“Lão bản, lưu lại Tiểu Tứ bọn họ như vậy…… được không?”! vừa chạy vừa lo lắng hỏi.
Diệu Ngạn không thả chậm cước bộ, thẳng đến kia tòa núi kia, “Không sao, Tiểu Tứ sẽ thông cảm…… Nhưng Chung Ly, hắn phát điên cái gì? Sao lại chạy tới nơi đó!!”
“……” Bị hỏi tới đây,! yên lặng.
Diệu Ngạn cũng không có truy vấn gì thêm…… Thẳng đến khi chạy đến chân núi, thấy bóng dáng hồng sắc kia……”Chung Ly trở về?!”
“……!” Chung Ly đang muốn lên núi, nhìn thấy hai người bọn họ trong nháy mắt dừng lại, “Lão bản,!, các ngươi sao vậy……?”
Diệu Ngạn kéo hắn ta qua, rồi mới đối Chung Ly quở trách: “Chung Ly, ngươi muốn làm cái quỷ gì? Đang yên lành đi vào trong đó làm gì? Muốn chết a!”
Tuy nói như thế, tuy quở trách nhưng đồng thời Diệu Ngạn cũng không hảo hảo kiểm tra cho Chung Ly một phen, xem hắn ta có bị thương ở chỗ nào không.
Mà Chung Ly đối mặt với trách cứ như vậy chính là mỉm cười, “Có đôi khi chết chưa hẳn là một chuyện tốt a……”
“A?” Diệu Ngạn đối với ánh mắt của hắn ta, nhưng thấy chỉ là ánh mắt luôn bình tĩnh của Chung Ly.
Ánh mắt như vậy, không khỏi khiến Diệu Ngạn nổi giận, hắn nắm lấy vạt áo của Chung Ly nói: “Nói bậy cái gì, người sống mới có ý nghĩa! Ngươi ít ở trong này nhàm chán tìm chết cho ta…… Muốn chết cũng chết ở chỗ ta nhìn không thấy!”
“…… A!” Chung Ly lại nở nụ cười, một tay xoa nửa bên mặt của Diệu Ngạn, “Lão bản a lão bản, từ lúc ta vào Căng Uyên Lâu, cùng ngươi lúc đầu gặp mặt…… Ngươi căn bản là không thay đổi…… Ta thực thích ngươi a!”
Diệu Ngạn nghe vậy, hô hấp chậm lại khẽ buông tay, buông Chung Ly ngốc lăng tại chỗ ra. Hiển nhiên là khó có thể tiêu hóa lời thổ lộ bất ngờ vừa rồi……
“Chung Ly!”! Hỗ trợ đỡ lấy Chung Ly, mới không để hắn ta ngã xuống,! tựa hồ cũng hiểu được gò đó, “Vậy ngươi chính là vì chuyện của lão bản mới đến nơi này?”
“Ân…… Ta nghe nói trên núi này có thần linh, không biết hắn có thể hoàn thành nguyện vọng của ta không……” Ánh mắt của Chung Ly lại hướng về Diệu Ngạn, rồi mới chua sót cười, “Bất quá…… Hình như không có khả năng đâu!”
“Chờ…… Chờ một chút……” Diệu Ngạn có chút nói lắp, nếu là những người khác hắn nhất định lập tức từ chối, nhưng Chung Ly chẳng những là một thành viên trong điếm của hắn, lại là bằng hữu của Diệu Ngạn, này…… Diệu Ngạn bắt đầu do dự!
“Lão bản không cần phiền lòng……” Chung Ly liền đứng dậy, vỗ vỗ tro bụi trên người nói, “Lão bản cùng Tiểu Tứ sẽ thành thân, y là một đứa nhỏ tốt lắm…… Lời vừa rồi coi như không nghe thấy đi!”
Diệu Ngạn hai tay nắm chặt, muốn hắn buông tha Tiểu Tứ đó là chuyện không có khả năng, nhưng cự tuyệt Chung Ly như vậy…… Có phải có chút rất tàn khốc không?
Lúc hắn đang hết sức khó xử, Chung Ly lại đưa ra ý nghĩ của mình, “!, có thể về trước không? Ta cùng với lão bản một mình nói chuyện……”
! thực thức thời mà gật đầu ly khai, để lại hai người bọn họ!
“Cái kia…… Chung Ly……” Diệu Ngạn cư nhiên không biết nên mở miệng như thế nào, hắn thầm mắng chính mình hèn nhát, hết thảy đều thu vào trong mắt của Chung Ly.
