Bài học hôm nay dường như kéo dài vô tận.
Lục Khuynh nhìn sách giáo khoa trên bàn, chữ trên đó không nhiều lắm, lúc viết ngay ngắn khi viết ngoáy nên dễ dàng phát hiện người viết không mấy tập trung.
“Lục Khuynh.” Phương Hoài Lương đứng trên bục giảng nhỏ giọng gọi cậu.
Lục Khuynh ngẩng đầu nhận ra Phương Hoài Lương đang nhìn mình, các bạn trong lớp cũng ngoảnh đầu ngó cậu.
“Tập trung nghe giảng.” Phương Hoài Lương nhắc nhở.
Lục Khuynh gật đầu chuyển sự chú ý vào bài học, nhưng vẫn không kìm được liếc qua một góc màu đen ngoài cửa sổ lớp.
Đó là nơi Tề Nhiên đang dựa vào.
Tề Nhiên mặc áo lông đen, vuốt tóc lên. Lúc này thầy giáo còn bận nói lia lịa trên bục giảng, Tề Nhiên dựa vào tường bên ngoài lớp học, đếm từng giây từng phút.
“Reng——”
Tiếng chuông tan học vang lên, cậu ngó ra ngoài cửa sổ nhưng chẳng còn thấy gì nữa.
Phương Hoài Lương giao bài tập cuối tuần xong liền rời đi, bạn học xung quanh vơi dần, cậu vẫy tay chào “Tạm biệt.” với Vương Chi Hạo, còn mình ngồi yên tại chỗ.
Chờ người đi gần hết, Lục Khuynh mới từ từ cất từng quyển sách vào cặp, theo chiếc cặp dần phồng lên, tiếng bước chân của Tề Nhiên cũng ngày càng tới gần.
Lục Khuynh ngẩng đầu, mặt mày Tề Nhiên đượm ý cười nhìn cậu, vươn tay giúp cậu kéo khoá rồi nhấc cặp lên.
“Không còn ai rồi, đi thôi.” Tề Nhiên vừa nói vừa bước ra ngoài cửa lớp.
Lục Khuynh cũng không giành cặp lại, cứ thế theo chân Tề Nhiên.
Người này thật sự càng lúc càng to gan, ngay cả đồng phục học sinh cũng không thèm mặc.
Cậu thầm nghĩ, Tề Nhiên đi trước từ từ thả chậm bước chân, khắc sau cậu cảm giác có thứ gì đó chạm vào tay mình.
Xúc cảm vô cùng quen thuộc, cậu ngây người trong chốc lát, ngón tay được người ta nhẹ nhàng nắm chặt.
Cái nắm rất khẽ, cậu có thể dễ dàng tránh thoát.
Nhưng Lục Khuynh không trốn mà nhẹ nhàng nắm lại.
Dưới trời đông giá rét, bóng đêm dày đặc bao phủ xung quanh, gió lạnh trong không khí ăn mòn làn da, nhưng chỗ nắm chặt tỏa hơi nóng hừng hực.
Tề Nhiên chầm chậm dắt cậu bước đến cổng trường.
Vừa ra khỏi cổng, chợt trông thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng ở ven đường.
Tề Nhiên chỉ về chỗ đó giải thích: “Trời quá lạnh nên anh mượn xe của Phương Hoài Lương.”
Lục Khuynh gật đầu, tránh tay hắn rồi ngồi lên xe.
Trong xe có hương bạc hà quen thuộc như lần đầu ngồi, Tề Nhiên vừa lên xe liền bật ngay máy sưởi, cậu nghe thấy âm thanh nho nhỏ của máy điều hòa không khí.
“Lạnh không em?” Giọng nói truyền đến từ bên cạnh.
Lục Khuynh lắc đầu: “Vẫn ổn.”
Tề Nhiên không lên tiếng, xoay mặt Lục Khuynh qua.
Cảm giác nhẵn nhụi nhưng lạnh lẽo.
Tề Nhiên nhăn mày, chà xát tay lên mặt Lục Khuynh khiến mặt cậu nhóc bị hắn vò đến biến hình, miệng chu chu lên, trông cực đáng yêu.
Tề Nhiên chẳng kìm được nhếch miệng, cảm thấy gò má trong tay dần ấm áp mới dựa sát vào thơm lên khóe miệng cậu.
Hôn xong hắn lập tức mở miệng hỏi: “Muốn uống trà sữa không?”
Lục Khuynh rõ ràng sửng sốt một hồi, chưa kịp thẹn thùng đã nghi ngờ cất tiếng: “Hả?”
“Không phải mấy bạn nhỏ như em đều thích uống trà sữa sao?” Tề Nhiên cười xoa mặt cậu, “Muốn uống không?”
Lục Khuynh nhớ tới lúc đạp xe về nhà, thường thấy mấy bạn học sinh cùng trường vây quanh quán trà sữa, có khi còn đứng xếp thành một hàng dài để chờ mua.
