*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tề Tiểu Khả chính xác là vua mù đường. Đã được người ta chỉ dẫn như vậy thế nào đi đi lại lại vẫn không đến được nơi cô muốn nhỉ? Tề Tiểu Khả gãi gãi đầu, mắt nhìn dáo diết, chết tiệt cái tên thiết kế xây dựng, không xây lớn là cả dòng họ ngươi chết đói à, rủa ngươi sinh con không có tóc!
Tề Tiểu Khả lẩn quẩn trong hành lang gấp khúc gần một tiếng, cây thì thấy cả đống mà cái cửa ra mày nằm ở đâu a, ra đi mà, ta không có chơi nữa đâu huhuhu. Tề Tiểu Khả nổi sùng nhấc chân đá mạnh vào tường gạch, sau lại ôm chân nhảy dựng lên vì đau. Nói vậy thôi cũng phải nhanh chóng đi tìm đường, không là chết ở đây cũng không ai biết là cái chắc, hơn nữa là bao tử đại nhân đang nháo sôi ùng ục, cũng đúng, từ lúc bị bắt vào đây đến giờ Tề Tiểu Khả chưa được ăn mà. Tề Tiểu Khả ôm bụng chạy thật nhanh, cô đói sắp xỉu rồi. Quả không phụ sự cực nhọc của Tề Tiểu Khả, cuối đường là một cửa vòm, bên trong có ánh sáng. Tề Tiểu Khả vui như lượm được vàng, nhanh chân chạy theo hướng cửa vòm đó mà đi qua.
Cứ tưởng là sẽ được ăn gì đó no nê xong lăn ra ngủ nhưng khi đến nơi khoé miệng Tề Tiểu Khả cứng ngắc. Nơi Tề Tiểu Khả đang đứng là một khu vườn rộng, trồng nhiều loại hoa và còn có cây nho nữa. Phía sau lại là một lối đi khác, không biết dẫn đến nơi nào. Trời đã sập tối, khu vườn này không được chong đèn, đêm đen phủ xuống, bức tranh quỷ dị, u ám hiện lên, man mác sự cô độc, thê lương khiến người nhìn người sợ. Tề Tiểu Khả nào còn tâm trí đi ngắm hoa, cô bó tay rồi, đành phải tới đâu hay tới đó đi, trước hết phải tìm cái ăn đã rồi tính sau! Tề Tiểu Khả vội theo lối đi vào sâu trong viện, đường đi này vừa đen vừa tối, phía trước chả thấy được một đóm sáng, dám chắc sẽ có những con gì đó nhảy ra hù cô như mấy cái nhà ma đại loại vậy. Tề Tiểu Khả từng nhập ngũ được đặc huấn thì sợ gì mấy thứ trò chơi con nít kia, nhưng cô hiện giờ đang đói bụng, chẳng những cả con mèo cũng đánh không lại mà khi thấy nó bổ nhào tới là chạy không kịp. Bản thân Tề Tiểu Khả vốn không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ ma,con đường tối thế này ai dám chắc rằng sẽ không có những thứ đó chứ. Tề Tiểu Khả vừa đi vừa run lẩy bẩy, tay chấp lại cầu mong các người đừng có hù ta a, tim ta nhỏ lắm nha!.
Không còn gì sung sướng hơn giữa không gian hẹp của hai bức tường tối đen lại thấy được ánh sáng hắt ra. Tề Tiểu Khả vui mừng chạy về phía trước và lại hụt hẫn khi trước mắt là một hoa viên khác.
Chết tiệt! Đừng để bà đây thoát ra được, bà mà không sang bằng nhà mày thì cái tên Tề Tiểu Khả này đọc ngược lại!!!
