Hôm Nay Tổng Tài Có Cập Nhật Chương Mới Không?

Chương 18: 18: 1 Xin Đừng Nói Lung Tung



Nhất thời không ai nói gì, không khí như ngưng đọng lại.
Hai người ngập ngừng liếc nhìn nhau rồi vội vàng ngoảnh mặt đi, người này nhìn đất, người nhìn trời.
Một lúc lâu sau, Tô Triều mới phá lệ ngượng ngùng, nói: “Ý tôi là…!em gái tôi cũng hay xem cái này, đúng vậy, những cô gái trẻ đẹp đều thích xem mấy cái này.”
Cô gái trẻ, đẹp…
Từ khóa kia biến thành những mũi tên sắc nhọn, đâm vào trái tim Mạnh Tinh Trì một cách điên cuồng.
“Đúng vậy, đều là đều là đám trẻ con đọc.” Mạnh Tinh Trì nhanh chóng hít một hơi rồi phủ nhận, “Đây là cuốn tiểu thuyết mà em họ tôi chia sẻ với tôi.

Tôi đã nói với em ấy là không đọc, nhưng con bé nhất quyết không chịu.

Bắt tôi phải đọc nó.

Nhưng tin tôi đi, tôi không thực sự hứng thú với tiểu thuyết loại này chút nào.


Tô Triều nhấp môi: “Phải phải, Mạnh tổng làm sao lại đọc những thứ này? Chúng ta đều là nam nhân, mới không dọc mấy cái này, đúng không?”
“Đúng, đúng.” Mạnh Tinh Trì chột dạ không thôi, sau khi dẫn cậu vào phòng khách, nhịn không được xác nhận lại, “Anh thật sự không đọc?
Tô Triều cắn răng: “Không đọc.”
Mạnh Tinh Trì quyết tâm giữ bí mật, càng chắc chắn rằng Tô Triều không biết anh bí mật viết đồng nhân.
Kính râm được đặt trên bàn, là buổi chiều Mạnh Tinh Trì phân phó cấp dưới đi vài trung tâm thương mại để mua.
Tô Triều bước tới nhìn qua, giật mình: “Năm cái?!”
“Anh nói đồng đội thích.”
“Vậy là ngài liền mua cho mỗi người một đôi?” Tô Triều hơi kinh ngạc, định chuyển tiền cho anh nhưng lại bị chặn lại.
“Chỉ là món quà nhỏ.”
“Vậy thay mặt mọi người cảm ơn ngài.” Tô Triều một lần nữa nói cảm ơn, quyết định sẽ mời anh ăn thêm 10 bữa nữa: “Không quấy rầy ngài, nghỉ sớm một chút, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Mạnh Tinh Trì đưa cậu ra cửa, vừa thấy cậu đi ra ngoài, không kìm được nói: “Chờ đã…”
Tô Triều xoay người: “Còn có chuyện gì không?”
Mạnh Tinh Trì nhìn anh, trịnh trọng nói: “Đêm nay sân khấu của anh rất tuyệt…!à không, sân khấu của mọi người rất tuyệt.”

Tô Triều nhếch miệng: “Mạnh tổng yên tâm, chúng tôi sẽ tiếp tục làm việc thật chăm chỉ.”
“Được.”
Tô Triều mang mấy chiếc hộp trở về phòng, chớp chớp mắt, nhớ lại ánh mắt của Mạnh Tinh Trì vừa rồi, những lời tám dương đó, khiến anh có chút vui vẻ không giải thích được.
Vui đến quên đem kính đưa cho mọi người, ngân nga một bài hát rồi đeo nó lên, càng nhìn càng thấy đẹp trai, nhịn không được “Tự sướng” mấy cái gửi cho Mạnh Tinh Trì.
Tô Triều: [Đẹp trai! 】
Mạnh Tinh Trì: [Ừ, đẹp lắm! 】
Tô Triều sửng sốt một chút, mới nói thêm: [Kính râm đẹp lắm! 】
Mạnh Tinh Trì: [Anh rất đẹp.


Tô Triều: “!”
Sao tự dưng Mạnh Tinh Trì lại khen như vậy?
Tưởng tượng Mạnh Tinh Trì ngày thường mặt lạnh như tiền bỗng nhiên nói lời khen ngợi, có chút vui vẻ.
Thật sự không giải thích được, tâm tình rất tốt.
Tô Triều có qua có lại*: [Mạnh tổng cũng rất đẹp trai! Boss đẹp trai nhất thế giới, không ai sánh bắng! 】
(*lễ thượng vãng lai:
– có đi có lại mới toại lòng nhau
– phải có cho rồi mới có nhận)
Mạnh Tinh Trì cầm máy: Thật sao?
Sau giờ làm việc, hầu như không ai dám nói những điều như vậy với anh, thường thì họ khen anh có năng lực làm việc cao, khí chất mạnh mẽ, thủ đoạn ngang tàng, tự nhiên được người mình thích khen về ngoại hình, nhịn không được có chút mừng thầm.
Khách sạn cao ốc, vô số phòng đang sáng đèn, khiến người ta khó đi vào giấc ngủ.
Đêm nay, thật là một đêm tuyệt vời.
Kết quả của việc không ngủ được là sẽ thức dậy muộn vào ngày hôm sau.
Tô Triều tắt mấy cái chuông đồng hồ báo thức, sau đó liền bị làm cho tỉnh táo hết nấc bởi tiếng chuông cửa dồn dập của Từ Lập Nhân.
Cậu nheo mắt đứng dậy mở cửa, Từ Lập Nhân sửng sốt: “Chú sáng ngày ra đeo kính râm làm gì?”
“Dạ?” Tô Triều chạm vào gọng kính bật cười.
Từ Lập Nhân chỉ nghĩ là cậu không muốn người ta nhìn thấy quầng thâm dưới mắt, nên không hỏi thêm câu nào, đưa bữa sáng rồi vội vàng nói: “Mau thu dọn đồ đạc đi, thợ makeup đến chỗ Trần Ngư rồi.