Đúng là cậu chưa từng mua, một là không muốn xếp hàng, hai là không có hứng thú.
Nhưng khi nhìn ánh mắt nóng rực của Tề Nhiên, bên trong loé sáng khiến cậu mất tự chủ gật đầu cái rụp.
Tề Nhiên cười sờ đầu cậu, liếc ra ngoài cửa xe nói câu: “Ở trên xe chờ anh.” Sau đó xuống xe đi tới quán trà sữa đối diện.
Lục Khuynh nhìn hắn qua ô cửa sổ, lúc này là giờ cao điểm tan ca tan học, cửa quán trà sữa gần trường bị nhiều người vây chật kín.
Chắc vì phần đông đều mặc đồng phục học sinh cấp ba như Lục Khuynh, nên một người đàn ông cao lớn trưởng thành giống Tề Nhiên lọt vào giữa trông có vẻ lạc lõng lạ kỳ.
Ánh mắt cậu cong như vầng trăng non, từ từ quay đầu lại.
Chẳng bao lâu sau cửa bên cạnh xe mở ra, Tề Nhiên mang theo một thân khí lạnh ùa vào, nâng trà sữa chạm lên mặt Lục Khuynh.
Nhiệt độ bất chợt khiến cậu run cầm cập, đến khi hoàn hồn, Tề Nhiên đã nhét trà sữa vào tay cậu rồi.
Tề Nhiên: “Nếm thử xem có ngon hay không.”
Lục Khuynh ngơ ngác nhìn trà sữa trong tay, nhiệt độ ấm áp xuyên qua ly nhựa truyền tới lòng bàn tay, khiến lòng cậu khẽ dao động.
Cậu cúi đầu uống một hớp nhỏ.
Chất lỏng đậm đà chảy xuống cổ họng, nhất thời toàn bộ khoang miệng được bao trùm bởi loại cảm giác mang tên ngọt ngào, rồi từ từ lan ra toàn thân, có chút tê dại.
Trà sữa khác xa so với sự tưởng tượng của cậu, uống ngon bất ngờ mà như được chữa lành.
Tề Nhiên nhếch môi cười, thấy Lục Khuynh bởi vì thoải mái mà nheo nheo đôi mắt thì biết mình cược thắng rồi.
Bạn nhỏ rất thích uống trà sữa, hơn nữa là loại mười phần đường kia.
“Uống ngon chứ?” Tề Nhiên hỏi.
Lục Khuynh gật đầu: “Ngon lắm ạ.”
Tề Nhiên cười không đáp, xem Lục Khuynh chăm chú uống trà sữa rồi khởi động xe.
Hắn định hỏi: “Muốn đi đâu ăn đây?”, Lục Khuynh chợt mở miệng: “Em mời anh ăn tối nhé.”
Cũng đâu thể để Tề Nhiên mời cậu mãi được, dù sao cũng phải thay phiên nhau mời.
Nhưng suy nghĩ của Lục Khuynh dễ dàng bị Tề Nhiên đoán trúng phóc, phía trước đợi đèn đỏ, Tề Nhiên dừng xe, vài lần liếc nhìn thiếu niên bên cạnh.
“Được đó.” Tề Nhiên nghĩ ngợi chốc lát, “Em mời anh ăn gì?”
Lục Khuynh nghiêng đầu hồi lâu, chợt nhận ra trong đầu mình dường như chẳng biết chỗ nào ngon cả.
“Nếu không,” Tề Nhiên lại nói, “Anh mời khách, em trả tiền, được không?”
Có vẻ khá tốt, một công đôi việc.
Mặc dù là một buổi tối trời đông giá rét nhưng trung tâm thành phố vô cùng nhộn nhịp, Tề Nhiên chậm rãi lái xe trên con phố chen chúc, quanh co vòng vèo cuối cùng cũng dừng lại trước một quán lẩu trông rất niềm nở.
Quán lẩu trang trí theo hơi hướng màu đỏ cổ điển, mang phong cách lẩu lâu đời của Trùng Khánh, Lục Khuynh vừa bước vào liền bị luồng gió nóng xộc thẳng vào mặt khiến cậu trở tay không kịp.
Sau đó cậu ngửi thấy mùi lẩu nồng nặc.
Tề Nhiên đi trước cậu, nói gì đó với nhân viên phục vụ rồi dẫn cậu đến vị trí trong góc gần cửa sổ.
Vị trí rất đẹp, tầm nhìn trống trải lại có không gian riêng tư nhất định.
Bọn họ ngồi xuống, Tề Nhiên tuỳ ý lật thực đơn nhưng chưa vội đặt món, hắn xoay cây bút trong tay nhìn Lục Khuynh ngồi đối diện, trong mắt lộ vẻ thích thú.
Cậu nhóc trước mặt chẳng hề phát hiện, còn thẳng lưng muốn nhìn thực đơn.
