Hôm Nay Bệ Hạ Lại Ghen Sao? (Bệ Hạ, Hôm Nay Lại Ăn Giấm Rồi Sao?)

Chương 27: Làm sao nỡ giữ khoảng cách với hắn?



Hi Trì mở mắt thấy mình đang quần áo bất chỉnh vùi trong lòng một người khác thì có chút kinh ngạc, y lơ mơ không biết mình đang ở đâu, hơn nữa tối hôm qua uống không ít rượu nên còn bị đau đầu.

Y chống một tay lên bụng Chung Diệp miễn cưỡng ngồi dậy, động tác này đương nhiên cũng làm Chung Diệp tỉnh theo.

Hắn chậm rãi ngước mắt nhìn.

Một tay Hi Trì còn chống trên người Chung Diệp, tay kia xoa xoa giữa chân mày: “Nghĩa huynh, hôm qua sau khi say ta không làm gì huynh đấy chứ?”

Tuy ngày thường cung cách tu dưỡng của Hi Trì luôn không tồi, nhưng người uống rượu say thường làm ra những hành động không hiểu nổi, ví dụ như mượn rượu làm càn đánh người hoặc nói ra mấy lời không thể nói gì đó.

“Không có.”

Tâm tình Chung Diệp không quá tốt, hắn vẫn nhớ hết chuyện xảy ra đêm qua. Tình cảm nhớ mãi không quên của Hi Trì đối với Thịnh Nguyệt luôn là một cây gai nhọn cắm trong lòng hắn.

“Vậy là tốt rồi.” Hi Trì quen mở mắt dậy nhưng vẫn muốn ngủ nướng một lúc, y nằm lại xuống giường, “Sáng sớm mở mắt ra được nhìn thấy nghĩa huynh thật là vui.”

Chung Diệp nói: “Nằm nghiêng đối diện với trẫm đi.”

Hi Trì bị hắn vặn vai xoay người qua đối mặt.

Tuy không mở mắt, Hi Trì lại ngửi được mùi Long Diên Hương nhàn nhạt trên người Chung Diệp, tối hôm qua trong Kim Hoa Điện đốt Long Diên Hương, hương thơm bám một ít lên thân hắn.

Hi Trì cảm giác được hơi thở ấm áp, tiếp xúc mặt đối mặt khiến nhịp tim y càng nhanh hơn. Hi Trì không rõ rung động khó hiểu này đến từ nơi nào, mở to mắt: “Nghĩa huynh, huynh không ngủ sao?”

Chung Diệp không thích ngủ, giấc ngủ ngày thường của hắn vốn rất ngắn.

“Không muốn ngủ.” Chung Diệp giơ tay vuốt ve gương mặt Hi Trì, “Nghĩa huynh muốn nói chuyện với đệ.”

Trong nháy mắt Hi Trì thất thần.

Y không bài xích hành động của Chung Diệp, Hi Trì rất thích Chung Diệp, nhưng y cũng rõ ràng giữa người với người luôn có ranh giới, nghĩa huynh nghĩa đệ làm gì có thể thân mật với nhau đến mức này.

Trước đây ở Thư Viện cũng không có sư huynh nào từng sờ mặt Hi Trì.

Hi Trì chỉ nhớ rõ vào buổi tối trước ngày mẫu thân mình tái giá, bà vuốt ve mặt y nói y đừng quá nhớ mẫu thân, nhưng ấn tượng về chuyện này đã vô cùng phai nhạt.

Tay y dán lên mu bàn tay Chung Diệp, vốn muốn đẩy Chung Diệp ra, nhưng trông thấy vẻ mặt u ám của hắn, nháy mắt y lại nhớ ra nghĩa huynh làm Hoàng đế nhiều năm như vậy đúng là không dễ dàng.

Đứng nơi cao không tránh khỏi rét lạnh.

Nghĩa huynh đã mất đi cha mẹ, không có huynh đệ tỷ muội thân thiết nào, cho nên chỉ biết ký thác tình cảm lên người mình, xem mình như đệ đệ ruột.

Làm sao y nỡ giữ khoảng cách với hắn?

Hi Trì nói: “Nghĩa huynh muốn nói chuyện gì? Bình định Nghênh Châu? Hay là tình huống quan viên Lật Nam? Chuyện ở Lật Nam ta biết khá nhiều, huynh muốn nói chính sự cũng được, quân sự cũng tốt, chuyện gì ta cũng biết.”

