Hoa Ven Đường Chưa Nở

Chương 48



Một năm sau…

Lại nói về Mộc Miên, nghe nói cô đã chấp nhận lời cầu hôn của Lâm, đám cưới xa hoa của họ đã được tổ chức vào cuối năm trước. Rồi lại nghe nói, cô ấy chấp nhận làm đám cưới với Lâm là vì cô có mục đích, nhưng Lâm không tin, vẫn yêu thương chiều chuộng cô hết mực. Thế mà không lâu sau đó, Lâm bị cảnh sát bắt vì tội tàng trữ ma túy, người tố cáo lại chính là cô vợ mới cưới của anh ta. Sau khi Lâm bị bắt, bà Diễm hóa điên, động Hoa Mai theo đó sụp đổ, hàng trăm cô gái được giải thoát, họ hạnh phúc tìm về quê hương để làm lại cuộc đời.

Ngân vừa đi ra lán xe vừa cười đùa cùng một vài đồng nghiệp của mình, vừa mới ra được vài bước chân liền thấy Văn, anh đang đứng dựa lưng vào gốc cây hoa sữa gần đấy, lại còn cầm trên tay một chiếc lá khô xoay qua xoay lại.

– Anh!

Thấy tiếng cô gọi, Văn ngẩng mặt lên cười hiền, nhẹ nhàng thả chiếc lá khô trong tay cho nó rơi tự do xuống đất.

– Mẹ bảo cuối tháng sau có ngày đẹp, mình làm đám cưới nhé!

7 ngày đếm ngược tới đám cưới của hai người.

Mẹ Văn gọi điện tới nhắc nhở cô nhớ ăn uống đầy đủ, còn nói ngày nào bà cũng nhìn lịch chờ tới ngày được đón cô về làm con dâu. Ngân nghe điện thoại của mẹ chồng tương lai mà cứ tủm tỉm cười mãi, không ngày nào là bà không gọi điện tới, nhiều lúc hay quên bà còn gọi lại cho cô mấy lần.

Văn đứng ở ban công, bàn với cô về tiệc cưới mà anh cứ toét miệng ra cười. Mấy cậu thanh niên cùng đội với anh đứng sau cánh cửa lén lút nghe trộm, khi anh có biểu hiện định tắt mắt liền chạy ùa ra bá vai anh rồi hét to vào loa điện thoại.

– Chào chị dâu.

Văn tắt điện thoại, biểu cảm vô cùng khó coi, mấy cậu thanh niên thấy vậy liền làm mặt khỉ với anh.

– Kìa đội trưởng, thái độ vậy là sao?

– Tôi dễ dãi với các cậu quá rồi phải không?

Cả đội lắc đầu lia lịa.

Thế mà vẫn không bỏ được tật xấu chọc ngoáy anh, mấy cậu thanh niên kia cứ thỉnh thoảng lại chêm vào một hai câu chọc ghẹo làm anh ngại đỏ cả mặt.

– Đội trưởng sắp không còn là trai tân nữa rồi, em đau lòng quá!

– Tối nay làm lễ chia tay hội độc thân đi đội trưởng, anh thích bia Hà Nội hay bia Sài Gòn?

Mới trêu được dăm ba câu chỉ huy trưởng đẩy cửa vội vội vàng vàng đi vào.

– Cả đội nhanh chóng tập hợp, khu XX có hỏa hoạn!

Xe vừa dừng một cái, Văn đã nhanh nhẹn nhảy xuống trước, theo sau đó là mấy chục đôi giầy chuyên dụng đáp đất.

– Cả đội nghe lệnh của tôi, nhóm cậu Minh chia nhau cứu người mắc kẹt trong tòa nhà A1, nhóm Công ở B2,… những người còn lại theo tôi.

Khu XX chủ yếu đều là chung cư cho thuê, vì đã sử dụng lâu nhưng những chung cư cũ rích này chưa từng được bảo trì lại, mạng lưới điện, cơ sở hạ tầng xuống cấp vô cùng nghiêm trọng.

Những chiến sĩ PCCC ra sức kéo vòi áp suất phụt nước về phía những tòa chung cư san sát nhau đang không ngừng bốc cháy. Văn vừa đu người được lên tầng hai, thì một cột khói đèn mù mịt bốc ra từ cửa sổ, luồn vào miệng anh khiến anh ho sặc sụa, chân vừa mon men được tới hàng rào sắt ở ban công thì một tiếng nổ chói tai dội tới, hình như bình ga của phòng nào bị cháy. Ngọn lửa vẫn không ngừng bốc lên, nhiệt độ trong phòng tăng cao làm mặt anh có cảm giác bỏng rát.