Tay Tề Nhiên đột ngột che trên thực đơn, ngăn cản tầm mắt của Lục Khuynh, cúi người dựa sát vào cậu đặt câu hỏi: “Thật sự muốn trả tiền hửm?”
Lục Khuynh run run gật đầu.
Tề Nhiên cũng gật theo, dời tay che thực đơn đi, hỏi lại lần nữa: “Em xác định?”
“Vâng.” Lục Khuynh ngó giá cả trên thực đơn nhưng vẫn kiên định gật đầu.
“Vậy anh đặt nhé?”
“Ừm.”
Tề Nhiên chẳng hỏi tiếp nữa, cúi đầu chọn mấy món ăn đặc sắc rồi chuyển thực đơn qua cho Lục Khuynh xem thử, cậu chọn thêm set thịt dê.
Chờ Lục Khuynh giao thực đơn xong, cậu tiện tay lấy ly nước đặt bên cạnh lên uống.
Cậu ngẩn người trong chốc lát, định bảo sao có nước ở đây? Khi ngẩng đầu, bỗng trông thấy Tề Nhiên đang rót nước vào ly của hắn.
Nhận ra Lục Khuynh nhìn mình, Tề Nhiên cong mắt hỏi: “Muốn mời anh ăn cơm đến vậy à?”
Lục Khuynh chớp mắt vài cái, tiếp tục uống nước: “Có qua có lại.”
Tề Nhiên không nói chuyện, ý cười nơi khóe mắt truyền thẳng đến đáy lòng, cứ thế không biết xấu hổ nhìn chòng chọc vào Lục Khuynh.
May mà ăn lẩu, đặt món chưa bao lâu thì các món ăn của họ được mang lên gần hết, mặn ngọt chua cay đủ mọi màu sắc, bày đầy ra bàn.
Tề Nhiên bưng đĩa thịt dê đổ vào cả hai bên nước dùng lẩu cay và không cay*.
hoc-ba-cao-lanh-la-quy-lam-nung-27-0
Ngoại trừ mấy lần trước Tề Nhiên nửa ép buộc kiểm tra Lục Khuynh có ăn cơm đầy đủ không thì đêm nay chính là “bữa ăn cùng nhau” đầu tiên về mặt ý nghĩa của bọn họ.
Mà nhờ đồ ăn tối thường ngày của Lục Khuynh, Tề Nhiên mới rõ ràng phát giác cậu rất thích ăn cay.
Quả nhiên, Lục Khuynh bỏ chút khoai tây vào phần nước lẩu cay, rồi gắp miếng thịt dê cho vào miệng.
Đôi mắt him híp, quai hàm phình lên.
Bạn nhỏ không chỉ thích ăn ngọt, còn thích ăn cay nữa.
Tề Nhiên nén ý cười nơi khóe miệng, lùa vài miếng thịt dê bỏ vào bát Lục Khuynh, nhìn gò má phúng phính của cậu, tìm chủ đề: “Hôm nay học hành thế nào?”
Lục Khuynh liếc bát thịt đầy ụ của mình, vừa nhai vừa đáp: “… Tốt ạ.”
“Thật à?” Tề Nhiên hỏi, gắp cho cậu miếng khoai tây, “Lúc đứng ở cửa anh có nghe Phương Hoài Lương gọi tên em.”
Lục Khuynh ngừng nhai, nghển cổ nhìn người đối diện.
Mặt Tề Nhiên bị hơi nóng bốc lên từ nồi lẩu làm cho mơ hồ nên chẳng thấy rõ lắm, nhưng cậu vẫn cảm nhận được đuôi mắt và nụ cười vô cùng dịu dàng của đối phương.
Tề Nhiên: “Em ngẩn người trong lớp phải không?”
Như bị người ta chọc trúng chỗ nào, Lục Khuynh do dự bảo: “Em không có…”
Suy nghĩ một hồi lại nói: “Chỉ hôm nay thôi.”
“Sao lại ngẩn người?” Tiếng Tề Nhiên nhỏ dần, nhưng rõ ràng truyền vào tai cậu trong không gian quán ầm ĩ này.
Lục Khuynh giật khóe miệng, sau đó nhận ra có gì đó đụng vào chân mình.
Cậu nghi ngờ ngó xuống thấy chân Tề Nhiên đang nhấc lên, đôi giày da hơi nghiêng, nhẹ nhàng cọ lòng bàn chân cậu.
Ánh mắt Lục Khuynh lấp lóe dời chân đi.
“Không phải do anh chứ?” Tề Nhiên cất lời.
Lục Khuynh ngạc nhiên phát hiện giọng nói của người kia chợt xa chợt gần, trong bầu không khí ấm áp có loại hương vị khác lạ.
Cậu lắc đầu, cầm đũa xiên một lát khoai tây nhét vào miệng Tề Nhiên.
“Lúc ăn không được nói.” Cậu học theo giọng điệu mà Tề Nhiên thường nói với mình.
