Tả Xu Tĩnh ngủ một giấc đến trưa, Bích Vân quả thực không nhìn nổi nữa, nhẹ giọng gọi nàng dậy dùng thiện thì nàng mới bò dậy. Đêm đó giấc ngủ chợp chờn nên Tả Xu Tĩnh rất không có khẩu vị, vẫn may Hoài Vương không có ở đó, Tả Xu Tĩnh liền bảo phòng bếp nấu cháo bát bảo và xíu mại kim tơ rồi ăn một ít qua bữa.
Ăn bữa trưa xong, Bích Vân hơi do dự nói: “Vương phi điện hạ có từng học cửu chương và tính toán chưa?”
Tả Xu Tĩnh không hiểu nàng ta hỏi chuyện này làm gì, nhưng vẫn gật đầu: “Từng học, sao thế?”
Bích Vân mím môi nói: “Vương gia muốn người học cách quản lý sổ sách trong phủ với Chương Thuẫn tiên sinh.”
Tả Xu Tĩnh nghe vậy thì hơi kinh ngạc, bên cạnh Hoài Vương có hai người tên Chương Thuẫn và Thạch Hãn. Tướng mạo Chương Thuẫn khá nho nhã, công việc cũng là mấy việc nhẹ nhàng. Những khoản chi tiêu lớn nhỏ trong phủ, ít nhất là mấy việc vặt ngoài mặt đều do Chương Thuẫn quản lý, sau mỗi quý lại tổng kết một lần, đưa cho Hoài Vương.
Thạch Hãn thì gần giống Cường Bưu và Cường Bính, nhưng lần trước Tả Xu Tĩnh vô tình phát hiện Thạch Hãn đang giáo huấn Cường Bưu và Cường Bính, có thể thấy Thạch Hãn là người đứng đầu đám thị vệ trong phủ.
Có điều đang yên đang lành, tại sao Hoài Vương lại muốn nàng học cách quản lý sự vụ trong phủ cùng Chương Thuẫn? Nàng còn cho rằng cả đời này đều không thể động đến sổ sách trong phủ, dù sao Hoài Vương cũng không tin nàng.
Tả Xu Tĩnh kinh ngạc, Bích Vân còn kinh ngạc hơn. Sáng sớm hôm nay sau khi Tả Xu Tĩnh ngủ tiếp, Bích Vân liền được Hoài Vương gọi đến. Nàng ta vốn cho rằng Hoài Vương muốn nói về chuyện Tả Xu Tĩnh, trong lòng thực ra còn khá mong chờ, tuy nhiên mặc dù đúng là Hoài Vương nói về chuyện Tả Xu Tĩnh, nhưng lại là muốn Tả Xu Tĩnh theo học Chương Thuẫn…
Bích Vân vừa buồn bã vừa mơ hồ, nhưng lúc phân phó vẻ mặt của Hoài Vương rất bình tĩnh, ngữ khí cũng rất thản nhiên, nàng ta thậm chí không thể hỏi rằng “tại sao”, chỉ có thể đứng đó, ngây ngốc nhìn Hoài Vương, nước mắt như sắp rơi xuống. Nàng ta không hiểu, lẽ nào vương gia thực sự thích Tả Xu Tĩnh rồi? Đến cả chuyện nửa đêm nàng đi gặp nam nhân khác cũng có thể tha thứ, thậm chí không phạt còn thưởng!
Hoài Vương thấy nàng ta bất động đứng đó, ngược lại có chút phản ứng: “Đúng rồi, chuyện đêm qua là hiểu lầm, vương phi không phải đi gặp người không nên gặp. Sau này ngươi tiếp tục giám sát nàng ấy, chuyện nửa đêm trốn đi này không được xảy ra nữa, những lúc khác không cần quá gắt gao.”
Ý là Bích Vân không cần giám sát Tả Xu Tĩnh quá chặt nữa.
Thành thật mà nói, từ tận đáy lòng, Bích Vân không tin nửa đêm Tả Xu Tĩnh lén lút trốn đi là muốn làm chuyện gì quang minh chính đại, chuyện quang minh chính đại thì cần gì lén trốn đi lúc nửa đêm? Nhưng vương gia lại bảo vệ nàng như vậy, Bích Vân không còn gì để nói, chỉ có thể đồng ý. Sau đó thấy cơm đã được dọn mà Châu Nhi vẫn đứng ở cửa phòng, nàng ta hỏi mới biết Tả Xu Tĩnh lại đi ngủ tiếp.
