Lâm Duệ cùng Tô Thanh Nhật nói vài câu khó nghe rồi rời đi, trước khi đi hắn còn ra lệnh giam Tô Thanh Nguyệt ở đây cùng Ninh Tĩnh. Nhìn cửa phòng đóng lại, Ninh Tĩnh lập tức xoay đầu nhìn Tô Thanh Nguyệt chật vật không khác gì mình bị Lâm Duệ đẩy mạnh một cái ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo đầy dơ bẩn kia, trong mắt Tô Thanh Nguyệt không khỏi ửng đỏ lên, nàng ta dường như quả thật rất đau đớn.
“Đại tiểu thư, người muốn lấy chiếc khăn ấy ra hay không?”
Ninh Tĩnh lãnh đạm hỏi, tuy ngoài ý là muốn giúp đỡ Tô Thanh Nguyệt thoát khỏi đau đớn cũng như chướng ngại trong giao tiếp nhưng thật ra là có mục đích. Tô Thanh Nguyệt là người Lâm Duệ đưa vào Tiêu phủ làm nội gián, có lẽ đối với âm mưu và những gì hắn làm không ít thì nhiều nàng ta sẽ biết, Ninh Tĩnh muốn tìm hiểu, và cũng muốn biết tại sao Tô Thanh Nguyệt lại chấp nhận trở thành nữ nhân thấp hèn bị Lâm Duệ sai khiến, bị mang đem tặng cho nam nhân khác như vậy? Chẳng phải đại tiểu thư đã bỏ trốn cùng tình lang trong lòng nàng ta rồi hay sao? Tại sao lại lưu lạc đến bước đường này?
Tô Thanh Nguyệt gật gật đầu, đi đến bên cạnh Ninh Tĩnh cúi người xuống để miệng mình ngay tầm tay của nàng, Ninh Tĩnh sờ được cuộn khăn ấy rồi thì bắt đầu dùng bực, mãi một lúc sau mới thành công lấy nó ra khỏi miệng Tô Thanh Nguyệt. Tô Thanh Nguyệt thoát khỏi chiếc khăn hôi thối đến trướng căng trong miệng ra, thoải mái vô cùng, nhưng vài giây sau lập tức hối hận cùng cảm thấy có lỗi cúi đầu trước Ninh Tĩnh, nàng khe khẽ cất lời.
“Ninh Tĩnh, xin lỗi ngươi, vì ta mà ngươi bị bắt đến đây.”
Tô Thanh Nguyệt nhớ lại đêm trước đêm trừ tịch, Lâm Duệ cho người gửi thư đến bảo nàng ta đêm trừ tịch phải dụ được Ninh Tĩnh đến hậu viện của Tiêu phủ, bởi vì nàng ta vô dụng không tìm được manh mối cho nên Lâm Duệ mới phải đi đến bước đường cùng này. Tô Thanh Nguyệt biết Ninh Tĩnh là người tốt, lại không muốn bản thân làm ra chuyện xấu xa gì nên không muốn chấp nhận, nhưng hắn ta lại lấy chuyện kia ra uy hiếp khiến Tô Thanh Nguyệt không thể không làm.
“Đại tiểu thư, không phải người đã cùng ý trung nhân cùng nhau bỏ trốn rồi sao? Sao bây giờ lại trở thành như vậy? Hơn nữa, tại sao tên nam nhân kia lại lợi dụng người đưa vào Tiêu phủ làm nội gián?”
Ninh Tĩnh chỉnh người ngồi đối diện với Tô Thanh Nguyệt, nhíu mày khẽ hỏi. Trong trí nhớ của Ninh Tĩnh thì Tô Thanh Nguyệt là một tiểu thư dịu dàng nhã nhặn, lại biết vị trí của bản thân ở đâu, mọi hành động đều lo trước lo sau, nói khó nghe chính là khá nhút nhát, duy chỉ có lần Tô Thanh Nguyệt cả gan bỏ trốn cùng tình lang là khủng khiếp nhất, ngoài ra nàng ta chưa làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến nàng và Diệp di nương. Với tính cách như vậy thì làm sao có thể trở thành một nữ nhân tâm cơ như vậy, chỉ có một giả thuyết duy nhất, chính là bị người ta sai khiến.
