Hòe An Khách Điếm Quái Sự Đàm

Chương 16: Áo cưới (16)



[Tu Trùng Chướng]

“Cái gì?” Liễu Thịnh cau mày, vẻ mặt nghi hoặc.

“Xem những triệu chứng vừa rồi của Hiến Tư, là nhiễm Tu Trùng Chướng.” Giọng Chúc chưởng quầy chậm chạp, nhẹ nhàng lại lạnh lẽo tựa như đang rong chơi ở sông ngầm dưới mặt đất, “Một loại chướng khí đặc biệt, vô hình vô sắc nhưng hôi thối vô cùng. Có người nói nó chỉ là một đám khí độc, cũng có người cho rằng thứ này nó có ý thức nhất định. Tất cả những địa phương mà nó lây nhiễm sẽ bị ăn mòn, vật sống ở đó cũng theo đó mà xảy ra những… biến hóa.”

“Biến hóa gì?”

“Côn trùng sẽ không phải chịu ảnh hưởng nhưng phàm là thú, là chim, thậm chí là người đều dần bị chuyển hóa thành bầy trùng. Có chút giống với đông trùng hạ thảo, chẳng qua đông trùng hạ thảo là biến từ sâu thành thảo còn Tu Trùng Chướng là biến từ người thành trùng.”

Một khoảng im lặng.

Trọng Lục hồi tưởng lại cái chết của Trung Vương mà Từ Hàn Kha miêu tả, đúng thật hình như có chút giống đông trùng hạ thảo phiên bản người thành trùng thì phải?

Kiểu chết đáng sợ như vậy chẳng lẽ cũng sẽ xảy ra trên người Từ Hàn Kha?

Cuối cùng Liễu Thịnh hỏi, “Thế thì… con quỷ này mang theo chướng gì?”

“Vậy còn phải xem ngươi phân định thế nào là quỷ.” Chúc chưởng quầy vừa nói, vừa một bên giở mí mắt của Từ Hàn Kha lên nhìn, “Rất nhiều người thích gọi những thứ họ không quen, không biết, không hiểu là quỷ; hay các nhóm phương sĩ thì cho tất cả những thứ bị nhiễm xui xẻo đều là quỷ; cũng có người cho rằng chỉ có những thứ đã chết đi nhưng cố nấn ná lại trần gian mới có thể được gọi là quỷ. Tu Trùng Chướng sinh ra thế nào, xuất hiện bao giờ, hiện tại vẫn không thể nói rõ được. Nhưng số lượng của chúng nó đã ngày càng thưa thớt, có lẽ qua một hai trăm năm nữa sẽ hoàn toàn biến mất.”

“Thế… Còn có thể cứu chữa không?”

“Hắn hôm nay mới nhiễm Tu Trùng Chướng, có lẽ còn có thể cứu được. Chẳng qua, ngươi cần phải làm tuân theo chặt chẽ những yêu cầu của ta, một bước cũng không thể sơ suất. Bằng không, nếu kéo dài tình trạng quá lâu thì đến ta cũng không còn cách nào.” Chúc chưởng quầy vẻ mặt nghiêm túc nhìn Liễu Thịnh.

Liễu Thịnh mím môi, Trọng Lục chú ý thấy hắn đã nắm chặt tay thành quả đấm.

Liễu Thịnh hình như có sự cảnh giác không nhỏ với chưởng quầy, là vì sao vậy?

Nếu thật sự Từ Hàn Kha và Trung Vương đều bị nhiễm cùng một loại bệnh, chẳng lẽ Trung Vương cũng đã đi đến Bách Mâu Trạch? Nhưng một người tôn quý như vậy đến thành Thiên Lương mà sao chưa nghe ai nói qua bao giờ?

Hay chẳng lẽ… Ngay cả Trung Vương cũng có liên quan đến chuyện làm ăn của chưởng quầy?

“Ta nên làm gì, ngươi nói đi.” Liễu Thịnh rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, nói.

