Con muốn dưỡng mà thân không tại, chuyện hối hận nhất trên đời cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Nghĩ đến sau khi mẫu thân tạ thế, phụ thân viết thư phóng thiếp, đuổi Lan di nương về Triệu gia. Đoán chắc phụ thân cũng không phải là hạng người phụ tình bạc nghĩa, hơn nữa đời này, phụ thân đối với nàng muốn gì được đó, yêu thương chu toàn. Trong lòng Lục Thanh Lam sớm đã tha thứ cho phụ thân, chỉ là nhớ đến mẫu thân chết thảm, khó tránh khỏi trong lòng lại có chút oán trách.
Lục Thanh Lam thấy mẫu thân thật sự tức giận, không dám đánh phụ thân nữa, nhưng vẫn khóc lớn không ngừng. Lục Thần thấy nữ nhi khóc đến lợi hại như vậy, nội tâm vô cùng nóng ruột, đành phải giao nàng cho Kỷ thị.
Rốt cuộc là mẹ con liền tâm, Kỷ thị mặc dù giận nàng không tuân theo quy củ, nhưng thấy nàng khóc đến nghẹn tiếng đứt hơi, cơ hồ không thở nổi, Kỷ thị cũng cảm thấy đau lòng theo, không đành lòng lại trách móc nặng nề nàng, chỉ ấm giọng an ủi. Lục Thanh Lam rốt cuộc không phải chân chính là hài đồng sáu tuổi, mượn việc khóc vừa rồi đem những lời ủy khuất phát tiết ra ngoài, cũng liền chầm chậm ngừng tiếng khóc.
Lúc này Kỷ thị mới gọi Bồ Đào và Thạch Lựu mang nàng đi ra vách ngăn, múc nước hầu hạ nàng rửa mặt.
Kỷ thị lắc đầu thở dài: “Đứa nhỏ này cũng không biết là theo tính tình của ai, sao lại bướng bỉnh như vậy.” Liền đem chuyện tình nàng mộng thấy Lục Thần nạp thiếp, cũng bức tử mình nói ra.
Lục Thần dở khóc dở cười: “Nguyên lai là do cái này?”
Kỷ thị cũng cho rằng chỉ là vì chuyện này.
Lục Thần tìm được mấu chốt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, “Hài tử vô cùng ngây thơ thuần khiết, giống như mỹ ngọc không tỳ vết, nó không rõ cảnh trong mơ và hiện thực, chúng ta làm người lớn, giải thích rõ cho nó là được.”
Kỷ thị bất đắc dĩ nói: “Chàng nghĩ rằng ta không nói cho nó sao?”
Mình nói, nàng nghe không vào thì có biện pháp gì.
“Chỉ có người buộc nút mới giải được, để ta đi vào khuyên nhủ Bảo Nhi.” Lục Thần ngược lại có mấy phần tự tin với bản thân.
Kỷ thị tức giận nói: “Vậy chàng đi thử xem đi.”
Lục Thần vào cửa ngăn, thấy nữ nhi đã rửa mặt xong xuôi rồi, đổi một thân xiêm y sạch sẽ. Lục Thần phất tay một cái, Bồ Đào và Thạch Lựu liền biết điều lui ra ngoài. Lục Thần ngồi xuống bên cạnh giường, trước tiên cười nói: “Bảo Nhi ngoan, mắt khóc sưng lên rồi, sẽ không xinh đẹp. Hỉ thương tâm nộ thương can tư thương tỳ ưu thương phế khủng thương thận*, sau này cho dù thương tâm, cũng đừng khóc như vậy nữa nhé.”
* Vui hại tâm, giận hại can, lo nghĩ hại tỳ, buồn hại phế, sợ hại thận
Lục Thanh Lam quay đầu đi, không nhìn hắn. Lục Thần sờ đầu nhỏ của nàng, nói: “Còn giận phụ thân sao?”
Lục Thanh Lam rụt đầu, không nói lời nào.
Lục Thần nói: “Mộng chỉ là mộng, cũng không phải là sự thực. Bảo Nhi cũng biết, phụ thân yêu thương ngươi nhất, sao lại không cần ngươi chứ?”
Lục Thanh Lam không nhịn được buột miệng nói ra: “Vậy nương thì sao?”
Giọng mũi hết sức dày đặc.
