Với sự tinh nhuệ của đội Cấm Vệ Quân, Lê Đắc Ninh biết rất nhanh thôi căn nhà nơi đại ca hắn thường hay giam giữ nạn nhân sẽ bị phát hiện. Nếu không may đại tiểu thư phủ Điện Tiền còn bị giam giữ ở đó thì Lê Đắc Hoàng chết là chắc, tệ hơn nữa là tên đầu óc bả đậu đó sẽ buột miệng khai ra tên của Lê Đắc Ninh thì xem như cái mạng này cũng khó giữ. Tình thế khẩn cấp, Lê Đắc Ninh ngoài mặt làm đúng nhiệm vụ, cố tình giao cho thuộc hạ đi lùng sục nơi khác, còn đích thân hắn sẽ đến tìm Lê Đắc Hoàng. Để tránh bại lộ hành tung, Lê Đắc Ninh dừng lại ở Tuý Ca Lầu – một trong những địa điểm làm ăn của huynh đệ hắn, lấy cớ nơi này được dân chúng chỉ điểm là sào huyệt của nghi can, Lê Đắc Ninh tự mình dắt theo hai thuộc hạ tiến vào lục soát khắp nơi. Được một lúc không có manh mối gì, hắn sắm vai một người tướng lĩnh tử tế mang ra một trăm quan tiền mời hai thuộc hạ ở lại uống rượu nghỉ ngơi. Vốn tính tham ăn nhác việc, nay lại được chính thượng cấp của mình dung túng thì hai tên thuộc hạ dại gì mà từ chối. Chúng được đưa vào một căn phòng dành cho thượng khách, rượu mang đến cũng là loại thượng hạng, lại có thêm hai cô nương xinh đẹp hầu hạ, thật là khoái chí biết dường nào. Bọn chúng mãi lo ăn uống nói cười cùng người đẹp mà không để ý đến cái nháy mắt của Lê Đắc Ninh ném cho tiểu nhị hầu bàn. Ăn uống no say chưa được nửa canh giờ, hai gã đã cảm thấy trời đất quay cuồng, hình ảnh trước mắt cứ thế mờ dần đi rồi tối hẳn..
Lê Đắc Ninh cẩn thận kiểm tra, lay gọi từng tên nhiều lần để chắc chắn chúng đã hoàn toàn bất tỉnh dưới tác dụng của thuốc mê trong bình rượu. Xong đâu đấy, hắn đứng lên bước ra cửa phòng, khoát tay gọi tên tiểu nhị lúc nãy giúp hắn bỏ thuốc vào rượu mà hỏi:
– Ngươi đã gọi lão Hoàng đến chưa?
– Bẩm đại nhân, Hoàng đại ca đã đợi sẵn ở phòng trên rồi!
Lê Đắc Ninh không nói thêm câu nào nhanh chóng bước lên hai tầng nữa của tửu lầu, đến căn phòng dành riêng cho huynh đệ hắn bí mật gặp gỡ như trước nay.
Lê Đắc Ninh vừa đẩy cửa bước vào thì đã thấy Lê Đắc Hoàng cười nhăn nhở rót rượu tiếp đón nhiệt tình. Rót đầy chung rượu, hắn mang đến tận nơi đẩy vào tay đệ đệ và hỏi han:
– Đệ đệ quý hóa của ta! Sao hôm nay lại rãnh rỗi giờ này mà hẹn ta ra vậy? Nào, huynh đệ ta uống cạn một chung trước đã!
Lê Đắc Ninh giằng lấy chung rượu uống một hơi cạn, xong hắn nheo nheo mắt trách móc:
– Huynh uống đi, không khéo ngày mai chẳng còn cái mạng mà uống nữa!
Lê Đắc Hoàng đực mặt ra một lúc rồi nhíu mày bực bội hỏi:
– Chuyện gì đây đệ đệ?
