“Điềm Điềm……” Lệnh Văn Sâm cùng Tống Thư Uyển vội vã chạy tới bên giường bệnh của Lệnh Điềm, “Điềm Điềm, con sao rồi?”
“Cha, mẹ, hai người tới rồi.”
Tống Thư Uyển lập tức kiểm tra vết thương trên người Lệnh Điềm trên người thương, “Bảo bối của mẹ, sao lại xảy ra việc này cơ chứ? Con dọa chết cha mẹ rồi!”
Trên đường đưa Lệnh Điềm đến bệnh viện, Phó Trầm Nghiên đã lệnh cho Vu Dã báo tin với Lệnh Văn Sâm và Tống Thư Uyển.
Nghe được con gái gặp tai nạn xe cộ, Lệnh Văn Sâm và Tống Thư Uyển thấy như sét đánh giữa trời quang.
Hai người lòng nóng như lửa đốt nhanh chóng tới bệnh viện, Tống Thư Uyển trước giờ vốn đoan trang khéo léo mà khi ra khỏi cửa còn đi nhầm cả giày.
Da thịt Lệnh Điềm non mịn, chỉ trầy da một chút mà nhìn thấy rất rõ, trông rất đáng sợ.
Tống Thư Uyển đau lòng đến không kìm được nước mắt.
“Điềm Điềm, con có đau không?”
Chúng Sâm mới vừa phá sản, con gái bọn họ lại gặp phải tai nạn giao thông, đúng là họa vô đơn chí!
Cũng may chỉ bị thương nhẹ cũng coi như trong cái rủi có cái may.
“Con không sao.” Lệnh Điềm trấn an cảm xúc của cha mẹ, “Cha mẹ không cần lo lắng đâu, A Nghiên chăm sóc con rất tốt.”
“A Nghiên?”
Lệnh Văn Sâm cùng Tống Thư Uyển đồng thời sửng sốt, nhìn theo tầm mắt Lệnh Điềm mới phát hiện có một người đàn ông trong phòng.
Trên mặt Lệnh Văn Sâm thoáng kinh ngạc: “Phó tổng?”
Phó Trầm Nghiên đã từ chối một cuộc gọi không quan trọng, hơi hơi gật đầu, đơn giản chào hỏi hai người: “Lệnh Chủ tịch, Lệnh phu nhân.”
Lệnh Văn Sâm: “Sao ngài lại ở đây?”
Lệnh Điềm cảm thấy kỳ quái: “Con gặp tai nạn, chẳng lẽ A Nghiên không nên tới sao?”
Lệnh Điềm nói đến hiển nhiên làm cho Tống Thư Uyển cảm thấy kỳ lạ: “Điềm Điềm, con quen Phó tiên sinh à?”
Lệnh Điềm: “Cha mẹ sao thế, anh ấy là chồng con mà.”
“Chồng con?” Lệnh Văn Sâm lập tức phát hiện con gái không thích hợp, “Điềm Điềm, con bị đụng vào đầu sao?”
Sắc mặt Tống Thư Uyển cũng thay đổi, duỗi tay sờ lên đầu Lệnh Điềm: “Bác sĩ đâu? Đã kiểm tra chưa? Bác sĩ nói thế nào?”
Lệnh Điềm đáp: “Ngoại trừ mấy vết thương nhỏ thì con rất ổn, đều bình thường cả.”
Tống Thư Uyển thử hỏi: “Vậy giữa con và Phó tiên sinh là quan hệ gì?”
Lệnh Điềm buột miệng thốt ra: “Anh ấy là chồng con!”
Trước mắt Tống Thư Uyển tối sầm lại, “Điềm Điềm, con là…… Bị mất trí nhớ?”
“Cha mẹ đừng vội, con không bị mất trí nhớ.” Lệnh Điềm bị phản ứng của cha mẹ làm cho khó hiểu, “Không phải là con vẫn nhớ rõ hai người sao.
Hơn nữa các chuyện khác con cũng nhớ rõ.”
Lệnh Văn Sâm: “Con mới 21 tuổi, còn đang học đại học thì lấy chồng đâu ra?”