Lòng bàn tay mang vết chai mỏng của Chung Diệp vuốt ve khuôn mặt Hi Trì: “Tiểu Hi, đệ thích lồng giam bằng vàng hay bằng bạc? Bên ngoài muốn trang trí thứ gì? Trân châu? Mã não? Đá quý? Trẫm sẽ trang trí theo ý đệ.”

Đôi mắt Hi Trì mang theo ý cười, y cho rằng Chung Diệp đang đùa giỡn mình: “Ta thích ngọc hòa điền*, lồng nên làm lớn một chút, để nghĩa huynh cũng vào trong chơi cờ với ta.”

(*Ngọc hòa điền – 和田玉: một dạng đá Nephrite (ngọc bích), là một trong bốn loại ngọc nổi tiếng Trung Hoa)

Hai người nằm đối mặt nói mấy chuyện linh tinh một lúc, Hi Trì không còn buồn ngủ nữa, Chung Diệp cho các cung nhân tiến vào hầu hạ rửa mặt.

Hi Trì được đổi một bộ quần áo mới.

Chung Diệp nói: “Đây là quần áo trẫm mặc thời niên thiếu, năm mười bảy mười tám tuổi thân hình của trẫm không khác mấy so với đệ bây giờ.”

Quần áo hiện tại của hắn đưa cho Hi Trì mặc sẽ hơi rộng một chút, thân hình y thiên về mảnh mai không có nhiều cơ bắp. Sáng hôm nay lúc y chống tay lên bụng Chung Diệp, cảm giác được cơ bắp hắn cực kỳ rắn chắc, cơ ngực cơ bụng từng khối rõ ràng.

Hi Trì không ngại mặc quần áo của người khác, thời điểm mặc vào còn nhận ra trên áo có thêu mãng văn bằng chỉ bạc.

Mãng văn khá tương tự với long văn, chỉ thiếu đi mấy cái móng vuốt. Căn cứ theo lễ chế Huyên triều, người thân phận bình thường không thể mặc mãng bào, chỉ có cấp bậc đại thần nhất phẩm hoặc quận vương, thân vương mới được phép mặc.

*Mãng văn – 蟒纹:

Các vương khác họ và nhất phẩm đại thần sẽ mặc mãng bào tứ trảo, hoàng tử hoàng thúc có huyết thống hoàng tộc mặc mãng bào ngũ trảo. Tuy mãng bào ngũ trảo không phải rồng, nhưng ngoại hình của chúng không khác gì rồng.

Hi Trì nghiêm túc nhìn, mặt trên áo đúng là thêu mãng ngũ trảo, năm đó Ai Đế đang tại vị, Chung Diệp vẫn còn là Vương gia.

“Ta mặc bộ này quá không hợp lễ, Trịnh công công, phiền ngài cho người mang đến bộ khác không có hoa văn đi.”

Trịnh Như nhìn Chung Diệp.

Chung Diệp đã mặc xong áo, rất tự nhiên cầm đai lưng ngọc tới mang vào cho Hi Trì: “Có gì mà không thích hợp? Đệ sửa lại họ Chung là được rồi, từ nay gọi là Chung Hi, trẫm phong đệ là Thần Vương.”

Hi Trì nghĩ Thành Vương mà biết chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Có điều Chung Diệp không phải người đầu tiên muốn Hi Trì sửa họ, Vũ Vương cũng từng muốn đổi họ Hi Trì sang họ mình thành Thiết Trì nữa cơ.

Hi Trì lại nghĩ Chung Diệp nói đùa: “Nghĩa huynh, sao có thể tùy tiện phong vương như thế được, ta gánh không nổi đâu.”

Đặc biệt là cái phong hào “Thần” này người bình thường không ai gánh nổi.

Dùng xong điểm tâm Hi Trì phải xuất cung: “Nghĩa huynh, ta phải đi rồi, có rảnh chúng ta lại gặp.”

Trịnh Như nghĩ có phải tối hôm qua Hoàng Thượng không chiếm được người cho nên sáng sớm nay mới có sắc mặt kém như vậy hay không. Nhưng hắn ta không dám nhiều lời, cung nữ thái giám Kim Hoa Điện mặc kệ ở bên ngoài uy phong thế nào, vào điện ai ai cũng sợ Chung Diệp một phép.

Hi Trì trở về nhà thì Thành Vương đã tỉnh, Hi Tu Viễn còn ở trong viện của hắn chơi với mấy con chim nhỏ. Thành Vương kéo Hi Trì hỏi han một phen, biết y không việc gì mới hoàn toàn yên tâm, trở về viện ngủ bù.

