Hoàng Đế Bụi Đời Và Minh Chủ Đầu Gỗ

Chương 22



Nội tình

Cẩm y nam tử trước mặt có đôi mắt phượng dài nhỏ và khuôn mặt cực kỳ duyên dáng. Vóc người hắn hơi gầy, nhưng lại cảm thấy khí chất cao quý băng lãnh trời sinh, có thể khiến người nhìn rung động cả thể xác lẫn tinh thần.

“Thật vui vì ngươi vẫn còn nhớ rõ trẫm là ai.” Long Nhược Đình liếc nhìn Long Việt Băng, nhàn nhạt nói.

“Ha ha ha ha… Việt Băng sao dám không nhớ…”

“Bớt giả ngu trước mặt ta đi.” Long Nhược Đình bỏ cách xưng hô độc tôn của hoàng đế, nhíu đôi mày đẹp nói “Giữa chúng ta cũng không nhất thiết phải tuân theo mấy cái lễ tiết dư thừa này.”

“Tiểu hoàng… cửu thúc, nói chuyện chính trước đi, liệu có thể trước tiên xác nhận một việc với ta hay không?” Long Việt Băng nhìn sắc mặt đối phương, mở miệng hỏi một cách thiếu tự tin.

“Ngươi nói đi.”

“Có phải ngươi vẫn còn đang… rất giận ta?”

“Lời vô ích.” Đôi môi mỏng của Long Nhược Đình khẽ mở “Đem vị trí của mình nhường cho ta sau đó chạy mất, ngươi thật là cho ta đủ thể diện a.”

“Chất nhi biết sai rồi…” Long Việt Băng thành thực cúi đầu.

Tuy rằng vẫn biết rõ tiểu hoàng thúc tâm cao khí ngạo, nhưng thứ cho y ngoại trừ phương pháp này ra, cũng không nghĩ được bất cứ chủ ý nào ra hồn nữa…

“Quên đi.” Long Nhược Đình thấy y một vẻ thành thật nhận sai, khẩu khí cũng trở nên ôn hòa “Kỳ thực mà nói… ta nên cảm tạ ngươi mới đúng.”

“Không… chất nhi mới phải cảm tạ cửu thúc.” Long Việt Băng ngắt lời hắn “Liệu có thể không tiếp tục nói chuyện này nữa có được không? Chúng ta không phải nên nói chính sự sao?”

“Được…” Long Nhược Đình gật đầu, lập tức đổi giọng “Ngươi và Ảnh Trạch cũng thật bất cẩn, lại bị lừa bởi cái loại mưu kế này… Nếu như không phải nhờ có thám tử phát hiện được hành tung của các ngươi, báo với ta đúng lúc thì không biết đã phát sinh chuyện gì rồi.”

“Cửu thúc vì sao lại đích thân tới đây? Tới từ lúc nào vậy?” Long Việt Băng nghĩ rất kỳ quái “Ngươi mà lại trốn ra được à?”

“Sự việc trọng đại. Ta vừa nhận được thông báo của Ảnh Trạch, liền mang theo cao thủ đại nội cấp tốc chạy tới đây, mới đến không bao lâu.” Mắt phượng liếc sang ngang, đáp lại “Bởi vì lần này, ta nhất định phải tự mình thẩm vấn phạm nhân.”

Hắn nói câu đó xong, chậm rãi đi tới bên cạnh thích khách hôn mê, đưa tay lột nhân bì diện cụ trên mặt đối phương ra.

Long Việt Băng không khỏi hơi hơi kinh hãi. Điều bất ngờ chính là, dưới diện cụ là một tuấn nhan thanh tú. Thích khách này xem ra còn chưa quá mười tám mười chín tuổi.

“Quả nhiên là hắn…” Long Nhược Đình không hề cảm thấy kinh ngạc, âm lãnh mỉm cười, hiển nhiên là nhận ra thân phận của thích khách “Ta biết ngay hắn sẽ là quân cờ cuối cùng của ả tiện nhân Tô Tình kia. Ảnh Trạch, hiện tại người cũng đã tới, thủ cũng đã động, ngươi không còn cách nào thay hắn biện hộ nữa nhỉ?”