Chưởng quầy tiếp tục, “Tu Trùng Chướng sợ nhất là giá rét, mà khí hậu chỗ chúng ta giờ lại nóng ẩm, là môi trường thích hợp nhất cho bọn chúng sinh sản. Chúng ta cần phải dời Hiến Tư tới hầm đất(*), ở đấy tương đối thoáng mát và khô ráo. Không biết Huyện thái gia có thể nghĩ cách để điều đến một ít đá cục từ các hầm băng gần đây hay không. Đặt Hiến Tư vào thau tắm, chèn đá khối ở bốn phía, cố gắng giảm độ ấm xuống hết mức, để có thể làm cho Tu Trùng Chướng tạm thời ngủ say.”

(*) Thái Diếu (菜窖): Là hầm đất, phổ biến ở miền Bắc Trung Quốc. Thường nằm dưới lòng đất hoặc một phần dưới lòng đất, được sử dụng để lưu trữ rau, trái cây, các loại hạt hoặc các loại thực phẩm khác.

Huyện lệnh Hứa lập tức nói, “Được, ta làm ngay đây.” Nói xong liền vội vàng chạy đi.

Trọng Lục tiếp lời, “Bây giờ để ta đem thau tắm đến hầm rau.”

“Lục Nhi, không phải vội. Ngươi đi tới phòng ta trước, ở quầy thuốc, tìm ô trên đó có viết ‘Xạ hương’, lấy hộp bên trong ra rồi lập tức đến hầm tìm bọn ta. Nhưng nhớ kĩ là tuyệt đối đừng cố mở nó.”

Trọng Lục gấp gáp đồng ý rồi vội vã chạy tới hậu viện.

Quầy thuốc chiếm cả một mặt tường của chưởng quầy thật sự có quá nhiều ô vuông nhỏ, Trọng Lục khom lưng tìm cả hồi lâu mới phát hiện ra chữ ‘Xạ hương’ ở chỗ cách mấy dãy phía dưới tủ mà lần trước của chưởng quầy cất nhộng tằm. Kéo ra, quả thực trong đó có một chiếc hộp được làm từ gỗ Cẩm Lai.

Bên trên hộp có khóa, có ai đó đã dùng dao khắc lên một dòng chữ cũ ngoằn ngoèo trên bề mặt: Tuyệt đối đừng mở.

Trọng Lục chắc chắn đây không phải chữ do chưởng quầy khắc vì chữ viết quá khác nhau…

Cũng không biết chừng đây là tiền thù lao của đơn hàng nào đó.

Càng bảo không được mở thì người ta càng muốn mở thôi. Trọng Lục quả thực chẳng hiểu người khắc mấy chữ này rốt cuộc có thực sự muốn người ta không mở hay không nữa.

Gã mang hộp chạy đến hầm thì thấy mấy người làm đang giúp khiêng thau tắm xuống hầm. Còn Liêu sư phụ đứng một bên nhìn, trong tay có một khay trà vỡ, mà trên đó có vài chén trà.

“Liêu sư phụ, người cũng đi vào sao?” Trọng Lục tò mò hỏi.

“Đúng vậy.” Liêu sư phụ thở dài thườn thượt, “Mấy việc này đúng là… ngày càng nhiều.”

Giữa gian hầm đã an trí thau tắm xong, Từ Hàn Kha được Liễu Thịnh cẩn thận ôm rồi nhẹ nhàng đặt vào trong. Còn chưởng quầy thì chỉ đạo chúng quan binh hỗ trợ đem dọn thức ăn và các vò rượu ra ngoài, trong phút chốc hầm đã nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ.

Một lát sau, Hứa đại nhân cuối cùng cũng cùng vài người phụ trách đá băng trở về, nói là đã thu một nửa hầm băng của toàn bộ thành Thiên Lương đến. Các khối băng được chất thành đống xung quanh bồn, chỉ một chốc toàn bộ hầm đã lạnh thấu xương. Trọng Lục đứng bên trong, chỉ cảm thấy luồng khí lạnh cứ len vào cổ áo, không khỏi rùng mình.

“Tốt lắm, ngoài ta, Liêu sư phụ, Liễu đại nhân và Quản Trọng Lục ở lại, những người khác đều phải rời khỏi đây. Canh giữ hầm cho tốt, trừ bỏ bốn người chúng ta và một vị phương sĩ hiệu là Tùng Minh Tử thì ai cũng không được vào. Mặc kệ các ngươi có nghe được tiếng gì hay ngửi được mùi gì cũng không thể tự tiện tiến vào.” Chưởng quầy dặn dò Hứa huyện lệnh, từng câu từng chữ đều vô cùng trịnh trọng.

