Chương 21: Em đang bắt nạt Tôn Thành!!
Âm cuối “oa” vẫn còn kéo dài, Lâm Thiên Tây đã bước ra đằng sau chiếc bàn, tay hạ áo xuống.
Quý Thải nhìn Tôn Thành: “Thế này là tôi tới không đúng lúc?”
Lâm Thiên Tây cầm áo, đi vào trong gian bên cạnh: “Tôi qua bên kia.”
Tầm mắt Quý Thải dõi theo cậu, cô đến trước mặt Tôn Thành hỏi: “Đây là thẹn thùng hả?”
“Cậu ấy không phải kiểu người đó.” Tôn Thành đáp. Hai chữ “thẹn thùng” này làm sao có thể dính dáng đến Lâm Thiên Tây.
Quý Thải lại hỏi: “Thế tức là trốn tôi đúng không?”
Tôn Thành không phát biểu, coi như là ngầm thừa nhận.
Quý Thải nhìn mặt hắn, định bụng quan sát một hồi xem vừa rồi hắn ngồi chỗ này có biểu cảm gì, kết quả Tôn Thành đã rũ mắt cầm cây cơ trong tay, đầu cũng chưa ngẩng.
Cô thuận mắt nhìn bàn bi-a, có hơi ngạc nhiên: “Ván này mới đánh được một nửa đúng không, đánh đẹp ghê, lại một cơ sạch bàn này, cậu đánh à?”
Khi ấy Tôn Thành mới ngẩng đầu, phóng tầm mắt sang gian bên cạnh: “Cậu ấy.”
Quý Thải kinh ngạc: “Cậu ấy giỏi đến vậy sao.”
Tôn Thành chỉ bảng phi tiêu treo trên tường: “Chính cậu ấy nói mình chơi gì cũng giỏi.”
Quý Thải nhìn xung quanh một vòng, sau đólại rời mắt đến gương mặt hắn: “Hai cậu chơi đến bây giờ luôn?”
Giọng điệu Tôn Thành rất bình thản: “Gặp thì đánh mấy ván.”
Lâm Thiên Tây đứng ở sau kệ hàng nửa kín nửa hở mà thay áo, đi ra chưa được một phút, Quý Thải đã đến gần.
“Đừng để ý nhé, tôi hẹn Tôn Thành có chút chuyện nên tới gọi cậu ấy thôi.” Cô cười nói.
Lâm Thiên Tây cong miệng đáp: “Không sao, chị mới nên đừng để ý, không phải tôi cố tình cởi áo trước mặt cậu ấy đâu.”
Quý Thải buồn cười: “Giải thích cái này với tôi làm gì thế?”
“Chẳng phải chị là giáo viên của cậu ấy à?” Lâm Thiên Tây nói: “Không phải nên chú ý cái này một chút sao?”
Quý Thải khựng lại: “Cậu ấy nói với cậu như thế hả?”
“Ừm.” Lâm Thiên Tây nhớ đến việc Tôn Thành nói cô là giáo viên dạy thể dục, thảo nào rất khỏe, có thể đẩy cậu lên đường ăn cơm được luôn.
“Người này chẳng nể nang nhau gì cả, cái này mà cũng nói ra à?” Quý Thải nói: “Lúc đi học tôi được mẹ của Tôn Thành giúp đỡ, tốt nghiệp xong thì làm giáo viên, dạy cậu ấy mấy năm, mà cũng không làm nữa từ lâu rồi. Vậy nên bọn tôi quen nhau được kha khá năm, hiện tại Cố Dương cũng đang ở chỗ tôi.”
Lâm Thiên Tây nghe hiểu, ấy chính là ý nói giao tình rất sâu đậm, quan hệ vốn không bình thường. Tôn Thành nói được như vậy mà không đau không ngứa, rõ ràng là không giống với những cô gái khác.
“Đi thôi.” Giọng Tôn Thành từ cách vách truyền tới.
“Tới liền đây.” Quý Thải nói xong lại nở nụ cười với Lâm Thiên Tây, “Thật ra cậu không cần phải kỳ công giải thích vậy đâu, con trai với nhau như thế chẳng phải là rất bình thường à, ngượng ngùng xoắn xuýt mới là không đúng đó.” Cô nhìn bên ngoài, đoạn lại nhỏ giọng nói tiếp: “Cậu xem nhóc Thành của chúng ta đi, một người thẳng tắp như thế, có thể có vấn đề gì được chứ.”
Tròng mắt Lâm Thiên Tây hơi động, làm gì thế, sao lại phải cất công nói người nọ thẳng tắp cho cậu?
Mà Quý Thải đã phất tay đi ra ngoài: “Lần này đến dọa cậu rồi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
Lâm Thiên Tây ra tới cửa, Tôn Thành đi ra từ cách vách, lướt qua bên người cậu nói: “Tôi đưa cô ấy đi.”
“Ò.” Lâm Thiên Tây vẫn đứng ở cửa tiệm không nhúc nhích.
Tôn Thành chợt khựng lại: “Cậu chưa về nhà à?”
Lâm Thiên Tây đáp: “Tôi có việc rồi còn gì, phải giặt áo luôn bây giờ đó.”
“Không thể về nhà rồi giặt sao?”
“Tôi tiết kiệm tiền nước.”
Tôn Thành nhìn cậu đôi lần: “Ồ, đây cũng là tác phong của bé ngoan.” Nói xong thì bước về phía trước đuổi theo Quý Thải, hai người cùng dọc theo con đường trên phố rời đi rồi.
1
“Tiên sư nhà cậu…” Lâm Thiên Tây nhìn theo hắn, vẫn rầu rĩ đứng ở cửa.
Cậu nhìn trời một hồi, vừa nãy khi đánh mấy ván cậu không cần phải nghĩ ngợi đến điều gì, mà bây giờ chỉ còn lại một mình cậu, tức khắc thực tế lại phơi bày ra trước mắt.
Không còn chỗ nào để về, chỉ có thể tiếp tục nán lại ở chỗ này mà thôi.