Tề Tiểu Khả lại lò mò tìm đường, may mà cái vườn này có đèn chứ không như vườn phía sau kia, cô vốn bị cận thị nặng lại không đeo kính hay kính áp tròng, đó là lí do vì sao lúc sớm đi đụng phải người kia, bây giờ mò được tới đây là hay lắm rồi. Tề Tiểu Khả đang tìm kiếm lối đi khác, bụng lại réo lên, cái đồ tham ăn, ngươi đói ta không đói sao! Một căn phòng phía trước đã thu hút sự chú ý của Tề Tiểu Khả, trên lối đi cô có chú ý xung quanh tất cả các phòng đều đóng chặt cửa, trong phòng tối ôm như nhà xác, duy chỉ có phòng này là sáng đèn hơn nữa mấy chậu hoa mẫu đơn trước cửa vẫn còn rất tươi. Hẳn là chủ nhân bên trong vẫn còn thức, Tề Tiểu Khả định vào hỏi thăm nhưng lại lo lắng lỡ như vào nhầm phòng vị Quý phi hay Hoàng hậu gì gì đó thì nguy to. Nhưng Tề Tiểu Khả không quản được nhiều như vậy, bao đại nhân đang réo, cô lại quá mỏi chân rồi, cô đánh liều một phen bước tới cửa phòng rồi do dự gõ cửa.
Đứng chờ một hồi bên trong cũng không có động tĩnh gì. Tề Tiểu Khả sốt ruột bạo gan mở cửa, nhưng cô không ngờ được mình sẽ trông thấy cảnh tưởng chỉ có trong phim Trung Quốc này.
Giữa gian phòng rộng lớn, một nữ tử đang đứng trên ghế, bên trên là dải lụa trắng bắt ngang qua xà nhà treo lủng lẳng. Nữ tử tay cầm lấy lụa trắng thắt lại thành một sợi dây thòng lọng rồi từ từ đưa cổ kề vào dây đã thắt. Nàng là có ý định tử tự!.
“Oh Sh**, này!!! Đừng có nghĩ dại dột!!!”
Tề Tiểu Khả hoảng hốt chạy vào định kéo nàng xuống nhưng ma xui quỷ khiến hậu đậu đại nhân lại ghé qua chào hỏi làm cho Tề Tiểu Khả vấp phải ngưỡng cửa mà nhào tới đẩy phăng cái ghế dưới chân nữ tử đang đứng.
Nữ tử nhắm mắt, nàng buông tay rồi thả hết sức nặng cơ thể. Tề Tiểu Khả chật vật vội vàng đứng dậy, cô ôm lấy thân dưới nữ tử rồi nhấc xuống khỏi cái dây lấy mạng kia. Nữ nhân kia phản xạ quyết liệt, giãy giụa muốn thoát khỏi Tề Tiểu Khả.
Nữ tử hét to vào mặt Tề Tiểu Khả: “Ngươi thả ta ra, ta muốn chết, buông ta ra!!!”
“Này này!!! Cô đừng giãy nữa, ta giữ không nổi đâu!!!” Tề Tiểu Khả khổ sở giữ chặt nữ tử đưa nàng xuống đất.
Nữ tử kia vẫn quyết liệt “Ngươi buông ra để ta chết đi, ngươi thả ta ra!!!!”
“Cô bình tĩnh lại, bình tĩnh được không!!!!” Tề Tiểu Khả hết cách đành phải ôm nàng vào lòng, tránh cho nàng lại giãy ra muốn đi chết.
“Ngươi buông ta ra!!! Ta muốn chết, ngươi mau thả ra!!!”
“TA ĐÃ KÊU CÔ BÌNH TĨNH LẠI TRƯỚC MÀ!!!!!!” Tề Tiểu Khả quát to, âm lượng rất lớn khiến nữ tử ngồi im, không nháo nữa.
“Cô không sao rồi chứ!?”
“Ngươi cứu ta làm gì? Ta đã không còn gì để mất nữa cả???” Nữ tử oà lên khóc, nàng vô lực tựa vào Tề Tiểu Khả trong lòng.
“Bình tĩnh lại, có chuyện gì từ từ giải quyết, cô chết rồi cũng đâu giải quyết được gì!” Tề Tiểu Khả mặc kệ để nàng dựa vào mình mà khóc, cô vỗ vỗ lưng trấn an nàng.