Nhà hàng đã sớm đóng cửa, cái này anh mua ở ngoài, ăn xong sang phòng Trần Ngư đợi trang điểm, anh đi gọi mấy thằng nhóc thối kia nữa.


Tối hôm qua biểu diễn xong, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, vừa trở về phòng không có khả năng ngủ ngay được, cư nhiên là đều dậy muộn
Tô Triều rửa mặt sạch sẽ, ngồi ở mép giường ngáp một cái, nhìn chằm chằm bữa sáng vài lần, không có cảm giác ngon miệng, định bụng sẽ ăn sau.
Lười biếng đắp mặt nạ, sau đó mang theo bữa sáng, lên phòng Trần Ngư chuẩn bị trang điểm.
Trong lúc chờ thang máy, không kìm được lại ngáp dài.
Nhưng chưa kịp ngáp thì cửa thang máy đã bật mở.
Tô Triều nhìn thấy người đứng bên trong thì chợt sững người, một lúc sau mới ý thức bản thân vẫn còn đang ngáp, vội vàng ngậm miệng lại.
“Mạnh tổng.” Tô Triều lập tức đứng thẳng người, thận trọng nhìn anh.
Mạnh Tinh Trì cũng ngây người, không biết vì sao có điểm muốn cười, nhưng anh lại kìm nén: “Vào đi.”
Tô Triều lúng túng bước vào đứng bên cạnh anh.
Cửa thang máy đóng lại, cậu mới nhìn rõ bộ dạng bản thân, ăn mặc lôi thôi, trên mặt còn đang đắp mặt, tay cầm túi đồ ăn, đây đâu phải hình tượng của một idol!
Nhất định là chưa tỉnh ngủ mới làm ra điều điên rồ như vậy!
Tối qua Mạnh tổng mới khen cậu đẹp trai, hôm nay lại trở nên xấu xí như tát vào mặt người ta, quá thảm hại.
“Anh lên gặp ai sao?” Mạnh Tinh Trì đột nhiên hỏi, theo bản năng đứng thẳng lưng, tâm tình rất tốt.
Tô Triều lặng lẽ che nửa khuôn mặt, nghiêng nửa người đi không dám nhìn hắn, đáp: “Đi gặp Trần Ngư.”
“Trần Ngư?” Mặt Mạnh Tinh Trì đanh lại, hóa ra không phải tìm anh.

“Mọi người không ở chung?
“Phải, lần trước không phải tôi nói tất cả mọi người đều ở các tầng khác nhau sao?” Tô Triều càng lúc càng cúi thật sâu xuống, lẩm bẩm nói: “Xong đời, tí nữa có người đi vào thì biết làm sao?
Nói xong, cậu nhận thấy người bên kia lặng lẽ mà tiến đến, liền chặn trước mặt cậu.
Tô Triều lén lút nhìn thoáng qua bờ vai rộng lớn, không tiếng động mà cong cong khoé miệng.
Nương nhờ bóng lưng của Mạnh Tinh Trì, hơi cúi xuống, kéo mặt nạ ra ném vào túi đồ ăn sáng, nhanh chóng xoa xoa mặt.
Lúc này, có người từ ngoài thang máy đi vào.