Tô Tình??! Chính là người mới thăng từ Vương phi lên Hoàng hậu kia… Chính thê Tô Tình của cửu thúc sao? Long Việt Băng nghe thấy cái tên bất ngờ, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Nếu như nhớ không lầm… Tô hoàng hậu hình như đúng là quyết một lòng vì cửu thúc? Lẽ nào vì nguyên nhân đó, ả mới muốn giúp cửu thúc loại bỏ hết cản trở, tiện thể củng cố địa vị của bản thân sao?

Thế nhưng thích khách trước mắt vì sao lại chấp nhất với tính mệnh của Ảnh Trạch như vậy? Thậm chí không thèm để ý nhiệm vụ quan trọng nhất cũng muốn giết Ảnh Trạch trước?

Long Việt Băng cảm thấy không thể hiểu nổi.

“Nhược Đình…” Nghe thấy câu hỏi của Long Nhược Đình, Ngô Ảnh Trạch yếu ớt kêu lên “Ngươi hãy bỏ qua cho Tiểu Nguyên đi, hắn còn chưa hiểu chuyện…”

“Ngươi lại đang đùa cái gì đấy?” Long Nhược Đình phút chốc biến đổi sắc mặt, lạnh lùng nói “Lẽ nào ngươi quên lúc nãy suýt thì toi mạng rồi sao?”

“Ta biết, thế nhưng…”