“Vì sao ngươi lại cứu ta chứ…ta chẳng còn muốn sống nữa” Tiếng khóc ngày càng to, cả người nàng run lên bần bậc.
“Ngu ngốc!!! Đời người còn dài, không gì là không thể, cô lại đòi đi chết, bộ chết là vui lắm sao!!!” Tề Tiểu Khả tức giận mắng nàng một câu. Trên đời này cô ghét nhất là loại người vì chút chuyện nhỏ nhặt đòi sống đòi chết.
Tề Tiểu Khả cứ ngồi dưới đất như vậy ôm nữ tử kia vào lòng, vỗ vỗ lưng an ủi nàng. Lúc này Tề Tiểu Khả mới nhìn kỹ được dung nhan của nàng. Tuy là gương mặt thấm đầy nước mắt nhưng cũng không thể che đi sự xinh đẹp của nàng. Đôi mắt phượng long lanh đọng nước, mi dài mềm mại, mày liễu uyển chuyển, mũi cao thẳng tấp, môi đào đỏ mọng, ba ngàn thanh ti rũ xuống vài sợi đã nhiễm nước. Quả thật là nàng còn đẹp hơn người con gái lúc sớm Tề Tiểu Khả đụng phải, những cô gái thời hiện đại cũng không đẹp bằng người nữ tử này. Quả là khuynh quốc khuynh thành, nhìn nàng khóc đến lê hoa đái vũ* ai nhìn vào cũng thương xót.
Tiếng khóc ngày một nhỏ dần, sau cùng chỉ còn lại tiếng sụt sịt. Tề Tiểu Khả lúc này mới cảm nhận được bàn tay ươn ướt, đưa ra nhìn mới biết là cổ nữ tử kia đang chảy máu. Tề Tiểu Khả bối rối đỡ nữ tử dựa vào cạnh giường rồi chạy ra ngoài cửa, may mà lúc nãy ở ngoài cô có để ý thấy một loại cây thuốc có thể cầm máu, vội hái vài lá bỏ vào miệng nhai rồi trở vào trong. Nữ tử ngồi dựa vào cạnh giường, nàng đã ngưng khóc, sắc mặt nàng trắng bệch vì mất máu, vào giọt lệ vẫn còn đọng lại trên mặt, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không phía trước, vết thương ở cổ vẫn không ngừng rỉ máu.
Tề Tiểu Khả đến cạnh nữ tử, lấy lá thuốc từ trong miệng ra đắp lên vết thương trên cổ nàng, nhưng cô ngó xung quanh cũng không có gì để giữ lại, hết cách, cô đành đứng dậy kéo sợi lụa trắng kia xuống băng lại cho nàng. Khi còn ở hiện đại, trước khi chọn về tư vấn tâm lý Tề Tiểu Khả đã từng là bác sĩ thực tập nên việc băng bó này không mất quá nhiều thời gian của cô, chỉ một thoáng là xong.
Nữ tử kia vẫn như vậy, bất vi sở động* ngồi như vậy. Tề Tiểu Khả lắc lắc đầu thở dài, đành phải ngồi bắt chéo chân bên cạnh nàng nhiều chuyện.
“Cô ổn rồi chứ?” Tề Tiểu Khả nhìn nàng, nàng vẫn mặc kệ tên quấy rối ngồi im lặng không lên tiếng.
“Này, vì sao cô lại có ý định tử tự thế?” Tề Tiểu Khả tò mò.
“Vì sao…ngươi lại cứu ta?” Nữ tử lên tiếng, thanh sắc như cũ không đổi.
“Vì ta là một thanh niên tốt!” Tề Tiểu Khả cười khờ khạo.
“Cứu ta thì ngươi cũng chẳng được lợi ích gì, ta chẳng có thứ gì để cho ngươi” Nữ tử băng sơn liếc mắt qua Tề Tiểu Khả.