Mạnh Tinh Trì đột nhiên quay lại và đẩy anh vào góc tường.
Tô Triều chậm rãi ngước lên: “?”
Mạnh Tinh Trì không nghĩ gì, nhưng bên ngoài có rất nhiều người, anh có chút sợ hãi, chỉ có góc này mới đối với hai người là an toàn nhất.
Tô Triều nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân, nếu như lúc này bị phát hiện, sự nghiệp thần tượng của cậu sẽ bị hủy hoại một phần ba.
Đầu gối hơi khuỵu xuống, mặt hướng về phía ngực Mạnh Tinh Trì để không ai nhìn thấy mặt, để không bị mất thăng bằng còn hơi bám eo Mạnh Tinh Trì.
Mạnh Tinh Trì:!!!
Những người khác nhìn thấy trong góc có một đôi tư thế thân mật, họ không dám nhìn lại, sợ bị chọc mù mắt chó.
Không một ai lên tiếng, không gian chật hẹp, vô cùng yên tĩnh.
Mạnh Tinh Trì sau lưng bị người khác vô ý chạm vào, nếu là bình thường, chắc chắn sẽ cách xa 3m.
Nhưng lúc này, anh dường như đã quên đi sợ hãi là gì, tất cả cảm giác đều đặt ở người trước mặt.
Đối phương bộ dáng hận không thể chui đầu vào lòng anh, bộ dáng đáng thương đầy ngoan ngoãn, thật con mẹ nó ngứa ngáy khó chịu.
Anh thậm chí còn thấy Tô Triều vẫn đang lén lút lau mặt, một bộ khó chịu nghiến răng nghiến lợi.
Thang máy dừng lại, những người khác cũng chậm rãi bước ra, Tô Triều rốt cục thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt gần như bình tĩnh, nói nhỏ: ” Tôi chỉ cần lên một tầng nữa.”
Mạnh Tinh Trì gật đầu.
Tô Triều chậm rãi đứng thẳng người, cửa thang máy lại mở ra, che mặt chạy nhanh ra ngoài: “Tạm biệt Mạnh tổng.”
Mạnh Tinh Trì nhìn bóng lưng đang chạy của cậu, mãi đến khi cửa thang máy đóng lại, anh mới nhìn thấy nụ cười trên gương mặt anh trong gương, một nụ cười hoàn toàn thoải mái hiếm thấy trước đây.
Tô Triều nhanh chóng bấm chuông cửa, cửa được mở bởi Trình Tiểu Bắc, vội vàng bước vào mà thở hổn hển.
“Anh sao vậy, có paparazzi ở bên ngoài ạ?”
“Không.” Tô Triều giậm chân trên thảm, “Tức chết đi được, quá xấu hổ, quá xấu hổ.”
Trình Tiểu Bắc hỏi lại chuyện gì xảy ra, Tô Triều đương nhiên ngượng vì chuyện vừa rồi, nói: “Ăn sáng chưa? Cho anh xin miếng ăn.”
“Ăn hết rồi, còn thừa một tý cá nhưng mà em ăn nốt rồi.” Trình Tiểu Bắc nói, “Em không biết vì sao, cảm giác như cơ thể em đang lớn tiếp, gần đây em rất hay bị thèm ăn.”
Trần Ngư vừa trang điểm xong, xen vào nói: “Đấy là lí do mày có mỡ vào mùa thu.”
Trình Tiểu Bắc: “…”
Không lâu sau, Triệu Tư Linh và Ngô Tang cũng đi xuống, trong phòng đã dọn xong bữa sáng.
“Tiểu Bắc đang makeup trước.” Trần Dư cầm kem nền dạng lỏng lên, “Thời gian gấp gáp, để tao đánh nền cho hai người.”
“Làm cho Tư lệnh trước đi, em tìm cái gì ăn đã.” Lát nữa sẽ trực tiếp đến sân bay, Tô Triều đã bắt đầu đói bụng rồi, đang định gọi Từ Lập Nhân thì chuông cửa vang lên, “Ai vậy.? “
“Dịch vụ phòng.”
Tô Triều xác nhận qua mắt mèo chính xác là nhân viên khách sạn trước khi mở cửa: “Chúng tôi không gọi phục vụ.”
“Mạnh tiên sinh gọi món cho các vị.” Người phục vụ đẩy xe đồ đi vào và lịch sự rời đi.
Xe đẩy đầy đồ ăn sáng cũng như nhiều loại trái cây ăn nhẹ.
Trong phòng, ngoại trừ chuyên viên trang điểm vẫn đang siêng năng làm việc, mọi người đều đang nhìn xe đẩy, sau đó đều hướng về Tô Triều.

Trần Ngư là người đầu tiên định thần lại, một bên thoa nền cho Triệu Tư Linh, vừa nói: “Chao, khai rõ nguồn gốc của những thứ này.”
Tô Triều sớm đã đói khát không nhịn được, cầm một chiếc bánh mì kẹp lên và bắt đầu ăn: “Em vừa gặp Mạnh tổng trong thang máy, lại còn đang đắp mặt nạ nữa, xấu hổ quá nên em ném luôn mặt nạ vào bữa sáng….”
Bốn người: “……”
Trần Ngư phụ họa: “Xấu hổ chưa, vậy cái này coi như thầm an ủi?”
“Thế á?” Tô Triều không khỏi cảm động, ăn rất vui vẻ, “Có ai còn chưa no không? Cùng nhau ăn đi.”
Trình Tiểu Bắc: “Em muốn ăn, em muốn ăn!”
Tô Triều gửi một tin nhắn WeChat cho Mạnh Tinh Trì nói tiếng cảm ơn, bên kia đáp lại với một icon [cười], điều này khiến Tô Triều đổ mồ hôi lạnh, trả lời bằng một [bông hồng].
Sau đó, Mạnh Tinh Trì gửi ba [nụ cười] liên tiếp
Tô Triều: “…” Đề tài xem ra không thể tiếp tục.
Cậu nhanh chóng ăn xong sáng, mới bắt đầu makeup, thật ra cậu cũng có thể tự làm, ai mà chẳng biết makeup một chút.
Chỉ là dựa theo lời của Trình Tiểu Bắc, nếu không cần tự mình làm thì sao phải tự tay mình làm.
Ngày thường ngồi máy bay, mọi người hầu hết sẽ đeo kính râm và khẩu trang, có thể tiết kiệm thời gian.
Nhưng vì đây là hành trình công khai, sẽ có nhiều fan đến sân bay tiến nên vẫn phải giữ chút hình tượng.
Nhà thiết kế đã đến với một vài bộ quần áo, tất cả đều là quần áo được họ làm người phát ngôn đại diện, như một kiểu ngầm quảng cáo
Sau khi thu dọn đồ đạc, nhóm người mới xuất phát đi sân bay.
Trong xe, Tô Triều đưa cho họ những chiếc kính râm mà Mạnh Tinh Trì đưa tối hôm qua: “Hôm qua, A Tang nói muốn ngầu như Mạnh tổng, anh hỏi ngài ấy chỗ bán nó, ngài ấy thế mà trực tiếp tặng cho chúng ta mỗi người một cặp kính.