Chung Ly cười khẽ ngồi trên tảng đá lớn bên cạnh, “Lão bản…… Ngạn…… Ngươi không cần đa tâm…… Ta cũng không có ý phá ngươi cùng Tiểu Tứ, chính là muốn vì chính mình cố gắng lần cuối cùng mà thôi……”
Bị Chung Ly nói như thế, Ngạn lại xấu hổ vô cùng! Hắn chưa từng phát hiện tình cảm của Chung Ly, cũng chưa từng đáp lại, mà hiện tại có thể nói với hắn ta cũng chỉ có……”Thực xin lỗi, Chung Ly!”
“Không sao.” Hai tay Chung Ly chống ở phía sau xanh trên tảng đá, nhìn lên biển sao trên trời, “Ta thực hâm mộ a……”
“Hâm mộ?” Đây là cách nói gì?
Chung Ly khẽ liếc hắn một cái, “Không cần hiểu lầm, ta hâm mộ chính là ngươi cùng Tiểu Tứ! Trên đời này có bao nhiêu người có thể giống các ngươi, nắm tay nhau mười năm…… Sau đó còn có tiếp tục sống với nhau cả đời…… Đó thực hạnh phúc đi!”
“Đúng vậy!” Nói đến những ngày ở cùng Tiểu Tứ, biểu tình của Diệu Ngạn nhất thời cũng là xua tan mây mù gặp trời xanh, “Tiểu Tứ thật sự rất thú vị! Khờ dại thuần túy, hào phóng rộng rãi, giống như vô luận phát sinh chuyện gì y đều có thể tiếp nhận…… Khi bé nhìn thấy y, y thế mà lại ngây ngốc hỏi ta, nụ cười của y có thể cầm đến ‘bán rẻ tiếng cười’ không! Thật sự là buồn cười…… Từ đó về sau chỉ cần ở cùng y, y đều sẽ kéo ta hỏi, có một số vấn đề thông thường y cũng hỏi, có khi thực sự là cảm thấy có chút nghi hoặc, hơn nữa mỗi khi y gọi ta ‘Ngạn ca ca’….. Ha hả…… Bộ dáng đáng yêu cực kỳ!”
Nhớ lại chuyện cũ, khóe miệng Diệu Ngạn tự nhiên thành một đường cong, quay đầu hắn mới chú ý tới mình đang cùng Chung Ly nói chuyện, đúng lúc dừng sự say sưa của chính mình lại, le lưỡi nói: “Thực xin lỗi, ta lại nhịn không được nói lung tung!”
Có lẽ là đã bị hắn cuốn hút, Chung Ly cũng thoải mái nở nụ cười, “Không có, tình cảm của hai người các ngươi thật sự tốt lắm đi……”
[ Ha ha, ta chỉ biết Chung Ly hiểu rõ ta nhất! Cho nên, vì ta, thỉnh ngươi cùng Diệu Ngạn lên giường đi!]
“Như vậy vì ta không thể có được tình yêu, Ngạn có thể cho ta làm một chuyện không?” Chung Ly đứng lên.
“Chuyện gì?” Chỉ cần không quá phận, Diệu Ngạn nhất định sẽ đáp ứng.
“Có thể hay không……” Chung Ly nói đến bên miệng lại không ra được.
“Ân?”
“…… Tối nay, có thể hay không cùng ta lên núi xem mặt trời mọc?” Chung Ly cuối cùng vẫn là quyết định ── buông tha.
“Tốt, có thể a! Đi thôi……” Nói xong Diệu Ngạn dắt tay Chung Ly lên đỉnh núi.
Cảm nhận độ ấm trong lòng bàn tay của Diệu Ngạn chuyền đến, đáy lòng của Chung Ly nổi lên nhiều gợn sóng…… Nói có lỗi nên là ta mới đúng…… Vô luận đối ai, sai nhiều nhất chính là ta…… Lão thiên gia, yêu người kia chính là trừng phạt của ta sao?
………………………………
Sáng sớm hôm sau, xem xong mặt trời mọc, hai người về tới Căng Uyên Lâu, chính là nghênh đón bọn họ cũng là vẻ mặt sầu lo của!!
“!, ngươi xảy ra chuyện gì?” Diệu Ngạn bất ngờ vỗ! từ sau một cái.
“!”! không yên lòng thật bị dọa, “Lão bản, Chung Ly…… Các ngươi đã trở lại……” Khi nói chuyện, ánh ắmt của hắn ta không ngừng hướng lầu trên.