“Ừm…ta chỉ là cứu cô thôi, ta đâu đòi cô phải cho ta lợi ích!” Tề Tiểu Khả nhún vai lắc đầu.
“Đã không có lợi ích vậy ngươi cũng có thể không cứu ta?”
“Từ đầu đến giờ ta đâu có muốn lợi ích gì từ cô đâu, thấy cô như vậy nên mới vào giúp thôi!”
“Hình như cô có rất nhiều tâm sự nhỉ, nên cô mới đi tử tự?” Tề Tiểu Khả hiếu kì.
“Ta chẳng còn gì cả, sống cũng không có ý nghĩa gì” Giọng nàng man mác buồn.
“Cô hay bi quan nhỉ. Ừm…cô vào đây bao lâu rồi?”
“Ta sinh ra ở đây, lớn lên cũng ở đây và chết đi…cũng ở đây”
“Hẳn là địa vị của cô cũng không nhỏ” Tề Tiểu khả tọc mạch, nữ tử chỉ cười trừ.
“Thật ra cô đâu cần phải chết, nhìn cô hẳn còn rất trẻ. Đời người còn dài, bên ngoài chắc còn nhiều thứ cô chưa từng thấy. Nếu cô chết đi sau này sẽ hối hận” Tề Tiểu Khả lắc lư người.
“Vì sao ngươi có thể đoán được tâm sự của ta như vậy?” Nữ tử hiếu kỳ.
“Có gì đâu, chỉ cần nhìn cô thì ta cũng đủ hiểu rồi”
Nữ tử nhìn chằm chằm Tề Tiểu Khả, nàng rất muốn biết vì sao hắn có thể nhìn thấu được nàng. Nhìn cách hắn ăn mặc hẳn là thái giám nhưng một thái giám lại có bản lĩnh nhìn thấu trái tim người như vậy sao. Tề Tiểu Khả cũng chẳng màng nữ tử kia nhìn mình, lúc nãy do quá loạn nên cô không cảm thấy đói, nay ngồi nói chuyện một hồi bao đại nhân* lại đánh trống rồi. Tề Tiểu Khả cười cười, đỡ nữ tử lên giường rồi xoa xoa bụng.
“Cô có thể chỉ đường đến Dụ Nguyệt uyển cho ta không, ta bị lạc” Tề Tiểu Khả cười khờ khạo, gãi gãi đầu.
“Theo phòng này đến cuối vườn hoa, men theo hành lang đoạn đầu quẹo phải, cứ như vậy đi thẳng là đến” Nhìn bộ dáng người kia ngốc nghếch, nữ tử không khỏi mỉm cười.
“Đa tạ!” Tề Tiểu Khả vui mừng chạy đi, nhưng cô đột nhiên dừng cước bộ, quay lại nhìn người ngồi trên giường “Cô ở đây một mình sao?” Nữ tử khẽ gật đầu một cái.
“Ngày mai ta lại đến thăm cô, ta đã nhớ kĩ vị trí vườn hoa này rồi!” Tề Tiểu Khả cười tinh nghịch rồi đóng cửa lại, chạy ra ngoài.
Nữ tử trong phòng vẫn ngơ ngác nhìn theo bóng dáng người kia biến mất, nàng suy tư.
Hắn rốt cục là ai
—–Hết Chương 8—–
Lê hoa đái vũ: giống như hoa lê dính hạt mưa, vốn dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương Quý phi, sau này dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái
Bao đại nhân: bao tử đó ạ~~
Bất vi sở động: ngồi im một chỗ, không cử động, chỉ dùng mắt để quan sát (cái này là lượm lặt được không biết đúng hay không nữa ~^O^~)
Tác giả lảm nhảm: Từ chương này trở đi Ngư Ngư sẽ ít đất diễn một chút nha, hãy yên tâm vì nàng sẽ lại sớm lên sàn thôi kkkk. Au cũng không hiểu tại sao thím Khả lại lấy dây thắt cổ để cột vết thương, kị quá kị.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tề Tiểu Khả chính xác là vua mù đường. Đã được người ta chỉ dẫn như vậy thế nào đi đi lại lại vẫn không đến được nơi cô muốn nhỉ? Tề Tiểu Khả gãi gãi đầu, mắt nhìn dáo diết, chết tiệt cái tên thiết kế xây dựng, không xây lớn là cả dòng họ ngươi chết đói à, rủa ngươi sinh con không có tóc!
