Mách nhỏ cho bạn, Tô Ngữ trước khi xuyên có crush.
Tuy rằng hai người họ quen nhau 3 năm trời nhưng mà cho dù có chỉ bài các thứ thì số lần tiếp xúc đếm trên đầu ngón tay.
Mà nếu bỏ hết mấy câu xã giao kiểu “cảm ơn” với “xin lỗi” thì ui dồi ôi, chả có tiếp xúc mẹ gì.
Nhưng mà không phải do Tô Ngữ ngại ngùng không chủ động tiếp xúc các thứ. Mà là người ta dầu muối không ăn, hổng có tiếp chuyện gì cả hmu hmu.
Tuy rằng cậu ta đẹp trai sáng láng, thông minh học giỏi nhưng mà tính cách cứ nhàn nhạt, dần dà không còn ai theo đuổi nữa. Trừ Tô Ngữ. Cô kiểu gì lại thích cái tính cách đấy cơ, thanh tao lạnh lùng cao lãnh, đã thế còn có khí chất. Nhưng mè cô không có năng lực lí giải hành động của crush, cuối cùng là hông chủ động đi tán gì cả.
Thế là 3 năm qua, nói hai người là bạn học còn thấy miễn cưỡng vl.
Mà crush suốt ngày học học học học, có khi còn chả biết cô tên gì ấy chứ. (‘。_。`)
– ——————————–
Tô Ngữ vừa nghe thấy trọng trách mang thai to lớn đã ngất cmnl, còn chưa kịp hỏi xem Hoàng thượng béo gầy cao thấp như nào.
Cứ ngất tạm thế đã, mấy cái khác để sau.
Nhờ cung nữ hết sức giúp đỡ, cuối cùng Tô Ngữ cũng không phụ lòng mọi người đã tỉnh dậy.
“Ầy chà, Tô tài tử đây là vui quá đây mà.”
“Nô tì cũng vui thay người, Hoàng thượng từ khi đăng cơ tới nay còn chưa qua hậu cung lần nào chứ nói gì thị tẩm. Người là người đầu tiên đó.”
Cung nữ mang thánh chỉ cũng hưng phấn mà làm khăn tay, cười vui vẻ: “Sau này người vinh hoa phú quý xin đừng quên nô tì.”
Tô Ngữ:…
Ngươi muốn vinh hoa phú quý không này?
Cô nằm trên giường, lễ tiết gì cũng mặc kệ. May mà A Lương đã về, lấy ra mấy thỏi bạc nhét vào tay cung nữ kia: “Tiểu thư nhà ta sức khỏe không được tốt lắm, còn nhờ ngài chiếu cố cho.”
Bác kia cũng không để ý, vui vẻ sờ thỏi bạc rồi vỗ tay nói: “Còn một canh giờ nữa, thời gian trôi nhanh quá. Ngươi giúp Tô tài tử đi tắm rửa đi.”
Bốn thị nữ đi vào, đỡ Tô Ngữ dậy định đem cô đi.
“Từ từ!”
Tô Ngữ thấy ếu ổn lắm, vội vàng cản lại, “Ta, ta hôm nay không khỏe lắm. Bác nhìn này, ta vừa kích động đã ngất rồi, sợ rằng nếu nhìn thấy Hoàng thượng lại ngất tiếp thì không được cho lắm. Ta nghĩ là hôm nay không thích hợp để thị tẩm lắm.”
“Phiền bác chuyển lời cho Hoàng thượng, mong người chọn một giai nhân khác.”
Để cho trông có vẻ real hơn tí, cô ho tê tâm liệt phế, như sắp chết tới nơi.
Bác nhìn cô diễn trông real quá, cũng chả nghi ngờ gì, suy nghĩ một chút rồi nói: “Dung nô tì đi bẩm báo Hoàng thượng, tài tử xin hãy chờ một chút.”
Tô Ngữ thở ra nhẹ nhõm, ngồi xuống giường, vẫy tay với mấy người thị nữ lúc nãy ý bảo mọi người ra ngoài.
“Tiểu thư không muốn thị tẩm ạ?”, A Lương để ý người xung quanh, cố tình hạ giọng xuống hỏi Tô Ngữ.
Tô Ngữ mãi mới đem não về, theo bản năng lắc đầu.
Cô nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Nếu ta tiến cung rồi sao em vẫn còn gọi ta là tiểu thư? Không phải nên gọi là tài tử ư?”
A Lương sững sờ, hốc mắt đỏ lên: “Lúc đó là người không cho em sửa, gọi nhiều thành quen luôn… Tiểu thư không nhớ ạ?”
Tô Ngữ không thể chịu được gái đẹp khóc, vội bảo: “Là ta quên mất, ta sai, em quen như nào thì cứ thế đi.”
Cô suy nghĩ đến việc chính. Hoàng thượng này cũng kì quái nhờ. Chưa bao giờ vào hậu cung nhưng tự dưng nay lại muốn giải quyết sinh lí thì đúng ra phải tìm hoàng hậu chứ, sao lại tìm mị?
