Hôm Nay Ngọt Ngào

Chương 11: 11: Về Sau Phải Hôn Thế Này



Hai cánh môi dán vào nhau, lập tức sinh ra phản ứng hóa học vi diệu.

Dòng điện rất nhỏ từ chỗ hai người chạm vào lan ra, xương cụt của Lệnh Điềm bỗng chốc đã tê rần.
Cô lập tức lui về sau nửa bước, gò má hơi nóng, nhỏ giọng nói: “Sau này em muốn anh hôn em như thế.”
“Được.” Đôi tay Phó Trầm Nghiên ôm lấy mặt cô, lại dán lên môi cô lần nữa.
Rất mềm, rất non, nếu là tách mở hàm răng cô ra, thâm nhập vào sâu bên trong nửa tấc, có lẽ là càng thêm thơm ngọt.

Anh tạm dừng hai giây, khắc chế để không đem cánh môi non mềm của cô tiến trong miệng.

Đôi môi kề sát rời khỏi, Lệnh Điềm không hiểu vì sao tim mình lại đập nhanh đến thế.
Thân mật cùng Phó Trầm Nghiên như này đem đến cho cô cảm giác rất xa lạ.

Cô nỗ lực tìm tòi trong trí nhớ của mình một chút, hình như anh chưa từng hôn môi cô.
Nhưng cái hôn ngủ ngon này đã làm Lệnh Điềm cảm thấy cảm thấy mỹ mãn.
“Chồng ơi, em trở về phòng ngủ đây.”
“Đi đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Lệnh Điềm dùng hết sức xoay người, đuôi mắt quét đến một khung ảnh trên tủ đầu giường của Phó Trầm Nghiên.

Cái này khung ảnh có điểm đặc biệt khiến cô không nhịn được mà liếc mắt nhiều thêm một cái.

Trong khung ảnh không phải ảnh chụp mà là một tờ giấy gói kẹo.
Lệnh Điềm đến gần hai bước, phát hiện là một giấy gói kẹo trong suốt như pha lê, mặt trên in một vài ngôi sao nhỏ, những ngôi sao này tùy thuộc vào ánh sáng và góc nhìn sẽ có sắc thái khác nhau, mang vẻ mộng ảo tươi đẹp.

Chốt ký ức của Lệnh Điềm như là được mở ra: “Cái giấy gói kẹo này ——”
Ánh mắt Phó Trầm Nghiên chặt chẽ mà dừng lại ở trên mặt cô: “Em biết nó?”
“Em biết.” Lệnh Điềm gật đầu, “Đây là loại kẹo em thích ăn nhất hồi nhỏ, hình như là nhập khẩu từ Đức.”
Bóc lớp giấy gói kẹo xinh đẹp này ra, bên trong chính là viên kẹo cứng hình ngôi sao, trong nó còn có nhân, rất ngọt.

Tư Thấm cũng thích ăn, khi còn nhỏ, các cô đặt cho nó một cái tên rất dễ nghe, gọi là —— kẹo ngôi sao.
“Về sau thì sao?” Phó Trầm Nghiên hỏi, “Về sau thì không thích nữa à?”
“Không phải không thích,” Lệnh Điềm lắc đầu, than nhẹ, “Là bởi vì em quá thích ăn, ra ngoài đều phải nhét mất viên vào túi, về sau lại dẫn tới bị sâu răng, cha em không cho em ăn nữa.”
Hiện tại cô có một hàm răng xinh đẹp chỉnh tề nhưng khi còn nhỏ lại bị sâu răng.

Sau khi trải qua quá trình thay răng, Lệnh Văn Sâm đã tịch thu toàn bộ kẹo của cô.

Tư Thấm thấy cô bị cấm ăn kẹo, sợ khiến cô thèm nên cũng không ăn nữa.

Về sau lại ăn nhiều kẹo ngon hơn, kẹo ngôi sau cũng không bán nữa, nhiều năm như vậy không thấy, cô cũng sắp quên mất có loại kẹo này.

Phó Trầm Nghiên nhìn cô, ánh mắt rất sâu, sau đó thấp thấp mà cười một chút, lông mày sắc bén nhiễm vài phần nhu hòa.
Lệnh Điềm cho rằng anh đang cười cô từng bị sâu răng, có chút thẹn thùng, vội vàng nói sang chuyện khác, hỏi: “Chồng ơi, vì sao anh lại đem tờ giấy gói kẹo này đóng khung?”
Giấy gói kẹo trong suốt như pha lê, phía trên có một vài nếp uốn không có quy luật, thoạt nhìn rất có cảm giác nghệ thuật.
Phó Trầm Nghiên nhẹ giọng đáp: “Đẹp.”
Xác thật rất đẹp, nhưng nếu là để trang trí thì nghiễm nhiên cùng toàn bộ phong cách trang hoàng trong nhà không hợp.

