Hoàng Đường - Tắc Mộ

Chương 48: Bản thân cuối cùng lại thành bắp cải bị heo ủi rồi...



Đến Đông Cung, Tả Xu Tĩnh cảm thấy trong cung lạnh lẽo thấu xương. Thấy Tả Xu Tĩnh và Ôn Xảo Giai, hạ nhân ngoài cửa đồng loạt hành lễ, vừa hay nha hoàn thân cận Tước Nhi của Tả Xu Nhàn bước ra, thấy hai người liền vội vàng hành lễ. Hốc mắt nàng ta đỏ ửng, sắc mặt tái nhặt, nhìn là biết ngủ không ngon.

Tả Xu Tĩnh cho nàng ta bình thân: “Sao nơi này nhìn có vẻ lạnh lẽo thế này? Thái tử phi điện hạ xảy ra chuyện, đến người tới thăm cũng không có sao?”

Tước Nhi khóc lóc: “Không phải, hoàng hậu nương nương đổ bệnh, thái tử phi nương nương tỉnh lại thì cứ khóc mãi, không chịu gặp ai. Buổi sáng thái tử gia đến dỗ hai lần, thấy nương nương vẫn khóc đành rời đi. Nương nương không muốn gặp ai, sau đó nô tỳ đề nghị mời hai vị vào cung thì nương nương mới bảo được. Những người khác đều bị đuổi đi rồi.”

Chuyện này…

Tả Xu Tĩnh và Ôn Xảo Giai nhìn nhau, có chút nghi hoặc, thái tử cũng quá… rồi, chỉ vì Tả Xu Nhàn cứ khóc mãi mà không ở cạnh Tả Xu Nhàn nữa? Vẫn may Tả Xu Tĩnh biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì, miễn cưỡng có thể hiểu được, nhưng Ôn Xảo Giai lại rất không vui. Có điều, dù không thoải mái thì bà cũng không thể nói gì, chỉ có thể mím môi nói: “Vậy để ta và A Tĩnh vào thăm đi.”

Tước Nhi gật đầu: “Thái tử phi nương nương lại hơi khó chịu rồi, nô tỳ cho người đi mời thái y, hai vị vào trước là được.”

Tả Xu Tĩnh và Ôn Xảo Giai bước vào tẩm điện, đến phòng Tả Xu Nhàn nghỉ ngơi. Ngoài cửa có một tiểu nha hoàn đứng canh, sau khi bước vào, bên trong không có người nào. Tả Xu Tĩnh và Ôn Xảo Giai bước đến bên giường, thấy hai mắt Tả Xu Nhàn nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, hơi nghiêng người, có lẽ để tránh chạm vào vết thương.

Nghe thấy tiếng bước chân, nàng ta khẽ mở mắt, nhìn thấy Tả Xu Tĩnh và Ôn Xảo Giai thì lập tức rơi nước mắt: “A nương…”

Ôn Xảo Giai vốn đã cố gắng kiềm chế nước mắt, nhưng thấy Tả Xu Nhàn khóc thì cũng không nhịn được mà nức nở. Tả Xu Tĩnh vội vàng chuyển hai cái ghế đến bên cạnh giường, Ôn Xảo Giai ngồi xuống, nắm tay phải của Tả Xu Nhàn, không chạm vào tay trái nàng ta, sợ động đến vết thương. Ôn Xảo Giai khóc: “A Nhàn à…”

Tả Xu Nhàn nghiêng đầu, khóc rất thảm thương, không nói lời nào. Mặc dù Tả Xu Tĩnh rất có ý kiến với Tả Xu Nhàn, người “tỷ tỷ” này từng lừa gạt nàng, tự tư tự lợi, còn ít nhiều tham gia vào chuyện hại chết Bùi Đông Tịnh, đối với Tả Xu Nhàn, nàng chỉ có xa cách, không có tình cảm. Nhưng bây giờ nhìn nàng ta như vậy, nghĩ đến việc nàng ta đã mất con, nàng vẫn không khỏi có chút thương cảm.