Đôi mắt Hi Tu Viễn sắc bén hơn Thành Vương nhiều, liếc mắt một cái đã nhìn ra quần áo Hi Trì có vấn đề: “A Trì, trên áo đệ sao lại có thêu long?”

Bộ y phục trên người Hi Trì là màu trắng ngà, mãng văn ngũ trảo thêu bằng chỉ bạc cũng không quá rõ ràng, chỉ có người tinh mắt như Hi Tu Viễn mới nhìn ra chỗ khác thường: “Đệ mặc áo của Hoàng thượng?”

Hi Trì gật đầu: “Ngày hôm qua uống hơi nhiều rượu nên phải ở lại trong cung. Cái này không phải rồng, là mãng văn, là áo của Hoàng thượng thời còn là Vương gia.”

Hi Tu Viễn sờ đầu Hi Trì: “Đệ vẫn chưa cao lắm, chỉ có thể mặc y phục thiếu niên của Hoàng thượng.”

Hi Trì đẩy tay hắn ra: “Huynh cũng có cao bằng Hoàng thượng đâu, hai người chúng ta rõ ràng cao bằng nhau, đại ca còn không biết xấu hổ cười nhạo ta sao?”

Hi Trì vốn khá cao, hiện tại có thể nói là mỹ nam tử ngọc thụ lâm phong thân cao tròn tám thước, dáng người mảnh mai đĩnh bạt. Nhưng Hoàng Thượng còn cao hơn tám thước, so ra Hi Trì vẫn kém Chung Diệp một chút.

Nói lại thì con cái văn võ bá quan cả triều có mấy ai được cao lớn dáng người ưu việt như Chung Diệp đâu.

Hi Tu Viễn còn tò mò rất nhiều chuyện.

Hắn biết có mấy vị Hoàng đế thích ban thưởng y phục mình từng mặc cho các con, nhưng rõ ràng Hi Trì không phải con trai Chung Diệp, trong cung lại không thiếu quần áo, vì sao Hoàng thượng cứ phải cho Hi Trì mặc áo của mình?

Hi Tu Viễn muốn nghiền ngẫm suy nghĩ của Hoàng đế một chút, nhưng nghiền nửa ngày vẫn không nghĩ ra được gì. Hắn hoàn toàn không nghĩ theo phương diện tình cảm, chủ yếu bởi vì trong mắt hắn Chung Diệp là Đế vương máu lạnh vô tình, hơn nữa Hi Trì và Chung Diệp… Một người dịu dàng một kẻ tàn khốc, căn bản không hề hợp nhau.

Huống chi cả hai người đều là nam nhân.

Có lẽ là vì Hi gia lập nhiều công lao cho Huyên triều, Hoàng thượng chỉ muốn bày tỏ một chút sủng ái của hắn cho người Hi gia.

Hi Trì nói: “Đúng rồi, báo cho huynh một chuyện tốt, có điều với phụ vương thì chắc là chuyện xấu, Hoàng thượng đã đáp ứng ta sẽ không chỉ hôn.”

Hi Tu Viễn lắc đầu: “Đệ còn chưa nếm đòn của phụ vương đúng không? Để ta nói cho đệ biết, ngày còn nhỏ ta làm chuyện sai bị cha đánh, nằm liệt mất nửa tháng trời.”

Hi Trì không tin Thành Vương có thể đánh đòn mình.

Y đứng chơi đùa đám chim chóc của Hi Tu Viễn một lát, mấy con chim hót líu lo đều hướng về phía Hi Trì, làm y phải vuốt ve hết con này đến con khác.

Hai hôm nay Hi Tu Viễn đi xã giao rất nhiều, bây giờ cũng chuẩn bị ra cửa: “Tối hôm nay sẽ đưa đệ ra ngoài chơi, ta đi gặp mấy bằng hữu một lát.”

Hi Trì gật đầu: “Được.”

Một con chim lớn từ phương xa che trời lấp đất bay tới, nếu Hi Tu Viễn còn ở nhà, nhất định có thể nhận ra đây là “Tuyên Uy đại tướng quân” uy danh lừng lẫy.

Hi Trì nhìn Đại tướng quân bay đến ngoạm con anh vũ đang mở miệng nói chuyện, có vẻ như muốn nuốt chửng vào bụng. Y phải nhanh tay túm con anh vũ ra, đánh nhẹ lên đầu Đại tướng quân: “Kiều Kiều, không được ăn nó.”

Cho đến bây giờ ai mới là chủ nhân thực sự của Kiều Kiều đã quá rõ ràng.