Lệnh Điềm dừng một chút, thấy anh không muốn nói liền không tiếp tục hỏi.

Cô và Phó Trầm Nghiên lại chúc nhau ngủ ngon lần nữa rồi mới rời đi.
Phó Trầm Nghiên liếc mắt nhìn khung ảnh một cái, giấy gói kẹo ở dưới ánh đèn phát ra ánh sáng sặc sỡ.
Anh hơi cúi đầu, lòng bàn tay nhẹ nhàng mà vuốt v e vết thương trên ngón áp út tay trái, trải qua mười mấy năm, đã biến thành một vết sẹo mờ rồi.

Đêm trước Lệnh Điềm gặp tai nạn xe cộ, lại lăn lộn đến 3 giờ sáng mới ngủ được nên ngày hôm sau ngủ đến 9 giờ rưỡi mới mơ mơ màng màng mà tỉnh lại.
Hiện cô đang học năm 3, mấy hôm nay là kỳ nghỉ 1-5, vẫn còn 3 ngày nghỉ nữa vừa lúc bác sĩ cũng kiến nghị nàng nghỉ ngơi mấy ngày.
Lệnh Điềm từ trên giường chậm rãi ngồi dậy, đầu không có cảm giác gì bất thường.
Cô quan sát cánh tay và chân mình một lần trước, mấy chỗ trầy da đều đã bắt đầu kết vảy, vài chỗ xuất hiện vết bầm tím, ấn nhẹ cảm thấy hơi đau.

May mắn, trong chỗ thuốc mà bác sĩ kê, Lệnh Điềm tìm được thuốc mỡ, nghiêm túc xem qua tờ hướng dẫn sử dụng, thật cẩn thận mà bôi thuốc mỡ vào chỗ bị thương, sau khi xử lý xong mới đi xuống giường rửa mặt.
Mới từ phòng tắm đi ra, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Lệnh Điềm nghĩ là Phó Trầm Nghiên, mặt mày giương lên, vội vàng chạy tới mở cửa, đang muốn ngọt ngào mà gọi “chồng ơi”, lại phát hiện đứng ở ngoài cửa chính là một người phụ nữ trung niên mặc quần áo giúp việc màu sắc đơn giản.

“Lệnh tiểu thư, buổi sáng tốt lành.” Đối phương chào hỏi cô, mặt mũi rất hòa nhã.
Lệnh Điềm hơi mỉm cười: “Buổi sáng tốt lành.”
Đối phương tự giới thiệu: “Tôi họ Tần, là dì giúp việc trong nhà, chuyên môn phụ trách giặt quần áo, nấu cơm cho tiên sinh.”
Bà ở phòng cho người giúp việc ở tầng dưới, tối hôm qua Phó Trầm Nghiên cùng Lệnh Điềm về quá muộn, động tĩnh lại nhẹ nhàng nên bà không tỉnh dậy, sáng nay mới biết được Phó Trầm Nghiên đưa một cô gái về nhà.
Lệnh Điềm hơi cong môi, má lúm đồng tiền nhợt nhạt: “Cảm ơn dì đã chăm sóc cho A Nghiên.”
A Nghiên, nghe cô gọi Phó Trầm Nghiên thân mật như thế, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên Phó Trầm Nghiên đem người mang về, trong lòng dì Tần đã hiểu rõ phân lượng của cô gái nhỏ trước mắt, liền khẽ cười nói: “Không có gì, đây là công việc của tôi.”
Trong nhà cũng chỉ có một người giúp việc là bà, trước kia bà làm ở nhà cũ của Phó gia, sau khi Phó Trầm Nghiên về nước đã chỉ định nàng sang bên này làm việc.
Phó Trầm Nghiên rất ít khi ăn cơm ở nhà, cả nhà to như vậy cũng không cần bà quét dọn mỗi ngày, hằng ngày sẽ có người tới dọn dẹp định kỳ, công việc này của bà thập phần nhẹ nhàng.