“Vậy câm miệng cho ta! Ta không muốn nghe ngươi cầu tình cho hắn nữa!” Long Nhược Đình thần tình băng lãnh có vẻ cực kỳ đáng sợ, trong đôi mắt sắc bén như cất dấu giông bão “Tô Tình là một kẻ ngu xuẩn không hơn không xém, tự cho là thông minh muốn giúp ta diệt trừ vật cản, nhiều lần gây phiền phức cho Tiểu Việt, cho nên tự bức bản thân tới đường cùng. Nhưng ta không nghĩ ngươi so với ả lại còn ngu hơn gấp ngàn vạn lần!” (nữ vương thụ <3) “Có lẽ vậy…” Ngô Ảnh Trạch nhẹ nhàng cười khổ, như thể việc Long Nhược Đình nổi giận hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn “Tiểu Nguyên vốn vô tội, ngươi không buông tha cho hắn, lòng ta khó yên.” “Ngươi…” “Cửu thúc!” Long Việt Băng vội vàng cản trợ sự tranh chấp sắp sửa nổ ra giữa hai người, nói lời khuyên bảo “Tuy rằng ta không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng chúng ta mau trở về đi thôi. Ảnh Trạch bị thương không nhẹ, cần trị liệu thật tốt…” “Cái tên đần độn vô dụng này, để mặc hắn phơi thây nơi hoang dã đi!” Long Nhược Đình oán hận phất tay áo, bỏ đi không thèm quay đầu lại. Long Việt Băng đi tới bên cạnh nam nhân bị thương, cẩn thận nâng thân thể hắn dậy “Ảnh Trạch… trở về thôi.” “Xem ra thật sự chọc giận hắn rồi…” Ngô Ảnh Trạch có chút bất đắc dĩ cười cười. “Cửu thúc là bởi vì quá quan tâm ngươi nên mới như vậy, nếu như hắn thật sự không quan tâm, với cá tính của ngươi, sợ rằng đã sớm chết mười vạn tám nghìn lần.” “Ta biết…” Ngô Ảnh Trạch cố sức đứng lên, mỉm cười nói “Lần này vô luận thế nào, ta cũng phải bảo trụ thích khách kia. Mặc dù hắn phạm vào tội lớn, nhưng dù sao cũng chỉ là bị người ta lợi dụng.” “Chuyện giữa các ngươi ta không nhúng tay vào, ta cũng không để ý các ngươi sẽ trừng trị thích khách kia thế nào.” Long Việt Băng nói đạm nhiên “Ta chỉ muốn biết, người muốn giết ta là Tô hoàng hậu sao?” “Ân…” Ngô Ảnh Trạch hơi gật đầu “Nữ nhân kia và phụ thân ả vẫn rất có dã tâm, bọn họ mong có thể dựa vào vị trí hoàng hậu đó củng cố thế lực của Tô gia trong triều. Ngươi cũng biết… Nhược Đình không có bất cứ tình cảm gì với hoàng hậu, bởi vậy Tô Tình suốt ngày lo âu thấp thỏm, trăm phương nghìn kế muốn lấy lòng Nhược Đình. Bọn họ đã sớm phát hiện ngươi có ý định giả ngu, lần này càng hoài nghi ta tới tìm ngươi là vì khuyên ngươi trở lại đoạt hoàng vị, vậy nên…” “Ta hiểu rồi… Xem ra, hình tượng một đời danh thần của ngươi cũng không thể nào thâm nhập lòng người mà…” “Bọn họ vốn cũng không tin tưởng ta.” Ngô Ảnh Trạch cười khổ lắc đầu “Kỳ thực, không chỉ có cả nhà họ, đa số người trong triều đều giữ thái độ cũ với ta.” “Bởi vì ngươi phụng dưỡng tên hôn quân là ta?” “Coi như ngươi cũng tự mình biết mình.” Hai người cười thoải mái cho qua vấn đề này. Nhưng trong lòng cả hai đều rõ ràng, nguyên nhân cũng không phải giản đơn như vậy. Ân oán tình thù giữa Ngô Ảnh Trạch và Long Nhược Đình, vĩnh viễn đều là không thể dùng đôi ba câu mà nói rõ ra được. Trải qua cẩn thận lùng bắt, đồng bọn lúc trước ở trong rừng cây giúp đỡ thích khách diễn kịch rốt cuộc cũng sa lưới. Đêm đó Lâm Giác là bị chính bọn chúng bắt cóc, tiện thể hoàn thành vở kịch một cách hoàn hảo. Lâm Giác bị nhốt trong một ngôi miếu đổ nát nơi hẻo lánh, mấy ngày nay chưa từng chịu khổ. Long Nhược Đình nói ngắn gọn vài câu xong, phái mấy thị vệ đưa nàng về nhà. Xem ra chuyện này cuối cùng sẽ bị biến thành một vụ bắt cóc bình thường để xử lý. Dù sao bê bối trong cung và thân phận của Long Việt Băng, đều là những bí mật không thể tiết lộ. Phủ Thái thú. Long Việt Băng không vội vã trở lại Triệu gia, mà ở lại chăm sóc Ngô Ảnh Trạch. Ngô Ảnh Trạch không bị thương tới kinh mạch nào quan trọng, có điều đại phu nói hắn phải tĩnh dưỡng hai tháng. Ngô Ảnh Trạch tựa ở đầu giường, yếu ớt thở phào một cái. “Không biết Nhược Đình làm gì với Tiểu Nguyên…” Tiểu Nguyên, tức là Tô Nguyên. Hai ngày nay, Long Việt Băng thường nghe hắn nhắc tới cái này, Tô gia và Ngô Ảnh Trạch đại khái là có vấn đề sâu xa gì đó… Có điều, Tô hoàng hậu đến đệ đệ ruột của mình cũng