Hoàng Cung

Chương 15



– Lâm công tử hôm nay có nhã hứng muốn đi dạo không?

Thạc Đức vương bỗng đâu xuất hiện trước mặt Minh Ngọc mà vấn.

– Tất nhiên là có, nhưng, còn rất nhiều thuốc cần phải nấu, còn rất nhiều bệnh nhân đang chờ đợi. Làm sao mà tại hạ có thể bỏ đi được?

– Không sao, về thuốc thì ta có thể nhờ đám hạ nhân lo liệu, liều lượng thuốc mà công tử hay dùng cho các loại bệnh thông thường đều đã được ghi chép đầy đủ cả. Vậy công tử cũng hãy cho phép mình được thả lỏng một chút.

Minh Ngọc khẽ lắc đầu.

– Người bệnh còn đó nào đâu chỉ có những loại bệnh thông thường. Có những người bệnh nặng đến đây chờ đợi được cứu chữa. Mà bệnh nặng mới cần dùng thuốc ngay, chứ bệnh nhẹ thì dù có chậm trễ đôi chút cũng vẫn không sao. Vậy nên, xin vương gia tha lỗi vì tại hạ không thể theo hầu.

– Không sao, chiều nay vẫn có thể đi được. Ta định rằng sẽ đưa công tử đến ngoạn hồ Thiên Ý.

– Hồ Thiên Ý?

– Phải, tương truyền hồ đó phản ánh ý chỉ của trời. Hễ người nào nghĩ đến ai, việc gì và mong muốn gặp điều gì nhất… Chỉ cần đến đó, soi bóng mình xuống mặt hồ, nếu ý trời muốn cho mình có được thì tự động hình bóng của thứ mình mong muốn sẽ dần hiện ra.

– Có thật thế không?

Minh Ngọc mỉm cười hỏi lại.

– Truyền thuyết nhân gian là vậy, chẳng lẽ công tử không muốn đến đó để tự mình kiểm chứng sao?

– …… Nếu vương gia đã có nhã ý muốn vậy, Thiên Nguyệt xin theo hầu.

– Tốt lắm. Vậy chiều nay gặp.

– Vâng.

Minh Ngọc lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.

– Nè bà hay gì chưa? Đại vương của chúng ta thắng trận vẻ vang…. A Mã nó biên thư, nó báo là nó sắp được về với gia đình rồi.

– Mừng quá ông ơi…. Để tôi về cúng trả lễ với tổ tiên, tạ ơn tổ tiên đã cho con mình trở về nhà bình an.

Minh Ngọc đánh rơi chén thuốc khi vừa nghe xong mẩu đối thoại giữa hai vị lão nhân. Cậu mừng đến hai tai như ù hẳn đi.

“Vậy là hoàng thượng thắng trận rồi, vậy là người đã trở về bình an. Con tạ ơn trời đất đã phù trợ cho người.”

Nhưng rồi trong cái lạc âu cũng là cái sầu. Hoàng đế về thì sao chứ? Cậu và ngài vẫn không thể nào được trùng phùng…. Nhưng Minh Ngọc khẽ lắc đầu xua đi những ý nghĩ ích kỷ đó của mình.

“Chỉ cần là ngài trở về bình an thôi đã đủ lắm rồi.”

Minh Ngọc nở một nụ cười đẹp nhưng ẩn chứa bên trong đó vẫn là sự chua xót. Nào ai biết rằng vào lúc này đây, hoàng đế đang tức tốc phi ngựa thật nhanh để kịp về đến hoàng cung mà luận tội tất cả những kẻ đã gây hại đến ái phi của ngài.

– Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

– Miễn. Mau truyền Thất Liên Đáp Lý, Yến phi và Hạ Minh Châu đến ngay chánh điện gặp trẫm.

– Dạ.

– Tâu hoàng thượng, còn tiệc mừng với các quý phi thì sao?

Tổng quản thái giám vội chạy theo tâu.

– Nói các nàng ấy cứ tùy ý ngoạn nhi, trẫm sẽ ban thưởng cho các nàng sau.

– Dạ, lãnh chỉ.

Hứa tổng quản vội vàng lui ra sau để chuẩn bị thông báo cho các quý phi được biết. Cùng lúc này hình bộ đại nhân Trần Tam Nguyên vội vàng chạy đến gần ngài và tâu.

