Hoàng Cưới

Chương 12: Gặp mặt



Edit by Hạ Vi Lam

Chương 12:

Ngày kế tiếp triều đình cho nghỉ, Thuần Vương được nghỉ ngơi, mấy vị tiểu chủ tử ở phủ Thuần Vương cũng đều nghỉ ngơi, không cần phải lên lớp. Chu Kỳ theo thường lệ đến chỗ Lục thị thỉnh an, bên người mang theo Lục Định.

Lần đầu tiên Lục thị đem con trai ruột quên hết đi, lưu luyến không rời lôi kéo Từ Nhu Gia, hôm nay chỉ sợ Từ Nhu Gia tiến cung liền sẽ bị Huệ phi nương nương lưu lại.

“Cô mẫu, đã xảy ra chuyện gì?”

Bầu không khí khác thường, Lục Định không hiểu hỏi. Lục thị còn chưa mở miệng, Lục Nghi Lan chua xót nói:

“Ca ca, ngày hôm nay Vương gia muốn dẫn A Đào tiến cung, nói là Huệ phi nương nương muốn gặp A Đào.”

Hoàng cung là nơi nào? Lục Nghi Lan liền nghĩ cũng không dám nghĩ, hết lần này tới lần khác xú nha đầu A Đào kia cứ gặp vận may, tuổi còn nhỏ liền có thể tiến cung. Lục Nghi Lan vừa ghen ghét vừa ủy khuất, nàng mới là cháu gái ruột của cô mẫu, làm sao Huệ phi nương nương không triệu kiến nàng? Lục Định không thôi khiếp sợ, lại nhìn Từ Nhu Gia đang dựa vào ngực Lục thị, đầu đội một đóa hoa lụa màu vàng nhạt tinh xảo, trên cổ đeo kim khảm ngọc Anh Lạc không biết là lấy ở đâu, mũm mĩm hồng hồng kiều nộn non giống như thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc, cùng với em gái nuôi mặc áo cũ rụt rè trong trí nhớ quả thực như hai người khác nhau vậy.

” Sao Huệ phi nương nương biết đến A Đào?”

Lục Định hỏi cô mẫu, trong lòng phi thường bất an, A Đào chưa hề đơn độc ra khỏi cửa, trong cung nhiều quy củ, vạn nhất A Đào trong lúc đi vô tình gặp rắc rối thì làm sao bây giờ? Lục thị thở dài, không giải thích. Chu Kỳ nhìn thoáng qua Từ Nhu Gia. Nếu như hắn nhớ không lầm, dáng dấp biểu muội này cùng Từ biểu muội mà hắn ít gặp mặt có chút tương tự. Không bao lâu, Tào công công bên người Thuần Vương tới, cười híp mắt đối với Lục thị nói:

“Di nương, Vương gia lệnh lão nô tới đón A Đào cô nương.”

Lục thị thấy hắn, mặt trầm giống như muốn khóc đến nơi. Tào công công đành chỉ làm như không nhìn thấy, quay người lại hướng Chu Kỳ hành lễ, cười nói:

“Tứ Gia, Vương gia nói muốn ngài cùng tiểu cô nương tiến cung thỉnh an nương nương.”

Chu Kỳ lập tức đứng dậy rời ghế. Con trai ngoan ngoãn như vậy, Lục thị cắn răng, mắt thấy Tào công công lại hướng mình liếc đến, ẩn hàm ý thúc giục, Lục thị bất đắc dĩ, xoa đầu Từ Nhu Gia, nàng nhỏ giọng dặn dò:

“A Đào nhớ kỹ lời cô mẫu, tiến cung phải ngoan ngoãn nha.”

Hai chữ “ngoan ngoãn”, Lục thị cắn đến đặc biệt nặng. Từ Nhu Gia cảm thấy mình sắp bị Lục thị chọc cười đến nơi, cái Lục thị gọi là ngoan, chính là nàng phải khóc rống, dễ phiền ngoại tổ mẫu.

“Ừ, ta nhớ kỹ.”

