Chờ Hi Trì ngủ say, Chung Diệp mới khoác áo đi ra ngoài.
Đêm lạnh như nước, trăng treo giữa trời, dọc hành lang treo đèn lục giác gỗ sơn đỏ vẽ hoa, ánh đèn vàng cùng ánh trăng kéo bóng người ra thật dài, khiến cảnh đêm càng trở nên hiu quạnh.
Gió tây mang thu tới, lá vàng trên núi bay bay, gương mặt Chung Diệp dưới ánh đèn cũng lạnh băng như tiết trời ngày thu.
Cố Lương quỳ xuống báo cáo toàn bộ những chuyện liên quan đến tri phủ Thuần An và Ô Nhân, đến cả sự việc gã đòi hắn năm vạn lượng bạc cũng nói hết cho Chung Diệp.
Chung Diệp phóng tầm mắt ra xa.
Hoàng Thượng không mở miệng nói lời nào, tâm Cố Lương cũng nặng nề theo, hắn không rõ trong lòng Hoàng thượng đang nghĩ gì, nếu đã vào triều làm quan, tính mạng cả nhà hắn đương nhiên cũng nằm trong tay Hoàng thượng, nói không sợ là điều không thể.
Hắn không chỉ sợ, mà còn rất sợ.
Trán Cố Lương vẫn dán xuống nền đất lạnh lẽo, lẳng lặng chờ Chung Diệp ra chỉ thị.
Ngữ khí hắn đạm mạc: “Cố Lương, vu hãm mệnh quan triều đình là trọng tội, ngươi biết rõ đúng không?”
Cố Lương nói: “Thần biết rõ, tội khi quân thần trăm triệu không dám phạm.”
“Việc này trẫm sẽ phái người điều tra, nếu lời ngươi nói là thật đương nhiên trẫm sẽ trừng phạt Ô Nhân,” Chung Diệp nói, “Ngươi làm việc ở Thanh huyện không tồi, mấy năm trước tỉnh Vệ Lê xảy ra nạn lũ lụt, trị thuỷ tu đê là trọng trách của địa phương, nếu nơi này có quan viên tham ô hủ bại, triều đình cấp bạc không được dùng vào đúng chỗ, bá tánh vẫn sẽ trôi dạt khắp nơi.”
Quả nhiên Hi Trì phỏng đoán đúng cả, Cố Lương nhẹ thở ra: “Thần giữ trọng trách đương nhiên phải công chính liêm khiết, không phụ uỷ thác của Hoàng Thượng.”
Chung Diệp gật đầu: “Ngươi lui trước đi, ngày mai sẽ có người đến phủ nha điều tra.”
Quan lại tỉnh Vệ Lê bao che cho nhau, chỉ bắt một mình Ô Nhân là không đủ, gã rơi đài sẽ có một Ô Nhân khác được điều tới, tuần phủ Vệ Lê có quan hệ chặt chẽ với Duệ Vương, mỗi năm cống cho Duệ Vương không dưới trăm vạn lượng bạc.
Ô Nhân chỉ là một tri phủ nhỏ nhoi, nhưng sau lưng gã là nạn kéo bè kết cánh giữa quan lại trong triều, giữa địa phương và trung ương, cũng là quan hệ tranh quyền đoạt lợi giữa Vương gia và Hoàng đế.
Chung Diệp có ý định trọng dụng những người trẻ tuổi như Cố Lương, triều đình cần phải thay máu, phải nhanh chóng loại trừ những kẻ ăn bám ngồi không hưởng lợi. Nhưng mấu chốt phải xem Cố Lương có đủ thông minh hay không, nếu hắn nhạy bén tìm được đường sống giữa hàng loạt va chạm đấu đá, đương nhiên ngày sau sẽ được uỷ thác chức vụ quan trọng trong triều.
Còn nếu Cố Lương là phường ngu xuẩn, trở thành vật hi sinh trong ván cờ giữa Chung Diệp và Duệ Vương thì có khi đến lúc chết hắn vẫn không biết vì sao mình chết.
Giai đoạn trước Chung Diệp không muốn nhúng tay, nhưng bây giờ —— Cố Lương là sư huynh của Hi Trì, y là người trọng tình trọng nghĩa, Chung Diệp không muốn y thương tâm, bản thân đành phải ra tay trước.
