Tả Xu Tĩnh phát hiện hôm nay tâm trạng Hoài Vương rất tốt.
Hai ngày trước, sau khi Đổng đại nhân đưa Lưu Gia Vận và Niên ca nhi rời đi, Hoài Vương liền về lại Quang Huy Đường, giữa hai người cũng xem như bình yên vô sự, nhưng không ngờ sáng nay sau khi nhận được một lá thư, tâm trạng Hoài Vương có vẻ khá tốt.
Mặc dù Hoài Vương vẫn bày ra bộ dạng lạnh mặt không chút biểu cảm, nhưng Tả Xu Tĩnh phát hiện bản thân đã có thể tinh ý nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng Hoài Vương, ví dụ bây giờ nàng chỉ cần nhìn một cái đã biết tâm trạng Hoài Vương rất tốt.
Thấy Tả Xu Tĩnh nhìn mình mãi, Hoài Vương dừng đũa, nhướng mày nói: “Ăn cơm cho tốt, đừng nhìn chằm chằm bổn vương.”
Lại nữa, người này đúng là…
Khoé miệng Tả Xu Tĩnh giật giật: “Thần thiếp chỉ là cảm thấy tâm trạng vương gia hình như không tệ?”
“Cao Nghĩa sắp quay về rồi.” Hoài Vương không hề phủ nhận: “Cao Trung cũng sắp quay lại.”
“Thường tướng quân?” Tả Xu Tĩnh hơi kinh ngạc: “Nghe nói quan hệ giữa Thường tướng quân và vương gia rất tốt, nhưng thần thiếp tới Hoài vương phủ lâu như vậy, ngày đầu tiên đã gặp được Tiểu Thường tướng quân, Chu đại nhân cũng gặp không ít, nhưng chưa từng thấy Thường tướng quân đến…”
Thường Cao Nghĩa và Thường Cao Trung là huynh đệ, tên gọi tương tự, đều là tướng quân, mặc dù chức vị của Thường Cao Nghĩa cao hơn một chút, nhưng tính ra hai người đều là Thường tướng quân. Để phân biệt hai người họ, Tả Xu Tĩnh nhớ, Thường Cao Trung là đệ đệ nên được gọi là Tiểu Thường tướng quân.
Hoài Vương gật đầu: “Sau khi hộ tống Độc Cô Hận về Tháp Đạt, Cao Trung không quay về ngay mà ở lại canh chừng hắn một thời gian, Cao Nghĩa có chuyện rời đi, bây giờ đã sắp về kinh thành rồi.”
Tả Xu Tĩnh đã lâu không nghe đến tên Độc Cô Hận, có chút gượng gạo. Hoài Vương nhìn nàng, tựa như muốn xem thử nàng có hỏi chuyện về Độc Cô Hận không.
Tả Xu Tĩnh đương nhiên sẽ không hỏi, nàng ngẫm nghĩ, nói: “Sau khi hai vị Thường tướng quân quay về, có phải vương gia định tổ chức yến tiệc chiêu đãi trong phủ?”
Hoài Vương gật đầu: “Ừm.”
Ngừng một lúc lại nói: “Nhưng chuyện bọn họ ra ngoài không nhiều người biết, cũng không cần tổ chức yến tiệc, tuỳ ý một chút là được.”
Lời này là có ý để Tả Xu Tĩnh phụ trách thu xếp, Tả Xu Tĩnh gật đầu tỏ ý đã hiểu, hỏi tiếp: “Vậy có cần mời Chu đại nhân và Ngu đại nhân không?”
Câu hỏi này rất khéo léo, Hoài Vương không thể nói “Chỉ mời Chu đại nhân, đừng mời Ngu đại nhân” được, huống hồ với kiểu bám dính vào Chu đại nhân như Ngu đại nhân, chỉ cần mời Chu đại nhân thì Ngu đại nhân nhất định sẽ không mời mà đến.
Quả nhiên, Hoài Vương chỉ do dự một lúc đã nói: “Đều mời.”
Tả Xu Tĩnh gật đầu đáp ứng, tiếp tục ăn cơm, không hỏi trước đó Thường Cao Nghĩa đi đâu nữa.
Còn Hoài Vương đương nhiên sẽ không nói cho Tả Xu Tĩnh chuyện Thường Cao Nghĩa tự ý rời bỏ chức vụ, hăm doạ tiết độ sứ Vương Mậu Đức đưa hắn cùng đến Chu Châu.
Lần này mất liên lạc với Thường Cao Nghĩa rất lâu, đột nhiên nhận được thư Thường Cao Nghĩa truyền về, biết hắn bình an vô sự, hơn nữa còn đang trên đường quay về, Hoài Vương đương nhiên rất vui, nhưng bên cạnh đó cũng có vài phần lo lắng, vì có thể thấy bên phía Thường Cao Nghĩa nhất định đã phát hiện ra gì đó, chỉ là đưa thư chưa chắc an toàn, hơn nữa nội dung có hạn nên không trực tiếp viết ra.
Tính toán một chút, Phó Vĩ Chí và Tôn Dương Đức có lẽ cũng sắp đến Uy Châu, có điều ước chừng hai ngày nữa chiến báo mới đến kinh thành. Hy vọng bọn họ có thể lấy lại Uy Châu, dẹp loạn mưu phản.
Về phía Thường Cao Trung thì không có gì đặc biệt, sau khi quay về Tháp Đạt, Độc Cô Hận xem như cũng thành thật, một lòng hướng đến vị trí khả hãn, không nghĩ đến chuyện đặt chân lên quốc thổ Đại Mẫn nữa.
Ngày hôm sau, Thường Cao Nghĩa quay về trước.
Ấn tượng của Tả Xu Tĩnh về Thường Cao Nghĩa chỉ là “phó tướng bên cạnh Hoài Vương”, “Vân Huy tướng quân”, “người có tin đồn đoạn tụ với Hoài Vương” và “nhìn có vẻ rất thành thật”, sau này bởi vì Hoài Vương mà có thêm ấn tượng “người thích ăn thịt ba chỉ”.
Lúc đến, Thường Cao Nghĩa hiển nhiên đã tắm rửa, ăn mặc chỉnh tề. Hắn có vẻ không khác mấy năm trước là bao, chỉ là cao lớn và cường tráng hơn, tướng mạo anh tuấn, rất giống Thường Cao Trung, nhưng giữa hai huynh đệ vẫn có chút khác biệt nho nhỏ.