Hứa huyện lệnh gật đầu với vẻ hoang mang, kinh sợ và tin tưởng, sau khi hành quan lễ với Liễu Thịnh thì nhanh chóng mang theo tất cả binh lính rời đi.

Nhìn cửa hầm bị đóng lại, ánh sáng cuối cùng từ bên ngoài chiếu vào cũng bị cắt đứt, Trọng Lục đột nhiên cảm thấy một tầng dày đặc và lạnh lẽo tràn tới, nhanh chóng nhấn chìm toàn bộ căn hầm.

Gã bỗng cảm thấy khẩn trương và có chút sợ hãi thứ mình sắp được thấy.

Chưởng quầy chớp mắt ra hiệu cho Liêu sư phụ. Liêu sư phụ liền lấy ra ấm tử sa của hắn, bắt đầu nghiêng ấm rót “trà” vào trong chén. Nước trà kia có màu hổ phách sẫm nhưng không thanh trong như nước trà bình thường mà còn có đôi chút vẩn đục, đặc sệt.

Chưởng quầy thình lình ghé vào tai Trọng Lục nhẹ nhàng nói, “Ngươi không phải vẫn luôn muốn biết trong ấm của hắn là gì sao?”

Trọng Lục giật mình, quay đầu nhìn chưởng quầy như một con nai trong rừng bất chợt bị phát hiện.

Tâm tình chưởng quầy dường như rất vui vẻ, cười nhẹ hai tiếng rồi xem như không có gì, đi tới chỗ Liêu tiên sinh. Y nâng một chén trà, nhìn Liễu Thịnh và Trọng Lục, “Lát nữa ta sẽ mở hộp này ra, trước khi ta đóng nó lại, tất cả chúng ta đều phải ngậm trong miệng một ngụm trà của Liêu sư phụ. Nhưng, cần phải nhớ kĩ, tuyệt đối đừng nuốt trà xuống, dù chỉ một chút cũng không được. Nếu cần phải rời đi, nhất định phải chờ đến khi đã bước ra khỏi hầm hoàn toàn mới được nhổ nước trà ra ngoài. Nếu có bất kì cái gì xảy ra ngoài ý muốn khiến các ngươi nuốt phải trà thì phải lập tức cho ta biết. Việc này quan trọng đến tính mạng.”

Việc quan trọng đến tính mạng?

Không phải trà này Liêu sư phụ mỗi ngày đều uống hay sao? Vì sao sẽ xảy ra chuyện liên quan tới tính mạng?

Trọng Lục rướn cổ tỉ mỉ nhìn vào chất lỏng trong chén, cũng nhìn không ra lí do tại sao.

Liểu Thịnh nhíu mày nhìn vào khay trà, “Đây là gì?”

“Trà.” Liêu sư phụ trả lời đơn giản, mang theo sự uy hiếp không cho người khác cãi lại.

Tuy vậy, Liễu Thịnh vẫn không có dấu hiệu di chuyển cầm lấy chén trà.

Trọng Lúc thấy thế, do dự một chút, liền dẫn đầu tiến lên phía trước cầm lấy một chén trà. Vừa muốn đưa lên môi, chưởng quầy bỗng chặn trên mu bàn tay gã, nhắc nhở nói, “Đúng rồi, quên không nói cho các ngươi, vị của thứ này có thể không được tốt lắm.”

Trọng Lục nhìn vào nước trà màu sắc đục ngầu kia, trong ánh nến lập lòe, bên trên tựa hồ có một lớp màng màu dầu mỡ lơ lửng, thật giống như có lớp dầu đóng ván ở trên.

Cảm giác… Có chút kinh tởm mắc ói….

Gã đưa chén lên trước mũi, liền ngửi thấy một thứ mùi kì lạ nồng nặc giống như mùi hồng trà để qua đêm cộng với mùi dầu hạt cải.

Trọng Lục liếc nhìn chưởng quầy, thấy chưởng quầy nhếch miệng, tiên phong nhấp một ngụm trà vào miệng.

Tim Trọng Lục nẫng lên một chút, cũng liều nốc chất lỏng nồng nặc kia vào theo.

Ngay lập tức, cả khuôn mặt Trọng Lục nhăn lại như giấy bị một đôi tay tức giận vo thành đống.

