Hoàng Đường - Tắc Mộ

Chương 25: Các tẩu biết biểu huynh thích ai không?



Sau khi tắm rửa, Tả Xu Tĩnh vốn định trực tiếp ăn sáng ở Uẩn Thuỵ Đường, nhưng nhớ đến Lưu Gia Vận và Đổng Tư Niên còn ở đây, nàng liền cho hạ nhân chuẩn bị bữa sáng ở đại sảnh, rồi sai người đi gọi Lưu Gia Vận và Đổng Tư Niên dậy dùng bữa.

Kết quả Lưu Gia Vận tới, nhưng Đổng Tư Niên không tới. Lưu Gia Vận hành lễ với Tả Xu Tĩnh trước, sau đó nhìn bàn đồ ăn ngẩn ra, nói: “Vương phi lãng phí rồi, mỗi ngày Niên ca nhi muộn nhất đều dậy vào giờ Dần (3h – 5h), người làm a nương như ta cũng phải dậy sớm cùng nó. Sau khi dậy chúng ta liền cho hạ nhân chuẩn bị bữa sáng, vốn muốn gọi người nhưng Bích Vân nói người vẫn chưa dậy, chúng ta chỉ đành tự dùng bữa ở Hầu Trúc Đường…”

Tả Xu Tĩnh ngẩn ra.

Bình thường nàng đều dậy giữa giờ Thìn (7h – 9h), đây đã là thành quả của sự cố gắng sau khi nàng gả vào Hoài vương phủ rồi, dù sao trước kia ở điện Thanh Tịnh, ngày thường nếu không ai tới thỉnh an thì nàng muốn ngủ đến lúc nào cũng được. Trong tiết trời vừa ấm đã lạnh thế này, không tránh khỏi việc ngủ đến đầu giờ Tỵ (9h – 11h)…

Nhưng thân là tân phu nhân, quả thực nên dậy khoảng giờ Mão (5h – 7h), còn thân là Hoài vương phi, nàng nên dậy lúc Hoài Vương thượng triều sớm.

Quả nhiên, Lưu Gia Vận nói tiếp: “Vương gia đúng là rất quan tâm đến vương phi, theo lý mà nói, vương gia dậy sớm lên triều nhất định sẽ làm phiền đến vương phi, nhưng vương gia rất tinh tế, không hề yêu cầu vương phi cùng dậy hầu hạ vương gia.”

Mặc dù trong lòng Tả Xu Tĩnh ngượng ngùng nhưng ngoài mặt không muốn để lộ, chỉ nói: “Đúng vậy, vương gia quả thực rất quan tâm ta. Ban đêm ta dễ tỉnh giấc nên buổi sáng khó tránh sẽ dậy muộn một chút, vương gia chưa từng đánh thức ta. Có điều, nếu ngày nào Niên ca nhi cũng dậy sớm, vậy sau này hai người cứ ăn sáng ở Hầu Trúc Đường đi, ta dậy rồi dùng bữa ở Uẩn Thuỵ Đường cũng được.”

Lưu Gia Vận khẽ cười: “Ừm.”

Tả Xu Tĩnh gượng cười nhìn Lưu Gia Vận thong thả rời đi, bản thân thì buồn chán ăn ít đồ. Chương Thuẫn bảo Bích Vân hỏi Tả Xu Tĩnh rằng có thời gian học quản lý sổ sách không, Tả Xu Tĩnh rất nhàn rỗi nên tất nhiên đã đồng ý.

Người quản lý sổ sách trong Hoài vương phủ đương nhiên không chỉ có mình Chương Thuẫn, mỗi người làm một nhánh riêng, hiện giờ Chương Thuẫn đã gần bốn mươi tuổi, nghe nói con cái còn khá lớn rồi, nhưng vì là một văn nhân nên nhìn không già mấy. Trước tiên hắn ta giới thiệu từng nhánh sổ sách trong phủ cho Tả Xu Tĩnh, như Tả Xu Tĩnh dự liệu, đều là mấy sổ sách công khai.