“Con có mà.” Ánh mắt của Lệnh Điềm chắc chắn, nhìn về phía Phó Trầm Nghiên, “Chính là A Nghiên.
”
Lệnh Văn Sâm thở dài một hơi: “Điềm Điềm, trước hết để bác sĩ kiểm tra cho con đã, chờ con xuất viện chúng ta sẽ đến Cục Dân chính tra tình trạng hôn nhân của con.”
Nghe được Cục Dân Chính, trong đầu Lệnh Điềm bỗng chốc đơ lại, không hiểu sao lại có một loại cảm giác hoảng loạn ập vào lòng.
Nhưng rất nhanh cô đã nghĩ thông suốt.
“Con và A Nghiên không đăng ký kết hôn nhưng trong lòng con, anh ấy chính là chồng của con.
Đời này ngoại trừ anh ấy con sẽ không kết hôn với người đàn ông nào khác.”
Lệnh Điềm nhìn Lệnh Văn Sâm cùng Tống Thư Uyển, trong lòng thấy tủi thân: “Cha mẹ vẫn luôn không đồng ý con và A Nghiên ở bên nhau, còn giấu cả sổ hộ khẩu, không cho con và A Nghiên đi lãnh chứng.
Bây giờ hai người lại muốn lừa là con mất trí nhớ, muốn gạt con rằng thực ra con và A Nghiên không có quan hệ gì đúng không?”
Nhận thức của cô rối loạn, các ký ức lộn xộn nhưng lại tự mình biện minh, tự mình bổ sung cho những chi tiết thiếu hụt trong trí nhớ, thứ tự trước sau logic hệt như thật.
Phó Trầm Nghiên nhìn Lệnh Điềm, lông mày hơi nhướng lên một chút.
Tống Thư Uyển thấy như trời sắp sập rồi, lúc trước còn nghĩ rằng Lệnh Điềm không gặp vấn đề gì nghiêm trọng, ai ngờ đâm hỏng cả đầu óc rồi.
Nhìn thấy thân thể vợ mình hơi loạng choạng, Lệnh Văn Sâm kịp thời đỡ lấy bà, vẻ mặt ngưng trọng.
Việc Lệnh Điềm gặp tai nạn là do Vu Dã báo với bọn họ, Lệnh Văn Sâm cũng đã đại khái đoán được vì sao Phó Trầm Nghiên lại xuất hiện ở đây.
Tai nạn lần này có liên quan đến Phó Trầm Nghiên.
Tống Thư Uyển miễn cưỡng trấn tĩnh lại, nắm lấy tay con gái, nói: “Điềm Điềm, con thực sự không có quan hệ gì với Phó tiên sinh.
Chúng ta phải gọi bác sĩ đến đây, nếu không sẽ khiến Phó tiên sinh khó xử.”
Nếu là nàng thật sự có gì đó với Phó Trầm Nghiên thì sao Phó Dư Mặc lại dám mơ ước đến cô?
Lệnh Điềm lắc đầu: “Con không tin, A Nghiên rõ ràng rất thích con.”
Cô không nhanh không chậm mà đưa mắt nhìn Phó Trầm Nghiên, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại, mang theo ý làm nũng: “Chồng ơi, anh nói cho cha mẹ em nghe đi.”
Lệnh Văn Sâm cùng Tống Thư Uyển cũng đồng loạt nhìn về phía Phó Trầm Nghiên.
Hai người sớm đã nghe nói Phó Trầm Nghiên không gần nữ sắc.
Hiện tại lại bị Lệnh Điềm bám lấy, chỉ sợ anh sẽ thấy phiền.
Hai người càng sợ anh hiểu lầm tình huống này là do bọn họ tự mình đạo diễn, cái gọi là mất trí nhớ chỉ là thủ đoạn mà họ dùng để leo lên người anh.
Lệnh gia vốn dĩ đã bị Phó Dư Mặc ép tới đường cùng, càng không thể đắc tội người trước mặt được.
