Hoàn Châu Cách Cách

Chương 4



Tiểu Yến Tử làm ra vẻ hào phóng:

– Nếu cần gì tôi cứ nói, tôi sẵn sàng giúp hết mình. Cái chuyện thăm dò thám thính là nghề của tôi, mặc dù đều bằng cách bàng môn tả đạo cả, mấy người nhớ nhé tôi hiện đang ngụ tại nhà số mười hai hẻm Đuôi Chó đường Cây Liễu, hỏi Viện người nghèo là ai cũng biết. Cần cứ đến đấy tìm tôi!

Tiểu Yến Tử nói và chìa tay ra cho Vy:

– Riêng về tên tôi, các bạn đã biết rồi phải không? Tiểu Yến Tử? Còn bạn?

Tử Vy cảm động, xiết chặt tay Yến Tử:

– Tôi họ Hạ, tên là Tử Vy.

– Cái tên đẹp lắm, đẹp như người vậy.

– Yến Tử cũng đẹp vậy?

Và cả hai cùng cười.

Yến Tử và Tử Vy tuy bối cảnh cuộc sống khác nhau, truyền thống giáo dục cũng khác, nhưng chẳng hiểu sao tình bạn giữa hai người lại phát sinh chóng vánh. Và cái lạ lùng này lại là nguyên nhân tạo nên sự việc xảy ra sau đó. Phải chăng đó là ý trời? Giữa người với người. Sự huyền diệu lúc nào cũng có thể dễ xảy ra mà ta không lường trước được

Và thế là Tử Vy và Tiểu Yến Tử trở thành bạn. Sự kết bạn này đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời của hai người sau đó.

Lần thứ ba, Tử Vy và Tiểu Yến Tử gặp nhau là ở Viện dành cho người nghèo hẻm Đuôi Chó. Hôm ấy, Tử Vy lần mò đến Viện người nghèo, tìm thăm Tiểu Yến Tử, trước sự ngạc nhiên của rất nhiều người. Tiểu Yến Tử thì vui mừng quá sức, nắm lấy tay Tử Vy hỏi:

– Sao? Tìm không được cha nên đến tìm tôi phải không? Muốn nhờ tôi dùng đòn Bàng môn tà đạo dể tìm dùm chứ gì?

Kim Tỏa chen vào:

– Không phải đâu. Tiểu thư tôi không phải đến đây nhờ cậy, mà là muốn phụ giúp các người đó!

– Cái gì?

Tiểu Yến Tử ngạc nhiên, Tử Vy cười và lấy trong túi ra một số tiền, thật thà nói:

– Hôm trước nghe nói ở đây có người không có tiền ăn, không có tiền chữa bệnh, rất tội nghiệp nên tôi có đem đến đây một ít để nhờ Yến Tử gởi giúp họ.

Tiểu Yến Tử càng ngạc nhiên hơn:

– Hôm trước nghe nói cô cũng đã gần hết tiền, vậy thì tiền đâu…

Kim Tỏa lại chen vào:

– Tiểu thư vừa mới mang đôi bông tai của bà để lại đem bán đó!

Liễu Thanh và Liễu Hồng ngại ngùng nhìn Tử Vy

– Sao lại đem bán cả vật kỷ niệm của mẹ cô?

– Bởi vì để lại tôi cũng nào có dùng? Mà mang mãi bên người thì cũng bất tiện vô cùng, tôi cứ đi mãi nên dễ bị kẻ trộm lấy mất, vì vậy bán lấy tiền gọn hơn!

Tiểu Yến Tử tròn mắt:

– Tôi chưa thấy ai như chị cả, mà tôi nghĩ trên đời này chắc cũng không có ai như chị Không lẽ… Không lẽ… Chị lại không sợ bọn này nói dối một lần nữa để gạt chị ư?

Tử Vy đưa mắt nhìn những người già và trẻ con đứng ngồi đầy trong phòng, lắc đầu nói:

– Tôi biết là Tiểu Yến Tử không nói dối với tôi lần này!