Từ Nhu Gia ngửa đầu, nhu thuận nhận nói.

Lục thị xem xét, tâm càng nặng, xong rồi, cháu gái nhỏ xinh đẹp như vậy, rất động lòng người, Huệ phi nương nương khẳng định muốn cùng với nàng đoạt đi!

Chả khác nào mẹ già phải bán con cầu phú qúy, Lục thị đau lòng đưa mắt nhìn con trai cùng cháu gái đi khỏi Tiểu Nguyệt cư.

Trên đường về chính viện, Từ Nhu Gia cùng Chu Kỳ sóng vai, Tào công công đi ở phía bên phải nàng, cách Chu Kỳ khá xa. Từ Nhu Gia cùng Chu Kỳ không có gì để bắt chuyện, nàng càng để ý Tào công công hơn, đây chính là người cữu cữu rất coi trọng, đến nỗi Thuần Vương phi đều phải nể nang ba phần.

“Tào công công, ta chưa từng vào cung, ngài nói cho ta một chút trong cung quy củ đi, ta sợ ta phạm sai lầm, liên lụy cô phụ.”

Từ Nhu Gia thấp thỏm hỏi, mắt hạnh trong suốt mong đợi nhìn qua Tào công công.

Tào công công:…

Sống hơn bốn mươi tuổi, lần đầu tiên có tiểu cô nương dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn như thế!

Hắn là thái giám, cho dù hắn ở Thuần Vương phủ rất có địa vị, những nữ chủ tử, bọn nha hoàn cũng sẽ không coi hắn là người bình thường mà nhìn, chỉ có A Đào cô nương có lẽ vẫn không rõ thái giám là người như thế nào, chân chính đem hắn trở thành trưởng bối. Nhìn khuôn mặt đơn thuần của tiểu cô nương, Tào công công trong lòng ấm áp, nếu như nói trước đó hắn khách khí với Từ Nhu Gia là bởi vì biết Vương gia nhất định sẽ sủng đứa nhỏ này, hiện tại, Tào công công chính là thật tâm muốn chiếu cố nàng nhiều hơn. Cho nên, Tào công công cười híp mắt nói:

“Được, công công kể cho ngươi nghe, biểu cô nương chỉ cần chú ý nhớ thì sẽ không phạm sai lầm.”

Giọng điệu cưng chiều kia, Chu Kỳ nghe được liền nhịn không được liếc qua Tào công công một chút. Tào công công đã bắt đầu giảng quy củ cho Từ Nhu Gia.

Từ Nhu Gia giả nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng còn đặt câu hỏi, Tào công công rất kiên nhẫn giải thích, ngắn ngủi một khắc đồng hồ đi đường, quan hệ của hai người liền nhảy lên ngàn dặm.

“Tào công công thật tốt.”

“Đó là bởi vì biểu cô nương rất biết khiến người khác yêu thích, công công ta cũng không phải đối với người nào đều tốt.”

Từ Nhu Gia vui vẻ cười.

Chu Kỳ nhìn sang. Một ngày không gặp, công phu a dua nịnh hót của nha đầu này lại càng tăng cao rồi.

“Cô phụ!”

Từ Nhu Gia trước hết thấy Thuần Vương đang đứng ở phía trước, nàng giống như cháu gái ruột giọng dịu dàng kêu, gọi vô cùng là tự nhiên. Thuần Vương quay đầu, trông thấy Tào công công rất thân cận với Từ Nhu Gia, ngược lại hắn là vốn nên cùng Lão Tứ thân thiết,lại biến thành thân thiết hơn với Từ Nhu Gia. Mắt Thuần Vương thâm trường ý vị nhìn con trai. Chu Kỳ mặt tự nhiên. Từ Nhu Gia bước nhanh đi đến trước mặt Thuần Vương, nhìn lại Tào công công nói:

“Cô phụ, Tào công công nói có thể vào cung đều là người có phúc khí lớn, là thật sao?”

Thuần Vương mỉm cười:

“Thật sự, A Đào là người có phúc lớn.”

