“Ai ya, cuối cùng Thất hoàng tử phi và Thất hoàng tử cũng về rồi, nếu không ta lại phải đi đi lại lại hai lần.”
Nghe thấy giọng nói này Tô Diễm biết ngay đó là ai.
Cô nghiêng đầu qua liền nhìn thấy gương mặt tươi cười của Dì Triệu đi ra từ xe ngựa của Vũ An Hầu phủ, sau đó vô cùng hào hứng đi tới trước mặt cô.
Trong lòng Tô Diễm đương nhiên là có sự đề phòng với Dì Triệu, vậy nên cô bất giác lùi lại một bước, nheo mắt lại.
“Dì Triệu, giờ đã trưa rồi, bà tới đây làm gì vậy?”
Dì Triệu lấy mấy tờ khế đất, khế nhà từ trong túi áo ra: “Trí nhớ của đại tiểu thư thật không tốt, chuyện mới xảy ra bao lâu chứ mà ngươi đã quên rồi.”
Thấy Dì Triệu lấy khế nhà, khế đất ra, Tô Diễm tự nhiên nhớ ra đây là của hồi môn của mình, lúc đầu Dì Triệu còn nói lấy từ tay của đệ đệ bà.
Nhưng Dì Triệu thật sự chủ động đến đây tìm cô để trả của hồi môn sao?
Nghĩ thế nào thì cô cũng thấy không đúng lắm.
Nhưng giơ tay không đánh người cười, người ta thái độ tốt như vậy, Tô Diễm cũng không tiếp tục lạnh mặt ra nữa. Cô mỉm cười, đưa tay cầm lấy mấy tờ khế nhà, khế đất kia cúi đầu kiểm tra.
“Làm phiền Dì Triệu phải đi một chuyến rồi.”
Trong lòng Dì Triệu hừ một tiếng khinh bỉ nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười.
“Đại tiểu thư nên suy nghĩ kỹ một chút, nếu không không biết còn thật sự cho rằng chúng ta đối xử không ra gì với của hồi môn của ngươi.”
Tô Diễm cất khế nhà, khế đất vào trong tay áo rồi bắt đầu đuổi khách.
“Hôm nay trong phủ còn có việc, ta cũng không giữ dì lại nữa, lần sau có cơ hội sẽ gặp dì sau.”
Hôm nay Dì Triệu đặc biệt đi một chuyến đến đây, làm sao có thể dễ dàng đi như vậy. Bà ta lập tức bước lên trước hai bước, chặn trước mặt không cho Tô Diễm vào phủ.
“Đại tiểu thư đừng vội, hôm nay ta không chỉ tới để đưa chỗ của hồi môn còn lại cho tiểu thư mà còn để đưa người tới.”
Đưa người tới…
Dì Triệu có thể đưa người gì tới cho cô?
Tô Diễm chau mày, cô còn chưa kịp lên tiếng thì Dì Triệu đã nói với người phía sau.
“Ra đây đi, để Thất hoàng tử và Thất hoàng tử phi xem thử.”
Ngay sau đó, mấy nha đầu tuổi không lớn lắm, trông có vẻ ngoan ngoãn bước từ sau xe ngựa của Vũ An Hầu phủ ra, bọn họ đứng thành một hàng, cung kính hành lễ với Tô Diễm và Tiêu Kì Lăng. Truyện Dị Giới
Mấy người bọn họ cùng đồng thanh nói.
“Nô tỳ bái kiến Thất hoàng tử phi.”
Dì Triệu gật đầu hài lòng, sau đó nghiêng người nháy mắt với Tô Diễm.
“Đại tiểu thư, tiểu thư nhìn thử xem, đây là mấy nha đầu thông minh lanh lợi mà ta đã chọn riêng cho tiểu thư, lúc trước nghe nói trong phủ của hai người thiếu người, chúng ta đều là người thân, vừa hay Dì Triệu ta cũng làm quản gia một thời gian, cũng hiểu cách chọn người dưới. Ta đã chọn ra mấy nha đầu này từ đám người bên cạnh, không biết đại tiểu thư và Thất hoàng tử có hài lòng không?”
Dì Triệu là người thế nào trong lòng Tô Diễm còn không biết hay sao? Chắc mấy nha đầu do bà ta đích thân chọn ra cũng không phải người tốt gì.
Lý quản gia ở bên cạnh liền đứng dậy, nói với Dì Triệu.
“Không cần phiền Dì Triệu lao tâm khổ tứ như vậy, chuyện nô tài trong phủ Thất hoàng tử phi chúng ta tự biết cách xử lý, mời Dì Triệu cứ đem người đi đi.”
Vốn dĩ Tô Diễm cũng có suy nghĩ như Lý quản gia, nhưng tự nhiên cô cảm thấy, giữ lại mấy người của Dì Triệu có thể sẽ có lúc dùng đến.
Đúng lúc Dì Triệu còn định nói gì đó để khuyên Tô Diễm thì tự nhiên cô đã gật đầu, lên tiếng.
“Được, ý tốt của Dì Triệu làm sao ta có thể không nhận được, Lý quản gia, dẫn mấy nha đầu đó vào phủ đi.”
Lý quản gia hơi hốt hoảng: “Hoàng tử phi, chuyện này…”
Tô Diễm nghiêng đầu cười cười với ông ta.
“Dẫn vào trong đi.”
“Vâng…”
Nếu như bà ta đã xong việc, Dì Triệu tự nhiên sẽ không ở lại đây lâu hơn, bà ta nói thêm với Tô Diễm thêm hai câu nữa rồi về phủ.
Sau khi lên xe ngựa, Dì Triệu không nhìn về phía phủ của Thất hoàng tử nữa, buông mành xuống, cười một tiếng khinh bỉ.
“Tiện nhân, ngươi thật sự cho rằng có thể dễ dàng lấy được chỗ của hồi môn đó sao? Không bao lâu nữa, ngươi sẽ phải ngoan ngoãn nôn ra thôi.”