Tề Tiểu Khả lẩn quẩn trong hành lang gấp khúc gần một tiếng, cây thì thấy cả đống mà cái cửa ra mày nằm ở đâu a, ra đi mà, ta không có chơi nữa đâu huhuhu. Tề Tiểu Khả nổi sùng nhấc chân đá mạnh vào tường gạch, sau lại ôm chân nhảy dựng lên vì đau. Nói vậy thôi cũng phải nhanh chóng đi tìm đường, không là chết ở đây cũng không ai biết là cái chắc, hơn nữa là bao tử đại nhân đang nháo sôi ùng ục, cũng đúng, từ lúc bị bắt vào đây đến giờ Tề Tiểu Khả chưa được ăn mà. Tề Tiểu Khả ôm bụng chạy thật nhanh, cô đói sắp xỉu rồi. Quả không phụ sự cực nhọc của Tề Tiểu Khả, cuối đường là một cửa vòm, bên trong có ánh sáng. Tề Tiểu Khả vui như lượm được vàng, nhanh chân chạy theo hướng cửa vòm đó mà đi qua.
Cứ tưởng là sẽ được ăn gì đó no nê xong lăn ra ngủ nhưng khi đến nơi khoé miệng Tề Tiểu Khả cứng ngắc. Nơi Tề Tiểu Khả đang đứng là một khu vườn rộng, trồng nhiều loại hoa và còn có cây nho nữa. Phía sau lại là một lối đi khác, không biết dẫn đến nơi nào. Trời đã sập tối, khu vườn này không được chong đèn, đêm đen phủ xuống, bức tranh quỷ dị, u ám hiện lên, man mác sự cô độc, thê lương khiến người nhìn người sợ. Tề Tiểu Khả nào còn tâm trí đi ngắm hoa, cô bó tay rồi, đành phải tới đâu hay tới đó đi, trước hết phải tìm cái ăn đã rồi tính sau! Tề Tiểu Khả vội theo lối đi vào sâu trong viện, đường đi này vừa đen vừa tối, phía trước chả thấy được một đóm sáng, dám chắc sẽ có những con gì đó nhảy ra hù cô như mấy cái nhà ma đại loại vậy. Tề Tiểu Khả từng nhập ngũ được đặc huấn thì sợ gì mấy thứ trò chơi con nít kia, nhưng cô hiện giờ đang đói bụng, chẳng những cả con mèo cũng đánh không lại mà khi thấy nó bổ nhào tới là chạy không kịp. Bản thân Tề Tiểu Khả vốn không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ ma,con đường tối thế này ai dám chắc rằng sẽ không có những thứ đó chứ. Tề Tiểu Khả vừa đi vừa run lẩy bẩy, tay chấp lại cầu mong các người đừng có hù ta a, tim ta nhỏ lắm nha!.
Không còn gì sung sướng hơn giữa không gian hẹp của hai bức tường tối đen lại thấy được ánh sáng hắt ra. Tề Tiểu Khả vui mừng chạy về phía trước và lại hụt hẫn khi trước mắt là một hoa viên khác.
Chết tiệt! Đừng để bà đây thoát ra được, bà mà không sang bằng nhà mày thì cái tên Tề Tiểu Khả này đọc ngược lại!!!