Ban đêm trong núi lạnh hơn bên ngoài, trong phòng cũng không có vật gì để sưởi ấm, Chung Diệp trở về phòng thấy Hi Trì quấn chăn ngủ say sưa, hơi thở đều đều dưới ngọn đèn vàng, gương mặt tuyết trắng hơi ửng hồng nhàn nhạt.
Chắc là có mộng đẹp gì rồi.
Hi Trì vốn là một người thẳng thắn, ngày thường chỉ quen làm việc thiện giúp đỡ người khác, không làm điều gì khuất tất, cho dù nằm mơ cũng sẽ không mơ thấy chuyện tàn ác hay đổ máu.
Không giống như Chung Diệp, hắn đi ra từ trong đao quang kiếm ảnh, từng chứng kiến cảnh máu chảy lênh láng dọc theo từng bậc thềm cung điện, từng tự tay giết người, làm bao việc ác, dù có mơ thì chỉ toàn mơ thấy vực sâu địa ngục.
Giữa hai bên khác nhau như trời với đất.
Hi Trì nửa mơ nửa tỉnh thấy bên cạnh mình trống không, mơ màng dụi mắt: “Nghĩa huynh, sao huynh lại tỉnh rồi? Muốn uống nước à?”
Chung Diệp đang ngồi bên mép giường thuận thế kéo Hi Trì lên ôm vào lòng: “Ta không sao, đệ tiếp tục ngủ đi.”
Hi Trì cảm thấy hai người cứ ôm ôm ấp ấp mãi đúng là chẳng ra thể thống gì, lúc trước y ở trong trường cũng ít khi thấy người ta ôm nhau như vậy, nhìn qua hơi buồn nôn.
Nhưng hai người đều là nam tử, không có gì phải kiêng kị như nam nữ thụ thụ bất thân, không ai chịu thiệt gì, cho nên ôm thì cứ ôm thôi.
Trong mông lung y lại nghĩ đến chuyện tin đồn của mình và Thịnh Nguyệt, nhưng lúc nào nhớ tới cũng chỉ thấy chán ghét và phản cảm, không hề tò mò muốn tìm hiểu kĩ hơn.
Y đặc biệt thích Chung Diệp, cảm thấy hắn không giống Thịnh Nguyệt, cho nên sẽ không đặt hắn bên cạnh những chuyện thanh phong tễ nguyệt mờ ám. Hi Trì dựa lên vai Chung Diệp, cảm giác bàn tay hắn đang vỗ nhẹ lên lưng mình, lực đạo vừa phải khiến y thấy vừa thoải mái vừa yên tâm, cũng nhịn không được đặt tay lên người hắn.
Chung Diệp ôm chặt Hi Trì, thấp giọng thì thầm bên tai y: “Tiểu Hi.”
Môi mỏng khẽ cọ qua vành tai Hi Trì như có như không.
Hi Trì thuận thế nằm xuống cùng Chung Diệp gối chung một chiếc gối đầu: “Người huynh lạnh quá, mau chui vào chăn cho ấm.”
Chung Diệp đắp chung một chăn với Hi Trì, y ôm lấy bả vai Chung Diệp: “Ngủ đi.”
Hắn thấy Hi Trì đã díu chặt cả mắt rồi, ý thức cũng không còn thanh tỉnh, ngón tay tay quấn lấy một sợi tóc của y, đan vào một sợi tóc của chính mình, buộc nút chết.
Hai người ngủ thẳng đến hừng đông, Chung Diệp theo thói quen đã sớm tỉnh, chỉ không vội đứng lên, hắn tiếp tục giả vờ ngủ chờ Hi Trì tỉnh dậy.
Sau đó Hi Trì mở mắt duỗi người, phát hiện ra nghĩa huynh vẫn chưa dậy, y giơ tay đẩy đẩy vai Chung Diệp: “Nghĩa huynh, chúng ta dậy thôi, không còn sớm nữa.”
Đôi mắt phượng hẹp dài của Chung Diệp mở ra, con ngươi sâu thẳm như hồ nước nhìn thẳng vào Hi Trì: “Chào.”
