Trước khi về quê Duy Thành, Mai Thư đã từng nghĩ, lần này cô và anh gặp lại sẽ có một cuộc trò chuyện rất căng thẳng xảy ra. Trên thực tế thì trái ngược hoàn toàn, mâu thuẫn giữa hai người được giải quyết chỉ trong một nốt nhạc. Mai Thư cũng không rõ là do cô hiền lành hay do Duy Thành dễ tính, cô chỉ biết rằng cảm xúc của bản thân cứ thế được người đàn ông này dẫn dắt rất mượt mà. Giả dụ như bây giờ, Mai Thư hoàn toàn đã quên sạch những thắc mắc cô định đặt ra cho anh.
Sau khi Hoàng Lâm “tung tăng” vào nhà trong, Duy Thành cũng nhanh chóng đưa Mai Thư về phòng mình. Căn nhà của ông ngoại Duy Thành chính là điển hình của những căn nhà dưới quê, tuy không quá cầu kỳ đẹp đẽ nhưng lại rất rộng rãi thoáng mát. Phòng cũ của anh là một gian buồng ngay đầu hành lang nối liền phòng khách, có tấm rèm che lại thay cho cửa đóng.
“Hồi còn đi học, khi được nghỉ hè anh thường hay về đây chơi nên ông ngoại đã dành riêng cho anh một phòng.”
Duy Thành thấy Mai Thư ngó nghiêng thì thấp giọng giải thích. Anh loay hoay một lúc mới thắp được cái bóng đèn lên, toàn bộ gian phòng đều được chiếu sáng.
“Hơi bất tiện một chút, nhưng bây giờ trời cũng tối rồi, hôm nay chúng ta ngủ lại đây nhé?”
Đúng là đã tối thật, bây giờ sợ là không bắt được chuyến xe nào đi lên Hà Nội nữa. Mai Thư vốn định đồng ý, nhưng nhìn chiếc giường đơn nhỏ bé kê trong gian phòng, cô thật sự không mở miệng nổi.
“Sao vậy em?”
Mai Thư giương mắt trân trân nhìn Duy Thành, mong rằng người đàn ông này sẽ nhanh chóng hiểu được cô đang nghĩ gì. Khác hoàn toàn với mọi khi, Duy Thành không những không đoán ra mà còn dùng một ánh mắt tò mò chờ Mai Thư lên tiếng, bộ dạng “ngây thơ vô tội”.
“Em cảm thấy chiếc giường này…”
Hết cách, Mai Thư đành phải nói thẳng toẹt ra. Nhưng khi còn chưa hết câu, cô đã bị bóng dáng lấp ló đầu hành lang thu hút. Không chỉ một người mà là hai, bộ dạng ngó nghiêng của họ suýt chút nữa làm Mai Thư phụt cười.
Dựa theo ánh mắt kỳ lạ của cô gái trước mặt, Duy Thành quay đầu nhìn lại quả nhiên bắt gặp cậu và ông ngoại mình đang đứng gần đó hóng chuyện. Anh không nhịn được chậc lưỡi một cái, Mai Thư bên cạnh nghe vậy liền cười khúc khích.
“Nào, hai người muốn gì thì nói luôn đi. Cứ thập thò trước cửa phòng con như thế để làm gì?”
Duy Thành vừa dứt lời, Hoàng Lâm liền đem theo một nụ cười tươi roi rói bước ra, rất đường hoàng mà lên tiếng.
“Cậu và ông ngoại con chỉ muốn nói rằng nhà chúng ta còn một phòng khách. Hai đứa không cần chen chúc trên một chiếc giường bé tí như vậy đâu.”
Câu nói làm Mai Thư giật mình ho sặc sụa, ngại ngùng tới mức mặt đỏ tía tai. Trong mắt ông và cậu Duy Thành, Mai Thư chỉ là bạn gái của anh. Thế mà cô vừa đến nhà bạn trai liền ngủ lại, bây giờ người ta còn cho rằng cô muốn ngủ chung một giường với Duy Thành… Đúng là nhảy xuống sông cũng không rửa sạch tội mà!
Trái ngược với phản ứng kịch liệt của Mai Thư, Duy Thành lại vô cùng điềm nhiên đáp trả lời trêu ghẹo kia.
“Đêm khuya trời lạnh, cô gái nhà con lại quá nhát gan, không ngủ một mình được.”
Không chỉ Mai Thư, cả Hoàng Lâm và ông ngoại đều bị lời nói của Duy Thành làm cho ngơ ra một lúc. Cái gì mà “cô gái nhà con”? Cái gì mà “nhát gan”? Mai Thư thật sự không còn từ gì để diễn tả cảm xúc của cô lúc này.
Hoàng Lâm là người đầu tiên thoát khỏi trạng thái đông cứng, anh ta lập tức ồ lên một tiếng rõ to, tròng mắt không ngừng đảo qua cặp nam nữ trước mặt. Sau một hồi, anh ta kéo Duy Thành ra một góc, bộ dạng bí bí ẩn ẩn thầm thì.
“Này, hai đứa tiến triển tới mức độ nào rồi?”
Duy Thành biết ý của Hoàng Lâm là gì nhưng anh vẫn giả vờ như không hiểu, thờ ơ trả lời.
