Hôm Nay Khoa Diễn Xuất Vẫn Muốn Cùng Thám Tử Đồng Quy Vu Tận

Chương 5



Trong phòng khách, Mori Kogoro lớn tiếng thuật lại toàn bộ sự việc. 

“Buổi sáng lúc 9 giờ, tôi cùng Ran và Conan đến xưởng rượu. Lúc 9 rưỡi, nạn nhân là cô Miyagawa Yuki dẫn chúng tôi tham quan vườn nho và xem quy trình sản xuất rượu. Tầm 11 rưỡi đến 1 giờ là giờ ăn trưa, cô Yuki mang chúng tôi đến nhà ăn thưởng thức rượu vang đỏ, thịt bò hầm và các loại rau củ địa phương; sau giờ nghỉ trưa, lúc 3 chiều, quản gia Jimbo mời chúng tôi đến vườn hoa, nói là cô Yuki gọi chúng tôi đến uống thử dòng rượu “Love In Four Seasons” mới ra mắt. 

Lúc đó bao gồm cả quản gia Jimbo thì tổng cộng có 7 người. Ngoài tôi, Ran và Conan ra thì còn có chồng của cô Miyagawa Yuki – anh Mukai Inowaki và bạn của cô ấy là cô Ninomiya Sakurako.  Đại khái khoảng 3 rưỡi, cô Yuki nói mình cảm thấy không khỏe và cần rời đi một lát. 

Chúng tôi đợi đến 5 giờ cũng không thấy cô ấy quay lại, vì thế liền chia nhau ra tìm. Mãi đến lúc 7 giờ tối, chúng tôi mới tìm thấy cô ấy ở trong kho hàng cũ của nhà máy. “

Nói tới đây, Mori Kogoro dừng một chút mới tiếp tục: “Miệng cô ấy bị dán băng dính, tay và chân cũng bị trói chặt, cả người cuộn tròn trong thùng rượu đóng kín, đã chết đuối.” 

Thanh tra Megure gật gật đầu, ông cầm lấy tài liệu Sato Miwako đưa cho, nói: “Pháp y vừa rồi đã tiến hành khám nghiệm tử thi, xác định thời gian nạn nhân tử vong là từ 5 đến 6 giờ. Ngoài ra trên đầu người chết còn phát hiện vết thương, hẳn là khi hung thủ tấn công lưu lại. Vậy nên tôi muốn hỏi một chút, khoảng 5 đến 6 giờ mọi người đang ở đâu? Có nhân chứng gì không? “

Hanada Saharuna ngoan ngoãn làm một phông nền đủ tư cách đứng sau thanh tra Megure, đôi mắt cô trong chốc lại nhìn cái này, lát lại xem cái kia, có chút hưng phấn. Đây chính là hiện trường phá án trực tiếp nha! À há, rốt cuộc cô cũng có thể chứng kiến cảnh Mori Kogoro bị kim gây mê bắn trúng, sau đó lấy một góc độ thần kỳ ngã xuống sao?! 

Người phụ nữ tóc nâu ngắn ngồi bên Mori Ran lau nước mắt: “Vì Yuki-chan mãi không quay lại nên chúng tôi đành chia nhau đi tìm cậu ấy. Tôi và bé Ran tạo thành một nhóm, hai người chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau, em ấy có thể làm chứng cho tôi.” 

Ninomiya Sakurako, 28 tuổi, bạn của Miyagawa Yuki, cũng là quản lý thị trường của nhà máy. 

“Thật vậy sao, Ran?” Mori Kogoro hỏi.

Mori Ran gật gật đầu: “Đúng rồi ạ, con với chị Sakurako đến vườn nho tìm chị Yuki rồi ở đó đến khi trời tối mới về.” 

“Chị Ran, chị có chắc lúc ấy chị Sakurako không có lúc nào rời khỏi tầm mắt của chị không?” Edogawa Conan truy hỏi. 

Mori Ran nghĩ ngợi rồi chần chừ: “Ngay từ đầu bọn chị vẫn luôn đi cùng nhau. Nhưng bởi vì vườn nho rất rộng nên sau khi tìm được khoảng 10 phút, chị Sakurako mới đề nghị chia ra tìm từ hai bên, như vậy có lẽ sẽ nhanh hơn……. Nhưng mà cứ 20 phút chị Sakurako sẽ gọi chị một tiếng, nên chị nghĩ chị ấy không có thời gian gây án đâu.” 

Edogawa Conan không ý kiến, cậu nhìn về phía người đàn ông tóc đen ngắn ngồi ở đầu bên kia sofa: “Vậy anh Mukai thì sao?” 

Cậu chưa dứt lời đã bị Mori Kogoro gõ 1 cái vào đầu: “Ê! Thằng quỷ con này! Người lớn đang thẩm vấn, mi chen vào làm gì?!”

“Đau quá!” Edogawa che đầu phát ra tiếng kêu đau. 