Trái lại với trước đây, cậu có rất nhiều nơi để đến, rong ruổi lang thang mấy ngày mấy đêm cũng được, bây giờ thì không thể đi nữa, cậu muốn giữ lời hứa học ngoan.
Lâm Thiên Tây quay đầu vào trong tiệm nhỏ, quen cửa quen nẻo mà đi tìm cái chậu nhựa cùng bột giặt của Dương Duệ rồi đi ra, thật sự ngồi giặt quần áo.
Dù sao cũng chẳng còn việc gì để làm.
Sau đó cậu không chỉ mỗi giặt quần áo, thậm chí còn giúp Dương Duệ bán hàng mấy giờ đồng hồ, kiếm được gần một trăm tệ.
Đến khi trời tối hẳn, đèn đường bắt đầu sáng, Lâm Thiên Tây không thể đợi nữa, cậu khóa cửa tiệm lại, cuối cùng vẫn tới lúc phải đi.
Trên người không mang theo cái gì, không thể ở bên ngoài, cậu có chết cũng chẳng có mặt mũi nào nói thật với Tôn Thành, cũng không muốn nhờ hắn giúp đỡ.
Ai mà muốn nói với người khác rằng mình bị mẹ ruột của mình ruồng bỏ chứ, cái này khó mở miệng lắm.
Lâm Thiên Tây lang thang trên đường, sau cùng vẫn chỉ có thể dẫm lên cái bóng của mình mà về nhà.
Lúc bước lên cầu thang trở lại tầng trên, đi qua cửa nhà hàng xóm, cậu lia mắt nhìn cánh cửa mình từng đạp, đã đổi khóa mới rồi, trái lại lúc này nhà bọn họ rất yên ắng, một nhà hòa thuận.
Cậu lướt qua rồi dừng lại trước cửa nhà mình, đứng quay mặt vào cửa gần nửa phút, cuối cùng vẫn phải giơ tay lên gõ cửa.
Khung cửa bị gõ mà rung, dẫn đến chìa khóa treo bên trên rơi xuống đất cạnh chân cậu.
Lâm Thiên Tây khom người nhặt lên, biết rằng chắc chắn mẹ cậu đã đi ra ngoài.
Cậu mở cửa bước vào, tối mù mịt, quả nhiên là không có lấy một ai.
Cậu bật đèn lên, nhìn thấy tờ giấy dán trên cánh cửa tủ viết “Mấy ngày này phải trực ca đêm.” thì bất đắc dĩ cười khan, xem ra mẹ Lâm đã chủ động nhường chỗ, sắp xếp thời gian so le rất có quy củ.
Lâm Thiên Tây quăng tờ giấy rồi vào WC, muốn ê a hát hò như lúc trước, nhưng lại không có chút hứng thú nào, thế là cậu chỉ trầm mặc như vậy mà đi vào rồi lấy khăn lau mặt, sau lại ngẩng đầu lên nhìn chính mình trong gương.
“Đệt…” Lại còn mặc cái áo ba lỗ cũ kia, áo mình thì để quên ở tiệm không lấy về.
Người trong gương mặc áo ba lỗ rộng thùng thình, cộng thêm cái quần đùi ngắn cũn, trông rất giống lưu manh.
Ý nghĩ này tựa cành gai đâm một nhát vào ngực cậu, Lâm Thiên Tây nhìn chằm chằm gương, hất cằm như thể đang khiêu khích: “Lưu manh gì cơ, ông đây không thể học ngoan được à? Thế mà còn không tin!”
Cậu ném khăn lông sang một bên rồi đi ra ngoài.
Lâm Thiên Tây vào phòng, nằm lên giường mới sờ tới điện thoại, vừa mở lên màn hình đã hiện mười mấy tin nhắn Wechat, toàn bộ là của Vương Tiếu gửi đến, nó hỏi cậu cuối tuần đi đâu, tại sao lại không thấy tăm hơi mặt mũi.
Lâm Thiên Tây nhớ lại lúc đánh vài trận bi-a với Tôn Thành trong căn phòng nhỏ lờ mờ ánh đèn kia, đánh vài giờ đến là sảng khoái, khi ấy chính là thời điểm thoải mái nhất trong ngày hôm nay của cậu, ngay cả mồ hôi túa ra cũng mang theo mùi vị mặc sức buông thả; tay cậu gõ gõ trên màn hình đánh chữ.
[ Dạy người trên bàn bi-a. ]
Gửi xong thì cậu thoát ra ngoài, lướt tìm nick wechat avatar ngọn hải đăng, định bụng hẹn Tôn Thành về thì đánh thêm ván nữa, ngón tay soạn được một chữ, cuối cùng vẫn xóa đi, có lẽ lúc này người ta đang bận đưa Quý Thải đi rồi, thế là cậu chẳng gửi gì nữa.
Cuối tuần trôi qua, lớp học ở trường vẫn diễn ra như thường lệ.
Buổi sáng, lúc xách cặp đi trên đường, Tôn Thành bị người ta gọi lại: “Chờ chút đã.”
Hắn quay đầu, thấy Dương Duệ bước ra từ tiệm tạp hóa, trong tay cầm túi nilon đưa đến trước mặt hắn.
“Lâm Thiên Tây để quên áo ở chỗ tôi, đưa cậu ấy giúp tôi nhé.”
Tôn Thành nhận lấy, đưa mắt nhìn xuống, không nghĩ rằng Lâm Thiên Tây thật sự ngồi giặt áo ở nơi đó, hắn mở cặp sách ra nhét vào.
Dương Duệ quan sát hắn: “Hôm qua bị Lâm Thiên Tây dạy làm người rồi?”
Tôn Thành ngẩng đầu: “Dạy ai làm người cơ?”
“Cậu đó.” Dương Duệ nói tiếp: “Cái đứa thích hóng hớt Vương Tiếu chạy tới hỏi tôi Lâm Thiên Tây đánh bi-a với ai, cậu ấy còn bảo kẻ cùng chơi với mình bị dạy làm người, tôi thấy hai cậu có qua có lại, cũng không giống như thế mấy.”
Tôn Thành khoác cặp lên vai, lúc đi lên phía trước vẻ mặt rất lạnh nhạt: “Cậu ấy nói mớ.”