Tề Nhiên ngồi đối diện không khỏi nở nụ cười, miệng nhai khoai tây, duỗi cặp chân dưới bàn hòng ngăn cản bàn chân phải muốn chạy trốn của Lục Khuynh.
“Học anh hửm?” Hắn nói, “Dạy anh làm cái gì nào?”
“Ừm.” Lục Khuynh gật gù, “Ai bảo anh mỗi ngày đều dạy dỗ em.”
Nói xong giẫm nhẹ lên giày Tề Nhiên ở dưới bàn.
Tề Nhiên cảm nhận động tác nhỏ của cậu, âm thầm vui mừng vì hôm nay đi giày da đen, nếu không có lẽ đã lưu lại dấu giày rồi.
Hắn từ từ cởi giày dưới chân Lục Khuynh, đôi mắt đảo một vòng quanh mặt cậu, hai chân hướng về phía trung tâm, nhẹ nhàng kẹp chân Lục Khuynh vào giữa.
“Ấy, bạn nhỏ Lục Khuynh à,” Tề Nhiên cũng nhét một miếng khoai tây vào miệng cậu, “Em đừng oan uổng anh mà, anh nào có dạy dỗ em mỗi ngày cơ chứ?”
“À…” Lục Khuynh đặt đũa xuống, bắt đầu đếm từng ngón tay, “Không cho em nói tục, bắt em mặc quần thu, còn muốn giám sát việc ăn uống của em…”
Tề Nhiên ngắt lời cậu: “Em cho rằng anh đang dạy dỗ em?”
Lục Khuynh lộ ra vẻ mặt “Đương nhiên”, “Chứ không thì sao?”
Tề Nhiên nhìn cậu nửa ngày chẳng lên tiếng, biểu cảm trên mặt khá chi là phong phú, lúc mỉm cười lúc cau mày, sau lại đưa mắt liếc nhìn những bàn khách khác trong sảnh, đảo mắt hết vòng này đến vòng khác.
Sau đó đột nhiên tới gần Lục Khuynh đang sững sờ, chậm rãi mở miệng: “Sợ em vẫn chưa biết thứ gọi là dạy dỗ thật sự.”
Loại mà có thể dạy em tới khóc kia kìa.
Hắn chẳng kịp thốt câu nói này, bởi vì thiếu niên bất chợt rút một chân dưới bàn rồi đạp lên giày hắn, lần sau còn mạnh hơn lần trước.
Tề Nhiên khẽ cau mày nhìn nụ cười khẩy của Lục Khuynh, thoải mái ngả người lên ghế ngồi, cũng chẳng thèm thu lại chiếc giày bị Lục Khuynh giẫm, trái lại duỗi chân kia về phía trước móc vào gót chân Lục Khuynh.
Hắn tiến tới một chút, mũi giày chậm rãi dời lên theo gót chân, không ngừng xoa loạn bắp chân Lục Khuynh.
Bắp chân Lục Khuynh run rẩy theo phản xạ, buông chân đạp giày hắn ra.
Ngay sau đó, cái giò heo này lập tức vồ lấy, chen vào giữa hai chân Lục Khuynh.
Tay cầm đũa cứng đờ, tiếng ồn ào xung quanh vô cùng lớn, nhưng cảm giác Tề Nhiên cọ trên chân cậu lại rõ ràng như thế.
Mặt cậu hơi ửng hồng, đạp mạnh cái chân đang chen vào giữa kia, ngẩng đầu trừng hắn.
Gương mặt Tề Nhiên đầy vẻ vô tội, đôi mắt chan chứa ý cười nhìn cậu, như thể đang bao dung một bạn nhỏ nghịch ngợm đùa giỡn.
Lục Khuynh lập tức dời tầm mắt, nhìn ngọn đèn chân không phát sáng trên đỉnh đầu, Tề Nhiên đã dừng động tác dưới bàn, cậu dựa lưng vào ghế sô pha nhẹ nhàng hô hấp, sau đó đưa chân tới gần.
Cũng cẩn thận dụi lên chân Tề Nhiên.
Tề Nhiên phản ứng rất mau kẹ, liên tục dây dưa quấn quýt, Lục Khuynh bị hắn dẫn dắt, thỉnh thoảng còn rơi hai chân xuống nhưng thường bị mắc kẹt giữa không trung một cách khó hiểu.
Tề Nhiên vững vàng cố định chân cậu, cậu muốn thoát cũng không được.
Cảm giác ma sát trên chân càng lúc càng tê dại, từ sợi tổng hợp dần lan tràn khắp toàn thân, Lục Khuynh vừa uống ngụm nước nhỏ vừa thở hổn hển, giờ cũng chẳng biết ai đang cọ ai.
Những vị khách tới lui xung quanh, tiếng ồn ào nối tiếp, đèn neon nhấp nháy ngoài cửa kính, mọi người đều đang tập trung vào chuyện của mình.
