Quân sư phụ trầm ngâm một hồi, rồi nói: “A Trăn, con cũng biết viên giao châu này với công lực tự thân của nó chỉ giữ được tính mạng cho con trong ba năm. Công lực của nó được tu luyện do hút giấc mộng đẹp của con người, nếu con muốn sống lâu hơn, chỉ có thể lợi dụng Hoa Tư dẫn dệt ra mộng cảnh hút lấy giấc mộng đẹp của người khác. Con là một đứa trẻ lương thiện, e là không làm được điều đó, nhưng ta phải nghĩ trăm phương nghìn kế để cứu con, quyết không muốn con chỉ sống được thêm ba năm. Ta nói vậy, con có hiểu không?”.
Sư phụ sợ tôi không hiểu nhưng tôi đã hiểu ngay từ đầu. Tôi không thể chỉ sống ba năm, cũng không thể tùy tiện lạm sát, lấy đi sinh mệnh người khác. Nhưng trên đời có bao nhiêu người hối hận đau khổ vì những người thân đã khuất, vì những lỗi lầm của mình. Hoa Tư dẫn chỉ có thể dệt ảo mộng tái hiện quá khứ, khiến cho con người có thể sửa chữa lỗi lầm đã qua, nếu người đó chìm đắm trong ảo mộng không muốn thoát ra, cam tâm tình nguyện hiến cho tôi tính mệnh nơi trần thế của họ, như vậy đôi bên đều có thể tu nhân tích đức.
Tôi hỏi: “Sư phụ đã tìm giúp con được mối nào rồi sao?”.
Quân sư phụ mỉm cười gật đầu: “Đúng, sắp tới, con đi Khương quốc một chuyến”.
Năm ngày sau, tôi mang theo cây đàn thất huyền, cùng Quân Vỹ và Tiểu Hoàng xuất hiện tại một trấn nhỏ gần biên giới nước Trần. Thực ra, núi Quân Vu cách biên giới hai nước Khương, Trần không xa, đi bộ ba ngày là tới. Lần đó phải kéo dài thêm hai ngày, chủ yếu là do chúng tôi chỉ có một con ngựa. Nếu chỉ thế cũng không có vấn đề gì, nhưng phải liên tục canh chừng Tiểu Hoàng kẻo nó ăn thịt con ngựa, chuyện này quả rất vất vả và mất thời gian. Cuối cùng, chúng tôi quyết định làm thịt con ngựa nướng ăn dần, cùng đi bộ với Tiểu Hoàng. Tất cả được một bữa no nê, hành trình trở nên nhanh hơn rất nhiều.
Biên giới hai nước Khương, Trần là một mạch núi chạy dài. Vì dân bản địa thường đào được ngọc bích trong núi nên gọi là Bích sơn. Chúng tôi nghĩ, nếu là nguyên nhân đó tại sao không gọi là Ngọc sơn? Hỏi những cư dân trong trấn, mọi người đều đoán là có thể vì chữ “Bích” nhiều nét hơn, nghe có vẻ rất văn hoa.
Chúng tôi đến đúng vào mùa đông, cả dãy Bích sơn phủ tuyết trắng xóa, ở đây thường xuyên có tuyết lở. Ngoài những thợ săn có kinh nghiệm, hầu như không ai dám vượt núi vào mùa đông. Lúc này, chúng tôi men theo những con đường nhỏ trên núi, vừa đi vừa thưởng thức cảnh đẹp hai bên đường, thực là vui tai vui mắt. Trên núi có những con suối nhỏ chảy róc rách, tôi dùng ống bương đang cúi xuống định múc nước, chợt dừng lại. Quân Vỹ ngồi bên cạnh vục nước suối rửa mặt, lấy tay áo lau xong, nhìn thần sắc của tôi, thấy lạ hỏi: “Sao thế?”.
Tôi chỉ tay về phía trước, sau bụi tường vi dại: “Kia kìa, huynh nhìn đi, nhìn kỹ đi, xem người ta hoa nguyệt thế nào, tích lấy ít tư liệu mà viết tiểu thuyết”. Quân Vỹ nhíu mày nhìn theo hướng tay tôi.