Ngô Tang: “Mạnh tổng quá tốt bụng.”
Trình Tiểu Bắc: “Mạnh tổng quá tuyệt!”
Trần Ngư: “Đỉnh quá.”
Triệu Tư Linh: “Em nhớ gửi lời cảm ơn đến Mạnh tổng, nói là hôm nào mời ngài ấy ăn bữa cơm.”
Tô Triều: “Em biết mà, đều nói hết rồi.”
Trong sân bay, quả thật có rất nhiều fans đến tiễn họ, chờ đợi một cách trật tự dưới chỉ huy của các nhân viên an ninh.
Không mất nhiều thời gian để họ nhìn thấy năm chàng trai cao lớn đang bị bao vây bởi vệ sĩ, ngoại trừ Ngô Tang đeo kính râm, bốn người còn lại đều đội trên đầu hoặc treo ở cổ áo, hướng họ vẫy chào.
Nơi đây hội tụ đủ loại fan, có người gọi là chồng, là vợ, là anh trai, con trai, tự nhiên cũng có fan của CP, họ điên cuồng chụp ảnh CP yêu thích bằng điện thoại di động, rồi ăn đủ đường các loại.
Chỉ cần tương tác với nhau một chút, sẽ trở thành một hiện trường rắc đường quy mô lớn.
Triệu Tư Linh kéo Tô Triều sang một bên –––––––– Leader bá đạo và Người yêu Center thật xứng đôi!
Trần Ngư thì thầm với Tô Triều –––––– song mỹ nhân bất khả chiến bại!
Trình Tiểu Bắc hướng Tô Triều cười –––––– niên hạ chính là trụy điếu (gốc 年下就是坠吊的 ai bt dịch lại zùm mình nha, camon.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Hôm Nay Tổng Tài Có Cập Nhật Chương Mới Không?

Chương 18: Bạn cũng đọc Thành phố Văn học Á Công sao?......



“Mau ăn nhanh lên, 30 phút nữa Từ Lập Nhân sẽ đến đón chúng ta.” Triệu Tư Linh liếc nhìn điện thoại của mình nói.

Mọi người liền tăng tốc, ăn xong trở về phòng thu dọn đồ đạc.

Tô Triều đã sớm thu dọn đồ đạc, lát nữa có thể đi thẳng ra ngoài, chậm chạp uống sữa bò, nhìn Trần Ngư đang ăn một cách lề mề, nói: “Anh ăn nhiều một chút đi, tối không ăn nhiều được đâu. “

Hầu như khi biểu diễn thì ai cũng cố gắng ăn ít đi hoặc không ăn gì, để không bị quá no hoặc quá đói, ảnh hưởng ít nhiều hiệu quả biểu diễn.

Nghe vậy, Trần Ngư lại cầm miếng bánh lên, há to miệng để không trôi son.

Tô Triều không nhịn được cười.

“Thật sai lầm, quên mất còn phải đi ăn sáng.” Trần Ngư lấy ra một chiếc gương nhỏ xem xét, bất mãn nói: “Không ăn nữa, trôi hết son rồi, phải đi dặm lại đã.”

Trần Ngư rời đi, Tô Triều đã ăn gần xong, kiểm tra thời gian, cũng đến lúc đi tập hợp.

Cậu đứng dậy đi được vài bước, chợt nhớ ra điều gì đó, hướng Mạnh Tinh Trì, đối phương đang ngồi trên bàn ăn, hình như đang nhìn về phía cậu.

Cậu gật đầu cười, giơ tay lên vẫy vẫy rồi xoay người rời khỏi nhà hàng.

Mạnh Tinh Trì nghiêng đầu nhìn bóng lưng cậu từ từ biến mất, lấy tay che ngực.

Thật đáng yêu, muốn ngất xỉu.

Phía ngoài cổng đài truyền hình có rất nhiều fans, từ băng rôn, poster cái gì cũng có.