Nằm mơ mới có thể dạy hắn làm người.
Hôm nay Lâm Thiên Tây vừa bước vào phòng học đã cảm thấy hơi sai sai.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên bục giảng, phát hiện lão Chu đang bưng ly trà đứng trước mặt, góc bảng xuất hiện một ô vuông nhỏ kẻ vuông vắn, trong đó viết mấy chữ to: Cách kỳ thi cuối kỳ còn 20 ngày.
Con số 20 được đánh dấu đỏ chót, bắt mắt ghê gớm.
“Còn có hai mươi ngày thôi.” Chu Học Minh vặn nắp ly trà: “Có một số bạn có lẽ sẽ không còn được là bạn cùng lớp, sau này chúng ta cũng sẽ không còn là thầy trò nữa.”
Lâm Thiên Tây cảm thấy tầm mắt sau lớp kính kia rất giống như đang nhìn về phía mình, lời nói rất có chủ đích.
“Quý trọng đoạn duyên phận hai mươi ngày cuối cùng này đi.” Lão Chu chắp tay sau lưng đi mất.
“Ê Lâm Thiên Tây!” Trương Nhậm gọi cậu, hất mặt lên tấm bảng rồi bĩu môi: “Thấy không, còn có hai mươi ngày nữa thôi là được giải thoát, đến lúc đó phân lớp lại, anh em mình có thể cùng đến lớp mới hưởng phúc rồi.”
Lúc này tầm mắt Lâm Thiên Tây mới rời khỏi hai con số kia: “Ai đi cùng với mày?”
“Mày đó.” Trương Nhậm nói đoạn lại chỉ sang Đinh Kiệt – đứa mới sáng sớm đã trùm đầu ngủ: “Còn có thằng này nữa, mấy đứa bàn cuối bọn mình chả bốc hơi hết còn gì.”
“Đệt mẹ, mày thích thì đi mà đi, đừng có kéo theo ông đây.” Lâm Thiên Tây nghe xong thì nổi quạu, quăng cặp sách lên bàn.
Trương Nhậm hơi ấm ức: “Diễn thì diễn, nhưng thi là thật mà anh Tây, thành tích kia của mày…Phải không, trong lòng mình phải tự rõ ràng, không muốn đi cũng phải đi thôi.”
Lâm Thiên Tây quay đầu nhìn chòng chọc cậu ta.
Trương Nhậm thật sự không chịu nổi ánh mắt này của cậu, tuy mắt Lâm Thiên Tây rất đẹp, đuôi mắt trời sinh hơi xếch lên, khiến toàn thân cậu từ trên xuống tăng thêm vạn phần sắc bén, lại được cả vẻ mặt lạnh lẽo kia làm ánh mắt trầm xuống tựa như dao cắt.
“Ông đây tuyệt đối không thể đến cái lớp mới gì đó được.” Cậu nói.
Trương Nhậm làm khẩu hình miệng lặng lẽ chửi thề một câu, sau đó nhỏ giọng: “Mày mà ở lại được thì đầu tao làm bóng cho mày đá luôn.”
“Tao nghe thấy rồi.” Lâm Thiên Tây khua khoắng tay trên cổ mình: “Rửa sạch sẽ cổ chờ đi.”
“Đệt mọe mày.” Trương Nhậm chửi xong thì nín bặt.
Lâm Thiên Tây không buồn lảm nhảm với cậu ta nữa, thế là cậu đứng dậy ra khỏi phòng học.
Tôn Thành bước vào A9, ngồi tại chỗ mở cặp sách ra, mắt nhìn thấy chiếc áo.
Thời điểm chuẩn bị cầm đi cho Lâm Thiên Tây, hắn lại nhớ đến lời cuồng ngôn kia của cậu.
Dạy hắn làm người?
Tay hắn đưa vào lấy áo, lại chợt thấy một túi nilon khác dưới đáy cặp đã bị vứt ở bên trong từ lâu.
Là lọ nước hoa hương hoa quế Lâm Thiên Tây cho hắn.
Khương Hạo ở bàn trên đang sắp xếp bàn học, một hồi lâu sau chợt nghiêng đầu hỏi: “Mùi gì thế?”
“Mùi thơm.” Tôn Thành nhanh nhẹn nhét cái áo vào túi nilon, một tay kia cầm lọ nước hoa xịt vào bên trong rồi ném ra thùng rác đằng sau, khóe miệng dường như hơi giương lên, sau đó thì rời khỏi phòng học.
Lâm Thiên Tây vừa đi WC, cậu dọc theo hành lang trở về, vừa khéo đụng phải Tôn Thành từ A9 ra ngoài.
Cậu dừng chân, nhìn Tôn Thành: “Quý Thải đi chưa?”
“Đi rồi.” Tôn Thành nói: “Trước khi đi vẫn còn nhớ thương cậu.”
“Cút ngay, chả biết là nhớ thương ai đâu.” Lâm Thiên Tây thấp giọng đáp, quay đầu định đi.
Tôn Thành giơ tay: “Chờ chút.”
Lâm Thiên Tây xoay người, một phen tiếp lấy túi nilon hắn ném tới.
“Áo cậu, cầm đến cho cậu đấy.” Tôn Thành quay đi trở về A9: “Không cần cảm ơn.”
Lâm Thiên Tây nhìn theo người bước vào phòng học, cậu nhớ ra rồi, chắc chắn là Dương Duệ nhờ hắn tiện đường mang tới.
Cậu cầm túi nilon về chỗ ngồi, mở ra xem, quả nhiên.
Lâm Thiên Tây lấy áo ra, một mùi hăng hắc xộc thẳng vào não, mũi cậu ngứa ngứa, sau đó đột ngột hắt xì một cái.
Trương Nhậm quay sang nhìn.
Đinh Kiệt vừa tỉnh ngủ, thấy có chuyện cũng xích lại gần ngửi thử, ngửi xong thì dứt khoát lui thẳng về sau: “Tao đệt con mọe! Không hổ là anh Tây mày, xịt đầy nước hoa quế vào áo, vẫn là mày lẳng lơ nhất!”