Từ trước đến giờ mặt mày Phó Trầm Nghiên luôn lạnh nhạt, lúc này nhìn Lệnh Điềm lại hơi cong môi lên, ôn nhu nói: “Đúng là tôi rất thích Điềm Điềm.”.
truyện teen hay
Đây hoàn toàn là câu trả lời mà Lệnh Điềm dự kiến từ trước nhưng trong lòng cô vẫn lập tức tràn đầy mật ngọt, má lúm đồng tiên bên môi hơi hiện ra.
Vẻ mặt Lệnh Văn Sâm và Tống Thư Uyển lại vô cùng kinh ngạc: “Phó tổng, sao ngài lại có thể hồ nháo cùng con bé?”
“Không phải hồ nháo.” Phó Trầm Nghiên nhìn về phía Lệnh Văn Sâm, “Lệnh đổng, chúng ta sang phòng bên cạnh nói chuyện đi.”
Lệnh Văn Sâm trao đổi ánh mắt cùng Tống Thư Uyển rồi gật đầu: “Được.”
Đọc tại Wattpad chính chủ @Azkieu.
Trong phòng bệnh VIP có phòng khách, Vu Dã rót sẵn trà cho hai người rồi đi ra ngoài cửa.
Hơi trà bốc lên lả lướt, Lệnh Văn Sâm mở miệng: “Phó tổng, rất xin lỗi đã khiến cho ngài khó xử.
Tôi sẽ bảo con gái tích cực chữa trị.”
Phó Trầm Nghiên: “Tôi mới là người nên nói xin lỗi, Lệnh đổng ——”
“Đừng.” Lệnh Văn Sâm ngắt lời, chua xót mà cười cười, “Phó tổng, ngài hẳn là biết Chúng Sâm đã phá sản.”
“Lệnh tiên sinh.” Phó Trầm Nghiên nghe thấy thế liền sửa miệng, “Xin lỗi, tôi là người gây ra tai nạn.” Anh đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên mình.
Lệnh Văn Sâm nhẹ nhàng mà thở dài: “Không ai muốn xảy ra chuyện này, ngài có thể kịp thời đưa Điềm Điềm tới bệnh viện là tôi rất biết ơn rồi.”
“Trường hợp này của Lệnh Điềm, trước hết không nên k1ch thích cô ấy.” Phó Trầm Nghiên nói, “Tôi sẽ sắp xếp cho cô ấy kiểm tra toàn diện.
Ngài và Lệnh phu nhân yên tâm, bất kể kết quả như tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”
Chịu trách nhiệm đến cùng? Lệnh Văn Sâm kinh ngạc mà liếc mắt nhìn Phó Trầm Nghiên.
Bệnh của Lệnh Điềm không phải là loại bệnh đơn giản có thể dùng tiền để giải quyết.
Con bé là nhận thức rối loạn, chẳng lẽ Phó Trầm Nghiên không sợ nếu Lệnh Điềm không thể khôi phục bình thường thì sẽ bám lấy anh cả đời sao?
Phó Trầm Nghiên thong thả ung dung mà nhấp một ngụm trà, nói: “Nhưng trước hết, tôi muốn xác nhận một chút.”
Lệnh Văn Sâm: “Cái gì?”
Phó Trầm Nghiên: “Lệnh tiểu thư có người yêu rồi sao?”
Lệnh Văn Sâm trầm ngâm: “Con bé có rất nhiều người theo đuổi nhưng chưa từng nhắc với tôi là có hảo cảm đặc biệt với ai.”
“Phải không.” Phó Trầm Nghiên nói, “Phiền ngài hỏi lại Lệnh phu nhân một chút, con gái có lẽ sẽ bí mật tâm sự cùng mẹ.”
Lệnh Văn Sâm như suy tư gì mà nhìn anh một cái, sau một lúc lâu mới gật đầu: “Được.”
–
Trong phòng bệnh, bình nước thuốc trên giá truyền dịch lẳng lặng nhỏ giọt.