Tâm Lục Thần đau gần chết, vừa tự mình bưng một ly trà nóng cho nàng, vừa nghiêm túc nói với nàng: “Ta, nương ngươi, ngươi, còn có ca ca tỷ tỷ, chúng ta là người một nhà. Mỗi người các ngươi đối với ta mà nói, đều là bảo vật vô giá, ta sẽ không bỏ rơi bất kỳ ai trong số các ngươi. Bảo Nhi ngươi phải tin tưởng phụ thân!”
Lục Thần có một điểm tốt. Đối xử mọi người đều hết lòng hết dạ, cho dù Lục Thanh Lam chỉ là một hài đồng sáu tuổi, Lục Thần cũng sẽ không dùng lời nói dỗ dành nàng, mà là đem nàng trở thành một người ngang hàng, là đối tượng có thể trao đổi chân tình, mở rộng tấm lòng, không hề nói dối.
Lục Thanh Lam nói: “Hiện tại, người đối xử với mẫu thân đúng là vô cùng tốt. Nhưng người… người có thể giống Tam thúc nạp Lý di nương, Vương di nương như vậy hay không, nạp thiếp thất vào cửa, lại sinh cho ta vài cái đệ đệ muội muội thứ xuất? Như vậy, mẫu thân cũng sẽ thương tâm rơi lệ!”
Lục Thần không khỏi nở nụ cười: “Tam thúc ngươi nạp thiếp, là bởi vì không có nhi tử. Ca ca ngươi năm nay đã tám tuổi, phụ thân nạp thiếp để làm gì?”
Lục Thanh Lam nghe xong lời này, nói: “Chuyện này là thật ư, hay là phụ thân chỉ là lừa con thôi?”
“Phụ thân sao lại lừa ngươi?” Lục Thần vỗ ngực bảo đảm.
“Bồ Đào!” Lục Thanh Lam lập tức gọi một tiếng. Bồ Đào canh giữ ở bên ngoài cửa ngăn, nghe thấy tiểu chủ tử kêu vội vàng đi đến. “Lục cô nương có gì phân phó?”
Lục Thanh Lam nói: “Ngươi đi tiểu thư phòng, lấy giấy và bút mực tới đây!”
Bồ Đào đáp ứng một tiếng, rất nhanh cầm giấy và bút mực tới. Lục Thanh Lam chỉ vào bút mực bày ở trên án kỷ dài nói: “Nói miệng không bằng chứng, lập tự vi cư*, phụ thân đem mới vừa nói viết xuống.”
(*) 立 字为据 Lập tự vi cư: lấy chữ làm chứng cứ
“Tiểu quỷ nhà ngươi!” Lục Thần duỗi ra ngón tay điểm cái trán của nàng.
“Nếu phụ thân không nguyện ý, lời nói vừa rồi sẽ không có thành tâm!” Lục Thanh Lam khích tướng.
Lục Thần cười nói: “Ta viết là được!” Nói xong quả nhiên đề bút viết một phong giấy cam đoan không nạp thiếp.
Lục Thanh Lam ở bên cạnh nhìn, vẫn chưa hài lòng. “Không được, không được! Phải in tư chương* của phụ thân lên mới được.” Có nữ nhi giám sát như vậy, Lục Thần còn có thể nói gì. Lúc này lấy tư ra ấn trên giấy cam đoan, lúc này Lục Thanh Lam mới hài lòng. Cẩn thận nhìn kỹ cảm thấy không có vấn đề gì, lúc này mới tự làm khô mực, cầm tờ giấy kia lên, giấu kỹ trong người.
(*) 私章 Tư chương: con dấu riêng
Giấy cam đoan này dù chưa phải làm đáp số, nhưng là dù sao vẫn có còn hơn không!
Lục Thần chỉ cho rằng nàng là tâm tính của tiểu hài tử, hắn lại là người tính tình tốt, cũng không so đo cùng nữ nhi. Chỉ nói: “Ngươi đã hài lòng rồi chứ?”
Lục Thanh Lam lắc đầu: “Chi bằng phụ thân đáp ứng con một chuyện nữa, con mới hài lòng.”
“Còn có chuyện gì?”
“Phụ thân không được ngủ lại Đông Sơn thư viện, mỗi ngày phải quay về thăm con cùng mẫu thân!”