Từ Nhu Gia cười lên càng đẹp mắt, hiển nhiên giống lần đầu vào cung tiểu. Thời gian không còn sớm, Thuần Vương mắt nhìn Lão Tứ nhà mình, lại hướng đến cửa chính của Vương phủ. Ngoài cửa chỉ có một chiếc xe ngựa, Thuần Vương đem Từ Nhu Gia đỡ lên xe ngựa trước, sau đó ra hiệu Chu Kỳ lên xe.

“Ta đỡ phụ vương.”

Chu Kỳ đứng trước xe, cung kính nói, nhưng trên mặt cũng không thể hiện là con trai đang muốn lấy lòng cha.Thuần Vương chợt nghĩ đến ba đứa con trai khác, chợt phát hiện điểm này thì Lão Tứ và Lục thị rất giống nhau, hai mẹ con đều khinh thường việc tranh thủ lấy tình cảm, chỉ khác là Lục thị cởi mở thoải mái còn con trai thì lạnh lùng xa cách. Sau khi lên xe, Thuần Vương ngồi vị trí chủ vị, Từ Nhu Gia cùng Chu Kỳ mặt đối mặt ngồi ở hai chỗ ngồi đối diện nhau. Thuần Vương hỏi con trai trước:

” Vì sao khi tổ mẫu bệnh triền miên, ba ca ca của ngươi đều thường xuyên tiến cung thăm hỏi, duy nhất chỉ có ngươi là chỉ tới một lần?”

Từ Nhu Gia tâm tê dần, ngoại tổ mẫu bị bệnh? Nàng vô thức nhìn về phía Chu Kỳ, Chu Kỳ nghiêng người về hướng Thuần Vương, đáp:

“Phụ vương, bệnh của tổ mẫu là tâm bệnh, con trai cũng không thể thỏa mãn tâm nguyện của tổ mẫu, lời hay ý đẹp nào cũng không làm thoải mái được tổ mẫu, cho nên mới không tiến cung quấy rầy.”

Thuần Vương nhìn con trai, ánh mắt lóe lên một chút bất đắc dĩ. Hắn biết, Lão Tứ cũng không phải là không kính hiếu trưởng bối, chỉ là khi còn bé bị người khác chế giễu nhiều, nên đứa nhỏ này dần dần trở nên trầm mặc ít nói. Trong cung ngoài cung cái nào cũng không truyền hắn vào thêm, bình thường hắn ở lì trong Đào Nhiên Cư, trôi qua như là lão tăng trong núi. Hôm nay Thuần Vương kêu con trai, chính là vì để con trai lộ mặt chỗ tổ mẫu nhiều chút, tăng tiến tình cảm bà cháu.

“Tuy nói như thế, tổ mẫu ngươi nghĩ ngươi, ngươi là nên tiến cung nhiều hơn để thăm hỏi nàng mới phải.”

Thuần Vương nửa là khuyên nhủ nửa là mệnh lệnh. Chu Kỳ gật đầu:

“Con trai biết rồi.”

Thuần Vương lại chuyển hướng tới Từ Nhu Gia, trên mặt uy nghiêm thoáng thay thế thành vẻ ôn hòa, ôn nhu nói:

“A Đào không cần khẩn trương, nương nương rất hiền từ, ngươi xem nàng như Lão thái thái bình thường kính trọng là được.”

Lão thái thái? Từ Nhu Gia kém chút cười ra tiếng, ngoại tổ mẫu thích chưng diện nhất, cũng không thích nhất người khác nói nàng già, nếu là ngoại tổ mẫu biết con trai ruột ở bên ngoài gọi nàng là Lão thái thái, có thể hay không tức giận đến đánh cữu cữu một trận luôn?

“Nương nương rất già sao?”

Từ Nhu Gia ra vẻ ngạc nhiên hỏi,

“Cô phụ còn trẻ như vậy, nương nương hẳn là cũng không già nha?”

Thuần Vương:…

Trong đầu hiển hiện khuôn mặt được bảo dưỡng xinh đẹp, Thuần Vương thật không dám nói nàng già.

