Lúc này là giữa hè, cây cối sinh trưởng trong tiểu khu cũ nát uể oải ỉu xìu, vốn là xanh biếc lá cây cũng héo héo mà cuộn tròn, ngay cả ngày xưa ‘ ve ve ‘ ‘ ve ve’ kêu to không ngừng ve sầu, cũng đều bị nóng đến phát không ra thanh âm.
Trong tiểu khu an tĩnh, chỉ còn lại âm thanh gió thổi qua lá cây.
Bởi vì lần kiểm tra đo lường trước đó bị đánh gãy, những cư dân còn không có kiểm tra đo lường đều bị người của cục điều tra mang đi, nói là phải tiến hành lần thứ hai kiểm tra đo lường.
Còn những cư dân đã kiểm tra đo lường cũng đồng dạng bị mang đi, tiến hành trao đổi theo lệ cùng công tác bảo mật.
Bất quá Bạch Úc là cái ngoại lệ.
Cậu đã bị xác định là thức tỉnh giả hệ thực vật, lại có Lâm Mặc bên cạnh, liền đơn giản đăng ký một chút là có thể trở về phòng trọ của mình.
Phòng chơi bài ngày xưa luôn là vang lên âm thanh chơi mạt chược một mảnh tối tăm, trên lầu cũng không có truyền đến âm thanh đánh trẻ con, tới giờ ăn cơm, hương vị đồ ăn cũng không có truyền đến.
Toàn bộ chung cư yên tĩnh đến mức làm người sợ hãi.
Bất quá Bạch Úc lại rất thích sự yên tĩnh này.
Điều này làm cho cậu nhớ tới những lúc phó bản không có người chơi tiến vào.
Toàn bộ phó bản 【 Công viên thực vật 】 cũng là như thế này.
Yên tĩnh, tĩnh mịch, hắc ám, chỉ có khi gió thổi qua lá cây của cậu mới có âm thanh xào xạc phát ra.
Thời điểm mệt mỏi liền trực tiếp ngủ say, vui vẻ liền lật xem ký lục nhiệm vụ của mình và người chơi, hồi ức một chút thời gian cùng các người chơi ở bên nhau ‘ vui vẻ hạnh phúc ‘.
Hoặc là nhìn đám hoa hướng dương, nguyệt quý, lô hội cãi nhau ầm ĩ.
Cũng không biết bọn họ hiện tại thế nào……
Cảm tình ở giữa các loài thực vật thực đạm, nhưng dù sao cũng là đồng sự ở chung mấy trăm năm với nhau, hy vọng bọn họ có thể từ trong không gian sụp đổ tồn tại xuống dưới.
Bạch Úc rũ mắt, thu hồi suy nghĩ hồi tưởng quá khứ của mình, đem lực chú ý đặt ở đoạn băng vải mới lấy ra từ túi áo.
Đây là cậu thừa dịp lúc Sở Trạch Hoài cùng Lâm Mặc nói chuyện với nhau, trộm ra trong từ sọt giấy.
Chỉ là đáng tiếc thời gian bọn họ nói chuyện quá ngắn, cậu chỉ kịp lấy ra tới một đoạn, đã bị Lâm Mặc mạnh mẽ túm ra khỏi văn phòng.
Bạch Úc vươn tay, dây leo màu lục đậm gắt gao quấn quanh đoạn băng vải mang theo vết máu này.
Một vòng lại một vòng, không lưu một tia màu trắng ở bên ngoài.
Một lát sau, dây leo buông ra, lại chậm rãi thu nhỏ lại thành ngón tay con người bình thường, đoạn băng vải kia cũng khôi phục thành trắng tinh, một tia máu đều không có.
” Thật ngọt. “
Bạch Úc dùng đầu lưỡi chạm chạm răng, dư vị hương vị vừa rồi.
Quả nhiên, giống hệt với tưởng tượng của cậu, nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp không hổ là nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp.
