Hoài Vương vốn đang ở trong trạng thái “Tốt quá rồi A Tĩnh không sao vẫn còn sống sót chạy nhảy nàng ấy không sao ta rất nhẹ nhõm” cũng hơi sững người.
Tả Xu Tĩnh từ từ đẩy Hoài Vương ra, nhìn vào mắt hắn: “Vương gia?”
Một tay nàng vẫn đang che mắt trái, mắt phải lộ ra ngoài rõ ràng rất trong suốt chăm chú.
Hoài Vương chỉ sững người trong thoáng chốc, rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Cái gì?”
Tả Xu Tĩnh nói: “Cái gì mà cái gì… Vương gia, vừa rồi người nói sợ ta ‘lại’ chết ở điện Thanh Tịnh! Tại sao người lại dùng từ ‘lại’?!”
Tả Xu Tĩnh nhìn chằm chằm Hoài Vương, đợi hắn thành thật giải thích, nhưng Hoài Vương lại nghiêng đầu nói: “Từ này làm sao? Dù sao ban đầu thái hậu cũng chết ở điện Thanh Tịnh, ta không muốn nữ tử thứ hai ta thích cũng chết ở đây.”
Tả Xu Tĩnh nói: “Vương gia, người không ý thức được cách giải thích của mình rất cứng nhắc sao…”
Hoài Vương yên lặng giây lát, nói: “Sắp Tuất Chính rồi, rời cung về phủ trước đã.”
Tả Xu Tĩnh: “…”
Bàn tay Hoài Vương rất tự nhiên dắt tay Tả Xu Tĩnh, Tả Xu Tĩnh muốn gạt ra nhưng không gạt được, chỉ đành kệ hắn.
Hoài Vương cứ như vậy kéo Tả Xu Tĩnh lên xe ngựa. Vì phải rời cung trước Tuất Chính, xe ngựa thẳng tiến, Tả Xu Tĩnh ngồi trong xe, trầm mặt yên lặng. Một lúc sau Hoài Vương nói: “A Tĩnh, ta…”
“Vương gia, trước tiên người vẫn là đừng nói chuyện.” Tả Xu Tĩnh ngắt lời hắn: “Người để ta suy nghĩ một lúc, ta thấy ta vẫn nên nghĩ kỹ xem đây là chuyện gì…”
Lời giải thích qua loa lấy lệ vừa rồi của Hoài Vương đương nhiên không thuyết phục được Tả Xu Tĩnh, nàng cơ bản đã hiểu ra, Hoài Vương vốn đã biết nàng chính là thái hậu!
Nhưng hắn biết từ lúc nào?
Hắn quay về mới ba ngày, thái độ trong ba ngày này của hắn với nàng đều không thay đổi, mà sự thay đổi chân chính, đã bắt đầu từ ngày đầu tiên…
Nói cách khác, hắn vừa quay về đã dịu dàng nói với nàng rằng đã thay lòng gì đó, còn cố ý hạ thấp thái hậu, đều là vì hắn đã biết nàng chính là thái hậu?!
Tả Xu Tĩnh cảm thấy rất vô lý, vẻ mặt phức tạp trừng mắt nhìn Hoài Vương. Hoài Vương bình tĩnh nhìn nàng, trông rất thản nhiên, không hề có vẻ chột dạ khi bị vạch trần.
Tả Xu Tĩnh đột nhiên nhớ đến hoàng hậu bị doạ ngất trong điện Thanh Tịnh.
Nếu Hoài Vương hại chết người nào đó, sau đó bị hồn ma kẻ đó tìm tới cửa, chỉ e với sự bình tĩnh này của Hoài Vương thì căn bản sẽ không cảm thấy chột dạ, đừng nói đến bị doạ ngất. Da mặt đúng là dày thật…
Tả Xu Tĩnh khó chịu nhìn hắn, cắn môi bực bội, nàng nghĩ làm sao Hoài Vương biết được…? Lẽ nào là Ngu Bất Tô? Không đúng, Ngu Bất Tô cũng không biết chuyện Hoài Vương đã biết nàng chính là thái hậu. Hơn nữa rõ ràng Hoài Vương biết nàng là thái hậu, nhưng không vui vẻ nhận người mà lại chọc nàng tức đến hộc máu, đây là sở thích gì thế?!