Trước sự hò hét cuồng nhiệt của người hâm mộ, cả 5 người bước vào hậu trường dưới sự hướng dẫn của nhân viên bảo vệ, chuẩn bị trang điểm và thử đồ.

Hậu trường người đến người đi, ngoài nhân viên bận rộn còn có rất nhiều nghệ sĩ cùng các nhóm nhạc khác.

Các nghệ sĩ ở đây đều có nhiều fans, mọi người đều duy trì phép lịch sự cơ bản nhất. Khi gặp nhau, không quan trọng là quen hay không, đầu tiên là chào hỏi một cái, khách sáo một chút về công việc của nhau rồi mới giải tán.

Qủa thực là làm khó Ngô Tang, cậu vẫn đứng giữa bốn người, đồng đội hai bên vẫn luôn chào hỏi nhiệt tình. Mọi người thì luôn nghĩ cậu đang tỏ ra ngầu, thật ra cậu đang căng thẳng mà chôn chân tại chỗ

Thật vất vả mới tới được phòng nghỉ, Ngô Tang cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi trên sô pha, cách ly với cả thế giới.

Tô Triều cùng mọi người nói chuyện xong, liền chú ý tới động tĩnh của Ngô Tang, không hiểu sao lại cảm thấy trạng thái này…. giống với Mạnh tổng?

Nhưng Ngô Tang lại quá nhút nhát, là sợ bị người khác chê cười, nhưng Mạnh tổng nhìn đâu giống một người nhút nhát?

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Trần Ngư vỗ vỗ cậu

“Không có gì.” Tô Triều đi tới bên Ngô Tang ngồi xuống, nhìn Ngô Tang đầy ẩn ý, ​​gật đầu lắc đầu một cái.

Ngô Tang: “Triều ca, anh đang nhìn cái gì vậy (/ ω\)”

“A Tang, anh muốn hỏi em một chuyện…” Tô Triều liếc nhìn những người khác, sau đó che miệng lại, ghé sát tai vào tai, nhỏ giọng hỏi: “Em có ngửi thấy không, mùi hương tương tự anh trên người Mạnh tổng? “

“Không có.” Ngô Tang lắc đầu, thành thật nói: “Em chỉ ngửi thấy mùi tiền thôi.”

Tô Triều: “…”

Ngô Tang: “Kính râm của ngài ấy đeo hôm nay trông đẹp lắm. Em cũng muốn có một cái như vậy (/ ω\)”

“Vậy thì mua một cái đi, hay là không đủ tiền.”

“Hình như là mẫu mới, em chưa thấy nó bao giờ.”

“Để anh hỏi cho”

“Được.”

Tô Triều quay đầu gửi tin nhắn WeChat cho Mạnh Tinh Trì, hỏi chiếc kính râm của hãng nào, sau đó liền bị gọi đi tập luyện.
Diễn tập trên sân khấu là một nữ ca sĩ trẻ, Tạ Linh, lần trước đã từng hợp tác chung, bọn họ rất hợp nhau, đặc biệt với Tô Triều.

Sau khi đối phương rời khỏi sân khấu liền mỉm cười chào họ, nán lại xem buổi tập của họ.

Sau khi kết thúc, mọi người cùng hướng về phòng nghỉ.

Tạ Linh cười nói: “Tiếc thật, sẽ rất tuyệt vời nếu lần này chúng ta cùng được hợp tác chung.”

Tô Triều lắc đầu: “Lệ phí sẽ được chiết khấu.”

Tạ Linh cười ha ha, nhắc lại vụ thu mua gần đây, quan tâm hỏi, “Công ty của anh hiện tại thế nào?”

“Khá tốt, tôi nghĩ nó sẽ có thể phát triển hơn nữa.” Tô Triều nói.

“Thật không?” Tạ Linh nhỏ giọng “Có rất nhiều công ty trực thuộc Mạnh thị, đột nhiên lại thu mua lại công ty các anh, tôi còn tưởng chỉ nói đùa. Có rất nhiều ông chủ lớn chỉ coi giới giải trí như một miếng bánh ngọt, ai cũng muốn cắt một miếng, thu mua rồi lại không chú trọng, thậm chí còn sử dụng các nghệ sĩ để thực hiện nhiều loại giao dịch kiểu đó đó, anh hiểu không? “
Tô Triều ra hiệu cho cô hạ giọng: “Cẩn thận bị người khác nghe được. Người khác tôi không biết, nhưng Mạnh tổng thì không. Ngài ấy không biết gì về âm nhạc, nhưng lại cho chúng tôi động lực và rất hỗ trợ nhóm chúng tôi. “

“Thật? Nói tôi nghe đi?”

“Hứa Hoan muốn sáng tác bài hát chủ đề cho chúng tôi.”

“!”

“Lang Lê Hồng hiện đang là người đại diện độc quyền cho chúng tôi.”

“!!” Tạ Linh kinh ngạc đến mức không thể ngậm miệng lại được. “Cái kia … boss nhà các anh quá tốt, lại còn thu mua công ty nữa? Tôi nghĩ công ty của chúng tôi cũng sắp phá sản rồi.”

Tô Triều bị cô làm cho buồn cười: “Nếu cô vẫn ở công ty, nó sẽ không phá sản.”