– Ta hỏi huynh, sáng nay có phải huynh đã bắt vị cô nương này không? Huynh đã gây đại họa rồi, đây chính là đại tiểu thư của Điện Tiền Chỉ Huy Sứ, ông ta là một trong bốn vị quan đại thần đương Triều, chưa kể vị tiểu thư này được Hoàng Thượng chọn sang thu tấn phong Chiêu Nghi đấy! – Lê Đắc Ninh ném bức họa chân dung của Thu Đào vào ngực đại ca và hậm hực nói.
Lê Đắc Hoàng cầm bức họa ngắm tới lui một lúc, rồi giọng hắn run run hỏi:
– Thật?
– Còn giả được sao? Đại tiểu thư đang ở đâu? Huynh mau giả vờ thả nàng chạy thoát, đệ sẽ làm như tình cờ cứu được! Nhớ là đừng bao giờ để lộ mối quan hệ của chúng ta, nếu không huynh đệ ta sẽ cùng chết!
Lê Đắc Hoàng mặt mày trắng bệch, mồ hôi hắn vã ra ướt trán, chới với ngồi phịch xuống ghế. Thấy biểu hiện thất thần của hắn, Lê Đắc Ninh hỏi dồn:
– Đại tiểu thư đang ở đâu?
– Ta.. ta đã bán nàng ấy cho lão thương buôn phương Bắc rồi! – Lê Đắc Hoàng lí nhí thú nhận, không dám ngước mặt lên nhìn đệ đệ.
– Hồ đồ! – Lê Đắc Ninh tức giận hét lên.
Sau một thôi một hồi chì chiết đại ca của mình bằng những từ ngữ thậm tệ dành cho kẻ côn đồ lưu manh, ngu si thất học, Lê Đắc Ninh cũng biết rõ đã dám động đến hồng nhân của Hoàng Thượng thì chỉ có cách bỏ trốn thật xa mới mong giữ lại mạng sống. Bàn tính kỹ lưỡng xong, hắn bảo Lê Đắc Hoàng gom hết tiền bạc tư trang mau chóng rời khỏi kinh thành, những kỷ viện sòng bạc thì đã có vây cánh của Lê Đắc Ninh ở lại thu xếp. Phút giây biết mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng, Lê Đắc Hoàng toàn thân mềm nhũn, tinh thần bạc nhược vì sợ hãi, hắn chỉ còn biết nghe theo mọi sắp xếp của đệ đệ, sẵn sàng làm mọi giá để giữ lại mạng sống. Một mặt Lê Đắc Ninh sắp xếp cho đại ca chạy trốn, mặt khác hắn cũng muốn gấp rút đuổi theo tên thương buôn kia để cứu lại Thu Đào mà lập công, vì dù sao nàng cũng chỉ là một nữ nhi yếu đuối vô tội, thân phận cao quý biết nhường nào, nay lại vì tên ngu ngốc Lê Đắc Hoàng mà sắp bị bán sang tận phương Bắc, Lê Đắc Ninh cảm thấy có chút không đành lòng.
Đã gần hết giờ Mùi (*), ánh nắng mặt trời bắt đầu dịu đi đôi chút.
Hoàng thành Thăng Long hôm nay bỗng nhiên vì lệnh đóng bốn cổng thành mà trở nên xôn xao hơn thường nhật, tất thảy người qua kẻ lại đều bị lục soát cẩn thận từng chân tơ kẽ tóc, đội thị vệ cầm bức chân dung để soi tận mặt từng vị cô nương muốn ra vào nội thành. Lê Đắc Ninh biết không thể chỉ dựa vào chút quyền hạn thủ lĩnh một đội Cấm Vệ Quân nhỏ nhoi của hắn mà trót lọt qua khỏi công thành được. Suy nghĩ một hồi lâu, hắn quyết định quay lại Tuý Ca Lầu, lột sạch quân phục của một trong hai tên thuộc hạ đang nằm bất tỉnh rồi đưa cho Lê Đắc Hoàng mặc vào để trà trộn vào đội Cấm Vệ Quân. Đến cổng Nam Môn, hắn ra lệnh cho toàn đội đứng ở cổng hoàng cung chờ hắn đi xin ý chỉ của Hoàng Thượng về nhiệm vụ tiếp theo. Sắp xếp xong đâu đấy, hắn vờ đi ngang chỗ Lê Đắc Hoàng đứng mà thì thầm dặn:
– Cứ đứng yên đây chờ đệ trở lại!