Tiểu Yến Tử nghe vậy có vẻ cảm động. Cô nàng đã mồ côi cha mẹ từ lúc lọt lòng, sự sinh tồn là một chuỗi đấu tranh lọc lừa, đã trải qua biết bao khó khăn, gian khổ, áp bức mới trưởng thành. Đây là lần đầu tiên Yến Tử được một người ở giai cấp cao quý tin yêu, nên nắm tay Vy, vồn vã:

– Hay là… Cô đến đây ở chung với chúng tôi đi! Có đủ chỗ cơ mà!

Tử Vy ngần ngừ:

– Dọn đến đây ở à? Rồi ngủ ở đâu? Bất tiện không?

– Không được ư? Hay chê ở đây bẩn thỉu, không hợp với tư cách tiểu thư của cô?

– Làm gì có! Tôi đã nói với Yến Tử rồi, hiện tại hoàn cảnh tôi nào có hơn gì cô đâu? Cô còn có nơi cư ngụ cố định, còn có bạn bè, còn tôi, chẳng có cái gì cả.

– Vậy thì Tử Vy còn do dự gì? Hãy dọn đến đây, nơi này tuy nghèo nhưng đất còn rộng. Có thêm hai thầy trò cô cũng không chật thêm bao nhiêu. Cô cũng đã từng nói là không biết đến bao giờ mới tìm được cha và bây giờ nữ trang còn lại cô cũng đã bán hết như vậy ở lại khách sạn làm sao chịu nổi? Kéo dài được bao lâu? Ngoài ra ngụ ở khách sạn cũng đâu có tốt lành gì, khách khứa qua lại phức tạp, mà hai thầy trò lại quá thật thà. Coi chừng đấy, bữa nào bị người ta gạt bán luôn thì khổ. xem tại TruyenFull.vn

Tử Vy nhoẻn miệng cười:

– Bọn này cũng đâu có ngu, làm sao để người ta bắt đi bán chứ?

Tiểu Yến Tử trợn mắt:

– Sao lại không? Với những người thật thà như các người, làm gì cũng cả tin, thì dễ vô cùng. Chính vì vậy mà nghe thầy trò hai người từ Tế Nam đến Bắc Kinh bình an vô sự, chẳng có chuyện gì xảy ra tôi ngạc nhiên vô cùng!

Tử Vy cười:

– Tại sao cô cứ nghĩ xấu cho mọi người vậy. Cuộc đời nào có phải hoàn toàn đen thủi. Bằng chứng là Tiểu Yến Tử cũng có biết gì về tôi, mà vẫn mời tôi đến, rồi rủ rê ở lại luôn, có phải là ở đâu tình người vẫn còn không?

Tiểu Yến Tử lắc đầu:

– Tôi thì khác, tôi là loại anh hùng hào kiệt, mấy người gặp tôi là gặp quý nhân, hên lắm đó!

– Vậy ư?

Tử Vy cười hỏi làm Tiểu Yến Tử ngượng chuyển sang đề tài khác:

– Sao? Bây giờ mấy người quyết định thế nào? Có chịu dọn đến đây ở không?

Tử Vy gật đầu:

– Đương nhiên là phải dọn để được ở chung với quý nhân chứ?

Và như vậy Tử Vy và Kim Tỏa đã dọn đến Viện người nghèo ở chung với đám bần dân và kết bạn với Tiểu Yến Tử.

o0o

Một tháng sau, Tử Vy và Tiểu Yến Tử đã ngụ chung nhau trong một phòng của Viện dành cho người nghèo vô gia cư. Hai cô gái cùng mười tám tuổi, nên cũng bắt chước các bậc giang hồ đàn anh, bái thiên bái địa kết nghĩa làm tỉ muội. Huynh đệ nhà họ Liễu, Kim Tỏa và đám trẻ con mồ côi trong Viện làm chứng. Tiểu Yến Tử quỳ trước bàn hương án tạm lập giữa trời, nhìn lên trời, nói to:

– Trên có Ngọc Hoàng Thượng Đế, dưới đất có Diêm Vương và tất cả những người chứng đang sống quanh đây, xin hãy chứng giám cho Tiểu Yến Tử này. Bắt đầu từ hôm nay xin thề với trời đất Thánh Thần nguyện cùng Hạ Tử Vy kết nghĩa tỉ muội. Từ nay có ăn cùng ăn, có mặc cùng mặc, cư xử nhau như tỉ muội ruột thịt. Nếu ai phản bội lời thề, phải chết thảm với gươm đao, hoặc bị đám ngựa phanh thây!