Bích Vân quả thực bị chọc tức bởi vương phi vô tâm vô phế này, trực tiếp gọi Tả Xu Tĩnh dậy, thấy nàng kêu phòng bếp làm điểm tâm như không có chuyện gì xảy ra, bộ dạng quen được cung phụng, nhưng nàng chẳng qua chỉ là nữ nhi của một thị lang, ngày thường có thể được cung phụng đến mức nào?
Khi nói chuyện học quản lý sổ sách với nàng, Tả Xu Tĩnh cũng không vui mừng, chỉ kinh ngạc nhướng mày, gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Bích Vân càng thêm bức bối, Châu Nhi đang hầu hạ Tả Xu Tĩnh, nàng ta cũng không cần nhìn chằm chằm Tả Xu Tĩnh nữa, vì thế xoay người rời phòng, chưa đi được vài bước đã ấm ức rơi nước mắt.
Bích Vân vừa đi vừa khóc, cố gắng tìm nơi không người, kết quả lại không cẩn thận bước đến chỗ luyện võ ở Tây Uyển của Thạch Hãn. Hoài Vương ra ngoài đưa Chương Thuẫn và Trịnh Phi theo, không đưa theo hắn ta. Thạch Hãn thấy Bích Vân khóc đến thương tâm thì chấn kinh, bước đến nói: “Bích Vân, cô khóc gì thế?”
Không ngờ lại bắt gặp Thạch Hãn, Bích Vân cũng bị doạ cho nhảy dựng, nàng ta lau nước mắt nói: “Không có gì.”
Thạch Hãn dè dặt: “Liên quan đến vương gia sao?”
Bích Vân vốn đã tức giận, bị một mãng phu như Thạch Hãn bắt gặp đang khóc thì càng xấu hổ, lạnh lùng nói: “Dù sao cũng không liên quan đến ngươi!”
Thạch Hãn gãi gãi đầu nói: “Bích Vân, không phải ta nói với cô rồi sao, cô đừng thích vương gia nữa, vương gia sẽ không cưới cô.”
Bích Vân nhìn Thạch Hãn với vẻ chấn động, không ngờ hắn ta nói thẳng tâm tư của mình như vậy: “Ngươi câm miệng! Ai nói ta thích vương gia. Ngươi, ngươi…”
“Người có mắt trong phủ đều biết tâm tư của cô.” Thạch Hãn nói: “Đến cả ta cũng nhìn ra, vương gia chắc chắn càng rõ, không thể hiện chính là khéo léo từ chối! Ta thấy bây giờ vương gia và vương phi rất thân mật, đêm qua vương phi bị mấy tên Kim Ngô Vệ không có mắt bao vây, vương gia vốn không định tiến vào nhưng vẫn là không nhịn được mà tiến vào, chuyện này rất hiếm thấy, có thể thấy vương gia rất để ý đến vương phi.”
Bích Vân tức giận: “Ta bảo ngươi câm miệng!!!”
Thạch Hãn chỉ đành bĩu môi.
Bích Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy đêm qua vương phi rốt cuộc đã đi đâu?”
Thạch Hãn không quan tâm nàng ta, tiếp tục luyện võ.
Bích Vân tức giận: “Hỏi ngươi đó, bị câm sao?”
Thạch Hãn cực kỳ vô tội: “Không phải ngươi bảo ta câm miệng sao?”
Bích Vân: “…”
Thạch Hãn gãi đầu: “Vương phi đến một căn nhà hoang, gặp một nữ nhân, nên vương gia mới không giận.”
“Gặp nữ nhân?” Bích Vân khó hiểu: “Ai?”
Thạch Hãn nói: “Ta cũng không biết, vương gia không cho bọn ta vào, ta chỉ thấy sau đó có một nữ nhân rất xinh đẹp xuất hiện. Ừm, vóc dáng còn rất đẹp.”
Bích Vân cạn lời liếc hắn ta một cái: “Bỏ đi, hỏi ngươi cũng bằng không… Ta nói ngươi biết, ta không thích vương gia, cũng không có tâm tư đó với vương gia. Nếu ngươi dám rêu rao vớ vẩn khắp nơi, ta sẽ xé rách hai cái môi heo của ngươi.”
