Chàng để tôi nằm trên ngực mình, ánh nến mờ mờ sau bức bình phong, những ngón tay thon mảnh ấm áp của chàng vuốt ve đuôi mắt tôi, đầu ngón tay như tỏa hương mai thanh khiết. Ngón tay run run dừng trên đuôi mắt tôi, giọng lại vô cùng bình tĩnh: “Tôi biết, em sẽ tỉnh lại, em không nỡ xa tôi”. Tôi vẫn gục lên ngực chàng, như một cô gái e lệ, nghe vậy lập tức phản bác: “Chàng nói bừa”. Nhưng lòng thầm tán đồng, chàng nói đúng, tôi không muốn xa chàng. Chàng ngừng lại, khẽ nói: “Thật ư? Tôi đi hỏi Quân Vỹ rằng em có ước nguyện gì, anh ta bảo em muốn lấy tôi, từ nhỏ em đã muốn lấy tôi”.
Tôi bỗng căng thẳng, toàn thân cứng đờ như khúc gỗ. Lát sau, hơi nhướn cằm nhìn vào đôi mắt cười lấp lánh của chàng, nghe thấy giọng chàng: “Em bắt đầu thích tôi từ bao giờ?”.
Mặc dù bối rối, nhưng chỉ thoáng qua, sau đó nỗi tủi thân âm thầm bao năm bỗng ập đến, tình yêu day dứt âm ỉ, đến chết cũng không phai, cuối cùng chàng đã hỏi câu đó, nước mắt vốn đã kìm được lại một lần nữa ứa ra. Tôi cắn môi, nghẹn ngào: “Chàng còn nhớ ba năm trước trên núi Nhạn Hồi, chàng đã cứu sống một cô bé bị rắn cắn, cô ấy đã tặng chàng bức tranh dùng cành cây vẽ trên mặt đất”. Tôi chỉ vào người mình, “Cô bé ấy là em”.
Nói xong, mắt cay sè, đỏ hoe, tôi vội giơ tay chẹn lên mắt, hít một hơi cố ép nước mắt vào trong, gắng nói hết câu: “Từ lúc đó em đã thích chàng, tìm chàng suốt ba năm, tìm mãi, tìm mãi, nhưng không tìm thấy”.
Nước mắt như suối tuôn qua kẽ ngón tay, nỗi buồn bị nén chặt như bật ra, không thể kiềm chế. Từ lần gặp đầu tiên trên núi Nhạn Hồi đến phút cuối cùng trước khi chết, ba năm tìm kiếm đằng đẵng. Trong hồi ức toàn những hình ảnh đẹp, nhưng sự tuyệt vọng tủi hờn chỉ một mình tôi biết.
Tôi che mắt vùi đầu vào ngực chàng: “Bao người đến cầu thân, phụ thân muốn gả em đi, nhưng em không đồng ý, em phải tìm được chàng. Bức tranh tặng chàng em đã nhờ người ta khắc lên giường đá trong hang, em nghĩ nếu có một ngày chàng trở lại hang núi đó, nhìn thấy bức tranh sẽ biết cô bé ấy đang đợi chàng”.
Nước mắt lọt qua khẽ ngón tay, làm ướt ngực áo chàng, tôi sịt mũi ngẩng đầu, xua đi những hồi ức và tâm trạng bi thương, dùng tay áo lau nước mắt, cố mỉm cười: “Cũng may, cuối cùng em đã tìm được chàng”.
Chàng lặng lẽ nhìn tôi, khiến tôi bắt đầu lo lắng, nhưng chàng chỉ im lặng gỡ dải lụa buộc tóc của tôi. Mái tóc xõa xuống, tôi thấp thỏm nghĩ vừa rồi có nói câu nào sai, còn chưa kịp nghĩ ra đã bị kéo xuống, đầu đặt nghiêng trên chiếc gối mặt đối mặt với chàng, chiếc chăn dày chèn chắc sau lưng, người tôi quả thực lạnh, nhưng lại không thấy lạnh.
Tay trái chàng chống đầu, tay phải vuốt ve tóc mai tôi, lát sau khẽ nói: “Những điều em nói tôi vẫn nhớ, lúc đó tôi thấy em vẫn còn là một đứa trẻ, chớp mắt em đã lớn như vậy, có thể thành hôn cùng tôi”.
