Hoa Tư Dẫn

Chương 56



Ngày hai mươi bảy tháng mười một, một ngày đông buốt giá, tuyết rơi rất dày, tôi ăn vận thật ấm đứng trên tường thành, chờ đợi Mộ Ngôn khải hoàn trở về. Trên trán vẫn còn bông mai trắng chàng vẽ trước đêm xuất trận, dưới lớp áo choàng lông chồn nặng trịch là chiếc váy màu lam lóng lánh dài bảy thước.

Dưới chân tường thành cao vút, quần thần trang nghiêm đứng thành hai hàng trên con đường lát đá xanh, phía xa bạt ngàn mai trắng nở rộ trong tuyết, tưởng tượng cũng thấy trong không gian tràn ngập hương mai lạnh.

Chấp Túc đứng bên đỡ tôi, không ngừng thuyết phục tôi quay về: “Thánh giá của bệ hạ phải đến giờ Mùi mới đến thành ngoại, bây giờ mới là giờ Tỵ, tuyết lại rơi dày thế này…”.

Tôi lắc đầu: “Chàng sẽ sớm trở về”.

Chấp Túc không tin. Nhưng cũng không biết làm gì.

Cuối giờ Tỵ, tiếng vó ngựa phi gấp cùng với tiếng quân hành rầm rập từ xa truyền đến, tôi mỉm cười khẽ hỏi Chấp Túc: “Nghe thấy chưa?”.

Chấp Túc chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng vó ngựa gấp gáp gõ trên mặt đường đá. Khoảng không giữa trời và đất lúc này tựa hồ không có âm thanh nào khác, chỉ có tiếng vó ngựa rõ dần gõ vào lòng tôi, hình bóng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt tôi. Tôi đẩy Chấp Túc ra, nâng váy chạy xuống thành lầu. Chiếc váy dài quét đất phấp phới trong gió, tôi nhìn chàng nhảy xuống ngựa, từ xa giang rộng hai tay bước về phía tôi. Thời khắc đó, cơ hồ có muôn ngàn tia sáng thấu qua tầng mây xám, những bông hoa tuyết như lông ngỗng lơ lửng biến thành những mẩu băng trong suốt long lanh. Tôi lao vào vòng tay chàng, ngón tay sượt qua chiến giáp lạnh ngắt, bất giác rùng mình, nhưng nhìn đôi mắt đẹp nhuốm phong sương tươi cười đó lại thấy yên tâm, tôi soi bóng mình trong mắt chàng.

Tôi muốn vuốt ve mặt chàng, cuối cùng chỉ dừng lại trên hàng lông mày: “Em biết nấu cháo yến sào, về nhà sẽ nấu cho chàng ăn”.

Khóe miệng khẽ nhếch, chàng cầm tay tôi áp lên má mình: “Có thể ăn được thật sao?”.

Ngoại truyện 2

Bảy năm thoáng chốc, vẫn là nước biếc Khúc Diệp, non xanh núi Trà, non xanh nước biếc lẩn khuất trong làn mưa mờ ảo, âm u, mà lạnh lẽo.

Đây là núi thiêng của Trần quốc, là nơi xây cất vương lăng ngàn đời. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Chàng nắm cây dù trúc màu xanh, đứng trước vương lăng, những ngón tay dài mảnh vuốt ve tấm bia đá cao cao, ống tay áo bị mưa thấm ướt, lộ ra vệt nước mơ hồ.

Con sư tử đá dũng mãnh trước cửa lăng, là theo bản vẽ của nàng năm xưa tạc thành. Cây hương đào trước cửa lăng đã xanh um tươi tốt, đang kỳ trổ bông, những bông hoa như những quả cầu nhung.

Đây là lăng tẩm chung của hai người, nhưng nàng lại một mình ngủ trong đó đã bảy năm.

Nàng đã rời xa chàng bảy năm.