Chẳng ai chú ý đến góc này.
Cuối cùng Lục Khuynh cũng bôi xong, đương chuẩn bị đậy nắp thuốc mỡ thì Tề Nhiên chống người dậy, lấy thuốc mỡ trong tay cậu, nói: “Còn vết thương trên đùi em nữa, kéo ống quần lên đi.”
Lục Khuynh cong đầu gối: “Chân của em không sao cả.”
“Lại gạt anh hửm?” Tề Nhiên liếc cậu rồi nắm mắt cá chân của cậu, “Anh thấy gã đá vào chân em.”
Dứt lời cũng mặc kệ sự chống cự của Lục Khuynh, một tay hắn giữ chặt mu bàn chân, tay kia vén ống quần cậu.
Đồng phục của Lục Khuynh được làm bằng vải cotton nên vô cùng rộng rãi, dễ dàng xốc lên, Tề Nhiên dứt khoát kéo lên tận đùi.
Một mảnh sắc trắng đập vào mi mắt.
“Ấy thế mà không mặc quần thu?” Tề Nhiên nhíu mày, buông tay ra.
Lục Khuynh thu chân về, “Không muốn mặc.”
“Ối,” Tề Nhiên vờ thán phục, “Gánh nặng thần tượng của bạn nhỏ nặng quá ta.”
Lục Khuynh rầu rĩ mở miệng: “Chỉ là không muốn thôi.”
Nói xong đá Tề Nhiên một cước.
Tề Nhiên vươn tay giữ mắt cá chân cậu, ấn mạnh cái chân đang quẫy đạp lung tung lên đùi mình, rồi bóp thuốc mỡ bôi lên đùi cậu.
Bắp chân Lục Khuynh trắng nõn thon dài nhưng lại bị vết bầm tím bao trùm, Tề Nhiên cảm thấy nhói đau trong lòng, tay hắn chậm rãi xoa để thuốc dễ hòa tan, sau đó cúi đầu thổi nhẹ vào đùi Lục Khuynh, muốn giảm bớt cơn đau cậu phải chịu.
Thật ra chẳng đau chút nào, động tác của Tề Nhiên vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn, ánh mắt cực kỳ chuyên chú dán vào bắp chân cậu, khiến cậu cảm thấy toàn thân đều trở nên xốp mềm, tay cũng không biết nên đặt ở đâu.
Thế là sau khi Tề Nhiên xoa xong, cậu giành thuốc mỡ từ chỗ hắn, lúng túng mở miệng: “Em cũng bôi giúp anh nha.”
Tề Nhiên ngẩng đầu ngó cậu, khóe miệng cong cong: “Chân anh không bị thương.”
Ngẫm nghĩ hồi lâu chêm lời: “Nếu không em giúp anh bôi ở bụng đi.”
Tề Nhiên nhích người ra một chốc, vết máu ứ đọng trên bụng cứ thế phô bày.
Hắn tập thể dục quanh năm nên tám múi cơ bụng màu lúa mì vô cùng săn chắc, nhưng giờ có thể thấy rõ một mảng xanh tím.
Lục Khuynh nhíu mày rồi gật đầu, sau đó nặn thuốc mỡ ra tay xoa lên bụng Tề Nhiên.
Tay Tề Nhiên vẫn đang khẽ chạm vào bắp chân cậu, còn tay cậu đang đặt lên bụng Tề Nhiên, cậu xoa nhẹ vài vòng lại chẳng biết nên tiếp tục thế nào nữa.
Làn da Tề Nhiên không nhẵn nhụi giống như da cậu mà có loại cảm giác thô ráp, khối cơ bụng rõ ràng, mỗi khi tay cậu chạm vào khe hở giữa hai múi sẽ vô thức dừng lại một chút.
Bản thân cậu không nhận ra, bây giờ toàn bộ khuôn mặt đều đỏ phừng phừng.
Tề Nhiên cũng ngừng động tác tay, cứ thế nhìn gương mặt ửng hồng của Lục Khuynh, tay cậu vẫn cẩn thận từng li từng tí lúc dừng lúc xoa cơ bụng hắn, không nhẹ không nặng, mà biểu hiện trên mặt vừa nghiêm túc vừa ngây thơ, quả thật là đang…
Đốt lửa.
Cậu ngơ ngẩn, mơ hồ có loại linh cảm không tốt, cơ thể bắt đầu mất kiểm soát, giây tiếp theo, Tề Nhiên bắt lấy bàn tay đang xoa trên bụng của Lục Khuynh, bao bọc trong lòng bàn tay mình.
“Bỏ đi, lát nữa anh tự bôi,” Tề Nhiên nói, “Em ngoan ngoãn ngồi đi, đừng nhúc nhích.”
Lục Khuynh chớp chớp mắt, không từ chối, yên lặng mặc cho Tề Nhiên nắm tay, tựa đầu vào lưng ghế sô pha.