phái đi làm thích khách, không biết là một kẻ dụng tâm thế nào đây? “Theo như cá tính cửu thúc… sợ rằng lành ít dữ nhiều.” Long Việt Băng thản nhiên nói “Nhưng nếu hắn thành thật phối hợp thẩm vấn, cửu thúc có khi sẽ thả cho một con đường.” “Ừm.” Ngô Ảnh Trạch gật đầu, sau đó lại rơi vào trong trầm tư. Vị Tể tướng đại nhân luôn tiêu sái thoải mái trong ấn tượng, hiện tại lại có hình dạng tâm sự chồng chất hiếm có thực sự khiến Long Việt Băng thấy không quen. “Ảnh Trạch… Tô Nguyên kia thực sự quan trọng với ngươi như thế sao?” “Cũng không phải… Chỉ là trước đây có một số việc thực sự có lỗi với hắn.” Ngô Ảnh Trạch khe khẽ thở dài, có chút bất đắc dĩ nói “Hơn nữa không chỉ có hắn, bi kịch của cả nhà họ, kỳ thực đều do ta gián tiếp tạo thành…” “Ô? Vậy ngươi vì nguyên nhân này mà tự trách?” Một giọng nói trào phúng cắt ngang lời Ngô Ảnh Trạch. “Chẳng thà nói rằng, ngươi căn bản là yêu thương tên tiểu tử đó đi cho xong?!” “Nhược Đình…” Ánh mắt Ngô Ảnh Trạch chuyển hướng cửa. Long Nhược Đình chau mày cáu kỉnh đi vào phòng. Trên mặt mang theo chút cảm giác uể oải, nhưng nhãn thần vẫn lợi hại như cũ. Xem ra hắn phải bận bịu thẩm vấn phạm nhân. “Cửu thúc…” “Tiểu tử đó nhận tội rồi.” Long Nhược Đình lạnh mặt nói “Với tội danh mưu hại mệnh quan triều đình, cũng đủ để đày Tô Tình vào lãnh cung, trọn đời cũng không ngóc đầu lên được.” Thần tình và ngữ khí của Long Nhược Đình lúc này đều mang theo sức uy hiếp phi phàm, làm người khác sợ hãi cực độ. Làm vua, hắn tuy rằng công bằng hiểu lý lẽ, nhưng lúc cần tàn nhẫn thì cũng tuyệt đối không lưu tình. “Thật sao…” Ngô Ảnh Trạch thở dài. Tất cả đều nằm trong dự liệu. Trước sự uy nghiêm của hoàng đế, không ai dám không khuất phục. Tô Nguyên… đại khái là không cứu được rồi. Lặng yên một hồi, Long Nhược Đình có chút mất tự nhiên quăng thêm một câu: “… Nể mặt ngươi, ta tạm thời lưu mạng hắn lại. Ngươi chờ đi mà hảo hảo ôn chuyện với hắn đi.” “Ngươi…” Không ngờ Long Nhược Đình lại xuống tay lưu tình, Ngô Ảnh Trạch nhất thời ngây ngẩn cả người. “Ta đi đây.” Long Nhược Đình nhanh chóng quay mặt, xoay người định đi. “Nhược Đình!!!” Vội vàng gọi lại. “Gì?!” “Ta yêu ngươi.” “…” Cái câu khiến kẻ khác đỏ mặt vừa nói xong, trong phòng nháy mắt trở nên hoàn toàn yên tĩnh. Bước chân Long Nhược Đình không tự chủ được dừng lại. “Ngô Ảnh Trạch… Sao ngươi không chết quách đi cho xong!” Sau một lát, lời mắng mỏ tức giận được thốt ra. Nam nhân mỉm cười không nhìn ra chút nào là mới bị thương, thản nhiên tự đắc nói: “Ta chết sẽ làm ngươi thương tâm a…” “…Cửu thúc, Ảnh Trạch… Các ngươi chậm rãi tâm sự.” Long Việt Băng thấy cuộc đối thoại phát triển theo chiều hướng ám muội, phi thường thức thời đứng dậy nói “Cửu thúc, lúc rảnh rỗi lại mời uống trà nhé, chất nhi hiện tại phải về Triệu gia cái đã.” Long Việt Băng tốt bụng khép cửa phòng thay bọn họ, lúc cửa phòng đóng lại, y nghe thấy Ngô Ảnh Trạch nói: “Cả đời này, chúng ta sợ rằng cũng không thể xa rời nhau…” Quan hệ của hai người quả thực có thể dùng ‘Nghiệt duyên’ để hình dung… Long Việt Băng không khỏi hồi tưởng lại câu chuyện thật lâu trước kia. Tất cả của tất cả, đều bắt đầu từ mười năm trước… Năm ấy phụ hoàng đưa Ảnh Trạch tới trước mặt y, năm ấy y lén tới biệt uyển Chỉ Thủy gặp được hoàng thúc, năm ấy Ảnh Trạch và hoàng thúc kết cục là không thể tách rời… Hai người quấn quít dây dưa tới tận bây giờ, đã từng thương tổn đối phương, thương tổn cả người ngoài, đồng thời thương tổn chính mình… Nhưng từ đầu tới cuối có thể xác định một điểm, cảm tình của họ với người kia đều là thuần túy, chân thực mà mãnh liệt. Như vậy, nơi chốn trở về đời này của y… ở nơi đâu nhỉ? Tuy rằng vài ngày không gặp, nhưng gương mặt Triệu Du Vân trong đầu lại càng lúc càng rõ nét… Long Việt Băng nhẹ nhàng nhếch khóe miệng. Đợi tới khi y trở lại, không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với đối phương đây? Giữa y và Du Vân, sợ rằng còn cả một con đường rất dài phải đi…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.