Lục Thần cảm thấy bất đắc dĩ: “Đây là vì cớ gì?”
Lục Thanh Lam đếm trên đầu ngón tay nói: “Thứ nhất, ngày nào mẫu thân và con cũng đều nhớ phụ thân; thứ hai, phụ thân không ở lại Đông Sơn thư viện kia, cũng sẽ không có cơ hội quen biết những nữ nhân khác, cũng sẽ không nạp thiếp vào cửa.”
Lục Thần đau đầu không thôi, đứa nhỏ này thật đúng là ba câu không rời chữ “nạp thiếp” a!
“Có được hay không?” Lục Thanh Lam thấy Lục Thần có chút do dự, lập tức thi triển chiêu trăm phát trăm trúng làm nũng*, biến thành khỉ bám trên người Lục Thần, không ngừng giãy dụa. Nàng vừa mới khóc xong, lại bởi vì khóc đến quá lợi hại, ánh mắt đều sưng lên. Giờ phút này mặt lại càng tràn đầy vẻ van xin khổ sở, giống như là một động vật nhỏ bất lực.
Lục Thần chịu không nổi nhất là cái này, cơ hồ lập tức liền đầu hàng. “Được được! Ta đáp ứng Bảo Nhi, phụ thân đáp ứng Bảo Nhi!”
Hai cha con nói điều kiện xong rồi, lúc này Lục Thần mới dẫn khuê nữ “lừa bịp” ra cửa ngăn. Đem những điều kiện như “kẻ mất nước”* kia từng cái nói cùng Kỷ thị, Kỷ thị không khỏi câm nín: “Sao ngươi lại để mặc cho hài tử hồ nháo như vậy?”
(*) ý nói Lục Thần đầu hàng Lục Thanh Lam
Lục Thần giúp nữ nhi điều đình nói: “Ta vốn là chưa bao giờ có ý định nạp thiếp. Viết giấy cam đoan cho nàng thì sao chứ?” Kỷ thị cảm thấy không ra làm sao cả, trượng phu có đôi khi làm việc tựa như con nít.
“Cái khác cũng thôi, chẳng lẽ chàng thật sự bỏ ý định ở lại thư viện sao?”
Lục Thanh Lam lập tức nói tiếp: “Phụ thân, ngươi đáp ứng ta rồi. Không thể nói không giữ lời!”
Kỷ thị trừng mắt nhìn nàng một cái, Lục Thanh Lam rụt cổ lại.
Lục Thần vội vàng giúp đỡ nữ nhi điều đình: “Thật ra thì ở nhà cũng tốt, ở lại thư viện cũng được, không phải đều là đọc sách sao. Huống chi Bảo Nhi còn nhỏ, ta vừa đi liền cả tuần cả tháng không trở về nhà như vậy, cũng không yên lòng chuyện trong nhà, càng không bỏ nổi các ngươi.”
Lời nói này hết sức chân thành, nhìn về phía Kỷ thị trong mắt lại càng tràn ngập tình ý sâu nặng. Kỷ thị vốn đang giận Lục Thanh Lam, cũng không khỏi bị trượng phu nhìn đến đỏ mặt.
Lục Thanh Lam thấy vậy trong lòng bình tĩnh, nàng ở trong cung chìm nổi mười năm, vẫn có có chút tài năng nhìn người, nàng cảm thấy phụ thân đối với mẫu thân là thật tâm, có lẽ kiếp này hắn thực sự sẽ không nạp thiếp nữa.
Lục Thần ở lại cùng vợ con ở chính phòng một lát, lúc này mới đi ra ngoài thư phòng đọc sách.
Sau khi Lục Thần đi rồi, mặt của Kỷ thị liền trầm xuống. Dạy dỗ nữ nhi là trách nhiệm của Kỷ thị, Lục Thần là phụ thân có thể chiều chuộng cưng chiều, nàng thì không thể. Chẳng qua nàng cũng không vội vàng, bởi vì nàng biết rõ nếu hiện tại nàng xử phạt Lục Thanh Lam, trượng phu nhất định sẽ nghe thấy tin tức chạy đến, khó tránh khỏi phải bỏ dở nửa chừng.
