Tôi…. tôi…_ Anh ngập ngừng không nói được thành lời nhìn khuôn mặt đã tái xanh của hai người phụ nữ, anh do dự không dám quyết định.
– Phong, cứu… cứu em, em chưa muốn chết.
Người lên tiếng là Tô Uyên Linh, cô ta vừa nói nước mắt vừa không ngừng rơi trên gương mặt xinh đẹp đã có phần tái xanh vì sợ hãi.
– Anh…..
Anh nhìn cô ta kêu gào sợ hãi có chút mủi lòng, nhưng nhìn đến người vợ đầu ấp tay gối của mình dù đang rất sợ nhưng vẫn cắn răng cố tỏ ra bình tĩnh, anh lại do dự. Dù anh không yêu cô nhưng quãng thời gian sống chung với cô anh đã rất vui vẻ, hưởng thụ sự chăm sóc của cô, những tưởng anh sẽ buông bỏ được chấp niệm với mối tình đầu, để cùng cô sống một cuộc sông hạnh phúc mới thì Tô Uyên Linh lại quay về khiến tim anh một lần nữa rung động, anh vẫn chưa quên được cô ta.
Một bên là người vợ đầu ấp tay gối, một bên là người anh yêu, bên tình bên nghĩa thực sự rất khó lựa chọn.
Nhìn ra sự do dự của anh, Tô Uyên Linh vội vàng hét lên:
– Phong, mau cứu em, cứu con của chúng ta.
Câu nói này của cô ta đã thành công thu hút sự chú ý của anh, nó khiến sự do dự của anh bay đi một nửa.
– Phong, làm ơn, cứu em, cứu con chúng ta, anh không thể bỏ mặc con chúng ta được.
Cô ta lại tiếp tục nói dường như muốn anh nhanh chóng cứu cô ta bỏ mặc vợ của mình vậy.
Về phía cô, ban đầu cô có chút mong chờ, có chút hy vọng hắn sẽ chọn cứu cô, nhưng khi nghe cô ta nói rằng đã có thai con của anh hy vọng trong cô đã vụt tắt.
Cô biết anh vẫn còn lưu luyến mối tình đầu của mình, anh không thể buông bỏ được cô ta, trong suốt hơn một năm qua, hai người những tưởng có cuộc sống vợ chồng hạnh phúc nhưng không phải như vậy. Hắn luôn giữ thái độ xa cách với cô, những lúc chỉ có hai người nếu cô không chủ động bắt chuyện thì bầu không khí giữa hai người luôn vô cùng ngượng ngùng, nhưng dù có bắt chuyện thì hắn chỉ luôn ậm ờ cho qua khiến câu chuyện một lần nữa chìm vào bế tắc.
– Phong… em…_ cô khó khăn lên tiếng gọi.
– Tôi… tôi chọn Tô Uyên Linh _ hắn cắt ngang lời cô.
Nghe thấy sự lựa chọn của hắn mỗi người ở đây đều mang một vẻ mặt khác nhau. Nếu tên bắt cóc tỏ ra thích thú khi nhìn người khác đau khổ thì Tô Uyên Linh cũng vậy, cô ta cũng vô cùng vui vẻ khi người được cứu là bản thân mình, vui vẻ vì mình là người chiến thắng, chiến thắng cô vợ đáng ghét của anh, người mà cô ta đã thấy ngứa mất từ rất lâu rồi.
Trái ngược với hai người kia là vẻ mặt tràn ngập bất ngờ và hơn hết là đau khổ tuyệt vọng. Tuy đã lường trước kết quả nhưng khi nghe chính miệng hắn nói ra lựa chọn của mình cô không tránh khỏi bất ngờ và đau lòng.
Đau lòng thay cho tình cảm mà cô đã dành cho anh, đau lòng cho mối tình đơn phương đến cuối cùng vẫn không được hồi đáp.
Cuối cùng cũng được thả ra, Tô Uyên Linh nhanh chóng chạy đến chỗ anh, ôm chầm lấy anh, cố nặn ra vài giọt nước mắt, nói:
– Em biết anh còn yêu em mà, anh sẽ không bỏ mặc em, sẽ không bỏ mặc mẹ con em đâu mà. Chúng ta đi thôi anh, em không muốn ở đây thêm 1 chút nào nữa.
Nói rồi cô ta kéo anh đi nhưng anh vẫn như vậy đứng im tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt luôn nhìn về hướng cô đang nằm, nhìn gương mặt trắng bệch vì bất ngờ cùng ánh mắt chứa đầy sự tuyệt vọng của cô trái tim anh như bị một bàn tay vô hình bóp chặt vô cùng đau đớn. Cái cảm giác đâu đớn kèm khí chịu anh chưa từng trải qua giờ nên không thể lí giải được.