Lúc Hi Trì ngồi dậy mới phát hiện một lọn tóc của mình bị mắc vào tóc của Chung Diệp, tóc dài luôn phiền toái như thế, thường xuyên bị rối thắt chặt vào nhau.
Hai người tạm thời không gỡ ra được, Hi Trì và hắn phải cùng xuống giường đi tìm lược.
Hi Trì nói: “Hôm qua chúng ta đáng lẽ nên ngủ hai gối khác nhau, nằm gần quá tóc vướng vào nhau hết cả, nếu gỡ không ra đành cắt đi thôi.”
Dùng lược gỗ đào chải mấy cái vẫn không rời ra, y chỉ có thể lấy kéo cắt lìa tóc xuống.
Hi Trì tìm kéo, một tay cầm mối tóc đen như mực nhìn Chung Diệp một cái: “Nghĩa huynh, đắc tội.”
Tóc đen bị cắt rời, Hi Trì và Chung Diệp mỗi người đều bị mất một lọn tóc nhỏ, may mà không ảnh hưởng đến dung nhan.
Chung Diệp nắm hai lọn tóc trong lòng bàn tay.
Sáng sớm hôm đó Chung Diệp cáo từ, nói có rảnh sẽ qua chơi, đồng thời đưa thuốc trị sẹo tặng cho Hi Trì.
Hai lọn tóc phân không rõ là của ai với ai được Chung Diệp vuốt lại cẩn thận, cho vào túi thơm mang theo bên người.
Thanh huyện đang gặp nhiều chuyện, trong kinh cũng không ít chuyện hơn là bao.
Đầu tiên là Hi gia.
Thành Vương ngày đêm vắt óc nghĩ cách giữ đứa con trai duy nhất ở lại bên cạnh mình.
Hi Tu Viễn tuy là đứa con ngoan nhưng vẫn không phải là huyết mạch. Thành Vương ngày thường không bạc đãi Tu Viễn, cho nên càng không muốn bạc đãi con trai ruột, muốn y trưởng thành dưới sự bảo hộ của mình. Dù sao ở Kinh thành này Thành Vương cũng đường đường là quyền thần được Hoàng đế sủng tín nói một không hai.
Hiện tại ông ta nghe theo kiến nghị của Hi Tu Viễn, muốn tìm cho Hi Trì một mối hôn sự môn đăng hộ đối, nếu y để ý cô nương dịu dàng hiền huệ nào trong Kinh thành, sau khi cùng người ta bái đường thành thân khả năng chịu ở lại sẽ cao hơn rất nhiều.
Ông ta đã hỏi thăm hết tất cả những nhà có con gái đến tuổi gả chồng, quả thực có vài cô tiểu thư khuê tú danh tiếng không tồi. Trong số đó Hi Tu Viễn cho rằng tiểu thư nhà Lưu Các lão là tốt nhất, dung mạo ưa nhìn tính tình đoan trang, rất xứng đôi với Hi trì.
Vì thế Thành Vương cố ý chạy sang nhà Lưu Các lão một chuyến.
Lưu Các lão hiểu rõ ý Thành Vương, vì không biết Thành Vương có một đứa con trai ruột nên chỉ cho rằng ông ta đến để hỏi dâu cho thế tử Hi Tu Viễn. Mà cho dù không phải Hi Tu Viễn, bản thân Thành Vương chưa lấy chính thất, nếu được Lưu Các lão còn tình nguyện gả luôn con gái cho ông ta làm Vương phi.
Thành Vương được Hoàng thượng sủng ái, bản thân cũng là kẻ hào trí ngút trời, là đối tượng mà cả Kinh thành muốn mượn sức, đương nhiên Lưu Các lão phải động tâm, lão lập tức gọi con gái nhà mình ra phụng trà.
Nhưng sau khi đích thân gặp Lưu tiểu thư, Thành Vương lại do dự.
Tiêu chuẩn nữ nhân của Thành Vương thật sự quá cao
Ông ta là người từng cưới thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, dù vị mỹ nhân này để lại cho Thành Vương không ít bóng ma, dẫn đến việc đã nhiều năm như vậy ông ta vẫn không muốn cưới chính thất mới.
