Hôm sau, Kỳ Thù rời khỏi Côn Luân.
Núi Vụ Ảnh cách núi Côn Luân cả ngàn dặm, Kỳ Thù ngự kiếm, một đường không ngừng nghỉ, khi tới nơi thì trời đã sẩm tối.
Ngọn núi này quanh năm phủ đầy mây mù nên mới được gọi là núi Vụ Ảnh, đặc biệt ban đêm lại càng như vậy.
Ánh tà dương bị sương mù bao phủ, không một tia sáng nào có thể xuyên qua.
Lần này về lại chốn cũ, Kỳ Thù vẫn khá quen thuộc hoàn cảnh nơi đây, liền đi thẳng tới khe núi nơi giết Giao yêu.
Đã nửa tháng trôi qua, hồ nước trong lòng suối không còn thấy chút máu, chỉ thấy một ít gạch vụn bên cạnh hồ nước và vết kiếm để lại trên tường đá, cho thấy cuộc đối đầu ở đây đã khốc liệt đến mức nào.
Khi đó cậu đã tự mình nghiền xương Giao yêu thành tro, cho dù còn hài cốt thì sau nửa tháng cũng đã bị dòng nước nơi đây cuốn trôi sạch sẽ.
Nhưng tất nhiên, cái gọi là nghiền xương thành tro kia rất có thể cũng chỉ là thủ thuật che mắt.
Kỳ Thù ngồi xổm xuống bên hồ nước, cậu nhặt một viên sỏi bên cạnh búng nhẹ, một đám khói xanh nâng viên sỏi trôi nổi mặt nước rồi từ từ chìm xuống.
Mặt nước lăn tăn, kéo theo một cảnh tượng quen thuộc.
Là toàn cảnh khe núi này.
Hồi quang thuật này có thể chiếu ra một “ký ức” riêng của một vật nào đó, Kỳ Thù ngồi xổm bên hồ xem những việc xảy ra khe núi này trong nửa tháng rồi khẽ chậc một tiếng.
Hay đấy, không có chuyện gì cả.
Nói thật thì Kỳ Thù cũng không tin con giao long kia lại có bản lĩnh lớn tới vậy, đã bị thương nặng như vậy rồi mà còn có thể trốn thoát dưới tay mình.
Nhưng quá trình trừ yêu hôm đó cũng không phải là không có điểm gì đáng ngờ.
Ngày ấy cậu nhận được thư của Thanh Lan tiên tôn rồi lập tức khởi hành tới núi Vụ Ảnh, vừa vặn gặp Giao yêu kia đang tranh chấp cùng một tiên môn khác. Cậu thuận tay cứu người rồi chiến đấu với Giao yêu kia ba ngày, cuối cùng bức nó tới khe núi này rồi chém chết.
Nhưng giờ ngẫm lại, nếu Giao yêu kia đã tu hành đắc đạo ở đây thì núi Vụ Ảnh này hẳn phải có động phủ của nó, không thể dễ dàng bị cậu bức đến đường cùng như vậy được.
Hơn nữa bất luận là những người tới trước để trừ yêu hay những tiên môn kia, kể cả Côn Luân kiếm phái, cũng không hề tìm thấy động phủ của súc sinh nọ.
Còn khi ấy vì sao cậu không phát hiện ra điểm đáng ngờ, cũng chính là vì vội vàng quay về sư môn đón sư tôn xuất quan.
Cổ nhân nói đúng, quả là sắc đẹp làm mờ mắt.
Kỳ Thù đứng dậy định đi nơi khác kiểm tra. Nhưng vừa đi ra khỏi khe suối, cậu bỗng nghe thấy cách đó không xa có tiếng khóc quái lạ của một người phụ nữ.
Sao ở đây lại có người?
Ngọn núi này quanh năm có sương và mây mù bao phủ, lên núi rất dễ bị lạc, ngay cả những người dân sống gần đó cũng rất ít khi lên núi.
Chưa kể đã khuya rồi.
Kỳ Thù hơi nhướng mày, lần tìm theo tiếng khóc đó.
Đi không bao lâu liền thấy một nữ tử.
Thân hình cô ta lả lướt, trang điểm mộc mạc, trên quần áo dính không ít bụi đất, tóc cũng xõa lả tả, nhìn có vẻ chật vật.
Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cô quay đầu lại, lộ ra một đôi mắt khóc đến đỏ bừng.
“A ——” nữ tử thét chói tai muốn chạy trốn, nhưng không biết vướng vào cái gì mà ngã trên mặt đất.