” Có già hay không, A Đào gặp liền biết thôi.”

Thuần Vương làm sáng tỏ nói. Từ Nhu Gia mặt lộ vẻ ước mơ. Thuần Vương thuận thế nói mấy việc thiện Huệ phi nương nương từng làm qua, thí dụ như tiểu cung nữ phạm sai lầm, Huệ phi nương nương đều không có so đo. Không khí trong xe ngựa dần dần buông lỏng, Từ Nhu Gia nhắm ngay cơ hội, nhỏ giọng hỏi Thuần Vương:

“Cô phụ, tối hôm qua tại sao ngài không lưu lại bồi cô mẫu? Cô mẫu tới tìm ta vành mắt đều đỏ lên, có phải là cô mẫu khiến ngài tức giận, ngài giáo huấn nàng?”

Nàng mới mở miệng, nụ cười trên mặt Thuần Vương lập tức cứng đờ, cái gì, tối hôm qua sau khi hắn đi Lục thị thế mà khóc?

Một mực yên lặng nghe hai người nói chuyện phiếm, Chu Kỳ rốt cục giương mắt nhìn về phía Từ Nhu Gia. Từ Nhu Gia ngoan ngoãn chờ Thuần Vương trả lời. Nếu như ngoại tổ mẫu lưu nàng bên người, vậy đây đại khái là lần cuối cùng Từ Nhu Gia có khả năng giúp đỡ Lục thị.

Thuần Vương còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Lục thị vì sao khóc? Là bởi vì hắn muốn cướp nàng làm cháu gái, hay là bởi vì hắn vô tình rời đi? Nếu là cái trước, hắn cướp người quả thật có chút hung dữ, nếu là cái sau, là không phải nói rõ Lục thị kỳ thật ra rất để ý sự sủng ái của hắn, chỉ là nữ nhân kia thích sĩ diện, không chịu biểu hiện ra ngoài ở trước mặt hắn?

Nếu không, đêm nay hắn lại đi Tiểu Nguyệt cư một chuyến?

“Cô phụ, cô mẫu không phải cố ý, ngài đừng giận nàng, được không?”

Từ Nhu Gia mềm giọng năn nỉ. Thuần Vương không cách nào giải thích, không thể làm gì khác hơn nói:

“Được, ban đêm ta liền đi xem cô mẫu ngươi một chút.”

Từ Nhu Gia yên lòng cười. Thuần Vương thấy thế, trong lòng chua chua. Năm ngoái hắn cùng mẫu thân sinh tranh chấp, hai mẹ con tan rã trong không vui, về sau hắn nghĩ thông suốt, tiến cung hướng mẫu thân thỉnh tội, mẫu thân lạnh lùng, cũng chính là cháu gái ở bên xin tha cho hắn, mẫu thân mới tha thứ hắn.

A Đào thay Lục thị cầu tình, từ giọng điệu cho đến bộ dáng, so với cháu gái quả thực không có sai biệt. Hắn đắm chìm trong nỗi nhớ cháu gái, Chu Kỳ tìm tòi nghiên cứu mà nhìn biểu muội phía đối diện.

Mẫu thân cực kì mạnh mẽ, sẽ không tùy tiện rơi lệ, nha đầu này vì sao muốn nói dối? Vì để cho phụ vương đi sủng ái mẫu thân? Nghe nói Lục gia xem nàng như nha hoàn hơn là một đứa hài tử, bây giờ tiến kinh đột nhiên trở nên thông minh hiểu chuyện như vậy?

/~ Vì người ta hoán luôn cả linh hồn rồi đấy chứ anh trai ~/

“Biểu ca nhìn ta làm gì?”

Từ Nhu Gia đương nhiên cảm nhận được Chu Kỳ thăm dò mình, nàng nháy mắt mấy cái, có chút sợ hỏi. Chu Kỳ khẽ giật mình, vừa muốn phủ nhận, lại phát hiện phụ vương hướng hắn nhìn lại. Chu Kỳ mím môi, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Thuần Vương thấy vậy, ánh mắt nhìn con trai dần dần nhiều hơn mấy phần vui mừng. Đứa nhỏ này, nhất định là tại lo lắng Lục thị, rõ ràng cột nhục chí thân làm sao có thể không có tình cảm đây.

