Mùng một đầu năm, kinh thành kể cả quan lại quyền quý hay là nhà nghèo bình dân, đều dậy thật sớm để thả pháo. Ở Tiểu Nguyệt cư, Lục thị nghe được tiếng pháo thứ nhất từ rất sớm. Trong bụng đang mang thai, nhưng nàng càng nhớ thương đứa con trai lớn gần nửa năm không gặp hơn, cũng không biết Lão Tứ chịu một trận đòn vào mông có hay không sẽ để lại sẹo, nhưng đáng tiếc con trai đã trưởng thành, khẳng định sẽ không cho nàng nhìn, chỉ có con dâu tương lai mới có thể nhìn thôi.
Nghĩ như vậy, Lục thị sờ sờ bụng, bỗng nhiên rất may mắn vì mình lại mang thai một đứa nữa. Không quan tâm nam hay gái, tiểu gia hỏa nhất định sẽ dính mẫu thân, chí ít có hai ba năm tiểu gia hỏa này sẽ xem nàng như người thân thiết nhất.
“Di nương, quận chúa cùng biểu cô nương tới chúc tết ngài.”
Bình minh không lâu, Thu Cúc cười truyền tin, nói xong vén màn lên. Từ Nhu Gia, Lục Nghi Lan một trước một sau đi đến.
“Chúc cô mẫu một năm mới an khang, sớm sinh quý tử.”
Từ Nhu Gia cười nhẹ nhàng một cái.
“Chúc cô mẫu một năm mới an khang, vạn sự như ý.” Lục Nghi Lan cũng cười nói tự nhiên.
Lục thị vừa mới đi dạo một vòng hơi mệt, lúc này đang ngồi ở trên giường nghỉ ngơi, nhìn thấy hai đúa cháu gái càng ngày càng xinh đẹp, Lục thị nhịn không được cười, liền đưa một phong bao đỏ đã sớm chuẩn bị cho mỗi người một cái:
“Tốt lắm, cô mẫu chúc lành cho hai ngươi.”
Hai cháu gái cầm phong bao, sau đó liền muốn đi chính viện để chúc tết vợ chồng Thuần Vương. Lục thị muốn nói lại thôi.
Từ Nhu Gia biết nàng hi vọng cái gì, cười nói: “Cô mẫu yên tâm, đợi lát nữa như gặp tứ ca, chúng ta kéo hắn tới chỗ ngài ăn sủi cảo.”
Lục thị nhỏ giọng thầm thì: “Được rồi được rồi, cái này không hợp quy củ.”
Từ Nhu Gia hướng nàng nháy mắt: “Tứ ca chúc tết ngài không hợp quy củ? Vậy hắn đến thời điểm vừa lúc chúng ta đang ăn cơm, quy củ của Vương phủ nào có cái nào quy định Tứ ca không thể ăn một bát sủi cảo ngài thưởng đâu?”
Lục thị lập tức mặt mày hớn hở. “A Đào, hơn nửa năm thua thiệt này nhờ có ngươi, cô mẫu mới vui vẻ được đấy.”
Ra khỏi Tiểu Nguyệt cư, Lục Nghi Lan nhẹ giọng đối với em gái nuôi nói. Từ khi bọn họ vào kinh, A Đào liền vẫn luôn là phúc tinh của Tiểu Nguyệt cư. Bởi vì A Đào lớn lên giống cháu ngoại thân sinh của Vương gia, Vương gia mới có thể nhiều lần đến Tiểu Nguyệt cư, thế là cô mẫu một lần nữa được sủng ái, cũng thuận lợi mang thai sinh con.
Bởi vì có A Đào, nàng mới không bị Tam Gia chà đạp, mới có thể trở thành vị hôn thê của Từ Diệu, A Đào thậm chí còn cố ý đòi một lão ma ma từ Huệ phi nương nương, dạy bảo nàng như thế nào làm một phu nhân thế tử Hầu phủ. Nửa năm này, Lục Nghi Lan được lợi không nhỏ. A Đào đối với nàng rất tốt, Lục Nghi Lan không có gì để báo đáp nàng, điều duy nhất nàng có thể làm, chính là cẩn thận sống cùng Từ Diệu.
