Cùng lúc đó, một cỗ xe ngựa chạy nhanh ra khỏi thành. Người lái xe là Liễu Thanh và Liễu Hồng.
– Nhanh! Nhanh! Nhanh nào!
Ngọn roi vút ra, ngựa phóng như bay.
Trong xe là Tiểu Yến Tử, Kim Tỏa, Tử Vy trùm trong những chiếc áo dạ hành. Cả ba đều mệt cả nên nằm ngả nghiêng theo độ lắc của xe, bên cạnh họ là các bạn Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái.
Tiểu Yến Tử tỉnh táo nhìn những người bạn thân của mình cảm động:
– Thật không ngời các bạn lại đến… cướp tù, giải thoát cho bọn tôi, nhưng mà… nhưng rồi từ đây về sau chúng ta sẽ làm gì đây?
Vĩnh Kỳ khẳng khái: nguồn TruyenFull.vn
– Thì sẽ cùng các bạn đến tận chân trời góc bể vậy.
Tiểu Yến Tử ngạc nhiên:
– Làm vậy sao được? Dù gì huynh cũng là A ca cơ mà?
– A Ca rồi sao? Ở trên cao hay dưới thấp, thì cũng cần phải có tình yêu. Vẫn cần cuộc sống lứa đôi như mọi người. Vẫn cần có muội.
Tiểu Yến Tử cảm động nước mắt rưng rưng:
– Ngũ A Ca! Những điều huynh vừa nói đã làm muội thấy ấm cả lòng, nhưng muội không thể đoạt mất đứa con trai mà Hoàng A Ma yêu quý nhất, đó là tội lỗi không thể dung thứ, vì vậy tốt hơn là huynh hãy quay về đi.
Tử Vy cũng lo lắng nhìn Nhĩ Khang:
– Còn huynh? Huynh cũng định không quay về nữa à?
Nhĩ Khang gật đầu:
– Lúc tính cướp ngục là đã quyết định. Đâu còn đường nào nữa để mà quay về?
Tử Vy nghe nói giật mình:
– Như vậy thì… gia đình huynh sẽ thế nào? Cha mẹ huynh? Chuyện này chắc sẽ khiến Hoàng thượng nổi trận lôi đình đấy!
Nhĩ Khang bực tức:
– Đừng nhắc gì đến Hoàng thượng nữa. Không ngờ ông ấy lại ác thế, giam cả máu thịt mình vào đại lao, rồi còn dùng cả cực hình. Huynh thấy tốt nhất không nên để muội gặp lại ông ấy nữa, người chẳng tình nghĩa gì cả.
Tử Vy lắc đầu:
– Nhưng mà… như vậy cha mẹ huynh sẽ bị liên lụy. Không được đâu phải quay về thôi!
Nhĩ Thái nói:
– Tử Vy, Tiểu Yến Tử và Kim Tỏa hãy yên tâm. Tôi chỉ đưa các bạn đi một đoạn đường, rồi giao các người lại cho Liễu Thanh, Liễu Hồng. Họ là bạn, sẽ bảo vệ được các người về Tế Nam để sống một cuộc đời mới. Còn tôi sẽ quay trở về kinh với Hoàng thượng và cha mẹ. Riêng Ngũ A Ca và Nhĩ Khang huynh chắc có lẽ họ sẽ đi theo các người.
Tử Vy giật mình:
– Thế… Thế nếu Hoàng thượng nổi giận thì sao?
Nhĩ Thái cười một hào phóng:
– Thì… một mình tôi chịu tội là đủ, có sao?
Xe chạy đế một cánh đồng hoang, Liễu Thanh, Liễu Hồng thấy đã vắng vẻ, cho ngựa dừng lại. Mọi người xuống xe, Nhĩ Thái nói:
– Thôi, đưa các người đến đây đủ rồi. Tôi quay về đây, mọi người nhớ bảo trọng.