Đó là một đôi trai thanh gái tú đang yêu đương nồng nàn. Nam vận áo chùng gấm, nữ diện váy vân mây. Vì khoảng cách khá xa, nên không nhìn rõ mặt, chỉ thấy dáng hình, nam mạnh mẽ như cây trong gió, nữ yểu điệu như liễu dưới trăng. Phía sau họ là một rừng hoa không rõ tên, một con ngựa béo tốt buộc dưới gốc cây cổ thụ bên cạnh. Chúng tôi phải để mắt trông chừng Tiểu Hoàng, hai mắt nó sáng quắc, hau háu nhìn con ngựa, quả nhiên nó đã thèm rỏ dãi, Quân Vỹ chộp gáy nó ấn xuống, nó đành đứng yên. Chàng trai cúi xuống hái một bông tường vi, cài lên tóc cô gái. Cô gái vươn tay ôm lấy chàng, hai người dán vào nhau…
Quân Vỹ quay đầu, giơ tay che mắt tôi: “Nhìn nhiều mắt sẽ mọc gai”. Mắt vẫn không rời phía trước, tôi vừa hất tay anh ta vừa nói: “Muội cũng phải học hỏi kinh nghiệm chứ”. Anh ta vẫn không nhúc nhích, xem ra chưa chắn được tầm mắt tôi thì quyết không thôi, cuối cùng tôi bực mình, đá anh ta một cái.
Đúng lúc đó, phía trước đột nhiên có biến, tôi hốt hoảng. Quân Vỹ ngoái lại, trố mắt ngạc nhiên: “Sao nhoáng cái anh chàng đã bị cô nàng đè xuống? Ái chà cô ta cũng quá chủ động, ối, ối, sao thế, sao vừa mới hôn, cô ta đã nhảy lên ngựa chạy mất? Yêu đương kiểu gì thế?”.
Tôi nói: “Yêu đương cái đầu huynh ấy. Huynh không thấy cô ta đâm anh ta một nhát từ phía sau à. Người ta sợ tội chạy trốn rồi”.
Quân Vỹ nói: “Sao? Vừa rồi họ còn ôm ôm ấp ấp cơ mà?”.
Chung quy chỉ là tôi tự tìm rắc rối, tôi và Quân Vỹ khoanh tay đứng nhìn cũng chẳng sao nhưng bóng chàng trai gục xuống như ngọn Bích sơn sụp đổ, đột nhiên khiến tôi nhớ tới một người, Mộ Ngôn. Từ sau khi tỉnh lại, lâu lắm rồi tôi không nghĩ tới chàng, không phải vì tình trong lòng đã phai, mà chỉ là giả sử lúc này gặp lại, không biết sẽ thế nào.
Trước đây tôi rất đỗi kiên cường, bởi vì tôi là người sống, nhưng giờ đây tôi đã là người chết, không hít thở, không cảm giác, không làm chàng sợ đã khó rồi, nói chi những chuyện khác. Thà không gặp còn hơn.
Quân Vỹ xem vết thương của anh ta, mặc dù nhát dao đâm khá sâu nhưng không trúng chỗ hiểm. May mà chúng tôi cứu kịp thời mới giữ được tính mệnh anh ta. Tôi ngắm nhìn dung mạo con người đó, lông mày đen rậm, sống mũi rất thẳng, đôi môi mỏng nhợt nhạt, một khuôn mặt đẹp hiếm có. Máu vẫn chảy chẳng mấy chốc đã thấm đẫm đám cỏ bên dưới. Quân Vỹ giúp anh ta cầm máu, cuối cùng quay lại hỏi tôi: “Rốt cuộc, tại sao chúng ta phải cứu anh ta?”.
Tôi nói: “Huynh xem anh ta đẹp thế kia, chúng ta chữa khỏi cho anh ta rồi bán đi, chẳng phải sẽ kiếm được khoản tiền ư?”. Quân Vỹ bực mình, vẫy tay gọi Tiểu Hoàng: “Con trai, qua đây giúp cha cõng người này”. Tiểu Hoàng ngoẹo đầu. Quân Vỹ lại dỗ dành: “Đến thị trấn, cha sẽ mua gà rán cho mà ăn”. Tiểu Hoàng vui sướng chạy đến.
Chàng công tử đẹp trai đó nằm hai ngày trong y quán của thị trấn thì tỉnh lại. Ngoài hai tiếng “Tử Yên” gọi trong lúc mê sảng, anh ta không nói gì khác. Tôi đoán Tử Yên là tên một cô gái, chưa biết chừng chính là người đã đâm anh ta nhát dao đó. Nghĩ lại, từ cổ chí kim đều như vậy, anh hùng đều khó qua ải mỹ nhân. Quân Vỹ nói: “Người này sao thế nhỉ, dù gì chúng ta cũng cứu anh ta. Từ lúc tỉnh lại tới giờ, nửa câu cảm ơn cũng không thấy”.