Tôi gối đầu trên gối sứ, tay nắm ngực áo chàng, thầm nghĩ, chàng vẫn nhớ, vậy là chàng vẫn nhớ, không kìm nổi sung sướng hôn lên cằm chàng. Hôn xong mới biết mình vừa làm gì, bỗng giật mình nghĩ tới câu chàng vừa nói, có phải chàng vừa nói, tôi có thể thành hôn với chàng?
Tôi sững người, nhổm dậy nhìn quanh, kinh ngạc nhận ra chiếc giường đang nằm lúc này không phải là chiếc giường ở phòng tôi, giơ tay vén bức màn sa trắng thêu nổi những bông hoa phù dung, đập vào mắt là chiếc bục nhỏ trước giường bằng gỗ hồng đàn, bên ngoài là một bức rèm khác màu đỏ.
Màn vén ra, ánh nến sáng hơn, nhìn rõ hai giá nến long phượng lờ mờ sau bức rèm đỏ.
Tôi khó nhọc quay đầu, Mộ Ngôn gối đầu lên cánh tay nhìn tôi, lúc này tôi mới nhận thấy chàng vận đại hỉ bào đỏ chói, mái tóc đen lấp lóa trên chiếc gối sứ trắng, nửa người đắp chăn đỏ thêu đôi uyên ương nghịch nước, trên ngực áo một đám đỏ thẫm ươn ướt, rõ ràng là nước mắt tôi. Qua cửa màn hé mở, khắp phòng là màu đỏ. Tay run run, tôi ôm lấy ngực, cảm thấy thứ bên trong lồng ngực mình nảy rất mạnh, nhất định là ảo giác, tôi nhắm nghiền mắt, thầm nghĩ sao có thể, đang mơ hồ lại bị kéo xuống gục lên ngực chàng, giọng ai thanh thanh, vẻ trêu chọc quen thuộc vang bên tai: “Nếu ngượng cũng muộn rồi, tôi đã phải ôm em đi qua bốn đình bia, hành đại lễ bái thiên địa, một trăm năm sau em nhất định sẽ được táng trong mộ phần của Mộ gia”.
Tôi vẫn nhắm mắt, mặt vẫn áp lên ngực chàng, nghe thấy tiếng nói run run của mình: “Nhưng, nhưng…”.
Chàng lặp lại: “Nhưng?”.
Tôi vòng tay ôm chàng, mãi mới nói được: “Tại sao?”.
Chàng trầm mặc một lát, khẽ nói: “Tôi không còn cách nào khác”.
Tôi không hiểu, ngẩng đầu hỏi chàng: “Chàng nói gì?”.
Chàng cau mày, giọng lơ đãng: “Một trang hảo hán cho dù bất tài, ít nhất cũng phải giữ được hai thứ, mảnh đất dưới chân và người đàn bà trong lòng mình”. Ngừng một lát, chàng thong thả nói tiếp: “Lúc đó em bất động nằm trước mặt tôi, mà tôi lại không biết làm thế nào”.
Tôi suy nghĩ một lát, hơi nhổm người, chăm chú nhìn vào mắt chàng: “Chàng không có gì là không làm được”.
Cùng nhìn nhau một lát, nụ cười ngập tràn trong mắt chàng: “Phải, quả thực không có gì tôi không làm được”.
Tôi ngây ra: “Chàng thiếu khiêm tốn quá, lúc này người ta thường khiêm tốn một chút, sẽ nói đại loại như thực ra cũng không vạn năng đến thế, rất nhiều sự việc không thể nào kiểm soát được, phải nói như thế chứ…”.
Chàng thản nhiên: “Em lại định làm gì?”.
Tôi lại gục xuống ngực chàng: “Sau đó có thể em sẽ dịu dàng an ủi chàng”.
Chàng khẽ cười: “Vẫn như ngày trước, vẫn trẻ con như thế”.
Tôi phụng phịu: “Chàng chê em hả?”.
Chàng khẽ cười: “Cũng tạm”.
Tôi nghiêm giọng: “Nếu chàng dám chê em, em cũng chê chàng”.