Thường Cao Nghĩa lần lượt hành lễ với Hoài Vương và Tả Xu Tĩnh, hắn rất thẳng thắn nhìn Tả Xu Tĩnh thêm vài lần, rõ ràng có chút tò mò về vị vương phi này, nói: “Vương gia, vi thần không biết vương gia sẽ đột ngột thành thân, không thể tham gia hôn lễ của người, vô cùng áy náy. Nếu có lần sau, vi thần nhất định sẽ không bỏ lỡ.”
Tả Xu Tĩnh kinh ngạc nhìn hắn.
Thường Cao Nghĩa bình tĩnh nhìn Tả Xu Tĩnh: “Vương phi điện hạ sao thế?”
Hoài Vương day day mi tâm: “Cao Nghĩa, lời khách sáo không phải nói như vậy. Bổn vương đã nói không cần khách sáo với bổn vương, nhưng với người ngoài thì nhớ khách khí một chút…”
Thường Cao Nghĩa liếc nhìn Tả Xu Tĩnh: “Nhưng, bây giờ không chỉ có ta và người ở đây.”
Ý là, Tả Xu Tĩnh nàng đã thành người ngoài?!
Hoài Vương lắc đầu: “Vừa rồi ngươi nói gì thế? Cái gì mà nếu có lần sau? Vương phi nghe xong sẽ nghĩ thế nào?”
Thường Cao Nghĩa nhíu mày ngẫm nghĩ một hồi, dường như cuối cùng cũng nhận ra lời mình nói không ổn lắm, vì thế hắn lại nhìn Tả Xu Tĩnh, xin lỗi: “Vi thần không có ý đó, vương phi điện hạ đừng quá để tâm.”
Tả Xu Tĩnh gượng gạo cười: “Không sao, không sao…”
Thường Cao Nghĩa lại thở dài: “Vi thần không biết nói chuyện lắm, sau này vẫn nên nói ít vậy.”
Hoài Vương cười cười, đưa hắn đến đại sảnh, một lúc sau Chu Tuấn Hựu và Ngu Bất Tô cũng tới. Ngoại trừ Thường Cao Trung phải mấy ngày nữa mới có thể về, mọi người gần như đã đủ, Tả Xu Tĩnh liền cho hạ nhân dọn thức ăn lên.
Mặc dù Hoài Vương đã nói không cần tổ chức yến tiệc, nhưng dù sao cũng có năm người, thân phận từng người cũng có cách biệt, nên cuối cùng Tả Xu Tĩnh vẫn chọn tổ chức một bữa tiệc, chủ nhân ngồi trên cùng, bên dưới lần lượt bày án kỷ, hạ nhân cũng dọn đồ ăn theo từng đĩa nhỏ.
Trước đó Tả Xu Tĩnh đã đặc biệt căn dặn, phải cho Thường Cao Nghĩa nhiều thịt ba chỉ, vì thế lúc mang thịt ba chỉ lên, người khác đều có một đĩa, chỉ có Thường Cao Nghĩa là đầy một tô. Thường Cao Nghĩa thấy vậy thì rất vui vẻ: “Ở Chu Châu bận tối mắt tối mũi, đã lâu không được ăn thịt, vẫn may vương gia còn nhớ sở thích của vi thần.”
Nhưng Hoài Vương lại nhướng mày: “Bổn vương chưa từng nhắc đến chuyện ngươi thích ăn thịt ba chỉ, thức ăn hôm nay cũng do vương phi thu xếp… Sao vương phi biết Thường tướng quân thích ăn thịt ba chỉ?”
Tả Xu Tĩnh bình tĩnh nói: “Vương gia tự nhắc, sao thiếp có thể không nhớ?”
Trí nhớ của Hoài Vương rất tốt, vì thế khẳng định: “Bổn vương có lẽ quả thực chưa từng nhắc đến.”
Tả Xu Tĩnh cười nói: “Vương gia nói lúc say rượu… Người nói Thường tướng quân rất thích ăn thịt ba chỉ, dù chỉ là thuận miệng nhắc nhưng thần thiếp nhớ rất rõ, vì thế lần này liền cho hạ nhân chuẩn bị cho Thường tướng quân nhiều hơn một chút.”
Nàng nói vậy nên Hoài Vương cũng không hỏi nữa, nhìn về phía Thường Cao Nghĩa. Thường Cao Nghĩa nhìn Tả Xu Tĩnh, chắp tay nói: “Đa tạ vương phi điện hạ.”
Tả Xu Tĩnh mỉm cười với Thường Cao Nghĩa, sau đó, lúc thu hồi tầm mắt lại nhìn thấy khuôn mặt của Ngu Bất Tô.
Ngu Bất Tô nháy mắt ra hiệu với nàng, rõ ràng có chuyện cần nói.
Tả Xu Tĩnh không lập tức phản ứng, yên tĩnh ăn xong bữa cơm. Vì có Tả Xu Tĩnh ở đây nên Hoài Vương không hỏi Thường Cao Nghĩa quá nhiều về chuyện Chu Châu, chỉ nói với hắn về vài chuyện trong triều gần đây, bao gồm cả chuyện hoàng thượng phái Phó Vĩ Chí và Tôn Dương Đức đi dẹp loạn.
Nào ngờ, Thường Cao Nghĩa vừa nghe xong đã trực tiếp lắc đầu: “Bọn họ? Không thắng được.”
Hoài Vương nhíu mày, sau khi ăn xong liền gọi Chu Tuấn Hựu và Thường Cao Nghĩa vào thư phòng. Còn Ngu Bất Tô, hắn ta tự giác bày tỏ rằng bản thân không hiểu gì về chuyện Chu Châu, không có hứng với mấy chuyện chém chém giết giết. Hoài Vương hài lòng gật đầu, Tả Xu Tĩnh liền chủ động đề nghị đưa Ngu Bất Tô đi dạo để tiêu thức ăn.
Vì có hạ nhân đi theo, hơn nữa Ngu Bất Tô và Tả Hạo Vũ còn có tư giao, Hoài Vương không nghĩ nhiều đã đồng ý.
Tả Xu Tĩnh nhìn Thường Cao Nghĩa, thấy hắn đi đường mệt nhọc, đột nhiên nhớ đến chuyện trước đây Đào Nhi nói, vì thế nhỏ giọng nói với Hoài Vương: “Đúng rồi vương gia, có một chuyện thần thiếp quên nói với người. Trước đây a nương lo cho ca ca của ta nên cũng từng phái người đến tìm thái tử phi điện hạ, nhưng thái tử phi điện hạ lại khẳng định chắc chắn rằng Phó tướng quân và Tôn phó tướng sẽ thắng. Thần thiếp cảm thấy hơi lạ, tại sao thái tử phi điện hạ lại chắc chắn như vậy… Có điều, đây cũng chỉ là thắc mắc trong lòng thần thiếp, cảm thấy nên nói cho vương gia thôi.”