Nhĩ Khang siết chặt tay Nhĩ Thái:
– Nhĩ Thái, huynh không ngờ đi lòng vòng rồi cũng quay về con đường này. Từ đây về sau, chuyện trả hiếu cha mẹ, trung với vua đều nhờ đệ cả. Ở giây phút này, huynh chẳng biết phải nói gì với đệ. Có điều có được một người đệ như đệ, huynh cảm thấy vô cùng kiêu hãnh.
Vĩnh Kỳ vỗ vai Nhĩ Thái, xúc động:
– Bây giờ có lẽ Hoàng A Ma hẳn đang nổi cơn thịnh nộ, vì vậy có quay về Nhĩ Thái hãy cẩn thận nhé.
Liễu Thanh, Liều Hồng bước tới. Liễu Thanh nói:
– Tôi nghĩ tới nghĩ lui mãi thấy làm thế này là không đúng, nếu chúng ta đã quyết định đi thì cùng đi. Tại sao người đi người ở? Đã làm to chuyện thế này thì không thể rút lui được. Nhĩ Thái khi quay về chắc sẽ chết và nếu Hoàng thượng mà không tha thì bọn ta có trốn đâu cũng chẳng an toàn.
Tử Vy suy nghĩ rồi nói:
– Hai huynh Nhĩ Thái, Nhĩ Khang. Thật muội không ngờ các huynh lại gan đến độ dám làm chuyện cướp ngục thế này. Chuyện này to lắm chứ không nhỏ, nhưng xảy ra rồi hốt lại cũng chẳng kịp. Lời của Liễu Thanh nói đúng. Nhĩ Thái mà quay về lần này, chẳng khác nào quay về miệng cọp. Dữ nhiều lành ít, tai vạ chẳng phải chỉ ụp xuống đầu Nhĩ Thái huynh mà còn vạ lây đến cả người khác. Vì vậy muội có đề nghị này, không biết quý vị có chịu nghe theo không?
Tiểu Yến Tử nôn nóng, nói ngay:
– Muốn gì thì nói ngay! Hay là Nhĩ Thái hãy cùng đi theo bọn này đi. Chứ nếu cứ chần chờ thế này, thì bọn lính kia đuổi theo làm sao chạy kịp. Chúng ta nên có phúc cùng hưởng có họa cùng chia thôi.
Nhĩ Thái lui ra sau, thái độ cao ngạo theo kiểu “Gió rít mãi hề, nước sông Dịch lạnh. Tráng sĩ một đi hề, quyết không về” của Kinh Kha, Nhĩ Thái nói với một cách tự tin:
– Các bạn hãy yên tâm đi đi, đừng do dự gì nữa, chỉ đổi một mạng tôi mà bốn người được hạnh phúc thì còn gì hơn. Tai họa đang đến rất gần. Phải có một người đứng ra nhận trách nhiệm. Lúc đó cha mẹ tôi chỉ mất một tôi, còn Nhĩ Khang huynh. Các bạn hãy dứt khoát đi đi chứ. Hoàng thượng hẳn nhân từ. Chưa hẳn tôi sẽ chết. Sau đó mình có cơ hội gặp lại nhau. Thôi tạm biệt!
Nhĩ Thái nói xong, quay người bỏ đi.
Tử Vy vội quay qua, nắm lấy Nhĩ Khang:
– Nhĩ Khang, thế này không được, chúng ta hãy cùng quay về thôi. Nhĩ Thái nói đúng. Hoàng thượng là người nhân từ chắc chúng ta cùng đến gặp Hoàng thượng tự thú, nhận lỗi của mình. Chuyện cướp ngục là chuyện làm bất đắc dĩ Hoàng thượng hẳn hiểu điều đó. Trước đây người cũng nào có nói là sẽ giết bọn muội đâu? Thà là đối diện với bão tố. Chứ không để một mình Nhĩ Thái gánh tội thay.
Nhĩ Khang nhìn theo Nhĩ Thái, lòng rối rắm. Tiểu Yến Tử thì khóc:
– Nếu Nhĩ Thái mà gặp phải chuyện gì không hay thì tôi sẽ ân hận suốt đời.