Trần Ngư ở phía trước đột nhiên quay đầu trêu ghẹo: “Tạ Linh, cô em cứ mải nói chuyện cùng Chao thế, bỏ quên bọn anh rồi à?”

Đôi mắt và lông mày của Tạ Linh giật giật, không hề lộ ra vẻ yếu đuối, cô ấy đưa ra một bộ dáng quyến rũ lẳng lơ, nháy mắt: “Sao, Cá con, anh muốn câu dẫn chị đây?”
Trần Ngư bị nghẹn đến á khẩu, cũng không biết đối phó kiểu gì, bị Triệu Tư Linh mắng đồ vô dụng.

“Được rồi, câu dẫn chị cũng vô dụng, chị đây chỉ muốn kết hôn với âm nhạc thôi.” Tạ Linh cười, “Về phần tại sao tôi cùng Tô Triều hay nói chuyện, đương nhiên là vì tôi nghĩ hẳn là cậu ấy cũng như vậy, đúng không, Tô Triều? “

“Cái gì, gả cho âm nhạc á?” Tô Triều hỏi.

“Không, tôi chỉ cảm thấy anh sẽ như vậy, bởi vì anh đã chọn con đường âm nhạc, điều đó thực sự đúng đắn, fan của cậu thật may mắn.” Tạ Linh nói.

Tô Triều vô thức liếc nhìn đồng đội của mình, thấy họ không phản ứng gì, nhưng Triệu Tư Linh lại quay lưng về phía họ, nghịch điện thoại nên không thể nhìn rõ biểu cảm của anh ta.

Cậu mười phần tự nhiên mà giảng hoà: “Đúng vậy, thật tốt khi có nhiều fan như vậy, bọn họ so với tôi còn nhiệt tình với âm nhạc hơn nhiều.”
“Ừ, nhóm của cậu thật sự không tồi, cố lên, tôi hi vọng nhóm của mọi người có thể tiếp tục lâu dài hơn nữa, tôi rất mong chờ.” Tạ Linh đột nhiên hô, “Alo, Triệu Tư Linh, anh có nghe thấy không, thân là Leader định phải chăm lo thật tốt cho nhóm của mình, đừng để họ chạy lung tung. “

“Biết rồi.” Triệu Tư Linh bất lực quay lại, “Cô cũng chưa lớn lắm nhỉ, rất nhiều thứ phải chăm lo, giống như Tô Triều nhà này rồi.”

Mọi người đều cười, Tô Triều cũng cười theo.

Tiệc tối bắt đầu, mọi thứ đều diễn ra theo đúng dòng chảy, chương trình nối tiếp nhau, hậu trường cũng tất bật với việc trang điểm, thay quần áo, chuẩn bị công tác.

Tô Triều thay quần áo, vào phòng chờ đồng đội, Mạnh Tinh Trì rốt cuộc cũng gửi một tin nhắn.

Mạnh Tinh Trì: [Anh thích nó? Hay tôi mua thêm mấy cái tặng cho anh. 】
Tô Triều: [Cảm ơn, vậy hôm khác tôi lại mời ngài đi tối. Hôm nay ngài hết bận chưa? 】

Mạnh Tinh Trì: [Rồi, anh ăn cơm chưa? 】

Tô Triều: [Chưa, nhưng tôi không thể ăn QAQ]

Mạnh Tinh Trì: [Con mèo bị sốc.jpg]

Tô Triều thích thú với biểu tượng cảm xúc dễ thương, nhìn thoáng qua đã nhận ra chú mèo này là một trong mấy con của Mạnh Tinh Trì.

Tô Triều: [Mạnh tổng, ngài về khách sạn chưa? 】

Mạnh Tinh Trì: [Chưa. 】

Tô Triều: [Đi chơi? 】

Mạnh Tinh Trì “ừ” một cách mơ hồ, sau đó ngẩng đầu lên liếc nhìn đám fans cuồng xung quanh, chỉ cảm thấy thật ồn ào.

Vâng, Mạnh tổng lúc này đang ngồi dưới khán đài, hơn nữa còn ở cái bàn trước sân khấu- bàn nhà tài trợ với một tầm nhìn tuyệt vời.

Mạnh thị tài trợ cho một thương hiệu góp mặt trong tiệc tối đêm nay, cho nên mới nhận được thư mời.
Thư ký Lý ban đầu định gửi thư mời cho những người phụ trách, không ngờ Mạnh Tinh Trì lại đến, nói rằng không bằng ở lại tham dự tiệc tối.

Thư ký Lý nghĩ lại, khó có được một ngày Mạnh tổng buông thả, đến buổi tiệc trực tiếp tụ họp của các ngôi sao cũng là chuyện bình thường, chỉ là có điểm chua xót, kẻ có tiền tiêu khiển thật xa xỉ.

Mạnh Tinh Trì trò chuyện với Tô Triều vài câu trên WeChat, thấy cậu không trả lời lại, đoán hẳn là đã đi chuẩn bị cho buổi biểu diễn.