Hai mươi hai năm trước chàng thân chinh Khương quốc, thực ra không tìm được viên giao châu có phong ấn Hoa Tư dẫn trong truyền thuyết, bịa ra nhiều chuyện dối nàng, chỉ muốn làm nàng an lòng. Tuy không tìm được giao châu, nhưng lần thân chinh xuất giá đó, lại mang về được một vị thuật sĩ quy ẩn đã lâu. Đó là bạn chí giao của mẫu thân chàng khi còn sống, biết rất nhiều cấm thuật đã thất truyền.

Vị thuật sĩ đầu tóc bạc phơ nhìn chàng, ngập ngừng nói: “Bởi vì bệ hạ mang trong mình dòng máu của Mộ Dung An, vốn là mệnh số kỳ quỷ, nên mới có thể thi triển thuật chuyển mệnh, nhưng nhiều nhất chỉ có thể đem cho 15 năm sinh mạng. Muốn bỏ đi bao nhiêu năm sinh mạng, ngài là người mưu nghiệp lớn, nên nghĩ cho kỹ.”

Chàng đã nghĩ rất kỹ rồi, chàng muốn nàng được sống, sống chung chăn áo, chết chung lăng.

Cả đời chàng toan tính nhân tâm, tự cảm thấy nhân sinh chẳng qua chỉ là một ván cờ, mà nhân tâm lại càng nực cười. Người ta nói người trong cuộc hồ đồ, người ngoài cuộc sáng tỏ, những người muốn trăm phương nghìn kế tiếp cận chàng, trong lòng họ muốn gì, không ai rõ hơn chàng, vì xiêm nịnh mà được tin dùng, đây là sở học mà chàng đã nắm vững từ năm bảy tuổi.

Đời này, chàng đã gặp qua biết bao người, chỉ có nàng là đặc biệt. Thông minh, thiện lương, đơn thuần, xinh đẹp, những năm tháng thanh xuân lại trúng tiếng sét ái tình với chàng, mầm tình bén rễ, vượt nghìn dặm núi non chỉ vì muốn tìm dấu tích chàng, một lòng một dạ muốn gả cho chàng. Thân hình mảnh mai ấy, lại vô cùng cẩn trọng, hận không thể giấu chàng trong lòng bàn tay để che chở chàng, tất cả những gì thuộc về chàng đều trở thành duy nhất trong thế giới của nàng. Nàng không hề nề hà mà trao cho chàng trọn vẹn tâm ý, đó là tấm tình trong sạch nhất trên thế gian.

Thực ra chàng đã từng do dự, có nên đưa nàng về cung thất nước Trần. Vì chàng thấy, nàng nên giống như con chim tuyết nhỏ hoạt bát, bay lượn trên trời xanh biển biếc, mỗi lần đập cánh đều chỉ vì nụ cười và niềm vui, nhưng hoàng cung giống như chiếc lồng son khổng lồ, chuyên giết chết sự linh hoạt của con người. Chàng thậm chí từng nghĩ, không nên dây dưa với nàng nữa.

Nhưng khi nàng bị Tần Tử Yên bắt cóc, chàng băng qua màn đêm mưa gió mịt mùng để tìm nàng, lại nhìn thấy con dã thú đang chuẩn bị vồ mồi trong bóng tối, những con đom đóm xanh lập loè như linh hồn của ma quỷ dán chặt mắt vào nàng, còn nàng đang run rẩy chĩa mũi dao găm vào ngực mình. Sợi dây đàn trong đầu chàng bỗng chốc căng ra như muốn đứt tung, tiếng mưa rơi như tiếng đá vỡ nện thẳng vào tim chàng, một cơn đau không nói lên lời.

