anh vừa thất thần.” Tô Triều bật cười một tiếng, liền thấy lỗ tai anh hơi đb

ỏ lên, không khỏi nhéo nhéo một cái, kinh ngạc nói: “Mạnh tổng đây là đang thẹn thùng sao?

Tai của Mạnh Tinh Trì dính vài giọt nước, nhưng nhiệt độ còn nóng hơn, anh cầm lấy tỏi trong bát và bắt đầu rửa sạch.

Tô Triều cười khúc khích không ngừng, một bên nhặt rau hỏi, “Mạnh tổng, anh từng yêu ai chưa?”

Mạnh Tinh Trì lắc đầu, lo lắng cậu nhìn ra, trực tiếp trả lời: “Không có.”

Thảo nào mà dễ ngượng như vậy.” Tô Triều suýt nữa cười thành tiếng, cậu đã cố kìm lại.

“Còn anh?” Mạnh Tinh Trì cúi đầu hỏi một cách tự nhiên, “Anh đã từng yêu chưa?”

“Tôi cũng chưa.” Tô Triều bỏ rau vào chậu, vẩy tay, “Anh biết không, idol kiểu như chúng tôi thực không dễ dàng yêu đương, thật ra cũng không có nhiều thời gian.”

“Phải không…..” Mạnh Tinh Trì nhìn đôi tay ướt nhẹp của mình, đột nhiên đưa tay nhéo nhéo lỗ tai cậu.

Tô Triều:???

Ngay sau đó, Mạnh Tinh Trì rất ôn nhu mà véo tai cậu.

Tô Triều khó hiểu nhìn lại, bắt gặp đôi mắt nghiêm túc mà đẹp đến lạ của anh, nhất thời không nói nên lời.

Một lúc lâu sau, Mạnh Tinh Trì chậm rãi nhếch lên khóe miệng: “Nhìn xem, lỗ tai của anh cũng đỏ.”

Tô Triều: “……”

Tô Triều không chịu thua, dùng hai tay nhéo nhéo lỗ tai của anh, cười xấu xa: “Hừ, đợi lát nữa lỗ tai anh cũng thành thịt kho tàu nhé.”

Lúc này, một thứ gì đó mềm mại đột nhiên cọ vào mắt cá chân của cậu.

Nhìn xuống, liền thấy một con mèo với bộ lông mượt mà, cậu ngạc nhiên, ngồi xổm xuống và nhìn vào đôi mắt của nó, có màu xanh như hai viên ngọc bích.

“Đẹp quá, nhìn thật bên ngoài còn đẹp hơn trên ảnh!” Tô Triều phấn khích nói, thật muốn ôm nó vào lòng, chính là phải nấu ăn nên chỉ có nhìn mà chông mong.

Mạnh Tinh Trì bế con mèo lên, đứng bên cạnh nhìn: “Góc này ổn chứ?”

Tô Triều phản ứng nhanh, lập tức nói: “Đúng, đúng, góc này rất tốt!”

Cho nên hời gian tiếp theo, Tô Triều một bên nhìn những món ăn trong nồi, một bên nhìn chằm chằm con mèo trong tay bên cạnh, thỉnh thoảng……..cũng sẽ liếc nhìn nguời chủ của nó, cảm thấy một bụng vui sướng.

Mỹ thực, mỹ miêu, mỹ nhân, cùng một lúc đều có cả, quá là hạnh phúc rồi!

Dọn đồ ăn lên trên bàn, Tô Triều tìm thấy hai chiếc bát và hai đôi đũa, nói: “Đói lả rồi đúng không, anh thử đi.”

Mạnh Tinh Tri: “…….”

Thôi xong, có vẻ như anh đã quên chính mình đã ăn no.

Nhưng mấy món ăn thơm phức trên bàn này thực sự rất mê người, chưa kể còn do Tô Triều tự tay làm (điều quan trọng phải nói nhiều lần) trong nhà bếp của mình!

Mạnh Tinh Trì cầm đũa lên và nếm thử.

Ngon đến mức muốn khóc!

Hơn nửa ngày anh mới nhu nhược hỏi: “Tôi có thể chụp ảnh lại được không?”