Cho dù là máu đã biến khô biến lạnh, vẫn như cũ làm cậu cảm thấy là mỹ vị nhân gian, năng lượng ẩn chứa bên trong cũng không dung khinh thường, có thể so được với toàn bộ năng lượng mà cậu hấp thụ được trước đây từ các ô nhiễm vật cộng lại.
Bạch Úc cúi đầu nhìn tay phải.
Ở dưới sự ảnh hưởng của năng lượng, tay cậu đã không giống với ban đầu tái nhợt khô gầy, mà là biến thành dáng vẻ xinh đẹp khỏe mạnh.
Ánh mặt trời xuyên qua đầu ngón tay, năm căn ngón tay trắng nõn thon dài chậm rãi biến thành năm căn dây leo màu xanh lục không ngừng đong đưa.
Một lát sau, năm căn dây leo đan xen ở bên nhau, liên quan cả bàn tay, cùng nhau biến thành một cây dây leo to lớn màu lục đậm.
Bề ngoài dây leo cứng cỏi lạnh băng, mặt trên phân bố từng cây gai nhọn màu trắng nửa trong suốt, dưới ánh mặt trời, tự mang ánh sáng lạnh, có vẻ âm lãnh hung tàn.
Bạch Úc thưởng thức một chút nguyên hình của mình, vừa lòng mà thu hồi tay.
Chỉ với một chút máu khô cạn, mà năng lượng ẩn chứa bên trong đã đủ để cậu đem toàn bộ bàn tay phải đều thực vật hoá.
Nếu có thể thường xuyên đi theo bên người đối phương thì tốt rồi, nói không chừng mỗi ngày đều có thể đạt được tân năng lượng.
Nếu có thể đem đối phương ăn sạch liền càng tốt, phỏng chừng có thể trực tiếp trở lại trạng thái đỉnh cao.
Chỉ tiếc với tình trạng hiện tại đây chỉ là hy vọng xa vời.
Bạch Úc nghĩ như vậy, theo sau từ trong ngăn kéo lấy ra tới một cây bút cùng một quyển vở.
Cậu đem vở mở ra, đặt trên bàn.
Bên trái vở viết “Không gia nhập, bảo trì tự do”.
Bên phải vở viết “Gia nhập cục điều tra sự kiện đặc thù”.
Ngòi bút màu đen ở trên giấy di chuyển qua lại, lưu lại từng dòng chữ.
Bên trái:
Không cần bị cưỡng chế làm nhiệm vụ, đi nơi nào đều có thể, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó.
Bên phải:
Có thể tiếp xúc càng cường càng nhiều ô nhiễm vật, có thể tới gần kho hàng rồi tiếp đó là nhà kho, có thể cùng nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp ở bên nhau, có thể vì ngày sau ăn luôn đối phương làm tính toán.
Bạch Úc chống cằm nhìn bên trái, lại nhìn bên phải, tiếp đó vẽ một vòng tròn lên câu cuối cùng ở bên phải vở.
【 Ngươi tính toán gia nhập cục điều tra sự kiện đặc thù? Không mọi nơi tìm năng lượng nữa? 】
Hệ thống nhìn những hành động liên tiếp của đối phương, lại nhìn nội dung trên vở, nháy mắt minh bạch ý đồ của đối phương.
【 Ân, ta nghĩ, chính chúng ta tìm, còn không bằng làm bọn họ giúp chúng ta tìm, rốt cuộc bọn họ cũng đang tìm kiếm ô nhiễm vật cùng nhiễu sóng giả, chúng ta đi theo bọn họ, có thể nhặt của hời. 】
Bạch Úc dùng ngòi bút điểm điểm vở, nói.
Hơn nữa nhiều người cùng tìm kiếm ô nhiễm vật hiệu suất khẳng định cao hơn so với hai người bọn họ.
Chính là lúc cắn nuốt ô nhiễm vật, yêu cầu chú ý không để người khác phát hiện.