* * *
Lê Nhân Tông vẫn ở Thừa Càn Cung hết cầm chiếu chỉ này đưa cho Lê Thụ lại gom một quyển văn thư khác căn dặn Lê Khả không ngớt miệng. Hai vị đại thần chỉ tập trung ghi chép cho kịp lời nhà vua căn dặn đã là quá mệt mỏi. Tuyên Từ Thái Hậu với hơn mười năm nhiếp chính bà cũng thỉnh thoảng góp phần thảo luận để sự việc mau chóng được giải quyết. Nhân Tông miệng nói tay viết, nhưng vua luôn đứng lên đi đi lại lại chứ không thể ngồi yên một chỗ, chốc chốc lại đấm hai bàn tay vào nhau, mắt nhìn ra cửa trông ngóng tin tức. Một cơn gió lạnh lùa vào, Nhân Tông hít phải nên ho lên một tràng dai dẳn, Đào Biểu thấy thế vội bưng tách trà nóng đến dâng lên cho vua thấm giọng. Vừa đón lấy tách trà chưa kịp đưa lên môi, chàng đã nhìn thấy bóng dáng Lê Đắc Ninh đang từ xa bước vào Thừa Càn Cung. Nhân Tông hối hả dúi tách trà lại vào tay Đào Biểu rồi lao nhanh đến trước mặt Lê Đắc Ninh mà hỏi:
– Đã tìm thấy nàng chưa?
Lê Đắc Ninh chấp hai tay định quỳ xuống hành lễ với nhà vua thì Nhân Tông tỏ ra bực tức đỡ hắn dậy cho miễn lễ và gằn giọng hỏi lại:
– Trẫm không cần ngươi hành lễ, Trẫm hỏi ngươi đã tìm thấy nàng chưa?
Lê Đắc Ninh y theo kế hoạch của hắn mà tâu:
– Thần đã tìm ra sào huyệt của tên Hoàng lão đại đó, nhưng hắn đã bỏ trốn mất, trong nhà hắn cũng chẳng còn ai, e rằng đã sớm tẩu thoát khỏi thành. Nhưng theo tin tức bá tánh ở buổi chợ phiên kể lại thì phần nhiều Nguyễn đại tiểu thư đã bị một tên thương buôn phương Bắc đưa ra khỏi thành rồi! Xin Hoàng Thượng hạ chỉ để thần lập tức đuổi theo, hi vọng sẽ đuổi kịp!
Nhân Tông đấm tay xuống bàn đánh “rầm” một cái, đỏ mặt tía tai mà rít lên từng chữ một:
– Lê Đắc Hoàng, Trẫm sẽ lấy đầu ngươi!
Trấn tĩnh lại một lúc, Nhân Tông ra lệnh vẫn duy trì một đội Cấm Vệ Quân kết hợp với Cẩm Y Vệ lục soát khắp thành cho đến khi tìm được Thu Đào, mặt khác lại giao kim bài đặt cách cho Lê Đắc Ninh tức tốc dẫn theo thuộc hạ ra cổng thành phía Bắc đuổi theo gã thương buôn. Tuyên Từ Thái Hậu xem tình hình đoán chừng Nhân Tông chẳng thể nào tập trung chính sự được nữa, vả lại cơ thể đang mắc phong hàn, không khéo lại càng trầm trọng hơn, bèn lên tiếng khuyên:
– Hoàng Thương hôm nay đã lao lực nhiều rồi! Mọi việc cứ giao cho Lê Đắc Ninh, hắn là viên thị vệ giỏi nhất bên cạnh ai gia!
Đoạn bà nhìn sang Lê Đắc Ninh mà tiếp:
– Ngươi hãy mau đi đi, nhanh chóng mang tin tốt về cho Hoàng Thượng!
– Thần tuân chỉ! – Lê Đắc Ninh cúi đầu xuống che giấu cái cười nhếch mép đắc thắng, hắn đáp rồi lui ra khỏi cung.