Nàng muốn nói a tỷ đừng quá đau buồn nữa, nhưng đặt mình vào vị trí đó, lúc này dường như nói gì cũng là dư thừa, không thể không buồn, không bằng khóc ra còn thoải mái hơn chút.

Tả Xu Tĩnh ngồi xuống bên cạnh Ôn Xảo Giai, thở dài nhìn Tả Xu Nhàn. Thấy Ôn Xảo Giai run rẩy khóc lóc, sợ bà đau buồn hại thân, nàng vội vàng vươn tay vuốt lưng cho bà.

Tả Xu Nhàn chỉ một mực khóc: “A nương, con buồn lắm, con đau lắm… Con của con…”

Ôn Xảo Giai cũng khóc thảm thiết, không ngừng dùng khăn tay lau nước mắt: “Ông trời không có mắt, tại sao đang yên đang lành trong cung lại có thích khách?! Con đang yên ổn ở trong cung, thích khách sao lại làm con bị thương?! Bên ngoài nhiều hạ nhân như vậy, đều chết hết rồi sao?! Sao không biết bảo vệ con… Ông trời ơi…”

Tả Xu Nhàn khóc lóc lắc đầu, yếu ớt nói: “Đêm qua con… bị thích khách đâm ở ngoài ngự thư phòng…”

Ôn Xảo Giai ngẩn ra, lập tức cắn môi: “Đứa nhỏ này, nửa đêm đến ngự thư phòng làm gì?!”

Tả Xu Nhàn không muốn cho Ôn Xảo Giai biết quá nhiều, lắc đầu, không nói lời nào.

Trong lòng Tả Xu Tĩnh lại kinh ngạc: “A tỷ…”

Dường như lúc này Tả Xu Nhàn mới nhìn thấy Tả Xu Tĩnh, nàng ta thờ ơ liếc Tả Xu Tĩnh một cái: “Đêm qua tại sao ta đến ngự thư phòng, có lẽ A Tĩnh biết đúng không? Sáng nay thái tử đã nói hết rồi, nếu không phải hôm qua muội yểm hộ cho Hoài Vương, sao ngài ấy có thể đưa người đó vào cung, thái tử hà tất phải ở ngự thư phòng đến lúc đó, ta cũng hà tất phải đến ngự thư phòng lúc nửa đêm để cầu xin cho thái tử…”

“A Nhàn, con có ý gì? Yểm hộ cái gì?” Ôn Xảo Giai ngừng khóc, hoang mang nhìn Tả Xu Tĩnh rồi lại nhìn Tả Xu Nhàn.

“A tỷ, muội không biết tỷ đang nói gì.” Trước mắt Tả Xu Tĩnh chỉ có thể giả bộ không hiểu: “Hôm qua vương gia bảo muội vào cung thăm tỷ, nửa đường thái tử điện hạ còn ngăn muội lại, nói là có thích khách, nhưng thấy trên xe muội không có gì nên mới thả muội đi. Muội vẫn luôn ở Đông Cung đến lúc Chương Thuẫn giục muội về phủ… A tỷ ở cùng với muội, muội đã làm gì sao? Tỷ nói cái gì mà yểm hộ, cái gì mà ‘người đó’, muội thực sự không biết gì cả.”

Tả Xu Nhàn nhắm mắt: “Cũng phải, muội có thể biết cái gì? Hôm qua ta vốn cũng không biết gì cả… Chuyện giữa nam nhân bọn họ, sao có thể nói hết cho chúng ta. A Tĩnh, vừa rồi… là a tỷ không đúng, muội đừng để ý.”

Tả Xu Tĩnh lắc đầu: “Không sao, tâm trạng a tỷ không tốt, A Tĩnh có thể hiểu được. Chỉ là tỷ… Ài, những chuyện tỷ nói rốt cuộc là sao? Chuyện này lẽ nào có liên quan đến vương gia?”