– Thần Trần Tam Nguyên, nguyện hoàng thượng thánh an, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

– Miễn lễ.

Hoàng đế lạnh lùng phẩy tay ra hiệu cho hình bộ đại nhân đứng dậy.

– Thần nghe tin báo hoàng thượng thắng trận trở về liền vội vã quay về kinh lập tức.

– Tốt lắm. Những thứ trẫm cần ngươi đều đã làm xong hết rồi chứ?

– Dạ vâng, chúng thần đã vào sinh ra tử biết bao nhiêu lần chỉ để đánh đổi được những thông tin cơ mật này.

– Tốt lắm. Trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi.

Hoàng đế vừa đi vừa xem tờ trình của Trần đại nhân. Trên khóe môi ngài bỗng chốc lại nở một nụ cười đáng sợ.

– Tư thông phản quốc, tự ý nhiễu loạn dân tình, hà hiếp dân nữ….. Giỏi lắm. Ỷ là trọng thần tâm phúc thì trẫm không dám làm gì ngươi à?

– Tâu hoàng thượng, thế còn hoàng hậu thì sao?

– Ả còn xứng đáng để làm mẫu nghi thiên hạ sao?

Hoàng đế giật bỏ tấm áo choàng bên ngoài ra. Ngay sau đó tấm hoàng bào nhanh chóng được người khoác lên mình. Ta chỉ có thể diễn tả bằng bốn chữ dũng mãnh oan hùng để nói lên được hình ảnh của người.

– Còn Lâm Sĩ Nghị đâu?

– Dạ bẩm, vì Sĩ Nghị đệ trong người không khỏe nên hôm nay không thể vào tấu trình cùng bệ hạ được.

– Hahahaha hay cho câu trong người không khỏe. Được lắm, có công sẽ được thưởng. Vậy ngươi muốn ta ban cho ngươi cái gì?

– Thần thật chẳng dám xin gì hơn vì phục sự cho hoàng thượng là trách nhiệm của chúng thần…. Nhưng thần chỉ thỉnh nguyện một điều….

– Nói đi.

– Thần xin hoàng thượng tứ hôn.

– Tứ hôn… Hahahahah Trẫm hiểu ý ngươi rồi. Tốt. Trẫm chấp thuận. Biệt viện phía tây từ nay sẽ được sửa sang lại và được lấy tên là Sĩ Nguyên phủ. Ngươi thấy như vậy có được không?

Tam Nguyên đại nhân vội hành đại lễ quỳ bái tạ ơn.

– Tạ ơn hoàng thượng, nguyện vua tôi vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

– Ta vẫn còn một việc cần đến ngươi.

– Dạ, giải tỏa được phiền não cho bệ hạ là điều mà chúng nô tài phải làm.

– Tốt, mau dùng mọi cách tìm cho bằng được một người có tên là Hạ Minh Ngọc.

– Bẩm, có phải đó là con của Hạ Trung Ân đại phu, nam nhân được hoàng thượng sủng ái không ạ? Nếu vậy ngài ấy phải đang ở trong hậu cung chứ hà cớ gì hoàng thượng lại cần thần giúp tìm kiếm?

– Trần Tam Nguyên…

Long nhan bỗng dưng nổi giận khiến cho kẻ hạ thần cũng chẳng hiểu vì cớ gì.

– Dạ.

– Ngươi chỉ cần biết phải tìm cho bằng được người có tên đó. Còn chuyện còn lại ngươi không cần phải xen vào. Nhớ là chỉ cần báo cho ta biết, Hạ Minh Ngọc hiện đang ẩn thân ở đâu, được ai giúp đỡ, và những kẻ có dính tới y đều phải báo lại hết.

– Dạ rõ.

– Ta hạn trong vòng ba tuần trăng nhất định phải tìm cho bằng được y về. Nếu không hãy coi chừng chiếc mũ ô sa trên đầu ngươi đấy.

– Dạ thần rõ.

“Hạ Minh Ngọc, để xem lần này ta có bắt được ngươi không? Hảo độc ác, ngươi muốn biến trẫm thành kẻ có được thiên hạ nhưng lại mất đi người mà trẫm yêu quý, thì trẫm sẽ khiến ngươi phải trả một cái giá xứng đáng. Tiểu Minh Ngọc của trẫm, trẫm sẽ không cho ngươi yên đâu. Cho đến cùng trời cuối đất, trẫm cũng sẽ lần theo và tìm cho bằng được ngươi về.”

