Hoàng Huyết Khúc Chi Tiêu Dao Nhạc

Chương 42



Căn phòng giản đơn rộng lớn lúc này là bồng bích sinh huy(đại khái là như nhà tranh của người nghèo tuy nhỏ nhưng ấm áp), một tiền nhiệm hoàng đế, một tiền nhiệm hoàng hậu, ba vị hoàng tử, cộng thêm một tế thiên sư…… Tất cả đều đến đông đủ!

“…… Sự tình chính là như vậy, lừa các ngươi thật sự có lỗi!” Tiểu Tứ thành khẩn giải thích với song thân.

Phạm ngồi đó, trên mặt nhìn không ra một tia hờn giận, dùng thanh âm nhu hòa trả lời: “Tiểu Tứ cũng không phải cố ý, không cần tự trách như vậy, bất quá……” Ánh mắt bay tới trên người của vị hoàng đế nào đó ôm chặt lấy Tiểu Tứ không buông, “Ta nói Tuyền, ngươi tính ôm như vậy đến lúc nào?”

Từ lúc Tiểu Tứ vừa vào cửa, tiền nhiệm hoàng đế tựa như nhìn thấy gì đó, lập tức bổ nhào vào trên người đứa con không tính, còn ôm chặt người ta không buông. Mặc kệ Tiểu Tứ nói gì, làm gì, hắn đều gắt gao ôm lấy, cũng không nghĩ đến thể trọng của mình sẽ tạo áp lực cho đứa con, loại quá phận này đạt mức “khiến người khác giận sôi”!!!

“Ngô……” Bị Phạm nói như thế, Kiền Hi hoàng đế vĩ đạ cư nhiên mặt dày giở thói nũng nịu?! “Không buông không buông, Tiểu Tứ nhà ta, ai tới cũng không buông!”

“…… Thần nhi, Phong nhi!” Nhiều lời vô ích, Phạm tức khắc quay đầu phân phó song bào thai, “Đem ba ba các ngươi cùng Tiểu Tứ tách ra cho ta!”

Phong cùng Thần liếc mắt nhìn nhau một cái…… Mọi người đều biết, bên trong Kỳ Nghệ người có quyền uy nhất không phải Kiền Hi đế, mà là hoàng hậu của hắn, mà nếu là mệnh lệnh của phụ thân, như vậy ba ba…… Chỉ có thể thực xin lỗi ngươi!

Hai người rất ăn ý, một người một bên nhấc Tuyền, cứng rắn đem hắn từ trên người tiểu Tứ lột xuống, lui về sau năm bước, để Tiểu Tứ có thể tự do hoạt động.

“Oa, Phạm ngươi khi dễ vi phu!” Từng là hoàng đế làm mưa làm gió hiện giờ kêu gào tựa như một oán phụ nơi khuê phòng, không khỏi khiến người ta nổi cả da gà.

“Câm miệng!” Phạm không thể nhịn được nữa, một phen nhấc hắn kéo ra sau, bộ dáng giống như xách cái gì đó, “Ngươi hiện tại phải suy nghĩ cách giải quyết vấn đề tế phẩm năm nay, còn có nhanh đi thả Thao Liễm vương, bằng không ta là người đầu tiên đem ngươi lên núi uy đám nhện kia!”

“…… Phải….. Phải….. Biết……” Bị khí thế cường hãn uy hiếp, Tuyền nhát gan đáp lại.

“Kia còn không mau đi?!”

“Đúng phải….. Ta đi ngay!” Tuyền phẫn nộ rời đi, cả phòng lúc này mới an tĩnh lại……

Đáng sợ, thật sự là đáng sợ, so với phụ thân còn đáng sợ! Đây là phản ứng đầu tiên của Diệu Ngạn, thẳng đến hôm nay hắn mới chính thức hiểu thêm về Phạm…… Sau đó hắn bắt đầu âm thầm may mắn, may mắn ở sơn động bị ăn chính là mình, bằng không hậu quả…… Có thể chính là mình bị đưa lên núi uy đám nhện kia!

“Thật là!” Phạm lắc đầu nhìn về phía  Diệu Ngạn, “Ngạn……”

“Vâng!” Diệu Ngạn bị điểm danh nghiêm nghị, chỉ sợ làm sai cái gì.

Phạm không đổi khẩu khí vừa rồi, đi đến trước mặt hắn bình thản nói: “Tiểu Tứ không biết bơi, lần này thực cám ơn ngươi cứu Tiểu Tứ!”

Hô…… Nguyên lai là cảm tạ, Diệu Ngạn âm thầm nhẹ nhàng thở ra, “Không…… Không có gì, là việc cần làm…..”

“Chính là……” Phạm chuyển đề tài, “Ngươi dịch dung ở bên người Tiểu Tứ, ta có phải lại có thể coi ngươi là có ‘dụng ý không tốt’ không?”