Tề Tiểu Khả lại lò mò tìm đường, may mà cái vườn này có đèn chứ không như vườn phía sau kia, cô vốn bị cận thị nặng lại không đeo kính hay kính áp tròng, đó là lí do vì sao lúc sớm đi đụng phải người kia, bây giờ mò được tới đây là hay lắm rồi. Tề Tiểu Khả đang tìm kiếm lối đi khác, bụng lại réo lên, cái đồ tham ăn, ngươi đói ta không đói sao! Một căn phòng phía trước đã thu hút sự chú ý của Tề Tiểu Khả, trên lối đi cô có chú ý xung quanh tất cả các phòng đều đóng chặt cửa, trong phòng tối ôm như nhà xác, duy chỉ có phòng này là sáng đèn hơn nữa mấy chậu hoa mẫu đơn trước cửa vẫn còn rất tươi. Hẳn là chủ nhân bên trong vẫn còn thức, Tề Tiểu Khả định vào hỏi thăm nhưng lại lo lắng lỡ như vào nhầm phòng vị Quý phi hay Hoàng hậu gì gì đó thì nguy to. Nhưng Tề Tiểu Khả không quản được nhiều như vậy, bao đại nhân đang réo, cô lại quá mỏi chân rồi, cô đánh liều một phen bước tới cửa phòng rồi do dự gõ cửa.
Đứng chờ một hồi bên trong cũng không có động tĩnh gì. Tề Tiểu Khả sốt ruột bạo gan mở cửa, nhưng cô không ngờ được mình sẽ trông thấy cảnh tưởng chỉ có trong phim Trung Quốc này.
Giữa gian phòng rộng lớn, một nữ tử đang đứng trên ghế, bên trên là dải lụa trắng bắt ngang qua xà nhà treo lủng lẳng. Nữ tử tay cầm lấy lụa trắng thắt lại thành một sợi dây thòng lọng rồi từ từ đưa cổ kề vào dây đã thắt. Nàng là có ý định tử tự!.
“Oh Sh**, này!!! Đừng có nghĩ dại dột!!!”
Tề Tiểu Khả hoảng hốt chạy vào định kéo nàng xuống nhưng ma xui quỷ khiến hậu đậu đại nhân lại ghé qua chào hỏi làm cho Tề Tiểu Khả vấp phải ngưỡng cửa mà nhào tới đẩy phăng cái ghế dưới chân nữ tử đang đứng.
Nữ tử nhắm mắt, nàng buông tay rồi thả hết sức nặng cơ thể. Tề Tiểu Khả chật vật vội vàng đứng dậy, cô ôm lấy thân dưới nữ tử rồi nhấc xuống khỏi cái dây lấy mạng kia. Nữ nhân kia phản xạ quyết liệt, giãy giụa muốn thoát khỏi Tề Tiểu Khả.
Nữ tử hét to vào mặt Tề Tiểu Khả: “Ngươi thả ta ra, ta muốn chết, buông ta ra!!!”
“Này này!!! Cô đừng giãy nữa, ta giữ không nổi đâu!!!” Tề Tiểu Khả khổ sở giữ chặt nữ tử đưa nàng xuống đất.
Nữ tử kia vẫn quyết liệt “Ngươi buông ra để ta chết đi, ngươi thả ta ra!!!!”
“Cô bình tĩnh lại, bình tĩnh được không!!!!” Tề Tiểu Khả hết cách đành phải ôm nàng vào lòng, tránh cho nàng lại giãy ra muốn đi chết.
“Ngươi buông ta ra!!! Ta muốn chết, ngươi mau thả ra!!!”
“TA ĐÃ KÊU CÔ BÌNH TĨNH LẠI TRƯỚC MÀ!!!!!!” Tề Tiểu Khả quát to, âm lượng rất lớn khiến nữ tử ngồi im, không nháo nữa.
“Cô không sao rồi chứ!?”
“Ngươi cứu ta làm gì? Ta đã không còn gì để mất nữa cả???” Nữ tử oà lên khóc, nàng vô lực tựa vào Tề Tiểu Khả trong lòng.
“Bình tĩnh lại, có chuyện gì từ từ giải quyết, cô chết rồi cũng đâu giải quyết được gì!” Tề Tiểu Khả mặc kệ để nàng dựa vào mình mà khóc, cô vỗ vỗ lưng trấn an nàng.