Kim Tỏa nói:
– Muội cũng vậy.
Mọi người nhìn nhau, chợt Nhĩ Khang nói:
– Vậy thì còn chờ gì nữa, tất cả bọn ta lên xe, Liễu Thanh Liễu Hồng thì ở lại để khỏi liên lụy, nhưng ơn các người, bọn này sẽ không quên đâu.
Tiểu Yến Tử ôm chầm lấy Liễu Hồng:
– Ai bảo đại ân chỉ để trong lòng, còn ta, ta xin cảm ơn các người một trăm lần, một vạn lần đây.
Rồi quay qua Liễu Thanh, Tiểu Yến Tử nói:
– Nếu ta mà không chết, ta sẽ phong vương cho ngươi. Ta nói thật đấy.
Liễu Thanh, Liễu Hồng lắc đầu:
– Chuyện cướp tù nào phải dễ dàng? Đã thành công sao các người còn quay lại nộp mạng. Các người có điên không?
– Hoàng thượng mà nổi cơn thịnh nộ lên, là tất cả các người đều chết chém!
Nhưng Tử Vy đã quyết định:
– Con người ai cũng chỉ chết một lần, nên sống thì phải sống oanh liệt xứng đáng. Chứ bây giờ vì sự an nguy của mình, mà để cho Nhĩ Thái và gia đình gánh nỗi khổ đau, thì sự sống của nào có nghĩa lý gì nữa? Sống chẳng bằng chết sướng hơn.
Nhĩ Khang tán đồng:
– Tử Vy nói đúng! Ta không nên tham sống mà sợ chết. Chuyện cướp ngục là chuyện bất đắc dĩ. Bây giờ quay về gánh lấy trách nhiệm đó là thượng sách.
Liễu Thanh, Liễu Hồng nhìn bọn Tiểu Yến Tử biết là họ đã quyết định chấp nhận, không có cách nào khuyên giải được, đành nói:
– Vậy thì chúng tôi không biết nói gì hơn là chúc phúc cho các bạn. Chúc các bạn may mắn.
Và rồi tất cả lên xe. Nhĩ Khang ngồi vào chỗ lái giật dây cương. Chiếc xe quay thẳng về Bắc Kinh.
Liễu Thanh, Liễu Hồng đứng giữa đồng nội gió lộng, kêu to:
– Tạm biệt! Mong là chúng ta rồi sẽ có ngày gặp lại. Hãy gắng bảo trọng.
Xe đã đuổi kịp Nhĩ Thái, Nhĩ Khang dừng lại:
– Nhĩ Thái lên xe đi. Chúng tôi đã quyết định. Phúc cùng hưởng họa cùng chia. Tất cả cùng đối mặt với sự việc. Không ai được rút lui hết! Vì vậy không ai đi mà tất cả cùng ở lại!
Phước Luân, Bác Hằng, Ngạc Mẫn và đoàn quan quân vừa ra đến cổng thành đã thấy chiếc xe ngựa chở đám Tử Vy quay về.
Nhĩ Khang, Nhĩ Thái xuống ngựa quỳ trước mặt ông Phước Luân:
– Để cha nhọc thân tìm, bọn con thật bất hiếu. Tụi con quay về đây là để chuẩn bị diện kiến Hoàng thượng xưng tội đây.
Vĩnh Kỳ nhảy xuống xe, chấp hai tay lại:
– Làm nhọc chúng thần lỗi hoàn toàn ở ta. Ta sẵn sàng theo các vị gặp Hoàng A Ma chịu tội đây.