Hoàng đế nhếch mép cười một cách đáng sợ. Nô tài hai bên như hiểu ý chủ nhân liền vội nép sang một bên. Toàn thân thiên tử như toát lên phong thái uy dũng, khiến cho từng bước đi của ngài vào chính điện như đang một con mãnh long đang chuẩn bị giương móng xé nát những kẻ nào dám cản đường của ngài.

Trở về với Hạ Minh Ngọc.

– Nơi đây thật là sơn thủy hữu tình, đúng là tiên cảnh giữa trần giang này.

Minh Ngọc mỉm cười nhìn ngắm bầu trời cao vời vợi.

– Phải, hồi ta còn bé, cứ mỗi khi buồn ta lại tự mình ra đây. Ta hay ngắm nhìn lên bầu trời và tự thấy những buồn phiền lo âu của một đời người thật sự chẳng là gì, hay có chăng chỉ là một hạt cát trôi giữa một đại mạc bao la. Nhưng con người cứ mãi nghĩ về những buồn phiền trong quá khứ nên chẳng bao giờ có thể thấy được hạnh phúc đang tồn tại ngay trước mắt mình.

– Ý nghĩ của vương gia thật thâm sâu. Tại hạ bội phục.

Thạc Đức vương cười nhẹ rồi ngài chỉ về phía đường chân trời.

– Ngươi có biết ở đằng xa kia là gì không?

– Là nơi giáp ranh giữa trời và đất.

– Phải. Tưởng như rất gần đó nhưng lại vẫn rất xa……..Thiên Nguyệt này, ngươi có tự hỏi vì sao một vị vương gia như ta mà lại chỉ quanh quẩn ở nơi xa xôi này mà không có một chút bận tâm về triều chính đại sự không?

– Thưa, Thiên Nguyệt không dám lạm bàn. Nhưng qua những hành động của vương gia cho thấy, ngài không hề vô cảm với việc triều chính đại sự. Nhưng không giống như các đại thần khác trong triều, vì mối lo của ngài không phải ở chính sự mà là ở con dân Đại Nguyên. Ngài đã chọn một con đường khác với tất cả những con đường mà các vương tử đã chọn.

– Quả thật bằng hữu dễ kiếm, tri kỷ khó tìm. Thiên Nguyệt đúng là tri kỷ duy nhất có thể hiểu được tâm tình của ta.

– Tại hạ không dám nhận lời khen tặng ấy, vì chính những hành động nhân hậu của vương gia đã làm cho dân chúng khắp nơi có được một cuộc sống an bình, nên Thiên Nguyệt chỉ thấy sao nói vậy.

– Có lẽ do ngươi quá thông minh nên mới hay bị sát thủ truy giết?

– Hahahahaha

Cả Minh Ngọc lẫn vương gia đều phá lên cười. Đúng là chính Minh Ngọc cũng không thể ngờ rằng từ sau khi rời khỏi hoàng cung, cứ nghĩ là mình sẽ có được một cuộc sống tự do tự tại, nhưng ngờ đâu đám sát thủ ấy cứ liên tục kéo đến khiến cho cuộc sống của cậu như bị đảo lộn hẳn lên. Nhưng may là nhờ có Thạc Đức vương cùng Hắc đại nhân bảo vệ, chứ nếu không e có lẽ thân xác cậu khó mà vẹn toàn.

– Đám cưới kìa.

Minh Ngọc chỉ tay về phía chiếc kiệu hoa đơn sơ cùng với một vài người khiêng kiệu. Nhìn vào trang phục của bọn họ, dễ thấy rằng họ chỉ là những người tiều phu nghèo sống nhờ vào những đồng tiền ít ỏi có được từ dăm ba mớ củi. Nhưng trên gương mặt họ ngày hôm nay ai nấy cũng thật rạng rỡ, dường như những con người ấy đang rất hăng hái đến để giúp đưa tân nương về với tân lang của nàng…

– Ngài từng thấy qua phong tục cử hành hôn lễ của người Hán chưa?

– Chưa.

Minh Ngọc không nói thêm câu nào mà kéo tay vương gia đến gần bên họ. Cả hai cùng hòa vào dòng người đưa dâu, họ cùng vỗ tay chúc mừng cho tân nương tử xinh đẹp nay đã kiếm được một tân lang như ý.