Lâm Thiên Tây lại hắt xì thêm lần nữa, cậu che mũi nhìn cái áo kia, trên áo là một mảng ướt cực lớn do bị xịt nước hoa.
Cậu bực bội chỉ tay vào áo: “Đệt mẹ nó, biết chơi thật đấy.”
Rất nhanh đã đến giờ ra sân tập.
Tôn Thành vừa đi dọc sân vừa cúi đầu xem tin nhắn Wechat Quý Thải gửi, biết hiện tại bên Cố Dương tất cả đều ổn mới cất điện thoại vào.
Đào Tuyết từ A8 chạy tới, nhẹ giọng nói: “Tôn Thành đúng không? Thầy Chu gọi cậu đến phòng làm việc đó.” Nói xong thì đi luôn.
Khương Hạo đi đằng trước giục hắn: “Đi thôi.”
Tôn Thành nói: “Cậu đi trước đi, tôi tới phòng làm việc một lát.”
“Được.” Khương Hạo đi trước.
Tôn Thành bước đến phòng làm việc, những người khác đều ở sân tập nên hiện tại toàn bộ tòa nhà đều trống trơn.
Đến khúc ngoặt hành lang, đột nhiên một thân hình nhào tới từ đối diện, thẳng tay ném áo phủ kín mặt hắn.
Tôn Thành phản ứng rất nhanh, thuận theo cái áo bắt lấy cánh tay người nọ, dùng sức áp người lên tường bên cạnh.
Đối phương cũng chẳng dễ chọc, rất nhanh nhẹn né tránh, hai người liên tục lôi lôi kéo kéo từ khúc ngoặt ấy đến tận lan can cầu thang.
Tôn Thành ngẩng mặt lên, cuối cùng mới gỡ ra cái áo vừa phủ lên mặt mình.
Gương mặt Lâm Thiên Tây đối diện thẳng hắn: “Dễ ngửi không?”
Chiếc áo lẫn giữa hai người, một mùi hương hoa quế đánh thẳng vào não.
Lâm Thiên Tây đã thủ sẵn áo chờ ở đây từ lâu.
Khuỷu tay Tôn Thành đè vào ngực cậu, trực tiếp ép người lên lan can cầu thang.
Lâm Thiên Tây vừa động chân đã bị chân hắn cản lại, đè trên đầu gối cậu.
“Đệt mẹ, ông đây không đánh nhau đã định trước sẽ thua rồi, cậu lại dùng cái chiêu này!”
“Chiêu này hiệu quả với cậu nhất.”
Lâm Thiên Tây thở hổn hển, Tôn Thành đối diện cũng chẳng khác gì, khoảng cách áp sát có hơi gần, bỗng dưng cả hai đều không lên tiếng nữa, chỉ còn lại lồng ngực cứ phập phồng từng hồi, cậu một đợt tôi một đợt.
Hai người yên tĩnh thoáng chốc, rồi tựa như có linh cảm mà đồng thời nghiêng đầu.
“Lâm Thiên Tây!” Từ Tiễn giẫm bình bịch trên bậc thang, trợn mắt nhìn về phía bọn họ: “Bị tôi bắt được quả tang rồi nhé, em đang bắt nạt Tôn Thành!!”
1
Lâm Thiên Tây cúi đầu nhìn bản thân một hồi, lại ngẩng lên nhìn Tôn Thành một hồi, con mẹ nó rốt cuộc là ai bắt nạt ai cơ?
Chân Từ Tiến thoăn thoắt vài bước đã đến gần: “Thả ra! Mau!!”
Tôn Thành buông lỏng tay.
Lâm Thiên Tây chỉnh lại quần áo, nghĩ bụng lúc này chắc là Từ Tiến cũng nhìn ra sự tình rồi.
Ấy thế mà trong mắt Từ Tiến lại chẳng có ai, cứ nhìn cậu mãi: “Em, đến phòng làm việc với tôi.”
“……” Lâm Thiên Tây chỉ tay vào Tôn Thành: “Thầy không thấy là cậu ấy buông em ra ạ?”
“Tôi chỉ thấy em bắt nạt người ta thôi!!” Từ Tiến nói: “Có đi không thì bảo đây? Không đi tôi sẽ lập tức bảo thầy Chu cho em viết kiểm điểm rồi lên đọc trước toàn trường luôn!”
“Đệch?” Lâm Thiên Tây liếc xéo Tôn Thành.
Tôn Thành nhìn cậu, im thin thít.
“Đi mau!” Từ Tiến thúc giục.
Lâm Thiên Tây cũng không muốn viết kiểm điểm gì đó, như thế thì có khác gì ngày trước đâu.
Cậu lại liếc mắt nhìn Tôn Thành, quấn cái áo nồng nặc mùi nước hoa quanh cổ tay xong mới đi theo Từ Tiến.
Tôn Thành lui nửa bước, nhường đường cho cậu.
Từ Tiến bảo với Tôn Thành: “Không sao đâu, để tôi xử lý, em về trước đi.”
Tôn Thành: “Cảm ơn thầy.”
Lâm Thiên Tây quay đầu trừng hắn.
“Em nhìn bạn cái kiểu gì thế?” Từ Tiến vẫn còn để ý cậu: “Đi cùng tôi nhanh đi!”
Lâm Thiên Tây trừng Tôn Thành chán chê mới xoay người rời đi.
Đến văn phòng rồi, Từ Tiến ngồi xuống ghế, chỉ vào chỗ bên cạnh mình: “Em lập tức đứng ở đây cho tôi, khi nào biết sai rồi thì mới được đi.”
Lâm Thiên Tây nhấc chân: “Em sai rồi, em đi đây.”
1
“Đứng lại đó!” Từ Tiến đập bàn: “Có chút thành ý nào không hả!”
Lâm Thiên Tây nói: “Em còn có việc mà, thành ý thì giờ mình gác lại để sau đi ạ.”
“Em thì có việc gì được?”
“Việc lớn đó thầy, thi cuối kỳ chẳng phải là chỉ còn lại có hai mươi ngày còn gì ạ?” Nếu không phải Tôn Thành bỗng nhiên xuất hiện, cậu còn đang bận nghĩ biện pháp, mới phản kích được có một chút, nửa đường lại tự dưng nhảy ra chướng ngại vật, nào có thời giờ mà ở chỗ này phung phí.
Từ Tiến: “Em thôi đi, còn lại hai ngày em còn chẳng quan tâm chứ nói chi là tận hai mươi ngày. Em mà không đứng đó tự sám hối thì tôi sẽ nói cho thầy Chu đó.”
“Đệt mẹ,” Lâm Thiên Tây không kìm được nữa: “Rõ ràng thầy nhìn thấy Tôn Thành đè em rồi mà, đừng có giả ngốc nữa.”
“Vậy chắc chắn là do em có vấn đề, thành tích người ta tốt như thế, chẳng lẽ lại đi bắt nạt em à?”
“Thành tích tốt thì làm gì cũng đúng ạ?”
Từ Tiến thoáng ngẫm nghĩ, rồi gật đầu: “Đúng vậy.”
“…”
Từ Tiến nhìn vẻ mặt không nói nên lời của cậu, lại vỗ bàn: “Tôi nói với em này, chớ có bất mãn, ở trường học chỉ dùng điểm để nói chuyện thôi, em có biết thành tích của Tôn Thành tốt đến đâu không?”
“Biết,” Lâm Thiên Tây trả lời: “Là con cá ngon ạ.”
“Tốt đến mức em không thể tưởng tượng nổi đâu!” Từ Tiến hừ hừ hai tiếng, cực kỳ kiêu hãnh, hệt như đang khoe khoang thành tích của chính con trai mình. Ông mở ngăn kéo, rút ra một tờ giấy từ tệp tài liệu: “Lại đây, cái khác không cho em xem được, tôi cho em xem thứ hạng ở trường cũ của em ấy vậy, nhân thể nói cho mà nghe, trường cũ người ta là trường trọng điểm trong thành phố lớn đó.”
Ông để tờ giấy kia lên bàn, ngón tay chỉ xuống: “Em nhìn đi, có thấy thế giới người ta còn con số nào khác nữa không?”
Lâm Thiên Tây nhìn thoáng qua, một loạt 1.
“Thế giới của em ấy cũng chỉ có 1, duy nhất chỉ 1 thôi, hiểu không? Đây chính xác là càn quét sạch học sinh của một tỉnh trọng điểm, mấy ngàn học sinh lận đó!! Em thì sao?” Từ Tiến tức giận hừ một tiếng, nhét lại tờ giấy vào trong ngăn kéo: “Tổng tất cả điểm của em cộng lại cũng chẳng bằng một phần nhỏ của em ấy. Thành tích em mà tốt, em cũng có thể làm gì cũng đúng, còn hiện tại thì là em bắt nạt em ấy nghe chưa!!”
1
Lâm Thiên Tây bị một loạt con số 1 kia làm cho ngu người, kỳ thực cậu có liếc qua số điểm đằng sau, nhìn thấy hai ba môn đều là 140 điểm trở lên, nếu cậu nhớ không nhầm thì điểm tối đa hình như là 150.
Cậu sờ sờ mặt, biết thành tích Tôn Thành tốt, nhưng nhận biết ở cái tốt ấy cũng chỉ dừng lại ở ba câu khó cuối cùng trong đề kiểm tra lần trước, chẳng ngờ đến lại tốt đến mức nghịch thiên như thế, bà mẹ nó loại người này thật sự tồn tại hả?
Điểm cậu không bằng người ta, không còn lời nào để trăng trối nữa.
Từ Tiến cảm thấy đã đả kích được cậu rồi mới nói tiếp: “Cảnh cáo em từ bây giờ, em ấy chính là tấm gương sáng ngời của Bát Trung, đừng có tái diễn lại lần sau nữa đó.”
Lâm Thiên Tây tóm được cơ hội, lập tức quay đầu cao chạy xa bay khỏi văn phòng.
“Tôi cho em đi đấy à!!” Từ Tiến ở đằng xa xa kêu.
Lâm Thiên Tây không đi không được, cậu xem xong chuỗi 1 kia thành ra lại lo sốt vó, đến phòng học nọ thì thấy người nào đó toàn thân đều là 1 xách cặp từ A9 đi ra.
“Cậu làm gì thế?” Lâm Thiên Tây dừng lại nhìn hắn.
“Bị cậu đả thương, tôi muốn xin nghỉ.” Tôn Thành đáp.
“Tôi đệt mẹ…cậu có còn biết xấu hổ không hả?” Lâm Thiên Tây đang cởi áo thơm quấn trên cổ tay ra, nghe xong suýt chút nữa nhào vào đánh hắn một trận.
“Mượn cậu cái lý do.” Tôn Thành vượt qua cậu: “A9 hôm nay toàn tiết tự học, tôi muốn về tự mình học.”
Lâm Thiên Tây nghe được hắn nói muốn tự mình học, tầm mắt đưa theo bóng dáng hắn, buột miệng hỏi: “Học kiểu gì?”
Tôn Thành quay đầu lại nhìn cậu một cái: “Dùng não học.” Nói xong thì đi luôn, chân dài bước lớn, rất nhanh đã đi được một đoạn xa.
“Cậu…” Lâm Thiên Tây cảm thấy thế này chẳng khác gì hắn chưa trả lời.
Cậu tháo cái áo quấn ở cổ tay rồi rầu rĩ vo thành một cục, trở về A8 nhét áo vào trong ngăn bàn, tầm mắt lại phóng đến ô chữ “20” trên bảng đen treo trước mặt.
Bạn cùng lớp luyện tập dưới sân xong đều đã lên lớp, Đào Tuyết về chỗ ngồi, cầm tập bài đến: “Lâm Thiên Tây này, lời tớ nói giúp cậu có đưa được người đến không?” Là nhắc đến chuyện thay cậu gọi Tôn Thành.
Bấy giờ Lâm Thiên Tây mới hoàn hồn: “Hả, tới rồi, cảm ơn nhé.”
Đào Tuyết đưa bài trong tay cho cậu: “Đây là bài tập hôm nay, Chương Hiểu Giang nhờ tớ đưa.”
Không dám không đưa, Chương Hiểu Giang sợ lại bị cậu gọi đến nhà vệ sinh.
Cô nói xong thì bồi thêm một câu: “Sau này bài tập đều là tớ đưa cho cậu nhé.”
“Ừm.” Lâm Thiên Tây cứ thất thần mãi, nhận lấy bài tập xong thì đột nhiên hỏi: “Cậu biết thi cuối kỳ phải ôn tập những gì không?”
Gần đây Đào Tuyết đã nghe cậu hỏi chuyện liên quan đến học tập thành quen, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Thầy Chu bảo là không giới hạn phạm vi, cái gì học rồi thì đều thi vào.”
“Đệt…” Lâm Thiên Tây hãi nhất là phải nghe những lời thế này, bởi trước đây cậu không học nên mới cần thu nhỏ phạm vi ôn tập mà. “Không có việc gì, tôi thuận miệng nên hỏi thôi.” Cậu ngồi xuống ghế, giở sách ra xem lại từ đầu.
Đào Tuyết đi rồi.
Trương Nhậm về chỗ là ngồi quan sát cậu, nghe được cuộc đối thoại vừa rồi thì cười khinh bỉ: “Chỉ vì lấy đầu tao làm bóng đá cũng không thể liều mạng như thế mà anh Tây.”
“Mày là cái rắm gì.” Lâm Thiên Tây lạnh mặt: “Ông đây không thèm đếm xỉa tới mày, mẹ nó mày cứ rửa sạch sẽ cổ ngồi chờ là được.”
Cậu mở sách ngữ văn ra, giở đến bài văn cần học thuộc.
Trong lòng cậu rất tường tận, chỉ dựa vào chính mình thì không có khả năng, mấy ngày nay cậu từng thử rồi, chẳng được bao nhiêu cả, chỉ có thể tìm con đường khác thôi.
Còn con đường nào thì cả ngày sau khi học xong cậu đều dành thời gian để suy tính.
Đầu giờ chiều, điện thoại Lâm Thiên Tây rung rất nhiều lần, cậu cũng chưa xem, mãi đến khi tan học lại tiếp tục rung, cậu mới lấy ra, Vương Tiếu gửi Wechat nói chờ cậu ngoài cổng trường.
Mà hiện tại trong đầu cậu chỉ luẩn quẩn toàn là “20”, nào có tâm tư gì khác, chưa trả lời đã chạy khỏi tòa giảng dạy.
Quả nhiên Vương Tiếu đứng ở cổng trường chờ cậu, Tiết Thịnh lẫn Tôn Khải mỗi đứa một bên đứng đằng sau nó, ba đứa giống như vệ sĩ, thấy Lâm Thiên Tây đi ra thì lập tức đồng thanh gọi: “Anh Tây.”
Bước chân Lâm Thiên Tây vẫn không ngừng: “Đừng có gọi, hôm nay cũng không chơi.”
Vương Tiếu đuổi kịp cậu: “Chẳng phải là sắp thi cuối kì rồi à, ba người chúng ta sắp học một lớp rồi, có phải nên ăn mừng không anh?”
Chân Lâm Thiên Tây khựng lại, giận đến mức bật cười, lại nhìn vào tình nghĩa anh em bấy lâu mà kìm nén không bùng phát: “Mấy đứa các cậu không ai muốn ở lại lớp tốt à?”
Cái mặt đen nhẻm của Vương Tiếu cười hề hề: “Ai mà chả muốn ở lại lớp tốt, còn phải xem thành tích nữa chứ.”
“Vẫn chưa thi thì làm sao cậu biết nhất định không thể tốt?” Lâm Thiên Tây nói: “Đi về ôn tập đi!”
Tôn Khải đẩy Vương Tiếu ra rồi chen lên: “Đậu má anh Tây muốn ở lại trong lớp tốt thật à?”
Tiết Thịnh: “Thế này cũng quá có lý tưởng rồi.”
“Anh đệt mẹ nó không có lý tưởng gì hết, mà là nhất định phải ở lại.” Lâm Thiên Tây quay đầu nói: “Tất cả về đi thôi, anh đây đi tìm con đường khác để đi.”
Để lại ba đứa đứng đần thối nhìn nhau, không biết “con đường” mà cậu nói là đường gì.
Vương Tiếu ngờ nghệch nửa buổi trời mới lên tiếng: “Hình như tao nhìn ra rồi, anh Tây thật sự thay đổi.”
Lâm Thiên Tây dọc theo tường bao ngoài trường, thấy ven đường có người phát mấy tấm card nhỏ, trên vai người đi phát cắm một lá cờ, mặt cờ xanh lam in hàng chữ trắng: Cơ sở giáo dục XX, nhiều giáo viên có tiếng, lớp học phụ đạo 1-1, giúp ngưỡng cửa đạt điểm cao của các bạn không còn là mộng tưởng nữa.
Tên XX là bởi rìa lá cờ bị xoắn lại, không thấy rõ.
Trước kia Lâm Thiên Tây cũng từng thấy kiểu phát thẻ thế này, đều quanh quẩn ở trường học kế bên. Mà lại nói đến Lâm Thiên Tây của trước kia, người phát thẻ chỉ toàn vòng qua cậu mà đi, thoạt nhìn đã thấy cậu chẳng thể là một khách hàng có tiềm năng được.
Hôm nay thì đúng là cậu rồi!
Lâm Thiên Tây đi vài bước tới, đưa tay ra: “Cho tôi một tấm.”
Đối phương là một ông chú trung niên, đeo kính nhìn rất tri thức, thấy cậu chủ động xin thì hai tay dâng card lên: “Bạn học à cậu tới quá đúng lúc luôn, chúng ta đang có ưu đãi đấy, tham gia bây giờ là hời nhất.”
Lâm Thiên Tây liếc nhìn tấm card: “Có lớp dạy bù cho lớp mười một không?”
Ông chú nói: “Có có có.” vừa nói vừa chỉ ngón tay, “Trường học chúng tôi ở ngay đó mà, cậu tới đó báo tên đi, thẻ này có tên tôi, thầy giáo bên trong nhìn thấy sẽ giảm giá cho cậu.”