Giờ phút đó chàng mới hiểu được, đây đã không còn là chuyện có thể lựa chọn được nữa. Chàng không từ bỏ được nàng, chàng muốn có nàng, giữ nàng ở bên mình, trân trọng, bảo vệ. Nếu từ trước tới nay hoàng cung chỉ là một chiếc lồng son lạnh lẽo, chàng có thể biến nó thành trời xanh biển biếc cho nàng bay lượn. Từ trước đến nay, tất cả những chuyện chàng đã làm, chẳng qua chỉ cảm thấy cái gọi là thế nhân muôn hình muôn dạng, xét cho cùng cũng chỉ có hai loại người, thắng thì làm vua, thua thì làm giặc, mà cái gọi là vận mệnh vô vàn, chẳng qua cũng chỉ quy về hai con đường, một là soải cánh bay vút lên chín tầng trời, hai là cúi đầu làm thân chó ngựa cho người. Cái gọi là sức mạnh, chẳng qua là vì chàng đã quen nắm quyền chủ động trong tay mà thôi.

Nhưng trong màn mưa mịt mùng, giây phút chàng một tay ôm lấy nàng từ phía sau, lần đầu tiên chàng ý thức được sức mạnh đã trở thành một việc có nhân có quả. Người trong lòng chàng giờ phút này đây, chàng đã chọn nàng, vì bảo vệ nàng, để nàng sống bình an vô lo vô nghĩ, chàng bắt buộc phải đủ mạnh.

Nhưng tất cả chỉ là nguyện vọng trong lòng chàng mà thôi, khi cơn lũ của vận mệnh ào tới, ai có thể kháng cự đến cùng? Mười lăm năm, chàng chỉ có thể cho nàng mười lăm năm sinh mệnh, hơn một năm cũng không thể. Bịa ra một loạt những lời nói dối gạt nàng, thực ra chẳng có gì chắc chắn. Cũng may nàng thật sự tin tưởng. Rõ ràng thông minh như vậy, nhưng từ trước tới giờ, chỉ cần là lời chàng nói, nàng đều nguyện ý tin tưởng. Tin rằng mình thật sự tốt phước, tin rằng mọi vận rủi đã lùi xa, tin rằng mình có thể sống lâu trăm tuổi, tin rằng bọn họ có thể cả đời bình an. Nàng còn dùng giấy điều viết thành hôn ước, khoé mắt cong cong như một đứa trẻ đùa giỡn với chàng trong ánh nắng rực rỡ: “Sau này nếu chàng không tốt với em, em sẽ bỏ chàng.”

Nhìn vẻ mặt sững sờ của chàng, lại ngọt ngào ôm cổ chàng, nhẹ giọng nói: “Chàng nhất định phải đối tốt với em cả đời, như thế chúng ta mới có thể ở bên nhau mãi mãi, một kiếp, hai kiếp, ba kiếp” nàng bấm bấm ngón tay “đời đời kiếp kiếp đều ở bên nhau”. Từng lời từng chữ, hiện rõ trước mắt, như chiếc kim thêu thanh mảnh, không một tiếng động đâm vào tim chàng, mỗi lần nghĩ tới, đều là một nỗi đau dai dẳng.

Mây tan mưa tạnh, phía chân trời ráng chiều đỏ rực như lửa, in vào màn đêm. Trên chiếc bàn đá đã lăn lóc vài hũ rượu bằng gốm trắng, từ toà tháp ngàn tầng cách vương lăng không xa vọng lên tiếng lục lạc yếu ớt, đinh đang, đinh đang, vang lên trong bóng chiều nhập nhoạng, nghe như tiếng cười của nàng khi vui vẻ. Mấy nhành mai trắng trên bàn là chàng hái xuống tiết đông năm ngoái, mùi hương u uất mang theo hơi rượu nồng. Chàng giơ tay xoa trán, nhìn nhành mai lạnh đã rũ xuống, đột nhiên nhớ lại ngày hôm đó.