Hiện tại trên sân khấu là một nhóm nhạc nam khác. Các fans ở phía sau đang hò hét cổ vũ. Mạnh Tinh Trì nhíu mày không vui, thật ồn ào.

Một nhà tài trợ khác ngồi bên cạnh đang muốn cùng anh bắt chuyện, liền thấy anh lạnh nhạt mà đeo kính râm lên.

“…” Quê quá!

Lời đồn Mạnh Tinh Trì lạnh lùng đến mức khó ưa, xem ra là thật rồi!
Thời gian cũng không còn sớm, đã hơn mười một giờ, người dẫn chương trình trên sân khấu đang niệm một tràng từ.

Mạnh Tinh Trì đột nhiên tháo kính râm xuống, tinh thần chấn động, tới, tới, tới KDL rồi.

Ánh sáng trở nên mờ nhạt, sân khấu ba chiều tạo thành hiệu ứng đại dương, nước biển từ từ tràn vào.

Chính giữa có một cây đàn piano, Tô Triều ngồi trước đàn piano, ba người đứng vòng tròn xung quanh, ấn một phím đàn.

Triệu Tư Linh đứng bên cạnh là người lên hát đầu tiên, đứng cách đó không xa Trần Ngư đang ngẫu hứng vũ đạo.

Trình Tiểu Bắc tiếp nối sau đó, cả Tô Triều và Ngô Tang cùng thể hiện phần điệp khúc, đột nhiên dừng lại—

Tiếp theo sau là tiếng đàn dồn dập, năm người đồng thanh hát vang, như dòng sông ào ạt cuốn vào biển cả, như con sóng lăn tăn trên mặt nước, như mòng biển bay vun vút trên trời, rồi cuối cùng cũng dần dần yên tĩnh lại, trở về với mặt biển lặng và bầu trời xanh, tràn đầy sức sống.
Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Tuy nhiên vẫn chưa hẳn là kết thúc, ánh sáng sân khấu dần chuyển sang tông màu ấm hơn, mọi người tản ra đi khắp các hướng để giao lưu với khán giả.

Nghe khúc nhạc dạo đầu, Mạnh Tinh Trì nhận ra đó là ca khúc chủ đề trong album thứ hai của họ, một bài hát mạnh mẽ được hát và nhảy xuyên suốt.

Trình Tiểu Bắc là một bậc thầy về tương tác, ở trên sân khấu cổ động liền khơi dậy cảm xúc của mọi người, kế tiếp là 1 màn trình diễn bùng nổ hormone.

Đôi mắt của Mạnh Tinh Trì chuyển động dõi theo Tô Triều. Khác với vẻ nhu mì khi ở riêng, Tô Triều trên sân khấu như một con người với trăm bộ mặt, có lúc ôn nhu như mặt hồ phẳng lặng, khi lại bùng nổ như ngọn đuốc cháy, biểu cảm cùng động tác linh hoạt theo tiếng nhạc, giống như sinh ra đã là để dành cho sân khấu, khiến mọi người không thể không chú ý đến.
Lại có thể lay động trái tim của vô số người.

Nhưng mà, anh lần đầu tiên nhìn thấy Tô Triều không phải ở trên sân khấu sáng chói, mà là lúc Tô Triều còn chưa có tí danh tiếng nào.

Không giống như lúc này, vô số người hâm mộ phía sau đang điên cuồng hét tên họ.

Mạnh Tinh Trì đang rất phấn khích khi nghe Tô Triều hát điệp khúc, đột nhiên nghe thấy có tiếng gầm lên ở phía sau một cách giận dữ: “Vợ!!!”

Một lúc sau có mấy tiếng “Vợ ơi đẹp quá!” “Vợ nhảy đẹp quá!” “Vợ ơi lấy chồng nhé!

…vợ?

Anh chỉ nghe nói đến fan bạn gái, fan mẹ, fan chị gái và fan sự nghiệp, mấy cái….người kêu người ta là vợ là kiểu fan gì?

“Vợ ơi!” Âm thanh phía sau hết đợt này sang đợt khác.

Mạnh Tinh Trì nhìn chằm chằm vào vợ mình … à, nhầm, nhìn chằm chằm vào từng cử động của Tô Triều, dần dần, ánh mắt bắt đầu thay đổi.
Những bước nhảy linh động đã dẫm nát trái tim anh.

Mê mẩn một hồi, thẳng đến khi tiếng nhạc dừng lại, năm người từng người môt hướng khán giả tại một điểm cố định, Tô Triều hướng mặt nghiêng sang chỗ khác, hít sâu một hơi, nâng cằm lên, lộ ra ra đường cong gương mặt.

Vốn dĩ trong buổi tổng duyệt với đạo diễn, Tô Triều được yêu cầu nháy mắt với khán giả, nhưng Tô Triều lại cảm thấy không thích hợp, khán giả không chỉ có fans nhà bọn họ mà còn có các fans nhà khác nữa, làm vậy có thể khiến họ cảm thấy khó chịu hoặc buồn nôn.

Tối hôm qua, cậu cũng là muốn thảo luận về hành động này với Mạnh Tinh Trì, nhưng lúc đó không làm được, sau này nghĩ lại, vẫn cảm thấy không thích hợp nên tự ý bỏ qua nó.