“Đúng vậy, đã trở lại!” Diệu Ngạn duỗi người, nhưng đến một nửa liền phát hiện! không thích hợp, “!, ngươi nhìn lầu trên làm gì? Tiểu Tứ đâu? Ở trong phòng trên lầu phải không?” Nói xong liền muốn lên lầu coi tình hình của Tiểu Tứ.
! lại đúng lúc cản hắn, “Lão bản, chờ một chút…… Ngươi không thể đi lên!”
“Vì sao?” Diệu Ngạn bị ngăn lại quái lạ, “Ta muốn đi giải thích với Tiểu Tứ a……”
“Chính là……” Ánh mắt! mơ hồ bất định, giống như đang che dấu cái gì.
“Đông!” Bỗng nhiên trên lầu từ phòng của Tiểu Tứ truyền đến một tiếng lớn!
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Lão bản, không được!”
Không để ý đến khuyên can của!, Diệu Ngạn liền lên phòng của Tiểu Tứ, lo lắng đến an nguy của Tiểu Tứ, hắn không gõ cửa liền trực tiếp đẩy cửa phòng, “Tiểu Tứ, ngươi không……” Chính là, sau khi mở cửa ra hắn liền hối hận!
Chung Ly cùng! cũng lên theo, vừa nhìn thấy cảnh trước mắt,! ảo não quay đầu, mà Chung Ly cũng là sợ ngây người! “Ngươi…… Mạc Ngữ?”
“……!” Mạc Ngữ xuống giường rót nước bị bọn họ dọa sợ, chén trà trong tay cùng ấm trà giống nhau biến thành mảnh nhỏ.
Khiến Diệu Ngạn cùng Chung Ly ngạc nhiên không phải là mảnh nhỏ, mà là trang phục của Mạc Ngữ. Hắn căn bản cái gì cũng không có mặc! Chính là đang lõa thể khoác trên người một tấm sàng đan (ra giường) mỏng, trên mặt có chút ửng đỏ…… Đảo mắt lại nhìn Tiểu Tứ, y cũng là một thân trơn bóng mà nằm ngủ say trên giường, theo tư thế của y mà nhìn, Mạc Ngữ vừa rồi xác định chắc chắn ngủ trong vòng tay y…… Quần áo rơi vãi đầy đất, trên giường cũng là một mảnh hỗn độn, người sáng suốt vừa thấy liền đoán được tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì!
“Tiểu Tứ……” Diệu Ngạn kích động tiến lên, việc đầu tiên muốn làm chính là đánh thức Tiểu Tứ đang ngủ mơ.
Nhưng Mạc Ngữ lại kéo hắn lại, miệng còn”A…… Ân…… A……” Kêu không ngừng, giống như muốn nói cái gì.
“Ngươi cút ngay!” Diệu Ngạn mặc kệ cái gì bỗng chốc đẩy hắn ta ngã trên mặt đất, rồi mới ngồi bên mép giường nhanh chóng cũng không mất ôn nhu gọi Tiểu Tứ, “Tiểu Tứ, tỉnh tỉnh…… Tiểu Tứ?”
“Ân……” Tiểu Tứ nghe thấy tiếng gọi, chớp chớp mí mắt, mở mắt, “Ngạn ca ca? Sớm……” Còn tựa như không ý thức được đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Tứ giống như thường ngày, tỉnh lại đầu tiên là chào Diệu Ngạn.
Nhưng mà Diệu Ngạn cũng rốt cuộc không bày ra bộ dáng thường ngày với y, chỉ nghe hắn trực tiếp hỏi: “Tiểu Tứ, tối hôm qua…… Ngươi cùng Mạc Ngữ xảy ra chuyện gì?”
“Mạc Ngữ?” Tiểu Tứ còn có chút mơ mơ màng màng đích, hắn nhu dụi mắt trả lời, “Không có gì a…… Ngày hôm qua cùng hắn trở về…… Sau đó…… Sau đó tìm hắn ngủ một đêm……”
“Ngủ một đêm” bốn chữ này giống như sét đánh ngang tai đánh vào trên người Diệu Ngạn! Môi dưới của Diệu Ngạn thiếu chút nữa cắn ra máu!
“Ngạn ca ca? Ngạn ca ca?” Tiểu Tứ thấy Diệu Ngạn không nói, hơn nữa biểu tình khổ sở như vậy, nhất thời có chút hoảng hốt, “Ngươi xảy ra chuyện gì?” Nói rồi tựa như muốn sờ mặt Diệu Ngạn.