Nàng không nghi ngờ Hoài Vương lén làm gì đó, nhưng đến bây giờ, nếu nàng vẫn ngốc nghếch cho rằng Hoài Vương không chuẩn bị gì, vậy nàng cũng quá ngây thơ rồi.

Hoàng thượng kiêng dè, thái tử tính kế, xung quanh Hoài Vương mây mù bao phủ, hắn không thể không giữ lại một lối thoát cho mình.

Tả Xu Tĩnh ngẫm nghĩ, cảm thấy khá bất lực, cũng không biết trong lối thoát của Hoài Vương có vị trí của nàng không.

Mà lúc này, người được Tả Xu Tĩnh nhớ đến là Hoài Vương vừa ở trên triều nghe hoàng thượng phái người xuất chinh Chu Châu thảo phạt nghịch tặc Triệu Càn Khôn và đồng đảng, Phó lão tướng quân đương nhiên là chủ tướng, còn phó tướng là nhi tử duy nhất của ca ca Ninh phi, Tôn Dương Đức.

Quyết định này khiến không ít người bất ngờ.

Ca ca Tôn Anh Quang của Ninh phi vốn không phải người tốt đẹp gì, xem như dựa vào muội muội để được đắc sủng, ngày ngày ở quê tác oai tác quái, rất nhiều thê thiếp, nhưng nhiều thê thiếp như vậy cũng chỉ sinh được một nhi tử, chính là Tôn Dương Đức.

Tôn Dương Đức kế thừa rất tốt mấy tính xấu của phụ thân, ăn chơi đàng điếm không thiếu việc nào, sau này dựa vào nịnh hót miễn cưỡng làm một quan nhỏ, sau đó lại đút lót để leo cao, trước kia cũng từng đi đánh trận với Hoài Vương, chính là đánh với người Triệu gia.

Tiền triều khi quần hùng tranh giành thiên hạ, lão đại Triệu gia là thân vương đầu tiên tạo phản, ông ta toạ lạc ở Chu Châu phía Tây Nam, xung quanh đều là núi cao, dễ thủ khó công, tự xưng một phái ở Chu Châu nhỏ. Lão đại Triệu gia vì được lòng dân, danh tiếng không tệ nên nhanh chóng đánh chiếm mấy châu nhỏ gần Chu Châu, tự lập làm vương.

Sau đó phía Bắc xảy ra nhiều cuộc loạn chiến, mọi người đều muốn chiếm mấy cứ điểm lương thực để đảm bảo trước, không ai tuỳ tiện đụng vào hòn đá cứng Triệu gia. Sau này đến khi Cao Tông làm chủ Trường An mới có ý đánh Triệu gia, đáng tiếc khi còn sống Cao Tông không thành công, về sau tử trận khi chiến đấu với Tháp Đạt. Hoài Vương một mình tiến vào Tháp Đạt, đẩy lùi Tháp Đạt lập được công lớn, hơn một năm sau liền được giao cho trọng trách đánh chiếm địa bàn Triệu gia.

Hoài Vương không phụ sứ mệnh, nửa năm dùng cách vây thành và nhiễu loạn lòng quân để đoạt lấy đô thành Triệu gia, bắt sống lão đại Triệu gia, đồng thời chém đầu tại chỗ, còn dùng cách thức nồng hậu nhất để chiêu đãi một tướng lĩnh Triệu gia nào đó đã chủ động đầu hàng. Cứ như vậy, mấy tướng lĩnh phụ cận vốn định tử thủ tất nhiên cũng đồng loạt đầu hàng, chỉ còn một tiểu tướng không chịu mở cổng thành, thuộc hạ của hắn liền ám sát hắn rồi giao đầu cho Hoài Vương.

Nhưng phản ứng của Hoài Vương, là long trọng an táng đầu và thi thể của tiểu tướng đó, rồi phạt mỗi thị vệ của tiểu tướng đó một trăm gậy.