Hoài Vương nghe vậy, khẽ nhíu mày: “Ừm, bổn vương biết rồi.”
Vào thư phòng, ba người ngồi xuống, Thường Cao Nghĩa nói thẳng: “Vương gia, thứ sử Ích Châu bỏ trốn mà người vừa nhắc, nhất định là bị lừa rồi.”
Hoài Vương nghe xong liền nhíu mày: “Có chuyện gì?”
Chu Tuấn Hựu cũng nhíu mày: “Bị lừa? Một châu yên lành còn bị hắn vứt lại, ai có bản lĩnh mà lừa được hắn chứ?”
“Vi thần và Vương đại nhân đến Uy Châu mới biết Uy Châu đã trở thành địa bàn của Triệu gia, vì quang minh chính đại đến với thân phận tiết độ sứ nên đêm đó Vương đại nhân đã bị bắt, trước đó vi thần qua mắt người khác nên sau đó luôn bí mật lần theo Vương đại nhân, thấy Vương đại nhân bị bắt liền lập tức bỏ trốn. Nhưng lúc đó Uy Châu vào được không ra được, vi thần tạm thời không trốn đi được, chỉ đành nấp ở gần đó.” Thường Cao Nghĩa nói: “Thủ vệ Uy Châu nghiêm ngặt, nếu không phải do võ nghệ cao cường, vi thần nhất định đã bị phát hiện.”
Nếu người khác nói mình võ nghệ cao cường, không khỏi có chút thổi phồng bản thân, nhưng tính cách Thường Cao Nghĩa thẳng thắn, đây chỉ là lời nói thật thôi.
Hoài Vương nói: “Ừm, tiếp đi.”
Thường Cao Nghĩa nói: “Uy Châu vừa bị đánh chiếm nên Triệu Hoà cũng đang ở Uy Châu. Ta định cứu Vương đại nhân ra trước nên luôn lảng vảng gần đó, đánh ngất một thị vệ, đổi sang y phục thủ vệ tuần tra của Triệu gia, nào ngờ lại nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Triệu Hoà và một nam tử lạ. Ta không biết người đó là ai, huống hồ hắn còn đeo mặt nạ, nhìn từ tướng mạo chỉ biết hắn cũng là người học võ. Triệu Hoà nói với hắn ‘Lần này nếu không có ngươi, bọn ta không thể dễ dàng chiếm được Uy Châu như vậy. Thứ sử Uy Châu vô cùng ngoan cố, nói thế nào cũng không chịu quy phục, cuối cùng không phải vẫn phải chết sao? Giống lão già Chu Châu kia’, kẻ kia liên tục nịnh nọt, sau đó lại nói gì mà nếu không phải thứ sử Ích Châu ngu ngốc, dễ bị lừa thì cũng khó tránh cái chết… Triệu Hoà nói, bây giờ hắn đã bị bắt, vẫn là con đường chết thôi, sau đó hai người họ cùng cười lớn.”
Hoài Vương nhíu chặt mày: “Người đó còn có đặc trưng gì?”
Thường Cao Nghĩa nói: “Bọn họ nói xong định đi, ta sợ bị phát hiện nên chạy luôn. Trước đó ta ở trên nóc nhà, chỉ lờ mờ thấy được người kia để râu rất dài, còn rũ ra bên ngoài chiếc mặt nạ.”
Hoài Vương lướt qua những người để râu dài trong đầu một lượt, không có phát hiện đặc biệt nào: “Thế nên, có người đã lừa thứ sử Ích Châu, khiến hắn tin rằng Triệu Hoà đã bị hạ thật nên mới nhàn nhã chạy đến Dân Châu?”
Thường Cao Nghĩa nói: “Chỉ e là vậy.”
Hoài Vương nhìn về phía trước, nhíu mày không nói.
Chu Tuấn Hựu cũng khó hiểu: “Người có thể khiến thứ sử Ích Châu tin tưởng, còn có thể lấy được đầu thứ sử Uy Châu, nhất định là người bên phía Đại Mẫn. Chỉ sợ là một… phản đồ.”
Thường Cao Nghĩa gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy. Nhưng e rằng chức vị của tên phản đồ này cũng rất cao, có điều gần đây không nghe nói có vị đại nhân nào bất thường…”
Hoài Vương đột nhiên vươn tay gõ bàn: “Quan sát sứ Hoài Nam Đạo trước đây, Tưởng Khâm.”
Chu Tuấn Hựu nhất thời ngẩn ra: “Tưởng Khâm? Không phải hắn bệnh nặng liệt giường sao, nếu không hoàng thượng cũng sẽ không để Vương Mậu Đức đến Hoài Nam Đạo làm tiết độ sứ…”
Hoài Vương nói: “Chỉ e là giả bệnh.”
Thường Cao Nghĩa vỗ tay một cái: “Hình như là hắn. Ta nhớ ra rồi, Triệu Hoà nói là ‘Lần này nhờ có Khâm’, ta tưởng hắn muốn làm hoàng đế nên gọi thuộc hạ là ‘khanh’, không để ý nhiều…”
Chu Tuấn Hựu nhíu mày: “Nhưng, Tưởng Khâm này hình như không có gì đặc biệt, vi thần mơ hồ nhớ được hắn từng là võ quan, sau này không biết tại sao liên tục thăng quan tiến chức, cuối cùng còn được hoàng thượng tín nhiệm, trở thành quan sát sứ…”
Hoài Vương đột nhiên nhớ đến vài chuyện.
Ban đầu khi nghi ngờ La Nghĩa và Tả Xu Tĩnh có gì đó, hắn đã cho Trịnh Phi đi điều tra La Nghĩa, loáng thoáng nhớ được thê tử đã mất của La Nghĩa tên Tưởng Mai.
Cùng họ Tưởng, lẽ nào là huynh muội?
Hoài Vương lập tức đứng dậy, bảo Thạch Hãn gọi Trịnh Phi tới. Thạch Hãn thấy vẻ mặt Hoài Vương nghiêm túc thì bị doạ sợ, vội vàng đi tìm Trịnh Phi.
Hôm nay Trịnh Phi vừa hay ở phủ, nghe Hoài Vương hỏi thì lập tức nói: “Chuyện này không cần tra nữa, ban đầu thần điều tra La Nghĩa thì đã biết rồi. Tưởng Mai chính là muội muội của quan sát sứ Tưởng Khâm kia.”
Hoài Vương nói: “Phụ mẫu Tưởng gia hiện giờ vẫn ổn? Còn có huynh đệ tỷ muội nào khác không?