Sau khi cho hai vị đại thân lui ra, Thái Hậu đến bên cạnh khẽ xoa đầu Nhân Tông an ủi:
– Con đừng quá lo lắng mà tổn hại long thể! Đã có Lê Đắc Ninh đuổi theo, Bình Nguyên Vương và Lạng Sơn Vương cũng đang đón đầu chúng, mà đường sang phương Bắc chỉ có một! Chắc chắn sẽ đuổi kịp, Thu Đào tiểu thư sẽ không sao đâu!
Lê Nhân Tông cố nặn ra một nụ cười gượng gạo cho mẫu thân yên tâm, đoạn chàng bước đến long sàn ngồi xuống giả vờ ho lên mấy tiếng nữa, rồi nhìn Thái Hậu nói:
– Đa tạ mẫu thân cả ngày hôm nay cùng con giải quyết chính sự. Nhi thần hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, xin mẫu hậu hãy hồi cung!
Thái Hậu nhìn sắc mặt xanh xao của nhà vua mà không khỏi xót xa, bà đến bên cạnh vuốt má con trai mình một cái rồi dịu dàng căn dặn:
– Được! Con nghỉ ngơi một chút đi, không được quá lao tâm lao lực nữa!
Bóng Thái Hậu vừa khuất sau lần cổng chính Thừa Càn Cung, Nhân Tông liền bật dậy đóng chặt cửa rồi nói với Đào Biểu:
– Chuẩn bị thường phục, gọi Phan Tường đến cho Trẫm!
Đào Biểu nhìn nét mặt hốc hác của vua mà đau xót khuyên nhủ:
– Hoàng Thượng xin hãy nghe thần, nếu long thể có mệnh hệ gì thì thần có trăm cái mạng cũng không đền nổi!
Nhân Tông kiên quyết đáp:
– Trẫm đi sẽ nhanh về thôi Đào Biểu à! Nếu ông còn không cho Trẫm đi tìm nàng, chắc chắn Trẫm sẽ phát điên lên mất!
Rồi mặc cho Đào Biểu hết sức khuyên can, Nhân Tông vẫn một mực muốn dẫn theo Phan Tường cùng đuổi theo tìm cho được Thu Đào. Trong lòng chàng tin chắc nàng sớm đã bị đưa ra khỏi thành, vì nếu vẫn còn ở lại thì với sự lục soát nghiêm ngặt của Cấm Vệ Quân chắc chắn đã tìm thấy từ lâu rồi! Lòng dạ cồn cào như lửa đốt nhưng việc nước phải chu toàn trước, chàng đã chịu đựng cả ngày hôm nay đến nỗi phát điên lên rồi. Nhận được tin chưa tìm thấy Thu Đào, Nhân Tông chỉ muốn mặc kệ tất cả mà chạy đi tìm nàng:
– Giờ phút này đây ta không muốn làm Hoàng Đế gì nữa, ta chỉ là Lê Tuấn của nàng! Ta nhất định phải đi tìm nàng! – Chàng tự nói với bản thân mình.
* * *
Cổng Bắc của Hoàng Thành người đông chật kín như nêm, thỉnh thoảng lại có tiếng ai đó than phiền việc kiểm soát làm chậm trễ hành trình của họ. Lâu lâu lại có cả một cuộc phân trần của các thương buôn giải thích với lính canh cửa về số lượng hàng hóa tuỳ tùng quá nhiều của họ. Tiếng người nói chuyện phân bua, tiếng ngựa hí, cộng thêm những “lóc cóc, leng keng” của móng ngựa va xuống nền đường lát đá và trống chiên hiệu lệnh của các quân sĩ canh giữ cổng thành. Tất cả tạo nên một bầu không khí hỗn tạp rối rắm. Lê Đắc Ninh và đội quân của hắn xuất hiện cùng với kim bài đặt cách khiến những ồn ào nơi cổng thành bỗng chốc ngưng lại. Người lính gác cổng thành đón lấy kim bài xem xét cẩn thận rồi cúi đầu lễ phép mời Lê Đắc Ninh đi qua. Lê Đắc Hoàng cưỡi một con ngựa nâu bám sát sau lưng đệ đệ, hắn cúi gầm mặt nín thở cầu mong sao cho thông quan trót lọt.
