Hai người ra xe, anh nhanh chóng khởi động máy, lái xe đưa Vương Tư Huyền trở về.
Đường cao tốc về đêm ít xe qua lại, màn đêm lặng lẽ lướt qua ngoài cửa sổ, trong xe không khí vô cùng tĩnh mịch, gượng gạo, không ai mở lời, Vương Tư Huyền môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Nhìn người đàn ông bên cạnh cô chỉ biết cười khổ, anh vẫn vậy, vẫn xa cách, kiệm lời như cũ. Hai năm không gặp chả lẽ anh không có gì muốn nói với cô, dù sao hai người cũng có hôn ước mà.
Anh về từ bao giờ vậy?
Cuối cùng cũng lấy đủ dũng khí để bắt chuyện với anh.
Đột ngột bị hỏi anh có chút bất ngờ nhưng rất nhanh sau đó liền lấy lại trạng thái ban đầu, nhẹ nhàng trả lời.
Được gần một tháng rồi.
Nghe tới đây Vương Tư Huyền bất chợt trở nên trầm mặc. Anh về được gần một tháng rồi mà cô không hay biết gì. Nếu không phải hôm nay Cố Tuyên Nghi xảy ra chuyện mà ba cô đang dự hội thảo tại nước ngoài, cô thay ông đến khám thì có lẽ đến lúc anh đi cô vẫn không biết được anh đã từng về nước.
Có gì sao?
Thấy cô hỏi xong liền rơi vào trầm mặc anh hỏi lại.
Không có gì, chỉ là… hôn sự của chúng ta…
Cô nhỏ giọng hỏi anh.
Anh xin lỗi, nhưng em biết mà trong lòng anh đã có người khác.
Anh biết tình cảm cô dành cho anh nhưng anh thật lòng chỉ coi cô là em gái không hề có một chút tình cảm nam nữ nào cả. Anh không muốn cô đặt quá nhiều tình cảm ở nơi anh để rồi khi anh không thể đáp lại cô sẽ phải đau khổ, hai người cũng khó mà đối mặt với nhau sau này.
Anh biết việc thẳng thừng từ chối tình cảm của cô là anh quá tuyệt tình nhưng thà đau ngắn còn hơn đau dài. Dứt khoát một lần cô chỉ đau một chút rồi thôi còn hơn là dây dưa không rõ, cứ reo cho cô hy vọng về một tình yêu không có kết quả để đến cuối cùng người đau chỉ có cô. Đối với anh nếu không thể đáp lại thì không nên reo hy vọng cho đối phương bởi hy vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều.
Thật sự không còn cơ hội nào cho em sao?
Cô hỏi anh.
Anh xin lỗi.
Anh không nói gì, chỉ biết xin lỗi cô. Anh không yêu cô nên không muốn cô mãi lãng phí tình yêu của mình vào anh, anh thật lòng chỉ coi cô là em gái và anh mong cô sẽ sớm tìm được hạnh phúc.
Anh tuyệt tình thật đấy, một chút hy vọng cho em cũng không có.
Cô cười khổ, đôi mắt ngấn lệ nhưng cô cố nén lại không để nó rơi ra, cô không muốn anh nhìn thấy mình khóc, cô không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt anh.
Anh xin lỗi.
Ngoài câu xin lỗi anh thật sự không biết nói gì cả.
Không, anh không cần xin lỗi, nó đâu phải lỗi của anh.
Cô không cần lời xin lỗi của anh thứ cô cần là tình yêu của anh nhưng anh lại không thể cho cô.
Hai người biết nhau từ nhỏ, cô, anh và Cố Tuyên Nghi cùng nhau lớn lên, cô và anh có thể coi là thanh mai trúc mã. Ở bên nhau hai mươi năm cô vẫn không thể khiến anh yêu mình điều này chứng tỏ rằng dù cô có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể làm anh yêu cô. Cũng đến lúc rồi, cô nên buông tay thôi, buông bỏ mối tình đơn phương suốt nhiều năm qua, buông bỏ mối tình đầu cô yêu sâu đậm.
Chúng ta vẫn có thể làm bạn đúng chứ?
Cô cố gắng nở nụ cười thật tươi hỏi anh. Đã không thể cùng nhau đi hết đời thì làm bạn vậy, anh chắc sẽ không đến mức cả cơ hội làm bạn cũng không cho cô đâu nhỉ?
Dĩ nhiên, nếu em gặp khó khăn thì có thể nói với anh bất cứ lúc nào, anh nhất định sẽ giúp em.
Anh khẳng định chắc nịch.
Chỉ có khi khó khăn em mới được tìm anh sao?
Vương Tư Huyền giả bộ giận dỗi hỏi vặn lại anh.
Anh…. anh không có ý đó.
Ý anh thật sự không phải vậy, anh không nghĩ lời của mình khiến cô hiểu lầm.
Đùa anh thôi, đâu cần căng thẳng như vậy.
Cô bật cười trước biểu hiện lo lắng, vội vàng giải thích của anh.
Em chỉ cần câu nói này của anh, như vậy là đủ rồi.
Cô cười, một nụ cười rất đẹp nhưng trong mắt anh nó lại có gì đó rất buồn, còn có chút thê nương.
Xe dừng lại trước cổng bệnh viện Trung tâm, cô tạm biệt anh rồi xuống xe đi vào trong.
Nhìn bóng dáng người con gái nhỏ bé khuất dần anh nhẹ nở nụ cười. Chuyện hôn sự với Vương Tư Huyền luôn là tảng đá đè nặng trong lòng anh bây giờ cuối cùng cũng dỡ bỏ được rồi.
👍👍👍⬅️⬅️⬅️