Xúc cảm ngón tay trên bắp chân như ẩn như hiện, lực ấn của Tề Nhiên quá mức dịu dàng khiến cậu thả lỏng toàn thân, trong phòng là luồng hơi ấm vờn quanh, cậu cảm thấy mọi sự mệt mỏi đều đồng loạt xuất hiện làm cho cậu buồn ngủ.
Tiếng Tề Nhiên lúc này vang lên: “Hôm nay ngủ chung với anh nhé?”
Cậu lặng lẽ mở mắt, từ chối: “Em ngủ trên sô pha.”
Tề Nhiên không trả lời, từ từ thả ống quần cậu xuống, sau đó vòng một tay qua đầu gối, tay còn lại ôm vai cậu rồi bế thốc cả người lên.
Tề Nhiên: “Mí mắt em đang đánh nhau kìa.”
Hành động đột ngột ấy khiến Lục Khuynh hết hồn, cơn buồn ngủ tan đi một nửa, tay leo lên cổ Tề Nhiên theo phản xạ, hai chân bắt đầu khua khoắng, “Thả em xuống, em có thể ngủ một mình.”
Tề Nhiên sợ cậu té ngã nên càng siết chặt vòng tay, nhanh chóng đặt cậu xuống giường, hai tay chống ở mép giường, bảo: “Chúng ta đã ở bên nhau, ngủ chung chẳng phải là chuyện hiển nhiên hay sao?”
“Nhưng mà, chúng ta chỉ mới ở bên nhau thôi.” Lục Khuynh phản bác.
Tề Nhiên cười: “Thích ứng trước, sớm muộn gì cũng phải ngủ chung mà.”
Lục Khuynh còn muốn bác bỏ thì bị hắn hung hăng vò tóc: “Ngoan, ghế sô pha nào có thoải mái bằng giường chứ, đúng không?”
“Không——”
Lời chưa kịp bật khỏi miệng, Tề Nhiên chợt hôn lên đôi môi cậu, nuốt hết toàn bộ lời nói của cậu vào bụng.
Vừa chạm vào liền rời đi.
Quả nhiên Lục Khuynh lập tức im re, xem ra có chút luống cuống, lông mi run rẩy mất kiểm soát.
Tề Nhiên chẳng kìm lòng nổi lại hôn lên mắt cậu, cực dịu dàng nói: “Trầy da thì khoan hãy tắm rửa, anh lấy đồ ngủ giúp em.”
Nói xong hắn rời khỏi người Lục Khuynh đang đờ ra, đi tới tủ quần áo lấy một bộ đồ ngủ, “Bộ đồ này anh chỉ mặc vài lần thôi, còn mới lắm.”
Hắn bước đến bên giường, bung bộ đồ ngủ ra, rồi cầm lấy áo chuẩn bị tròng qua đầu Lục Khuynh.
“Em có thể tự làm.”
Hồi lâu Lục Khuynh mới phản ứng kịp, hai tay ấn vào mép đồ ngủ để ngăn không cho Tề Nhiên trùm xuống.
Tề Nhiên xem hành động chống cự này của cậu cũng chẳng nói gì, mỉm cười rồi lấy đồ ngủ của mình tới tự nhiên thay ra.
Lúc hắn mặc xong quay đầu lại, Lục Khuynh đã thay đồ xong từ lâu, ngoan ngoãn ngồi ở đầu giường, ngơ ngác nhìn xuống sàn nhà.
Tề Nhiên không khỏi cong khóe miệng nhìn cậu nhóc đang ngồi yên, đưa cậu đi đánh răng rồi bước tới cửa tắt đèn, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi, muộn rồi.”
Tầm mắt đột nhiên đen kịt khiến Lục Khuynh nhất thời chưa kịp thích ứng, cậu mờ mịt ngẩng đầu nhìn, đêm đen hoàn toàn che giấu bóng dáng của Tề Nhiên.
Cậu gật đầu trong bóng tối, hít một hơi thật sâu, dường như cuối cùng đã có quyết định, tức khắc đá văng dép lê rồi nhanh chóng bò lên giường.
Chờ cậu cuốn chặt chăn bông, chỗ bên cạnh liền lún xuống, ngay khi Tề Nhiên vừa vén chăn lên nằm, chợt trông thấy Lục Khuynh đang vùi mình vào chăn ở bên cạnh, chỉ chừa cặp mắt sáng long lanh nhìn hắn.
Hắn bật cười, giúp cậu dịch chăn xuống: “Không mệt à?”
Lục Khuynh không trả lời mà kéo chăn lên.
Tề Nhiên không động đến nữa, chỉ đắp kín chăn rồi nằm nghiêng nhìn cậu.
Tuy rằng không thể thấy rõ vẻ mặt của cậu nhóc trước mắt, nhưng chẳng cần nghĩ nhiều cũng biết nhất định đã đỏ ửng cả rồi.