“Này…… Này……” Thần kinh lại căng thẳng, đầu cúi không thể thấp hơn nữa…… Hao tổn tâm trí, này nên trả lời thế nào? “Ta kỳ thật muốn…..”

“Phụ thân?” Tiểu Tứ cũng cảm thấy phụ thân như vậy rất không thích hợp, vừa định mở miệng giải thích tay Diệu Ngạn.

Chính là Phạm thừa dịp Diệu Ngạn nhìn không thấy biểu tình của mình, xoay người đối Tiểu Tứ, ngón trỏ đặt trên môi, rồi mắt phải nháy một cái, là có ý: “Không cần lo lắng, ta tự có lý do!”

Nhìn lại hai ca ca cùng cháu nhỏ của mình, mỗi người vẻ mặt nghẹn cười biểu tình đùa giỡn xem kịch vui, xem ra là tất cả đều thông đồng tốt lắm!

Muốn làm trò quỷ gì? Tiểu Tứ vẫn không rõ, chính là thấy không ai muốn gây bất lợi cho Diệu Ngạn, cũng liền bỏ qua, yên lặng quan sátn.

“Là gì?” Phạm khôi phục giọng điệu răn dạy vừa rồi tiếp tục nói, “Ngươi có việc tìm Tiểu Tứ hỗ trợ, cho nên lại đây lừa gạt tình cảm của y?”

“Không phải!” Diệu Ngạn vội vàng ngẩng đầu phủ nhận, “Không phải như thế, ta là đến hóa giải khúc mắc của Tiểu Tứ đối với ta…… Ta không hy vọng y nhìn thấy ta lại phát bệnh!”

Phạm như là nghe được truyện cười hằng ngày châm chọc: “A…… Hai người các ngươi đã giải trừ hôn ước, Tiểu Tứ cùng ngươi trừ bỏ có chút quan hệ huyết thống ra cái gì cũng không phải, ngươi vì sao lại để ý cảm thụ của y như thế? Hơn nữa…… Chỉ cần ngươi nguyện ý, các ngươi có thể cả đời không qua lại với nhau, không muốn y phát bệnh, không tới gần y là tốt rồi, cần gì làm điều thừa?”

Diệu Ngạn luống cuống, mỗi một câu Phạm nói đều là chuyện hắn sợ sẽ phát sinh nhất, dưới tình thế cấp bách, hắn quên lời căn dặn của Phong, quên mất ràng buộc của mình, lớn tiếng nói ra: “Bởi vì ta thích Tiểu Tứ, ta vẫn thích y! Tuy rằng trước đó có hiểu lầm khiến chúng ta chia tay…… Nhưng ta vẫn yêu y!”

“Ngạn…… Ca ca……?” Tiểu Tứ khó tin nhìn Diệu Ngạn.

“Nga? Nhưng ta còn nhớ rõ Tiểu Tứ có tự mình nói cho ta biết, ngươi đã muốn còn thích y nha? Còn nghe nói tình nhân của ngươi có một đống đi…… Chẳng lẽ y nói dối?” Phạm còn làm bộ khó hiểu hỏi.

“Phốc……” Thần ở bên cạnh gần như bật cười ra tiếng.

Đáng tiếc Diệu Ngạn đã không rảnh chú ý hắn ta, hắn đang cực lực giải thích cho sự “trong sạch” của mình!

“Đó là ta tức giận nên lừa y, tình nhân gì chứ…… Căn bản không có! ‘không thích y’ cũng là giả vờ, khi đó ta tưởng y không thích ta mới…… Tóm lại ta là phi thường thích y!”

“Nga, nguyên lai là như vậy! Tiểu Tứ có nghe chưa a?” Phong cùng Thần đem Tiểu Tứ đẩy lên trước mặt Diệu Ngạn.

Thanh âm vang dội mới khiến Diệu Ngạn dần tỉnh táo lại, kinh hoảng phát hiện ── bị lừa! Lúc này lại nhìn Phạm, thần sắc sắc bén đã thối lui, nụ cười âm hiểm khi quỷ kế thực hiện được nở rộ trên mặt, song bào thai bên cạnh cũng là cùng một bộ dáng.

“Nguy rồi!” Diệu Ngạn nhìn Tiểu Tứ trước mắt vẻ mặt không biết làm sao, chỉ biết…… Hỏng chuyện rồi. “Tiểu Tứ a…… Cái kia ngươi hãy nghe ta nói……”

“Ngạn ca ca.” Tiểu Tứ trước lúc hắn mở miệng lên tiếng hỏi, “Ngươi vừa rồi nói…… Sẽ không phải là gạt ta đi? Nếu thật sự có việc muốn ta giúp, cũng không cần cố ý gạt ta, ta sẽ giúp!”