“Vì sao ngươi lại cứu ta chứ…ta chẳng còn muốn sống nữa” Tiếng khóc ngày càng to, cả người nàng run lên bần bậc.
“Ngu ngốc!!! Đời người còn dài, không gì là không thể, cô lại đòi đi chết, bộ chết là vui lắm sao!!!” Tề Tiểu Khả tức giận mắng nàng một câu. Trên đời này cô ghét nhất là loại người vì chút chuyện nhỏ nhặt đòi sống đòi chết.
Tề Tiểu Khả cứ ngồi dưới đất như vậy ôm nữ tử kia vào lòng, vỗ vỗ lưng an ủi nàng. Lúc này Tề Tiểu Khả mới nhìn kỹ được dung nhan của nàng. Tuy là gương mặt thấm đầy nước mắt nhưng cũng không thể che đi sự xinh đẹp của nàng. Đôi mắt phượng long lanh đọng nước, mi dài mềm mại, mày liễu uyển chuyển, mũi cao thẳng tấp, môi đào đỏ mọng, ba ngàn thanh ti rũ xuống vài sợi đã nhiễm nước. Quả thật là nàng còn đẹp hơn người con gái lúc sớm Tề Tiểu Khả đụng phải, những cô gái thời hiện đại cũng không đẹp bằng người nữ tử này. Quả là khuynh quốc khuynh thành, nhìn nàng khóc đến lê hoa đái vũ* ai nhìn vào cũng thương xót.
Tiếng khóc ngày một nhỏ dần, sau cùng chỉ còn lại tiếng sụt sịt. Tề Tiểu Khả lúc này mới cảm nhận được bàn tay ươn ướt, đưa ra nhìn mới biết là cổ nữ tử kia đang chảy máu. Tề Tiểu Khả bối rối đỡ nữ tử dựa vào cạnh giường rồi chạy ra ngoài cửa, may mà lúc nãy ở ngoài cô có để ý thấy một loại cây thuốc có thể cầm máu, vội hái vài lá bỏ vào miệng nhai rồi trở vào trong. Nữ tử ngồi dựa vào cạnh giường, nàng đã ngưng khóc, sắc mặt nàng trắng bệch vì mất máu, vào giọt lệ vẫn còn đọng lại trên mặt, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không phía trước, vết thương ở cổ vẫn không ngừng rỉ máu.
Tề Tiểu Khả đến cạnh nữ tử, lấy lá thuốc từ trong miệng ra đắp lên vết thương trên cổ nàng, nhưng cô ngó xung quanh cũng không có gì để giữ lại, hết cách, cô đành đứng dậy kéo sợi lụa trắng kia xuống băng lại cho nàng. Khi còn ở hiện đại, trước khi chọn về tư vấn tâm lý Tề Tiểu Khả đã từng là bác sĩ thực tập nên việc băng bó này không mất quá nhiều thời gian của cô, chỉ một thoáng là xong.
Nữ tử kia vẫn như vậy, bất vi sở động* ngồi như vậy. Tề Tiểu Khả lắc lắc đầu thở dài, đành phải ngồi bắt chéo chân bên cạnh nàng nhiều chuyện.
“Cô ổn rồi chứ?” Tề Tiểu Khả nhìn nàng, nàng vẫn mặc kệ tên quấy rối ngồi im lặng không lên tiếng.
“Này, vì sao cô lại có ý định tử tự thế?” Tề Tiểu Khả tò mò.
“Vì sao…ngươi lại cứu ta?” Nữ tử lên tiếng, thanh sắc như cũ không đổi.
“Vì ta là một thanh niên tốt!” Tề Tiểu Khả cười khờ khạo.
“Cứu ta thì ngươi cũng chẳng được lợi ích gì, ta chẳng có thứ gì để cho ngươi” Nữ tử băng sơn liếc mắt qua Tề Tiểu Khả.