【 Nói cũng phải, bất quá ta cảm thấy nguyên nhân quan trọng nhất là ngươi muốn ăn người kia đi. Ta bỗng nhiên có chút tò mò, nếu làm ngươi chọn lựa, ngươi sẽ lựa chọn chỉ số nguy hiểm thấp số lượng lại nhiều cấp thấp ô nhiễm vật, vẫn là sẽ lựa chọn nguy hiểm tối cao số lượng chỉ có một nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp đây? 】
Đối mặt hệ thống tò mò dò hỏi, Bạch Úc chỉ là xoay bút trong tay, chống cằm tự nhiên nói:
【 Tiểu mầm cây mới phải làm lựa chọn, cây trưởng thành đương nhiên chọn cả hai. 】
********
Bạch Úc cứ thế vượt qua cuối tuần đầu tiên từ lúc cậu đi vào thế giới này.
Đầu tuần, cho dù là đã ngụy trang thành thức tỉnh giả hệ thực vật, cũng vẫn là muốn ngoan ngoãn đi học.
Nguyên chủ cuồng học tập đã đem toàn bộ bài tập các môn làm xong, bản thuyết trình về thiết kế mô hình kiến trúc, thậm chí liền tập tác phẩm đều đã làm tốt, nhưng thật ra không cần Bạch Úc tốn tâm tư vào học tập.
Thời khoá biểu của cậu cũng chỉ dư lại hai tiết học này.
Dựa theo những mảnh nhỏ ký ức mà thân thể này lưu lại, Bạch Úc xuyên qua vườn trường, chầm chậm mà đi tới phòng học, theo thói quen của nguyên chủ, bỏ qua những chỗ trống ở hàng phía trước, ngồi ở vị trí cuối cùng dựa góc tường.
Sau khi chuông vào học kêu mười mấy phút, bạn cùng lớp lục tục tiến vào, không hẹn mà cùng lựa chọn vị trí ngồi cách xa bục giảng.
Chu Dật ở cửa ngó trái ngó phải, sau khi nhìn thấy bạn tốt của mình, hai ba bước liền chạy tới ngồi bên cạnh cậu, theo sau giống với những bạn học khác, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Lão sư cũng không thèm để ý, mở ra ppt bắt đầu giảng.
So với các bạn học đang chơi di động hoặc ngủ gật, Bạch Úc nghiêm túc ngồi nghe giảng nhìn qua phá lệ đặc biệt.
Cũng không phải cậu có hứng thú với môn học này hay là muốn làm một học bá, cậu chỉ là tưởng trải nghiệm một chút cảm giác đi học.
Mảnh nhỏ ký ức không thể thay thế cảm giác tự mình trải qua.
Một cây thực vật chưa bao giờ làm người muốn thử cảm nhận bầu không khí học tập chỉ thuộc về con người, hoạt động này của con người, đối với cậu mà nói thực sự rất mới lạ.
Chẳng qua lúc cậu muốn nghiêm túc nghe giảng bài, lại ngửi thấy một luồng hương vị đặc thù.
Giống như là hương vị đồ ăn trộn lẫn với hương thơm hoa nhài.
Hơn nữa theo thời gian trôi đi, hương vị càng lúc càng nhạt, càng lúc càng nhạt.
Loại tình huống này xuất hiện khi ô nhiễm vật cách cậu ngày càng xa, hoặc là trong phòng học có người tiếp xúc với ô nhiễm vật trong thời gian ngắn, còn có khả năng là thi thể ô nhiễm vật đang chậm rãi hủ hóa biến mất, ngoài ra có thể là do hệ thống hút đi năng lượng trước khi cậu phát hiện.
Bạch Úc bất động thanh sắc quan sát chung quanh, đồng thời giật giật chóp mũi, ở phòng học tìm kiếm nơi phát ra của hương vị hỗn hợp.
Không có đồng học nào rời đi, cũng không có mùi hư thối của thi thể ô nhiễm vật.
May mắn chính là, hương vị tuy rằng đang dần dần nhạt đi, nhưng tại trong phòng học không có bao nhiêu người vẫn tương đối rõ ràng.
Cậu thực mau liền đem mục tiêu tỏa định trên người nữ sinh đang ngồi ở phía trên bên phải của cậu.