“Kìa bố!” Mori Ran vội vàng đi qua bế cậu lên, sau đó tức giận trừng mắt nhìn Mori Kogoro: “Sao bố cứ đánh Conan vậy!” 

Mori Kogoro không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: “Còn không phải tại thằng nhóc này không chịu ngồi yên sao? Con dắt nó tránh sang một bên đi, đừng ở chỗ này cản trở ta phá án!” 

Edogawa Conan che đầu lại trợn mắt, bất mãn nhìn Mori Kogoro.

Hanada Saharuna đứng một bên xem vô cùng vui vẻ. 

Người đàn ông tóc đen bị Conan dò hỏi mở miệng: “Từ 5 đến 6 giờ tôi vẫn luôn đi cùng ông Mori và Conan, chưa từng rời đi, hai người họ đều có thể làm chứng cho tôi.”

Mukai Inowaki, năm nay 30 tuổi, chồng của Miyagawa Yuki. Công việc hàng ngày của anh ta là hỗ trợ Miyagawa Yuki điều hành nhà máy, là một trong những quản lý ở đây. 

Mori Kogoro nghe vậy gật gật đầu, khẳng định lời nói của đối phương: “Lúc ấy cậu Mukai đúng là vẫn luôn ở cạnh chúng tôi, trên đường cũng chưa từng rời đi. Cậu ta hoàn toàn không có thời gian gây án, không có khả năng là hung thủ!” 

Edogawa Conan đột nhiên bổ sung: “Bác quên rồi sao? Anh Mukai có đi vệ sinh một lần, mất khoảng 10 phút.” 

Mori Kogoro nhớ ra:” Đúng rồi, tầm hơn 5 giờ cậu ta có đi vệ sinh một lúc……Này! Thằng tiểu quỷ lại lắm miệng hả mạy!” Ông rất nhanh liền phản ứng lại, bất mãn chống nạnh nhìn Conan: “10 phút ngắn như vậy, căn bản không thể đánh ngất người chết rồi trói lại vứt vào thùng rượu! Mi đừng đứng đây làm phiền ta nữa!” 

Edogawa Conan không thèm để ý đến Mori Kogoro, cậu quay đầu sang Jimbo quản gia hỏi: “Còn ông thì sao ạ?”

Quản gia Jimbo, 58 tuổi, đã phục vụ nhiều thế hệ nhà Miyagawa, phụ trách chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Miyagawa Yuki. 

Ông lão tóc hoa râm mặc âu phục híp mắt nói: “Đầu tiên tôi đến kiểm tra phòng ngủ của tiểu thư và phòng đọc sách, khoảng 5 giờ thì đến nhà bếp giúp đầu bếp một tay, bọn họ có thể làm chứng cho tôi. Thời gian còn lại tôi đều ở một mình…..Nhưng tôi đảm bảo tôi không hề giết hại tiểu thư Yuki! Từ nhỏ tôi đã chăm sóc cô ấy, coi cô ấy như con gái ruột của mình, làm sao có thể làm tổn thương cô ấy!”

“Hừ, còn dám nói như vậy. Chủ nhân mình tự tay chăm sóc hại chết con gái của mình, thế mà còn làm như không có việc gì mà nói mình coi đối phương như con ruột?! Ông cũng giả tạo quá đấy!” Mukai Inowaki đứng một bên cười lạnh: “Đừng tưởng tôi không biết, dạo gần đây ông vẫn luôn lén lút nhìn Yuki-chan bằng ánh mắt cực kỳ khủng bố! Thật ra trong lòng ông hận cô ấy lắm phải không? Cho nên ông mới nhân cơ hội này giết chết Yuki-chan!” 

“!!”

Mukai Inowaki vừa dứt lời, không khí trong phòng khách lập tức thay đổi, sắc mặt quản gia Jimbo và Ninomiya Sakurako thập phần khó coi. 

Trong lòng Hanada Saharuna thầm hô một câu, tới rồi! Phân cảnh vạch trần bí mật kinh điển, động cơ giết người của kẻ tình nghi đã bại lộ!

“Đây là có ý gì?” Thanh tra Meguree lộ ra biểu tình nghiêm túc.

Quản gia Jimbo khẩn trương liếm môi, thần sắc ngưng trọng, dưới sự truy vấn của thanh tra Megure, ông đành nói ra sự thật. 

“………Nhà chúng tôi đã phục vụ dòng họ Miyagawa qua nhiều thế hệ, bởi vậy cả gia đình đều sống trong xưởng rượu. Con gái tôi, Jimbo Kaede và tiểu thư Yuki bằng tuổi, vì vậy đã cùng chơi với nhau từ nhỏ. Kaede-chan từ khi còn bé tí đã sùng bái tiểu thư, luôn miệng nói muốn trở thành người ưu tú giống cô ấy, giúp cô ấy quản lý nhà máy rượu. 