“Bữa sáng đã chuẩn bị tốt, Lệnh tiểu thư, mời cô xuống ăn.” Dì Tần nói, “Một lát nữa sẽ có người đưa quần áo lại đây cho cô chọn lựa, nếu thích cái này thì cô cứ trực tiếp giữ lại.”
“ Ân.” Lệnh Điềm gật đầu, “A Nghiên đâu?”
Dì Tần: “Tiên sinh sáng sớm đã dậy, 8 giờ đã đến công ty.

Ngài ấy dặn tôi chăm sóc cô, Lệnh tiểu thư, cô thấy chỗ nào không thoải mái sao? Vết thương đã bôi thuốc chưa?”
“Đã bôi rồi, cũng không có gì không thoải mái.” Nghe được Phó Trầm Nghiên nhớ thương chính mình, trong lòng Lệnh Điềm lặng lẽ thấm ra một tia ngọt ý.
Tần dì gật gật đầu: “Tôi dẫn cô đến phòng ăn.”
Bữa sáng chuẩn bị chính là gan ngỗng cùng trứng cá muối áp chảo, bánh mì bơ tỏi, hai miếng cam và một ly nước ép nho nguyên chất.
Lệnh Điềm an an tĩnh tĩnh mà ăn xong bữa sáng.
Sau bữa sáng, giám đốc khu vực của một thương hiệu lớn tự mình dẫn theo một vài nhân viên đem những thiết kế mới nhất của quý này tới.

Đây là nhãn hiệu mà Lệnh Điềm thích nhất, phòng để quần áo của cô ở Lệnh gia còn có hàng thiết kế riêng của nhãn hiệu này, cô rất thích phong cách của nhà thiết kế này nên cuối cùng đều giữ lại.

Cô không hỏi tổng cộng hết bao nhiêu tiền, chỉ cần kí tên vào, Phó Trầm Nghiên sẽ vì cô mà thanh toán.

Quần áo đều để vào phòng để quần áo, Lệnh Điềm cảm thấy cái phòng để quần áo này thật sự là quá nhỏ, còn chưa bằng một phần mười phòng để quần áo của cô ở Lệnh gia.

Không bao lâu nữa, cái phòng này sẽ bị nhét đầy.
Đọc tại Wattpad chính chủ @Azkieu.

Hôm nay thời tiết hơi lạnh, Lệnh Điềm chọn một cái váy dài có đai màu tím khoai môn cùng với một cái áo dệt kim hở cổ màu trắng, vừa lúc có thể che đi những vết thương trên cánh tay và chân cô.
Người giao quần áo vừa mới đi, Vu Dã đã đem một chiếc di dộng mới đến.
“Lệnh tiểu thư, chào buổi sáng.

Tôi là trợ lý của Phó tổng, họ Vu, sim và điện thoại di động cũ của cô đều bị hỏng, không thể dùng lại được.

Phó tổng sai tôi đem điện thoại mới này đến cho cô..”
“Cảm ơn, phiền anh phải đi một chuyến.” Lệnh Điềm nhận di động mới, “Hôm nay A Nghiên bận sao?”
“Phó tổng hôm nay có mấy cái hội nghị quan trọng.” Vu Dã hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị quay về công ty, “Lệnh tiểu thư, nếu không có chuyện gì khác, tôi về công ty tiếp tục làm việc đây.”
Lệnh Điềm gọi lại hắn: “Trợ lý Vu, tôi có thể đi cùng anh đến công ty không?”
Cô muốn gặp Phó Trầm Nghiên, không thể đợi được đến buổi tối anh mới về, cô sẽ không quấy rầy anh làm việc, chỉ nhìn anh một cái rồi sẽ về.
Vu Dã biết đối với Phó Trầm Nghiên, Lệnh Điềm không tầm thường, tự nhiên là không dám cự tuyệt.
Trên đường đi đến trụ sở tập đoàn Phó thị, Lệnh Điềm ngồi ở ghế sau xe, nghịch di động mới.
Chiếc di động này cùng loại với di động cũ của cô nên rất nhanh đã quen tay.

Di động không có phần mềm nào dư thừa, Lệnh Điềm mở danh bạ ra, bên trong đã lưu 3 liên hệ, một cái là Phó Trầm Nghiên, ghi chú là một chữ “Nghiên”.
Hai số còn lại là của Lệnh Văn Sâm cùng Tống Thư Uyển.
Lệnh Điềm phát hiện chính mình thế nhưng không có nhớ kỹ số điện thoại của Phó Trầm Nghiên, cô có chút chột dạ, nhanh chóng âm thầm ghi nhớ mười một con số kia.

