Hoan Lạc Anh Hùng

Chương 25: Điểu Vị Thực Vong



Tung lên để thi triển Ưng Trảo công, thân hình của Quách Đại Lộ đang lơ lửng, bị cái điểm của Vệ phu nhân làm cho gãy gập, hắn bắt đầu rơi xuống, xem như sắp rơi đúng vào cái mâm đầy dẫy thức ăn.

Vệ phu nhân trở ngang đôi đũa, “gắp” sợi dây đai của Quách Đại Lộ làm cho thân mình hắn lơ lửng trên không.

Đôi đũa ngọc vẫn trơ trơ không gãy.

Vệ phu nhân dùng đôi đũa gắp Quách Đại Lộ y như gắp một con tôm sống.

Yến Thất đứng nhìn sửng sốt.

Vệ phu nhân mỉm cười:

– Đây là cái bánh bao khá lớn, các hạ ăn một cái cũng đủ no.

Vừa nói bà ta vừa hất nhẹ, chiếc thân khá nặng của Quách Đại Lộ bay vút vào Yến Thất.

Yến Thất định đưa tay đón bắt, nhưng hắn không làm sao bắt kịp, cả hai người đụng nhập vào nhau, té nhào một chỗ.

Qua một lúc thật lâu, Quách Đại Lộ vẫn còn chưa bò dậy nổi, hắn nằm dưới đất trừng mắt nhìn Vệ phu nhân.

Mắt hắn bây giờ mới thật là sửng sốt.

Yến Thất vụt hỏi:

– Anh có biết bà ta dùng môn công phu gì đó hay không?

Quách Đại Lộ lắc đầu.

Yến Thất nói:

– Anh đã biết Ưng Trảo công, tự nhiên anh biết trong đó có một chiêu gọi là “Lão Ưng Trảo Kê” chứ.

Quách Đại Lộ gật đầu.

Yến Thất cười:

– Chiêu thế của bà ta chính là từ trong “Lão Ưng Trảo Kê” biến thế đấy, nó có tên là “Khoái Tử Hiệp Kê”.

Quách Đại Lộ thở ra:

– Như thế thì tôi là bánh bao hay là gà nhỉ?

Yến Thất nói:

– Bánh bao nhân thịt gà.

Quách Đại Lộ cười:

– Thật không ngờ anh được chuyện quá nhỉ?

Vừa cười hắn vừa lao mình phóng tới.

Lần này hắn không nhảy tới bàn mà là nhảy xuống gầm bàn.

Vệ phu nhân đang lắng tai nghe nói chuyện và miệng bà ta cứ chúm chím cười, hình như bà ta nghe chuyện vô cùng thú vị.

Bà ta không ngờ Quách Đại Lộ nhảy tới như thế, càng không ngờ hắn lại chui tuốt gầm bàn.

Dưới bàn đâu có món điểm tâm?

Chun xuống dưới đó để kiếm cái gì, không lẽ kiếm xương?

Vệ phu nhân cảm thấy chuyện khá ly kỳ, bà ta chưa kịp có phản ứng gì thì bao nhiêu bánh điểm tâm trên bàn vụt bắn lên.

Quách Đại Lộ vỗ mạnh dưới mặt bàn, những thức điểm tâm trên bàn bắn vọt lên bảy tám thước.

Cánh tay của Yến Thất vụt vút ra, sợi dây cột dưới chân hắn bay lên cuốn thành một vòng tròn, cuốn luôn bảy tám cái bánh bao về phía hắn.

Quách Đại Lộ từ dưới bàn phóng tót ra ngoài, Yên Thất nới lỏng sợi dây, ba bốn cái bánh bao rơi xuống.

Quách Đại Lộ đưa tay hứng bắt được ba cái, còn một cái, hắn hả miệng ra đớp tuốt.

Họ hành động trong nháy mắt, tuy không ra thứ võ công gì cả nhưng nhanh nhẹn và vô cùng chính xác, kể cũng đáng gọi là ngoạn mục.

Vệ phu nhân dựa ngửa vào ghế thở ra:

– Bằng vào những nghề ngón của các ngươi, nếu phải để cho các ngươi ăn một ít điểm tâm cũng là xứng đáng.

Quách Đại Lộ làm luôn mấy cái, mặt hắn tươi lên:

– Kể ra thì vị phu nhân nầy cũng còn có chút lương tâm.