Tống Thư Uyển lót hai cái gối ở dưới thắt lưng Lệnh Điềm giúp cô dựa người thoải mái rồi rót một cốc nước ấm đưa cho cô: “Điềm Điềm, nào, uống nước đi.”
Lệnh Điềm nhận lấy cốc nước tiếp nhận thủy, tiếng nói mềm nhẹ: “Cảm ơn mẹ.”
Tống Thư Uyển ngồi ở mép giường nhìn cô, áp xuống mây đen trong lòng, nhẹ giọng hỏi: “Điềm Điềm, con nói con và Phó Trầm Nghiên đang yêu đương.
Vậy con nói mẹ nghe hai người gặp nhau như nào?”
Đáy mắt Lệnh Điềm nổi lên một tia mờ mịt nhưng hai giây sau lập tức hơi mỉm cười: “Ngày kỷ niệm thành lập của trường con ấy, mẹ còn nhớ rõ không?”
Trường học của Lệnh Điềm là đại học nghệ thuật nổi danh trong nước.
“Nhớ rõ.” Tống Thư Uyển gật gật đầu, hôm đó Lệnh Điềm có biểu diễn một tiết mục, bà và Lệnh Văn Sâm cùng đi xem.
“A Nghiên quyên một tòa nhà cho trường học của con, thầy giáo mời anh ấy đến tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập.
Vào lúc con lên sân khấu, anh ấy đã nhất kiến chung tình với con, sau đó bắt đầu theo đuổi con.” Lệnh Điềm vui sướng, nói đến vô cùng lưu loát, khóe mắt và đuôi lông mày không giấu được vẻ thẹn thùng cùng ngọt ngào, hiển nhiên là cô gái đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt.
Lệnh Điềm: “Anh ấy thật sự yêu con.
Vì người nhà không đồng ý chúng con ở bên nhau mà anh ấy suýt náo loạn với họ, Phó lão gia tử còn bị anh ấy làm cho tức giận đến mức nhập viện.”
Tác giả có lời muốn nói: Phó Dư Mặc:……md, tức chết ta!
Này chương tiếp tục cho đại gia phát bao lì xì, mau cho ta nhắn lại đi ~.
Hai cánh môi dán vào nhau, lập tức sinh ra phản ứng hóa học vi diệu. Dòng điện rất nhỏ từ chỗ hai người chạm vào lan ra, xương cụt của Lệnh Điềm bỗng chốc đã tê rần.
Cô lập tức lui về sau nửa bước, gò má hơi nóng, nhỏ giọng nói: “Sau này em muốn anh hôn em như thế.”
“Được.” Đôi tay Phó Trầm Nghiên ôm lấy mặt cô, lại dán lên môi cô lần nữa.
Rất mềm, rất non, nếu là tách mở hàm răng cô ra, thâm nhập vào sâu bên trong nửa tấc, có lẽ là càng thêm thơm ngọt.
Anh tạm dừng hai giây, khắc chế để không đem cánh môi non mềm của cô tiến trong miệng. Đôi môi kề sát rời khỏi, Lệnh Điềm không hiểu vì sao tim mình lại đập nhanh đến thế.
Thân mật cùng Phó Trầm Nghiên như này đem đến cho cô cảm giác rất xa lạ. Cô nỗ lực tìm tòi trong trí nhớ của mình một chút, hình như anh chưa từng hôn môi cô.
Nhưng cái hôn ngủ ngon này đã làm Lệnh Điềm cảm thấy cảm thấy mỹ mãn.
“Chồng ơi, em trở về phòng ngủ đây.”
“Đi đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Lệnh Điềm dùng hết sức xoay người, đuôi mắt quét đến một khung ảnh trên tủ đầu giường của Phó Trầm Nghiên.
Cái này khung ảnh có điểm đặc biệt khiến cô không nhịn được mà liếc mắt nhiều thêm một cái. Trong khung ảnh không phải ảnh chụp mà là một tờ giấy gói kẹo.
Lệnh Điềm đến gần hai bước, phát hiện là một giấy gói kẹo trong suốt như pha lê, mặt trên in một vài ngôi sao nhỏ, những ngôi sao này tùy thuộc vào ánh sáng và góc nhìn sẽ có sắc thái khác nhau, mang vẻ mộng ảo tươi đẹp.