“Đến nước này ta cũng không muốn giấu ngươi nữa, hai chúng ta một khi đã bị Lâm Duệ nhốt ở nơi này thì khó lòng mà thoát ra, chi bằng nói hết mọi thứ, khi ra đi cũng sẽ nhẹ lòng hơn.”
Tô Thanh Nguyệt ngậm ngùi cười đắng, cảm thấy bi ai và thương xót cho số phận của chính mình, dù không muốn thừa nhận nhưng sự thật vẫn là không thể chối cãi, nàng ta đã đi đến ngày hôm nay đã là vạn kiếp bất phục, mãi không thể quay đầu, thử hỏi trên đời này có bao nhiêu nữ nhân có hoàn cảnh bi thảm như nàng ta cơ chứ? Tô Thanh Nguyệt đau đớn nhớ về quá khứ, rõ ràng rành mạch kể cho Ninh Tĩnh nghe về tất cả mọi chuyện đã xảy ra với mình.
Tô Thanh Nguyệt tuy là đại tiểu thư của Tô gia nhưng thân phận chính là thứ nữ, so với Tô Thanh Nhật thua kém bội phần, chính vì vậy ai cũng khinh thường nàng, tránh xa nàng để tránh kết giao với người không có địa vị. Duy chỉ có hắn, Trần Bách- trưởng quản gia đinh của Nhiếp phủ là để tâm đến nàng, quan tâm đến nàng. Dần dần hai người nảy sinh tình cảm, một người là thứ nữ của Tô lão gia một người là gia đinh của Nhiếp phủ, cho dù Tô Thanh Nguyệt có là thứ nữ nhưng vẫn là tiểu thư Tô gia, thân phận rõ ràng là có chênh lệch không nhỏ. Vì tình yêu, nàng chấp nhận từ bỏ danh phận, sống cuộc sống tuy khó khăn, gian khổ nhưng vẫn là được ở cạnh nam nhân mình yêu thương.
Nhưng cuộc đời lại không đơn giản như vậy, sau khi hai người họ bỏ đi thì phải tìm việc làm để kiếm sống. Trần Bách được nhận làm khuân vác cho một cửa hiệu trong trấn, còn Tô Thanh Nguyệt biết thêu thùa nên đã quyết định thêu khăn tay, hầu bao để đem ra chợ bán. Tai hoạ ập đến là khi Trần Bách bị đổ oan là trộm vàng bạc của ông chủ, bị ông ta tàn nhẫn đánh đến chết, kể từ lúc đó cuộc sống chỉ còn mỗi Tô Thanh Nguyệt nàng bơ vơ lạnh lẽo, mất đi Trần Bách, nàng không thiết tha sống nữa, vì thế liền tìm đến cái chết. Nào ngờ lại có một bà lão cứu giúp, đem nàng về nhà cho nàng áo mặc cơm ăn, khuyên nhủ nàng phải sống tiếp vì mạng người là quý giá. Tô Thanh Nguyệt bị bà lão làm cho cảm động, nàng suy nghĩ lại thấy bản thân vẫn là nên tiếp tục sống, vì mình và cũng vì Trần Bách.
Đêm đó Tô Thanh Nguyệt ngủ rất ngon, rất say, cho đến khi nàng tỉnh lại lại thấy bản thân đang bị nhốt vào một nhà chứa, xung quanh không chỉ có mình nàng mà còn có hàng chục nữ nhân khác bị đánh thuốc lừa đem đến đây. Đến lúc này Tô Thanh Nguyệt mới vỡ lẻ rằng bà lão kia không tốt bụng, hiền lương như nàng đã nghĩ, bán nàng cho nhà chứa, không biết bà lão ấy đã thu được bao nhiêu là ngân lượng. Tô Thanh Nguyệt dù nhiều lần tìm cách trốn đi nhưng thất bại, bị bọn chúng đánh đến nỗi bầm dập tay chân, nơi nào trên cơ thể cũng đều là vết thương. Nữ nhân bị bọn chúng bắt rất đông, phân chia thế nào thì Tô Thanh Nguyệt không rõ, nhưng sau cùng nàng lại bị đem bán đấu giá đến rẻ mạt, nhìn đám nam nhân tục tĩu dưới kia không ngừng dùng ánh mắt dâm tà nhìn mình, lại không ngừng giơ bảng gọi số mua bán mình như một món vật, Tô Thanh Nguyệt nhục nhã ê chề, chỉ muốn một lần nữa tìm đường chết mà thôi.
