1.
Hôm nay bạn tôi kết hôn.
Tôi ngồi bàn đầu.
Tôi khuyên hai người bọn họ chia tay không đến 200 lần thì cũng phải 180 lần, mà bây giờ tôi chỉ muốn rút lại những lời đã từng nói trước đây.
Vừa ngồi xuống tôi đã bắt đầu uống rượu, toàn bộ quá trình hai người bọn họ quen nhau vẫn đang được trình chiếu trên màn hình lớn, có cô bé ngây thơ không hiểu sự đời còn hâm mộ nói rằng đây mới là tình yêu.
Đằng sau một tình yêu trông có vẻ hào nhoáng đều có một người bạn tốt tận tình khuyên bảo.
Bạch Nhiễm đi cùng tôi tới đây thấy tôi như vậy, ngồi bên cạnh khuyên tôi.
“Cậu uống ít thôi.”
“Tớ tên là gì?”
“Lý Kim Triêu đó.”
“Kim triêu hữu tửu Kim Triêu túy” (Sáng nay có rượu Kim Triêu say.)
(Kim Triêu còn có nghĩa là “sáng nay”)
Bạch Nhiễm nhìn tôi một cái đầy khinh thường rồi không thèm để ý tới tôi nữa.
Thật ra tôi cũng không muốn uống say, khi uống một lượng vừa đủ, tôi cũng đã dừng lại rồi.
Kết quả là lúc bạn tốt của tôi, cũng chính là cô dâu ngày hôm nay, phát biểu trên sân khấu, nhất quyết nhắc tới tôi.
“Tôi rất biết ơn Lý Kim Triêu, bạn của tôi, nếu không có cậu ấy, chúng tôi cũng sẽ không đi được đến ngày hôm nay.”
Cô ấy đứng trên sân khấu khóc nức nở, còn tôi ngồi dưới thì cười giả lả cả buổi.
Càng nghĩ càng buồn bực, tôi lại bắt đầu cầm ly rượu lên uống.
Cuối cùng, tôi thành công say mèm, ý thức trở nên vô cùng mơ hồ, đầu cũng bắt đầu nặng dần.
Trong đầu tôi chỉ nghe thấy tiếng ai đó trên sân khấu: “Có ai chủ động đi lên hát tặng cô dâu và chú rể một bài không ạ?”
Tôi mượn men say, vọt lên giật lấy chiếc micro từ tay MC.
Mấy trăm người ở bên dưới đều đang nhìn tôi.
MC thấy tôi đứng không vững nên định đỡ tôi, tôi đẩy anh ta ra, bắt đầu hát: “Yêu bóng dáng cậu cô độc đi qua hẻm tối, yêu dáng vẻ không khuất phục của cậu~”
Câu hát này vừa cất lên, bốn phía hưởng ứng nhiệt liệt.
Đám học sinh tiểu học dừng tranh dưa hấu, gân cổ hét: “Yêu cậu vì cậu giống như tôi vậy, khuyết điểm cũng giống nhau, đi không? Đi chứ!”
Không có kỹ thuật, tất cả đều là cảm xúc.
Bầu không khí tại hiện trường đạt cao trào vào thời khắc này.
Một giây trước khi ngất xỉu, hình như tôi nhìn thấy Thẩm Túy, crush của tôi.
Chắc là tôi nhìn nhầm rồi, nếu Thẩm Túy nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, chắc tôi c.h.ế.t mất.
Buổi sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy, tôi chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Vừa mở mắt đã thấy Bạch Nhiễm nhìn tôi với vẻ mặt khó tả.
“Hôm qua tớ… không làm gì đâu đúng không?” Tôi có hơi chột dạ, hỏi cậu ấy.
Cậu ấy không nói gì cả, ném thẳng cho tôi một đoạn video.
Trong video, người mặc váy với khuôn mặt đỏ bừng, đứng không vững, hát lạc tông bài “Chiến binh cô độc” chính là tôi.
Tôi lập tức ném điện thoại tới cuối giường, dùng gối đầu bịt tai lại.
Bạch Nhiễm nhìn tôi với vẻ mặt như hận rèn sắt không thành thép: “Đừng buồn, dù là người quen biết cậu hay không quen biết cậu đều có một bản video này rồi.”
…
Tôi toang rồi.
“Tớ còn làm gì nữa không?” Lòng tôi như tro tàn, bỏ gối ra.
Bạch Nhiễm liếc tôi một cái, muốn nói lại thôi: “Cậu còn kéo một học sinh tiểu học hát to nhất kết làm anh em, tớ không ngăn cản nổi.”
Tôi toang thật rồi.
Bây giờ tôi định đi nhảy lầu đây.
“Khúc này có video không?” Tôi hoảng sợ nhìn cậu ấy.
Cậu ấy im lặng một lúc lâu, do dự trả lời: “Cậu, muốn xem à?”
Tôi vội vàng xua tay.
Bây giờ tôi chỉ muốn đi c.h.ế.t thôi.
Tôi ôm trái tim đau đớn kịch liệt đăng một status lên trang cá nhân: Xin các bác trai xinh gái đẹp có đoạn video em hát đừng lan truyền lung tung, em quỳ lạy các bác.
Vừa đăng lên, mấy chữ ha ha ha tràn màn hình.
[Hay là phát lại trong hôn lễ của cậu nhé?]
[Tôi vẫn thích dáng vẻ nổi loạn ngày ấy của bà lắm.]
[Hát hay lắm, lần sau đừng hát nữa.]
Thẩm Túy?!
Nhìn thấy bình luận cuối cùng, tôi lập tức lộn mèo ngồi dậy.
“Hôm đó Thẩm Túy cũng tới à?” Trong ánh mắt tôi lộ ra sự hoảng sợ.
“Đúng vậy, anh ấy là anh họ của chú rể, cậu không biết à?”
Tôi không biết!
Sao mà tôi biết được?!
Tôi chỉ biết rằng, tôi sắp phát điên rồi.
Hóa ra hôm ấy cái tôi nhìn thấy không phải là ảo giác.
Uống rượu nổi điên hát “Chiến binh cô độc”, kết làm anh em với học sinh tiểu học trước mặt crush, Lý Kim Triêu à, sao mày có thể làm được hay thế?
Tôi thật sự muốn quay lại quá khứ, bóp chết bản thân của ngày hôm đó.