Sau đó đem ghi chú từ “Nghiên” đổi thành “Chồng”.
Lệnh Điềm lại nghĩ tới tối hôm qua Tống Thư Uyển dặn dò nên gọi điện cho mẹ.
Tống Thư Uyển tựa hồ vẫn luôn đợi cuộc gọi này, chuông vừa vang một tiếng đã nghe ngay lập tức: “Điềm Điềm?”
“Mẹ, là con.” Lệnh Điềm nói, “Con có điện thoại mới, đây là số mới của con, mẹ với ba nhớ lưu lại.”
Tống Thư Uyển: “Điềm Điềm, con có khỏe không? Có hay nơi nào không thoải mái không?”
Lệnh Điềm: “Con không sao, miệng vết thương đã kết vảy, con tự mình bôi thuốc, cha mẹ không cần lo lắng cho con đâu.”

“Điềm Điềm, tối qua con…” Tống Thư Uyển dường như suy nghĩ một lúc, “Ngủ ngon không?”
Có lẽ là nhận thấy được mẫu thân lời nói vài phần thử, hoặc là do ánh nắng chiếu đến mặt, Lệnh Điềm cảm thấy trên mặt hơi nóng: “Khá tốt.”
Dừng một chút, cô nhẹ giọng bổ sung: “Con ngủ một mình.”
Tuy rằng nàng muốn cùng với Phó Trầm Nghiên cùng nhau ngủ, muốn để anh ôm cô, nhưng là lại có điểm hơi sợ.
Tống Thư Uyển giống như thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Đồng ý với mẹ, tự mình chăm sóc tốt bản thân.”
Lệnh Điềm: “Con nhớ rồi.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tống Thư Uyển, Lệnh Điềm mở WeChat, muốn đăng nhập WeChat của mình, lại phát hiện WeChat đã ở trạng thái đăng nhập, nhưng không phải tài khoản cũ của cô.
Hẳn là Phó Trầm Nghiên dùng số điện thoại mới đăng ký cho cô, nickname là “Sweetheart”.
Lệnh Điềm nhìn cái này nickname, ý cười lập tức từ hai bên má lúm đồng tiền tràn ra tới.
Sao anh lại đặt nickname này cho cô? Nhất định là bởi vì trong lòng anh, cô không chỉ là Điềm Điềm của anh mà còn là bảo bối của anh.
Nhận thức này khiến cho mật ngọt trong lòng Lệnh Điềm tràn cả ra.
Ảnh đại diện vẫn là ảnh mặc định của hệ thống, cô tự mình thay một cái ảnh đại diện mới.

Bạn tốt trên WeChat tạm thời chỉ có Phó Trầm Nghiên.

Nickname của anh vẫn là chữ “Nghiên” đơn giản, Lệnh Điềm đổi ghi chú tên anh thành “Chồng” như vừa này.
Lệnh Điềm vốn đang muốn đăng nhập số WeChat cũ của mình nhưng cái số WeChat này lại là Phó Trầm Nghiên đăng ký cho cô, anh còn đặt cho cô cái tên ngọt như vậy, cô không bỏ được, quyết định về sau sẽ dùng tài khoản này!
Hơn nữa, cô cũng không nhớ rõ mật khẩu của tài khoản kia, đặt lại mật khẩu tốn rất nhiều thời gian, rất phiền.

Lệnh Điềm mở khung chat với Phó Trầm Nghiên ra thì thấy trống trơn, nghĩ đến điện thoại cũ bị hỏng, lịch sử trò chuyện trước kia của cô và Phó Trầm Nghiên đều không còn, cô không khỏi có chút buồn bực.
Lịch sử trò chuyện trước kia của bọn họ nhất định rất ngọt ngào, đáng tiếc là mất rồi.

Nhưng còn may, điện thoại của Phó Trầm Nghiên không hỏng, Lệnh Điềm định tìm anh xem lịch sử trò chuyện của bọn họ, in chúng ra, cẩn thận cất giữ.
Nghĩ đến đây, tâm tình Lệnh Điềm trong giây lát đã trở nên tươi đẹp, tùy tay tự chụp một tấm ảnh làm ảnh đại diện, lại tìm tài khoản WeChat của Tống Thư Uyển và Lệnh Văn Sâm.
Vũ Dã đang lái xe, phía trước là đèn giao thông, trong lúc chờ đợi, cậu nhìn Lệnh Điềm đang ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu.
Ánh nắng đầu hè rất dịu dàng, chiếu nghiêng qua cửa sổ, nhẹ nhàng dừng lại trên người thiếu nữ.