Hoài Vương nói, người trung nghĩa khiến người khác kính phục, nhưng đến cả tướng lĩnh trung nghĩa như vậy cũng có thể dễ dàng phản bội, còn người dùng cách chém đầu để sỉ nhục thân thể đối phương quả thực khiến người khác khinh thường, hắn không những không trọng dụng, mà còn xem nhẹ.

Hoài Vương cứ như vậy dùng cách thưởng phạt công minh để tạo dựng thanh danh cho mình, giữa chừng đương nhiên cũng có chiến tranh lớn nhỏ, đáng sợ nhất là, vẫn có rất nhiều người không dám tin tưởng triều đình Đại Mẫn, người Triệu gia muốn mưu phản dễ như trở bàn tay, vì thế Hoài Vương không thể không ở lại đó, liên tục dẹp yên, đến một năm sau Hoài Vương mới chính thức đoạt hết lãnh địa Triệu gia, đồng thời khiến bách tính vốn rất bài xích cuối cùng cũng tiếp nhận Đại Mẫn.

Thành công lui về, Hoài Vương vẫn là thiếu niên anh tài trong lòng bách tính Chu Châu và vùng phụ cận, hơn nữa lúc đó bọn họ chỉ biết Hoài quốc công Tạ Hưng Thế chứ không biết thái tử Tạ Khang Thế, cho rằng Hoài Vương chính là hoàng đế tương lai. Cũng chính vì sự hiểu lầm này nên sau khi khải hoàn, thăng quan tiến chức, Hoài Vương liền bị kiêng dè, có lẽ không thể đặt chân lên mảnh đất đó nữa.

Lúc đó khi theo Hoài Vương đánh trận, Tôn Dương Đức chỉ là một hiệu uý Lục phẩm, nhưng đã làm rất nhiều chuyện hoang đường. Hoài Vương khinh thường người này nhưng cũng không có cách nào, mà lần này, hoàng thượng lại để Phó tướng quân đưa Tôn Dương Đức theo…

Hoài Vương không cần nghĩ cũng đại khái đoán được Ninh phi và hoàng hậu đã góp gió bên tai hoàng thượng, gì mà năm đó Tôn Dương Đức từng theo Hoài Vương đánh Triệu gia nên có nhiều kinh nghiệm… Còn hoàng thượng đương nhiên không biết Tôn Dương Đức là tên vô dụng thế nào nên đã đồng ý.

Hoài Vương hơi đau đầu, nhưng hắn không thể lên tiếng, chỉ có thể nghe hoàng thượng hạ lệnh, còn nói mấy ngày trước quân lương đã xuất phát, ngày mai sẽ cử hành lễ đưa tiễn, tiễn Phó tướng quân và Tôn Dương Đức rời đi.

Sau khi hạ triều, Chu Tuấn Hựu bước về phía Hoài Vương. Theo dòng người tản ra, Chu Tuấn Hựu nhẹ giọng hỏi hắn: “Vương gia, Thường tướng quân vẫn chưa gửi tin cho người ư?”

Hoài Vương lắc đầu, sắc mặt không tốt lắm.

Chu Tuấn Hựu cũng thở dài: “Hôm qua ta nghe nói tình hình bên phía Vương đại nhân không tốt lắm, phải phái tử sĩ đưa thư về, nhưng không biết nội dung thư là gì…”

Hoài Vương không chút biểu cảm nói: “Bất luận thế nào phụ hoàng cũng đã hạ chỉ, bổn vương cũng lực bất tòng tâm.”

Chu Tuấn Hựu cũng bất lực lắc đầu, lúc này một người cà lơ phất phơ đột nhiên đi tới, đặt tay lên vai Chu Tuấn Hựu như thể rất thân quen, nói: “Chu đại nhân sao thế, mặt cau mày có như vậy?”

Dường như sau đó hắn ta mới nhìn thấy Hoài Vương, vội nói: “Hoài Vương điện hạ.”

Người này tất nhiên là Ngu Bất Tô.

Hoài Vương liếc hắn ta một cái, sắc mặt không vui: “Ngu đại nhân.”

Ngu Bất Tô cười nói: “Sao Hoài Vương điện hạ và Chu đại nhân đều có vẻ không vui vậy.”