– Khoan đã!
Tiếng gọi giật lại của người lính gác cửa làm Lê Đắc Hoàng thất kinh suýt chút thì ngã khỏi lưng ngựa, hắn mặt cắt không còn giọt máu cuống quýt nắm chặt lấy dây cương, hai bàn tay mồ hôi ướt đẫm. Lê Đắc Ninh bình tĩnh quay đầu lại nhìn người gác cửa hỏi:
– Xin hỏi còn việc gì nữa?
– Đại nhân bỏ quên kim bài này! – Người lính gác hai tay dâng kim bài lên ngang đầu lễ phép trả lại.
– Đa tạ! – Lê Đắc Ninh cảm ơn bằng giọng thở phào nhẹ nhõm.
Tên Lê Đắc Hoàng lúc này hồn phách mới hội tụ đủ vào xác thân, hắn mừng rỡ thầm cảm ơn trời đất rồi bám sát theo đệ đệ, cùng đoàn quân vội vã đi về hướng trấn Lạng Sơn.
Mặt trời xuống thấp chuẩn bị khuất sau bức tường thành ở Nam Môn. Trời bỗng nhiên âm u, gió từ đâu thổi đến làm những chiếc lá vàng rời cành gieo mình tung bay khắp không trung.
Lộp độp! Lộp độp!..
* * * Những giọt mưa Thu đầu tiên thưa thớt rơi xuống vẽ ra những đốm nước lấm chấm trên mặt đường. Hai con tuấn mã từ cổng chính nam môn phi nước đại lao vút ra như tên bắn, tấm áo choàng no gió tung bay dưới màn mưa.
* * *
Trời nhá nhem tối, đoạn đường quanh co đèo dốc dẫn đến trấn Lạng Sơn càng thêm khó đi hơn. Lúc thì đoàn người bị kẹp giữa hai vách núi chật hẹp, lúc thì một bên là vực sâu sông dài, một bên là lớp đất đá dựng đứng hiểm trở. Trong ánh sáng yếu ớt buổi chiều tà, đoàn người ngựa của lão thương buôn Chu Kính vừa thoát ra được vùng đất tương đối bằng phẳng, đi được khoảng nửa dặm đường thì đến một bến đò vắng vẻ có chiếc thuyền khá to chờ sẵn.
Thu Đào và hai vị cô nương bị trói chặt hai tay, miệng bị nhét đày vải vụn không thể lên tiếng kêu la gì được, họ bị nhốt trong một cổ xe ngựa cùng một tên nô bộc giỏi võ nghệ, muốn bỏ trốn giữa chừng lúc này quả thật khó hơn lên trời. Thu Đào mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt, đầu tựa vào cổ vách cổ xe mà ngủ gà ngủ gật, nàng giật mình thức giấc bởi tiếng của ai đó bên ngoài gọi:
– 休息休息吧! 吃完了饭我们才上船回国! (Nghỉ ngơi một chút thôi! Ăn uống xong chúng ta sẽ lên thuyền về nước)
Thu Đào ngồi bật dậy sau khi nghe một tràng dài tiếng nói của người phương Bắc, đang trong trạng thái mơ màng nên chữ được chữ mất, nàng hiểu đại khái là ăn xong rồi lên thuyền gì gì đấy!
– Chết rồi! Giờ thì bọn chúng nói gì mình cũng không thể hiểu được thì làm sao nghĩ ra cách gì! – Thu Đào lo lắng nhủ thầm.