Lúc hắn ăn cái thứ hai thì Yến Thất cũng đã ăn xong một cái.

Yến Thất cười nói:

– Bánh bao này ăn nghe khá lắm, nhưng không biết nhưn nó làm bằng thịt gì?

Vệ phu nhân mỉm cười:

– Bánh bao ở đây có hai thứ nhưn.

Quách Đại Lộ hỏi:

– Hai thứ nhưn gì?

Vệ phu nhân nói:

– Một thứ nhưn tôm thịt.

Quách Đại Lộ hỏi:

– Còn thứ kia?

Vệ phu nhân nói:

– Thứ nhưn thịt chuột, chuột độc.

Thịt chuột vốn là thứ ăn được, nhưng nếu là chuột độc ăn vào là chết.

Quách Đại Lộ đang ăn lở dở một cái nữa, hắn chợt nghe như nghẹn ngang nơi cổ.

Hắn vốn muốn hỏi xem thứ bánh bao mà hắn đã ăn đó là thứ nhưn thịt gì, thế nhưng bây giờ thì không cần hỏi nữa.

Hắn chợt cảm nghe toàn thân bải quải, đầu óc hôn mê.

Hắn quay qua nhìn Yến Thất, da mặt Yến Thất bắt đầu xám xịt.

Vệ phu nhân vẫn ngồi đó mỉm cười.

Quách Đại Lộ muốn xông tới, nhưng hắn cảm thấy như bà ta đang ở một nơi nào xa lắm, xa đến lờ mờ và cuối cùng hắn không nhìn thấy nữa.

Yến Thất vụt loạng choạng bước lại ôm choàng lấy Quách Đại Lộ thều thào:

– Trước giờ tắt thở, tôi… tôi muốn nói cho anh biết sự… bí mật về tôi…

Quách Đại Lộ ngờ nghệch:

– Bí… bí mật… gì…

Yến Thất xiêu vẹo:

– Tôi… tôi là…

Hắn chỉ nói được ba tiếng là quỵ xuống, không còn đến tiếng thứ tư…

Mà dầu cho hắn có nói được, Quách Đại Lộ cũng không còn nghe nổi, hắn ngã xuống rồi…

Nhân tham tài tất tử, điểu tham thực tất vong.

Câu nói đó bây giờ không được đúng.

Có nhiều người không xem tài sản ra chi, tuyệt không thể vì tài sản mà liều mạng, thế nhưng lại vì nổi tham ăn.

Đúng là cái chết quá oan uổng.

Thế nhưng sao bọn Quách Đại Lộ lại chịu đói đến mức phải giật mà ăn như thế?

Bằng hữu, tự nhiên họ vì bằng hữu.

Vì bằng hữu mà chết, nhưng người như thế nhất định không bao giờ sa địa ngục.

Nhưng nếu bằng hữu toàn ở địa ngực có lẽ họ cũng sẽ tình nguyện xuống đó chứ không khi nào chịu lên… thiên đường.

*****

Tự cổ gian nan duy nhất tử.

Cái chết tự ngày xưa vốn đã là cái khó khăn.

Chết, quả là một chuyện đáng sợ vô cùng.

Ý nghĩa của nó là mình đã hết rồi, mình đã hoàn toàn tiêu diệt, sẽ không còn cảm giác gì nữa cả, thân thể mình sẽ bị rữa tan, tên họ mình cũng sẽ bị lần lần quên lãng.

Trên đời còn có cái gì đáng sợ nữa chăng?

Mà chết còn phải sa địa ngục thì lại còn là chuyện đáng sợ hơn nữa.

Nhưng địa ngục là chỗ như thế nào? Nhất định không có người nào biết được.

Có lẽ địa ngục tối lắm, nếu bằng vào danh xưng của nó, một chỗ tối ghê gớm…

*****

Tối đen.

Tối đến mức mình không thể thấy được người khác mà cũng không thế thấy được chính mình.

Quách Đại Lộ không thấy được thân thể mình ra sao.

Hắn chỉ cảm thấy đôi mắt mình mở trao tráo.

Thế nhưng hắn đang ở tại chốn nào? Có phải còn sống hay không?

Hắn hoàn toàn không ý thức được.

Không biết được rõ ràng xử cảnh của chính mình, cũng là một điều đáng sợ.

Người ta sợ chết phải chăng người ta không hiểu cái chết ra sao?