– Lão bá, cho hỏi là nhà ai có hỷ sự vậy?

– À, là nhà lão Trương ở cách đây không xa. Chừng vài dặm nữa là tới rồi đó. Còn vị công tử đây là?

– Chúng cháu là khách vãng lai tình cờ thấy được đám cưới vui như vậy nên định cùng mọi người ghé sang chúc mừng hỷ sự.

– Vậy thì hay quá. Hiếm có dịp nào chúng ta được đón khách từ phương xa đến. Hê mọi người ơi, hai người này là khách vãng lai đến chúc mừng hỷ sự.

– Hoan hô…

– Hoan hô….

– Người Hán thật hiếu khách.

Vương gia nói nhỏ vào tai Minh Ngọc.

– Vâng, vì bọn họ đều là tiều phu nên tính cách cũng chân thật và cởi mở hơn rất nhiều. Đây là cơ hội tốt để ngài thị sát dân tình đó.

– Hahahah vậy cám ơn Thiên Nguyệt công tử nhiều lắm.

– Đừng khách sáo mà.

Minh Ngọc cười thật tươi rồi cùng bước về phía trước với hai, ba cô gái đang múa hát trước kiệu. Cậu hoà mình vào điệu múa đơn giản của họ. Dường như trong ánh nắng của núi rừng, gương mặt cậu càng được tôn lên nét thanh cao thuần khiết. Vương gia vừa đi vừa vỗ tay theo nhịp chung với những chàng thanh niên phía sau này. Còn đôi mắt ngài như chìm đắm trước nhan sắc của mỹ nhân.

– Nhất bái thiên địa.

– Nhị bái cao đường.

– Phu thê giao bái.

– Phiền chết đi được. Cứ như người Khiết Đan có phải hay hơn không?

Vương gia tiếp tục nói nhỏ vào tai Minh Ngọc. Mà có vẻ như ngài rất thích cách nói chuyện kiểu này nên từ đầu buổi đến giờ ngài cứ có dịp là ghé sát vào tai Minh Ngọc thì thầm.

Minh Ngọc quay sang nhìn ngài cười và vấn lại.

– Thế người Khiết Đan không hành lễ trước khi thành thân à?

– Không. Người Khiết Đan không lạy ba bốn lạy như thế. Chủ yếu là cử hành cho nhanh để được vào động phòng.

– Thật đúng là……….

Minh Ngọc chưa kịp nói hết câu thì Trương lão đã lên tiếng.

– Hôm nay là ngày vui của con trai và con dâu lão. Nay lão xin kính mọi người một chun. Cạn.

– Cạn.

Tất cả cùng đồng thanh hô lớn. Để rồi chén rượu nồng nhanh chóng vơi đi bớt. Lúc này Trần lão mới lên tiếng.

– Hỷ sự hôm nay thật đông đủ bà con đến dự, ngoài ra còn có hai vị khách vãng lai đến chung vui cùng chúng ta, nào, cùng cạn để mừng hai vị khách lạ này. Cạn.

– Cạn.

Minh Ngọc nâng chén lên cùng mọi người nhưng hiển nhiên là cậu chỉ nhấp môi một chút. Ngay sau đó khi vương gia vừa định đem ngân lượng ra ban tặng cho đôi tân hôn thì Minh Ngọc liền lập tức ra dấu can lại. Cậu kề sát tai ngài mà rằng.

– Nếu vương gia ban thưởng lúc này thì chẳng khác nào ngài đang nói với họ về thân phận thật của ngài. Xin hãy để đó cho tại hạ.

Nói rồi Minh Ngọc liền lấy từ thắt lưng ra một miếng ngọc bội, cậu đưa nó cho tân nương tử cùng với lời chúc lành cho hai người.

– Do tình cờ đến nên không kịp chuẩn bị quà mừng, chút ít quà mọn xin tẩu tẩu nhận cho.

– Công tử thật quá khách sáo. Tiểu Lang, chàng xem, miếng ngọc màu trắng này đẹp quá. Chắc là quý lắm hả công tử?

– Thưa đó chỉ là miếng ngọc mà gia phụ đã để lại cho tại hạ. Nhưng nay tại hạ mượn đây làm quà mừng cho hai vị, chúc hai người vĩnh kết đồng tâm, bách niên giai lão.

– Đa tạ công tử.