“Đều là người một nhà, tỷ tỷ khách khí với ta làm gì.” Từ Nhu Gia không để ý lắm.
Nhìn từ mặt ngoài, nàng xác thực giúp cô cháu Lục thị không ít, nhưng Từ Nhu Gia cũng không có tốt như Lục thị, Lục Nghi Lan nghĩ, dù sao nàng đã sống hai đời người, mục đích đều không quá đơn thuần. Không nói những cái khác, nếu như không phải là bởi vì biết Chu Kỳ tương lai sẽ trở thành hoàng đế, biết Lục thị là mẹ đẻ của hắn, đời này lần đầu gặp gỡ, Từ Nhu Gia chưa chắc sẽ xem nhẹ thân phận của Lục thị, chỉ cảm thấy Lục thị hòa ái dễ gần.
Còn có Lục Nghi Lan, Từ Nhu Gia nguyện ý tác hợp Lục Nghi Lan cùng đại ca, cũng là biết rõ thân phận bây giờ của Lục Nghi Lan xác thực không xứng với đại ca, nhưng sau khi Chu Kỳ đăng cơ thì sao?
Lục Nghi Lan thế nhưng là biểu muội duy nhất đằng mẹ của hắn, địa vị của Lục Nghi Lan trong lòng của Chu Kỳ thậm chí sẽ vượt qua cha hoặc mẹ. Nói một cách khác, người Lục gia nếu thật sự muốn tạ ơn, nên tạ Chu kỳ, không có Chu Kỳ giúp đỡ, nàng cũng sẽ không thể ở lại Tiểu Nguyệt cư.
Chính viện bên này, Thuần Vương cùng Thuần Vương phi cùng nhau tiếp nhận con cái thỉnh an. Từ Nhu Gia, Lục Nghi Lan đến muộn, bất quá các nàng đều là biểu cô nương, tới trễ nhất mới phù hợp, nếu các nàng đến sớm hơn so với ai khác, liền dễ dàng đắc tội với người ta.
Lúc bước vào phòng, Từ Nhu Gia nhanh chóng quét mắt bốn vị biểu ca bên trái. Thời gian ngắn ngủi, Từ Nhu Gia đương nhiên cố ý đánh giá Chu Kỳ.
Nửa năm không gặp, Từ Nhu Gia kinh ngạc phát hiện Chu Kỳ lại cao thêm một chút, năm ngoái hắn đã cao bằng chiều cao của Nhị ca Chu Tuấn, hiện tại liền cao hơn nửa cái đầu nữa, kể từ đó, Tam Gia Chu Dụ để ở giữa hắn cùng Chu Tuấn lại càng thấp. Bởi vì vấn đề chiều cao của ba người, Từ Nhu Gia cũng không kịp nhìn mặt Chu Kỳ, liền cấp tốc thu tầm mắt lại, đồng thời cũng che giấu trong mắt cười trên nỗi đau của người khác.
Hứ, Chu Dục tâm địa ác độc, lần này thì tốt rồi, ăn gì vào đều biến thành lòng dạ hiểm độc, chiều cao tựa hồ một chút cũng không có dài thêm, cữu cữu có bốn người con trai, hắn là thấp nhất. Các cô nương thấp chút thì không có sao, nam tử thấp, nghe nói thê tử tốt đều không thể tìm.
Đứng ở trước mặt Thuần Vương, Thuần Vương phi, Từ Nhu Gia, Lục Nghi Lan đồng thời hành lễ chúc tết. Mãi đến lúc này, Chu Kỳ mới hướng hai cô nương nhìn lại. Từ Nhu Gia cách bọn họ bên này gần nhất.
Tháng giêng trời còn rất lạnh, nước đóng thành băng, nàng vừa từ bên ngoài tiến đến,áo khoác trên người thêu hoa mai rất sáng, che đậy thân hình thiếu nữ, chỉ nhìn ra được tựa hồ so với trước đã lớn hơn chút.