Tiểu Yến Tử vái xong, quay qua Tử Vy:

– Tử Vy, bây giờ đến phiên mi đấy!

Tử Vy cũng thành khẩn bái:

– Trên có trời dưới có đất, tôi Hạ Tử Vy xin được cùng Tiểu Yến Tử…

Vừa nói đến đây, Tử Vy chợt nhớ ra, quay lại hỏi:

– Tiểu Yến Tử mi họ gì vậy?

Tiểu Yến Tử lúng túng:

– À! À!… Lúc còn nhỏ, ta không có mẹ cha, được một ni cô trong chùa nhặt nuôi, và hình như sư bá đó nói là… Ta họ Giang, nhưng không chắc chắn lắm… Vì vậy thú thật, ta cũng không biết mình họ gì!

Tử Vy nghe nói xúc động:

– Thế mi năm nay bao nhiêu tuổi? Sinh tháng nào?

– Ta chỉ biết mình sinh năm Nhâm Tuất, năm nay mười tám tuổi, còn tháng mấy thì không nhớ.

– Tôi cũng sinh năm Nhâm Tuất, ngày sinh là mùng hai tháng tám. Vậy giữa hai ta, ai tỉ, ai muội?

Tiểu Yến Tử vội vã giành làm lớn, nói:

– Dĩ nhiên ta phải là tỉ rồi, muội sinh ngày hai tháng tám thì ta chắc là sinh ngày một tháng tám vậy.

– Sao lại chắc?

– Vậy thì ta quyết định ta sinh ngày một tháng tám. Được chưa?

Thế là Tử Vy bái thiên bái địa, vái lại:

– Trên có trời, dưới có đất. Tôi Hạ Tử Vy và Tiểu Yến Tử, cảm thấy tâm đầu ý hợp nên xin kết nghĩa tỉ muội. Bắt đầu từ đây, có phước cùng hưởng, có nạn cùng chia, bất luận số mệnh của mỗi người thế nào, phúc họa ra sao cũng không bỏ nhau! Lời thề này chung cho hai người, xin thánh thần chứng giám.

Tử Vy khấn xong, Tiểu Yến Tử cũng quỳ xuống và hai người cùng lạy. Lễ kết nghĩa kết thúc, Tử Vy nhẹ nhàng nói với Tiểu Yến Tử:

– Tiểu Yến Tử bây giờ chúng ta đã là tỉ muội rồi thì từ đây về sau, nếu có ai hỏi chị họ gì thì đừng có bảo là không biết, mà hãy nói là mình họ Hạ, cùng họ với muội nhé!

Tiểu Yến Tử cảm động rơi nước mắt, riu ríu nói:

– Họ Hạ ư? Tuyệt vời! Hoa Tử Vy của mùa hạ! Cánh én nhỏ cũng của mùa hạ. Hay quá! Từ đây ta đã có họ rồi. Ta họ Hạ! Sinh ngày một tháng tám năm Nhâm Tuất, và ta cũng có người thân, đó là muội!

Hai cô gái ứa lệ nhìn nhau, lòng ngập đầy tình cảm. Những người đứng quanh cũng thấy vui lây.

Sau khi kết nghĩa tỉ muội. Tử Vy xem Yến Tử như tỉ ruột của mình, nên không còn giấu gì cả. Nàng đem hết chuyện bí mật đời mình ra kể lại cho Tiểu Yến Tử nghe. Tử Vy đặt chiếc bị – Vật bất ly thân của mình – lên bàn. Trong đó có một bức họa thủy mạc với hình mấy cánh sen trong mưa, và một cây quạt giấy. Bức họa được đặt tên là Yên Vũ Đồ và bắt đầu nói:

– Tiểu Yến Tử nghe này. Đây là cả một sự bí mật. Tỉ có nhìn thấy bài thơ đề trên quạt không? Để muội đọc to lên cho tỉ nghe nhé.

Và Tử Vy chậm rãi đọc từng chữ một:

Sau mưa, sen đọng châu trên lá

Nắng ấm ban mai rạng bóng thành

Cảnh Đại Minh Hồ sao quá đẹp

Đỉnh Thái Nhạc như nhuộm sắc thần

Tiểu Yến Tử cầm quạt lên tẩn mẩn nhìn. Nhưng vì không biết chữ nên nào hiểu gì cả. Chỉ biết lắc đầu nói:

– Chịu thua! Với bức tranh này tôi còn có thể biết được vẽ cánh hoa sen này. Còn chữ viết ư? Bó tay!