Thế là một lúc sau, tất cả đã có mặt đầy đủ trước mặt vua. Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Kim Tỏa thương tích đầy người, xốc xếch trong những chiếc áo rộng của Nhĩ Khang, Nhĩ Thái bước vào quỳ ngay xuống đất trước mặt vua. Phía sau là Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái…
Bác Hằng hành lễ với vua xong, bẩm báo:
– Thần và Ngạc Mẫn, Phước Luân vừa ra đến cổng thành là thấy bọn họ đánh xe trở về cung, nên vội đưa họ đến đây. Chuyện “cướp ngục” vừa qua hình như có uẩn khúc gì trong đó, nên họ mới hành động như vậy, xin Hoàng thượng minh xét.
Vua Càn Long nhìn xuống. Thấy bọn Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Kim Tỏa mình mẩy máu me, quần áo xốc xếch, hết sức ngạc nhiên hỏi:
– Ba người sao thế? Tại sao thương tích đầy người thế kia?
Tiểu Yến Tử không dằn được, nói:
– Hoàng A Ma ác thật! Thà giết quách chúng con đi, có đau chỉ đau một lần, đằng này lại đem chúng con nhốt vào cái chỗ vừa tối vừa ẩm, để gián cắn, chuột gậm, rồi tối lại oan hồn xuất hiện nhát bọn con, khiến bọn con ngồi chẳng dám ngồi, nằm chẳng dám nằm, như vậy còn chưa nói, đằng này còn sai cả tên tham quan họ Lương có hận thù với chúng con, đến đó tra khảo, bức cung. Tụi con không chịu ký, ra lệnh cho cai ngục đánh, đánh bằng roi để chúng con bị rách da rách thịt, đau đớn vô cùng. Hoàng A Ma. Bọn con từ lúc vào cung đến giờ, có làm điều gì không phải đâu, mà Hoàng A Ma lại căm thù, muốn giết bọn con như vậy? Trước đó, con đã sợ, con không muốn làm cách cách, nên đã nhiều lần tìm cách trốn ra khỏi cung. Con muốn đi luôn, nhưng lại không đành vì con thấy thương Hoàng A Ma. Chứ nếu con sớm biết Hoàng A Ma tàn nhẫn như vậy, thì con và Tử Vy đâu thèm đến đây để có một người cha hung dữ thế.
Vua kinh ngạc:
– Ai tra khảo bọn ngươi? Trẫm nào có lệnh bao giờ? Ai dám tự ý làm điều đó chứ?
– Thì tên tham quan họ Lương đó, ông ta bảo là phụng chỉ của Hoàng A Ma mà làm. Đây này, Hoàng A Ma xem!
Tiểu Yến Tử nói, rồi tự nhiên vạch vai ra cho vua xem. Trên vai và cổ cô nàng đầy vết roi. Không những thế, cả trên tay và chân nữa. Không dừng lại ở đó, Tiểu Yến Tử còn vạch tay của Kim Tỏa và Tử Vy cho vua xem để xác minh điều mình nói là thực, xong tiếp:
– Hoàng A Ma. Những vết thương này không hề ngụy tạo, không đánh sao bị thương? Có phải Hoàng A Ma định giết lần giết mòn chúng con bằng roi đòn. Tụi con nào có phạm lỗi lầm nào to tát để bị trừng phạt như vậy?
Vua nhìn bọn Yến Tử mà lòng đau nhói. Người tức giận hạ lệnh:
– Bác Hằng đâu, mau bắt tên quan họ Lương kia đến đây! Bắt ngay!
– Tuân lệnh!
Bác Hằng vội đi ngay. Ba cô gái còn lại kéo thẳng nếp áo mình lại. Tử Vy bấy giờ mới dám nhìn lên, nói:
– Bẩm Hoàng thượng. Bọn con biết mình phạm phải nhiều tội tày trời, giả mạo thánh chỉ, đánh người cướp tù, tội cũ chưa trị chồng chất thêm tội mới, khó mà tha chết được nhưng khi lên xe chạy trốn ra được khỏi cổng thành. Bọn con lại đắn đo nghĩ lại và cuối cùng quyết định quay trở về, đối diện với lỗi lầm. Điều đó cho thấy chúng con vô cùng ăn năn, sám hối, biết lỗi. Khi trở về chúng con tin tưởng là với trái tim nhân từ của Hoàng thượng, kẻ biết lỗi sẽ được khoan dung, nếu không mà phải gánh tội chết, thì con xin Hoàng thượng hãy đặc ân cho, mà tha chết cho Ngũ A Ca và huynh đệ nhà họ Phước. Họ đã hành động chẳng qua là vì chúng con.