Tóc đen dài, da trắng hồng, ăn mặc váy đen ngắn thời thượng, phía dưới là một đôi boot cổ cao.
Sau đó cậu cảm giác tay mình bị Chu Dật ngồi bên cạnh chọc chọc, bạn tốt nhỏ giọng trêu chọc:
“Bạch Úc, mày vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Hoàng Nhụy nữ thần của lớp chúng ta nha, thế nào, tình đậu sơ khai?”
Bạch Úc thu hồi ánh mắt: “Cũng không phải.”
“Có thể lừa huynh đệ, nhưng đừng lừa chính mình, tao thấy mắt của mày đều dính trên người đối phương rồi.”
Chu Dật lại chọc chọc tay cậu, thở dài:
“Bất quá tao khuyên mày vẫn là đổi người thích đi, nữ thần quá cao lãnh, mỗi lần vừa tan học đã không thấy bóng dáng đâu, muốn tìm đối phương xin wechat đều tìm không thấy người, rất nhiều nam sinh lớp chúng ta đều nếm thử qua, tất cả đều sát vũ mà về, không có một cái có tiến triển.”
“…… Tao thật sự không có.”
Giống như Chu Dật nói, sau khi chuông tan học vang lên, đối phương lập tức cầm bao chạy lấy người, một khắc đều không ngừng lại.
Bạch Úc chóp mũi ngửi nhạt đến sắp ngửi không được hương vị, nhíu nhíu mày, cũng không rảnh lo bạn tốt đầy mặt ‘ tao không tin, mày giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật ‘, nhanh chóng đứng dậy đi theo đối phương.
Cậu vẫn là tương đối để ý hương vị trên người đối phương.
Chu Dật nhìn cậu rời đi bĩu môi: “Hảo tiểu tử, còn nói không thích, chạy nhanh như vậy làm gì.”
Thật là, thích nữ thần lại không phải chuyện gì khó nói, có gì mà không thể thừa nhận, gia hỏa này chính là quá ngượng ngùng đi.
*********
Vườn trường trống trãi, một thân ảnh màu đen đi nhanh trên đường nhỏ, thường thường cảnh giác mà nhìn chung quanh, ở xác định chung quanh không ai, mới tiếp tục nhanh chóng đi về trước.
Mà ở nơi nàng nhìn không đến, một thân ảnh màu trắng trộm đi theo.
Bạch Úc hiện tại có thể khẳng định, nữ sinh này tuyệt đối không phải là ô nhiễm vật, thậm chí không phải là phần tử khả nghi kỳ quái gì.
Mùi hương trên người nàng đã hoàn toàn biến mất, trong cảm nhận của cậu, đây là một cái phổ phổ thông thông nữ sinh viên, ngay cả năng lực phản truy tung cũng vụng về sứt sẹo.
So với mùi hương tự thân đối phương phát ra thần kỳ tiêu tán trong gió, Bạch Úc càng thiên hướng với đối phương không biết ở nơi nào tiếp xúc với ô nhiễm vật, hơn nữa thời gian còn không ngắn, cho nên mới lây dính một tia hơi thở của ô nhiễm vật.
Giống như là tấm thẻ ngân hàng mà Sở Trạch Hoài cho cậu.
Bạch Úc vốn dĩ tưởng trực tiếp trở về, cậu không có hứng thú với người không phải là đồ ăn, nhưng dáng vẻ cảnh giác của Hoàng Nhụy khiến cậu hiếu kỳ.
Vì thế cậu liền tránh bên ngoài tầm nhìn của đối phương, vẫn luôn đi theo đối phương.
Thẳng đến nàng ngừng lại trước một tòa nhà trong trường học.
Bạch Úc ngửa đầu nhìn lên, là tòa nhà thực nghiệm thuộc học viện y khoa của đại học Thanh Hà.
Dưới ánh mặt trời, mấy cái chữ to màu vàng lấp lánh toả sáng.