“Nếu không phải Hoài Vương…” Tả Xu Nhàn cắn môi, cuối cùng vẫn nói: “Bỏ đi, không có gì.”

Tả Xu Tĩnh có chút bất lực, lẽ nào Tả Xu Nhàn định mang chuyện bản thân sảy thai đổ lên đầu Hoài Vương?! Đúng là… Có điều cũng đúng, Tả Xu Nhàn chung quy không thể trách thái tử được.

Ôn Xảo Giai nghe cuộc đối thoại giữa hai tỷ muội, cảm thấy vô cùng kỳ quái, mơ hồ ý thức được chuyện Tả Xu Nhàn sảy thai còn có ẩn tình khác, nhưng Tả Xu Nhàn như vậy làm bà cũng không dám hỏi nhiều, chỉ nói: “Bất luận thế nào, A Nhàn, con không sao là được rồi. Con vẫn còn trẻ, thái tử cũng đang sung sức, con cứ yên tâm dưỡng thương trước đã, rồi sẽ lại có con thôi. Đừng khóc mãi hại thân… biết không?”

Tả Xu Nhàn rưng rưng gật đầu, Ôn Xảo Giai lại không đành lòng nói: “Chỉ là, sao thái tử không ở cạnh con? Xảy ra chuyện này, bất luận thế nào, hoàng thượng cũng nên bảo nó chăm sóc con mới phải…”

Tả Xu Nhàn nghe vậy liền tối sầm mặt, một lúc lâu sau mới lắc đầu: “Thái tử cũng đang phiền muộn. Chàng cảm thấy đêm qua nếu không phải thị vệ mời con đến ngự thư phòng thì con cũng sẽ không gặp thích khách, đứa bé cũng sẽ không mất, vì thế không dám gặp con…”

Huống hồ, mặc dù đêm qua Tả Xu Nhàn bất ngờ sảy thai, hoàng thượng bỏ qua các quyết định vốn muốn làm với thái tử, nhưng cuối cùng vẫn cấm cửa thái tử ba tháng, hai ngày nữa sẽ bắt đầu. Hai ngày này để cho thái tử chút thời gian ở cạnh Tả Xu Nhàn.

Nhưng thái tử nào có thời gian ở cạnh Tả Xu Nhàn mãi, hơn nữa trong lòng thái tử áy náy, hai người nhìn nhau cũng không nói lời nào. Hắn ta tốt tính dỗ nàng ta, nhưng Tả Xu Nhàn lại càng thấy khó chịu, không ngừng khóc lóc. Thái tử thấy vậy liền phiền lòng, càng không muốn ở cạnh nàng ta nữa. Huống hồ, hắn ta còn rất nhiều việc phải xử lý trước, đợi khi bị cấm cửa thì không tiện nữa.

Ngoài ra, không biết tại sao hoàng hậu nương nương cũng đổ bệnh, nghe nói đêm qua người khiêng kiệu đợi đến rất khuya, phát hiện hoàng hậu nương nương và thái giám thân cận đều không có động tĩnh gì nên tiến vào tìm, kết quả phát hiện cửa khoá, gọi cũng không có phản ứng. Mấy hạ nhân kia bị doạ, tìm cách phá cửa, phát hiện hoàng hậu hôn mê trong đại điện liền lập tức đưa về.

Nhưng sau khi được đưa về cung Càn Ninh, hoàng hậu bắt đầu nóng rực. Lúc đó bên phía Tả Xu Nhàn cũng hỗn loạn, thái y trong cung đều ở phía Tả Xu Nhàn, hạ nhân bên phía hoàng hậu chỉ đành tuỳ ý gọi vài người đến. Mấy thái y đó nói hoàng hậu hình như bị kinh hãi, mạch đập bất thường, cơ thể lúc lạnh lúc nóng, tình trạng không ổn nên đã kê vài phương thuốc.