Hôm nay thời tiết rất tốt, cung nhân hầu hạ chim chóc trong cung thả nó bay ra, nó trực tiếp bay đến phủ Thành Vương. Kiều Kiều giẫm lên vai nhẹ nhàng cọ mặt Hi Trì, kêu quác quác hai tiếng.

Mấy con chim nhỏ trong lồng bị Kiều Kiều dọa cho sợ run bần bật, anh vũ thì nháo nhào bay đi.

Hi Trì biết mấy con chim của Hi Tu Viễn rất quý giá, bèn nhanh chóng đưa Kiều Kiều sang chỗ khác chơi.

Quản gia Hi phủ tìm thấy Hi Trì dưới tán một đại thụ che trời. Vừa qua trưa, ánh mặt trời chói chang rọi xuống bóng cây dừng trên gương mặt như bạch ngọc của Hi Trì. Lông mi dài rậm, sống mũi thanh tú, còn có đôi môi mỏng mềm mại, dù là dung mạo hay cốt cách đều vô cùng hoàn mỹ, khiến người cảm khái đúng là tạo vật Nữ Oa khéo nặn.

Lão quản gia nhớ đến mẫu thân của Hi Trì cũng là một mỹ nhân kinh diễm, có điều Diêu phu nhân cao ngạo kiều quý, Hi Trì lại dịu dàng tươi tắn, khí chất của hai người hoàn toàn khác nhau.

Hi Trì nghe được tiếng bước chân liền tỉnh, y sờ lên bộ lông rậm rạp của Kiều Kiều, vẫn không mở mắt.

Quản gia nói với y: “Thế tử, bên ngoài có người đưa bái thiếp, nói là mấy ngày nữa muốn gặp mặt ngài.”

Lúc này Hi Trì mới mở mắt nhận bái thiếp trong tay quản gia. Y đoán không sai, quả nhiên là do Vũ Vương gửi tới. Sau khi Vũ Vương vào kinh lập tức muốn gặp y, không biết mẫu thân có đi cùng hay không, đã nhiều năm rồi Hi Trì không gặp mẹ mình.

Hi Trì gật đầu: “Nếu lần sau bọn họ đến đây thì trực tiếp đưa qua gặp ta là được rồi.”

Con cháu nhà Vũ Vương không đông đúc, Diêu phu nhân chỉ sinh cho ông ta được một người con trai, Hi Trì cũng chưa từng gặp qua đệ đệ này, trong thư Vũ Vương nói là một đứa bé khỏe mạnh kháu khỉnh nhưng rất ngang bướng.

Gia tộc phải nhiều người mới thịnh vượng, tốt nhất là có thêm một hai đứa ưu tú nổi bật, Vũ Vương nhìn trúng tư chất của Hi Trì, đưa về nhà không chỉ bản thân có thêm thể diện, mà còn có thể làm tấm gương tốt cho con trai mình.

Đáng tiếc Diêu gia lão gia tử ngăn cản đủ đường, Hi Trì cũng không muốn nhận ông ta làm cha. Quan hệ giữa các bên không tệ đều do một tay Hi trì cố gắng duy trì cân bằng.

Kỳ thật ngày nhỏ Hi Trì luôn cảm thấy mình mệnh khổ, sau khi mẫu thân tái giá ngoại tổ mẫu và các cữu mẫu hay gọi y là “đứa trẻ đáng thương”, “đứa nhỏ này thật sự mệnh khổ”. Người lớn nhắc quá nhiều, lại thấy các biểu ca biểu đệ có cha mẹ quan tâm chăm sóc, Hi Trì cũng cảm thấy mình rất đáng thương.

Sau đó Hi Trì lớn hơn, mỗi lần ở Thư Viện nghe các sư huynh đệ kể về tình hình trong nhà thường ngậm miệng không nói. Người khác có cha mẹ yêu thương, có huynh đệ ruột thịt, gia đình Hi Trì không giống bọn họ, y là “đứa bé mệnh khổ”.

Thời Thịnh gia nắm giữ triều chính phía nam lũ lụt thiên tai, bạc của triều đình đều dùng để xây hành cung cho Thịnh Thái hậu, mấy chục vạn dân chúng phải chạy nạn trôi dạt khắp nơi, xa rời quê quán.

Hi Trì đi theo các sư huynh đệ lên phía bắc kêu gọi quan lại ra tay cứu tế, trên đường nhìn thấy lưu dân bị quan viên đảng Thịnh gia chiếm hết đất đai, nhìn thấy nạn dân vì chạy lũ phải tha hương kiếm sống, thấy những đứa trẻ ba bốn tuổi chết đói bị ném ra đường, những đứa bé này gầy đến chỉ có da bọc xương, cả người đầy lở loét dòi bọ.