Da thịt cô như ngọc, trắng đến phát sát, mái tóc uốn xoăn màu hạt dẻ buông xõa trên vai.

Cô chỉ an tĩnh ngồi ở kia mà lại mang theo một loại cảm giác thanh xuân tươi mát, tràn trề đến mức như trào ra..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Hôm Nay Ngọt Ngào

Chương 11: 1: CHỒNG ƠI, ANH THẬT MẠNH MẼ



Một giọt máu chảy theo đầu ngón tay, rơi xuống nền đá xanh. Phó Trầm Nghiên nhìn chằm chằm Triệu Nguyệt Tư, ánh mắt lạnh lẽo tột độ, giống như lưỡi dao sắc lạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt yết hầu người khác.

Triệu Nguyệt Tư chột dạ, sợ hãi lưu lại hai bước: “Cậu mau cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cậu!”

Ngoài mạnh trong yếu.

Phó Trầm Nghiên trầm giọng: “Không có lần thứ hai.”

Nói xong, xoay người rời đi.

Triệu Nguyệt Tư suy sụp mà ngồi xuống.

Vết thương trên mu bàn tay Phó Trầm Nghiên đã ngừng chảy máu nhưng sau khi sát trùng đơn giản thì vẫn thấy được miệng vết thương rất rõ.

Đáy mắt anh một mảnh âm u, một lát sau, ánh mắt lại trở nên lạnh nhạt, đi vào phòng ăn.

Cả nhà họ Phó ngồi vây quanh bàn, đồ ăn đã đem lên hết, người giúp việc đang múc canh.

Thấy Phó Trầm Nghiên tiến vào, tiếng bàn luận của mọi người đột nhiên im bặt.

Người hầu kéo ghế ra cho Phó Trầm Nghiên kéo ra ghế dựa, anh ngồi xuống bên cạnh cha anh – Phó Bách Nguyên, nhẹ nhàng nói: “Bà ấy không ra.”

Phó Khải Khanh ngồi ở ghế chủ vị, sắc mặt có chút do dự, Phó Bách Nguyên không có thái độ gì: “Chúng ta ăn đi.”

Mọi người cầm đũa lên, bắt đầu dùng cơm. Phó Trầm Nghiên bị thương ở bên tay phải, lúc duỗi tay gắp đồ ăn, vết thương trên mu bàn tay lộ ra trước mắt mọi người.

Không ai hỏi đến.

Cơm ăn được một nửa, Phó Khải Khanh đột nhiên nghĩ đến cái gì, liếc mắt nhìn Phó Dư Mặc một cái, “Đúng rồi, cháu đi gặp An Bình giải thích mấy tin đồn lung tung kia đi. Ông đã sai người đặt nhà hàng rồi, 7 giờ tối mai, nhớ đến sớm.”

“Sao ông lại tự làm chủ?” Phó Dư Mặc nhíu mày, “Cháu không đi! Không có gì để giải thích cả!”

Phó khải khanh trừng mắt: “Thằng nhãi này! Cháu lại định khiến ông tức đến nhập viện đúng không?!”

Ngô Lương Cảnh quát lớn: “Dư Mặc, không được dùng thái độ đấy nói chuyện với ông!”

Phó Dư Mặc căn bản không để cha mình vào mắt, bực bội mà nói: “Ông ngoại, cháu đã nói bao nhiêu lần rồi, cháu không thích cái cô Lâm An Bình đó! Ông đừng giật dây lung tung có được không?”

Lão gia tử ngày thường đều chiều hắn, chỉ có duy nhất chuyện liên hôn này là một hai bắt hắn phải cưới cái người tên Lâm An Bình kia, tức chết hắn.

Hắn chỉ muốn cưới Lệnh Điềm!

Phó Khải Khanh: “An Bình có điểm nào không tốt? Phẩm mạo xuất chúng, tài hoa hơn người, ông thấy cháu còn không xứng với người ta.”

“Đúng, đúng, đúng, là cháu không xứng!” Phó Dư Mặc trong lòng không vui, buột miệng thốt ra, “Nếu ông thích Lâm An Bình như vậy thì ông tự cưới cô ta là được rồi!”

Phó Khải Khanh tức giận đến hai mắt tối sầm, đập tay xuống bàn: “Thằng nhãi này, mày nói gì đấy!”