Chu Tuấn Hựu như cười như không đẩy Ngu Bất Tô ra một chút: “Không phải người nào cũng có thể giống Ngu đại nhân… Lúc nào cũng vui vẻ hoạt bát.”

Ngu Bất Tô ngẫm nghĩ, nói: “Lẽ nào là chuyện Chu Châu? Yên tâm yên tâm, hôm qua vi thần đã tính một quẻ, lần này dư nghiệt Triệu gia nhất định sẽ bị diệt sạch!”

Mặc dù Chu Tuấn Hựu và Hoài Vương không quá tin lời hắn ta nói, nhưng dù sao cũng là lời may mắn, Hoài Vương và Chu Tuấn Hựu không thể trực tiếp phản bác. Lúc này tổng lĩnh nội giám Nguỵ Anh Liên bên cạnh hoàng thượng đột nhiên bước đến, nói nhỏ bên tai Hoài Vương vài câu. Sắc mặt Hoài Vương thay đổi, khẽ gật đầu với Ngu Bất Tô và Chu Tuấn Hựu rồi đi theo Nguỵ Anh Liên.

Chu Tuấn Hựu thấy vậy cũng muốn đi, nhưng Ngu Bất Tô lại giữ không cho hắn đi, nói: “Chu đại nhân, Chu đại nhân, ta có một chuyện muốn nói với ngươi.”

Chu Tuấn Hựu mỉm cười nhìn hắn ta, thầm nghĩ xem hắn ta định giở trò gì, miễn cưỡng nói: “Chuyện gì?”

Ngu Bất Tô nói: “Thực ra không giấu Chu đại nhân, ta đã tính rất nhiều lần, đường công danh của Hoài Vương không thể hạn định, không phải thần tử…”

Sắc mặt Chu Tuấn Hựu khẽ đổi, vươn tay bịt miệng Ngu Bất Tô: “Ngươi nói nhảm cái gì thế?!”

Hắn thực sự gấp, chức quan của Chu Tuấn Hựu không bằng Ngu Bất Tô, bình thường đều gọi hắn ta là Ngu đại nhân, nhưng lần này lại trực tiếp gọi “ngươi”.

Ngu Bất Tô chớp chớp mắt, nhướng mày, nốt ruồi trong lông mày cũng lên xuống theo. Chu Tuấn Hựu mím môi kéo hắn ta đến một góc không người: “Ban ngày ban mặt, sao Ngu đại nhân lại giống người uống say vậy?! Vừa rồi ngài nói gì thế?!”

Ngu Bất Tô nói: “Ta nói thật đó… Giống như năm đó ca ca ta nhìn ra thái hậu sẽ trở thành thái hậu, ta cũng nhìn ra con đường tương lai của Hoài Vương điện hạ.”

Chu Tuấn Hựu lạnh giọng nói: “Ngài thế này, là muốn Hoài Vương điện hạ bị người toàn thiên hạ kiêng dè mới hài lòng đúng không?!”

“Đương nhiên không phải.” Ngu Bất Tô lắc lắc ngón trỏ: “Ta biết Chu đại nhân là người của Hoài Vương nên mới dám nói.”

“Vậy ngài nói chuyện này là có ý gì?” Chu Tuấn Hựu nheo mắt.

Ngu Bất Tô: “Rất đơn giản, người luôn hướng đến nơi cao, nếu ta đã biết tương lai thì sao không theo người nên theo chứ? Hiện giờ Hoài Vương điện hạ bị kiêng dè, người dùng được không nhiều, mà ta, nguyện dốc một phần sức vì Hoài Vương điện hạ…”

Chu Tuấn Hựu nhìn Ngu Bất Tô, tựa như muốn quan sát xem ý cười trên miệng người này là thật hay giả, một lúc lâu sau, hắn nói: “Ngu đại nhân nghĩ nhiều rồi, vương gia là người rất an phận, lời ngài nói không khỏi khiến người khác chấn động. Có điều, nếu Ngu đại nhân muốn kết giao với Hoài Vương thì cũng không sao, chỉ cần không nhắc đến mấy lời đó là được…”

Ngu Bất Tô lập tức vỗ tay: “Đương nhiên đương nhiên! Chỉ là, vương gia có vẻ không thích ta lắm, ánh mắt nhìn ta lần nào cũng lạnh băng, ài.”