Chàng cười: “Nói xem, em định chê ta thế nào?”.
Tôi nghĩ mãi, quả thực không biết chê chàng thế nào, ngẩng mặt lừ mắt nhìn chàng, nhưng lại không có sức uy hiếp chút nào, thầm nghĩ, thôi không nên tính toán với người ta, định khuyên người ta ngủ trước, chính sự ngày mai hẵng hay, thì đã bị người ta kéo lại, đặt tay lên eo, nhẹ nhàng xiết vào người.
Giọng nói nhẹ như tiếng gió đùa tơ liễu vang bên tai: “Lúc đó tôi đã nói với em, mọi chuyện đã có tôi, em chỉ cần sống đến lúc tôi tìm ra cách nào đó, em còn nhớ không?”.
Tôi không biết chàng hỏi câu đó làm gì, chỉ nói: “Lúc đó em đã đồng ý với chàng”.
Chàng cười, để tay lên ngực tôi: “Phải nhớ ở chỗ này, trước khi tôi tìm ra biện pháp, phải sống thật tốt, em là vợ của tôi, đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của người vợ, tuyệt đối không được chỉ nói suông như trước”.
Tôi nằm trên ngực chàng, gật đầu lia lịa, nhưng lại thấy không ổn, tôi luôn nói lời giữ lời, chỉ nói suông lúc nào? Nhưng tôi không biết chàng có thể làm gì để cho tôi sống, có lẽ chàng tưởng tôi chỉ không có hơi thở không có cảm giác, khác với người sống bình thường chỉ là do luyện Hoa Tư dẫn mà thành.
Tôi không thể nói với chàng, kỳ thực tôi đã chết, cho dù nhảy nhót trước mặt chàng cũng là do viên giao châu mà thôi, có lúc muốn chàng biết, nhưng có lúc muốn chàng vĩnh viễn không biết. nguồn TruyenFull.vn
Cứ nằm như vậy, tôi thiu thiu sắp ngủ, chàng vén mái tóc tôi xõa xuống trán, ngón tay dừng lại ở đó, giọng nhẹ nhàng: “Có một số chuyện tôi mãi chưa hỏi em, không phải tôi không muốn biết”.
Nghe vậy tôi đã tỉnh ngủ một nửa, bỗng thấy căng thẳng. Đúng là giấu chàng quá nhiều, nhưng những gì giấu giếm, không chuyện nào có thể kể cho chàng nghe. Tôi khẽ nói: “Muộn rồi, em buồn ngủ…”.
Mọi lần nếu tôi nói vậy, nhìn chung chàng sẽ chiều theo, nhưng lần này lại như không thấy sự phản kháng của tôi, chàng nâng cằm tôi lên để tôi có thể nhìn rõ chàng. Lát sau, chàng khẽ nói: “Tôi là người nước Trần, em là người nước Vệ, Trần đã tiêu diệt Vệ, A Phất, em có hận tôi?”.
Tôi thở phào, thì ra là chuyện này, may quá.
Trước nay Quân Vỹ luôn lo sợ điều đó, nhưng quả thực chẳng có gì đáng lo, giả sử tôi chưa tuẫn tiết cùng Vệ quốc, vẫn là một công chúa vong quốc, để không có lỗi với những binh sĩ đã xả thân vì đất nước, về tình về lý đều không nên giao hảo với nước Trần.
Nhưng Vệ quốc công chúa Diệp Trăn đã chết.
Tôi chưa bao giờ hối hận năm xưa đã nhảy từ trên tường thành xuống, cũng không cảm thấy chuyện đó có gì cao quý, họ Diệp thống trị Vệ quốc tám mươi sáu năm, cuối cùng bị mất ở triều đại phụ thân tôi, xã tắc sụp đổ một cách bình an, còn uy danh vương thất tạo lập hơn tám mươi năm tiêu tan mây khói, họ Diệp vốn không còn mặt mũi nào sống trên đời.
Mặc dù không hiểu tại sao trừ tôi, mọi người dường như sống rất bình an. Về sau cũng nghĩ ra, suy nghĩ của tôi và họ khác nhau, những gì tôi coi trọng chưa hẳn người khác coi trọng, mà cũng chưa hẳn tôi đúng, họ sai, chỉ là mỗi người sống trên đời đều có nguyên tắc riêng.