Ngày hôm đó, chàng tựa đầu lên giường nàng nghỉ ngơi, đợi nàng tỉnh lại sau thuật chuyển mệnh, hồi hộp chờ đợi cuộc sống mới của nàng. Đoán chừng đã đến lúc nàng tỉnh lại, đang định nhỏm dậy nhìn nàng.

Chưa kịp mở mắt, đã cảm thấy bên môi hơi ngứa. Vừa hé mắt, đã thấy khuôn mặt nàng tiến đến gần, ngón tay còn đang ve vuốt khoé môi chàng, đôi mắt khép hờ, rèm mi dài rung rung, đôi môi hồng nhẹ nhàng tiến sát lại. Từ trước đến giờ đã bao lần họ hôn nhau, chàng chưa từng cảm nhận được hơi thở của nàng, giây phút đó lại cảm nhận được. Chàng thầm nghĩ, thuật sĩ không lừa chàng, nàng quả thật đã sống lại rồi.

Chàng đợi nàng hôn trộm chàng.

Đôi môi mềm mại như cánh chuồn lướt nước đậu xuống môi chàng, lúc nàng mở mắt chàng tức thì nhắm mắt lại, cảm thấy ánh mắt sáng rực của nàng trên mặt mình, dường như đang nghe ngóng rất cẩn thận, cho rằng chàng không phát hiện ra, lại lén lút hôn thêm một cái, hai cái, ba cái, bốn cái.

Lần cuối cùng rời ra, liền bị chàng giữ chặt lấy, nàng hoảng hồn, hai má bỗng chốc đỏ bừng, xấu hổ ngó trái ngó phải, lại như nhớ ra điều gì, sờ mũi giận dỗi nói: “Chàng giả vờ ngủ!”

Chàng nắm lấy tay nàng, mỉm cười: “Vậy em vừa nhân lúc ta ngủ làm gì vậy?”

Ánh mắt nàng đảo trái đảo phải một hồi, ho một tiếng ra vẻ thông minh, vỗ ngực chuyển đề tài: “Nói cho chàng biết, viên giao châu này quả thật rất lợi hại, em có thể hít thở được rồi.” nàng hít một hơi dài “còn có thể ngửi được sáng nay thắp loại hương gì” lại nắm lấy tay chàng, “còn có cả cảm giác, lúc nắm tay chàng có thể cảm nhận được rõ rệt đây đúng là một bàn tay” nàng đặc biệt cảm thán: “đúng là trong hoạ có phúc, chàng nói có phải không?”

Chàng nhìn nàng, đem bàn tay của hai người đan vào nhau, đùa: “Ta cảm thấy kỹ năng đánh trống lảng của em vẫn cần phải tu luyện thêm, em nói có đúng không?”

Nàng nghẹn, xấu hổ cúi đầu nói: “Chẳng qua chàng muốn em thừa nhận vừa nãy hôn chàng chứ gì…” lại ngẩng đầu ra vẻ đầy chí khí “hôn thì cũng đã hôn rồi, hôn trộm chàng đấy thì sao nào, em chỉ muốn thử xem hôn chàng thì có cảm giác gì thôi, không được sao!”

Chàng nhìn khuôn mặt giả vờ bình tĩnh mà càng lúc càng đỏ bừng của nàng, thu lại nụ cười, làm ra vẻ trầm mặc nói: “Vừa rồi em hôn ta, tất cả là năm lần.”

Nàng túm chăn, lẳng lặng lùi ra phía sau, giọng đầy cảnh giác: “Chàng định làm gì?”

Chàng nắm chặt tay nàng, không hề báo trước mà cúi đầu hôn nàng, nụ hôn gian xảo đầy bá đạo, nhìn nàng như con thú nhỏ không còn sức lực hổn hển thở trong lòng chàng, lại giống như một tấm tơ tuyệt đẹp, bám chặt vào vai chàng, ngón tay dùng sức bám chặt làm vai chàng hơi đau. Lúc buông nàng ra trên mặt nàng lộ vẻ xấu hổ, nhưng lại lẳng lặng lùi về phía sau, lại lùi thêm một chút, chằm chằm nhìn chàng buộc tội: “Em đâu có hôn lâu như vậy, chàng chiếm tiện nghi của em!”