Ngày thứ hai, Lục Thanh Lam đến phòng của Kỷ thị thỉnh an, phát hiện nơi này đã không còn nhẹ nhàng tường hòa như thường ngày, không khí bị đè nén, bọn nha hoàn ra ra vào vào, bước chân cũng đều thả nhẹ không ít. Trong lòng Lục Thanh Lam hơi sợ, biết rõ mẫu thân đang tức giận cái gì, làm một hài tử sáu tuổi, hành vi của nàng ngày hôm qua quả thật là quá giới hạn.
Vừa lúc đại nha hoàn Lục Ngạc bưng một cái khay trà gỗ tử đàn sơn kim đi đến, bên trên để một ly trà. Lục Thanh Lam hết sức chân chó nâng chén trà nhỏ bên trong khay, đặt ở trên bàn trước mặt Kỷ thị.
Kỷ thị quay đầu đi chỗ khác, không uống trà, cũng không nói chuyện.
Trọng sinh trở về lâu đến như thế, đây là lần đầu tiên Kỷ thị đối với nàng như vậy. Trong lòng Lục Thanh Lam có vài phần khó chịu, yếu ớt gọi một tiếng: “Nương…”
Lúc này Kỷ thị mới quay mặt lại nhìn nàng, nói: “Ngươi biết sai rồi sao?”
Lục Thanh Lam cúi cái đầu nhỏ, ủ rũ, giống như là một con gà trống chọi thua: “Bảo Nhi biết sai rồi.”
“Vậy ngươi nói xem, ngươi sai ở chỗ nào?”
Lục Thanh Lam cẩn thận từng li từng tí nói: “Con không nên khóc lóc om sòm đùa nghịch hồ đồ, ép phụ thân viết xuống giấy cam đoan!”
Kỷ thị không hài lòng: “Còn gì nữa không?”
“Con không nên không để cho phụ thân ở lại Đông Sơn thư viện!”
“Còn gì nữa không?”
Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút, nói: “Không có.”
Giọng nói Kỷ thị nghiêm túc: “Ngươi thị sủng sinh kiêu, thế nhưng ỷ vào sủng ái của phụ thân, quản đến chuyện tình trong phòng cha mẹ. Ngươi mới bao nhiêu tuổi, mà đã tùy hứng như thế, vạn nhất chuyện này truyền đi, thanh danh ngươi còn cái gì, tỷ tỷ của ngươi có còn muốn lập gia đình nữa hay không?”
Lục Thanh Lam ngẩn ra. Nàng không có khả năng thực sự đem bản thân trở thành đứa bé, thế nhưng người bên ngoài lại khác, trong mắt người khác, nàng vẫn chỉ là tiểu nữ oa sáu tuổi. Nếu chuyện này hôm nay thực sự truyền đi, một đứa bé sáu tuổi, lại buộc phụ thân viết xuống giấy cam đoan “Không nạp thiếp”, lại buộc phụ thân không dám đến ở trong thư viện. Ngang tàng bá đạo, không có giáo dưỡng chút nào như vậy, quả thật là làm hỏng thanh danh của tất cả nữ hài Hầu phủ rồi.
Nội tâm Lục Thanh Lam có chút giãy dụa, kiếp trước nàng là người tính tình thà bị gãy chứ không chịu cong, cho dù biết sai, cũng tuyệt không thừa nhận sai lầm, một con đường đi đến cuối cùng, không đụng tường nhất định không quay đầu, chính xác là nói loại người như nàng. Vừa khéo Kỷ thị là mẹ ruột nàng, nàng lại hiểu được Kỷ thị như vậy toàn bộ cũng là vì tốt cho nàng. Lúc này mới lắp bắp nói: “Bảo Nhi, Bảo Nhi biết sai rồi.”
Lúc này Kỷ thị kỳ thật cũng phát hiện tật xấu này của nàng, đây cũng không phải là chuyện gì tốt, nhất định phải thừa dịp nàng tuổi còn nhỏ làm cho nàng đừng quá tài lanh. Nghe nàng chủ động nhận sai, thần sắc lúc này mới hơi nguôi giận, “Nếu biết sai rồi. Phải đi ra thư phòng khấu đầu nhận sai với phụ thân ngươi, trả giấy cam đoan lại cho hắn, để cho hắn đến ở trong thư viện. Sau đó trở về đem «Hiếu Kinh» chép lại một trăm lần, chữ nào không biết, tới hỏi ta!”