Chốt ký ức của Lệnh Điềm như là được mở ra: “Cái giấy gói kẹo này ——”
Ánh mắt Phó Trầm Nghiên chặt chẽ mà dừng lại ở trên mặt cô: “Em biết nó?”
“Em biết.” Lệnh Điềm gật đầu, “Đây là loại kẹo em thích ăn nhất hồi nhỏ, hình như là nhập khẩu từ Đức.”
Bóc lớp giấy gói kẹo xinh đẹp này ra, bên trong chính là viên kẹo cứng hình ngôi sao, trong nó còn có nhân, rất ngọt.
Tư Thấm cũng thích ăn, khi còn nhỏ, các cô đặt cho nó một cái tên rất dễ nghe, gọi là —— kẹo ngôi sao.
“Về sau thì sao?” Phó Trầm Nghiên hỏi, “Về sau thì không thích nữa à?”
“Không phải không thích,” Lệnh Điềm lắc đầu, than nhẹ, “Là bởi vì em quá thích ăn, ra ngoài đều phải nhét mất viên vào túi, về sau lại dẫn tới bị sâu răng, cha em không cho em ăn nữa.”
Hiện tại cô có một hàm răng xinh đẹp chỉnh tề nhưng khi còn nhỏ lại bị sâu răng. Sau khi trải qua quá trình thay răng, Lệnh Văn Sâm đã tịch thu toàn bộ kẹo của cô.
Tư Thấm thấy cô bị cấm ăn kẹo, sợ khiến cô thèm nên cũng không ăn nữa. Về sau lại ăn nhiều kẹo ngon hơn, kẹo ngôi sau cũng không bán nữa, nhiều năm như vậy không thấy, cô cũng sắp quên mất có loại kẹo này.
Phó Trầm Nghiên nhìn cô, ánh mắt rất sâu, sau đó thấp thấp mà cười một chút, lông mày sắc bén nhiễm vài phần nhu hòa.
Lệnh Điềm cho rằng anh đang cười cô từng bị sâu răng, có chút thẹn thùng, vội vàng nói sang chuyện khác, hỏi: “Chồng ơi, vì sao anh lại đem tờ giấy gói kẹo này đóng khung?”
Giấy gói kẹo trong suốt như pha lê, phía trên có một vài nếp uốn không có quy luật, thoạt nhìn rất có cảm giác nghệ thuật.
Phó Trầm Nghiên nhẹ giọng đáp: “Đẹp.”
Xác thật rất đẹp, nhưng nếu là để trang trí thì nghiễm nhiên cùng toàn bộ phong cách trang hoàng trong nhà không hợp.
Lệnh Điềm dừng một chút, thấy anh không muốn nói liền không tiếp tục hỏi. Cô và Phó Trầm Nghiên lại chúc nhau ngủ ngon lần nữa rồi mới rời đi.
Phó Trầm Nghiên liếc mắt nhìn khung ảnh một cái, giấy gói kẹo ở dưới ánh đèn phát ra ánh sáng sặc sỡ.
Anh hơi cúi đầu, lòng bàn tay nhẹ nhàng mà vuốt ve vết thương trên ngón áp út tay trái, trải qua mười mấy năm, đã biến thành một vết sẹo mờ rồi.
–
Đêm trước Lệnh Điềm gặp tai nạn xe cộ, lại lăn lộn đến 3 giờ sáng mới ngủ được nên ngày hôm sau ngủ đến 9 giờ rưỡi mới mơ mơ màng màng mà tỉnh lại.
Hiện cô đang học năm 3, mấy hôm nay là kỳ nghỉ 1-5, vẫn còn 3 ngày nghỉ nữa vừa lúc bác sĩ cũng kiến nghị nàng nghỉ ngơi mấy ngày.
Lệnh Điềm từ trên giường chậm rãi ngồi dậy, đầu không có cảm giác gì bất thường.