– Cứu với, làm ơn cứu con gái tôi!

Có tiếng người yếu ớt kêu cứu, Văn cố lắng tai nghe nhưng vẫn không phân biệt được là hướng nào, ánh lửa, khói lửa mù mịt không nhìn thấy mặt người, một đồng nghiệp cách anh không xa lớn tiếng.

– Ở góc tường trước mắt anh, đội trưởng!

Ánh sáng của ngọn lửa làm cho anh thấy chói mắt, cố nheo mắt nhìn, cuối cùng cũng thấy hai mẹ con đang ngồi ôm nhau khóc ở một góc, bé gái có lẽ không chịu được mùi khói đã ngất lịm đi trên vòng tay mẹ.

– Chị bình tĩnh, có thể đứng dậy không?

– Có thể.

– Đưa đứa bé cho tôi.

Người phụ nữ lồm cồm bò dậy, Văn đỡ đứa bé từ trên tay người mẹ rồi kéo theo người phụ nữ chạy về phía cửa sổ, cửa kính vì nóng đã vỡ tan, những mảnh thủy tinh bắn tung tóe dưới sàn.

– Cẩn thận một chút, thủy tinh!

– Hậu, Hậu?

Anh lôi cuộn dậy đang khoác trên người xuống, quấn xung quanh eo đứa bé rồi thả xuống dưới, Hậu đứng dưới dang tay đỡ được liền tức tốc bế đứa bé chạy ra ngoài.

Người mẹ đã bủn rủn hết chân tay, thế lửa ngày càng lan rộng, cuộn dây thừng lại được ném lên, anh tiếp tục đưa được người phụ nữ ra ngoài an toàn.

– Còn ai không?

– Hết rồi.

Một người lớn tiếng trả lời lại.

– Lên tầng 3 đi.

Văn trèo lên tầng ba theo cái đường ống nước trên tường, chỉ còn một đoạn nữa, anh lấy đà bật người lên cao, trót lọt tiếp đất. Một người đàn ông đã bất tỉnh nằm ngay gần cửa sổ, mặt đen sì vì khói, Văn lấy sức vực người đàn ông dậy, nhưng vì quá nặng nên anh không thể cõng anh ta lên được.

– Bảo, giúp tôi.

Vừa chạy tới cửa sổ, cánh cửa gỗ bị cháy đổ nhào xuống đất chắn lối đi, Văn giơ chân đá thật mạnh, cánh cửa liền văng xa một đoạn.

Toàn đội bên trong vẫn tức tốc ra sức cứu người, những người lính bên ngoài thì đang ra sức dập lửa.

Văn cầm vòi xịt của bình cứu hỏa xịt vào đám cháy lớn nhất trong phòng để lửa không lan rộng ra. Vừa định quay người bước đi thì nhìn thấy một đứa bé sơ sinh đang nằm trên võng, tiếng khóc của nó khàn đặc, có lẽ nó đã khóc rất lâu rồi.

Nhìn đứa trẻ con đáng yêu nằm trên võng, anh giơ bình xịt những đốm lửa xung quanh đã bắt đầu lăm le cái võng vải, không suy nghĩ nhiều, Văn liền cởi đồ phòng hộ ra quấn lên người đứa bé đó. Gia Bảo ở đằng sau nhìn thấy vội vàng ngăn anh lại.

– Anh làm gì thế, như vậy nguy hiểm lắm.

– Kệ tôi, đưa nó đi.

Bảo hơi chần chừ, nhưng rồi cũng ôm lấy nó lao ra cửa, Văn nhanh tay quấn dây vào eo Bảo, đầu dây còn lại anh buộc vào cột bê tông, Bảo nhìn anh, Văn gật đầu một cái, cậu theo đó thả người xuống. Vì không có áo chuyên dụng bảo vệ nên chiếc áo trên người anh đã bắt đầu bắt lửa, Văn vội vàng xé rách nó ném xuống đất, đang định chạy ra ngoài thì chiếc tủ bằng gỗ cao hơn 2 mét đang bốc cháy đổ ập xuống, đè vào người anh, người đồng đội đứng cách đó không xa bàng hoàng lao tới.

– ĐỘI TRƯỞNG!

Trong biển lửa, anh thấy một người con gái có đôi mắt rất đẹp đang nhìn anh.

– Tôi tên Ngân, Ngân trong ngân hàng.

Cô cười với anh, lại nói tiếp:

– Còn anh, anh tên gì?