Mắt trái của Tả Xu Tĩnh vẫn đang đau, tâm trạng rất kém, chỉ hận không thể lập tức tát Hoài Vương hai cái, nhưng nàng cảm thấy chuyện này nhất định phải đóng cửa thảo luận, không thể để người khác nghe thấy, vì thế chỉ đành mím môi, cũng không cho Hoài Vương nói chuyện. Về đến Hoài vương phủ, Tả Xu Tĩnh được đỡ xuống xe trước, sau đó không hề đợi Hoài Vương mà trực tiếp vào phòng.
Để tiện hành sự, lần này nàng không đưa thị nữ theo. Sau khi vào phủ, Châu Nhi và Bích Vân đang đứng đợi hai người, thấy bộ dạng nhếch nhác của Tả Xu Tĩnh thì lập tức bị doạ, còn thấy mắt trái của nàng tím bầm một mảng thì vội vàng hành lễ rồi tiến lên xem nàng có bị thương không. Tả Xu Tĩnh nói: “Ta không sao, vẫn rất ổn. Có điều trên người hơi bẩn, đến Tịnh Đường tắm trước đã.”
Nói rồi dẫn Châu Nhi, Bích Vân và mấy tỳ nữ khác đến Tịnh Đường ở Uẩn Thuỵ Đường. Hoài Vương xuống xe, chỉ thấy một bóng lưng của Tả Xu Tĩnh, hắn ngẫm nghĩ rồi cũng đến Quang Huy Đường tắm rửa trước, sau đó đến tẩm phòng ở Uẩn Thuỵ Đường đợi Tả Xu Tĩnh.
Khắp mặt Tả Xu Tĩnh đầy vết máu, còn trốn trong góc lâu như vậy nên đương nhiên tắm lâu hơn hắn. Châu Nhi hầu hạ Tả Xu Tĩnh tắm, rửa sạch mặt, thấy mấy vết máu kia quả nhiên không phải của nàng, có điều mắt trái vừa tím vừa sưng, không thể động vào, Châu Nhi và Bích Vân thấy vậy đều không khỏi sợ hãi.
Châu Nhi nói: “Trời ơi, điện hạ đáng thương của em, người bị ai đánh thế này?”
Tả Xu Tĩnh bực bội nói: “Vương gia.”
Châu Nhi hít vào một ngụm khí lạnh, đến Bích Vân cũng không dám tin, nói: “Tại sao lại… Trước giờ vương gia chưa từng đánh nữ nhân…”
Tả Xu Tĩnh vẫn đang tức giận, đương nhiên sẽ không giải thích giúp Hoài Vương, hừ một tiếng không nói nữa. Châu Nhi nhìn Tả Xu Tĩnh, nước mắt lưng tròng: “Vương phi điện hạ, sao người lại khổ như vậy…”
Tả Xu Tĩnh không ngờ nàng ta sẽ khóc, lúng túng nói: “Ai da, không phải chuyện lớn gì, khóc gì chứ.”
Châu Nhi lau nước mắt, vương gia ra tay đánh người rồi còn không phải chuyện lớn. Vương phi điện hạ rốt cuộc bao dung đến thế nào đây!?
Một lúc sau, Tả Xu Tĩnh tắm xong, bảo Bích Vân đưa ít thuốc trị thương cho Chương Thuẫn rồi chậm rãi bước vào tẩm phòng. Tóc nàng vẫn còn hơi ẩm, nàng không để Châu Nhi và Bích Vân tiến vào mà chỉ cầm một cái khăn nhẹ nhàng lau tóc. Nàng không hề nhìn Hoài Vương, ngồi lên sập rồi cúi đầu lau tóc.
Hoài Vương thấy nàng vào phòng liền đứng dậy, bước đến cạnh nàng, vươn tay lấy khăn của nàng rồi giúp nàng lau tóc.
Tả Xu Tĩnh không ngăn cản, để hắn dịu dàng lau tóc cho mình, sau đó nàng ngước mắt liếc Hoài Vương một cái, không nóng không lạnh nói: “Vương gia đích thân lau tóc giúp thần thiếp, thần thiếp quả thực sợ hãi.”
Hoài Vương mím môi, nhẹ giọng nói: “Hoàng tôn lau tóc giúp hoàng nãi nãi, nàng có gì phải sợ?”
Tả Xu Tĩnh ngẩn ra, không ngờ hắn đột nhiên thừa nhận luôn!
Còn bình tĩnh như vậy, thản nhiên như vậy…
Tả Xu Tĩnh không hiểu. Trên xe ngựa, Hoài Vương có vẻ như đang nhìn nàng nhưng thực ra hắn cũng đang suy nghĩ. Hắn nghĩ một hồi, cảm thấy cái cớ của mình quả thực đã lộ, còn phản ứng của Tả Xu Tĩnh cũng cho thấy nàng đã hiểu rồi, hắn giải thích thế nào cũng vô dụng, không bằng thành thật.