Trịnh Phi lắc đầu: “Phụ mẫu? Thần quên điều tra, có điều Tưởng Nhuỵ, phu nhân của thái phó thái tử hiện giờ, là tỷ tỷ của Tưởng Khâm và Tưởng Mai. Trong nhà bọn họ có lẽ cũng chỉ có ba huynh đệ tỷ muội.”
Phu nhân của thái phó thái tử?!
Hoài Vương và Chu Tuấn Hựu đều lộ vẻ kinh ngạc. Hoài Vương phất tay cho Trịnh Phi lui ra trước, thuận tiện bảo hắn tiếp tục điều tra kỹ chuyện Tưởng gia, sau đó lạnh mặt nói: “Tưởng Khâm, Tưởng Mai, Tưởng Nhuỵ, thái phó thái tử, Phó tướng quân, Tôn Dương Đức, hoàng hậu, Ninh phi… Ha, tất cả đều có liên quan!”
Sắc mặt Chu Tuấn Hựu trắng bệch: “Nếu đúng là vị ở Đông Cung làm, vậy thì quá đáng quá rồi. Giúp người Triệu gia đoạt Chu Châu, Ích Châu, Uy Châu, chuyện này không hề có lợi cho bọn họ…”
Thường Cao Nghĩa cũng hiểu ra, nhưng hắn lại rất bình tĩnh, dù sao trong lòng hắn thì thái tử và Bình Vương giống nhau, đều là thành công thì ít hỏng việc thì nhiều, chuyện gì cũng chỉ giỏi phá, thế này cũng không kỳ lạ.
Có điều… Thường Cao Nghĩa nhớ lại: “Nhưng cũng không phải, Triệu gia không có binh lực riêng, chỉ là một đám người ô hợp, còn không dám xưng vương. Bây giờ Tưởng Khâm đã có được sự tin tưởng của Triệu Hoà, đợi khi Phó tướng quân và Tôn Dương Đức đến, Tưởng Khâm hoàn toàn có thể dùng cách cũ là mưu sát thứ sử Chu Châu Uy Châu để giết Triệu Hoà, sau đó trong ứng ngoài hợp với Phó Vĩ Chí… Phó Vĩ Chí và Tôn Dương Đức sẽ lập được công lớn, còn ba châu vốn rất phục tùng vương gia kia tất nhiên sẽ ném vương gia ra sau đầu.”
Chu Tuấn Hựu tức giận đập bàn: “Còn hơn thế nữa. Ba châu đó đủ sức ảnh hưởng đến toàn bộ Hoài Nam Đạo, Hoài Nam Đạo cũng có thể ảnh hưởng đến các đạo khác, cứ như vậy, mọi người sẽ nghĩ hiện giờ thiên hạ thái bình thịnh thế, không có vương gia không sao… Nhưng nếu là vậy, vị đó hà tất phải vậy?! Mấy năm nay vương gia còn chưa đủ im lặng sao?”
Hoài Vương lạnh mặt nói: “Bổn vương có lẽ biết được tại sao.”
Ngày đó, hoàng thượng gọi hắn đến, an ủi hắn, còn nói với hắn một chuyện.
Hoàng thượng nói gần đây cảm thấy không khoẻ, định cho mấy vị hoàng tử cùng nhau nhiếp chính. Hoàng thượng định âm thầm để mười tiết độ sứ của các đạo dâng lên một cái tên, cái tên này, là một trong ba vị thái tử, Bình Vương hoặc Hoài Vương, chỉ chọn ra một người mà bọn họ cho rằng thích hợp thay hoàng thượng xử lý triều chính nhất.
Hành động này của hoàng thượng rất khó hiểu, mặc dù bí mật nhưng cũng đủ khiến mọi người chấn động. Bất luận thế nào, người nhiếp chính đều nên là thái tử mới phải, để tiết độ sứ từng nơi dâng lên một cái tên, ai hiểu nổi?
Nghe hoàng thượng nói, Hoài Vương cũng rất nghi hoặc, nhưng hoàng thượng lại nói tiếp, đây không phải suy nghĩ nhất thời của ông ta, mà là suy nghĩ đã từ rất lâu trước đây.
Hoài Vương không hiểu, nếu hoàng thượng đã muốn chèn ép hắn, tại sao còn làm như vậy.
Mà sau này hắn nghĩ lại, đây vốn là để hoàng thượng thúc giục thái tử. Danh tiếng thái tử bình thường, kém xa Hoài Vương, hoàng thượng quả thực dốc hết tâm sức cho thái tử, để hắn ta cố gắng hơn mà cách vòng vo thế này cũng nghĩ ra được. Nếu cuối cùng thứ sử các châu viết tên thái tử nhiều nhất, Hoài Vương cũng không thể không thừa nhận bản thân không bằng thái tử. Mà nếu tên Hoài Vương nhiều hơn thái tử, Hoài Vương càng có lý do để bị chèn ép.
Đối với thái tử, hoàng thượng đúng là cha hiền, đối với hắn, quả thực rất tàn nhẫn.
Nhưng hắn nghĩ, hoàng thượng nhất định đã nói với thái tử trước… Nếu hoàng thượng nói đây là suy nghĩ có từ rất lâu, vậy có lẽ từ khi được biết, thái tử cũng đã có suy nghĩ này: Hiện giờ toàn quốc có mười đạo và mười ba châu, hầu hết tiết độ sứ đều chạy từ hai bên kinh thành, đều giao hảo với thái tử, nhưng mấy nơi xa hơn một chút như Ích Châu, Chu Châu, Uy Châu ở Hoài Nam Đạo thì vẫn có hảo cảm với Hoài Vương hơn.
Như Chu Tuấn Hựu đã nói, nếu lần này Phó Vĩ Chí và Tôn Dương Đức dẹp được phản loạn, uy danh của Hoài Vương nhất định sẽ giảm xuống, hơn nữa mọi người cũng có thể nhìn ra thái độ của hoàng thượng: Hoàng thượng thà phái lão tướng xuất binh cũng không muốn phái Hoài Vương, có thể thấy việc viết tên chỉ là lá chắn, hoàng thượng sẽ không nghe theo suy nghĩ của bất cứ ai, ông ta vẫn thiên vị thái tử, dám viết tên Hoài Vương thì ngươi chết chắc.
Thái tử cũng đã tính chắc hoàng thượng sẽ không phái Hoài Vương xuất binh.
Nhưng đồng thời hắn ta cũng hơi sợ, vì thế mới bảo Tả Xu Nhàn dùng Tả Xu Tĩnh để giăng bẫy Hoài Vương, nếu Độc Cô Hận có thể giết chết Hoài Vương, vậy thì càng tốt.