Chính là Diệu Ngạn cuống quít tránh đi tay của Tiểu Tứ, giống như trên tay y có gì đó không sạch sẽ! “Đừng chạm vào ta!”
“!” Tay của Tiểu Tứ dừng giữa không trung, y cũng trăm triệu lần không ngờ Ngạn ca ca thế nhưng cũng sẽ có một ngày đối với y nói ra lời như thế.
“Tiểu Tứ……” Diệu Ngạn chợt thấy chính mình thất thường, vội vàng ức chế tâm tình của mình, tận lực bảo trì bình tĩnh mà nói, “Tiểu Tứ, các ngươi tối hôm qua…… Làm cái gì sao?”
“Tối hôm qua?” Tiểu Tứ sờ sờ đầu, “Tối hôm qua ta chọn Mạc Ngữ…… Sau đó…… Sau đó……?” Sau đó, Tiểu Tứ cũng không nhớ rõ đã xảy ra cái gì.
“Ngươi chọn Mạc Ngữ?” Diệu Ngạn giận không thể khống chế mà lặp lại.
“Vẫn là ta nói đi!”! thấy lừa không nổi nữa cũng chỉ ăn ngay nói thật, “Tối hôm qua ta trở về, thấy hai người Tiểu Tứ cùng Mạc Ngữ trên đường lớn, ta liền hỏi Tiểu Tứ vì sao không đi ngủ, y nói cho ta biết một người ngủ không được, sau đó ta nói đùa như liền nói y chọn trong nhóm tiểu quan một người làm ấm giường, không nghĩ tới y cư nhiên tưởng thật, cuối cùng y chọn Mạc Ngữ! Cuối cùng ta để cho Mạc Ngữ tắm rửa thay quần áo…… Hầu hạ Tiểu Tứ đi……”
“…… Đi ra ngoài!” Một lát nhạt nhẽo xong, Diệu Ngạn lạnh lùng ra lệnh.
“Lão bản……” Chung Ly còn muốn nói chút gì.
Lại bị Diệu Ngạn lớn tiếng ngăn cản, “Có nghe hay không! Ta nói là các ngươi toàn bộ đi ra ngoài!”
“Chúng ta đây đi trước……”! thức thời kéo Mạc Ngữ cùng Chung Ly vội vàng rời đi.
“Ngạn ca ca……” Tiểu Tứ không ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc này, vừa muốn mở miệng lại bị Diệu Ngạn một phen ôm chặt, “Ngạn ca ca? Ngươi sao vậy……”
“Tiểu Tứ…… Ngươi vì sao…… Phải làm như vậy?” Diệu Ngạn cả người đều đang run rẩy.
“Cái gì?” Tiểu Tứ không hiểu được.
Bỗng nhiên Diệu Ngạn buông y ra, ngược lại từ trong tủ lấy ra y phục đối mặt với Tiểu Tứ, “Ngươi trước mặc y phục vào…… Ta muốn rời khỏi một lát…… Nhớ kỹ đừng tới tìm ta!”
“Khoan……” Tiểu Tứ nói còn chưa xong, Diệu Ngạn liền rời khỏi phòng.
Tầm mắt của Tiểu Tứ chỉ lưu lại trên y phục này…… Lần thứ hai xem kỹ lại tình cảnh của bản thân, hắn lúc này mới thanh tỉnh! Như vậy một loạt phản ứng vừa rồi của Ngạn ca ca đều có thể giải thích, hắn cho rằng mình cùng Mạc Ngữ…… Chính là điều này sao có thể? Như thế này vẫn phải tìm hắn hảo hảo nói rõ ràng mới được!
Cầm lấy quần áo mặc vào, nhìn mình trong gương, Tiểu Tứ không khỏi lại nghĩ tới câu “đừng chạm vào ta!” vừa rồi của Diệu Ngạn! Những lời này thật sự rất đáng sợ, lúc y nghe được cả tâm đều lạnh, hiện tại nhớ lại, ngay cả thân mình cũng có chút khẽ run……
“Ngạn ca ca…… Ngạn ca ca……” Miệng không ngừng la lên, hai tay gắt gao ôm lấy thân mình, Tiểu Tứ nghĩ muốn ngăn cản loại cảm giác này…… Chính là tình huống cũng càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng ngay cả răng nanh cũng bắt đầu run lên! “Ngạn ca ca, ngươi chẳng lẽ không tin tưởng ta sao?”
_________________