Lúc cửa chính mở ra lần nữa, Văn Cảnh Trạch mang theo vợ, con trai và hai vali lớn bước ra. Cố Yến Tranh sầm mặt :
“Chúng tôi chỉ có thể đưa một mình ngài đi.”
“Không được” – Văn Cảnh Trạch lập tức phản đối, chuyến đi lần này không biết có thể trở lại không, hắn không thể bỏ rơi người nhà.
Tạ Tương biết rõ tính cách nóng nảy của Cố Yến Tranh, bước lên trước một bước giải thích :
“Văn tiên sinh, phu nhân và con trai đi theo ngài mới thật sự là nguy hiểm, chỉ cần ngài đi, bọn họ sẽ an toàn.”
Nhìn Văn Cảnh Trạch còn đang do dự không quyết, Cố Yến Tranh nhướng mày :
“Nếu ngài không đi, không ai cứu được ngài đâu, Văn tiên sinh muốn đi theo Peter tiên sinh sao ?”
Câu nói này không khác gì một liều thuốc mạnh, tính mạng quan trọng hay người nhà quan trọng, Văn Cảnh Trạch nhanh chóng đưa ra lựa chọn, hắn sờ đầu con trai, sau đó nói :
“Phiền tiên sinh chuyển lời đến ông chủ Thạch, chăm lo tốt cho gia đình tôi.”
Đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn bố, ngây ngây ngô ngô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Chuyện này tất nhiên rồi.” – Kỷ Cẩn cười một tiếng, xách hành lý Văn Cảnh Trạch dẫn đầu rời đi, mấy người còn lại theo sát phía sau, lần lượt lên xe.
Kế hoạch đã hoàn thành hơn một nửa, Tạ Tương cũng nhẹ nhõm một chút, cô nhìn Cố Yến Tranh bên cạnh mình, thở phào một hơi, cảm thấy hành động hôm nay tựa như đi trên dây thép. Thật khâm phục Cố Yến Tranh và Thẩm Quân Sơn chỉ trong thời gian ngắn có thể nghĩ ra một phương án tỉ mĩ, chu toàn như vậy.
Xe chạy khỏi thị trấn, lúc đến nhà kho ngoại ô, đã có người chờ sẵn bên trong. Văn Cảnh Trạch ngơ ngơ ngác ngác xuống xe, đi vài bước, bỗng cảm giác có gì đó không đúng, vội quay người bỏ chạy. Chưa được hai bước đã bị Hoàng Tùng và Chu Ngạn Lâm giữ lại. Văn Cảnh Trạch khinh hoàng la to, thế nhưng bốn phía đều yên lặng, không một ai nghe thấy lời kêu cứu của hắn.
Hai người trói chân Văn Cảnh Trạch, đem hắn treo ngược lên xà nhà, dưới đầu hắn là một thùng gỗ chứa đầy nước. Hoàng Tùng thỉnh thoảng lại nới lỏng sợi dây thừng đang trói chân hắn, nhúng hắn vào nước, lớn tiếng tra khảo :
“Nói ! Chử Vân Sinh có bao nhiêu người ? lực lượng phòng vệ như thế nào ?”
Chử Vân Sinh là ông chủ sau lưng của đám người Văn Cảnh Trạch, chưa nói đến việc hắn được cho vàng bạc tiền tài. Mạng sống của cả một nhà già trẻ Văn Cảnh Trạch đều nằm trong tay Chử Vân Sinh, hắn nào dám bán đứng Chử Vân Sinh, vì thế dù Hoàng Tùng tra khảo khá lâu cũng không tra ra được tin tức gì.
Thẩm Quân Sơn và Cố Yến Tranh, một người ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, một người rủ mấy người khác đánh bài. Từng phút trôi qua, cổ họng Hoàng Tùng như bốc khói, đáng tiếc Văn Cảnh Trạch không chịu hé nửa lời. Tạ Tương nóng lòng, lo lắng giật giật tay áo Cố Yến Tranh :
“Đừng chơi nữa, hắn vẫn không chịu nói.”
Cố Yến Tranh đánh một lá bài, quay đầu nhìn Tạ Tương cười :
“Đừng lo, đợt lát nữa hắn lên cơn nghiện thuốc, sẽ tự khai hết thôi.”
Tạ Tương chỉ có đè nén phiền não, tiếp tục chờ đợi, đến khi Văn Cảnh Trạch yêu ớt mở miệng :
“Này ! cho ….cho tôi một hơi.”
Trong lúc Tạ Tương vui mừng, ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng vang nhỏ, Thẩm Quân Sơn từ trên ghế bật dậy, móc súng, cảnh giác nhìn chằm chằm cửa chính.