Hoài Vương nhớ đến mấy lời Tả Xu Tĩnh nói trước khi hắn vào thư phòng, chuyện này cũng đã có đáp án. Thiết nghĩ Tả Xu Nhàn cũng biết mấy chuyện thái tử làm nên mới vô cùng tự tin, cho rằng chuyến này Phó Vĩ Chí chắc chắn sẽ thắng. Mà trên thực tế cũng đúng như vậy.
Hoài Vương nghĩ đến đây, không khỏi khẽ thở dài, nói qua về nguyên nhân thái tử làm vậy. Chu Tuấn Hựu và Thường Cao Nghĩa nghe xong đều nhíu mày, Thường Cao Nghĩa còn nói thẳng: “Vương gia, người hoàn toàn có thể nói với hoàng thượng chuyện này.”
“Không có chứng cứ, nói thế nào.” Hoài Vương lạnh mặt nói: “Ngoại trừ ngươi, còn có ai nhìn thấy bọn họ nói chuyện nữa? Ví dụ Vương đại nhân.”
Thường Cao Nghĩa lắc đầu: “Không có, lúc đó còn chưa biết Vương đại nhân bị nhốt ở đâu. Ta vốn muốn cứu hắn ra, nhưng mãi không tìm được cơ hội, sau cùng Uy Châu buông lỏng một chút nên ta nhân cơ hội trốn thoát. Hy vọng Vương đại nhân còn sống.”
Hoài Vương nói: “Chính vì vậy. Bây giờ ta đi nói nhưng không có chứng cứ, phụ hoàng làm sao tin ta?”
Chu Tuấn Hựu bất giác siết chặt tay, nhẹ giọng nói: “Vi thần chỉ thấy… thái tử điện hạ như vậy, tương lai làm sao có thể làm vua một nước? Không cầu phúc cho bách tính, không cầu phúc cho thiên hạ, không cầu phúc cho Đại Mẫn, chỉ vì bản thân, người như vậy, người như vậy!”
“Tử Hậu!” Hoài Vương đanh giọng: “Ngươi nói gì thế?!”
Chu Tuấn Hựu nhìn Hoài Vương, nghiến chặt răng, không nói nữa.
Thường Cao Nghĩa gãi đầu nói: “Còn phải nói sao? Thái tử chính là tên vô dụng. Đều là hoàng tử, không biết tại sao lại khác xa vương gia như vậy. Tên vô dụng làm thái tử vẫn là thái tử vô dụng, tương lai lên làm hoàng thượng vẫn là hoàng thượng vô dụng.”
“Cao Nghĩa, ngươi cũng im miệng!” Hoài Vương quả thực bất lực.
Hoài Vương đứng dậy, chắp tay sau lưng: “Tử Hậu cũng không cần quá bất bình cho bổn vương. Chuyện này, ta sẽ nhắc đến trước mặt phụ hoàng. Nhưng cũng phải đợi Phó tướng quân quay về đã. Bọn họ câu kết với Tưởng Khâm, rồi sẽ để lại vài chứng cứ gì đó… Còn cả thứ sử Ích Châu, đợi khi hắn được giải về kinh thành, cũng có thể thẩm vấn một phen…”
Thường Cao Nghĩa nói: “Bỏ đi, bớt đánh nhau cũng là chuyện tốt. Bọn họ bỉ ổi, người chết chỉ là mấy tên quan lớn, nhưng nếu cố chấp, người thảm chính là bách tính. Vế trước vẫn hơn.”
Hoài Vương bị lý luận của Thường Cao Nghĩa chọc cho dở khóc dở cười, lắc đầu.
…
Tả Xu Tĩnh và Ngu Bất Tô ngồi trong đình Hồ Tâm, Tả Xu Tĩnh nói dối rằng muốn nhờ Ngu đại nhân tính cho mình vài chuyện nên ngăn Bích Vân và Châu Nhi ở hành lang đình Hồ Tâm, chỉ có thể nhìn bọn họ từ xa, không thể nghe thấy hai người nói gì.
Tả Xu Tĩnh không chút khách khí nói: “Vừa rồi trên yến tiệc ngươi nháy mắt ra hiệu làm gì? Nếu bị vương gia phát hiện, nhất định sẽ đập chết ngươi.”
Ngu Bất Tô nói: “Không phải có chuyện muốn nói với ngươi sao… He he, thái hậu nương nương à, chúc mừng người, cái chết của người có vẻ sắp được công bố rồi, trong một hai ngày này thôi.”
Tả Xu Tĩnh cứ cảm thấy câu này rất kỳ lạ, nhưng vẫn kinh ngạc nói: “Thật sao? Sao ngươi biết? Chuyện này cũng tính ra được à?”
Ngu Bất Tô cười lắc đầu: “Là Diễm Diễm nói cho ta.”
Tả Xu Tĩnh nhớ đến Tần Diễm Diễm, có chút nghi hoặc: “Không phải nàng ta rời khỏi kinh thành rồi sao?”
“Ai bảo, bây giờ muội ấy đang ăn no uống say trong phủ kìa, sắp làm di thái thái rồi.” Ngu Bất Tô bĩu môi: “Thuận tiện giúp ta nghe ngóng tin tức, he he.”
Tả Xu Tĩnh liếc hắn ta một cái: “Phủ ai? Không phải là Bình Vương gì đó chứ? Trên dưới quý sư môn cũng to gan quá.”
Ngu Bất Tô nói: “Muội ấy cũng muốn đó, đáng tiếc bây giờ Bình Vương giai nhân quanh người, muội ấy không có cơ hội. Bây giờ muội ấy… đang ở phủ La Nghĩa.”
Tả Xu Tĩnh trừng to mắt: “La Nghĩa? Nàng ta đến đó… làm gì? Nghe ngóng chuyện của ta?”
“Ừm.” Ngu Bất Tô gật đầu khẳng định: “La Nghĩa rất thích muội ấy, muội ấy còn lừa La Nghĩa rằng bản thân ký khế bán thân với Phù Hương Viên, La Nghĩa đã cho muội ấy một đống tiền để chuộc thân. Chậc chậc, một ngự y nhỏ, bổng lộc mấy chục năm cũng không đủ cho hắn tiêu pha như vậy, có thể thấy thu nhập ngầm của La đại nhân không thấp.”
Tả Xu Tĩnh nghi hoặc: “Nhưng dù thích Tần Diễm Diễm hơn nữa, La Nghĩa cũng không đến mức nói cho nàng ta chuyện bản thân sát hại thái hậu chứ?”
“Đương nhiên.” Ngu Bất Tô xua tay: “Hắn chỉ nói với muội ấy rằng rất nhanh có thể cưới muội ấy qua cửa thôi.”