Quách Đại Lộ sợ, hắn sợ đến mức như không còn dám cử động nữa.

Sợ sệt là thức ảm giác mà nhân loại khó lòng khắc phục.

Qua một lúc khá lâu, Quách Đại Lộ chợt cảm nghe bên mình có… hơi thở.

Nhưng phải chăng đó là hơi thở của con người?

Cái đó thì hắn hoàn toàn không biết.

Trong hoàn cảnh như thế, không ai còn có một nghị lực để có một lòng tin.

Cũng may hắn vẫn còn tin được một chuyện.

Hắn biết chỉ khi sống, Yến Thất cùng một chỗ với hắn, nếu có chết nhất định cùng chung một chỗ với hắn, đó là cái mà hắn tin chắc như thế.

Có một số bằng hữu, ít nhất là hai người, khi sống cũng như khi chết, hình như họ không lìa nhau nửa bước.

Nghĩ đến chuyện đó, Quách Đại Lộ chợt nghe can đảm, hắn hỏi:

– Yến Thất… có phải anh đó hay không?

Qua một lúc khá lâu, trong bóng tối có tiếng yếu ớt nổi lên:

– Tiểu Quách đó à?

Quách Đại Lộ thở phào.

Chỉ cần có bằng hữu kế bên, chết hay sống không thành vấn đề quan trọng.

Hắn nhích đầu lên quờ quạng, hằn mò trúng cánh tay, cánh tay lạnh ngắt.

Hắn hỏi:

– Yến Thất, có phải tay của anh đấy không?

Bàn tay nắm chặc lấy bàn tay của Quách Đại Lộ và sau đó, giọng nói yếu ớt của Yến Thất nổi lên:

– Đây là đâu nhỉ?

Quách Đại Lộ đáp:

– Không biết.

Yến Thất hỏi tiếp:

– Phải chăng chúng mình hãy còn sống?

Quách Đại Lộ thở ra:

– Không biết.

Yến Thất thở một hơi dài:

– Xem chừng lúc sống, anh là một con người hồ đồ, đến chết cũng lại là một còn quỷ hồ đồ.

Quách Đại Lộ chợt cười thành tiếng:

– Xem chừng lúc sống anh ưa kích bác tôi, đến chết cũng là vẫn cứ mãi theo kích bác.

Yến Thất làm thinh, nhưng tay hắn bóp mạnh vào tay Quách Đại Lộ.

Bình thời hắn vốn là một con người kiên cường, nhưng đến bây giờ thì hắn muốn nương tựa vào Quách Đại Lộ, chỉ có điều hắn cố khống chế lấy mình, một con người cho đến mức sợ sệt tận cùng tình cảm của họ mới bộc lộ dúng mức.

Nín một hơi khá lâu, Quách Đại Lộ vụt hỏi:

– Anh đoán xem hiện tại tôi rất muốn biết cái chi?

Yến Thất nói:

– Muốn biết đây là đâu.

Quách Đại Lộ nói:

– Không đúng.

Yến Thất nói:

– Muốn biết bọn mình đã chết hay còn sống.

Quách Đại Lộ nói:

– Cũng không đúng.

Yến Thất thở dài:

– Bây giờ tôi không còn tâm trí đâu nữa để đoán tâm sự của anh, tốt hơn anh cứ nói toẹt ra đi.

Quách Đại Lộ nói:

– Tôi đang rất muốn biết về bí mật của anh.

Yến Thất hỏi:

– Bí mật của tôi à? Tôi có bí mật gì đâu?

Quách Đại Lộ nói:

– Lúc sắp chết, anh bảo muốn nói về bí mật của anh.

Tay của Yến Thất chợt rút về, hắn trầm ngâm một lúc rồi mới nói:

– Bây giờ anh hãy còn chưa quên à?

Quách Đại Lộ cười:

– Bất luận sống hay chết, tôi cũng không khi nào quên chuyện đó.

Yến Thất lại trầm ngâm:

– Nhưng bây giờ tôi không thể nói cho anh nghe chuyện đó.

Quách Đại Lộ hỏi:

– Tại sao bây giờ không nói?

Yến Thất nói:

– Cũng không có tại sao… chỉ có điều… có điều…

Yến Thất nói chưa dứt câu, phía trước mặt chợt loé lên một đóm lửa xanh rờn…

Ánh sáng xanh như ánh lân tinh.

Đúng là… lửa quỷ.