Phan Huệ và Kim Ngọc lại càng không cần phải nói, từ bé đến giờ hai nàng làm gì đã được biết qua tiếng nói của người nhà Minh Triều. Hai cô gái cũng cùng một biểu cảm như Thu Đào, ngơ ngác nhìn nhau rồi co rúm lại đề phòng. Tên thủ hạ canh giữ ba cô gái mở cửa cổ xe ngựa nhìn ra gật đầu với đồng bọn một cái rồi nhảy ra ngoài, trước khi đi hắn rút hết vải nhét miệng ra để họ được nghỉ ngơi đôi chút, nhưng cũng không quên hâm dọa:
– 等我吃完才给你们吃包子! 敢逃跑我会打折你们的腿啊! (Đợi ta ăn xong sẽ cho các ngươi bánh bao, dám bỏ chạy ta sẽ đánh gãy chân các ngươi đấy)
Nghe được câu này, Thu Đào ngầm hiểu rằng trong lúc chúng dừng lại nghỉ ngơi thì cả ba sẽ bị bỏ lại trong cổ xe chẳng có ai canh chừng, nàng khấp khởi mừng thầm, đợi cho tên canh giữ bỏ đi một quãng xa rồi nói với hai người kia:
– Ta nghe bọn chúng nói ăn xong mới cho chúng ta ăn, chắc là không ai canh giữ, chúng ta mau lén cắt dây trói tay ra!
Phan Huệ hai mắt mở to vừa mừng vừa thán phục:
– Nàng thật tài giỏi, có thể hiểu được tiếng của người phương Bắc à!
– Ta chỉ biết vài câu đơn giản thôi! – Thu Đào chép miệng từ chối lời khen tặng của Phan Huệ.
Kim Ngọc lo lắng hỏi:
– Nhưng bây giờ biết cắt dây trói bằng gì đây, vả lại sau khi cắt dây trói chúng ta sẽ làm gì tiếp theo? Bọn chúng có những mười ba tên, chúng ta làm sao chạy thoát được?
Nghe xong Thu Đào cảm thấy chột dạ thật, nàng khẽ đưa tay vén màn nhìn ra bên ngoài một lượt. Tuy trời đã sụp tối nhưng cũng đủ để Thu Đào thấy nơi đây vắng vẻ và trống trãi, một bên là con sông lớn đến nổi ngọn núi bên kia bờ chỉ bé bằng hạt đậu trong mắt nàng, một bên là khoảng đất trống mọc đầy cỏ xanh kéo dài hút mắt. Quả thật nếu có bỏ chạy thì biết lẫn trốn vào đâu? Không có cây cối nhà cửa để ẩn nấp, cùng lắm là chạy được một quãng mệt đứt hơi cũng sẽ bị bắt lại ngay. Rồi nàng lại tự hỏi:
– Không biết cha có cho người đi tìm mình không? Nếu có tìm thì làm sao cha biết mình bị bắt ra khỏi thành mà cho người đuổi theo chứ?
Càng nghĩ nàng thấy thay vì trông đợi ai đó đến cứu chi bằng tự tìm cách thoát thân là tốt nhất. Giữa đêm tối, ba cô gái lại ở cùng chỗ với mười ba tên du đảng, chưa biết chừng bọn chúng sẽ còn bày ra trò xấu xa gì. Rồi như có cùng nỗi sợ hãi với Thu Đào nên Phan Huệ và Kim Ngọc cứ co rúm người lại thủ thế, chốc chốc lại lén nhìn qua cửa sổ xem nhất cử nhất động của bọn gian ác. Biết thời gian không còn nhiều, Thu Đào lần tay vào ngực áo lấy ra mảnh sành giấu theo lúc sáng rồi đưa ra trong sự vui mừng của cả ba. Phan Huệ hai tay cầm lấy mảnh sành cắt dây trói cho Thu Đào và nói:
– Nàng là người thông minh lại hiểu tiếng nói của bọn chúng, nếu có cơ hội nàng hãy chạy trước rồi tìm người đến cứu bọn ta nhé!
Kim Ngọc gật gù đồng ý với sự sắp xếp này, nàng ta chú ý bên ngoài cổ xe, giữ nhiệm vụ canh chừng cho hai cô gái hành động.
Trời đã tối hẳn, dưới ánh sáng leo lét của ngọn lửa bọn phương Bắc đốt lên lúc ban chiều, Kim Ngọc trông thấy bọn chúng đã ăn uống gần xong, một vài tên đã bắt đầu xếp hàng hóa lên thuyền để chuẩn bị chuyển sang đường thuỷ. Kim Ngọc như ngồi trên đống lửa, hồi hộp quan sát tứ phía và không ngừng hối thúc hai người bạn cùng cảnh ngộ mau chóng cắt dây trói cho nhanh kẻo tên thủ hạ kia quay lại thì hỏng hết!