Chu Tuấn Hựu hiểu ý: “Ngu đại nhân muốn biết sở thích của Hoài Vương?”

Ngu Bất Tô gật đầu như giã tỏi.

Chu Tuấn Hựu nói: “Vương gia không thích người không thành thật, không thích người thần thần bí bí, không thích người ăn nói lung tung… Rất không may, Ngu đại nhân, ngài trúng cả ba.”

Ngu Bất Tô: “…”

Chu Tuấn Hựu khẽ cười, xoay người rời đi, chỉ để lại Ngu Bất Tô đang trợn trắng mắt đằng sau.

Tả Xu Tĩnh học quản lý sổ sách cùng Chương Thuẫn, Chương Thuẫn thấy nàng có chút mệt mỏi nên chủ động để Tả Xu Tĩnh nghỉ ngơi một lúc. Tả Xu Tĩnh ngồi liên tục nên eo hơi nhức, liền đồng ý rồi đưa Châu Nhi đến hậu viện đi dạo.

Kết quả khi đến hậu viện, chưa đi được hai bước thì một đứa bé xông ra, vừa trốn bên cạnh Tả Xu Tĩnh vừa nói: “Tẩu tẩu, yểm hộ đệ, yểm hộ đệ.”

Tả Xu Tĩnh ngẩn ra: “… Niên ca nhi?”

Châu Nhi sau lưng Tả Xu Tĩnh cũng ngẩn ra.

Đổng Tư Niên lén lút trốn sau hòn non bộ, giơ tay ra hiệu “suỵt” với Tả Xu Tĩnh.

Sau đó Lưu Gia Vận xuất hiện, nàng ta hung hăng đi tới, thấy Tả Xu Tĩnh liền khẽ khựng lại, nói: “Vương phi điện hạ.”

“Ờ, di mẫu…”

“Người có nhìn thấy Niên ca nhi không?” Lưu Gia Vận nhíu mày: “Đứa bé này đúng là! Bảo nó ngoan ngoãn đọc sách trong phòng, vậy mà nó lại trốn ra ngoài, tưởng ta không phát hiện ra sao!”

Tả Xu Tĩnh quả thực chưa từng trải qua chuyện này, định dỗ Đổng Tư Niên ra, nhưng liếc thấy Đổng Tư Niên đáng thương xoa xoa tay, vẻ mặt cầu xin, Tả Xu Tĩnh chỉ đành nói: “Không thấy…”

Lưu Gia Vận nghi hoặc: “Vậy nó có thể đi đâu chứ… Bỏ đi, ta tìm tiếp vậy, nếu vương phi thấy thì cho người nói với ta một tiếng, xem ta xử lý tiểu tử này thế nào…”

Lưu Gia Vận mắng mỏ rời đi, một lúc lâu sau Tả Xu Tĩnh mới hoàn hồn. Đổng Tư Niên cũng thở phào nhẹ nhõm, lao ra ngoài vỗ ngực nói: “Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, nếu bị nương tóm được chắc chắn sẽ bị đánh thừa sống thiếu chết!”

Tả Xu Tĩnh nói: “Niên ca nhi, đệ, đệ như vậy không được. Di mẫu đôn đốc đệ học hành cũng là muốn sau này đệ thi được công danh…”

Đổng Tư Niên bĩu môi nói: “Đệ không có hứng, đệ muốn làm đại tướng quân giống biểu huynh, uy phong biết bao!”

Nói rồi nó lại cúi đầu ủ rũ: “Nhưng a nương nói bây giờ thái bình thịnh thế, học hành mới là đường ra, còn nói nếu chỉ dựa vào nịnh hót thì tương lai không thể tiến xa, còn bị người khác chê cười.”