Quân sư phụ cứu sống tôi, đặt cho tôi cái tên Quân Phất, hy vọng tôi quên hết mọi sự trong cuộc đời trước. Những chuyện không vui, những trách nhiệm không phải gách vác có thể quên, nhưng những ký ức đẹp, những tình cảm lưu luyến tại sao phải quên.
Nếu trở thành Quân Phất mà phải quên Mộ Ngôn, sống trở lại như một tờ giấy trắng, giống như hồn ma được nhập vào thân xác khác, như thế cho dù sống lại thì cũng có ý nghĩa gì. Nghĩ đến đó bỗng hiểu ra tâm tư của Công Nghi Huân, những hồi ức đẹp nên nhớ suốt đời.
Mộ Ngôn hỏi tôi có hận chàng, vẻ mặt lại nghiêm túc như vậy, ngẫm nghĩ cảm thấy hơi ngạc nhiên, tôi nép sâu vào lòng chàng: “Chàng rất để tâm chuyện nước Trần diệt Vệ phải không?”.
Chàng không nói gì.
Tôi trầm ngâm: “Kỳ thực nếu Vệ đủ mạnh, mà Trần lại yếu nghèo, Vệ cũng nhất định tìm thời cơ thôn tính Trần, mặc dù em chưa từng trải cũng hiểu quan hệ giữa hai nước Trần, Vệ không đơn giản như thiên hạ nghĩ, Vệ không thể tồn tại, không phải do trời vô đạo, mà do Vệ vương thất bất nhân, không phải Trần cũng sẽ là nước khác đến thôn tính. Mọi sự bại hoại đều từ trong mà ra, ngoại nhân suy cho cùng chỉ là thúc đẩy, mặc dù mất nước khiến người đau lòng nhưng cũng khó trách Trần, trong thời loạn thế quần hùng tranh bá như vậy, chàng là tướng quân Trần quốc, dốc sức vì mẫu quốc, binh sĩ Vệ quốc cũng xả thân vì xã tắc, mỗi người đều có bổn phận riêng, không thể nói người này đúng, người kia sai”.
Nói xong cảm thấy tư thế nằm không thoải mái, đang định ôm chàng nhích lên một chút, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt chàng: “Vừa rồi em nói tôi là ai?”.
Tôi vẫn nhích lên chút nữa, liếc trộm chàng, đắn đo: “Tần Tử Yên nói chàng là tướng quân chinh phạt, giết tướng phá thành, em biết nước Trần có một danh tướng hiển hách cũng họ Mộ, tên là Mộ Tuy Phong, là chàng ư?”.
Tôi mạnh dạn ôm cổ chàng, “Nhưng em vẫn thích gọi chàng là Mộ Ngôn, đó là cái tên chàng nói với em”.
Ngón tay chàng sục vào tóc tôi: “Vậy còn Trần thế tử Tô Dự, em không hận tướng soái dưới trướng anh ta, cũng không hận sĩ tốt trong tay anh ta nhưng em hận anh ta gây ra cuộc chiến đó ư?”.
Tôi trầm ngâm một lát: “Muôn dân Vệ quốc sống lầm than nhưng vẫn một lòng chống lại sự tấn công của Trần là bởi vì họ hiểu nỗi thống khổ nhục nhã của nô lệ mất nước. Mặc dù cuối cùng Tô Dự thắng, anh ta có thể tùy ý xử lý Vệ quốc, nhưng em thầm mong muôn dân Vệ quốc có thể sống khá hơn dưới sự cai trị của anh ta. Tuy nhiên, có lẽ đó chỉ là hoang tưởng, lịch sử chưa có tiền lệ như vậy, người dân mất nước xưa nay đều gánh chịu đủ mọi sự ức hiếp nhục nhã, bị đối xử thấp hơn so với dân bản quốc”.
Tôi nói xong lại cảm thấy buồn, nói: “Sao chúng ta lại bàn quốc sự trong đêm tân hôn, mặt dù em chưa thành hôn, nhưng cũng không nghe nói đêm động phòng phải bàn chuyện đó, chàng đừng cho là em không biết gì mà làm bừa”. Rồi lại nghĩ, khó khăn lắm mới được thành hôn, bao nhiêu nghi lễ quan trọng lại không được chứng kiến, mặt nhăn nhó, “Mà những nghi thức long trọng đó em đều không nhìn thấy, tỉnh lại đã nằm trên giường, chẳng có chút cảm giác tân nương gì hết”.