Dây trói trên tay Phan Huệ vừa được tháo ra xong, nàng ta định vứt hẳn xuống đất thì Thu Đào ngăn lại và giải thích:
– Chúng ta hãy cứ quấn hờ trên cổ tay, đêm tối thế này chúng sẽ không nhìn thấy được mà đề phòng, như thế ta mới dễ tẩu thoát khi có cơ hội.
Kim Ngọc ngồi tụt lại vào trong xe để cắt dây trói, thay vị trí canh cửa cho Phan Huệ, nàng ta không kiềm được phải thốt lên khen Thu Đào:
– Nàng quả thật rất thông minh!
* * *
Màn đêm đã phủ xuống, cơn mưa rào ban chiều làm cho không khí trở nên lạnh lẽo. Gió từ bến sông thổi vào làm tấm màn che trên cổ xe ngựa không ngừng lay động. Thu Đào thấy trong người phát sốt, đôi vai gầy guộc của nàng run lên từng đợt mỗi khi cơn gió xoáy vào cổ xe. Trán nàng nóng ran nhưng bên ngoài lại cảm thấy lạnh vô cùng. Cởi trói xong, cả ba im lặng chờ đợi, đói khát và mệt mỏi khiến họ chẳng thể nào nghĩ thêm được điều gì khác.
Tên gác cửa ngồi trước đống lửa cùng với đám người của lão thương buôn Chu Kính, hắn lười biếng cầm bình rượu chậm rãi nhấp từng ngụm nhỏ, hắn lắng nghe tiếng gió thổi xào xạc, tiếng “lẹp bẹp” từ ngọn lửa thi thoảng phát ra nhưng nét mặt lại thư giản như đang tận hưởng một buổi hòa nhạc của núi rừng vậy. Sau vài lần bị Chu Kính hối thúc, hắn uể oải cầm túi bánh bao lửng thửng đi đến cổ xe để cho ba cô gái ăn, miệng lẩm bẩm:
– 烦死了! (Phiền chết được)
* * * “Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc..”
Không gian yên tĩnh bị phá tan bởi tiếng ngựa phi ước chừng hơn mười con từ trong bóng tối lù lù xuất hiện trước mắt lão già Chu Kính. Tên gác cửa cũng đứng sựng lại quay đầu nhìn thử xem là việc gì.
Khi đã đến đủ gần để nhìn thấy mặt nhau, Lê Đắc Hoàng vội vã xuống ngựa chạy đến gần bên Chu Kính hấp tấp hỏi:
– Vị cô nương buổi sáng không thể bán cho ngươi được! Mau giao nàng ấy ra, ta hứa sẽ hoàn trả đủ tiền cho ngươi, sau này ngươi muốn mấy người cũng được!
Chu Kính chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì Lê Đắc Ninh cũng xuống ngựa, trái hẳn với thái độ nài nỉ của đại ca, hắn giọng trịch thượng nói:
– Ngươi đã bắt nhầm đại tiểu thư của Điện Tiền Chỉ Huy Sứ Đại Việt ta, mau giao người, nếu không đừng có trách!
Chu Kính vốn là một gian thương lăn lộn đã mấy chục năm, hắn khá bình tĩnh trước lời thách thức của Lê Đắc Ninh mà đáp;
– Ta làm sao biết được ai là quan to triều các ngươi, muốn lừa ta để lấy lại người à? Đừng có mơ! Muốn ta giao người cũng được, một nghìn lượng vàng thôi!
Lê Đắc Ninh cười khẩy ra vẻ độ lượng trả giá:
– Nể tình ngươi trước nay cũng từng mang cho ta chút lợi lộc! Thế này, năm trăm quan tiền, giao người rồi cút về phương Bắc! Trái lời ta thì đừng có trách!
– Không! – Chu Kính vênh mặt đáp.