Đêm qua thái tử quả thực vô cùng bận rộn, khó khăn lắm mới tránh khỏi bị phế thì lại phải chăm sóc Tả Xu Nhàn, sợ nàng ta xảy ra chuyện, kết quả Tả Xu Nhàn miễn cưỡng mới giữ được mạng, nhưng đứa bé thì đã mất. Thái tử rơi vài giọt nước mắt, sau đó lại nghe hạ nhân trong cung hoàng hậu thông báo rằng hoàng hậu nương nương đổ bệnh nặng, thái tử chỉ đành chạy đến thăm hoàng hậu một lúc, một lúc sau hạ nhân Đông Cung lại tới thông báo Tả Xu Nhàn đã tỉnh, biết đứa bé đã mất thì lại ngất đi, tình hình rất xấu, thái tử chỉ đành chạy về Đông Cung.

Cả đêm không ngủ, sáng nay dỗ Tả Xu Nhàn một lúc, cuối cùng hắn ta vẫn rời đi. Trong lòng Tả Xu Nhàn rất đau buồn, bây giờ gặp Ôn Xảo Giai thì càng ấm ức, nhưng có rất nhiều chuyện nàng ta không thể nói ra, chỉ đành khóc lóc.

Ôn Xảo Giai thở dài: “Đành vậy, thái tử bận rộn, lát nữa bận xong biết tới chăm con là được.”

Tả Xu Nhàn nói: “A nương, con khó chịu quá… Con thật sự rất khó chịu… Vừa nghĩ đến đứa bé là con… Trước đó thái y đã nói, thai vị của đứa bé này rất thẳng, vốn có thể khoẻ mạnh lớn lên… A nương… Đây là đứa con đầu tiên của con, cũng là đứa con đầu tiên của thái tử… Hu hu…”

Ôn Xảo Giai rưng rưng che miệng Tả Xu Nhàn lại, lau nước mắt cho nàng ta: “Không sao, ngoan, đừng nghĩ nữa… Tương lai vẫn sẽ có con, vẫn sẽ có… Con xem bây giờ con tiều tuỵ thế này, có phải không ngủ ngon không?”

Tả Xu Nhàn nói: “A nương, sao con có thể ngủ được? Vừa nhắm mắt là trước mắt con sẽ xuất hiện khuôn mặt của thích khách đó, hắn rất đáng sợ, ánh mắt rất hung dữ, lông mày sát vào nhau…”

Ôn Xảo Giai hơi bị doạ: “A Nhàn, con đừng nói những chuyện này nữa, con, con đừng nghĩ đến hắn nữa! Sao con lại biết thích khách đó trông thế nào chứ…”

“Sau khi ngất thì con có tỉnh lại một lần, vừa hay nhìn thấy hạ nhân xách đầu hắn, để lộ khuôn mặt hắn. Không biết tại sao, con cảm thấy người đó hơi quen mắt, con vừa nhìn đã nhớ được mặt hắn, rất đáng sợ… Đêm qua con còn mơ thấy, hắn cầm kiếm, đâm về phía con…”

Tả Xu Nhàn nói đến đây liền run rẩy, sau đó hình như chạm vào vết thương nên kêu đau. Ôn Xảo Giai hoảng sợ, vội gọi người, mấy tiểu cung nữ ngoài cửa lập tức tiến vào, vừa hay Tước Nhi cũng đưa thái y tới. Thái y vội vàng bắt mạch cho Tả Xu Nhàn, sau đó bảo Tước Nhi bón cho Tả Xu Nhàn ít thuốc, lúc này Tả Xu Nhàn có vẻ mới đỡ hơn chút, nhưng vẫn run rẩy kịch liệt. Thái y nói cảm xúc của Tả Xu Nhàn rất bất ổn, tuyệt đối không được kích thích Tả Xu Nhàn nữa. Tả Xu Nhàn uống thuốc xong, có lẽ do trước đó cố chống đỡ nên cuối cùng cũng ăn không tiêu, nhắm mắt chậm rãi thiếp đi.