Tả Xu Tĩnh nói: “Ý gì?”
Ngu Bất Tô nhỏ giọng nói: “Trước đây, La Nghĩa đón một nữ tử trong cung vào phủ, Tần Diễm Diễm lén đi xem rồi nói với ta tướng mạo của nữ tử đó. Ta cảm thấy, hình như là vị Lưu Ly cô cô hầu hạ người.”
Tả Xu Tĩnh hít vào một ngụm khí lạnh. Nàng từng nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng chưa từng nghĩ Lưu Ly và La Nghĩa có gì đó!
Ngu Bất Tô nói: “La Nghĩa thích Tần Diễm Diễm như vậy, có thể thấy ở bên Lưu Ly không phải thật lòng, khả năng lớn hơn là quan hệ hợp tác gì đó, ví dụ hợp tác giết ngươi. Mà hắn chắc chắn không dám để Lưu Ly biết đến sự tồn tại của Tần Diễm Diễm, thế nên, hắn dám nói với Tần Diễm Diễm rằng sắp có thể cưới muội ấy thì tức là không sợ Lưu Ly nữa. Vậy thì, ta tin, cái chết của ngươi nhất định sắp được công bố rồi, còn Lưu Ly chính là người chịu tội thay… Ờ, nói nàng ta chịu tội thay cũng không đúng, ngươi chết vốn là do nàng ta, chỉ là sau lưng nàng ta chắc cũng có người thao túng.”
Tả Xu Tĩnh thở dài, gật gật đầu.
Ngu Bất Tô nói: “Đúng rồi, vương phi điện hạ, người nói xem, nếu vương gia biết về cái chết của thái hậu, có phải sẽ rất buồn không?”
Tả Xu Tĩnh nhất thời ngẩn ra.
Ngu Bất Tô nói: “Theo lời ngươi nói, hắn thích thái hậu, mà thái hậu lại chết như vậy… Ài, có điều Hoài Vương điện hạ có vẻ rất cứng rắn, không giống kiểu nam nhân dễ suy sụp, có lẽ cũng chỉ đau buồn một chút rồi thôi.”
Nếu không đủ hiểu Hoài Vương, Tả Xu Tĩnh nhất định cũng sẽ nghĩ vậy, nhưng từ sau lần nói chuyện lúc Hoài Vương say, Tả Xu Tĩnh đã biết về mặt tình cảm Hoài Vương không giống bề ngoài!
Biết tin nàng chết, Hoài Vương nhất định sẽ rất đau khổ, với trí tưởng tượng của hắn, nói không chừng còn cho rằng thái hậu chết vì mình!
Ngu Bất Tô thấy Tả Xu Tĩnh cúi đầu không nói chuyện, cho rằng nàng không muốn trả lời câu hỏi này, đành nói: “Tính ra, ta khá tò mò người có thể đồng thời thao túng Lưu Ly và La Nghĩa là ai. Hơn nữa tại sao lại hại chết ngươi nhỉ?”
Tả Xu Tĩnh mím môi, thấp giọng nói: “Ta biết là ai.”
Ngu Bất Tô lập tức hưng phấn: “Ồ? Ai?”
“Hoàng hậu.” Tả Xu Tĩnh nghiến răng nói ra cái tên này.
Ngu Bất Tô sững người.
…
Sau khi tiễn ba người Chu Tuấn Hựu rời đi, Hoài Vương vẫn luôn ở trong thư phòng, đợi đến bữa tối mới ra dùng bữa. Tả Xu Tĩnh và Hoài Vương có tâm tư riêng, hai người đều không nói chuyện, bữa cơm này vô cùng im lặng.
Nhưng nào ngờ, cơm còn chưa ăn xong, Thạch Hãn đã tới thông báo rằng trong cung phái người tới.
Trong lòng Tả Xu Tĩnh lộp bộp một tiếng.
Người tới quả nhiên là một vị công công nội thị, ông ta vô cùng đau đớn tuyên bố về cái chết của thái hậu nương nương. Nguyên nhân chết là vì Lưu Ly, thị nữ thân cận của thái hậu nổi lòng tham ăn trộm vài món trang sức của thái hậu nương nương, vì bị thái hậu nương nương phát hiện nên hạ độc vào canh, thái hậu nương nương thân vong. Ông ta còn nói lúc này đã muộn, không cần vào cung, sáng mai Hoài Vương và Hoài vương phi phải vào cung từ sớm.
Cả quá trình Tả Xu Tĩnh đều không nghe thái giám đó nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Hoài Vương, thấy Hoài Vương không có bất kỳ biểu cảm nào, cũng chỉ nhìn chằm chằm thái giám đó, nhưng tầm mắt của Tả Xu Tĩnh hướng xuống, lòng bàn tay của Hoài Vương đột nhiên chảy ra vài giọt máu.
Trước giờ Hoài Vương ưa sạch sẽ, móng tay dài sẽ cắt, nhưng lúc này rốt cuộc hắn đã siết chặt hai tay đến đâu, mới khiến móng tay đâm vào da thịt, máu tươi chảy ra?!
Lẽ nào hắn không thấy đau sao?!
Tả Xu Tĩnh kinh hãi hô lên: “Vương gia, tay của người…”
Nàng tiến lên, muốn chạm vào tay Hoài Vương, nhưng Hoài Vương vừa nhẹ nhàng vừa kiên định gạt nàng ra, sau đó nhìn thái giám kia: “Thái hậu… thực sự mất rồi?”
Thái giám đó nhất thời ngẩn ra, có chút gượng gạo, lẽ nào vừa rồi ông ta dạt dào cảm xúc như vậy đều phí công sao?! Nhưng đối diện với Hoài Vương, ông ta cũng chỉ đành nói: “Bẩm vương gia, thái hậu nương nương quả thực đã mất… Ài, chuyện này đúng là chấn động, lúc đó hoàng hậu nương nương đã triệu La thái y đến, đáng tiếc, hình như thái hậu nương nương đã mất được mấy ngày rồi, bây giờ mới phát hiện ra, không cứu được nữa! Ài!”
Hoài Vương không nói hai lời, trực tiếp bước ra ngoài phủ, nói: “Thạch Hãn, chuẩn bị kiệu, vào cung!”
Thái giám đó bị phản ứng của Hoài Vương doạ cho ngẩn người, sau đó khoa trương hét lên: “Vương gia đợi đã! Bây giờ cổng cung đã đóng, không thể vào được! Hoàng thượng đã nói sáng mai vào cũng không muộn! Đến cả nô tài cũng không vào được! Còn định ở nhờ một đêm trong phủ vương gia!”