Chàng nén cười nhìn nàng, thong thả đáp: “Chiếm thì cũng chiếm rồi, làm sao bây giờ, hay là em chiếm lại của ta?”

Liền nhìn thấy nàng há hốc miệng, lại ngậm lại, khuôn mặt như hoa dưới trăng đỏ ửng càng thêm phần mỹ lệ, nhìn vào miệng chàng hồi lâu, quay mặt sang nơi khác lí nhí đáp: “Thôi, thôi, không cần khách sáo.”

Chàng luôn biết phải đối xử với nàng như thế nào, nhìn nàng bất an, ngại ngùng, thất thố, ngượng nghịu, lại không nhịn được muốn trêu nàng, rồi lại trêu nàng. Mọi người đều bảo nàng trí tuệ hơn người nhưng vẻ ngoài ngờ nghệch, chàng lại thấy trong phương diện này nàng quả thật là rất ngốc, nếu không sao cứ mắc lừa hoài. Nhưng cũng đôi lúc những suy nghĩ thần kỳ của nàng lại làm cho chàng không biết phải xoay sở như thế nào, chỉ đành dở khóc dở cười.

Mùa đông năm đó tuyết rơi, chàng bận bịu việc công mấy ngày liền, không may nhiễm lạnh, vì lo sẽ lây bệnh cho nàng nên một mình ngủ tại điện Thái Hoà. Nhưng chưa kịp chìm vào giấc mộng đã nghe thấy tiếng sột soạt khe khẽ, một giây sau đã thấy có thứ gì mềm mại ấm áp rúc vào lòng mình. Nửa cây nến đỏ thái giám để ngoài màn đã bị thổi tắt, chàng cố mở đôi mắt ngái ngủ, nhìn thấy tấm màn đã bị cài lên cái móc bạc trên cột giường, ánh trăng lành lạnh rọi ánh sáng u uẩn xuống nửa chiếc giường. Nàng nghiêng người sờ trán chàng, lẩm bẩm: “À, vẫn chưa sốt.” Nhìn thấy chàng xoay người lại, ngón tay vẫn đặt trên trán chàng, dịu dàng an ủi chàng, “Đừng lo, em đến chăm sóc chàng.”

Chàng thấp giọng đùa: “Đến cả bản thân mình em còn không chăm sóc được, còn đến chăm sóc ta.”

Nàng cũng không đôi co với chàng, dựa sát vào chàng, rất ra dáng lấy chăn đắp cho cả hai người, “Thái y nói nửa đêm chàng rất dễ phát lạnh, vốn bọn họ đã chuẩn bị vài cái chăn, nhưng nhỡ may chàng lại đạp chăn ra thì làm thế nào. Em đến làm lò sưởi cho chàng đây.” Rồi nàng thò đôi tay ấm sực của mình vào áo chàng, sờ sờ ngực chàng thăm dò, kết luận như thật: “Nhiệt độ bây giờ vẫn bình thường, nửa đêm nếu chàng thấy lạnh thì gọi em dậy, biết chưa hả?”

Chàng nắm lấy bàn tay đang tác quái của nàng: “Gọi mà không dậy thì phải làm sao?”

Nàng ngẫm nghĩ: “Vậy gọi thêm mấy lần.”

Chàng nghi ngờ: “Gọi vài lần vẫn không được thì sao?”

Nàng vùi đầu nghĩ ngợi một hồi, trên mặt lộ vẻ khổ sở, đau đớn: “Vậy thì chàng cứ đạp em xuống đất đi, ngã một cái là em tỉnh ngay.”, lại vội vàng chua thêm một câu “Nhưng mà chàng, chàng nhớ nhẹ chân thôi, dạo này em đang nhu mì, đừng đá mạnh quá.”