“Bình tĩnh đi.” Kỳ Thù bất lực nói, “Trông ta đáng sợ như vậy sao?”
Nữ tử càng khóc lớn hơn, toàn thân co quắp lại, còn khẽ run lên vì sợ hãi.
Kỳ Thù không đến gần, chỉ đứng từ xa hỏi: “Cô là dân thường sống ở gần đây à?”
Nhận ra cậu không có ác ý, cuối cùng nữ tử cũng thu hết can đảm ngẩng đầu, sau khi nhìn rõ y phục của Kỳ Thù: “Ngươi, ngươi đang mặc quần áo của tiên nhân, ngươi tới đây để cứu ta sao?!”
“Phải.” Kỳ Thù nói, “Nhưng trước tiên ngươi phải nói cho ta biết lý do vì sao ngươi lại ở đây.”
Nữ tử kia sống ở thành Lăng Dương, cách núi Vụ Ảnh không xa, nhà mở tiệm thuốc. Chiều muộn hôm qua cô ra ngoài đưa thuốc bỗng bị cuốn vào một đám mây mù rồi mất đi ý thức. Chờ khi tỉnh lại đã thấy mình đang ở chỗ này.
Cô bị lạc trong núi cả ngày, thể lực hao hết, vừa đói vừa mệt nên mới ngồi đây khóc.
“……Ngươi có trông thấy người mang ngươi tới đây không?” Kỳ Thù hỏi.
“Không, lúc ta tỉnh lại cũng chỉ có một mình…..”
Nữ tử nói xong lại khóc như hoa lê trong mưa, nếu người khác ở đây có lẽ đã sớm sinh lòng thương tiếc rồi.
Nhưng Kỳ Thù thì không.
Trừ sư tôn nhà mình, nam nữ khác trong mắt cậu cũng chỉ như nhau. Bởi vậy cậu chỉ lạnh nhạt cắt ngang: “Đừng khóc, còn nhớ tỉnh lại ở nơi nào không, đưa ta qua đó đi.”
Nữ tử: “…….Vâng.”
Nữ tử gật gật đầu, khi đứng lên còn không cẩn thận lảo đảo một chút, có vẻ không đứng dậy được. Cô ta liếc mắt nhìn Kỳ Thù, có lẽ là muốn Kỳ Thù giúp mình.
Nhưng người kia vẫn ôm kiếm đứng đằng xa, thậm chí mí mắt cũng không thèm động một chút.
Căn bản không nhìn đến.
Nữ tử yên lặng lau khô nước mắt, tự bò dậy.
Hai người một trước một sau bước đi trong rừng cây tối mịt mùng.
Rừng cây lại càng yên tĩnh hơn trước, trừ tiếng bước chân Kỳ Thù đạp lên lá rụng thì không còn nghe thấy tiếng động gì khác.
Không biết đã qua bao lâu, Kỳ Thù rốt cuộc mở miệng: “Này, ngươi còn muốn dẫn ta đi quanh khu rừng nát này bao nhiêu vòng nữa?”
Nữ tử dừng chân, ánh mắt ngây thơ lại nghi hoặc: “Nhưng ta nhớ rõ ở hướng này mà.”
“Vậy sao?”
Kỳ Thù nhếch miệng cười, nhưng ánh mắt cậu lạnh băng. Ánh mắt nữ tử khẽ trốn tránh rồi giơ tay chỉ hướng đằng trước: “Ngay phía trước thôi, ta nói thật.”
Cô vừa dứt lời, sương mù trước mặt đột nhiên tan biến, lộ ra một mái nhà nhỏ trong bóng cây.
“Nhìn đi, ta không hề lừa ngươi!” Ánh mắt nữ tử sáng lên.
“Ừ, thấy rồi.” Kỳ Thù đáo, “Đa tạ, ngươi có thể đi rồi.”
“Đi?” Nữ tử quay lại nhìn Kỳ Thù, có vẻ không rõ vì sao Kỳ Thù lại nói vậy, “Ta nên đi đâu đây?”
Kỳ Thù không đáp.
Cậu bước đến trước mặt nữ tử, ngón tay khẽ ấn giữa trán cô.
Khi linh lực rót vào, nữ tử trợn to mắt, ngơ ngẩn nói: “Ta…..ta đã……”
“Ngươi đã chết rồi.” Kỳ Thù nhẹ giọng nói, “Đừng để “nó” lợi dụng nữa, đi đi thôi.”