“Ừm…ta chỉ là cứu cô thôi, ta đâu đòi cô phải cho ta lợi ích!” Tề Tiểu Khả nhún vai lắc đầu.
“Đã không có lợi ích vậy ngươi cũng có thể không cứu ta?”
“Từ đầu đến giờ ta đâu có muốn lợi ích gì từ cô đâu, thấy cô như vậy nên mới vào giúp thôi!”
“Hình như cô có rất nhiều tâm sự nhỉ, nên cô mới đi tử tự?” Tề Tiểu Khả hiếu kì.
“Ta chẳng còn gì cả, sống cũng không có ý nghĩa gì” Giọng nàng man mác buồn.
“Cô hay bi quan nhỉ. Ừm…cô vào đây bao lâu rồi?”
“Ta sinh ra ở đây, lớn lên cũng ở đây và chết đi…cũng ở đây”
“Hẳn là địa vị của cô cũng không nhỏ” Tề Tiểu khả tọc mạch, nữ tử chỉ cười trừ.
“Thật ra cô đâu cần phải chết, nhìn cô hẳn còn rất trẻ. Đời người còn dài, bên ngoài chắc còn nhiều thứ cô chưa từng thấy. Nếu cô chết đi sau này sẽ hối hận” Tề Tiểu Khả lắc lư người.
“Vì sao ngươi có thể đoán được tâm sự của ta như vậy?” Nữ tử hiếu kỳ.
“Có gì đâu, chỉ cần nhìn cô thì ta cũng đủ hiểu rồi”
Nữ tử nhìn chằm chằm Tề Tiểu Khả, nàng rất muốn biết vì sao hắn có thể nhìn thấu được nàng. Nhìn cách hắn ăn mặc hẳn là thái giám nhưng một thái giám lại có bản lĩnh nhìn thấu trái tim người như vậy sao. Tề Tiểu Khả cũng chẳng màng nữ tử kia nhìn mình, lúc nãy do quá loạn nên cô không cảm thấy đói, nay ngồi nói chuyện một hồi bao đại nhân* lại đánh trống rồi. Tề Tiểu Khả cười cười, đỡ nữ tử lên giường rồi xoa xoa bụng.
“Cô có thể chỉ đường đến Dụ Nguyệt uyển cho ta không, ta bị lạc” Tề Tiểu Khả cười khờ khạo, gãi gãi đầu.
“Theo phòng này đến cuối vườn hoa, men theo hành lang đoạn đầu quẹo phải, cứ như vậy đi thẳng là đến” Nhìn bộ dáng người kia ngốc nghếch, nữ tử không khỏi mỉm cười.
“Đa tạ!” Tề Tiểu Khả vui mừng chạy đi, nhưng cô đột nhiên dừng cước bộ, quay lại nhìn người ngồi trên giường “Cô ở đây một mình sao?” Nữ tử khẽ gật đầu một cái.
“Ngày mai ta lại đến thăm cô, ta đã nhớ kĩ vị trí vườn hoa này rồi!” Tề Tiểu Khả cười tinh nghịch rồi đóng cửa lại, chạy ra ngoài.
Nữ tử trong phòng vẫn ngơ ngác nhìn theo bóng dáng người kia biến mất, nàng suy tư.
Hắn rốt cục là ai
—–Hết Chương 8—–
Lê hoa đái vũ: giống như hoa lê dính hạt mưa, vốn dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương Quý phi, sau này dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái
Bao đại nhân: bao tử đó ạ~~
Bất vi sở động: ngồi im một chỗ, không cử động, chỉ dùng mắt để quan sát (cái này là lượm lặt được không biết đúng hay không nữa ~^O^~)
Tác giả lảm nhảm: Từ chương này trở đi Ngư Ngư sẽ ít đất diễn một chút nha, hãy yên tâm vì nàng sẽ lại sớm lên sàn thôi kkkk. Au cũng không hiểu tại sao thím Khả lại lấy dây thắt cổ để cột vết thương, kị quá kị.