Cô quan sát cánh tay và chân mình một lần trước, mấy chỗ trầy da đều đã bắt đầu kết vảy, vài chỗ xuất hiện vết bầm tím, ấn nhẹ cảm thấy hơi đau.
May mắn, trong chỗ thuốc mà bác sĩ kê, Lệnh Điềm tìm được thuốc mỡ, nghiêm túc xem qua tờ hướng dẫn sử dụng, thật cẩn thận mà bôi thuốc mỡ vào chỗ bị thương, sau khi xử lý xong mới đi xuống giường rửa mặt.
Mới từ phòng tắm đi ra, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Lệnh Điềm nghĩ là Phó Trầm Nghiên, mặt mày giương lên, vội vàng chạy tới mở cửa, đang muốn ngọt ngào mà gọi “chồng ơi”, lại phát hiện đứng ở ngoài cửa chính là một người phụ nữ trung niên mặc quần áo giúp việc màu sắc đơn giản.
“Lệnh tiểu thư, buổi sáng tốt lành.” Đối phương chào hỏi cô, mặt mũi rất hòa nhã.
Lệnh Điềm hơi mỉm cười: “Buổi sáng tốt lành.”
Đối phương tự giới thiệu: “Tôi họ Tần, là dì giúp việc trong nhà, chuyên môn phụ trách giặt quần áo, nấu cơm cho tiên sinh.”
Bà ở phòng cho người giúp việc ở tầng dưới, tối hôm qua Phó Trầm Nghiên cùng Lệnh Điềm về quá muộn, động tĩnh lại nhẹ nhàng nên bà không tỉnh dậy, sáng nay mới biết được Phó Trầm Nghiên đưa một cô gái về nhà.
Lệnh Điềm hơi cong môi, má lúm đồng tiền nhợt nhạt: “Cảm ơn dì đã chăm sóc cho A Nghiên.”
A Nghiên, nghe cô gọi Phó Trầm Nghiên thân mật như thế, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên Phó Trầm Nghiên đem người mang về, trong lòng dì Tần đã hiểu rõ phân lượng của cô gái nhỏ trước mắt, liền khẽ cười nói: “Không có gì, đây là công việc của tôi.”
Trong nhà cũng chỉ có một người giúp việc là bà, trước kia bà làm ở nhà cũ của Phó gia, sau khi Phó Trầm Nghiên về nước đã chỉ định nàng sang bên này làm việc.
Phó Trầm Nghiên rất ít khi ăn cơm ở nhà, cả nhà to như vậy cũng không cần bà quét dọn mỗi ngày, hằng ngày sẽ có người tới dọn dẹp định kỳ, công việc này của bà thập phần nhẹ nhàng.
“Bữa sáng đã chuẩn bị tốt, Lệnh tiểu thư, mời cô xuống ăn.” Dì Tần nói, “Một lát nữa sẽ có người đưa quần áo lại đây cho cô chọn lựa, nếu thích cái này thì cô cứ trực tiếp giữ lại.”
“ Ân.” Lệnh Điềm gật đầu, “A Nghiên đâu?”
Dì Tần: “Tiên sinh sáng sớm đã dậy, 8 giờ đã đến công ty. Ngài ấy dặn tôi chăm sóc cô, Lệnh tiểu thư, cô thấy chỗ nào không thoải mái sao? Vết thương đã bôi thuốc chưa?”
“Đã bôi rồi, cũng không có gì không thoải mái.” Nghe được Phó Trầm Nghiên nhớ thương chính mình, trong lòng Lệnh Điềm lặng lẽ thấm ra một tia ngọt ý.
Tần dì gật gật đầu: “Tôi dẫn cô đến phòng ăn.”
Bữa sáng chuẩn bị chính là gan ngỗng cùng trứng cá muối áp chảo, bánh mì bơ tỏi, hai miếng cam và một ly nước ép nho nguyên chất.
Lệnh Điềm an an tĩnh tĩnh mà ăn xong bữa sáng.