“Được?” Tô Triều bất ngờ bật cười: “Đương nhiên có thể.”

Mạnh Tinh Trì chụp đồ ăn trên bàn lưu làm kỷ niệm, sau đó được đằng chân lân đằng đầu, hỏi: “Tôi có thể chụp cả anh được không?”

“Không thành vấn đề.” Tô Triều lập tức tạo dáng, “Chụp đẹp một chút.”

“Được.”

Sau khi chụp được hai tấm hình, con mèo đột nhiên nhảy lên đùi Tô Triều và muốn bò ra bàn ăn. Cậu ôm con mèo vào lòng, sờ vào đầu hưng phấn nói: “Mạnh tổng, mau giúp tôi chụp chung với nó”.

Mạnh Tinh Trì cầu mà không được, thậm chí còn rời khỏi chỗ ngồi của mình, đông tây chụp ảnh ở nhiều góc khác nhau.

Ăn được nửa bữa, hai con mèo bên kia cũng tới tuần tra, kiêu ngạo đến mức không để họ vào mắt.

Tô Triều ôm một con trong tay, vừa ăn vừa hỏi: “Bọn nó tên là gì?”

Mạnh Tinh Trì chỉ vào con Garfield đang ủ rũ: “Đại Hoa.”

Anh cũng chỉ vào con trong tay cậu: “Nhị Miểu.”

Tô Triều mỉm cười chỉ vào một con mèo trắng gầy khác có đôi mắt xanh tuyệt đẹp: “Thế còn con kia? Tiểu Tam?”

“Là một con mèo hoang, gọi là….” Mạnh Tinh Trì im một lúc rồi thì thầm, “Tô Tô.”

“Tô Tô?” Tô Triều nháy mắt nhướng mày, “Thật là trùng hợp, lúc nhỏ bố mẹ cũng gọi tôi như vậy, nhưng lớn lên cũng không gọi như thế nữa. Anh nuôi nó bao lâu rồi?

“Cũng gần bốn năm.” Mạnh Tinh Trì cúi đầu ăn cơm, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.

“Bốn năm, tôi đến thành phố B cũng 4 năm.” Tô Triều thở dài rằng thời gian trôi nhanh quá, tiếp tục dùng cơm.

Ăn xong, Tô Triều ở lại phòng khách chơi cùng lũ mèo, Mạnh Tinh Trì chủ động cầm bát đĩa bỏ vào máy rửa bát, sau đó cầm điện thoại bí mật đăng nhập vào WeChat phát thông báo trên vòng bạn bè.

Âm thầm vui mừng một hồi, quay đầu lại phát hiện Tô Triều đã không thấy nữa!

Anh giật mình, nhìn quanh tầng 1 không thấy ai, vội vàng chạy lên tầng 2. Nghe thấy tiếng động từ phòng cho khách, anh thở phào nhẹ nhõm bước đến cửa thở hổn hển.

Tô Triều đang dọn đồ trong vali, nhìn thấy bộ dạng của anh, liền giải thích: “Tôi thấy hình như anh đang có việc, nên tôi tự mình tới lấy đồ. Anh không nghĩ là tôi sẽ bỏ trốn chứ?”

Mạnh Tinh Trì lắc đầu, chủ yếu là vì sợ cậu phát hiện ở nhà có một vị đại gia vẫn đang lén lút bí mật đu idol.

“Nhìn này, đồ hộp!” Tô Triều lấy ra một cái túi, “Tôi cũng không biết chúng nó thích ăn cái gì, nên mua một ít.”.

“Cảm ơn.” Mạnh Tinh Trì ngồi xổm xuống bên cạnh, cầm lấy cái hộp, đột nhiên ánh mắt dừng lại, ngơ ngác nhìn cái quần lót bị kéo ra theo trên vali, nhanh chóng đứng dậy, xoay người bỏ chạy.

Tô Triều:??

“Mạnh tổng, còn đồ hộp!”

Một lúc sau, Mạnh Tinh Trì lại xuất hiện ở cửa, mặt vô biểu tình, cầm đống đồ hộp, xoay người bỏ chạy.