Chả nhẽ là đông quá Hoàng thượng không chọn được nên lên ran đùm chấm org?
Thế thì mị cũng may quá rồi. Mà giờ thì phải làm sao bây giờ. Ứ ừ.
Một canh giờ trôi qua như một cơn gió, cũng sắp 8 giờ cmnr. Còn nửa tiếng nữa thôi, panik.
Chưa kịp để cô với A Lương mở season mới của hỏi nhanh đáp gọn thì bà bác đã trở lại, nụ cười còn tươi hơn lúc nãy.
“Hoàng thượng bảo rằng chỉ cần có tài tử là được rồi, không vội thị tẩm. Còn việc chọn phi tần khác thì không cần.”
Bà bác vỗ tay một cái, bốn thị nữ kia quay lại, đem Tô Ngữ ngu ngơ vác từ giường xuống để tắm rửa trang điểm.
“Ta ta ta…! Từ từ đã! Ta không chỉ không khỏe, ta nay đến kì! Ta bị lao phổi, bị AIDS! Sẽ lây đấy! Các ngươi phải nghĩ cho long thể của Hoàng thượng chứ!”
Tô Ngữ kêu trời trởi không nghe, kêu đất đất chẳng biết; bốn người thị nữ nhanh chóng lột đồ cô, ấn xuống bồn tắm làm cô hớp vài ngụm cmnl.
Cô không dám nói… cấp ba hành người quá đáng nữa.
Cho mị trở về đi huhu, mị còn trẻ mị muốn đi tơi.
Mị hông muốn ở chỗ kì quái này mà hầu hạ hoàng đế chưa nhìn thấy mặt bao giờ đâu.
Nhưng dù gì thì Tô Ngữ cũng là thanh niên khỏe mạnh kiên cường, tiếp nhận đủ chín năm giáo dục bắt buộc. Dưới áp lực siêu lớn vẫn có thể lắp lại não mà suy nghĩ logic. Đúng là không uổng công sức của Bộ giáo dục.
Hoàng thượng và mị chưa từng thấy mặt nhau, cũng chưa đi đến hậu cung. Tự dưng cố tình đến đây sủng hạnh mị, vô lí. Mà nếu nói mị khác những người khác chỗ nào thì chỉ là mị xuyên không đến đây.
Chả có nhẽ Hoàng thượng lại thi triển vu thuật, triệu hồi mị đến đây? Hay là Hoàng thượng là vu sư xong nhận ra năng lượng dao động bất thường của mị? Hay là Hoàng thượng thật ra đến để giải thích rằng thế giới này là giả, thật ra mị đang ở trong thế giới của Truman*?
*Chú thích: Bộ phim: The Truman show (1998), đại khái là về anh giai phát hiện ra là thế giới ảnh sống từ bé đến lớn là một cái trường quay và hành trình thoát ra của ảnh.
Càng nghĩ càng vô lí, Tô Ngữ lại quay về luận điểm lúc đầu.
Nói chung là có thể xác nhận lại là Hoàng thượng tự dưng đến thị tẩm mị và mị xuyên qua là hai việc liên quan đến nhau.
Còn vì sao lại thị tẩm mị thì chắc là để lấy cớ.
Sau khi đầu óc thông suốt thì Tô Ngữ yên lòng, bắt đầu nói chuyện với mấy thị nữ xinh đẹp đang giúp cô tắm gội, hấp thụ kiến thức về triều đại này.
Tên thật của Hoàng thượng thì mấy thị nữ không chịu nói, 18 tuổi, bằng tuổi cô, là con duy nhất của tiên đế.
Tám tuổi đăng cơ, thái hậu buông rèm chấp nhiếp chính tới năm 16 tuổi. Năm 15 tuổi có mở một lần tuyển cung, chọn ra 20 người, sắc phong toàn bộ dưới lục phẩm.
Tô Ngữ tiến cung, được sắc phong bát phẩm.
Hoàng thượng ngày đêm mải triều chính, mấy năm chưa từng đặt chân vào hậu cung, khiến cho trong ngoài cung đều có mấy tin đồn vớ vẩn.
“Thì là, tin đồn rồi cũng tự tan thôi.”, thị nữ vừa giúp Tô Ngữ sửa sang lại trang phục vừa hâm mộ nói.
Công thần giúp phá tan lời đồn, Tô Ngữ, đang không tình nguyện ngồi trước bàn trang điểm.
Cô chưa bao giờ thấy nhiều lọ to lọ nhỏ như thế, thở dài hỏi: “Thị tẩm sao lại trang điểm?” Hoàng thượng không sợ ăn son phấn à?
Thị nữ đang chuốt mi trả lời: “Dựa theo quy định thì nếu người đến long điện để thị tẩm thì không cần, chỉ cần tắm rửa thơm tho là được. Nhưng nếu Hoàng thượng thị tẩm ở cung của phi tần thì phải trang điểm.”