Nàng cúi đầu chúc tết, một khuôn mặt nhỏ hồng bị cổ áo tuyết trắng lông cáo nổi bật lên xinh đẹp như hoa đào tháng tư…
Ánh mắt nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trên mặt, ánh mắt Chu Kỳ xưa nay thanh lãnh nhanh chóng lướt qua một tia kinh ngạc.
Nàng, nàng nửa năm này tựa hồ sống rất tốt, gương mặt đã từng hơi gầy lại nuôi thành một tí thịt đô đô, da thịt vừa trắng vừa mềm, thấy liền khiến người ta kìm lòng không đượcmuốn đưa tay xoa bóp. Nhưng, nàng chỉ là gương mặt lộ vẻ ngây thơ, cặp mắt hạnh kia lại nhã nhặn như nước, toát ra tia đoan trang mà đại cô nương phải có.
Đại cô nương?
Lại nhìn đôi môi đỏ hồng như quả anh đào kiều diễm củaTừ Nhu Gia, Chu Kỳ rốt cục phát hiện, nguyên lai vừa nãy hắn ở trên người nàng nhìn thấy một tia ủy mị cũng không phải là ảo giác.
Dù sao, nàng đã mười bốn tuổi.
Chu Kỳ yên lặng cụp mắt, phi lễ chớ nhìn.
Chu Tuấn, Chu Dụ bên cạnh lại đều đang nhìn Từ Nhu Gia. Chu Tuấn biết cái tiểu biểu muội này không dễ trêu chọc, nhưng điều này cũng không cản trở hắn thưởng thức khuôn mặt ngày càng xinh đẹp của nàng. Ánh mắt Chu Dụ thì càng ẩn hiện chút, nhìn chính là váy Từ Nhu Gia. Lục Nghi Lan sắp xuất giá, mà lại rõ ràng là đang trốn tránh hắn, Chu Dụ tự biết không có cơ hội, bất quá không sao, chỉ cần lấy được Từ Nhu Gia, Lục Nghi Lan là cái thá gì?
Đầu năm mùng một, Chu Kỳ cùng các thiếu gia con thứ cũng phải đi chúc tết riêng di nương của mình. Bởi vậy, đi ra khỏi Phúc Ninh Đường, hai cô nương Từ Nhu Gia rất tự nhiên cùng Chu Kỳ, Lục Định.
“Tứ ca, ca ca, nửa năm này các ngươi cấm túc, Tiểu Nguyệt cư có hai cái chuyện vui, các ngươi có nghe nói chưa?”
Từ Nhu Gia đi ở bên người Chu Kỳ, chủ động khuấy động bầu không khí. Chu Kỳ thần sắc thản nhiên. Lục Định ở phía sau hắn cười nói: “Nghe nói rồi, thân thể cô mẫu khỏe chứ?”
Từ Nhu Gia gật đầu, nhìn Chu Kỳ nói: “Cô mẫu ăn ngon ngủ ngon, chính là vẫn luôn rất nhớ các ngươi, đặc biệt là Tứ ca.”
Chu Kỳ rốt cục cũng nhìn nàng một cái. Từ Nhu Gia liền hướng hắn cười cười, giống như trêu ghẹo nói:
“Tứ ca, lang trung giao phó cô mẫu không nên tức giận, ba tháng tới, còn xin bốn biểu ca thông cảm thông cảm cô mẫu thật nhiều, tận lực đừng làm lão nhân gia tức giận đi.”
Đối đầu đôi mắt hạnh đầy nước trong veo của nàng, Chu Kỳ nhấp môi dưới.
Nửa năm không gặp, nàng dung mạo càng đẹp, công lực dụ dỗ người ta cũng cao hơn.
“Ồn ào.” Chu Kỳ không quá kiên nhẫn nói.
Từ Nhu Gia:…
Không đúng, trước đó Chu Kỳ bị cữu cữu cấm túc rõ ràng đã đồng ý nhận nàng làm biểu muội, làm sao hiện tại lại lạnh như băng?
Thật sự là, hắn bị phạt cũng không phải do nàng, có bản lĩnh hắn đi mà trút giận lên cữu cữu đi?
/ Mấy chương này ngắn vậy đấy chứ k phải do mình cắt /