Tôi nói: “Đẹp trai thế cơ mà, tùy tiện một chút cũng dễ hiểu thôi”.
Quân Vỹ trợn mắt nhìn tôi: “Đẹp trai thì có thể uống thuốc không trả tiền? Đẹp trai thì có thể mắc nợ ân tình cũng không cám ơn?”.
Tôi nói: “Ừ”.
Quân Vỹ ôm ngực, tức tối suýt té xỉu.
Chúng tôi vẫn nghĩ sẽ nhận được chút gì báo đáp khi cứu anh ta. Nếu nhà anh ta gần đây, chúng tôi sẽ đưa anh ta về rồi mới tiếp tục hành trình. Nhưng sự đời luôn không như ý, ai ngờ, một công tử ăn vận phong lưu như vậy mà trong người lại không có một cắc bạc.
Tôi bối rối phân trần: “Đưa huynh từ Bích sơn về đây coi như chúng tôi làm việc thiện trên đường, nhưng vết thương của huynh không nhẹ, phải dùng rất nhiều loại thuốc tốt, đều do chúng tôi chi trả. Hành trình của chúng tôi còn dài, lại còn mang theo một con hổ, chi phí rất nhiều, lưng vốn cũng chẳng có bao nhiêu, huynh xem…”.
Tôi nghĩ, nếu anh ta vẫn không có phản ứng, tôi sẽ cho anh ta một trận.
Nhưng người đó không cho tôi có cơ hội đánh anh ta.
Tôi còn chưa nói xong, anh ta đã cướp lời: “Đường xa ư?”. Hàng lông mày rất đẹp hơi nhướn lên, nụ cười thoáng trên miệng.
Tôi nghĩ, có phải anh ta bị vết thương lòng quá nặng không?
Anh ta tiếp tục: “Nếu đường xa, lại đèo dốc hiểm trở, ắt nhiều nguy hiểm. Tại hạ bất tài, may mắn từng học vài năm kiếm thuật, cô nương nếu không chê, tại hạ xin được hộ tống bảo vệ cô nương, cũng là để trả ơn cứu mạng”.
Tôi ngập ngừng: “Nhưng còn tiền thuốc…”.
Anh ta lập tức rút chiếc nhẫn ngọc lớn trên tay đưa cho tôi: “Đem cầm chiếc nhẫn này cũng được gần một lượng vàng, không những đủ tiền thuốc mà còn đủ tiền lộ phí cho tại hạ đi theo cô nương”.
Tôi đón chiếc nhẫn ngọc, nhìn anh ta: “Huynh không cần phải bảo vệ tôi, gần một lượng vàng này đã đủ trả ơn cứu mạng rồi”.
Anh ta cười nhạt: “Mạng của tại hạ không đến nỗi rẻ như vậy”.
Tôi đắn đo một hồi: “Nhưng ngày mai chúng tôi đã phải lên đường, huynh có đi được không?”.
Anh ta khẽ cười một tiếng: “Ngày mai ư? Không hề gì”.
Quân Vỹ không rõ tại sao chàng công tử áo lam đó nhất quyết muốn đi theo chúng tôi. Nghĩ mãi, cảm thấy chỉ có một lý do, chính là anh ta thích tôi. Tôi vốn lòng nở hoa một lúc, nhưng chợt liếc vào gương, thấy dung mạo mình giờ đây đã khác. Trừ phi anh ta là người trọng tình nghĩa hiếm có, nếu không với nửa khuôn mặt bị bọc chặt trong lớp giấy bạc, tôi có gì đáng quý.
Quân Vỹ nghe tôi nói, trầm ngâm: “Nếu không phải thế thì chẳng có lý do nào khác”.
Tôi giải thích thêm: “Sự đời đâu phải mọi việc đều có lý, ví như Tiểu Lam, rõ ràng ngời ngời là bậc anh tài, chắc đã khiến không ít ong bướm si mê. Nhưng kết cục, huynh thấy đó, cô gái anh ta thích lại không ngần ngại đâm anh ta một nhát. Nếu không gặp chúng ta, thì đã bỏ xác ở chốn rừng hoang. Lúc chọn bạn đời anh ta không có mắt, khiến bản thân sống dở chết dở, nếu theo đạo lý sao có thể xảy ra chuyện đó”.
Quân Vỹ nghĩ một lúc, cũng gật gù, lại hỏi tôi: “Tiểu Lam là ai?”.
Tôi nói: “Chẳng phải là cái người mặc áo lam chúng ta cứu mấy ngày trước đó thôi?”. