Học Bá Dưỡng Vợ Ngọt Ngào

Chương 4: Sao không có hai người nhỉ?



Mã Bình Xuyên cầm danh sách thành tích gõ lên đầu Lý Thành Công hai cái, lực rất lớn làm người trong phòng yên lặng trở lại.

Ông tiếp tục đọc thứ tự.

“Vương húc, thứ tự lớp 66, thứ tự khối 827.”

……

“Tần Viễn, thứ tự lớp 51, thứ tự khối 678.” Đọc đến đây, ông hung hăng trừng mắt nhìn Tần Viễn một cái, có chút sợ không hận đủ hận.

Ở lớp này mấy học sing có gia thế, cha của Chân Minh Châu làm bác sĩ, nhà Từ Mộng Trạch làm xât dựng, tổ tông Lý Thành Công kinh doanh thực phẩm món tráng miễn, chỉ có mình Tần Viễn, cha là người có ảng hưởng rất lớn trong thành phố vì vậy, anh ở nhóm người này có chút uy tín, lại hư như vậy.

“Tống Tương Tương, xếp lớp thứ 30, xếp khối thứ 439.” Nghĩ một lúc ánh mắt nhìn xuống chỗ ngồi, lại cất giọng, “Tống Tương Tương hôm nay không tới sao?”

“Rới rồi, tiết đầu còn ở đây.” Không biết ai nói theo một câu, Mã Bình Xuyên nhíu mày nghe được tiếng từ cửa phòng học, “Báo cáo.”

“Vào đi.” Ông liếc mắt nhìn người tới, giọng không vui, “Xuống phía sau đứng đi.”

Tống Tương Tương cười cười, cũng đi đến phía sau, đẩy Từ Mộng Trạch ra, đứng gần Chân Minh Châu.

Chân Minh Châu nhẹ giọng hỏi: “Sóng Lớn cậu làm gì vậy?”

Tống Tương Tương lớn hơn Chân Minh Châu một tuổi, dáng người phát triển rất tốt, trước sau rõ ràng, vì ngực rất lớn, cũng không biết tại sao có biệt hiệu là Sóng Lớn, hàng ngày cô ấy không cho người khác gọi, nhưng mà Chân Minh Châu là ngoại lệ, ai bảo người ta quan hệ tốt đâu.

Tống Tương Tương cũng nhẹ giọng: “Dì cả đến, rất mạnh.”

“Chân Minh Châu, Tống Tương Tương, ai cha các em đứng nói chuyện với nhau!” Trên bục giảng Mã Bình Xuyên lại mắng một tiếng, ngăn hai người đang nói nhỏ với nhau.

Tống Tương Tương thở dài đứng bên cạnh Từ Mộng Trạch.

Mã Bình Xuyên bất mãn thu hồi tầm mắt, tiếp tục cúi mắt đọc thứ tự.

“Từ Mộng Trạch, xếp lớp thứ 13, xếp khối thứ 333.”

“Trương Lôi, xếp lớp thứ 12, xếp khối thứ 325.”

“An Oánh, xếp lớp thứ 11, xếp khối thứ 317.”

“……”

“Vương Viện, xếp lớp thứ 7, xếp khối thứ 61.”

“Mẹ nói, không có mình sao!” Thất thần nghe xong nửa ngày, Chân Minh Châu đột nhiên phát hiện không có cô, ngạc nhiên chửi bậy một câu.

Bên cạnh, Tần Viễn lạnh lạnh nói: “Cũng không có Hai Mập, sao không có hai người nhỉ.”

Hai Mập là biệt danh của Lý Thành Công.

Giờ phút này, ánh mắt Chân Minh Châu đối diện với anh mắt khiếp sợ của Lý Thành Công trên bục giảng, rồi sau đó, hai người cùng nhau nhìn về phía người còn lại chưa được đọc tên—— Nhạc Linh San.

Mã Bình Xuyên đọc đến cuối cùng, mắt ông nhìn Chân Minh Châu, đầy ẩn ý, chậm giọng nói: “Chân Minh Châu, xếp lớp thứ 3, xếp khối thứ 157.”

“Mình đó.”

“Phốc, ha ha ha!”

“Chân Minh Châu lên hai trăm bậc.”

Sau sóng gió Chân Minh Châu vượt hai trăm bậc, nghe thấy Mã Bình Xuyên lại đầy ẩn ý nói: “Lý Thành Công, xếp lớp thứ 2, xếp khối thứ 97.”

“Phút!” Trên bục giảng Lý Thành Công nháy mắt bật cười.

Phía dưới một đám người nhìn anh, dáng vẻ muốn cười nhưng phải nhịn.

Mã Bình Xuyên đóng danh sách thành tích lại, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của Nhạc Linh San, lộ ra nụ cười đầu tiên: “Nhạc Linh San, xếp lớp thứ nhất, xếp khối thứ 57.”

“Oa!”

“57 đó.”

“Chân nhân bất lộ tướng.”

Cả phòng học vang lên tiếng bàn tán, ánh mắt mọi người dừng trên bóng lưng thẳng tắp của Nhạc Linh San, bao gồm đám người Chân Minh Châu.

Nhạc Linh San là học sinh xếp lớp, trên núi tới, bởi vì tên từ 《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》 mà con người rất tốt, nên rất dễ thân. Chân Minh Châu lớn như vậy, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy người mặc quần áo vá, đặc biệt người này còn màn khuôn mặt không hiền lành gì.