Vì để trợ giúp tiểu thư, con bé mới đăng ký vào cùng trường đại học cùng cô ấy, cùng nhau học quản trị kinh doanh, sau khi tốt nghiệp cả hai liền trở về nhà máy làm việc. 

Tôi nghĩ chắc là mọi người đã nghe qua rồi, rằng trước đó việc buôn bán của chúng tôi vẫn luôn không tốt lắm, sau khi tiểu thư tiếp quản mới dần có khởi sắc. Trong đó hình thức marketing trẻ hóa và các loại rượu vừa ra mắt trên thị trường đã rất được yêu thích, kỳ thật đây đều là Kaede và tiểu thư cùng nhau lên kế hoạch. 

Có thể giúp tiểu thư một tay, Kaede-chan rất vui vẻ…….Nhưng ba tháng trước, con bé đột nhiên khóc lóc chạy về nhà. Tôi mới gặng hỏi chuyện, nó chỉ nói là tiểu thư lừa nó, tôi cố gắng hỏi tiếp thì nó nói giờ chỉ muốn ở một mình.” 

Nói tới đây quản gia Jimbo siết chặt nắm tay, cố gắng duy trì bình tĩnh: “Đến buổi sáng hôm sau, khi tôi đến gọi con bé dậy, mới phát hiện nó đã treo cổ tự sát trong phòng ngủ!” Ông ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ: “Sau đó tôi hỏi chuyện tiểu thư Yuki, cô ấy nói hoàn toàn không có chuyện lừa dối gì cả. Tuy trong lòng tôi vô cùng tức giận, nhưng tôi không lại không có chứng cứ! Vì mọi chuyện không minh bạch, tôi không thể giết hại tiểu thư! Cảnh sát à, các anh phải tin tôi!” 

Thanh tra Megure nhăn mày: “Chuyện quan trọng như vậy, sao vừa rồi ông không nói?”

Jimbo quản gia cúi đầu:”Tôi nghĩ việc này không liên quan đến cái chết của tiểu thư, cho nên mới không nói.” 

“Có liên quan hay không là phán đoán của chúng tôi! Bất kể việc gì có can hệ đến người chết đều có thể là manh mối mấu chốt và động cơ giết người của hung thủ! Xin mọi người cẩn thận nhớ lại, nghiêm túc trả lời!” Thanh tra Megure nói. 

Quản gia Jimbo nghe vậy ngẩng đầu, hướng ánh mắt sắc bén về Mukai Inowaki: “Nếu nói động cơ giết người, hẳn anh Mukai cũng có. Tuy đây cũng không phải là việc mà một quản gia nên nói, nhưng trong khoảng thời gian này anh Mukai và tiểu thư vẫn luôn bất hòa, mấy hôm trước còn suýt chút nữa đánh tiểu thư. 

Tiểu thư Yuki đã từng nói với tôi, có lẽ anh Mukai đang ngoại tình, cô ấy muốn thu hồi cổ phần của nhà máy trong tay anh, để anh an phận một chút……Anh Mukai vì lợi ích của mình nên mới động thủ giết chết tiểu thư, nghe cũng hợp lý chứ?”

“Ông nói nhảm cái gì đấy!” Mukai Inowaki tăng xông đứng dậy, anh ta hét vào mặt quản gia: “Gần đây tính tình Yuki-chan rất thất thường, luôn vô duyên vô cớ giận dỗi tôi! Buổi tối hôm đó là cô ấy ném bình hoa vào tôi! Tôi căn bản không có động thủ! Ngoại tình càng là lời nói vô căn cứ! Xưởng rượu này vốn dĩ là sản nghiệp nhà Yuki-chan, tôi cũng không phải vì điều đó mới kết hôn với cô ấy!”

Anh ta nói xong thở  hồng hộc, đột nhiên quét mắt đến Ninomiya Sakurako vẫn luôn im lặng không lên tiếng, như bắt được nhược điểm đắc ý cười: “Nếu nói có động cơ, ở đây không phải vẫn còn một người sao? Ngày thường luôn giả bộ có quan hệ tốt đẹp với Yuki-chan, nhưng từ đầu tới cuối đều chỉ là lợi dụng mà thôi.

Ninomiya Sakurako, cô phụ trách quản lý thị trường tiêu thụ của nhà máy, vẫn luôn tham nhũng tiền hoa hồng. Hơn nữa, vì để có càng nhiều lợi nhuận, cô vụng trộm đổi hàng chính hãng thành hàng giả bán cho thương nhân nước ngoài….Cô cho rằng việc mình làm thần không biết quỷ không hay, nhưng cuối cùng vẫn bị Yuki-chan phát hiện ra. Mấy hôm trước Yuki-chan đến tìm cô nói chuyện, hạ tối hậu thư cho cô, bắt cô phải bồi thường tổn thất, bằng không sẽ kiện cô ra tòa!

Không phải bởi vậy nên cô mới giết cô ấy sao?”

Mặt Ninomiya Sakurako lập tức trắng bệch. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.