Tả Xu Tĩnh ngẩng đầu trừng hắn, Hoài Vương lại cúi đầu nhìn nàng, trên mặt không có biểu cảm đặc biệt gì, động tác trên tay hắn thậm chí còn không dừng lại, vẫn đang không nhanh không chậm giúp nàng lau tóc!
Tả Xu Tĩnh gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Ái chà, không phải vương gia từng nói thần thiếp tuyệt đối không phải là thái hậu sao?! Sao bây giờ đã đổi ý rồi?”
Hoài Vương nhìn nàng: “Thực ra, lúc ở huyện Trạch, ta đã biết nàng là thái hậu rồi.”
Tả Xu Tĩnh rất bực tức, vươn tay ngăn lại hành động lau tóc của Hoài Vương, chất vấn: “Sao ngươi lại biết? Không, phải nói là, sao ngươi lại tin? Ban đầu chính miệng ta nói với ngươi ngươi còn không tin!”
Hoài Vương không chút áy náy bán đứng Ngu Bất Tô: “Ngu Bất Tô nói cho ta.”
Tả Xu Tĩnh sắp siết tay đến gãy xương rồi… Hay lắm Ngu Bất Tô, lúc ở huyện Trạch không quan tâm đến giao ước giữa bọn họ mà nói chuyện này cho Hoài Vương thì thôi, dù sao nàng cũng hy vọng Ngu Bất Tô nói, nhưng lúc hồi kinh, nàng hỏi hắn ta có phải Hoài Vương đã phát hiện ra không, hắn ta còn không thèm nghĩ đã thề thốt phủ nhận!
Tả Xu Tĩnh rất tự nhiên chuyển cơn giận với Ngu Bất Tô sang người trước mặt, tức giận nói: “Vương gia đúng là lợi hại, đêm đó thần thiếp canh ngoài phòng người cả đêm, ngày hôm sau còn lấy hết dũng khí nói chân tướng cho người, người không hề tin một chữ! Vậy mà Ngu đại nhân nhẹ nhàng nói một câu người đã tin?! Vương gia nói thật đi, người rốt cuộc có phải đoạn tụ không?!”
“…” Hoài Vương không nhịn được mà bật cười thành tiếng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tả Xu Tĩnh, lấy một cái bình sứ ở bên cạnh ra, nói: “Nếu không lau tóc nữa thì bôi ít thuốc đi, mắt trái nàng vẫn còn tím đó.”
Tả Xu Tĩnh càng tức giận: “Còn không phải người đánh sao?! Được rồi, bây giờ bôi thuốc với lát nữa bôi thuốc có khác gì nhau? Nói rõ chuyện này trước đã!”
Hoài Vương chỉ đành nói: “Không phải nói một câu ta đã tin. Ban đầu Ngu Bất Tô phủ nhận nàng là thái hậu, ta vốn không tin lắm nên cũng không hỏi nhiều. Sau đó vô ý nhìn thấy nét chữ của hắn, giống hệt nét chữ trên thỏi vàng nàng đánh rơi ngày đó… Mà trước đó các nàng còn lừa ta rằng sau khi nàng trưởng thành, hai người chưa từng gặp mặt. Ta đoán ra đêm đó nàng đi gặp hắn nên ép hỏi, Ngu đại nhân mới lập tức nói ra chân tướng.”
Tả Xu Tĩnh nghe đến chữ “lập tức” thì rất bất lực, Ngu Bất Tô à Ngu Bất Tô…
Hoài Vương không ý thức được bản thân đã dùng từ chuẩn xác đến thế nào để miêu tả tốc độ lật mặt của Ngu Bất Tô, nói tiếp: “Hắn nói như vậy, ta cũng nghĩ lại, cuối cùng liên kết rất nhiều chuyện mới bất tri bất giác phản ứng được, nàng quả thực… là thái hậu.”
Giọng nói của hắn dịu đi, Tả Xu Tĩnh nghe mà cảm thấy kỳ lạ, một lúc lâu sau mới nói: “Nếu đã như vậy, sau khi quay về tại sao ngươi phải giấu ta?! Còn lừa ta rằng ngươi đã thay lòng, câu nào câu nấy cũng hạ thấp ta, đúng là…”
Hoài Vương rũ mắt: “Ta chỉ lừa nàng ba ngày, lúc đó nàng đã lừa ta gần ba tháng.”