Hoài Vương như không nghe thấy, vẫn tiến về trước. Thạch Hãn và Chương Thuẫn đằng sau hắn đều hơi kinh ngạc, Tả Xu Tĩnh không quan tâm hình tượng gì đó nữa, hét lên: “Hai người các ngươi ngẩn ra đó làm gì?! Còn không ngăn vương gia lại?! Không nghe Tiền công công nói cổng cung đã đóng rồi sao!”
Nàng lại đanh giọng nói với Bích Vân: “Còn không mau đưa mấy vị công công đến Bắc Uyển nghỉ ngơi?!”
Bích Vân gật đầu, dẫn mấy vị công công đó rời đi. Tiền công công đi đầu thấy Hoài Vương vẫn sải bước ra ngoài thì hơi do dự, Tả Xu Tĩnh thấy vậy vội cười nói: “Xin lỗi, vương gia một lòng hiếu thuận, nghe nói thái hậu nương nương đã mất nên có chút không dám tin… Vừa rồi vương gia còn uống rượu, có lẽ hơi say rồi.”
Thì ra là uống rượu, khó trách lại kỳ lạ như vậy.
Tiền công công cười, nói một câu không sao rồi đi theo Bích Vân. Tả Xu Tĩnh vừa quay đầu đã thấy Thạch Hãn và Chương Thuẫn không dám cản Hoài Vương, chỉ có thể ngăn hắn lại khuyên nhủ, nhưng Hoài Vương dứt khoát đẩy bọn họ ra rồi tiếp tục đi, tựa như có phải đi bộ cũng phải đi vào trong cung.
Tả Xu Tĩnh không quan tâm gì nữa, xách váy đuổi theo. Hoài Vương bị Chương Thuẫn và Thạch Hãn ngăn lại nên tốc độ chậm đi nhiều, nàng chạy đến sau Hoài Vương, nói: “Vương gia!”
Hoài Vương không quan tâm nàng.
Tả Xu Tĩnh chỉ đành cắn răng lao đến, ôm eo Hoài Vương từ đằng sau.
Thạch Hãn và Chương Thuẫn nhất thời ngẩn ra, như thể bị hành động to gan của nàng doạ sợ, còn Hoài Vương chỉ sững người một chút rồi lại kiên định tách cánh tay của Tả Xu Tĩnh ra. Tay hai người vừa chạm nhau, Tả Xu Tĩnh đã cảm nhận được bàn tay Hoài Vương trơn trượt, hiển nhiên là máu tươi ban đầu.
Trong lòng Tả Xu Tĩnh nhói đau, thấp giọng nói: “Vương gia, nửa đêm xông vào hoàng cung, là tội phản nghịch!”
Hoài Vương không hề phản ứng, tách tay trái của nàng khỏi eo mình.
Tả Xu Tĩnh cắn răng nói tiếp: “Thần thiếp biết vương gia nhớ nhung thái hậu, nhưng thái hậu đã mất rồi. Ban đầu vương gia không thể cứu được thái hậu, bây giờ đi còn có ích gì?! Mọi chuyện đều đã muộn rồi! Hiện giờ thi thể thái hậu chưa lạnh, người định nửa đêm xông vào hoàng cung, nếu vì chuyện này mà phải chịu phạt, e rằng thái hậu chết không nhắm mắt!”
Hoài Vương đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Tả Xu Tĩnh. Hai mắt hắn đỏ tươi, mang theo một tia không thể tin nổi. Môi hắn khẽ run, cuối cùng lại không nói gì hết, chỉ gạt Tả Xu Tĩnh ra, đổi hướng, sải bước về Quang Huy Đường.
Tả Xu Tĩnh nhìn theo bóng lưng hắn, trong đầu toàn là khuôn mặt vừa rồi của Hoài Vương. Trên mặt hắn, trong mắt hắn, khoảnh khắc đó, có quá nhiều cảm xúc, có hận, có đau, có chấn kinh, còn có bi thương sâu không thấy đáy… Vành mắt hắn ửng đỏ, có lẽ đang nhẫn nhịn những giọt nước mắt, nhưng tia đỏ tươi trong mắt lại giống như vì phẫn nộ.
Hắn nhất định rất kinh ngạc, lời nàng vừa nói không khác gì bảo với Hoài Vương rằng nàng biết “quan hệ” giữa hắn và thái hậu, còn câu “đã muộn rồi”, quả thực đã nghiền nát Hoài Vương.
Nhưng, Tả Xu Tĩnh không còn lựa chọn nào khác. Nếu bây giờ nàng nói bản thân là thái hậu, chỉ e Hoài Vương sẽ không hề tin, thậm chí còn càng phẫn nộ. Theo lời Tiền công công nói, thái hậu chỉ vừa chết được vài ngày, Tả Xu Tĩnh có chứng cứ gì chứng minh bản thân chính là thái hậu? Cho dù là mượn xác hoàn hồn, thời gian cũng hoàn toàn không khớp.
Thạch Hãn và Chương Thuẫn chậm rãi bước đến bên cạnh Tả Xu Tĩnh, Thạch Hãn còn chưa hoàn hồn, ngây ngốc nói: “Vương phi điện hạ đúng là lợi hại, vài câu đã có thể khuyên vương gia quay về… Ha ha…”
Chương Thuẫn lại không nói gì, ánh mắt có chút phức tạp liếc Tả Xu Tĩnh, bước về phía Quang Huy Đường. Thạch Hãn khựng lại một chút rồi cũng vội vàng đi theo.
Tả Xu Tĩnh cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút sạch, nàng chậm rãi ngã xuống, vẫn may Châu Nhi ở đằng sau đỡ lấy nàng: “Vương phi điện hạ?! Người sao thế?!”
Sau đó nàng ta nhìn thấy vết máu trên tay Tả Xu Tĩnh, hét lên: “Điện hạ, người bị thương rồi?!”
Tả Xu Tĩnh vô lực xua tay: “Đừng hét nữa, không phải máu của ta.”
Châu Nhi run giọng: “Vậy, vậy là dính lúc nào… Điện hạ, người vẫn ổn chứ?!”
Cơ thể Tả Xu Tĩnh run rẩy liên hồi, vẫn chưa hoàn hồn từ chuyện ban nãy, chỉ thấy mọi chuyện vừa nguy hiểm vừa khiến nàng khó chịu. Hoài Vương càng đau khổ, nàng càng áy náy, trong sự áy náy còn có không ít chua xót.
Cảm giác này rất xa lạ với nàng, nhưng cũng mơ hồ biết được nó đại diện cho điều gì.
Châu Nhi đỡ Tả Xu Tĩnh một lúc, nàng mới hoàn hồn. Nàng hít sâu một hơi, nói: “Đến Quang Huy Đường.”