Phập! Lưỡi kiếm của Lê Đắc Ninh cắm thẳng vào ngực tên thủ hạ đứng ngay bên cạnh Chu Kính, màn giết người thị uy này làm cả đám nháo nhào lên vì bất ngờ bị thiệt mất một tên đồng bọn. Chu Kính tức giận mắng một câu bằng tiếng phương Bắc rồi ra lệnh cho thủ hạ chống trả:
– 混蛋! 给我杀! (Đồ khốn! Giết chúng cho ta)
Sau cái khoát tay ra hiệu tấn công của Chu Kính, hai tuốt gươm xông vào đánh nhau dữ dội. Qua việc lần này, Lê Đắc Ninh biết chắc không còn cơ hội cho Lê Đắc Hoàng tác oai kiếm chác ở kinh thành được nữa, vậy hà cớ gì phải mất món tiền to cho Chu Kính chứ! Chi bằng ngả giá một lần, không được thì cướp!
Hai bên tranh đấu nãy lửa, tiếng đâm chém xoang xoảng nghe chát chúa. Bọn người của Chu Kính tuy số lượng ít hơn nhưng lại giỏi võ nghệ, đội quân hơn hai mươi tên của Lê Đắc Ninh bị chém chết quá nửa. Thấy thuộc hạ bị giết như rạ hắn điên tiết xông đến định trực tiếp lấy mạng Chu Kính cho hả giận. Lê Đắc Ninh vừa lao đến bổ kiếm xuống đầu Chu Kính thì tên thuộc hạ canh giữ Thu Đào lúc nãy kịp thời chọc thẳng thanh đao to tướng đến chặt gãy kiếm của hắn, đoạn lại tiếp tục tung chiêu đánh trả hòng chém một nhát chí mạng lên người Lê Đắc Ninh mới thôi. Lê Đắc Ninh xoay người một vòng nhanh như cắt rút lấy thanh kiếm treo trên thắt lưng của Lê Đắc Hoàng đang đứng gần đấy rồi tung chiêu đánh trả. Giao chiến một hồi Lê Đắc Ninh rơi vào thế bất lợi, quân lính bị giết gần hết chỉ bởi mười hai tên thuộc hạ của Chu Kính. Lúc ấy, Lê Đắc Ninh bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa càng lúc càng gần cùng với giọng ai đó hô lớn:
– Kẻ nào dám làm loạn trên lãnh thổ của Lạng Sơn Vương?
Nghe tên Lạng Sơn Vương, Lê Đắc Ninh rất phấn khởi biết sắp được cứu, hắn như được tiếp sức hung hãn liều mạng chém trả tới tấp.
Lê Hạo đi cùng với Nghi Dân lúc đó tức khắc đã nhận ra Lê Đắc Ninh – Người thị vệ thân tín bên cạnh Thái Hậu, đoán biết đây chính là lực lượng Hoàng Thượng phái đi, và đám khốn kiếp này chính là thủ phạm bắt giữ Thu Đào, chàng khấp khởi mừng, hỏi giọng đầy hi vọng:
– Đại tiểu thư đâu?
Lê Đắc Ninh vừa dốc sức đưa kiếm lên đỡ thanh đao to đang bổ xuống vừa đáp trả:
– Mau đến cổ xe tìm thử!
Lê Hạo nghe theo tức tốc chạy đến cổ xe ngựa gần bờ sông, đêm không trăng tối mịt chẳng thấy mặt người nhưng chàng nghe rõ ràng tiếng của Thu Đào đang hét toáng:
– Thả ta ra! Tên khốn kiếp buông ta ra!
Sau một giây định thần lại để xác định phương hướng, Lê Hạo nhìn ra bến đò thì thấy chiếc thuyền đã trôi đi một quãng đủ xa để chàng không thể nhảy xuống sông mà đuổi theo được nữa. Lão già Chu Kính cùng năm bảy tên thuộc hạ lợi dụng lúc đánh nhau hỗn loạn đã bỏ lại một số đồng bọn, lôi theo ba vị cô nương thoát được lên thuyền từ lúc nào..
* * * Hết chương 20 —-
Chú thích:
1. (*) Giờ Mùi: Từ 13h đến 15h