Đám người đồng loạt lui về phía sau. Cố Yến Tranh nhìn đồng hồ, đã qua giữa trưa, Văn Cảnh Trạch ướt sủng đang bị treo trên xà nhà nhìn thấy hành động của họ, vô cùng hưng phấn, liều mạng kêu to. Theo tiếng kêu của hắn, “Bành !” một tiếng, cửa bị phá tan, tiếng súng nổ lên bốn phía, Cố Yến Tranh nhanh chóng đá tung bàn bài, kéo Tạ Tương núp phía sau, những người khác cũng nhanh chóng tìm vật che chắn, bắt đầu bắn trả.
Đối phương không phải người tốt, nhân số đông đảo, lại hành động thống nhất cấp tốc, thoạt nhìn chuyên nghiệp không thua gì so với những người được huấn luyện ở trường quân đội như bọn họ. Hẳn là sát thủ hoặc lính đánh thuê. Thẩm Quân Sơn bắn trả vài phát, nhận ra không đủ khả năng chống trả, lập tức hô to :
“Quá nhiều người, rút lui.”
Một loạt đoạn lướt qua bên cạnh Thẩm Quân Sơn, hỏa lực của đối phương rất mạnh, hơn nữa kỹ thuật bắn súng cũng vô cùng chuẩn xác.
“Không được, phải mang Văn Cảnh Trạch đi.” – Tạ Tương khẽ cắn môi, lao người về phía trước, một phát bắn trúng sợi dây thừng đang treo Văn Cảnh Trạch, định lôi hắn ra từ trong thùng gỗ. Cô nhanh chóng bắn thêm hai phát, một tên núp sau cạnh cửa bị trúng đạn, thừa cơ hội, Tạ Tương rút ngắn khoảng cách với thùng gỗ, thế nhưng lại bị loạt đạn ngăn cản, ngay sau đó, thùng gỗ bị bắn nát. Đạn xuyên qua tim Văn Cảnh Trạch, nước trong thùng gỗ biến thành một màu đỏ máu.
“Lương Thần ! quay lại !” – Cố Yến Tranh vừa đánh vừa lui, thấy vậy vội vàng hô to.
Nhìn thấy Cảnh Văn Trạch chết ngay trước mắt, Tạ Tương vô cùng phẫn nộ, nhưng cô chẳng thể làm gì khác, đành lui về vị trí ẩn nấp. Lại thêm một loạt đạn bắn tới, Cố Yến Tranh lao đến ôm Tạ Tương lăn mấy vòng. Đây là lần đầu tiên Tạ Tương thấy anh tức giận như thế :
“Em không muốn sống nữa ?”
Tạ Tương vì quá bất ngờ, mặt vẫn đầy sự kinh hoàng :
“Hắn chết rồi !”
Văn Cảnh Trạch chết rồi, cũng có nghĩa hành động của họ đã thất bại, kế hoạch ám sát Chử Vân Sinh sụp đổ, trách sao Tạ Tương lại cảm thấy khó chịu.
Cố Yến Tranh tức giận vì cô xem nhiệm vụ quan trọng hơn mạng sống, chẳng lẽ cô không biết, bản thân anh căn bản chẳng thèm để ý nhiệm vụ là gì, chẳng quan tâm Chử Vân Sinh sống hay chết, thậm chí có bị trục xuất khỏi trường quân đội cũng chẳng quan trọng, anh chỉ quan tâm cô, coi cô là một loại châu báo mang tên Tạ Tương.
Cố Yến Tranh không nói một lời, nắm tay Tạ Tương chạy đến cửa sau. Một chiếc xe hơi chạy thẳng về phía họ, gương mặt người phía sau kính chắn gió khá quen thuộc. Tạ Tương trong lòng cả kinh. Cửa xe bị người bên trong đạp một cước, Quách Thư Đình oai phong hiển hách ló đầu ra :
“Còn chưa lên ? Chờ chết à ?”
“Tới ! tới rồi !” – Lý Văn Trung vừa kích động nhảy dựng lên vừa quay đầu nhìn mọi người hô to :
“Nhanh ! nhanh ! có đường sống rồi !”
Không cần anh ta nhiều lời, Cố Yến Tranh đã đẩy Tạ Tương lên xe, những người còn lại cũng vội vội vã vã theo sau. Quách Thư Đình đạp mạnh chân ga, không đợi bọn họ ngồi vững đã xông ra ngoài. Thẩm Quân Sơn và Chu Ngạn Lâm nổ súng yểm trợ, chiếc xe nhanh chóng bỏ nhưng kẻ đánh thuê lại phía sau.