Khi nhìn những người hâm mộ dưới sân khấu, cậu đột nhiên chú ý tới Mạnh Tinh Trì đang ngồi phía trước, kinh ngạc chớp mắt, sau đó từ từ nhếch lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười.
Máy ảnh vừa quét qua và chụp được khoảnh khắc này.

“Ahhhh! Tô Triều! Chồng ơi cưới em đi!”

“Vợ ơi!!!”

“K.D.L, K.D.L!”

Mãi cho đến khi người dẫn chương trình lên sân khấu, mọi nguời mới trở ra sau cánh gà, Mạnh Tinh Trì mới lặng lẽ chạm vào ngực mình, nghe thấy tiếng tim đập dữ dội.

Một khát vọng vô hình nào đó trong anh đang chạy quanh lục phủ ngũ tạng, ánh mắt anh bắt đầu trở nên nóng bỏng.

Xong rồi, thời khác này, anh rốt cuộc nhận ra mình đã không còn là một người hâm mộ đơn thuần nữa, anh cũng bắt đầu khao khát với con người kia, thậm chí còn muốn gọi người kia một tiếng vợ ……

Sau khi KDL bước xuống, Mạnh Tinh Trì đang chuẩn bị đứng dậy thì đột nhiên có người cùng bàn chặn lại: “Mạnh tổng, thêm WeChat được không?”

“Tôi không mang điện thoại, có việc trực tiếp liên hệ trực tiếp với thư ký của tôi. Đây là danh thiếp.” Mạnh Tinh Trì đưa danh thiếp của Thư ký Lý cho anh ta.
“Còn danh thiếp của ngài?”

“Không có.”

Ngồi cùng bàn: “…” Làm lãnh đạp mà không có danh thiếp riêng mà phải mang theo danh thiếp của thư ký, hợp lí không thế? !

Mạnh Tinh Trì nói xong liền xoay người rời đi, lấy điện thoại di động ra, không biết đang nhìn cái gì.

Ngồi cùng bàn: “……”

Mạnh Tinh Trì tìm một lát, phát hiện ra có một quần thể fan mới, gọi là bột đất sét.

Mạnh Tinh Trì: “…” Xong rồi, trúng tà rồi.

Mạnh Tinh Trì trở về khách sạn muộn, đi tắm, ngồi trước máy tính, xem lại cảnh tiệc tối nay, không ngừng tua lại sân khấu của KDL.

Xem lại xong, anh lại chạy đi tắm rửa một lần nữa.

Không xem video nữa, sẽ hỏng mất.

Không biết đang suy nghĩ gì, anh đột nhiên có linh cảm nhỏ, bắt đầu gõ chữ, cảm hứng phun trào!

Cùng lúc đó –

Trên đường trở về khách sạn, mọi người đều có chút mệt mỏi, Tô Triều liếc mắt nhìn thời gian, vừa lúc thời gian cập nhật chương mới, nhấn vào xem.
Kết quả là, “Thủy triều lên xuống cùng những ngôi sao muộn” được mở ra , hệ thống thông báo——

[Chương đã khóa]

Tô Triều 😕

Tô Triều 😕 ? ?

Up chương rồi còn khoá lại, tác giả viết cái gì ghê gớm thế? !

Thật thần bí.

Trở về khách sạn, Tô Triều đang định đi tắm thì chợt nhớ ra ban ngày, Mạnh Tinh Trì gửi cho cậu 1 tin nhắn WeChat, nói buổi tối sẽ tặng kính râm cho cậu.

Trước lạ sau quen, cậu trực tiếp đi lên tầng cao nhất.

Lúc này, Mạnh Tinh Trì đã tắm xong liền mở thành phố văn học Á Công ra, sẵn sàng đọc cmt từ độc giả.

Đinh đinh.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, anh nhìn ra ngoài cửa, là Tô Triều vừa đi lên, trên mặt còn nguyên make up, đường viền cổ áo hơi hở ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, đang hớn hở nhìn qua mắt mèo.

Mạnh Tinh Trì hít một hơi thật sâu bình tĩnh mở cửa.
“Qủa nhiên là chưa ngủ.” Tô Triều cười, “Tôi đến lấy kính râm.”

“Vào đi, tôi lấy cho anh.” Mạnh Tinh Trì duỗi tay mời.

“Ngài đêm nay đến hội trường cũng không nói một tiếng nào, vô tình đi ngang qua sao?”

Tô Triều bước vào, vô tình quét mắt đến chiếc điện thoại di động trên tay anh, nhìn thấy giao diện màu xanh lá cây rất quen thuộc, chưa kịp nhìn rõ, liền kinh ngạc buộc miệng thốt ra: “Mạnh tổng, ngài cũng đọc Thành phố Văn học Á Công ?! “

Mạnh Tinh Trì theo ánh mắt của cậu, nhìn xuống: “!!”

Trầm mặc một lát, Mạnh Tinh Trì đột nhiên mày nhăn lại: “Cũng thế?”

Tô Triều: “.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.