Tả Xu Tĩnh không biết nên nói gì, chỉ có thể nói: “Đệ tránh được nhất thời, nhưng lẽ nào có thể tránh được cả đời? Di mẫu tìm mãi không thấy đệ thì sẽ lo lắng thế nào.”

Đổng Tư Niên nói: “Không sao, lát nữa biểu huynh quay về, nương sẽ không đánh đệ trước mặt biểu huynh. Lâu dần người sẽ bớt giận thôi.”

“Đệ chắc chắn?” Tả Xu Tĩnh chớp mắt: “Vừa rồi ta cũng ở đây, di mẫu không phải vẫn muốn lôi đệ ra đánh sao.”

Đổng Tư Niên bĩu môi, liếc nhìn Tả Xu Tĩnh: “Đệ còn không sợ tẩu, sao nương có thể sợ tẩu?”

Tả Xu Tĩnh lập tức cảm thấy tiểu tử này đúng là khá gợi đòn…

Nụ cười trên mặt nàng cứng lại: “Niên ca nhi, đệ nói gì thế…”

Đổng Tư Niên lại liếc nàng một cái: “Tại sao tẩu lại gả cho biểu huynh?”

Mặc dù Tả Xu Tĩnh cảm thấy thảo luận vấn đề này với Đổng Tư Niên rất kỳ lạ, nhưng nàng vẫn nói: “Thái hậu ban hôn.”

Đổng Tư Niên thở dài, bộ dạng như một tiểu đại nhân: “Đáng buồn, đáng buồn! Tại sao xưa nay người có tình khó mà thành đôi?!”

Tả Xu Tĩnh dở khóc dở cười: “Niên ca nhi, rốt cuộc đệ đang nghĩ gì thế? Có bản lĩnh than thở thế này, không bằng ngoan ngoãn học hành…”

“Hừ.” Đổng Tư Niên liếc Tả Xu Tĩnh một cái, lại liếc Châu Nhi đằng sau một cái: “Vừa rồi tẩu cứu đệ một lần, đệ cũng không thích nợ ân tình, đành nói cho tẩu một bí mật động trời để bồi thường vậy.”

Tả Xu Tĩnh thầm nghĩ bộ dạng của tiểu tử này đúng là có vài phần giống Hoài Vương, hứng thú nói: “Ồ? Bí mật động trời gì?”

“Là một bí mật chỉ có đệ biết. Thế nên, tẩu phải cho tỳ nữ của tẩu lui xuống đã.” Đổng Tư Niên bày ra bộ dạng cao thâm khó lường, nhưng rõ ràng nó mới mười ba tuổi, bộ dạng của một đứa trẻ…

Châu Nhi bất lực, nhưng Tả Xu Tĩnh lại cười bảo nàng ta lui xuống trước, sau đó nói: “Nói đi, bí mật gì?”

Đổng Tư Niên nói: “Là một bí mật liên quan đến biểu huynh, đệ cảm thấy con người tẩu không xấu, cảm thấy tẩu hơi đáng thương nên mới nói cho tẩu!”

“Hửm?”

“Biểu huynh thích một người khác!” Đổng Tư Niên nói.

Tả Xu Tĩnh bình tĩnh: “Ồ, chuyện này à, tẩu biết rồi, sao thế?”

Đổng Tư Niên rất chấn động: “Hả?”

Tả Xu Tĩnh nói: “Không chỉ tẩu biết mà còn rất nhiều người khác biết, sao thế?”

Để cứu vãn cục diện, Đổng Tư Niên nói: “Vậy, vậy các tẩu biết biểu huynh thích ai không?”

Tả Xu Tĩnh quả thực không biết chuyện này, hơn nữa vẫn luôn tò mò nên nói: “Lẽ nào đệ biết?”

Đổng Tư Niên đắc ý cười: “Đệ biết! Nhưng đệ không biết cụ thể là ai, chỉ biết biểu huynh luôn mang theo một ngọc bội bên người, ngọc bội đó rất thô ráp, bên trên khắc một con chim rất xấu…”

Tả Xu Tĩnh sững người.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.