Cố Yến Tranh hưng phấn nói :
“Thầy ! Thầy thật oai phong!”
Một tay anh vẫn còn đang ôm chặt Tạ Tương, trên xe mọi người chen lấn, Tạ Tương đành phải duy trì tư thế ngượng ngùng này hỏi :
“Sao thầy lại đến đây ?”
“Tôi không đến thì các cậu chết hết rồi, một đám ngớ ngẩn ! Chử Vân Sinh ăn chay niệm Phật à ? Các cậu làm ra động tĩnh lớn như vậy, rõ ràng chính là nhắm vào hắn, hắn có thể không đi điều tra các cậu sao ?”
Đám người bừng tỉnh, bọn họ chỉ nghĩ làm sao để ám sát mà lại quên mất mục tiêu cuối cùng của họ – Chử Vân Sinh cũng sẽ phản ứng lại. Xem ra bọn họ vẫn còn quá non nớt.
Thẩm Quân Sơn gật đầu, muốn thảo luận với Cố Yến Tranh vài câu nhưng khi trông thấy gương mặt thỏa mãn khi ôm Tạ Tương, lại trầm mặc quay đầu đi.
Lý Văn Trung bị chen lấn đến thở không nổi, giãy dụa lộ mặt ra :
“Làm sao bây giờ, chúng ta có thể trở về Học viện lánh nạn không ?”
Quách Thư Đình lườm một cái, thuận tiện khinh bỉ IQ của anh ta :
“Các cậu đã bị Chử Văn Sinh điểm mặt rồi, đi đâu cũng vô dụng, kế hoạch hôm nay. Chỉ có thể đâm lao thì phải theo lao, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, giết chết hắn.”
Hai hàm răng nghiến chặt vang lên những tiếng ken két, Quách Thư Đình bẻ tay lái, tăng tốc lao về phía con phố. Trên đường tông ngã rất nhiều quán nhỏ khiến người đi đường nhao nhao hét lên âm thanh chói tai. Lúc Tạ Tương cảm thấy dạ dày khó chịu, sắp phun ra, xe đã dừng lại trước cục cảnh sát.
Hả ? Cục cảnh sát ?
Cả đám nhìn trái nhìn phải, yên lặng như tờ. Tạ Tương cẩn thận nhìn tấm biển mấy lần, thật sự là cục cảnh sát.
“A !” – Lý Văn Trung là người đẩu tiên lên tiếng, Thẩm Quân Sơn cũng không cách nào giữ bình tĩnh, Quách Thư Đình là muốn tự chui vào lưới sao ?
Không thèm quan tâm đến ánh mắt xung quanh, Quách Thư Đình ôm một cây súng tiểu liên bước xuống xe. Cả đám mơ mơ hồ hồ bước theo. Lần này đã thu hút ánh mắt của cảnh sát gác cửa, hai tên cảnh sát cảnh giác nhìn bọn họ :
“Này ! làm gì ?”
Quách Thư Đình không nói một lời, cởi kính râm, ném xuống đất, hướng về phía cảnh sát, lên đạn. Hai tên cảnh sát không ngờ sẽ xảy ra tình huống này, ba chân bốn cẳng chạy vào trong cục. Tiếng còi vang lên bốn phía, chỉ trong chốc lát, hàng loạt cảnh sát cầm gậy cầm súng tiến ra.
Giữa âm thanh lên đạn và tiếng bước chân, Quách Thư Đình lên xe, quay đầu nhìn mấy đứa nhóc học viên còn đang sửng sờ, lộ ra một nụ cười âm hiểm :
“Sao vậy ? Không nỡ đi ?”
Chuyện này thật sự quá điên cuồng. một đội cảnh sát ôm súng xếp hàng chạy ra, đội trưởng Hà hầm hừ hô to :
“Mẹ nó ! Đúng là không muốn sống nữa mà ! Dám tấn công đến cục cảnh sát ! Đánh ! Đánh cho tôi ! Để xem cái bọn không có mắt này là ai.”
Âm thanh đạn lên nòng khiến cả đám bị dọa hồn phi phách tán, lập tức nhốn nháo nhảy lên xe. Tạ Tương ôm cây tiểu liên Quách Thư Đình ném cho, yếu ớt hỏi :
“Thầy, chúng ta …. Đi đâu vậy ?”
‘Đội hiến binh” – Quách Thư Đình vừa lái xe vừa ung dung trả lời.
“Hả?” – Cả đám kêu to.