Vua Càn Long nghe Tử Vy nói, cơn giận nguôi hẳn, ông lắc đầu:
– Thôi đừng nói gì cả! Ta biết các ngươi bị tra khảo rất nặng, hãy về Thấu Phương Trai dưỡng thương đi, ta sẽ cho Thái y xuống ngay! Còn tội sẽ xét sau.
Rồi vua ra lệnh cho thị vệ dời Thái y vào cung tức khắc. Tử Vy biết vua đã nguôi giận nhưng vẫn chưa đứng dậy, dập đầu tâu:
– Nếu Hoàng thượng không hứa là sẽ tha cho Ngũ A Ca và huynh đệ nhà họ Phước, thì Tử Vy này quyết quỳ ở đây chẳng đi đâu cả.
Vua châu mày:
– Dám giả thánh chỉ cướp ngục. Tội đó nghiêm trọng vô cùng, làm sao có thể tha thứ dễ vậy chứ? Sao ngươi bị thương trầm trọng vậy không lo dưỡng thương, mà cứ bày chuyện xin xỏ cho người khác? Vậy có đúng không? Tội ai làm người đó chịu, đừng xin gì cả. Ta không tha được đâu!
Ông Phước Luân nghe vậy, vội vã quỳ xuống, lệ hai hàng:
– Bẩm Hoàng thượng, xin Hoàng thượng hãy nghĩ lại chuyện gia đình thần mấy đời trung quân mà khoan dung cho vì thần chỉ có hai thằng con trai duy nhất này thôi.
Nhĩ Khang thấy cha khóc vội quỳ xuống:
– Bẩm Hoàng thượng, chuyện cướp ngục của bọn thần tuy là trọng tội nhưng đó là vạn bất đắc dĩ, vì nếu không đến kịp, chưa chắc giờ cả ba Yến Tử, Tử Vy và Kim Tỏa còn sống.
Vĩnh Kỳ cũng quỳ xuống nói thêm:
– Hoàng A Ma! Khi bọn con xông vào ngục thì thấy cả ba Tiểu Yến Tử, Tử Vy và Kim Tỏa đều bị treo trên cao. Cai ngục thì dùng roi sắt tẩm nước muối, đang đánh xối xả vào người. Họ là đàn bà con gái mà lại bị tra khảo tàn nhẫn vậy, nếu chuyện này mà lọt ra ngoài thì còn gì là sĩ diện nhà Đại Thanh ta?
Nhĩ Thái cũng tiếp lời:
– Ba cô gái này không phạm gì trọng tội. Một lại là “Hoàn Châu cách cách” một là “cành vàng lá ngọc”. Sự thật chưa sáng tỏ mà đã sử dụng cực hình. Có phải là muốn giết người diệt khẩu không?
Hào khí Tiểu Yến Tử lại nổi lên, nhảy vào, khẳng khái:
– Bẩm Hoàng A Ma! Tất cả những sự việc xảy ra hôm nay, đều do con gây ra cả. Tội con làm con chịu, xin Hoàng A Ma tha chết cho những người vô tội này, chỉ lấy đầu con thôi!
Vua trợn mắt nhìn Tiểu Yến Tử:
– Bộ con tưởng ta không dám lấy đầu ngươi sao? Đụng tí là đem đầu ra thế? Đúng như điều ngươi đã nói, toàn bộ vấn đề ở đây đều là do ngươi gây ra. Nếu ngươi không giả mạo làm cách cách thì đâu có chuyện gì xảy ra? Ta biết là tội ngươi rất nặng!