Sau bữa sáng, giám đốc khu vực của một thương hiệu lớn tự mình dẫn theo một vài nhân viên đem những thiết kế mới nhất của quý này tới. Đây là nhãn hiệu mà Lệnh Điềm thích nhất, phòng để quần áo của cô ở Lệnh gia còn có hàng thiết kế riêng của nhãn hiệu này, cô rất thích phong cách của nhà thiết kế này nên cuối cùng đều giữ lại.
Cô không hỏi tổng cộng hết bao nhiêu tiền, chỉ cần kí tên vào, Phó Trầm Nghiên sẽ vì cô mà thanh toán.
Quần áo đều để vào phòng để quần áo, Lệnh Điềm cảm thấy cái phòng để quần áo này thật sự là quá nhỏ, còn chưa bằng một phần mười phòng để quần áo của cô ở Lệnh gia. Không bao lâu nữa, cái phòng này sẽ bị nhét đầy.
Đọc tại Wattpad chính chủ @Azkieu.
Hôm nay thời tiết hơi lạnh, Lệnh Điềm chọn một cái váy dài có đai màu tím khoai môn cùng với một cái áo dệt kim hở cổ màu trắng, vừa lúc có thể che đi những vết thương trên cánh tay và chân cô.
Người giao quần áo vừa mới đi, Vu Dã đã đem một chiếc di dộng mới đến.
“Lệnh tiểu thư, chào buổi sáng. Tôi là trợ lý của Phó tổng, họ Vu, sim và điện thoại di động cũ của cô đều bị hỏng, không thể dùng lại được. Phó tổng sai tôi đem điện thoại mới này đến cho cô..”
“Cảm ơn, phiền anh phải đi một chuyến.” Lệnh Điềm nhận di động mới, “Hôm nay A Nghiên bận sao?”
“Phó tổng hôm nay có mấy cái hội nghị quan trọng.” Vu Dã hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị quay về công ty, “Lệnh tiểu thư, nếu không có chuyện gì khác, tôi về công ty tiếp tục làm việc đây.”
Lệnh Điềm gọi lại hắn: “Trợ lý Vu, tôi có thể đi cùng anh đến công ty không?”
Cô muốn gặp Phó Trầm Nghiên, không thể đợi được đến buổi tối anh mới về, cô sẽ không quấy rầy anh làm việc, chỉ nhìn anh một cái rồi sẽ về.
Vu Dã biết đối với Phó Trầm Nghiên, Lệnh Điềm không tầm thường, tự nhiên là không dám cự tuyệt.
Trên đường đi đến trụ sở tập đoàn Phó thị, Lệnh Điềm ngồi ở ghế sau xe, nghịch di động mới.
Chiếc di động này cùng loại với di động cũ của cô nên rất nhanh đã quen tay. Di động không có phần mềm nào dư thừa, Lệnh Điềm mở danh bạ ra, bên trong đã lưu 3 liên hệ, một cái là Phó Trầm Nghiên, ghi chú là một chữ “Nghiên”.
Hai số còn lại là của Lệnh Văn Sâm cùng Tống Thư Uyển.
Lệnh Điềm phát hiện chính mình thế nhưng không có nhớ kỹ số điện thoại của Phó Trầm Nghiên, cô có chút chột dạ, nhanh chóng âm thầm ghi nhớ mười một con số kia. Sau đó đem ghi chú từ “Nghiên” đổi thành “Chồng”.
Lệnh Điềm lại nghĩ tới tối hôm qua Tống Thư Uyển dặn dò nên gọi điện cho mẹ.
Tống Thư Uyển tựa hồ vẫn luôn đợi cuộc gọi này, chuông vừa vang một tiếng đã nghe ngay lập tức: “Điềm Điềm?”
“Mẹ, là con.” Lệnh Điềm nói, “Con có điện thoại mới, đây là số mới của con, mẹ với ba nhớ lưu lại.”
Tống Thư Uyển: “Điềm Điềm, con có khỏe không? Có hay nơi nào không thoải mái không?”
Lệnh Điềm: “Con không sao, miệng vết thương đã kết vảy, con tự mình bôi thuốc, cha mẹ không cần lo lắng cho con đâu.”