Hai dòng nước mắt trong veo chảy ra từ đôi mắt của nữ tử, cơ thể cô nhanh chóng héo rũ xuống, biến thành một cái xác khô héo và cháy đen. Cô ngã xuống đất, khói đen bốc lên từ trên người cô nhanh chóng bao trùm toàn thân.
“Đưa ta về nhà.” Giọng nói nghẹn ngào của nữ tử phát ra, “Làm ơn…”
Nói xong, cái xác biến mất tại chỗ cùng với làn khói đen.
Kỳ Thù nhắm mắt, nhẹ giọng đáp lời.
“Ta sẽ.”
Đi qua những bụi cây rậm rạp, thứ hiện ra trước mặt Kỳ Thù là một đình viện đã bị bỏ hoang từ lâu. Con suối trước sân đã khô cạn, tường bong tróc nham nhở, trong ngoài đều yên tĩnh không tiếng động, không hề có chút nhân khí, nằm trong núi sâu này có vẻ vừa mục nát vừa quỷ dị.
Cổng lớn đình viện chỉ khép hờ, Kỳ Thù đẩy cửa bước vào.
Cảnh vật bỗng thay đổi cực nhanh chỉ trong nháy mắt khi cậu mở cửa.
Gạch ngói vỡ vụn đã có diện mạo mới, cỏ dại khô héo lại một lần nữa sinh trưởng, trong không khí còn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của hoa đào.
Đây là cảnh tượng trên Bách Trượng Phong.
“Huyễn thuật vớ vẩn…..” Kỳ Thù không thèm để ý, nâng chân bước lên cầu đá.
Nơi này đã biến thành Bách Trượng Phong, Kỳ Thù lại càng thêm quen thuộc. Cậu nhanh chóng lướt tới nhà thủy tạ rồi tiến đến trước phòng mình.
Trong phòng không đốt đèn, nhưng lại có tiếng động.
Cả một khu vực rộng lớn như vậy nhưng chỉ nơi đây có tiếng động.
Kỳ Thù bước lại gần hơn, bàn tay nguyên bản muốn đẩy cửa ra liền dừng lại.
“Sư tôn, cuối cùng người cũng chịu ra gặp con.”
“Con biết người sẽ không mặc kệ con mà.”
Đó là giọng của cậu.
Nhưng cậu không nhớ mình đã nói những lời này khi nào.
Kỳ Thù hơi nhíu mày, cậu lặng yên không tiếng động vòng đến cửa sổ, dùng chuôi kiếm đẩy ra một khe hở.
Trong phòng rất tối, nhưng thị lực của người tu chân rất tốt, vẫn có thể thấy rõ mọi vật.
Kỳ Thù vừa nhìn vào đã thấy bản thân mình đang to gan lớn mật ngẩng đầu hôn lên mặt sư tôn.
Kỳ Thù: “……..”
Mình trong ảo cảnh dũng cảm thật đấy, thế mà dám cưỡng hôn sư tôn.
Nhưng chưa hết, Kỳ Thù trong ảo cảnh còn không ngừng khinh bạc sư tôn, cậu ngã ngửa trên giường, còn giật giật tay áo sư tôn không biết đang nói gì.
Kỳ Thù nhìn thôi cũng hơi ngượng ngùng.
Bình thường mình có dính người vậy đâu.
Nghĩ vậy, cậu lại tiến lại gần hơn, muốn nghe xem “bản thân” đang nói chuyện gì không biết xấu hổ, nhưng lại thấy sư tôn của mình đột nhiên cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi ồn ào kia.
Kỳ Thù: “…….Thao.”
Lăng Tiêu tiên tôn trong ảo cảnh không hề xa cách như ngày thường, hắn hung hăng áp đảo cậu trên giường, hôn môi thật sâu.
Nhất thời trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng quần áo cọ xát cùng tiếng “Kỳ Thù” đang rên nhẹ.
Ảo cảnh này cũng biến thái quá đi!
Kỳ Thù nghe đến mức mặt đỏ tai hồng, cuối cùng không nhịn được quyết định rút kiếm ra khỏi vỏ.
—— Nhưng lại bị một bàn tay ngăn cản.
Kỳ Thù quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt quen thuộc vẫn luôn bình tĩnh kia.
Thôi xong.
Kỳ Thù thầm nghĩ.
Lời tác giả:
+ Kỳ Thù: thôi xong, sư tôn biết ta yêu thầm người rồi.
+ Cố Hàn Giang: thôi xong, em ấy biết ta từng hôn em ấy rồi.