Diệu Ngạn tức giận đến mức dậm chân, nghiêm mặt bắt lấy bả vai Tiểu Tứ nói: “Tiểu Tứ, ta không có lừa ngươi!”

“Nhưng ngươi……” Tiểu Tứ muốn chen vào nói.

“Ta vẫn thích ngươi, mười mấy năm cũng chưa từng đổi!” Nhưng Diệu Ngạn chính là không cho y nói!

“Nhưng……”

“Lúc trước là ta hiểu lầm ngươi, nói rất nhiều lời khó nghe, sau đó khiến ngươi phát bệnh, ta thật sự không biết nên làm sao…… Bất đắc dĩ chỉ có thể dùng chiêu này!” Diệu Ngạn tự nhiên giải thích, “Chúng ta…… Một lần nữa lập hôn ước được không?”

“Hôn ước…… Nhưng cái kia……”

“Ngươi không đồng ý?” Diệu Ngạn thấy đáp án này nằm ngoài dự tính, nhưng lại hợp tình, “Vì sao? Ngươi còn không thể tha thứ cho ta sao?”

“Không phải, chính là……” Tiểu Tứ muốn nói rõ ràng, nhưng Diệu Ngạn cố tình không để cho y cơ hội này!

“Chính là gì? Chẳng lẽ là ngươi thật sự không thích ta?” Ngàn vạn lần không nên là như thế!

“Không có a! Ta là nghĩ……”

Diệu Ngạn đã lo lắng muốn chết đâu còn nghe được lời của y, dứt khoát tâm xoay ngang một cái, lấy ra chiêu “sát thủ!” của mình!

“Tễ Quân Thiên, chẳng lẽ ngươi muốn ăn rồi chối, lau miệng chạy lấy người sao?”

“Bùm!” Nghe nói như thế, Thần mới vừa ngồi xuống muốn tiếp tục xem diễn từ trên ghế té xuống!

“Ba!” Chén trà của Phạm rơi vỡ trên mặt đất.

“……” Phong cũng là vẻ mặt hắc tuyến nhìn hai người bọn họ.

…… Không thể nào?

Nhưng lúc này, Tuyền vừa vặn muốn đẩy môn tiến vào. Nghe thấy lời nói “hù chết người không đền mạng” như thế, khiến hắn một cước đá văng cửa, tiến lên giữ chặt lấy áo của Diệu Ngạn, “Cái gì…… Tiểu Tứ đem ngươi ăn?”

“Đúng vậy, từ đầu đến chân, ăn sạch sẽ!” Diệu Ngạn như là cùng hắn so ai khác kêu vang hơn.

Tuyền nghe vậy, ngốc lăng buông Diệu Ngạn ra, từng bước một đến gần Tiểu Tứ, “Tiểu Tứ…… Tiểu Tứ ngươi…… Ô……” Đến cuối cùng thế nhưng “hai mắt đẫm lệ” ôm lấy đầu Tiểu Tứ, “Tiểu Tứ cuối cùng cũng trưởng thành…… Làm tốt lắm, đem Diệu Ngạn ăn! Ngươi thật sự là rất giỏi, ba ba tự hào về ngươi! Ô……”

“…… =|||” Đây là hoàng đế cái gì a!

“Ba ba, ngươi cũng không cần khóc thành như vậy a!” Tiểu Tứ có chút xấu hổ, thở dài chuyển hướng Diệu Ngạn hỏi, “Ngạn ca ca, ta không nghĩ không thừa nhận gì, chính là ta rất muốn hỏi ngươi, ngươi đã biết là hiểu lầm, lại vẫn thích ta…… Kia vì sao không sớm nói với ta chứ?”

“A? Nga, việc này a…… Cái kia, ta lo lắng ngươi sẽ hiểu lầm ta…… Hơn nữa Phong cũng nói…… Trực tiếp nói với ngươi, ngươi khẳng định sẽ không tin?” Diệu Ngạn lắp bắp trả lời.

“Tam ca!” Tiểu Tứ trừng Phong, “Lừa Ngạn ca ca như vậy không tốt!”

“Ha hả…… Đùa vui một chút thôi!” Phong một chút tội ác đều không có cảm thấy.

Diệu Ngạn thực mê mang nhìn huynh đệ bọn họ, không biết chuyện ra sao.

Tiểu Tứ hảo tâm tiết lộ cho hắn: “Ngạn ca ca…… Chỉ là có lẽ ngươi không tin…… Nếu ngươi nói thẳng…… Ta sẽ tin!”

“…… A?” Diệu Ngạn chỉ Phong, “Đó chính là nói……”

“Ân!” Tiểu Tứ biết ý của hắn, gật gật đầu trả lời.

“……” Yên tĩnh trong chốc lát, Diệu Ngạn ác lang đánh về phía song bào thai, “Tễ Tường Phong! Ngươi hỗn đản này dám đùa giỡn ta?!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.