Tô Triều: “.”

Mạnh tổng là vận động viên à? Vận dụng kĩ năng ngay trong nhà luôn sao?

Dù sao vali cũng đã mở, cậu tìm một bộ đồ ngủ cùng quần áo để thay ngày mai, ném lên giường, đóng vali lại, xuống lầu tìm mèo để chơi đùa!

“Đại Hoa, Nhị Miểu, Tô Tô, đến đây!”

Mạnh Tinh Trì ngồi trên ghế sô pha, nhìn cậu vui đùa với ba con mèo, trong mắt anh lập loè.

Lúc này Tô Triều ôm mèo nằm xuống ghế sô pha trêu chọc chúng, Tô Tô ở bên cạnh cũng cọ cọ, liếm mặt khiến Tô Triều bật cười ha ha.

Mạnh Tinh Trì không khỏi mỉm cười, sau đó để ý thấy áo sơ mi của cậu bị kéo lên lúc di chuyển, lộ ra một phần nhỏ ở vòng eo trắng nõn.

Mạnh Tinh Trì quay mặt đi chỗ khác, một lúc sau anh không nhịn được liếc nhìn lần nữa. Sau khi lặp lại chuyện này vài lần, cuối cùng anh cũng không chịu nổi nữa, đứng dậy đi đến sô pha, cúi đầu nhìn Tô Triều một cách trịch trọng.

Tô Triều dưới ánh đèn bị bao phủ bởi một tầng bóng tối, ôm con mèo bất động, giương đôi mắt vô tội nhưng đầy mê man, tò mò nhìn anh.

“Có chuyện gì sao?”

Ngay sau đó, Mạnh Tinh Trì kéo áo của anh xuống, vuốt phẳng rồi ngồi xuống.

Tô Triều cúi đầu nhìn quần áo, lại nhìn anh: “Mạnh tổng, anh thật ra là người rối loạn ám ảnh cưỡng chế đúng không?”

Mạnh Tinh Trì: “Không phải.”

Tô Triều:……….Chắc chắn!

Tô Triều sau khi tắm xong liền trở về phòng.

Mạnh Tinh Trì đi theo sau cậu, đưa tới cửa và nói: “Tôi đã cử thêm vài người đến ký túc xá của các anh để tăng cường an ninh.”

“À vâng, cám ơn Mạnh tổng.” Tô Triều chui vào chăn, bật đèn lên, “Anh cũng đi ngủ sớm đi, ngày mai tôi dậy sớm làm bữa sáng cho anh.”

Mạnh Tinh Trì trong lòng thầm rung động, sau đó bắt gặp Nhị Miểu đang muốn chạy vào phòng, ôm nó đi xuống.

Sau khi thu dọn ghế sô pha và đặt mọi thứ lại chỗ cũ, anh đứng đó và nhếch mép cười một lúc.

Tưởng tượng Tô Triều đang ngủ trên lầu, vui đến mức không ngủ được, đơn giản viết thêm một chương truyện.

Sau khi tắt máy tính, anh lên tầng chuẩn bị ngủ, khi đi ngang qua phòng cho khách, anh thấy Tô Triều không đóng cửa mà đã đi ngủ, hai tay duỗi ra, chăn ga gối đệm lộn xộn.

Anh gọi nhỏ nhưng người bên kia vẫn chưa thức giấc.

Anh cố nhịn, nhưng vẫn không kìm lòng được, nhẹ nhàng bước vào, thấy Tô Triều tay kia vẫn đang cầm điện thoại di động, rất có thể ngủ gật trong lúc nghịch.

Mạnh Tinh Trì đặt điện thoại di động lên bàn đầu giường, sau đó đắp lại chăn trên người cậu, gọn gàng ngăn nắp khiến anh cảm thấy thoải mái. Sau đó tắt đèn, chậm rãi đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nhấp chuột.

Tô Triều mở mắt ra, đôi mắt trong bóng tối chớp động, cười đến ngây ngốc, trở mình, đè nặng lên trái tim.

Nhắm mắt lại, cậu thực sự có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của mình, vô cùng rõ ràng.

Tần suất có vẻ hơi nhanh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.