Hoàng Nhụy lén lút tiến vào tòa nhà thực nghiệm, một lát sau, nàng ôm một cái rương màu bạc ra tới.
Nàng nhìn chung quanh, phát hiện không có người chú ý, liền ôm cái rương chạy tới sân thể dục, từ một cái lan can rách nát chui ra ngoài.
【 Hệ thống, ngươi có thể kiểm tra bên trong rương là cái gì sao? 】
Bạch Úc hồi tưởng một chút, chỉ nhớ rõ phía trên cái rương ghi là tài liệu thực nghiệm.
【 Ta chỉ có thể đại khái cảm giác ra đó là một đống thịt. 】 Hệ thống trả lời.
Bạch Úc chớp chớp mắt, chẳng lẽ đối phương mới là bần cùng đến trộm tài liệu thực nghiệm để ăn sinh viên nghèo?
Không đúng, con người bình thường sẽ không ai đi trộm tài liệu thực nghiệm để ăn, muốn trộm cũng là đi nhà ăn trộm mới đúng.
Rất nhanh, nghi hoặc này đã bị cởi bỏ.
Trong một kho hàng xa xôi hẻo lánh ở khu Hà Bạch thuộc thành phố Thanh Hà.
Đây là một kho hàng hậu cần, nhưng mà kho hàng vốn nên tràn đầy chuyển phát nhanh, giờ phút này lại đều treo lên thịt.
Thịt đùi, thịt chân, thịt cánh tay, từng đôi tay từng đôi chân, cùng với một đám đầu người.
Toàn bộ kho hàng không giống như là kho hàng, ngược lại như là cái lò sát sinh.
Bạch Úc thật cẩn thận mà tránh ở cạnh cửa, nghiêng tai nghe bên trong nói chuyện.
“Lần này nhanh như vậy liền tới rồi?” Một đạo giọng nam xa lạ tục tằng vang lên.
“Cuối tuần trước toàn thành phố đều ở kiểm tra đo lường, hôm nay rất nhiều đồng học không có tới, cho nên quá trình thực thuận lợi.”
Thanh âm của Hoàng Nhụy vang lên, theo sau chính là một tiếng “Cùm cụp” khi mở rương,
“Đây là đồ vật ngươi cần, ta chỉ lấy đến này đó, ngươi nên thực hiện hứa hẹn của mình đi.”
“Chỉ có một chút như vậy sao? Tiểu bảo bối của ta sẽ ăn không đủ no, hậu quả khi nó ăn không đủ, ngươi là biết đến ——”
Thanh âm của nam nhân tiếp tục vang lên, trong đó còn hỗn tạp thanh âm của động vật to lớn rầm rì kêu.
” Đại nhân, thỉnh lại chờ một chút, lần này ta chỉ lừa được chìa khóa một phòng thí nghiệm từ chỗ lão sư, bên trong trường đại học còn có rất nhiều phòng thí nghiệm, ta……..”
Thanh âm nôn nóng của Hoàng Nhụy truyền đến, bên trong còn mang theo kinh hoảng cùng sợ hãi.
Nàng còn chưa nói xong, âm thanh rầm rì của dã thú bên trong kho hàng càng thêm rõ ràng, bên trong ẩn chứa cuồng bạo cùng bất an.
Trừ bỏ tiếng rầm rì, còn có tiếng động khi tứ chi không ngừng cọ xát mặt đất.
Ngay sau đó, một bóng đen to lớn đột nhiên chạy ra khỏi cửa lớn, trong nháy mắt cửa liền biến thành một đống sắt vụn.
Đó là một con so những con heo bình thường càng cuồng bạo gia heo ô nhiễm vật, trên thân nó mang theo mùi máu tươi khiến người buồn nôn.
Thanh âm tục tằng của nam nhân từ cửa truyền đến:
“Ta liền nói tiểu bảo bối của ta như thế nào cuồng bạo như vậy, nguyên lai là nơi này còn cất giấu một con sâu nhỏ.”
Bạch Úc không khỏi nhấp môi.
Chậc.
Bị phát hiện.