“Dư Mặc!” Ngô Lương Cảnh cùng Phó Cẩm Thư đồng thời trừng mắt nhìn con trai, Phó Dư Mặc nhún vai, không nói.

Phó Cẩm Thư hỏi: “Có phải con còn thương nhớ cô gái họ Lệnh kia không?”

Phó Dư Mặc không phủ nhận: “Muốn con kết hôn cũng được, miễn là kết hôn với Lệnh Điềm.”

“Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Người ta thà phá sản cũng không muốn ở cảnh con, con còn hèn mọn như thế làm gì?”

Ngữ điệu của Phó Cẩm Thư có chút hận sắt không thành thép: “Con có biết có bao nhiêu người cười nhạo sau lưng con không? Mặt mũi Phó gia đều bị con làm cho mất hết rồi!”

“Ai dám cười nhạo con?” Phó Dư Mặc hừ lạnh một tiếng, tràn đầy tự tin, “Cô ấy sẽ nghĩ thông thôi, đợi mấy ngày nữa con sẽ dẫn cô ấy về gặp mọi người ——”

Hắn bỗng nhiên dừng lại, cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo, nguy hiểm đang nhìn hắn, giống như bị rắn độc theo dõi, khiến hắn lạnh hết cả sống lưng.

Phó Dư Mặc vừa chuyển mắt thì bắt gặp ánh mắt của Phó Trầm Nghiên.

Một đôi mắt đen sâu không thấy đáy, ẩn sâu bên trong là một tia hàn ý lạnh băng.

Chỉ nửa giây sau, Phó Trầm Nghiên liền không chút dấu vết mà thu hồi tầm mắt.

Cảm giác áp bức nặng trĩu trên người Phó Dư Mặc chợt biến mất, phảng phất vừa sự lạnh lẽo vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.

Màn đêm nặng nề, không trăng không sao.

Maybach lái ra khỏi nhà chính Phó gia, đi vào trong bóng đêm đen đặc.

Ở ghế sau xe, Phó Trầm Nghiên rũ mắt nhìn thoáng qua vết thương trên mu bàn tay, lấy điện thoại ra, gọi cho Lệnh Điềm.

“Chồng ơi, anh sắp về à?” Điện thoại kết nối được, giọng điệu thiếu nữ nhẹ nhàng vang lên, hàm chứa chờ mong.

Phó Trầm Nghiên dừng một chút, dịu dàng đáp: “Tôi có chút việc phải quay về công ty xử lý, muộn mới về được, em ngủ trước đi, không cần chờ tôi.”

“Muộn là bao giờ?” Lệnh Điềm làm nũng, “Em đến công ty với anh được không?”

Tim Phó Trầm Nghiên mềm nhũn ra, hơi trầm mặc, cự tuyệt: “Không tiện lắm, em ngủ sớm đi.”

“Được rồi.” Cảm xúc của Lệnh Điềm trùng xuống, “Vậy anh tập trung xử lý công việc, tranh thủ làm xong sớm rồi về sớm một chút.”

Phó Trầm Nghiên: “Tôi sẽ cố gắng.”

Trong tiếng nói của Lệnh Điềm mang theo từng đợt từng đợt nỗi niềm nhung nhớ: “Chồng ơi, em nhớ anh.”

Phó Trầm Nghiên nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh đèn của thành phố nhộn nhịp này sáng rực, ánh đèn phản chiếu gương mặt lạnh lùng của anh cũng phản chiếu ôn nhu trong mắt anh.

Anh trầm giọng nói: “Tôi cũng nhớ em.”

Giây tiếp theo, đầu dây bên kia truyền đến một tiếng “Chụt” thanh thúy lại ngọt ngào.

Khóe môi Phó Trầm Nghiên hơi hơi cong một chút, ngại còn có tài xế đang lái xe phía trước, anh ấn chế độ riêng tư của hàng ghế sau, tấm chắn giữa xe từ từ nâng lên, ngăn cách ghế sau xe thành một không gian riêng.

Mới có vài giây, Lệnh Điềm đã chờ không kịp: “Chồng ơi, anh không nghe thấy sao?”

“Nghe thấy.” Phó Trầm Nghiên đối với di động “Chụt” một tiếng.

Lệnh Điềm nhẹ nhàng mà cười rộ lên, hiển nhiên tâm tình đã được cái hôn qua không khí này dỗ dành.

Đọc tại Wattpad chính chủ @Azkieu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
ad
ad
ad