Trong vùng ánh sáng chập chờn, phảng phất có bóng người.

Một bóng người lãng đãng chập chờn, y như là di động lững lờ theo chiều… gió.

Quách Đại Lộ vùng hỏi lớn:

– Ngươi… là người hay là quỷ?

Lặng im phăng phắc.

Bóng người vẫn chập chờn nhưng không có tiếng trả lời.

Và thình lình, cả cái bóng lẩn ánh lửa vụt xẹt dang ra.

Bất luận là người hay là quỷ, có được một đóm sáng còn hơn là tối bưng bưng, Quách Đại Lộ mím môi và hỏi nhỏ Yến Thất:

– Anh có thể đi được hay không?

Yến Thất thở ra:

– Đi được nhưng không biết có mạnh hay không.

Quách Đại Lộ nói:

– Phải đuổi theo bóng đó.

Quách Đại Lộ mò nắm tay Yến Thất và bảo nhỏ:

– Nắm cho chặt, đừng bao giờ buông lơi, bất luận nguy hiểm đến đâu, chúng ta cũng phải cùng chung một chỗ.

Cả hai chưa hoàn toàn khôi phục sức lực, thân thể họ cảm nghe còn tê cóng.

Nhưng cho dầu thế nào, họ cũng đã đứng lên được rồi, họ đã lần theo đóm lửa xanh trước mặt.

Bóng lửa chập chờn, không hiểu nó bay theo chiều gió hay là cố đợi bọn Quách Đại Lộ.

Quách Đại Lộ nhìn chăm về phía trước.

Phía truớc là gì? Thiên đường hay địa ngục?

Bọn Quách Đại Lộ không hiểu gì cả, nhưng họ không kể, họ nắm tay nhau tiến tới.

Chờ cho đến lúc tay chân dãn ra được, đi được nhanh hơn thì ánh lửa phía trước cũng bắt đầu tăng tốc độ.

Và cuối cùng ánh lửa xẹt qua mất hút.

Bốn bề trở lại bóng tối bưng bưng.

Không một ánh sáng, không một tiếng động.

Bọn Quách Đại Lộ chỉ nghe thấy tiếng đập của tim mình.

Họ cảm thấy lòng bàn tay rịn mồ hôi.

Quách Đại Lộ nói:

– Anh đừng sợ, giả như chúng ta quả thật đã chết, thì cách này đâu có gì đáng sợ?

Còn nếu như chúng ta chưa chết thì lại càng không đáng sợ nữa.

Một con người khi bảo người khác đừng sợ, thường là lời trấn an, nhất định trong lòng người đó cũng đang sợ lắm.

Yến Thất hỏi:

– Mình cứ đi về phía trước hay là quay trở lại?

Quách Đại Lộ nói cứng:

– Chúng ta là hạng người thối lui hay sao?

Yến Thất bậm môi:

– Được rồi, lành dữ thế nào cũng cứ đi chứ không đừng do dự.

Hai người nắm chặc tay nhau tiến tới.

Thình lình có tiếng quát:

– Đứng lại!

Tiếng quát vừa dứt, trong bóng tối vụt xẹt lên nhiều đóm lửa xanh rờn.

Những đóm lửa lơ lửng giữa không trung.

Quách Đại Lộ và Yến Thất chợt thấy phía trước mập mờ hiện ra một cái bàn dài.

Trên chiếc bàn có bút mực, có sổ sách chất đầy.

Sau chiếc bàn, có người ngồi lật lật mấy cuốn sổ dầy cộm.

Bọn Quách Đại Lộ nhìn không rõ mặt người ấy, chỉ thấy mập mờ hình như người ấy có ba chòm râu ngăn ngắn và trên đầu có đội cái… mão vua.

Một cái bóng khác cũng mập mờ lững thững bên bàn, hai tay bưng một cái hộp.

Cái bóng này hình như là có thấy… ở đâu rồi.

À, đúng rồi, bọn Quách Đại Lộ nhớ ra, họ đã gặp trong những… bức tranh Thập Điện.

Như vậy người ngồi xem sổ là Diêm Vương, còn người đứng chập chờn đó là… quỷ câu hồn.

Bọn Quách Đại Lộ chợt nghe hơi lạnh âm âm, da mình nổi ốc.

Tiếng người ngồi nghe như tiếng nói từ trong một cái lu:

– Hai người nầy chưa đúng tuổi chết, tại sao lại dẫn đến đây?