Nhưng rồi cuối cùng đã có người mua Tô Thanh Nguyệt, người đó chính là Lâm Duệ. Hắn bề ngoài nhìn nhẹ nhàng thanh tao, lại có gương mặt thư sinh, bất kì ai cũng sẽ bị vẻ ngoài ấy lừa gạt, kể cả Tô Thanh Nguyệt. Nàng đã từng nghĩ hắn là một nam nhân tốt, thấy nàng gặp nạn nên ra tay cứu giúp, nào ngờ hắn làm như vậy chính là có ý đồ riêng. Lâm Duệ đưa Tô Thanh Nguyệt đến Nam Cương, vì có giao hảo với Uông thiếu gia nên đã cố tình nhờ người đó sắp xếp đưa Tô Thanh Nguyệt trà trộn vào Tiêu phủ nhằm làm nội gián. Thứ Lâm Duệ muốn có 2 thứ: thứ nhất chính là thông tin về lần vận chuyển gỗ của Tiêu Chấn đến Thành Tây, thứ hai chính là một tờ giấy mà trên đó ghi lại toàn bộ tội chứng Lâm Duệ buôn bán và vận chuyển nha phiến- là vật cấm mà quốc gia mạnh tay kiểm soát và sẽ xử phạt trảm thủ nếu dám dính líu đến vật chết người này. Ban đầu Tô Thanh Nguyệt không đồng ý, thứ nhất bản thân nàng không phải là người khôn khéo, nếu xảy ra sơ xuất chắc chắn sẽ không yên ổn mà sống tiếp được. Thứ hai chính là nhận ra Lâm Duệ vẻ ngoài thư sinh nhưng bên trong lại thâm hiểm ác độc, còn dám buôn bán và vận chuyển nha phiến hại người, nàng có chết cũng không muốn làm. Có điều Lâm Duệ hắn lại đe doạ nếu Tô Thanh Nguyệt không hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ đưa nàng về lại nhà chứa thối nát cùng kinh tởm kia, Tô Thanh Nguyệt hễ nghĩ đến nơi đen tối đầy bẩn thíu ấy liền hoảng sợ đến run người, đây chính là điểm yếu của nàng, Lâm Duệ biết liền bám vào điều ấy mà không ngừng ra lệnh cho Tô Thanh Nguyệt làm những điều trái lương tâm.
“Ta đã không thể hoàn thành nhiệm vụ, hắn lại không thể chờ đợi được nữa nên đã lệnh ta dụ ngươi đến hậu viện Tiêu gia, chuyện sau đó thì ngươi đã biết cả rồi đấy.”
Tô Thanh Nguyệt đau đớn kể và quá khứ đầy thương tâm của mình, nói đến đây gương mặt nàng ta đã ngập tràn nước mắt cũng đủ biết chuyện ấy khủng khiếp và đả kích Tô Thanh Nguyệt thế nào. Thân phận thấp kém, tình yêu mất đi, cả cuộc đời bị huỷ hoại và bị người khác sai khiến, thử hỏi một nữ nhân mềm yếu như Tô Thanh Nguyệt làm sao có thể chịu đựng nổi đây? . truyện tiên hiệp hay
“Ninh Tĩnh, xin lỗi ngươi, ta thật sự không cố ý muốn làm hại ngươi cùng Tiêu Chấn, nhưng mà ta không còn sự lựa chọn nào khác.”