Sau khi trở về ông ta do dự nói với Hi Tu Viễn: “Tu Viễn này, cô nương nhà đó hơi thấp.”
Hi Tu Viễn rất bất đắc dĩ với thái độ kén cá chọn canh của cha mình: “Phụ vương, Lưu tiểu thư người ta chỉ mới mười ba tuổi, qua năm mười bốn, sẽ còn lớn lên, gả chồng xong cao hơn cũng không muộn.”
Tuổi xuất giá của nữ tử triều đại này là khoảng mười lăm mười sáu, trước đây Thành Vương phi gả qua cũng là ở độ tuổi này.
Đại khái bây giờ Thành Vương đã ở tuổi trung niên, những nữ nhân bên cạnh đều là kiểu vũ mị đầy đặn trưởng thành cho nên thấy con gái nhà Lưu Các lão vẫn chỉ là một đứa trẻ con, chưa nhìn thấy chút gì gọi là quốc sắc thiên hương cả.
“Nàng mới cao đến ngực A Trì đúng không? Chẳng lẽ cưới về nhà A Trì còn phải chăm con nít sao? Cha cảm thấy quá kỳ quặc.”
Khóe môi Hi Tu Viễn hơi giật giật: “Các cô nương gia đình quý tộc trong Kinh thành qua mười lăm tuổi nếu chưa xuất giá thì cũng đính hôn cả rồi, huống hồ A Trì mới mười tám, nữ tử nhỏ hơn nó ba bốn tuổi không phải là chuyện rất bình thường?”
Thành Vương quá soi mói, Hi Tu Viễn cũng hết cách, ai bảo người này là cha già nhà mình làm gì?
Hắn đành tiếp tục suy nghĩ: “Trong cung có mấy vị công chúa chưa có hôn phối, tuổi các nàng đều trên mười lăm, dung mạo Hoàng thượng không tầm thường, các nàng cũng không thể kém hơn. Mấy năm trước vì chuyện tranh chấp của Thịnh Thái hậu và Hoàng thượng quá ầm ĩ nên không ai lo đến hôn sự cho các nàng. Mấy vị công chúa này đều không quá được sủng ái, tính cách thế nào thì con không biết.”
Thành Vương ngẫm nghĩ: “Làm phò mã cũng tốt đấy, để cha hỏi thăm Hoàng thượng xem vị nào là thích hợp nhất.”
Phò mã triều đại này có thể vào triều làm quan, các công chúa trong cung không được sủng ái đa số đều không có tính tình ương bướng kiêu ngạo.
Hi Trì dịu dàng ôn nhu, Thành Vương muốn tìm cho y một người vợ trầm tĩnh giống như thế, hai người tính tình tốt ở bên nhau mới không dễ sinh sự. Hi Trì quá xinh đẹp, Thành Vương hi vọng dung mạo đối phương cũng phải dễ nhìn một chút.
Gần đây Hoàng Thượng không ở Kinh thành, Thành Vương đành tìm hiểu bằng con đường khác. Có vài vị cáo mệnh phu nhân ngày thường hay tiến cung, các bà đều khen ngợi Cửu Công chúa dung mạo xuất chúng tính tình dịu dàng, quan trọng là đức tính hiền huệ, chuyện không tốt duy nhất chính là sinh mẫu nàng xuất thân cung nữ, thời điểm Thịnh Thái hậu còn trong cung nàng bị đối xử không tốt lắm.
Năm nay Cửu Công chúa mười bảy, tuổi vừa thích hợp.
Thành Vương nghe mà vui đến nóng đầu.
Hi Tu Viễn đứng một bên nói: “Chúng ta vẫn nên viết thư báo cho A Trì trước, nói trong nhà đã có hôn sự thỏa đáng, gọi nó về thành hôn, A Trì đồng ý rồi mới mở lời với Hoàng thượng. Cửu Công chúa tuy không được sủng ái nhưng người ta cũng là công chúa, không nên quấy quả các nàng quá sớm.”
Thành Vương vỗ bàn một cái: “Đúng là con ngoan, con nói đúng lắm. A Trì cứ chạy lung tung bên ngoài mãi cũng không được, phụ vương lập tức viết thư gọi nó trở về.”