Cơn ác mộng đáng sợ nhất, điều không có khả năng xảy ra lại xảy ra rồi. Cố Yến Tranh hận không thể che mắt Tạ Tương để cô không nhìn thấy. Còn chưa kịp tỉnh táo lại, xe đã đến trước cửa đội hiến binh.
Tình hình cũng như thế nhưng lần này là kinh hãi gấp đôi. Tạ Tương từ trong ngực Cố Yến Tranh quay đầu nhìn lại, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy mấy chiếc xe quân đội đang đuổi theo họ, tim cô nhảy đến tận cổ. Nếu không phải ánh mắt Quách Thư Đình vô cùng tỉnh táo, Tạ Tương sẽ cho rằng ông ta say mất rồi.
Xe một lần nữa quẹo vào vùng ngoại ô, xông vào một rừng cây. Dù kỹ thuật lái xe của Quách Thư Đình tốt đến mức nào cũng không tránh được liên tục bị va chạm, Bang một tiếng, kính chắn gió bị vỡ, xe cũng bị đâm không lành lặn, buồng xe bén lửa.
Cố Yến Tranh ôm chặt Tạ Tương vào ngực, nhưng dù như thế, đầu óc Tạ Tương vẫn quay cuồng, cô âm thầm thề, thà tự mình chạy cũng không muốn ngồi xe Quách Thư Đình.
Tình huống của cô so với người khác còn tốt hơn nhiều, cổ Lý Văn Trung xanh xanh tím tím. Ngay cả Kỷ Cẩn cũng liều mạng ôm chặt eo Hoàng Tùng, đề phòng bản thân bị hất ra khỏi xe.
Xe ra khỏi rừng cây, tầm mắt lại trở nên thoáng đãng, phía trên gò đất trống, một ngôi biệt thự đứng sừng sững. Gần trăm lính đánh thuê trái một vòng phải một vòng vây quanh biệt thự. Trong chính viện, Chử Vân Sinh mang theo hành lý và thủ hạ, có vẻ hắn ta đã nhận được tin tức, chuẩn bị chuồn mất.
Chỉ còn một bước nữa.
Quách Thư Đình đỏ mắt, hô to một tiếng, đạp mạnh chân ga đến đáy, hướng thẳng về cửa chính biệt thự.
“A !” – Cả đám người gào lên. Quách Thư Đình điên rồi ! không muốn sống nữa rồi ! Lúc trước vì sao họ lại lên xe ông ta ? Ở lại chiến đấu với đám lính đánh thuê kia, có khi kết quả còn tốt hơn so với hiện tại.
“Ôm chặt anh !” – Trong hoảng loạn, Cố Yến Tranh cảm nhận eo mình bị ôm chặt hơn, không cần biết có phải sắp chết hay không, hiện tại trong lòng anh lại vô cùng bình tĩnh. Anh lập tức mở to hai mắt, lấy súng ra. Mãi mới chờ được đến ngày này, thật không cam tâm cứ thế mà chết đi.
Xe phá tan cửa sắt, cảnh sát và đội hiến binh theo sát tiến vào. Tất cả đều được trang bị đầy đủ vũ khí. Chử Vân Sinh vừa nhìn thấy đã hoàn toàn hiểu lẩm, lớn tiếng mắng :
“Mẹ nó ! Trương Tích Hậu làm thật với lão tử à ?” – Vừa nói vừa giương súng bắn một phát.
Lính đánh thuê bên cạnh nhìn thấy Chử Vân Sinh nổ súng, cũng nhao nhao nổ súng theo, đội trưởng Hà còn muốn giải thích, ai ngờ đạn đã bắn đến dưới chân hắn, mặt hắn trắng bệch, tức hổn hển nả súng về phía lính đánh thuê, giọng nói mang đầy phẫn nộ :
“Tao xxx mẹ mầy !”
Hiện trường hỗn loạn, tất cả lực chú ý đều dán lên người đội hiến binh và cảnh sát. Quách Thư Đình và mấy người Tạ Tương âm thầm xuống xe, trốn phía sau buồng xe, móc ra điếu thuốc, dùng lửa ở buồng xe nhàn nhã hút.
Tạ Tương thoát khỏi ngực Cố Yến Tranh, vẻ mặt đau khổ nói :
“Thầy, chúng ta làm sao bây giờ ?”
Quách Thư Đình thản nhiên nói :
“Chờ họ đánh xong.”
“Sau đó thì sao ?”
“Về nhà ăn cơm !”
Cố Yến Tranh vẫn bình tĩnh hơn Tạ Tương một chút, giơ ngón tay cái về phía Quách Thư Đình.