Tô Diễm đưa tay lên sờ trán Tiêu Kì Lăng, bởi vì chiều cao không đủ cho nên cần phải nhón chân.
“Đâu có nóng đâu, nói mê cái gì vậy chứ? Lần đầu tiên gặp mặt đã thích rồi, vậy thì người mà Tô Diễm ta thích không phải có thể xếp từ thành nam tới thành bắc hả.”
Tiêu Kì Lăng không nghe, vẫn mím miệng như cũ: “Ta mặc kệ, nàng là nương tử của ta, quản gia đã nói là bái đường thì không thể thay đổi, không cho phép nàng thích những người khác, không cho phép không cho phép.”
Đây là lần đầu tiên Tô Diễm nhìn thấy Tiêu Kì Lăng giận dỗi với mình như thế, cô thở dài một hơi, an ủi hắn.
“Được được được, đều nghe theo ngươi, không cho phép thì không cho phép. Đi thôi, chúng ta có thể về nhà chưa.”
Về đến phủ thất hoàng tử, cơn giận của Tiêu Kì Lăng vẫn còn chưa tiêu tan, vẫn còn làm mình làm mẩy nhốt mình ở trong phòng.
“Ta muốn một mình yên tĩnh.”
Tô Diễm bị đồ ngốc sập cửa có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể để dặn dò Lý quản gia chuẩn bị bữa tối cho Tiêu Kì Lăng, sau đó mình đi xử lý đồ cưới mà ngày hôm nay vừa mới mang về từ Vũ An hầu phủ.
Đã kêu Lý quản gia kiểm tra từ sớm, mấy đồ vật lớn nhỏ trong rương đồ cưới cộng lại cũng được mười mấy vạn lượng, lại thêm các cửa hàng trong kinh thành cũng coi như là không nhỏ.
Tô Diễm cảm thấy đồng tiền này đến không dễ dàng, không thể dùng linh tinh được, bây giờ quan trọng nhất vẫn là mua hạ nhân cho phủ mình.
“À đúng rồi quản gia, ở trong kinh thành chỗ nào bán nô tài nha hoàn đáng tin cậy một chút?”
Lý quản gia suy nghĩ: “Ở bên phía thành nam, Lận Nam Trai chuyên kinh doanh cái này, nhưng mà ở đó ngư long hỗn tạp, còn sát bên sòng bạc của bọn lưu manh tụ tập, chỉ sợ là hoàng tử phi đến đó không hay cho lắm, vẫn để nô tài đi làm việc này đi.”
Tô Diễm lắc đầu, thái độ cực kỳ kiên quyết.
“Không, ta muốn tự mình đi.”
Lý quản gia còn muốn khuyên nhủ, nhưng mà Tô Diễm lại cố chấp như thế, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.
Nhưng mà chuyện nô tài không cần phải nóng vội, bởi vì tối nay Tô Diễm còn có một chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Buổi tối, sau khi Tô Diễm xử lý việc vặt trong phủ xong, trở về phòng, lúc này ánh nến trong phòng chập chờn càng làm nổi bật sự yên tĩnh của nam tử đang nằm ngủ ở trên giường.
Thật ra thì gương mặt của Tiêu Kì Lăng vô cùng đẹp, đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt phượng hẹp dài giống như là chứa sao trời lấp lánh.
Dường như là mơ thấy món ăn ngon, Tiêu Kì Lăng chép chép miệng, còn chảy cả nước bọt: “Ngon quá…”
Tô Diễm bật cười, cầm lấy cái chăn ở bên cạnh đắp lên cho hắn, sau đó quay người đi vào tấm bình phong, lúc đi ra, trên người đã đổi thành một bộ y phục dạ hành.
Cô đi đến trước bàn thổi tắt ngọn nến, sau đó nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Tô Diễm ngước mắt nhìn ngân hà rực rỡ trên bầu trời.
Tròng mắt lưu chuyển, ánh sáng lạnh lẽo và kiên quyết.
Nhớ đến trước đó trong lúc vô tình nhìn thấy người hầu đã từng hạ độc xuất hiện ở Vũ An hầu phủ, Tô Diễm đã cảm thấy bất an, cô nhất định phải tự mình đến Vũ An hầu phủ tìm kiếm hư thực.
Một canh giờ sau, có một bóng người nhảy lên cây đại thụ ở bên ngoài Vũ An hầu phủ.
Tô Diễm bịt kín cái khăn đen, đôi mắt âm trầm nheo lại quan sát tình huống trong hậu viện ở Vũ An hầu phủ.
Đợi nhóm người tuần tra đi khỏi, cô chờ đúng thời cơ, lúc này mới nhảy xuống đầu tường.
Thở phào một hơi, Tô Diễm thầm than cơ thể của nguyên chủ thật sự quá yếu ớt, trèo tường mà đã cảm thấy mệt mỏi không chịu được, sau này nhất định phải điều dưỡng cho thật tốt. Còn có gương mặt xấu xí này nữa, cũng đã đến lúc thoát khỏi nó.
Quen đường đi đến viện tử của Dì Triệu, Tô Diễm lách mình đến góc tường, xuyên qua cửa sổ quan sát động tĩnh ở bên trong.
Dì Triệu mới được Lâm bà bà dìu vào, sau khi ngồi xuống thì câu nói đầu tiên liền để Tô Diễm giật hết cả mình.
“Thân thể của nhị tiểu thư như thế nào rồi, thuốc dưỡng thai có được đưa đến đúng giờ không?”
Hóa ra là Tô Mộng Đình dốc hết tâm can muốn gả cho thái tử là bởi vì nàng ta đang mang thai, nghĩ như vậy, đứa bé này chắc là của thái tử gieo xuống.
Tô Diễm nghĩ như thế, lại nghe thấy giọng nói của Dì Triệu truyền đến lần nữa, có vẻ cẩn thận hơn lúc nãy rất nhiều.
“Đúng rồi, ở bên phía đại phu đã chuẩn bị xong chưa?”
Lâm bà bà nhỏ giọng nói.
“Tất cả đều đã sắp xếp xong xuôi rồi, dì, người cứ yên tâm đi, nhị tiểu thư đã mang thai một tháng, chắc chắn không sai được.”
Dì Triệu mỉa mai cười một tiếng: “Thái tử sắp xếp nữ quan đến đây cũng là muốn xác định tháng của hài tử, chúng ta cần phải cẩn thận một chút, đừng để bị người khác phát hiện ra mánh khóe, đứa bé này nhất định phải là của thái tử.”
Trong đôi mắt Tô Diễm lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó lại bị nụ cười lạnh thay thế, đường đường là nhị tiểu thư hầu môn, thế mà lại gian díu cùng người đàn ông, chưa kết hôn mà đã có con thì không nói, nghe thấy khẩu khí này của Dì Triệu, chỉ sợ phụ thân của đứa trẻ là một người khác.
Không nghĩ tới là tối nay cô đến hầu phủ một chuyến lại nghe thấy một bí mật như vậy.
Thú vị, thú vị nha!