Tử Vy sợ Yến Tử ngượng nên nói:

– Biết hay không biết không thành vấn đề. Tỉ chỉ cần hiểu là cây quạt và bức tranh này là di vật của cha muội để lại. Tranh và thơ trên quạt là nét bút của cha vẽ tặng mẹ, ám chỉ tên mẹ. Vì mẹ muội tên là Hạ Vũ Hà tức là cánh hoa sen trong mưa.

Tử Vy nói rồi chỉ hàng chữ dưới góc bức tranh đọc tiếp

– “Tân Dậu niên Thu, bên bờ hồ Đại Minh, vẽ trong lúc mưa gió mịt mù” Phía dưới lại có hàng chữ “Bảo Lịch vẽ – Tháng mười năm Tân Dậu”, rồi một dấu ấn to với bốn chữ Trường Xuân cư sĩ

Tiểu Yến Tử ngồi chăm chú lắng nghe, chăm chú nhìn nhưng nhìn mãi mà vẫn không hiểu gì, cô nàng không chịu kém, nên cố lẩm bẩm cho thuộc điều Vy nói:

– Thì ra đây là bút tích của cha muội, ông ấy tên là Bảo Lịch ư?

– Suỵt! Nói nhỏ một chút!

Tiểu Yến Tử ngạc nhiên:

– Làm gì ra vẻ bí mật vậy? Muội với cha muội chỉ thất lac nhau thôi chứ đâu có gì? Mà thất lạc bao lâu rồi?

– Muội chưa hề nhìn thấy mặt cha, mà muội nghĩ cha muội cũng không biết là trên cõi đời này có một đứa con như muội nữa.

– Sao lạ vậy? Chẳng lẽ ba và mẹ muội vừa cưới nhau đã xa nhau?

– Cha và mẹ muội cũng chưa cưới nhau!

– Ồ!… Vậy thì… Vậy thì… Không lẽ cha và mẹ muội… lén lút ăn ở với nhau?

– Cũng không hẳn như vậy. Lúc bấy giờ ông và bà ngoại muội đều biết rõ chuyện đó. Muội nghĩ họ cũng ngầm chấp nhận. Điều đó quả là hi hữu, vì ngoại muội lúc đó là một tú tài ở Tế Nam. Nghe nói lần ấy, để tránh mưa, cha muội mới vào nhà, lúc đầu chỉ định ở một chút, nhưng rồi gặp mẹ muội, thế là một chút đó biến thành mấy tháng trời. Sau đó cha muội quay về Bắc Kinh, trước khi đi đã hứa với mẹ, là chỉ trong vòng ba tháng, sẽ cho người đến rước mẹ đoàn tụ. Nhưng lời hứa của cha vì một lý do gì đó không thực hiện, và sau đó có lẽ là người đã quên bẵng mẹ muội.

Tiểu Yến Tử nghe nói bất bình:

– Sao vô lý vậy? Đời con gái bao giờ cũng nhiều thiệt thòi. Đàn ông là chúa phụ bạc. Thế còn ngoại muội? Ông ấy chẳng cho người đi tìm ư?

– Ngoại muội là người tính khí cao ngạo nên gặp chuyện xấu hổ như vậy, đã uất ức mà chết, bà muội thuộc hạng tùng phu chẳng dám ý kiến gì, mấy năm sau đó cũng qua đời. Mẹ muội thì vì không chồng mà có con, xấu hổ đâu dám tiếp xúc với ai, thui thủi nuôi con. Mãi đến lúc sắp qua đời, mới hé lộ bí mật thân thế cho muội biết, và bảo phải lên Bắc Kinh tìm cha.