Nói chung là nếu mà đi long điện thì là xả thân vì hoàng thất nối dõi tông đường. Còn nếu mà Hoàng thượng xuống đây thì là có thể ngâm thơ ngắm hoa hòe hoa sói rồi mới nối gì thì nối.”
Mà cũng biết đâu đấy, có thể chả có hoa hòe hoa sói gì ở đây cả. Mà cũng có thể là hai người đắp chăn bông tâm hự ấy chứ.
Dù vầy thì giả bệnh cũng là một lựa chọn không tồi.
Cho dù bị phát hiện ra rồi đầu với cổ mỗi cái một nơi thì biết đâu lại về với mẹ iu ở thế giới thật.
Đây gọi là đầu trọc thì không sợ bị nắm tóc đấy aka vua cũng thua thằng liều. Tô Ngữ sau khi xuyên chả có gì vướng bận, cứ chill thôi. . Truyện Kiếm Hiệp
Mà cũng tò mò ghê á, không biết sẽ rơi vào trường hợp vu sư nào nhở.
Cuối cùng sau khi bị hành hạ, ăn mặc xinh xẻo các thứ, người cứ phải gọi là ngát hương; Tô Ngữ ngồi xuống giữa phòng khách chờ.
Bà bác dạy lễ nghĩa về thị tẩm ngồi dặn dò, sau cũng rất nhanh đi mất, để lại Tô Ngữ với A Lương.
Tô Ngữ theo bản năng ngẩng đầu nhfin đồng hồ, phát hiện ra không có lại thở dài.
“Ở đây có trống đánh canh giờ không?”
“Ý tiểu thư là đồng hồ ạ? Để nô tì đi lấy.”
“Không vội không vội, để ta hỏi em cái này đã.”
Tô Ngữ xoa xoa cổ tay trái trống không, “Chỗ này… là giờ với canh giờ dùng chung với nhau à?”
Lúc nãy bà bác dùng canh giờ để tính, nhưng không có tên canh giờ các thứ. Không phải là giờ Tuất mà lại là tám giờ. Kì lạ ghê ó.
A Lương lúc này không thấy tiểu thư nhà mình kì quái nữa, cười: “Bắt đầu từ triều An đều dùng giờ, thế hệ trước vẫn còn sử dụng canh giờ nên thỉnh thoảng có người dùng thôi ạ.”
Tô Ngữ gật đầu, để cô bé đi lấy đồng hồ. Vẫn xoa cổ tay trái.
Này không giống những gì mị nghĩ lắm. Triều đại này hiện đại cổ đại trộn lẫn với nhau, mà định nghĩa hiện với cổ chả còn chính xác nữa.
Mọi người nói chuyện cũng khá hiện đại, không biết chữ viết như nào. Mà cô không có thời gian ngó thử, giải quyết xong vụ thị tẩm đã rồi tính.
“Tiểu thư, đồng hồ đây, bây giờ là bảy giờ canh ba, còn một khắc nữa thì Hoàng thượng ới.”
A Lương đem đến một cái đồng hồ không nhỏ lắm nhưng cực kì tinh xảo. Kim đồng hồ cũng như thiết kế cũng khá hiện đại.
Nhanh thế mà đã trôi qua cả tiếng rồi. Bác kia nói cũng chuẩn thật, thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.
Hầy, cổ đại hay hiện đại thì trang điểm cũng ngốn nhiều thời gian vl.
Học sinh ngoan chưa một lần trang điểm Tô Ngữ thở dài, lại nghĩ về lát có phải ra cửa đón Hoàng thượng không.
Nếu mà đám suy đoán của mị thành sự thật, là Hoàng thượng đến để bàn luận về vụ xuyên qua của mị. Thế thì người ta vừa vào mị đã quỳ xuống nô tì tham kiến Hoàng thượng thì xấu hổ lắm ứ ừ.
Mà nếu mị may mắn thì bảo không hiểu lễ tiết, xin lỗi là xong. Chắc cũng không đến mức đầu bay đâu nhỉ.
Nghĩ đến đây, Tô Ngữ quyết định an tâm, cầm tờ giấy ngồi gấp máy bay.
Chả có cách nào, ngồi không thì buồn, gấp tạm cho zui zậy.
Thế là lúc Quý Cẩn Ngôn đến, thấy ngay Tô Ngữ quay lưng về phía cửa, ngồi gấp máy bay đến là vui.
Ô thế ra là thật
Hóa ra là Tô Ngữ mà cậu quen thật.
Cậu vô thức mỉm cười, nhẹ giọng gọi: “Tô Ngữ.”
Cả người Tô Ngữ chợt cứng ngắc, một lúc sau mới quay đầu lại không tin vào mắt mình. “Quý Cẩn Ngôn?”
Đúng zậy, đây là Quý Cẩn Ngôn của bạn đó.
Nếu như bạn hiền không nhớ thì đầu chương í, Tô Ngữ có crush.
Crush tên là Quý Cẩn Ngôn.