“….”

Nàng quả thật vừa nghiêm túc vừa cố gắng để học làm một người vợ hiền, tận tâm tận lực chăm sóc chàng, lúc tưởng chàng không có ở đó, còn lén lút tâm sự với Tiểu Hoàng, vẻ mặt vô cùng lo lắng: “Viên giao châu này không giống với viên giao châu trước đây, chưa biết chừng nó có thể làm cho ta trường sinh bất tử. Nhưng nếu quả như thế, đến lúc Mộ Ngôn trăm tuổi ta phải làm sao? Ta đã nghe truyền thuyết về cây cầu Nại Hà bên bờ Hoàng Tuyền, người tự sát thì không thể đến đó để tìm người quan trọng nhất của mình được. Ê Tiểu Hoàng, con nói ta phải làm sao bây giờ?”

Ánh trời dần tàn, gió trong rừng thổi qua, tiếng chuông trên toà tháp ngàn tầng vang lên không ngớt. Không biết là ai thắp lên một chiếc đèn lồng, ánh lửa lập loè, một cành hương đào dài phía trước mộ phần che lấp tấm bia đá. Chàng dùng thời gian mười lăm năm để thuyết phục bản thân chấp nhận sự ra đi của nàng chỉ là một chuyện bất đắc dĩ, nhưng mỗi một ngày trôi qua, nỗi sợ hãi lại tăng thêm một phần. Trên đời này điều gì là tàn nhẫn nhất? Là biết nàng sẽ chết vào lúc nào, nhưng lại không thể làm gì được. Bên nhau mười lăm năm trường, lại chỉ như một cái chớp mắt ngắn ngủi, năm đó cuối cùng cũng đến. Nhìn thấy thần sắc nàng như cây non mất nước, ngày càng khô héo, dường như nàng cũng cảm nhận được điều gì. Không thể nhớ lại chính là cái đêm cuối cùng đó.

Đêm cuối cùng, bảy mươi dặm Hạo thành tuyết rơi đầu hạ, trong cung Trần quốc cuồng phong gầm rú, ráng trời vằn vện như những đạo bùa đòi mệnh, lạnh lẽo chiêu cáo trong cung có quý nhân mệnh số sắp tận. Năm đó, chàng lúc nào cũng ở bên nàng, nửa bước không rời, không hiểu vì sao lại bị một trận hôn mê. Lúc tỉnh lại thấy mình đang nằm trong điện nghị sự, vội vã chạy đến tẩm điện của nàng, lòng như lửa đốt. Giữa những tấm sa trắng phất phới đã dựng một tấm bình phong rất to, ngăn chàng ở trước giường nàng.

Nghe thấy tiếng bước chân loạng choạng của chàng, nàng từ sau tấm bình phong yếu ớt nói vọng ra: “Chàng đừng qua đây.”

Tay chàng đã đặt lên tấm bình phong gấm thêu đôi uyên ương giỡn nước, lại thật sự dừng bước, giọng nhẹ như sợ làm kinh động nàng: “Là em lo mình ốm yếu xấu xí, sợ ta nhìn thấy phải không?”, cố nén đau thương dịu dàng hỏi: “Chuốc ta hôn mê là vì chuyện này sao?”

Ngoài cửa sổ gió ngày càng lớn, khung cửa chạm hoa rung lên rền rĩ, ánh nến lay động trong cung in bóng hình chàng lên tấm bình phong, ngay sát đó là chiếc giường khuất sau màn trướng. Sau tấm rèm nàng nhẹ cúi đầu, ngữ điệu chậm chạp, cố ra vẻ bình tĩnh, “Nếu không nhìn thấy, tuy là em… rời xa chàng rồi, chàng vẫn có thể làm như em chỉ đi du ngoạn nơi nào đó mà thôi”, cuối cùng vẫn thổn thức rơi lệ, trước mặt chàng nàng vĩnh viễn không bao giờ có thể kiên cường như mình mong muốn, “Em cũng hy vọng em sẽ chỉ nhớ tới khuôn mặt vui vẻ của chàng, nhớ tới nụ cười của chàng. Em cũng đã từng nghĩ, có lẽ em sẽ cô đơn, nhưng khi nhớ đến chàng, em sẽ…”, chưa nói dứt lời đã khóc không thành tiếng, nhưng vẫn cố gượng nói tiếp: “Em không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của chàng, chàng đừng qua đây.”

Chàng chậm rãi nói: “Đừng nói lung tung, em sẽ khoẻ lại, em chỉ bị ốm thôi mà.” Ngón tay miết trên khung tấm bình phong bằng gỗ lim, mạnh tới nỗi hằn sâu dấu vết, nhưng chân lại không bước thêm một bước, cả đời chàng rất hiếm khi có những thời khắc yếu đuối như vậy.

Nàng nén khóc, giống như không muốn làm chàng lo lắng, giọng càng lúc càng nhẹ, như một lời cảm thán: “Dù em có đi đâu, Mộ Ngôn, em vẫn luôn ở bên chàng.”

Chàng thấp giọng đồng ý “Ừ.” lệ tràn trên gò má, nhưng âm thanh vẫn trầm ổn, dịu dàng nhắc nhở nàng: “Nhớ phải chờ ta.”

Một câu nói triền miên vĩnh hằng, như đã nói cả một đời. Ngoài cửa sổ gió dần ngừng thổi, sau tấm bình phong đã không còn tiếng người.

Vạn thọ vô cương vốn đời đời là ước nguyện của các bậc đế vương, nhưng chàng chỉ cảm thấy năm tháng dài dằng dặc. Có lẽ năm tháng dần trôi, lại có thể xoá mờ khoảng cách âm dương, mỗi một ngày trôi qua, chàng lại thấy gần nàng thêm một chút. Nếu như trên đời này vẫn còn Hoa Tư dẫn, chàng cũng muốn có ai vì chàng tấu khúc cầm ca, nàng vẫn đang đợi chàng, chàng muốn sớm được gặp nàng, được nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của nàng nhào vào lòng chàng, nói “Mộ Ngôn, cuối cùng chàng đã đến gặp em.”

Hậu ký

Ngày mùng bốn tháng bảy, Tuyên Hầu năm thứ hai mươi ba, minh quân Tô Dự một đời hiền minh qua đời, theo tục lệ Trần quốc, phàm là vương lăng và hậu lăng đều xây thành hai lăng uyên ương. Sau khi Tuyên hầu tạ thế, lại hợp táng cùng một lăng với Quân hậu đã qua đời từ bảy năm trước. Tuyên hầu Tô Dự một đời truyền kỳ, khi còn tại vị trấn định bốn phương, ân trạch ban khắp muôn dân, mở mang thế mạnh Đại lục, đây là thời kỳ thịnh trị nhất trong lịch sử Trần quốc. Khi còn tại vị, Tô Dự tiến hành nhiều cải cách lớn, ghi dấu trong sử sách nước Trần. Nhưng chuyện làm người ta khó tin nhất là cả đời ông chỉ lấy duy nhất một người vợ, danh xưng Văn Đức hậu Quân Phất. Quân hậu không có con, sau nhận Tô Thần, con trai Văn Thái công chúa Mộ Nghi làm dưỡng tử và truyền ngôi cho. Quân hậu tạ thế ngày mười hai tháng sáu Tuyên hầu năm thứ mười sáu. Sau khi bà qua đời, Trần vương để trống hậu cung, bảy năm sau sầu não mà mất. Một đoạn tình thâm trong cung cấm, nhiều năm sau đã trở thành truyền thuyết.

HẾT


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.