Tiểu Yến Tử càng nghe, càng bất bình:

– Thôi bỏ đi! Với một người cha như vậy, muội còn đi tìm làm gì? Nếu ông ấy là người có tình nghĩa thì đâu có để mẹ con muội sống một cuộc đời lận đận tai tiếng như vậy? Mười tám năm bỏ mặc, không một lời hỏi thăm, chăm sóc. Như vậy thì… Đâu phải người tốt? Đâu phải biết mấy cái chữ, làm được mấy bài thơ, vẽ được tranh là ghê gớm lắm đâu? Muội hãy suy nghĩ kỹ đi. Người cha như vậy không thể tha thứ được, vì vậy không nên nói đến chuyện đi tìm. Tại sao chẳng coi như chẳng có ông ta trên cõi đời này đi?

Tử Vy buồn bã nói:

– Nhưng mà mẹ muội rất yêu cha, lúc gần chết còn dặn dò mãi, là muội phải đi tìm cha, và khi gặp hỏi người xem có còn nhớ Hạ Vũ Hà bên bờ hồ Đại Minh không?

– Mẹ muội rõ thật là khờ khạo. Đương nhiên là ông ta không nhớ. Vì nếu nhớ, thì sao lâu nay không quay về? Tỉ nghĩ cái điều đó, muội không cần hỏi. Tóm lại là cả muội lẫn tỉ đều có số khổ, vậy là cái họ Hạ của muội là họ mẹ chứ không phải họ chả Và cha muội họ gì chắc muội cũng không biết?

Tử Vy lẳng lặng nhìn Tiểu Yến Tử, một lúc sau mới nói:

– Làm sao muội không biết? Ông ấy họ là Ái Tân Giác La.

Tiểu Yến Tử giật mình:

– Cái gì? Ái Tân Giác La ư? Như vậy ông ấy không phải là người Hán mà là người Mãn. Thế thì hẳn thuộc vào hoàng tộc. Vua hay thân vương vậy?

Tử Vy chỉ vào cái tên trên bức tranh:

– Tỉ có biết hai chữ Bảo Lịch trên đây có nghĩa gì không? Bảo ở đây là Bảo Thân Vương còn Lịch là Hoằng Lịch. Chắc tỉ cũng biết hoàng đế hiện nay của chúng ta có tên Hoằng Lịch và lúc chưa lên ngôi người là Bảo Thân Vương.

Tiểu Yến Tử càng ngạc nhiên hơn:

– Cái gì? muội nói cái gì?

– Đúng vậy, nếu lời của mẹ muội là thật, nếu những thứ này cũng là thật thì… cha muội chẳng phải ai khác mà phải là đương kim hoàng thượng thôi!

Tiểu Yến Tử giật mình cầm cây quạt lên xem, lúng túng thế nào lại để nó rơi xuống đất. Tử Vy vội cúi xuống nhặt lên phủi lấy phủi để.

– Trời đất! Vậy là… Vậy là… Tôi đã… Đã cùng công chúa kết nghĩa tỉ muội, tôi… tôi…

Tiểu Yến Tử kêu lên. Làm Tử Vy phải ngăn lại:

– Muội van tỉ… Van tỉ… Đừng nói lớn… người khác nghe được không tốt.

Tiểu Yến Tử vẫn còn ngơ ngác. không tin:

– Vậy thì… không lẽ… cha muội lại làm lớn như vậy? Và lần trước muội muốn gặp Lương Đại Nhân, chẳng qua chỉ vì muốn gặp mặt hoàng thượng ư?

Tử Vy gật đầu: Vâng, nhưng sau đó muội biết được hắn chỉ là một tham quan, nên không tìm gặp hắn nữa.

– Nhưng mà… Nhưng mà… Không có ai dẫn đường làm sao muội vào cung được? Làm sao để gặp Hoàng thượng chứ?

– Cũng chính vì vậy mà muội đang bế tắc đây. Nếu được là một con chim én nhỏ, hẳn là muội vào được trong hoàng cung rồi!

Tiểu Yến Tử nghe nói nghĩ ngợi:

– Nếu muội không vào cung vua được, thì chỉ còn nước chờ ông ấy đi ra ngoài…

Tử Vy nghe nói, mắt chợt sáng lên:

– Hoàng thượng thường hay ra ngoài lắm ư! Ông ấy hay đi lắm ư?

Tiểu Yến Tử nói

– Khỏi nói, ông ta là vị vua thích ra ngoài du ngoạn nhất!

Tử Vy nhìn Tiểu Yến Tử mặt mày rạng rỡ hẳn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.