Ý cười của Tề Nhiên càng lớn, chậm rãi tới gần cậu, điềm đạm nói: “Lục Khuynh, anh giúp em trả tiền cho vay nặng lãi trước nhé? Từ nay coi như em thiếu anh, được không em?”
Lục Khuynh khựng lại, chớp mắt ngó Tề Nhiên, lát sau gật đầu: “Được ạ.”
Tề Nhiên cười sờ đầu cậu, cảm giác góc áo bị tay Lục Khuynh khẽ kéo dưới lớp chăn bông.
“Anh Nhiên ơi.” Lục Khuynh túm chặt vạt áo hắn, giọng mềm như bông, “Có phải em nợ anh rất nhiều tiền không?”
“Ừ.” Tề Nhiên nắm lấy bàn tay đang kéo vạt áo mình vào trong tay, “Không vội, từ từ trả.”
Thiếu niên không phản kháng, vô cùng ngoan ngoãn để hắn cầm, còn cẩn thận dùng ngón tay xoa lòng bàn tay hắn.
Tề Nhiên chỉ cảm thấy đáy lòng mềm mại đến rối tinh rối mù, dịch người tới gần cậu, suy nghĩ rồi nhẹ giọng hỏi: “Ba em, ông ấy cũng đang nằm ở bệnh viện bên cạnh sao?”
Lục Khuynh sững sờ gật đầu.
“Vậy sau này nếu không có việc gì anh sẽ giúp em qua xem ông ấy, em cũng không cần phải đến đó hoài nữa.” Tề Nhiên nói, “Bạn nhỏ nên chăm chỉ học tập.”
“Không cần,” Lục Khuynh cụp mắt, “Ông ấy không hề gì.”
Tề Nhiên híp mắt, bạn nhỏ vẫn còn chống cự chuyện về Lục Thế Lâm, hắn thở dài khẽ nhích người, rốt cuộc đến gần khoảng cách có thể dùng trán chạm tới mái tóc của Lục Khuynh.
Hắn cẩn thận mở miệng: “Bệnh của ba em, có phải rất nghiêm trọng không?”
“Vâng.” Lục Khuynh gật đầu, dù sao cũng là ung thư mà.
“Vậy, để anh hỏi bệnh viện bên kia cho ba em một phòng riêng nhé?” Tề Nhiên cà tóc Lục Khuynh, “Anh có người quen trong bệnh viện.”
“Phòng… riêng?”
“Ừ, như vậy cũng dễ chăm sóc hơn.” Thấy Lục Khuynh muốn mở miệng, Tề Nhiên tiếp tục nói, “Có thể sẽ khá đắt, anh giúp em trả trước, dù sao nợ bao nhiêu mà chẳng phải nợ?”
Lần này Lục Khuynh nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng đáp: “Ừm.”
Tề Nhiên nhoẻn miệng cười, gỡ từng ngón tay của Lục Khuynh ra rồi đan chặt tay của hai người vào nhau.
Lục Khuynh cũng nghiêm túc nắm lại nhưng nghi ngờ nói: “Tại sao chỗ nào cũng có người anh quen biết vậy?”
Tề Nhiên không trả lời ngay mà lẳng lặng nhìn cậu thật lâu: “Em đoán xem?”
Lục Khuynh nhăn mày: “Không muốn đoán.”
“Vậy khỏi đoán.” Tề Nhiên lập tức tiếp lời.
Đâu ngờ bạn nhỏ lùi xa sau một chút, không cho Tề Nhiên nắm tay nữa, ánh mắt ẩn chứa sự nghiêm túc.
Chỉ nghe giọng cậu hơi cứng ngắc nói: “Tề Nhiên.”
“Ừ?”
Lục Khuynh giấu đầu trong chăn: “Em nhận ra mình nói cái gì cũng vô dụng.”
Tề Nhiên nhướng mày: “Ý em là?”
“Ví dụ như,” Lục Khuynh đáp, “Em nói em tự bôi thuốc nhưng anh vẫn bôi cho em, em bảo em không muốn ngủ trên giường nhưng cuối cùng em vẫn nằm trên đó.”
“Ừm.” Tề Nhiên cười, “Cho nên?”
“… Cho nên,” Lục Khuynh suy tư, “Cho nên, đều tại anh cả.”
“Ừa, đều tại anh.” Tề Nhiên mở miệng.
Lục Khuynh ngơ ngác trước giọng điệu cưng chiều rõ rệt của hắn, càng vùi đầu sâu vào chăn, tay cũng giật luôn tấm chăn.
“Coi chừng ngạt chết.”
Tề Nhiên cười đào cậu khỏi đống chăn, ngón tay lướt qua mặt cậu khiến gò má nóng bừng run lên.
May thay bóng đêm đủ tối khiến Tề Nhiên chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt đỏ chót của cậu.
Nào ngờ Tề Nhiên đột nhiên nâng mặt cậu, môi cọ chóp mũi cậu, “Nóng thế này, đừng cháy hỏng luôn nhé?”