Trước kia, nếu có người hỏi Trọng Lục thứ khó uống nhất trên thế gian này là gì, gã sẽ trả lời ngay là thuốc thanh nhiệt giải độc của tiệm Điền Kí trên phố Đông Vượng. Nhưng bây giờ, hương vị của chén trà khủng khiếp này đã hoàn toàn đổi mới nhận thức về khái niệm “khó uống” của gã.

Ấn tượng đầu tiên là chua và đắng, nó chua đến nỗi trong vị chua còn cảm nhận được cả vị chát và cay nhè nhẹ. Nếu chỉ là phải chịu đựng ở đầu lưỡi thì cũng không sao nhưng thứ làm người ta khó chịu nhất chính là mùi tanh xộc vào trong khoang mũi và khứu giác, chúng khiến người ta liên tưởng tới mấy tảng thịt bò hư thối với những con giòi ngọ nguậy tứ tung hay là những con cá chết dạt vào bờ nằm ngửa bụng phơi nắng.

Phản ứng ban đầu của Trọng Lục là muốn nhổ ra, không chỉ muốn phun thứ chất lỏng trong miệng mà ngay cả dịch dạ dày cũng muốn trào ra theo. Toàn thân gã căng như dây cung, phải cố hết sức mới nhịn được cảm giác muốn ói ra ngoài.

Sau khoảnh khắc sống không bằng chết kia trôi qua, Trọng Lục lúc này mới nhận ra gã đã liều chết nắm lấy tay của chưởng quầy từ nãy giờ, nắm chặt đến nỗi khiến làn da kia đỏ bừng. Trọng Lục cực kì hoảng sợ vội vàng buông tay, dè dặt ngước mắt nhìn lên nhưng phát hiện mặt chương quầy không có vẻ gì là tức giận, chỉ nhướng một bên lông mày nhìn gã, có chút phóng đại nhìn tay mình.

Liễu Thịnh thấy thế đành phải chần chừ nhấp một ngụm “trà” rồi sau đó hắn lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống, suýt nữa lấy chân đấm ngực.

Trọng Lục vô cùng thông cảm tâm tình của hắn hiện tại.

Tuy nhiên chưởng quầy thì trái lại, nhìn vào bộ dạng Liễu Thịnh mà giống như đang cười trên sự đau khổ của người khác?

Chỉ có Liêu sư phụ không ngậm trà, chốc chốc lại đưa ấm kề miền uống một ngụm. Bây giờ Trọng Lục đã biết lí do vì sao trên người Liêu sư phụ luôn có sát khí nặng đến vậy rồi, vì ai mà mỗi ngày đều phải uống thứ này, chắc hẳn tâm tình cũng đều sẽ tệ đến mức muốn giết người luôn…

Trong miệng mọi người đều có trà nên không thể nói chuyện, nhất thời, trong hầm vô cùng an tĩnh. Chưởng quầy cầm chiếc hộp gỗ Cẩm Lai kia lên, từ trong cổ áo lấy ra một vòng sợi tơ hồng có buộc chìa khóa bằng đồng rồi mở khóa.

Trong tích tắc, một mùi thơm kì lạ ập đến tràn ngập toàn bộ căn hầm. Mùi hương đậm đến nỗi có chút hăng nhưng lại không khiến người ta quá khó chịu. Trọng Lục nhìn thấy trong hộp có một cục đen thùi lùi, hình như còn phủ đầy lông tóc.

Ngay lập tức, Trọng Lục với Liễu Thịnh suýt nữa đều phun trà trong miệng ra.

Khi mùi hương lan tỏa, có gì đó cũng theo đó cuốn vào trong không khí.

Giống như một thứ gì đó vốn dĩ vô hình, đột nhiên dần dần hiện ra từ trong bóng tối khiến bọn họ ý thức được rằng căn hầm này không chỉ có bọn họ.

Trong không khí tràn đầy những thứ lơ lửng có hình dạng giống tóc, giống như sương khói mà cũng giống như là một thật thể. Chúng vặn vẹo, cuộn tròn, xoắn vào nhau rồi lại tách ra. Mà nơi xuất phát của những thứ sợi này đều từ người Từ Hàn Kha đang nằm trong thau tắm kia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.