Ôn Xảo Giai và Tả Xu Tĩnh thấy Tả Xu Nhàn dần chìm vào giấc ngủ liền thở dài, Ôn Xảo Giai nói: “Khó khăn lắm A Nhàn mới ngủ được, chúng ta đi trước vậy, để nó nghỉ ngơi một lúc.”

Tả Xu Tĩnh gật đầu: “Ừm.”

Hai người có suy nghĩ riêng, cúi đầu rời khỏi Đông Cung, lên kiệu về phủ. Trên kiệu, Tả Xu Tĩnh nhớ đến câu “cảm thấy hắn hơi quen mắt” của Tả Xu Nhàn vừa rồi, trong lòng càng cảm thấy suy đoán ban đầu của mình có lẽ chính xác…

Ôn Xảo Giai thấy nàng cúi đầu im lặng hồi lâu, không nhịn được nói: “A Tĩnh, con biết vừa rồi A Nhàn nói gì không?”

Tả Xu Tĩnh lắc đầu: “Con thực sự không biết…”

Ôn Xảo Giai thở dài: “Đành vậy, ta cũng cảm thấy chuyện này nhất định không liên quan đến con, dù sao A Nhàn cũng chịu kích thích quá lớn… Ài.”

Tả Xu Tĩnh cúi đầu, Ôn Xảo Giai cho rằng nàng không vui nên vội dịu giọng lặp lại vài lần rằng bà thực sự không nghĩ gì cả. Tả Xu Tĩnh cười nói: “A nương, con hiểu. Con chỉ thấy buồn cho a tỷ thôi.”

Ôn Xảo Giai vỗ tay Tả Xu Tĩnh, không nói gì nữa.

Hoài vương phủ cách hoàng cung khá gần, không bao lâu liền về đến. Tả Xu Tĩnh xuống kiệu, Ôn Xảo Giai nói đợi mấy ngày nữa Tả Xu Nhàn đỡ hơn thì lại đi thăm. Sau khi đồng ý, Tả Xu Tĩnh xoay người vào phủ, về phủ rồi nàng mới biết Hoài Vương quả thực đã bị hoàng thượng triệu vào cung.

Tả Xu Tĩnh đoán có lẽ vì mình rời đi quá nhanh nên Hoài Vương không kịp cho người đến Đông Cung chờ, hai người cứ vậy bỏ lỡ, vì thế chỉ đành vào phủ thay y phục, chờ Hoài Vương về.

Sau khi quay về, sắc mặt Hoài Vương không được tốt lắm. Sau khi dùng bữa và tắm rửa, hai người ngồi trên sập nói về chuyện này. Tả Xu Tĩnh đoán được nguyên nhân: “Vương gia, thái tử…”

Hoài Vương nói: “Bắt đầu từ ngày mai, phụ hoàng muốn ta và Chu Tuấn Hựu điều tra vụ của thái phó, còn nói thái phó là tiên sinh của thái tử, thái tử không thể không nhận ra sự bất ổn của thái phó, vì thế cấm cửa thái tử ba tháng.”

Mặc dù Tả Xu Tĩnh đã sớm đoán được kết quả này, nhưng nghe xong vẫn không khỏi bực bội: “Hoàng thượng mềm lòng rồi, cuối cùng vẫn định bỏ qua chuyện này như vậy.”

Hoài Vương gật đầu: “Ta hỏi Vương Khiêm về chuyện đêm qua, hắn nói đêm qua thái tử phi đột nhiên chạy tới cầu xin cho thái tử, lúc đó hoàng thượng vẫn đang giận nên không cho thái tử phi vào, nào ngờ trong cung xuất hiện thích khách, thái tử phi ở bên ngoài nên mới xảy ra chuyện đó.”