“Đại tiểu thư, Ninh Tĩnh hiểu được tâm trạng của người, cũng không trách người. Có trách thì trách tên Lâm Duệ kia ác độc mưu hiểm, không bằng loài cầm thú kia.”
Ninh Tĩnh sau khi nghe thấy những lời trải lòng vừa rồi của Tô Thanh Nguyệt thì bao nhiêu nghi ngờ, cảnh giác cùng tức giận trước đó đều dần dần tiêu tan hết. Bây giờ nàng chỉ còn sự đồng cảm, thấu hiểu cùng thương xót cho số phận của Tô Thanh Nguyệt, đại tiểu thư của Tô gia thì sao chứ? Cũng chỉ là một thứ nữ, bị Tô gia vùi dập không có địa vị, đến khi có tình yêu thật lòng thì lại bị người đời tước đoạt, đến cuối cùng còn lưu lạc đến nỗi không còn là bản thân, một cuộc sống như vậy, một tiểu thư kim chi như vậy phải trải qua những chuyện khủng khiếp đó, cuộc sống của Tô Thanh Nguyệt bây giờ có khác gì so với cuộc sống của một nha hoàn ti tiện, thấp kém như Ninh Tĩnh nàng? Xã hội phong kiến với những quy tắc cùng quan niệm bắt mọi người nhất nhất tuân theo, nhất nhất thực hiện kia đã dần dần giết chết đi số phận con người, nhất là những nữ nhân chân tay mềm yếu không nơi nương tựa kia.
“Tưởng chừng một nha hoàn như ngươi cả đời sẽ không thể so bằng một tiểu thư như ta nhưng xem ra họ đã sai lầm rồi. Tuy là lấy thân phận ta gả đi nhưng mối nhân duyên thật sự lại mang tên Ninh Tĩnh ngươi. Tiêu Chấn thiếu gia là một nam nhân tốt, dù ta không có ý với hắn nhưng hắn vẫn chủ động giữ khoảng cách với ta, ta nhìn ra được hắn rất yêu thương ngươi, chắc chắn hắn sẽ tìm cách cúu ngươi ra khỏi nơi này. Thân phận gì chứ, ngân lượng hay cuộc sống vinh hoa phú quý gì chứ, vẫn là không bằng tìm được người yêu thương mình thật lòng.”
Tô Thanh Nguyệt mỉm cười nhìn Ninh Tĩnh, nàng ta thật sự ghen tị và ngưỡng mộ nàng có thể tìm được mối lương duyên tốt như thế. Nếu Trần Bách còn sống, có phải hắn cũng sẽ yêu thương, trân trọng, hết lòng chở che và bảo vệ cho nàng ta hay không? Bất giác Tô Thanh Nguyệt chợt nhớ đến nụ cười và gương mặt của Trần Bách, hắn ôn hoà dịu dàng lại ấm áp, nàng thèm được hắn yêu thương ôm vào lòng, nàng thèm nghe hắn nói những lời tuy không ngọt ngào dễ nghe nhưng lại là thật lòng thật dạ của hắn, nàng nhớ hắn, nhớ hắn đến nỗi đau đến tận xương tuỷ.
Đúng lúc này, cánh cửa kia lại bật ra, tiếp đó có hai gia đinh nhanh chóng bước đến thô lỗ lôi lôi kéo kéo Ninh Tĩnh rời khỏi căn phòng rách nát này.
“Các ngươi làm gì vậy? Buông ta ra, buông ra!”, Ninh Tĩnh lạnh lùng quát lên.
“Chỗ này không phải của ngươi, mau, theo bọn ta rời khỏi.”
Nói rồi hai gia đinh đó dùng lực đánh ngất Ninh Tĩnh đang cố sức phản kháng kia, cũng mặc kệ lời kêu gào dừng tay của Tô Thanh Nguyệt, cứ thế lôi Ninh Tĩnh rời khỏi phòng, càng lúc hình ảnh bọn họ càng xa khỏi tầm mắt của Tô Thanh Nguyệt…