Châu Nhi: “Nhưng, nhưng hình như tâm trạng vương gia không tốt…”
Tả Xu Tĩnh lắc lắc đầu, đứng thẳng người, bước từng bước về Quang Huy Đường, nhưng người canh trước cửa là Chương Thuẫn.
Thấy Tả Xu Tĩnh tới, hắn hành lễ rồi nói: “Điện hạ có chuyện gì sao?”
Tả Xu Tĩnh nói: “Thái hậu đã mất, tâm trạng vương gia không tốt, ta muốn đến xem vương gia.”
Chương Thuẫn lại nói: “Vừa rồi vương gia đã nói, không… không ai được vào Quang Huy Đường, người cũng không ngoại lệ.”
Tả Xu Tĩnh không chút biểu cảm nhìn chằm chằm Chương Thuẫn: “Vương gia là chủ tử của ngươi, ta cũng vậy. Ta nói, tránh ra, ta muốn vào Quang Huy Đường.”
Chương Thuẫn vẫn bình tĩnh nói: “Xin lỗi, vương phi điện hạ, vương gia mới là chủ nhân lớn nhất trong phủ. Thần không đáng nhắc đến, hôm sau vương phi điện hạ muốn xử phạt thế nào cũng được, chỉ là hôm nay, người quả thực không thể tiến vào Quang Huy Đường.”
Tả Xu Tĩnh: “Ta…”
Chương Thuẫn lại to gan ngắt lời nàng, sau đó khẽ thở dài: “Vương phi điện hạ, tha được thì nên tha, đừng quá tuyệt tình.”
Tả Xu Tĩnh khó tin mở to mắt.
Cũng đúng, tâm tư Chương Thuẫn tỉ mỉ, còn theo Hoài Vương đã lâu, e rằng đã sớm hoài nghi tâm tư của Hoài Vương, vừa rồi Hoài Vương còn thể hiện rõ như vậy… Chỉ sợ, những lời ban nãy nàng nói với Hoài Vương, theo Chương Thuẫn thấy, đang đại diện cho thế lực bên phía hoàng hậu uy hiếp Hoài Vương.
Hắn bảo nàng đừng quá tuyệt tình?
Tả Xu Tĩnh nhất thời không biết nên nói gì, một lúc lâu sau, nàng nhẹ giọng nói: “Ngươi… nhắc vương gia ngủ sớm, sáng mai còn phải vào cung.”
Chương Thuẫn thở phào nhẹ nhõm: “Rõ. Đa tạ vương phi điện hạ.”
Tả Xu Tĩnh nhắm mắt, thu lại giọt nước mắt sắp rơi xuống, xoay người đưa Châu Nhi đi.
Nhưng chưa đi được hai bước, nàng lại dừng chân, quay đầu nhìn ánh đèn trong Quang Huy Đường.
Nàng biết, đừng nói là ngủ sớm, e rằng đêm nay Hoài Vương sẽ không ngủ, còn nàng, càng không thể ngủ.
Ngàn lỗi vạn lỗi, dường như đều là vì nàng không nói ra sớm, cho dù nàng cũng có rất nhiều nỗi khổ và bất đắc dĩ, nhưng đến cuối cùng, nàng vẫn vì sợ tâm ý của Hoài Vương mà lựa chọn che giấu, chưa từng nghĩ tằng, Hoài Vương sẽ đau khổ như vậy khi biết tin nàng chết.
Thực ra lúc nghe Ngu Bất Tô nói, nàng từng nghĩ sẽ nói cho Hoài Vương, nhưng tin tức tới quá nhanh, nàng thậm chí còn không có thời gian nghĩ cớ. Khoảnh khắc vừa rồi, nàng cũng rất muốn đến Quang Huy Đường nói hết mọi chuyện cho Hoài Vương, nhưng Chương Thuẫn lại không cho nàng vào.
Hoài Vương không muốn nhìn thấy nàng, Chương Thuẫn bảo nàng đừng quá tuyệt tình, còn nàng, nhất thời cũng hơi mơ màng.
Tả Xu Tĩnh ngồi xuống ghế đá trong viện gần Quang Huy Đường, từ đây có thể nhìn thấy ánh đèn trong Quang Huy Đường. Nàng ngồi bên ngoài, Châu Nhi đứng đằng sau. Châu Nhi vô cùng lo lắng nên luôn khuyên Tả Xu Tĩnh về phòng, nhưng Tả Xu Tĩnh chỉ lắc đầu nói không buồn ngủ, cuối cùng Châu Nhi cho người lấy áo choàng và lò sưởi đến, đắp lên cho Tả Xu Tĩnh, còn đặt vài lò sưởi bên cạnh nàng.
Bích Vân sắp xếp xong cho mấy người Tiền công công thì cũng tới Quang Huy Đường, nhìn thấy cảnh này lập tức ngẩn ra. Trong lòng nàng ta, cái chết của thái hậu không phải chuyện quá lớn, nhưng biểu hiện vừa rồi của vương gia đã khiến nàng ta rất chấn động, bây giờ vương phi lại phát điên gì nữa thế?
Bích Vân vô cùng khó hiểu, chỉ đành đứng một bên dùng ánh mắt hỏi Châu Nhi. Châu Nhi gấp đến sắp khóc, nhưng cũng chỉ có thể lắc đầu biểu thị bản thân cũng không biết.
Lần này ngồi, Tả Xu Tĩnh ngồi cả một đêm, bảo Châu Nhi và Bích Vân đi nghỉ trước, hai người cũng không chịu, có điều vẫn to gan đặt mấy cái ghế đá nhỏ ở đằng sau để ngồi, bằng không đứng cả một đêm e rằng chân sẽ đứt mất. Sau đó thấy trời dần sáng, Tả Xu Tĩnh mới dẫn hai người về phòng, đổi sang y phục trắng tinh, đợi Thạch Hãn hoặc Chương Thuẫn tới gọi nàng vào cung.
Nàng nghĩ, trên đường vào cung, nàng nhất định… phải nói chân tướng ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Một chương 10k chữ, có phải mọi người rất chấn động không?! Dù sao tui cũng rất chấn động…!
Tui up dài như vậy là vì cảm thấy chương này theo quán tính phải dài mới hay, thực ra muốn viết hoàn chỉnh đoạn cao trào này thì tui thấy có thể viết thêm 5k ~ 10k chữ nữa, nhưng hôm nay tui viết cả một ngày, mệt điên nên thôi bỏ đi…
Nhân tiện chương này không ngược nhỉ… Tui không biết viết ngược lắm, ha ha
Cảm ưn >.<