“Thiên hạ này nào có chuyện trùng hợp như vậy.” Tả Xu Tĩnh lạnh mặt: “Hôm nay a tỷ đã nói, đêm qua là thị vệ bên cạnh thái tử đi tìm tỷ ấy, nói hoàng thượng đang trút giận lên thái tử, bảo thái tử phi cầu xin giúp, vì thế a tỷ mới đi rồi bị thích khách đâm. Đúng là trùng hợp.”

Hoài Vương vươn tay vén tóc bên tai giúp nàng: “Nàng cảm thấy là thái tử sắp xếp? Thái tử phi có biết không?”

“A tỷ chắc chắn không biết, bằng không sẽ không dứt khoát nói ra chuyện về thị vệ. Huống hồ hôm nay tỷ ấy khóc thảm như vậy, đúng là…” Tả Xu Tĩnh lắc đầu thở dài: “Ngoài ra còn có một chuyện, a tỷ nói sau khi hôn mê thì từng tỉnh lại một lúc, nhìn thấy khuôn mặt của thích khách bị hàng phục kia, tỷ ấy nói, cảm thấy hơi quen mắt…”

“Chuyện này quả thực không đơn giản.” Hoài Vương nhíu mày.

Tả Xu Tĩnh bức bối không vui: “Chuyện này ta vừa nghe đã thấy không ổn, nào có chuyện trùng hợp như vậy. Trong lòng hoàng thượng không thể không biết…”

Nhưng cuối cùng vẫn tha cho thái tử!

Hoài Vương thấp giọng nói: “Cũng không lạ gì, cho dù phụ hoàng nghĩ đến thì có lẽ cũng không muốn tin. Dù sao cũng là thê tử của thái tử, nhi tử của mình, phụ hoàng hoài nghi nhưng không có chứng cứ xác thực thì vẫn sẽ không tin. Vương Khiêm nói, phụ hoàng đã sai người đi Chu Châu điều tra rồi, xem thử mấy kẻ đó có thật là dư nghiệt Triệu gia không…”

Tả Xu Tĩnh nghe vậy mới được an ủi phần nào, nàng như cười như không nhìn Hoài Vương: “Vương gia đúng là lợi hại, Vương công công bên cạnh hoàng thượng còn nói cả chuyện này cho chàng…”

Hoài Vương khẽ cười: “Vương Khiêm vốn là kẻ ba phải, bằng không sao có thể lăn lộn đến vị trí này trong cung?”

Tả Xu Tĩnh nâng tay chống cằm, ánh mắt lơ đãng: “Có điều ta vẫn khá kinh ngạc, mặc dù ta luôn biết thái tử không ra sao, nhưng vẫn xem như hắn là người tốt. Chuyện Chu Châu lần này khiến ta kinh ngạc, chuyện của thái tử phi càng khiến ta không nói nên lời. Người này bản lĩnh tầm thường, bụng dạ tràn đầy mưu kế, ngoại trừ chút quyền thế trong tay thì không còn để ý gì khác. Chuyện ba châu, ta có thể cho rằng hắn luôn ở trong thâm cung, không biết bách tính vất vả, không biết chiến loạn sẽ mang đến kiếp nạn thế nào. Nhưng lần này… hổ dữ không ăn thịt con mà!”

Hoài Vương vươn tay, dịu dàng ôm Tả Xu Tĩnh vào lòng. Tả Xu Tĩnh không vùng vẫy, ngoan ngoãn để hắn bế lên, ngồi trên chân Hoài Vương. Hai tay Hoài Vương vòng qua, ôm eo nàng từ phía sau, đặt cằm lên vai nàng, khẽ thở dài: “Đúng vậy, nếu A Tĩnh có con… Ta dù thế nào cũng phải bảo vệ.”

“…” Tả Xu Tĩnh không ngờ đang yên đang lành hắn lại nhắn đến chuyện này, sau một lúc ngẩn người, nàng nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Chàng… muốn có con?”