“Điềm Điềm, tối qua con…” Tống Thư Uyển dường như suy nghĩ một lúc, “Ngủ ngon không?”
Có lẽ là nhận thấy được mẫu thân lời nói vài phần thử, hoặc là do ánh nắng chiếu đến mặt, Lệnh Điềm cảm thấy trên mặt hơi nóng: “Khá tốt.”
Dừng một chút, cô nhẹ giọng bổ sung: “Con ngủ một mình.”
Tuy rằng nàng muốn cùng với Phó Trầm Nghiên cùng nhau ngủ, muốn để anh ôm cô, nhưng là lại có điểm hơi sợ.
Tống Thư Uyển giống như thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Đồng ý với mẹ, tự mình chăm sóc tốt bản thân.”
Lệnh Điềm: “Con nhớ rồi.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tống Thư Uyển, Lệnh Điềm mở WeChat, muốn đăng nhập WeChat của mình, lại phát hiện WeChat đã ở trạng thái đăng nhập, nhưng không phải tài khoản cũ của cô.
Hẳn là Phó Trầm Nghiên dùng số điện thoại mới đăng ký cho cô, nickname là “Sweetheart”.
Lệnh Điềm nhìn cái này nickname, ý cười lập tức từ hai bên má lúm đồng tiền tràn ra tới.
Sao anh lại đặt nickname này cho cô? Nhất định là bởi vì trong lòng anh, cô không chỉ là Điềm Điềm của anh mà còn là bảo bối của anh.
Nhận thức này khiến cho mật ngọt trong lòng Lệnh Điềm tràn cả ra.
Ảnh đại diện vẫn là ảnh mặc định của hệ thống, cô tự mình thay một cái ảnh đại diện mới. Bạn tốt trên WeChat tạm thời chỉ có Phó Trầm Nghiên. Nickname của anh vẫn là chữ “Nghiên” đơn giản, Lệnh Điềm đổi ghi chú tên anh thành “Chồng” như vừa này.
Lệnh Điềm vốn đang muốn đăng nhập số WeChat cũ của mình nhưng cái số WeChat này lại là Phó Trầm Nghiên đăng ký cho cô, anh còn đặt cho cô cái tên ngọt như vậy, cô không bỏ được, quyết định về sau sẽ dùng tài khoản này!
Hơn nữa, cô cũng không nhớ rõ mật khẩu của tài khoản kia, đặt lại mật khẩu tốn rất nhiều thời gian, rất phiền.
Lệnh Điềm mở khung chat với Phó Trầm Nghiên ra thì thấy trống trơn, nghĩ đến điện thoại cũ bị hỏng, lịch sử trò chuyện trước kia của cô và Phó Trầm Nghiên đều không còn, cô không khỏi có chút buồn bực.
Lịch sử trò chuyện trước kia của bọn họ nhất định rất ngọt ngào, đáng tiếc là mất rồi. Nhưng còn may, điện thoại của Phó Trầm Nghiên không hỏng, Lệnh Điềm định tìm anh xem lịch sử trò chuyện của bọn họ, in chúng ra, cẩn thận cất giữ.
Nghĩ đến đây, tâm tình Lệnh Điềm trong giây lát đã trở nên tươi đẹp, tùy tay tự chụp một tấm ảnh làm ảnh đại diện, lại tìm tài khoản WeChat của Tống Thư Uyển và Lệnh Văn Sâm.
Vũ Dã đang lái xe, phía trước là đèn giao thông, trong lúc chờ đợi, cậu nhìn Lệnh Điềm đang ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu.
Ánh nắng đầu hè rất dịu dàng, chiếu nghiêng qua cửa sổ, nhẹ nhàng dừng lại trên người thiếu nữ. Da thịt cô như ngọc, trắng đến phát sát, mái tóc uốn xoăn màu hạt dẻ buông xõa trên vai. Cô chỉ an tĩnh ngồi ở kia mà lại mang theo một loại cảm giác thanh xuân tươi mát, tràn trề đến mức như trào ra.