Tả Xu Tĩnh không hề đồng tình với cách nói này của hắn: “Nếu không phải hôm nay ngươi lỡ miệng thì chắc chắn lại định tiếp tục giấu ta, tự ngươi để lộ, sao lại nói như thể ngươi chủ động giải thích thế chứ.”
Hoài Vương nói: “Ừm, ta không thể nhịn không nói lâu như vậy giống nàng, sơ hở một chút là sẽ bại lộ. Hôm nay ta vừa ra khỏi ngự thư phòng đã đi tìm nàng, sợ nàng gặp chuyện. Sau khi Chương Thuẫn nói một mình nàng ở điện Thanh Tịnh giữ chân hoàng hậu, ta còn mắng Chương Thuẫn một câu… Nhiều năm như vậy, ta chưa từng mắng hắn, nhưng khi biết hắn bỏ nàng ở nơi nguy hiểm thì ta không thể nghĩ gì nữa. Sau đó thấy nàng máu tươi đầy mặt, tóc tai rối loạn xông ra, lúc đó ta thực sự…”
Hắn ngừng lại, đại loại đang nghĩ tính từ, nhưng cuối cùng chỉ khô khốc nói: “Lúc trước khi ta một mình xông vào lều của khả hãn Tháp Đạt, cũng chưa từng sợ như vậy.”
Tả Xu Tĩnh khẽ ngẩn người, không lên tiếng.
Hoài Vương nói tiếp: “Lúc đó, năng lực suy nghĩ của ta đều mất hết, câu từ cũng không nghĩ kỹ mà trực tiếp nói ra, vậy nên bị nàng nhìn ra sơ hở.”
Tả Xu Tĩnh vốn khá cảm động, trong lòng chua xót không rõ là cảm giác gì, nhưng nghe hắn nói vậy thì lại nổi đoá: “… Thì ra, kết luận cuối cùng của ngươi là nhất thời không cẩn thận nên bị ta nhìn ra sơ hở? Có phải ngươi thấy rất đáng tiếc không? Hạ thấp thái hậu, hạ thấp ta trước mặt ta, thấy ta tự khen bản thân rất vui đúng không?!”
Nói ra liền khiến Tả Xu Tĩnh muốn hộc máu, vậy mà nàng từng phóng khoáng khen ngợi bản thân trước mặt Hoài Vương! Đúng là nhục nhã…
Hoài Vương lắc đầu: “Ta không có ý đó. Huống hồ, ta cũng không đặc biệt hạ thấp nàng, chỉ là ta không ngờ tình cảm năm năm của bản thân chỉ là một bên tình nguyện, nên quả thực hơi…”
Hoài Vương lại không thể miêu tả được cảm nhận trong lòng, hắn có vẻ rất không giỏi khoản này, cuối cùng dứt khoát bỏ qua, nói: “Ta nghĩ, nếu thái hậu không thích ta, vậy ta cũng không cần thích thái hậu nữa.”
Tả Xu Tĩnh: “…”
Tên quỷ trẻ trâu này ở đâu ra vậy?!
Rũ mắt, cúi đầu, vẻ mặt ôn hoà, nhưng khoé miệng lại bất giác hạ xuống, bộ dạng vừa không vui vừa ấm ức, đúng là có chút giống với bắp cải nhỏ trong lòng Tả Xu Tĩnh ban đầu…
Hơn nữa…
Tả Xu Tĩnh lắp bắp nói: “Sao, sao ngươi biết thái hậu không thích ngươi…?”
Hoài Vương nói: “Sau khi quay về, không phải chính nàng nói với ta sao? ‘Sao thái hậu có thể thích người’… Câu này, nàng chính miệng nói, ta nghe rất rõ ràng, nhớ, cũng rất rõ ràng.”
Lúc đó Tả Xu Tĩnh bị Hoài Vương chọc giận nên nói ra câu này, bây giờ đương nhiên không có ấn tượng gì, nhưng nàng vẫn tinh ý nói: “Không đúng không đúng, ngươi vừa quay về đã nói mình đã thay lòng…”
Hoài Vương nhớ lại: “Ồ, đúng, là Ngu Bất Tô nói với ta trước.”
Tả Xu Tĩnh nghiến răng. Lại là hắn ta!
Ngu Bất Tô đáng thương, lại lần nữa bị Hoài Vương bán đứng, đúng là phản bội người khác, rồi cũng sẽ bị người khác phản bội…