Lần này đến lượt Hoài Vương ngẩn người, hắn vốn chỉ định nói vậy để ngăn Tả Xu Tĩnh nói tiếp, nào ngờ Tả Xu Tĩnh lại ngượng ngùng, đỏ mặt nghiêm túc hỏi hắn vấn đề này. Một lúc lâu sau, hắn nói: “Muốn.”

Tả Xu Tĩnh lại đỏ mặt hơn một chút: “Nhưng Tả Xu Tĩnh còn nhỏ… Bây giờ mới mười bảy tuổi…”

Hoài Vương khẽ cười: “Ta cũng không lợi hại đến mức khiến nàng mang thai nhanh như vậy đâu nhỉ. Hơn nữa trắc phi của Bình Vương, hình như mười lăm tuổi đã mang thai rồi.”

Tả Xu Tĩnh: “…”

Hoài Vương khẽ cười, hôn lên sau tai Tả Xu Tĩnh. Tả Xu Tĩnh sợ ngứa nên khẽ rụt người, nhưng bàn tay ôm eo nàng của Hoài Vương lại chặt thêm một chút. Tả Xu Tĩnh chỉ đành nói: “Vương gia, trời còn chưa tối… Chàng muốn buông thả giữa ban ngày sao?”

Tưởng rằng câu này sẽ khiến Hoài Vương tiết chế lại chút, nào ngờ Hoài Vương rất đường hoàng nói: “Vậy thì có sao?”

Tả Xu Tĩnh nghẹn họng, nụ hôn của Hoài Vương lại thuận theo cổ nàng dời xuống phía dưới. Nàng quả thực vẫn còn nhỏ, cần cổ non mịn, làn da trắng sáng, dường như chỉ cần dùng chút sức là sẽ để lại dấu vết. Tả Xu Tĩnh đỏ bừng mặt, vì Hoài Vương hôn cổ nàng mà nàng buộc phải nâng cằm. Hoài Vương thấy vậy thì càng phấn chấn, dứt khoát bế nàng lên đi về phía giường.

Tả Xu Tĩnh nhắm mắt, không quan tâm gì nữa. Mặc dù đã sống hai đời nhưng nàng vẫn không biết chút gì về chuyện đó, cho dù trước khi xuất giá đã từng đọc loại sách kia, cũng biết nên làm thế nào, nhưng khi thực sự đến lúc, nàng chỉ cảm thấy trước mắt và trong đầu trống rỗng, không hiểu gì cả.

Nàng chỉ biết, khoảnh khắc này, Hoài Vương làm chủ tất cả mọi thứ của nàng. Nàng mơ hồ nghĩ, bản thân cuối cùng lại thành bắp cải bị heo ủi rồi…

Vì đây là lần đầu tiên của nàng, mặc dù sức lực tích góp hơn hai mươi năm trên người Hoài Vương không có chỗ trút, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng nhịn xuống, chỉ ân cần giúp Tả Xu Tĩnh thay y phục, sau đó ôm nàng đến Tịnh Đường bên cạnh tắm rửa. Chuyện này đương nhiên phải gọi thị nữ canh đêm. Đên nay người canh là Bích Vân, nàng ta nhìn thấy dáng vẻ hai người liền biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng chuẩn bị, nhưng lại bị Hoài Vương ngăn lại ngoài cửa. Hoài Vương muốn đích thân tắm giúp Tả Xu Tĩnh.

Bích Vân có chút kinh ngạc, một lúc lâu sau mới phản ứng lại. Lẽ nào, vương gia và vương phi, đêm nay mới là lần đầu?!

Tắm rửa xong, Hoài Vương lại bế Tả Xu Tĩnh về phòng, ôm nàng ngủ một giấc. Khắp người Tả Xu Tĩnh đau nhức, còn Hoài Vương lại vô cùng sảng khoái, cơ thể và tinh thần đều thoải mái, nhưng sáng sớm hôm sau Hoài Vương phải đến Đại Lý Tự thẩm vấn Lê Thời Huy. Hắn thay y phục xong, thấy Tả Xu Tĩnh nhíu mày, hai mắt nhắm chặt, ngẫm nghĩ, vẫn là ngồi xuống bên giường, vươn tay khẽ xoa mặt Tả Xu Tĩnh: “A Tĩnh?”