“Mức độ nào là mức độ nào?”
“Nhất quyết đòi ngủ chung một giường còn làm bộ? Đừng nói là lúc trước bây cũng lừa con gái nhà người ta như hôm nay nhé?”
Duy Thành nghe vậy mà đau ở tim. Anh nào đã lừa được ai miếng nào đâu? Nếu anh đây lừa được thì đã lừa từ lâu rồi. Duy Thành cưng Mai Thư không hết, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, từ khi kết hôn với cô đến giờ anh còn học thêm được tuyệt kỹ “kiềm chế”.
“Cậu nghĩ con là loại người gì thế?” Duy Thành ra vẻ giận hờn rồi vùng tay, lủi thủi đi về chỗ Mai Thư đang đứng, không thèm nói chuyện với người cậu tốt bụng kia nữa. Hoàng Lâm ở phía sau vừa lẩm bẩm vừa lắc đầu nguầy nguậy.
“Vậy là vẫn còn non lắm cháu trai.”
Bên này, Mai Thư đang rơi vào trạng thái không biết nên khóc hay nên cười. Ông ngoại Duy Thành nãy giờ cứ nhìn cô chăm chú, không những nhìn mà còn cười rất thân thiện, giống như trên người cô có dát vàng vậy.
Vậy nên Duy Thành vừa về chỗ Mai Thư liền âm thầm giật nhẹ ống tay áo anh để cầu cứu.
“Muộn rồi đó ông ơi, để cháu đưa ông về phòng ngủ trước nhé?”
Duy Thành biết ý giải vây cho Mai Thư, nhưng người nào đó tiếp tục lớn tiếng chen vào.
“Này này, nói láo cũng phải bịa ra một cái cớ đáng tin chút chứ.” Hoàng Lâm nhanh chóng chạy ra đỡ tay bố mình. “Bố đừng nghe thằng nhóc này nói bậy, bây giờ mới có tám giờ tối mà ngủ cái gì?”
“Con có nói bậy đâu? Bình thường ông cũng tám giờ đi ngủ còn gì?”
“Được rồi được rồi, hai đứa tụi bây suốt ngày cãi qua cãi lại. Giờ ông đi ngủ, con sắp xếp chỗ ngủ cho bạn gái nhé.”
Ông ngoại Duy Thành tuy nhìn đã yếu nhưng vẫn rất minh mẫn, trước khi rời đi còn mỉm cười nhìn Mai Thư một lần nữa rồi mới chịu để Hoàng Lâm đưa về. Mai Thư cứ cảm thấy ánh mắt của người nhà Duy Thành rất kỳ lạ, giống như… giống như coi cô như báu vật quý giá từ trên trời rơi xuống vậy.
“Em đừng cảm thấy sợ hãi quá nhé. Vì anh ế ẩm lâu rồi nên khi họ nhìn thấy em họ mới có phản ứng như vậy.”
Ế ẩm sao? Anh ấy ư? Mai Thư còn lâu mới tin.
“Anh nói thật hay nói đùa vậy?”
“Em nghĩ anh nói đùa sao?” Duy Thành vừa trải lại chiếc chăn bông vừa lên tiếng. “Anh thật sự rất lâu rồi chưa yêu đương.”
Nhìn bóng lưng bận rộn của người đàn ông trước mặt, Mai Thư thật sự cảm thấy hơi mơ hồ. Cũng vì còn mơ hồ nên cô mới muốn hỏi cho kỹ.
“Vì sao vậy? Em thấy điều kiện của anh rất tốt mà?”
Duy Thành vừa có sự nghiệp đàng hoàng lại vừa có ngoại hình không tệ, người như anh chắc chắn sẽ trở thành đối tượng được ưu tiên hàng đầu trong mắt các cô gái. Vậy mà anh nói anh ế ẩm thì cũng thật vô lý.
Hiếm khi thấy Mai Thư hỏi kỹ về chuyện tình cảm của mình, Duy Thành đương nhiên… rất vui. Anh nhanh chóng xoay người, đứng thẳng lưng mà suy ngẫm, sau đó nghiêm túc kể về mấy lý do vẩn vơ của mình.
“Trước năm ba mươi tuổi anh không có điều kiện vững chắc như bây giờ, hơn nữa cũng vì quá tập trung cày cuốc sự nghiệp nên không để ý đến những chuyện khác. Anh cảm thấy việc cưỡng ép bản thân tìm hiểu một người anh không thích là rất mất thời gian, có thể em không tin nhưng những năm đó anh thật sự không gặp được cô gái nào khiến bản thân phải cương quyết theo đuổi cả.”
Câu trả lời của Duy Thành không có khe hở nào, hoàn toàn rất thuyết phục. Những người đàn ông chăm chú cho sự nghiệp mà quên đi tình yêu cũng không hề hiếm, chỉ là họ đều có những suy nghĩ chín chắn nhất định mà người cùng tuổi không có.
“Vậy sau năm ba mươi tuổi thì sao?” Mai Thư ngẫm nghĩ một chút rồi tiếp tục hỏi. Cô muốn biết người đàn ông này có phải đang nghĩ giống như mình đoán không.