Cái bóng chập chờn lên tiếng:

– Bọn họ phạm tội.

Người ngồi giữa hỏi:

– Tội gì?

Bóng quỷ trả lời:

– Tội tham ăn.

Đúng rồi, như vậy là Diêm Vương và Phán Quan ở cõi âm ty.

Diêm Vương hỏi:

– Hãy luận tội họ cho ta nghe.

Phán Quan tâu:

– Người đàn ông tham ăn, tất sẽ sinh trộm cướp, người đàn bà tham ăn tất sẽ sinh gái điếm, tội ấy thuộc hạng thứ bảy, phải cho vào địa ngục thứ bảy mãi mãi không được đầu thai.

Quách Đại Lộ vùng nói lớn:

– Nói láo tội càng lớn hơn, phải cắt lưỡi và bỏ vào địa ngục muôn đời.

Diêm Vương vỗ án:

– Thật là to gan, đến nơi đây mà dám ngông cuồng như thế à?

Quách Đại Lộ cũng nói lớn:

– Bất luận là người hay quỷ,cứ nói oan cho ta thì ta chẳng phải kiêng dè.

Diêm Vương hỏi:

– Oan uổng chỗ nào?

Quách Đại Lộ cứ lớn tiếng:

– Nếu là Diêm Vương thì phải biết lấy.

Yến Thất cũng lớn giọng:

– Và ít nhất cũng phải biết một điều.

Diêm Vương hỏi:

– Điều gì?

Yến Thất nói:

– Bất luận là Diêm Vương thật hay Diêm Vương giả, cũng đừng hỏi chúng ta về chỗ ở của Lâm Thái Bình.

Yến Thất nói câu ấy hình như Diêm Vưong có vẻ hơi khựng, vì qua một lúc mới nghe ông ta nói:

– Cho dầu ta là Diêm Vương giả thì bọn ngươi cũng đã chết thật rồi.

Yến Thất gặng lại:

– Sao?

Diêm Vương cười nhạt:

– Đã đến nơi đây thì các người đừng có mong sống sót trở về.

Yến Thất nói:

– Muốn sống hay không là một chuyện, còn nói hay không lại là chuyện khác.

Diêm Vương gằn giọng:

– Các ngươi bằng lòng chết chứ không chịu nói à?

Yến Thất nói:

– Tự nhiên.

Diêm Vương cười nhạt:

– Được.

Bao nhiêu đóm lửa vùng tắt phụt, bốn bề bóng tối âm âm.

Quách Đại Lộ nắm chặc tay Yến Thất càn tới trước.

Nhưng cả hai cùng té xuống.

Chiếc bàn biến mất, Diêm Vương cũng biến mất, Phán Quan, tiểu quỷ cũng mất luôn.

Trong bóng tối chỉ còn lại hai người.

Họ có khôn nhưng thật thì cũng có ngu.

*****

Bên trái là vách đá, bên phải cũng là vách đá.

Phía bên sau cũng là vách đá.

Vách đá còn kiên cố hơn là vách sắt.

Quách Đại Lộ và Yến Thất cảm thấy đó là một cái hòm bằng đá.

Lặng thinh một lúc, Quách Đại Lộ vụt cười:

– Anh cũng phát giác rằng đó là Diêm Vương giả?

Yến Thất nói:

– Tên… Diêm Vương đó là Vệ phu nhân.

Quách Đại Lộ nói:

– Nhưng Vệ phu nhân đâu có… râu?

Yến Thất nói:

– Cái gì cũng giả được thì râu lại không giả được hay sao?

Quách Đại Lộ vùng cười lớn:

– Con người đó quả thật mang nhiều tính hài hước, ai lại đem cái trò dị hợm đó ra mà hù mình như thế chứ.

Yến Thất cũng cười:

– Đúng là một trò đùa.

Họ tuy nói cười, nhưng giọng cười nghe có vẻ quá khó khăn.

Bởi vì chuyệnxảy ra không phải hài hước mà cũng không phải chuyện đùa.

Đã thấy rõ ràng da mặt bạn mình xám xịt vì ăn nhằm chất độc, đã cảm biết rõ ràng chính mình trong trạng thái hôn mê, đến khi tỉnh dậy thấy lửa ma trơi, thấy hình quỷ lơ lửng giữa không trung, rồi lại thấy Diêm Vương có mão, có râu… chuyện không có tính chất hài hước chút nào.