Thạch Hãn vô cùng chấn động: “Môi heo? Chẳng qua buổi trưa ta ăn thêm mấy món cay! Ngươi xấu tính quá! Yên tâm, ta không nói đâu, dù sao mọi người đều biết.”
Bích Vân vừa tức giận vừa phẫn nộ, nhưng tự biết không thể đánh lại Thạch Hãn nên chỉ trừng mắt nhìn hắn ta rồi chạy đi. Thạch Hãn đứng tại chỗ, nhún nhún vai, tiếp tục luyện võ.
…
Sau khi biết mảnh đất đặt căn nhà hoang đó là nhà mẹ của thái hậu, Hoài Vương liền sai Trịnh Phi dùng thân phận phú thương giả để mua lại căn nhà rồi bắt đầu tu sửa, sau đó lại cho Trịnh Phi thương lượng với ông chủ quán trà Duyệt Gia để mua lại quán trà, nhưng việc làm ăn của quán trà Duyệt Gia vẫn luôn rất tốt, ông chủ không dễ dàng đồng ý. Hoài Vương cũng không gấp, chỉ muốn tìm hiểu xem tại sao Tả Xu Tĩnh và Tần Diễm Diễm lại muốn hẹn gặp ở đó trước, hơn nữa còn gặp vào ngày giỗ Bùi Tắc.
Quan trọng nhất là, tại sao Tả Xu Tĩnh lại biết ngày giỗ của Bùi Tắc là ngày nào?
Nếu Tả Xu Tĩnh biết chuyện về hắn thì có thể là vì hắn và Tả Xu Tĩnh không chênh lệch quá nhiều tuổi, hơn nữa hắn cũng xem như có chút danh tiếng, nhưng ngoại trừ thân phận huynh trưởng thái hậu đương triều, Bùi Tắc quả thực không còn điểm gì khiến người khác nhớ. Đến cả Hoài Vương cũng không biết ngày giỗ của Bùi Tắc là ngày nào, vậy hai người không chút dính líu với nhau thì có thể có liên hệ gì?
Đồng thời, Hoài Vương cũng cho người đến Phù Hương Viên điều tra lai lịch của Tần Diễm Diễm.
Còn về bản thân, Hoài Vương đưa Chương Thuẫn vào cung một chuyến, Tuệ quý phi triệu hắn vào cung, hoàng thượng cũng đã phê chuẩn, vừa hay Hoài Vương vốn định vào cung nên lập tức khởi hành.
Vì ngày đó nghe miêu tả của Trịnh Phi, hắn phát hiện ra nữ tử hẹn riêng với La Nghĩa hình như không phải ai khác, mà là cô cô thân cận bên cạnh thái hậu, Lưu Ly.
Hoài Vương tiến vào hậu cung, đầu tiên là đến điện Hà Ân của Tuệ quý phi, thỉnh an Tuệ quý phi. Tuệ quý phi ngồi sau bức bình phong, khẽ ngáp một cái, nói: “Trương Sóc, ngươi lui xuống trước đi.”
Trương Sóc là thái giám được tín nhiệm nhất bên cạnh Tuệ quý phi, hiện giờ là thường thị nội thị, chức quan Ngũ phẩm. Tuy nhiên Đại Mẫn mới khai quốc được bảy tám năm, hoàng thượng đăng cơ cũng mới năm năm, người trong hậu cung không nhiều, bình thường sinh nhật hậu phi hoặc tấn phong hậu phi cũng rất đơn giản, nội thị không có tác dụng. Trương Sóc giữ cái chức không, trên thực tế vẫn là theo cạnh hầu hạ Tuệ quý phi là nhiều.
Tuệ quý phi còn đuổi cả Trương Sóc đi, có thể thấy chuyện cần thảo luận lần này rất nghiêm trọng. Hoài Vương liếc Chương Thuẫn một cái, Chương Thuẫn cũng hiểu ý lui xuống, trong điện Hà Ân rộng lớn chỉ còn lại hai mẹ con Tuệ quý phi và Hoài Vương.
Tuệ quý phi không vào thẳng vấn đề, chỉ nói: “Vương phi của con có thành thật không?”
Hoài Vương thầm nghĩ nửa đêm hôm qua nàng ấy còn lén trốn đi, nhưng ngoài mặt vẫn nói: “Ừm.”
“Ta thấy nàng ta và thái tử phi cũng không thân thiết lắm.” Tuệ quý phi kỳ lạ: “Trước đây còn nghe nói hai người bọn họ tỷ muội tình thâm, xem ra cũng chỉ có vậy. Như vậy cũng tốt, tránh cho không biết tốt xấu mà giới hạn con.”
Hoài Vương lại đáp một tiếng: “Mẫu phi tìm nhi thần đến, có lẽ không chỉ muốn hỏi chuyện của vương phi?”
Tuệ quý phi khẽ cười một tiếng: “Sao thế, không muốn nghe nương nói nàng ta? Lẽ nào nương nói không đúng? Bây giờ nàng ta chịu ngoan hơn chút, chịu quy thuận con hơn chút, không có tâm tư, nương cũng sẽ không làm khó nàng ta, vậy mà nói hai câu đã không cho rồi?”
“Không phải.” Hoài Vương bình tĩnh nói: “Chỉ là thấy mẫu phi cho cả Trương Sóc lui nên đoán là có chuyện lớn gì đó, có phải… liên quan đến chuyện Chu Châu?”
Tuệ quý phi “ừm” một tiếng, im lặng hồi lâu mới nói: “Tối qua hoàng thượng dùng thiện ở đây với ta, kết quả vừa ăn xong thì có cấp báo nên hoàng thượng rời đi, hơn nửa canh giờ sau mới quay lại, sắc mặt cũng không tốt lắm… Ta liền hỏi hoàng thượng, hoàng thượng nói rằng mấy kẻ không an phận của Triệu gia lại bắt đầu làm loạn, cụ thể thế nào ta cũng không biết, cũng không hỏi nhiều, chỉ biết hoàng thượng định phái Phó tướng quân đến đó.”
Hoài Vương gật đầu: “Phụ hoàng bảo mẫu phi nói với nhi thần chuyện này, để nhi thần không vướng bận nữa?”
Tuệ quý phi cười nói: “Hưng Nhi đúng là thông minh, chuyện này nương còn không biết mở miệng thế nào mới tốt. Hoàng thượng cũng chỉ nghĩ con đang tân hôn nên không tiện xuất chinh, hơn nữa Phó tướng quân dù tuổi cao nhưng bảo đao chưa mòn, hoàng thượng có ý để ông ấy đi lần này xong rồi cho nghỉ ngơi. Mấy kẻ Triệu gia dù sao cũng chỉ còn thoi thóp, không cần con dốc toàn lực.”
Hoài Vương rất bình tĩnh nói: “Nhi thần hiểu, thực ra a nương không cần đặc biệt gọi nhi thần tới để nói chuyện này.”
Sáng sớm nay hắn đã biết chuyện Phó Vĩ Chí sắp đi Chu Châu, hơn nữa cũng đã đoán được chuyện này từ lâu, còn từng nói với Chu Tuấn Hựu.
Tính toán một chút, Vương Mậu Đức và Thường Cao Nghĩa có lẽ cũng đã đến phụ cận Chu Châu, theo lý mà nói, Thường Cao Nghĩa sẽ rất thành thật cho bồ câu đưa thư báo một câu bình an hoặc nói qua về tình hình, nhưng đến giờ vẫn không có chút động tĩnh nào, có thể thấy phía Thường Cao Nghĩa còn không thể cho bồ câu đưa thư được.
Hoài Vương vẫn rất có lòng tin với Thường Cao Nghĩa, tin hắn nhất định sẽ không có chuyện gì, nhưng chuyện này không giống bình thường, khiến Hoài Vương có chút lo lắng về chuyện Chu Châu, cũng cho rằng khi hoàng thượng biết biến cố ở Chu Châu thì sẽ thay đổi quyết định.
Nhưng không ngờ cuối cùng hoàng thượng vẫn theo kế hoạch ban đầu, điều này nằm trong dự liệu của Hoài Vương, nhưng vẫn khiến hắn có chút bất lực. Sự kiêng dè của hoàng thượng quả thực quá lớn, lớn đến mức không dám để hắn có thêm chút công lao nào nữa.