Lúc ấy Hi Trì mới hiểu rõ trước nay mình chưa từng là một “đứa bé mệnh khổ”. Y hổ thẹn tầm mắt mình quá nông cạn, chỉ biết đến những người xung quanh, chưa bao giờ liếc mắt nhìn rõ thế đạo, tự oán thán phần mình, không thấy được muôn nghìn chúng sinh chịu khổ.

Cho nên chưa đầy mười ba tuổi y đã theo chân các sư huynh làm chút việc gì đó để thay đổi thời cuộc.

“Diêu Hi” bắt đầu nổi danh cũng từ lúc ấy.

Ngày y trở về thân phận “Hi Trì”, vô luận là đối mặt với Diêu gia, với Vũ Vương hay Thành Vương, y đều có thể thấu hiểu bọn họ.

Y không để các hạ nhân ở Diêu gia ngầm chế nhạo mình vào mắt, không xem Vũ Vương là kẻ thù cướp đi mẫu thân, không cho rằng Thành Vương là phụ thân không làm tròn trách nhiệm. Y đã đi đủ xa, có một số việc đã sớm khai thông, cho nên có thể duy trì một khoảng cách chừng mực với tất cả mọi người.

Kiều Kiều đè móng vuốt lên người Hi Trì, ngón tay y gãi gãi lên lông ngực xù xù của nó: “Tiểu Kiều Kiều, có phải chủ nhân mày cũng suy nghĩ giống tao, theo đuổi chí hướng giống tao không?”

Kiều Kiều kêu “quác quác” hai tiếng như đang muốn đáp “Đúng vậy”.

Đôi mắt Hi Trì cong cong, y biết nghĩa huynh sẽ là một Hoàng đế tốt, khai sáng thịnh thế, sẽ không xuất hiện một Thịnh gia lũng đoạn triều chính, sẽ không làm thế đạo hỗn loạn.

Tuy y không ở cùng một nơi với nghĩa huynh, nhưng hai người cùng có chung lý tưởng.

Hi Trì bắt được một phiến lá xanh bị gió thổi rụng, che lại một bên mắt: “Vì sao ta luôn nghĩ đến nghĩa huynh nhỉ? Chẳng lẽ ta thật sự đã xem huynh ấy là huynh đệ ruột của mình rồi?”

Bộ lông của Kiều Kiều bị Hi Trì vò đến rối tung lên, nếu ngày thường có ai dám làm như vậy với “Tuyên uy Đại tướng quân” nó, nhất định đã bị nó mổ cho nát đầu, nhưng người trước mặt lại là Hi Trì, Kiều Kiều đành phải nhẫn nhịn.

.

Trong cung.

Giọng Chung Diệp nháy mắt lạnh xuống: “Hi Tu Viễn và Hi Trì ở chung một viện?”

Trịnh Như không dám nói lời nào, chỉ là cùng một viện, đâu phải ở chung phòng hay ngủ cùng giường đâu, sao lại phải để ý.

Nhưng suy nghĩ của Hoàng thượng luôn không giống người thường, Hoàng thượng rất để ý đến chuyện này.

Thực tế thì Chung Diệp còn để ý đến cả chuyện Hi Tu Viễn là huynh trưởng của Hi Trì.

Chung Diệp chỉ muốn làm ca ca duy nhất của Hi Trì, sự tồn tại của Hi Tu Viễn uy hiếp đến hắn. Hơn nữa có thể Hi Trì sẽ không ở lại Kinh thành quá lâu, Hi Trì chưa bao giờ ở cùng một nơi trong thời gian dài.

Chung Diệp muốn giữ y lại, càng ngày càng muốn tìm một lý do để giam Hi Trì vào trong cung điện của mình.

Chung Diệp thích một người sẽ muốn ăn tươi nuốt sống người đó vào bụng, muốn ngày đêm bên nhau, thời thời khắc khắc phải nghe được nhìn được sờ thấy.

Hi Trì thích một người chỉ biết vĩnh viễn ghi tạc người đó vào lòng, sau đó cần làm gì thì vẫn làm cái đó, không nhìn thấy nhau cũng không sao cả, vẫn được tương phùng nhìn nhau cười là đủ rồi.

——————————————————————-

Khổ lắm yêu đương bình thường không muốn lại muốn chơi roleplay incest giam cầm là như nào hả quý dị??? 😀


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.