Lâm Thiên Tây nhét tấm card vào túi, đi về hướng nơi gã chỉ.
Ngón tay chỉ nom rất dễ dàng, nhưng lúc tới lại rất mất thời gian.
Sau đó cuối cùng Lâm Thiên Tây cũng nhìn thấy lá cờ giống với lá trên vai ông chú kia ở trong tòa nhà cũ rích như sắp tàn, đang tung bay lất phất bên cánh cửa sổ trên tầng nào đó, có lẽ là tầng năm.
Cậu cúi đầu đi vào, cũng chẳng có thang máy nên cậu phải leo lần lượt từng tầng thang bộ, tìm được đến nơi thì thấy cửa kính đối diện dán một tấm biển của cơ sở giáo dục nọ.
Kẻ đứng ngoài cửa cũng là một ông chú trung niên mập mạp, cũng đeo mắt kính giống vậy, trông còn tri thức hơn cả ông chú phát thẻ vừa nãy.
Vừa nhìn thấy Lâm Thiên Tây, ông chú mập lập tức nhiệt tình chào hỏi: “Bạn học à, tới báo tên hả?”
Lâm Thiên Tây lấy tấm card từ trong túi ra đưa cho gã: “Có dạy kèm lớp mười một không, cái loại mà hoàn thành cấp tốc trong 20 ngày ấy.”
Ông chú mập liếc mắt nhìn thẻ, trên mặt hiện lên ý cười hơn hớn rõ rệt, cặp mắt rất nhanh híp lại thành đường chỉ: “Thì ra là thầy Trương xuất sắc giới thiệu đến à, vậy thì chính là hội viên chính thức của chúng tôi rồi, đến đây đến đây, vào trong rồi nói.”
“….” Lần đầu tiên Lâm Thiên Tây được nghe thấy cách gọi thầy Trương xuất sắc này.
Nhìn dáng vẻ của thầy “Trương xuất sắc”, có lẽ mỗi ngày phải phát được đến tám trăm tấm card, hội viên chính thức của nhà bọn họ thật sự không ít.
Lâm Thiên Tây dằn xuống phỉ nhổ, đi vào theo.
Cửa kính bên ngoài trông rất trang trọng, mà bên trong lại chỉ có ba bốn ông chú đeo mắt kính, nom đều là phần tử trí thức, chẳng thấy có ma học sinh nào.
Ông chú mập dẫn Lâm Thiên Tây thẳng đến gian trong cùng, ngồi xuống sau bàn làm việc xong, tức thì sắc mặt đã trở nên nặng nề: “Bạn học à, tình huống này của cháu rất khó đó, lớp mười một cũng sắp hết năm học rồi, lại chỉ cần có hai mươi ngày cấp tốc, cái này thì…”
Lâm Thiên Tây nói: “Chẳng phải mấy người có thầy xuất sắc còn gì?”
“Có, chỉ là đắt hơn một chút ấy.” Chú mập cầm cái máy tính bên cạnh lên tính toán: “Học phí đặc biệt của bên chúng tôi rất cao, tôi tìm cho cháu một giáo viên tốt nhất, hai mươi ngày kèm cháu thành loại học sinh giỏi kinh người kia luôn, xem nào, tổng là một vạn tám, mà cháu là do thầy Trương xuất sắc giới thiệu đến, nên ưu đãi cho cháu chút, một vạn năm đi.”
Lâm Thiên Tây kéo cái ghế ở cạnh bàn rồi ngồi xuống: “Bao nhiêu cơ?”
“Một vạn năm đó.”
Lâm Thiên Tây quan sát xung quanh một vòng rồi nói: “Mấy người có ví dụ nào từng thành công rồi không? Cho tôi xem thử chút. Còn giáo viên sắp xếp cho tôi nữa, có chứng chỉ hành nghề không?”
Chú mập đáp: “Yên tâm đi bạn học, cái này còn lừa cháu được à?”
Lâm Thiên Tây chẳng muốn nói nhảm với gã, một vạn năm đối với cậu mà nói cmn là giá trên trời, thuận miệng báo giá là dâng tiền lên được luôn chắc? Cậu đứng lên: “Không lấy ra được thì dẹp.”
“Cháu đừng đi!” Chú mập kêu: “Nộp tiền đặt cọc trước đã!”
Ba ông chú đang ngồi bên ngoài từ nãy đột nhiên đứng dậy, đồng loạt đến trước cửa gian phòng này rồi đóng kín cửa lại.
Mấy ngày nay Lâm Thiên Tây đều chỉ nghĩ tới con đường ra, cực kỳ thật lòng thật dạ, ấy thế mà cuối cùng lại gặp phải một đám bịp bợm. Cậu tức đến nổ phổi, quay đầu cầm bình hoa trên bàn lên đập vỡ tan.
“Xoảng” một tiếng, cậu nắm một mảnh vỡ chỉ vào chú mập: “Mẹ nó ông nhìn thử xem tôi họ gì, họ ngu à?”
Chú mập nhìn cách ăn mặc rất phổ thông của cậu nên tưởng rằng cậu cũng chỉ là một học sinh bình thường thôi, ai dè lại vơ trúng phải một thằng nhóc hung dữ, bị dọa sợ đến mức mặt trắng bệch, không động đậy.
Lâm Thiên Tây cầm mảnh vỡ bước ra cửa, mấy gã cản bên ngoài cũng không dám lên tiếng, chỉ trơ mắt nhìn cậu đi mất.
“Đệt mẹ nó!” Trước khi đi chân cậu còn đạp lên cửa, tiện thể xé luôn tấm biển “cơ sở giáo dục” dán bên trên.
Trời trở tối, Dương Duệ từ gian tạp hóa đi đến phòng cách vách, phát hiện Lâm Thiên Tây đang ngồi phía sau bàn mạt chược.
“Đến đây lúc nào thế, sao lại tới chỗ anh làm bài tập rồi?”
Trước mặt Lâm Thiên Tây là tờ đề cậu nhận được ban sáng, cậu giắt bút trên tai, im lặng ngồi tại chỗ.