Nói về thi cử cô rất ít gian lận, nhưng lần này đi lên cùng Lý Thành Công, Lý Thành Công người này có chút thật thà, nói không là không, còn thích sao, lúc thu anh ngồi trước Nhạc Linh San. Còn nói với anh: Cô gái kia trời tối như vậy còn ngồi ở sân thể dục đọc sách, tinh thần chịu khổ rất tốt, nhất định học tập cực kỳ tốt.

Bài thi Lý Thành Công nghiêm túc chép đáp án của Nhạc Linh San, đồng thời, những đáp án không đâu ném cho Chân Minh Châu.

Sao bọn họ biết được, cô gái này học tốt như vậy!

Sớm biết chép một nửa là được, cũng không đến mức trở thành tiêu điểm của lớp.

Tuy Chân Minh Châu không tim không phổi nhưng cũng luống cuống, cô thu hồi tầm mắt, giơ tay lên sờ mũi, có chút không biết làm gì.

Tần Viễn rũ mắt thấy dáng vẻ này của cô, không nhịn được cười nói: “Thứ 3 đó, mời khách đi.”

“Ăn phân không?”

Tần Viễn vui vẻ, nhướng mày hỏi: “Cậu mời sao?”

Chân Minh Châu: “……”

Não cô bản lĩnh quá lớn, nghe vậy cả người đều không ổn, chậm rì rì ngẩng đầu nhìn anh, nhân tiện giơ chân đá một cái: “Ghê chết được.”

Tần Viễn ăn một đá, nghe thấy trên bục giảng Mã Bình Xuyên hắng giọng, giọng điệu đứng đắn nói: “Lúc này có hai bạn học thành tích vượt qua dự kiến, thật không tồi.” Ông nhìn chằm chằm Chân Minh Châu, lại nói, “Các em có thể đạt được thành tích này, bản thân là chủ nhiệm lớp tôi cũng vui. Tuy nhiên có giáo viên nghi ngờ hai em gian lận, nhưng tôi cảm thấy, ít nhất tin tưởng hai em một lần. Lần sau tiếp tục cố gắng, tranh thủ giữ gìn.”

Chân Minh Châu + Lý Thành Công: “……”

Chuông tan học vang lên, Mã Bình Xuyên đi trước, trong phòng học phát ra tiếng cười to.

“Chân Chân và Hai Mập đúng là trâu đó.”

“Bản thân là chủ nhiệm tôi rất vui, ha ha ha ha ha!”

“Lần sau tiếp tục cố gắng, tranh thủ giữ gìn!”

Chân Minh Châu cầm hai quyển sách trên bàn ném về phía nam sinh đang cưới, đặt mông ngồi vào vị trí, quay đầu hỏi Tống Tương Tương bên cạnh: “Ông Mã này giọng điệu kỳ quái thế là có ý gì?!”

Tống Tương Tương ghé vào bàn, vô lực nói: “Biến tướng khích lệ bái.” Cô ấy nói xong bĩu môi nhìn Chân Minh Châu, Lý Thành Công đến trước mặt Nhạc Linh San cười trả lời.

Chân Minh Châu thu hồi tầm mắt, rất bất mãn: “Rõ ràng là kịch bản của chúng ta, tâm cơ đúng là sâu thật.”

*

Bàn thứ hất.

Lý Thành Công chổng mông, một tay chống trên bàn, dáng người anh hơi béo, cánh tay để trên bàn có vẻ nhỏ, chọc Nhạc Linh San đang ngồi nghiêm túc.

Lý Thành Công không phát hiện chính cô gái không khỏe, híp mắt, dùng giọng hiền lành thân thiết nhất nói: “Cảm ơn cậu nha.”

Hơi thở suýt chút nữa phả vào mặt, sắc mặt Nhạc Linh San xấu hổ: “Không cần khách khí.”

Tháng 9 ở An Thành còn rất nóng, cô mặc đồng phục còn mới tinh, cổ áo đồng phục màu xanh nước biển trên cổ cô, cùng khuôn mặ nhỏ, lộ ra khí chất ngại ngùng, Lý Thành Công đột nhiên phát hiện, học sinh xếp lớp này nhìn rất thuận mắt.

Anh mím môi, nuốt nước miếng cười hắc hắc: “Nhà tôi làm món tráng miệng, rất nhiều cửa hàng lâu năm, được Từ Hi thái hậu khen đó, ngày mai mình mang cho cậu một hộp được không.”

“Không…… Không cần.”

“Ăn rất ngon.”

“Cảm ơn, thật sự không cần.” Nhạc Linh San rất nhanh muốn khóc.

Lý Thành Công thở dài tiếc nuối nói, muốn chạy nhưng có chút không muốn đi, tìm lời hỏi một chút: “Sao ba mẹ cậu lại đặt tên cho cậu như vậy?”

Nhạc Linh San ngước mắt nhìn anh một cái, cẩn thận nói: “Cha mình thích xem 《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》.”

“Mình đoán đúng mà!” Lý Thành Công còn muốn nói gì, bên ngoài vang lên tiếng chuông, anh tiếc nuối trở về chỗ của mình.

Nhạc Linh San bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm, mở sách giáo khoa ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.