Chàng không phản bác, lại nhiệt thành hôn trán tôi, không trả lời câu hỏi của tôi, “Một ngày khác tôi sẽ bù cho em”.
Tôi ôm chàng, yên tâm gật đầu: “Được rồi, cho chàng nợ”.
Ánh nến nhạt dần, nghĩ là nến hỉ sắp cháy hết, mơ màng nghe thấy tiếng chàng nói khẽ: “Ta nghe nói đêm tân hôn, nếu nến long phượng cháy hết, đôi phu thê đó sẽ bình an sống đến bạc đầu”.
Tôi ngẩn người lập tức nhổm dậy.
Chàng ấn xuống: “Đang ngoan lại sao thế?”.
Tôi vẫn một mực nhổm dậy vén màn, vừa ngoái đầu lườm chàng: “Em đi giữ lửa, sao chàng không nói sớm, ngộ nhỡ nến tắt thì sao. Ấy, buông em ra”.
Nhưng chàng không buông: “Sắp cháy hết rồi, nhiều nhất không quá mười tiếng đếm nó sẽ tắt, không tin em đếm đi”.
Tôi đếm nhẩm đến mười, quả nhiên chưa đếm đến mười, trong phòng đã tối om, tôi không tin truyền thuyết đó nhưng vẫn yên tâm nghĩ, nến long phượng đã cháy hết, dù tương lai bất luận thế nào, đây cũng là một điềm lành, sẽ mang đến dũng khí và an ủi cho người ta những lúc khó khăn.
Tôi ôm cổ Mộ Ngôn, lòng rất vui, hỏi chàng: “Này, nói thật đi, chàng bắt đầu thích em từ bao giờ?”.
Chàng ngập ngừng: “Nói thật là tôi không muốn nói”.
Tôi nhổm dậy: “Không thẳng thắn chút nào, không muốn thành hôn sao!”.
Chàng không kéo tôi lại, thong thả nói: “Đã thành hôn rồi, bây giờ là động phòng. Em về cũng tốt, kẻo đêm nay tôi ngủ không yên”.
Tôi quay lại, lao lên người chàng, ra sức dụi đầu vào ngực chàng: “Vậy em không đi nữa, để chàng ngủ không yên”.
Chàng không trả lời, tôi hiếu kỳ dụi tiếp, nghe thấy giọng nén nhịn của chàng trên đầu: “Xuống đi”.
Tôi nghĩ một hồi, bỗng nghĩ đến điều gì, mặt đỏ bừng, nhón chân nhón tay khẽ khàng trèo xuống. Tự đấu tranh trong lòng một hồi, lại áp đến hôn lên mắt chàng, lại còn dùng lưỡi liếm láp, tỏ ý an ủi.
Vốn định hôn xong sẽ lùi vào góc tường ngủ thì bị chàng tóm được, tôi giương mắt nhìn đôi môi mỏng mím thành một đường cong như cười của chàng, từ từ áp lại, ép vào môi tôi hôn thật mạnh, hôn mãi, thong thả nói: “Em lại dám”.
Tôi mới tỉnh lại, cơ thể còn yếu, chàng nhất định không dám, tôi cảm thấy lúc này không dám còn đợi lúc nào, nhưng nhìn thấy ánh mắt lặng sóng của chàng, liền tủi thân lăn vào một góc.
Chú thích:
(3) Đoạn tụ: Đồng tính nam, bắt nguồn từ một điển tích, Hán Ai Đế sủng ái một mỹ nam tên là Đổng Hiền, cho chàng ta ăn cùng, ngủ cùng. Một hôm Hán Ai Đế ngủ dậy, thấy Đổng Hiền còn ngủ say, nằm đè lên tay áo mình, không nỡ đánh thức liền sai người dùng kéo cắt đứt tay áo.
(4) Ngôi xưng hô trong tiếng Trung không phân biệt giới tính, tuổi tác.