Cả hai người họ cùng vui mừng cảm ơn Minh Ngọc rối rít. Hẳn nhiên trong lời cảm ơn ấy cả hai cũng hướng về người đang ngồi gần bên công tử trẻ tuổi.

Tối hôm đó.

– Hôm nay thật vui.

– Phải.

Minh Ngọc cười đáp.

– Ngươi không vui sao?

– Thưa, đâu phải.

– Hay là nhớ miếng ngọc mà phụ thân đã tặng.

– Vật chất chỉ là phù du, còn con người mới thật là hiện hữu.

– Vậy thì ngươi buồn chuyện gì?

Vương gia dịu dàng hỏi.

– Thường khi tận cùng của hoan lạc lại là bi ai. Thiên Nguyệt chỉ trông người mà nghĩ đến bản thân mình.

– Ngươi nhớ về người trong mộng của mình à?

– ………….

– Có lẽ đó là một mối tình sâu đậm đủ để khiến người ta khắc cốt ghi tâm.

– Nào phải. Chỉ là do Thiên Nguyệt tự ôm giấc mộng vớt trăng đáy nước khiến cho bản thân sa đà lúc nào cũng không biết.

– Nếu đã biết mình say vì sao lại không chịu tỉnh?

Vương gia hỏi bằng một chất giọng bi oán.

– Như người điên sống giữa thế gian, như người say lạc vào chốn tiên bồng. Vậy thì làm cách nào để tỉnh?

– Nếu như ngươi đã say thì ta cũng sẽ say cùng ngươi.

Nói rồi vương gia ôm chầm lấy Minh Ngọc. Lúc này cậu không tránh khỏi sự bàng hoàng sửng sốt. Cậu dùng hết sức mạnh để đẩy vị vương tử ấy rời khỏi người mình.

Có thể là do tác dụng của rượu nên khi bị Minh Ngọc đẩy một cái đã khiến vương gia loạng choạng lùi ra sau. Minh Ngọc tức giận ra mặt, cậu nói.

– Xin vương gia tự trọng. Khuya rồi, tại hạ xin được phép cáo lui.

– Thiên Nguyệt… Ta thương ngươi thật mà.

– Vương gia…….Chuyện này… Xin đừng nhắc đến nữa…… Nếu không, ngày mai tại hạ sẽ dọn đi nơi khác.

Minh Ngọc tức giận bước thật nhanh vào trong phòng. Nhưng Thạc Đức vương cũng đuổi theo kịp. Ngài nắm chặt lấy tay cậu mà ép sát vào lòng mình.

– Ngươi không thích, ta sẽ không nói đến nữa. Chỉ cần ngươi ở lại đây, bên cạnh ta….. Chỉ cần hằng ngày ta được nhìn thấy ngươi cũng đã đủ lắm rồi. Ngươi đừng bỏ đi nữa, hứa với ta, được không?

– Vương gia……….Thiên Nguyệt…… Nào đáng chứ….. Nhất là, tại hạ lại là nam nhân nữa.

– Dù ngươi là ai ta cũng mặc, ta vẫn sẽ yêu thương ngươi như vậy.

– Thiên Nguyệt không xứng đáng để được hưởng sự yêu thương ấy.

– Đáng. Mười năm, hai mươi năm, thậm chí là cả đời, ta cũng sẽ dùng thành ý của mình để khiến ngươi bằng lòng.

– Xin vương gia đừng làm khó kẻ hèn này…. Cầu vương gia hãy hồi tâm lại……..

– Ta bảo là đáng. Nhưng thôi, đã khuya lắm rồi. Ngươi hãy nghỉ ngơi đi, ta không quấy rầy nữa.

– …………

Nói rồi ngài buông đôi tay đã lạnh run của Minh Ngọc ra và ngài quay bước trở về phòng của mình. Minh Ngọc bần thần sau tất cả những biến động ấy, cậu run rẩy đóng cửa phòng mình lại. Rồi, cậu quỵ xuống đất, hai tay ôm lấy ngực. Đau xót lắm, thương tâm lắm. Nhưng nước mắt đã không thể nào rơi xuống được. Minh Ngọc biết rằng, duy nhất trên đời này chỉ có một người có thể thấy được những giọt nước mắt của cậu. Chỉ khi nào ở bên cạnh người ấy cậu mới có thể cho phép mình được yếu đuối mà ngã vào lòng y…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.