Dương Duệ nhìn đằng sau cậu, bảng phi tiêu treo trên tường cũng đã cắm đầy phi tiêu, lại quay ra nhìn cậu tiếp: “Thế nào, hôm nay tự cổ vũ [1] cũng vô ích hả?”
Lâm Thiên Tây: “Đậu má, hết xăng [2] cmnr.”
“Thảm thật.” Dương Duệ tỏ vẻ đồng tình.
[1] 加油 cổ vũ mà anh Dương nói ở đây còn có một nghĩa khác là đổ thêm xăng/dầu.
[2] Nên em Tây mới trả lời 油 là xăng đó, ý ẻm bảo là hết hơi mà ngồi tự cổ vũ cmnr =))))
Bên ngoài xuất hiện một chiếc xe chở đồ cũ, lái thẳng đến trước cửa tiệm mới đỗ lại.
Dương Duệ thấy người đàn ông từ trên xe xuống thì nói với Lâm Thiên Tây: “Lộ Phong tới đón anh rồi, anh đi đây.”
Lộ Phong vào cửa đã thấy Lâm Thiên Tây đang ngồi: “Nhóc con cậu ở chỗ này à.”
Lâm Thiên Tây ngẩng lên.
Lộ Phong cạo đầu kiểu đứng[3], mặc một áo ba lỗ màu đen giống Dương Duệ, một bên cánh tay xăm hình thần Thanh Long [4] to tướng, má trái còn có một vết sẹo nhìn rất đáng sợ. Hắn quan sát cách ăn mặc cùng kiểu tóc của Lâm Thiên Tây rồi nói: “Lâu lắm không gặp cậu, đến dáng vẻ cũng thay đổi rồi.”
“Không gặp được em,” Lâm Thiên Tây đáp: “Tại em học ngoan mà.”
Lộ Phong nhìn thoáng qua bài thi trước mặt cậu: “Học ngoan có đơn giản như thế không?”
Lâm Thiên Tây không lên tiếng.
[3] 剃站桩头 Độu moắ tôi search lòi trĩ không ra cái kiểu tóc của ổng =)))) Chả biết có phải nhầm lẫn ở từ nào không mà khôm search được. Có thể là kiểu nài nài =)))
[4] Thần Thanh Long là linh vật đứng đầu trong Tứ tượng, mang biểu tượng hình Rồng màu xanh với sức mạnh và sự uy nghiêm thống lĩnh bầu trời; biểu tượng cho sự may mắn và thịnh vượng.
“Đi thôi.” Dương Duệ giục Lộ Phong, móc chìa khóa ném lên bàn mạt chược: “Hôm khác anh sắp xếp cho cậu một cái giường tốt ngủ chỗ này, trông cậu với nhóc cool guy giống muốn ở lại đây luôn lắm.”
Lộ Phong ra ngoài khởi động xe, hai người cùng rời đi rồi.
Lâm Thiên Tây nghe lời này của anh xong thì lại nghĩ đến Tôn Thành.
Cậu nhìn bài thi, nhớ tới một đường kẻ đơn giản nhẹ nhàng lần trước, và cả tiếng thán phục “Ồ” kia của Từ Tiến khi phát hiện cậu làm đúng.
Chương Hiểu Giang nói nửa buổi trời mà cậu nghe chẳng tiếp thu được gì, còn người nọ chỉ dùng tay kẻ thêm một đường đã giúp cậu giải được bài, chênh lệch giữa người và người quả thực quá lớn.
“Đệt mẹ, cậu ấy thật sự sẽ…” Lâm Thiên Tây gãi gãi tóc, trong đầu đều là hình ảnh ngày đó Tôn Thành đứng ở đây thuận miệng nói mấy câu giảng đề cho cậu.
Học ngoan nào có đơn giản như vậy, nhưng cậu làm gì còn đường lui nữa.
Đường cũ không thể đi, anh em lại không có, không học ngoan đến cả mẹ ruột cũng ghét bỏ, trước mặt cậu chỉ còn con đường này thôi, cho dù là ngõ cụt cũng phải sống chết bò ra.
Lâm Thiên Tây lau mặt, quay sang gian phòng không một bóng người thở ra một hơi, tự nhủ: “Mình phải thử bằng mọi giá.”
Buổi sáng ngày hôm sau, Tôn Thành vẫn như thường lệ, tiếng chuông kết thúc giờ tự đọc vang lên rồi mới đặt chân đến trường học.
Vào trong cổng, bước dọc theo con đường tòa giảng dạy, tai chợt nghe được tiếng: “Lại đây.”
Hắn nghiêng đầu, đưa tầm mắt đến góc tường bao, xách cặp đi tới, sau đó nhìn thấy Lâm Thiên Tây ngồi trên tường bao đằng kia, trong miệng đang ngậm điếu thuốc.
Tôn Thành nhìn cậu: “Chặn đường tôi à?”
“Đúng.” Lâm Thiên Tây leo cao như thế dĩ nhiên là để chặn đường hắn, đã ngồi chờ nửa tiếng rồi.
Tôn Thành vận động cổ tay, cho rằng vẫn là chuyện ngày hôm qua: “Còn muốn tới một lần nữa?”
Lâm Thiên Tây không lên tiếng, miệng nhả khói rồi dập thuốc ném đi, dưới chân cậu có mấy mẩu thuốc nằm trong bụi cỏ, đều là đống vừa nãy cậu ngồi chỗ này hút, cũng đã lâu rồi cậu chưa hút thuốc lại.
Cậu chống tay, nhảy từ trên tường xuống, vỗ vỗ đôi cái trên người xua đi mùi khói thuốc; sau đó ngẩng đầu lên nhìn Tôn Thành, nhìn đến bốn năm giây mới đột ngột mở miệng: “Tôi vẫn không quên được cảm giác ngày đó.”
Lông mày rạch một đường của Tôn Thành hơi nhướng, nhìn biểu cảm cậu không giống như đang đùa giỡn.
Lâm Thiên Tây nói tiếp: “Giảng đề cho tôi đi.”
1