Hơi nóng phả ra làm cho lông mi Lục Khuynh chợt run rẩy, cũng chẳng kịp suy nghĩ, đầu ‘cộp’ cái lao vào lồng ngực Tề Nhiên, chặt chẽ áp mặt vào đó.
Tề Nhiên bị cậu đụng đến choáng váng, chờ khi tỉnh táo mới phát hiện ngực bị Lục Khuynh dụi đến ngứa ngáy.
Hắn không dấu vết cong môi cười, luồn tay qua hông, ôm eo cậu kéo lại gần hắn hơn, tay kia vươn lên chạm vào tóc cậu rồi khẽ vuốt ve, nhẹ nhàng hôn lên sợi tóc.
Động tác cọ xát của cậu nhóc trong lồng ngực chậm rãi nhỏ dần, bàn tay cũng từ từ chuyển qua vòng lấy eo Tề Nhiên.
Tề Nhiên bị cử động nhỏ này làm cho trái tim tê rần, như bị lăn qua lăn lại trong suối nước nóng, vừa định siết chặt tay thì nghe thấy thiếu niên gọi hắn: “Anh Nhiên ơi.”
Giọng ngọt như mía lùi.
“Ơi?”
“Anh Nhiên.” Lục Khuynh lại gọi hắn.
“Ừ.”
“Anh, Nhiên.” Lục Khuynh vẫn cứ kêu hắn.
Đôi mắt Tề Nhiên lóe lên, “… Gọi anh làm gì?”
Lục Khuynh đang vùi đầu trong lòng hắn chợt toét miệng cười, trong mắt lộ sự tinh ranh, “Nhiên…”
Chữ ‘anh’ còn chưa thốt lên đã bị Tề Nhiên đẩy ra xa, cậu không kịp hít thở luồng không khí mới thì nụ hôn dày đặc của Tề Nhiên chợt phủ xuống.
Giống như muốn cướp đoạt hay tranh giành thứ gì đó, hắn cắn nhẹ môi cậu, sau đó vươn lưỡi liếm vòm miệng và hàm răng, cuối cùng là quấn quít khiêu vũ cùng với đầu lưỡi cậu.
Chẳng bao lâu, hô hấp của Lục Khuynh bắt đầu trở nên dồn dập, ngửa đầu ra sau nhưng bị Tề Nhiên ấn chặt sau gáy, không có đường lui, cậu đành phải thụ động tiếp nhận sự càn quét của Tề Nhiên trong khoang miệng.
“Ưm…”
Cậu ngâm nga mở miệng, chất dịch chảy xuôi theo khóe miệng được Tề Nhiên dịu dàng liếm đi, sau đó càng áp chặt lên môi cậu.
Dường như chưa hài lòng, Tề Nhiên từ từ chống người đè Lục Khuynh xuống giường, nụ hôn nhẹ nhàng tinh tế rơi vào mí mắt, sống mũi, vành tai, cần cổ, rồi cuối cùng dừng ở bờ môi, khẽ mút.
Lục Khuynh chẳng còn cách nào suy nghĩ nổi, râu của Tề Nhiên đâm vào da khiến cậu không khỏi run rẩy.
Sắp, sắp không thở được nữa.
Cậu nghe thấy tiếng lòng hò hét nhưng làm thế nào cũng chẳng tìm được khe hở để bộc phát khỏi miệng.
Lúc này Tề Nhiên dời môi, tóc bên tai rũ xuống quét trên mặt cậu.
“Còn gọi không?” Giọng nói khàn khàn của Tề Nhiên vang lên.
Đôi mắt cậu mông lung sương mù, lắc đầu.
Tề Nhiên bật cười, hô hấp thô nặng phả ra phun lên mặt cậu, nhìn ánh mắt mơ hồ của thiếu niên, hắn chẳng kìm được mà mổ vào miệng cậu.
“Ngủ đi.”
Tề Nhiên nói xong cũng nằm dài ra giường, mắt đăm đăm nhìn trần nhà.
Thiếu niên bên cạnh ngơ ngác hồi lâu, mới lấy chăn che mặt, xoay người đưa lưng về phía hắn.
Lại thẹn thùng rồi.
Tề Nhiên đảo mắt một vòng, không lên tiếng mà chỉ trợn trừng mắt, từ từ đếm.
Chẳng bao lâu sau bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Hắn nhếch môi, nhẹ nhàng ôm lấy vai, để đầu cậu tựa vào cổ mình, luồn tay qua eo đặt lên bụng Lục Khuynh khiến lưng cậu áp sát vào lồng ngực hắn.
Hắn đặt chiếc hôn lên đỉnh đầu cậu hết lần này đến lần khác, ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
Cuối cùng hắn siết chặt cánh tay, chân cũng chầm chậm câu lấy chân Lục Khuynh, ghé vào bên tai cậu khẽ nói: “Cục cưng, ngủ ngon nhé.”