“Đêm nay Lão Tứ cũng đi tới chỗ di nương ngươi dùng cơm đi.”

Thuần Vương làm chủ an bài nói. Chu Kỳ thấp giọng đáp ứng.

Huệ phi ở tại Chiêu Dương cung. Thuần Vương quen cửa quen nẻo dẫn hai đứa bé đến thỉnh an. Huệ phi nằm ở trên giường, mặt không trang điểm hướng lên nhìn trời, biết được con trai tới, nàng định trang điểm một chút để con trai yên tâm, thế nhưng vừa ngồi thẳng dậy, vừa nhấc mắt, đã cảm thấy trong phòng này khắp nơi đều có bóng dáng cháu ngoại đáng thương của nàng, Huệ phi lại ném đi tinh thần, một lần nữa nằm xuống, mặt mày ủ rũ.

“Vương gia mời.”

Cung nữ ra nghênh tiếp Thuần Vương. Thuần Vương gọi Từ Nhu Gia trước chờ ở bên ngoài, hắn cùng Chu Kỳ đi vào trước.

“Cháu trai thỉnh an ngoại tổ mẫu.”

Đến trước giường, Chu Kỳ lãnh đạm hành lễ. Nhìn thấy hắn, Huệ phi có chút ngoài ý muốn:

“Lão Tứ tới a.” Thuần Vương lập tức trừng con trai:

“Còn không quỳ xuống!”

Chu Kỳ ngoan ngoãn quỳ đến trước giường, dập đầu nhận sai:

“Cháu trai lâu không tới thăm tổ mẫu, thật là bất hiếu, xin tổ mẫu trách phạt.”

“Mau dậy đi, ai bảo ngươi quỳ rồi?”

Huệ phi tức hổn hển, ráng chống đỡ lấy ngồi dậy. Nàng hết thảy có bốn đứa cháu trai ruột, mặc dù có đích có thứ, nhưng đều là cháu trai của mình, Huệ phi đối với bốn đứa là yêu thương coi trọng như nhau, lúc này tự nhiên không thể để cho con trai tại trước mặt cháu trai bày ra vẻ mặt quát nạt.

Chu Kỳ không có đứng lên, vẫn tiếp tục quỳ. Huệ phi ngẩng đầu trừng Thuần Vương. Thuần Vương lúc này mới lạnh lùng nói:

“Đứng lên đi.”

Chu Kỳ cúi đầu đứng thẳng, chuyển qua đứng sau lưng Thuần Vương. Huệ phi xoa xoa cái trán, hỏi Thuần Vương:

“Ngày hôm nay nghỉ ngơi, ngươi không ở nhà bồi thê thiếp nhi nữ, đến chỗ này thăm ta làm cái gì?”

Thuần Vương ngồi vào đầu giường, một bên xoa bả vai cho mẫu thân một bên cười nói:

“Con trai mới nhận một đứa cháu gái, cố ý mang đến cho ngài nhìn một cái.”

Huệ phi nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn. Thuần Vương nhìn về phía ngoài cửa, cao giọng kêu:

“A Đào.”

Từ Nhu Gia hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại rồi mở ra, nàng cúi đầu đi vào. Huệ phi tò mò nhìn tiểu cô nương mới tiến tới, mãi đến khi nàng ngẩng đầu, Huệ phi trên mặt buồn bực ngán ngẩm mới cấp tốc hóa thành hoảng hốt.

Nhu Gia, là Nhu Gia của nàng trở về rồi sao?

Lệ như suối trào, Huệ phi tuổi trên năm mươi run rẩy vươn tay tới chỗ tiểu cô nương, khóc không thành tiếng.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các tiểu tiên nữ

/~ đố mng biết chap sau chị Từ của chúng ta có bại lộ thân phận không??? ~/


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.