Quách Đại Lộ thở ra:

– Chuyện tuy có giả nhưng lời lẽ không phải giả.

Yến Thất hỏi:

– Nói gì không giả?

Quách Đại Lộ nói:

– Diêm Vương tuy giả, nhưng chúng ta thực sự đang chờ chết ở đây.

Yến Thất hỏi:

– Anh sợ chết à?

Quách Đại Lộ thở dài:

– Quả thật có sợ.

Ngay lúc đó, ngay lúc Quách Đại Lộ vừa nói dứt câu, không biết từ đâu ánh sáng lại loé lên, một vật gì dưới đất chiếu ngời lấp lánh.

Vàng!

Trên đời nầy nhất định chưa ai từng thấy vàng nhiều như thế.

Không phải một vài thoi mà là trải đầy trên mặt đất.

Từ trong bóng tối chợt phát lên giọng trầm trầm:

– Chỉ cần các người nói ra thì ta đảm bảo các người ra khỏi nơi nầy một cách yên lành, chẳng những yên lành mà số vàng dưới đất kia, các người cũng được tự tiện mang đi.

Quách Đại Lộ nhảy dựng lên kêu lớn:

– Không nói, không nói, không nói đó.

Từ trong bóng tối có tiếng thở ra và im bặt ngay sau đó.

Lặng thinh một lúc Yến Thất vụt hỏi:

– Thì ra anh cũng sợ chết.

Quách Đại Lộ thở phào:

– Sợ thì cũng không sợ lắm, chỉ có điều… chúng ta tuy vì Lâm Thái Bình mà chết, thế nhưng hắn không khi nào hay biết và có lẽ mãi mãi không khi nào hay biết.

Yến Thất nói:

– Bất luận vì bằng hữu mà làm chuyện gì, cũng đều là chuyện của chúng mình, không cần ai biết.

Quách Đại Lộ cười:

– Tôi vốn sợ anh cho rằng cái chết của mình là oan uổng không ngờ anh lại trọng bằng hữu như thế.

Trầm ngâm một lúc Yến Thất thở ra:

– Có thể tôi không phải vì bằng hữu mà có thể vì tôi hiểu rõ một điều.

Quách Đại Lộ hỏi:

– Anh rõ điều gì?

Yến Thất nói:

– Vì để tìm Lâm Thái Bình, người đàn bà đó đã hy sinh không tiếc một việc gì.

Quách Đại Lộ nói:

– Hình như là thế.

Yến Thất nói:

– Nếu bà ta không phải vì cừu hận quá sâu với Lâm Thái Bình thì tại làm sao lại chịu khổ công đến thế.

Quách Đại Lộ nói:

– Tôi chỉ hơi lấy làm kỳ, Lâm Thái Bình chỉ là một cậu bé mới lớn lên thì tại làm sao có thể có mối thù như thế?

Yến Thất nói:

– Không chắc vì chính hắn gây ra thù oán, mà cũng có thể là chuyện “trảm thảo trừ căn” vì thế họ quyết giết Lâm Thái Bình cho kỳ được.

Quách Đại Lộ gật đầu:

– Có lý.

Yến Thất nói tiếp:

– Bà ta đã biết mình là bằng hữu của Lâm Thái Bình, tự nhiên sẽ không bao giờ thả chúng ta, cho nên cho dầu mình có chỉ chỗ Lâm Thái Bình thì rồi cũng phải chết, không chừng lại còn chết nhanh hơn.

Quách Đại Lộ thở ra:

– Nghe lời của anh nói, tôi có cảm tưởng đối với bằng hữu như thế là quá đủ rồi.

Yến Thất hỏi:

– Anh cũng nghĩ như thế à?

Quách Đại Lộ nói:

– Có nghĩ qua, nhưng nếu anh không nói thì có lẽ tôi cũng quên luôn.

Yến Thất hỏi:

– Sao lại quên?

Quách Đại Lộ nói:

– Một chuyện nào đó, nếu anh cố ý không nghĩ tới, thì cũng như là đã quên luôn.

Yến Thất hỏi:

– Tại sao lại không nghĩ tới?

Quách Đại Lộ nói:

– Bởi vì nếu nghĩ tới chuyện đó thì biết đâu tôi lại không cảm thấy mình là con người… vĩ đại.

Yến Thất cười, giọng cười của hắn nghe chừng chua xót.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.