Anh cũng tinh nghịch bắt chước lại câu giới thiệu của cô.

– Tôi tên Văn, Văn trong văn học.

Cả hai nghe xong đều bật cười.

– Không nhận ra tôi à?

Ngân cười toe toét, đưa tay bỏ mũ áo khoác xuống, còn anh thì cứ cười tủm tỉm, giọng anh trầm ấm rất dễ nghe:

– Tại cô mặc kín quá.

Vừa bước chân ra được đến ngoài giống như bên trong và bên ngoài này là một thế giới khác, Văn đưa hai tay lên áp vào má cô, cô xúc động ôm chầm lấy anh, mồ hôi trên mặt anh không ngừng chảy xuống từng dòng.

– Đội trưởng, cái này tính sao?

Một thanh niên mặc đồng phục cứu hỏa chạy ra hét to về phía anh, những cột khói đen bùng bùng bốc lên theo gió lan sang tòa nhà bên cạnh.

– Tới liền.

Anh quay lại nhìn cô, hai tay anh ôm lấy má cô, đôi mắt anh chưa bao giờ đẹp đến thế.

– Đợi anh.

Ngân vừa đi ra lán xe vừa cười đùa cùng một vài đồng nghiệp của mình, vừa mới ra được vài bước chân liền thấy Văn, anh đang đứng dựa lưng vào gốc cây hoa sữa gần đấy, lại còn cầm trên tay một chiếc lá khô xoay qua xoay lại.

– Anh!

Thấy tiếng cô gọi, Văn ngẩng mặt lên cười hiền, nhẹ nhàng thả chiếc lá khô trong tay cho nó rơi tự do xuống đất.

– Mẹ bảo cuối tháng sau có ngày đẹp, mình làm đám cưới nhé!

5 năm sau.

Ngân mở ngăn tủ, lôi ra một cái hộp, bên trong toàn là ảnh cưới của cô và anh, cô cầm khung ảnh cưới nhỏ nhắn lên xem, giơ tay chạm vào anh trong khung ảnh, cô bất giác nở nụ cười, anh mặc vest nhìn rất bảnh bao.

Ông Hưng mở cửa đi vào, trên tay đang xách một túi đồ, bên trong khônh có gì ngoài một bó hương và đống tiền giấy.

– Đi thôi con.

– Vâng.

Cô ngoảnh mặt nhìn bố cười, nhìn nụ cười gượng gạo trên mặt cô con gái, ông không khỏi xót xa, 5 năm nay, từ ngày Văn hi sinh trong đám cháy, ông chưa thấy nụ cười chân thật nào từ cô con gái cả.

Qua một cái đầm người ta đang bày bán hoa sen, cô vội vàng bảo bố dừng lại cho cô mua một bó, vì anh thích nhất là hoa sen mà.

– Bố ra xe đợi con nhé, con muốn nói riêng với anh vài lời.

– Được.

Ông Hưng gật đầu, vỗ vỗ vai con gái, Ngân ngồi xuống đặt bó sen lên bia mộ của anh.

– Em lại tới thăm anh rồi, nhìn xem em mua hoa gì này, hoa sen anh thích nhất đấy, rất đẹp phải không?

Cô nhìn bó hoa tươi đang được đặt trên mộ anh mỉm cười.

– Hôm nay em tới thăm anh là muốn báo với anh một chuyện, em phải đi lấy chồng rồi, không đợi anh nữa đâu, anh… có chúc phúc cho em không?

Cô nghẹn ngào, lại nói tiếp:

– Điều kiện gia đình người ta khá tốt, anh ấy đối xử rất tốt với em, tính cách cũng khá ôn hòa, đặc biệt nhìn nghiêng rất giống anh.

Vừa nói tới đây, cô liền ôm mặt khóc nức nở.

– Mẹ anh cũng thường gọi điện cho em, bác giục em lấy chồng, đừng đợi anh nữa, em cũng 32 tuổi rồi, mỗi lần em lên thăm bác bác đều khóc, bác rất nhớ anh, em cũng vậy!

Một cơn gió thổi qua cuốn giấy tiền vừa đốt bay tứ tung vào trong không trung, tự nói rồi lại tự trả lời, trời cũng vào thu, thật mát mẻ, Ngân nghẹn ngào lau nước mắt đứng dậy, đôi chân cô đau nhức vì đã quỳ dưới đất mấy tiếng đồng hồ.

– Em phải đi rồi, vĩnh biệt anh, yêu anh!

_Hết._


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.