Tả Xu Tĩnh vốn đã ngủ không ngon, bị đánh thức thì rất không vui. Nàng mơ màng mở mắt: “Làm gì?”

Hoài Vương buồn cười: “Ta phải đến Đại Lý Tự rồi.”

Trong đầu Tả Xu Tĩnh vô cùng hỗn loạn, không có ký ức gì cả, cảm thấy Hoài Vương rất phiền, sao đến Đại Lý Tự còn phải thông báo với nàng? Nàng vừa mệt vừa buồn ngủ… Vì thế Tả Xu Tĩnh xua tay, không vui nói: “Biết rồi, chàng đi mau đi…”

Hoài Vương thấy nàng nhíu mày, khẽ bĩu môi, bộ dạng như một đứa trẻ không vui, thì có chút dở khóc dở cười. Hắn tưởng sau khi tỉnh dậy Tả Xu Tĩnh không thấy hắn thì sẽ không vui, vì thế đặc biệt gọi nàng dậy để nói với nàng một tiếng, nhưng xem ra lại khiến Tả Xu Tĩnh không vui rồi… Thấy nàng như vậy, Hoài Vương lại cảm thấy hơi đáng yêu. Hắn vươn tay vuốt lông mày nàng, hôn nàng rồi mới đứng dậy rời đi.

Tả Xu Tĩnh ngủ gần đến trưa, lúc tỉnh dậy trong đầu trống rỗng, nhìn sang bên cạnh, trên giường cũng trống không…

Tả Xu Tĩnh kéo sợi dây bên giường. Vì đêm qua người hầu là Bích Vân nên sáng nay người hầu là Châu Nhi. Châu Nhi bước vào, nói: “Vương phi điện hạ, người dậy rồi.”

Tả Xu Tĩnh được Châu Nhi đỡ dậy, cảm thấy toàn thân, đặc biệt là eo, rất đau nhức. Nghĩ đến kẻ chủ mưu là ai, đêm qua đã làm những gì, Tả Xu Tĩnh vừa ngượng ngùng vừa bực bội, nói: “Vương gia đâu?”

Châu Nhi thành thật đáp: “Sáng sớm vương gia đã đi rồi.”

Hiện giờ Tả Xu Tĩnh hoàn toàn không nhớ chuyện sáng nay Hoài Vương đánh thức nàng rồi đặc biệt chào nàng, hơi bức bối “Ồ” một tiếng rồi mới bò dậy. Châu Nhi không nhịn được mà bật cười: “Vương phi điện hạ hình như không thể rời xa vương gia được một khắc rồi.”

“Nói bậy gì thế.” Tả Xu Tĩnh liếc nàng ta một cái, lại lười biếng ngáp: “Hôm nay không có khẩu vị, em bảo phòng bếp chuẩn bị ít cháo là được.”

“Vâng.” Châu Nhi mỉm cười đáp lại, nhìn Tả Xu Tĩnh, đột nhiên đỏ mặt: “Hôm nay điện hạ nên mặc áo dài có cổ.”

Tả Xu Tĩnh nghi hoặc: “Trời đang nóng, mặc như vậy làm gì?”

“Cổ của điện hạ…” Châu Nhi đỏ mặt, cầm lấy gương đồng cho Tả Xu Tĩnh soi. Tả Xu Tĩnh vừa nhìn liền đen mặt. Trên cổ nàng có tận mấy vết đỏ, đúng là…!

“… Mặc như vậy đi.” Bản thân Tả Xu Tĩnh cũng hơi ngượng ngùng.

Châu Nhi đáp lại, vui vẻ đi lấy y phục cho Tả Xu Tĩnh thay.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.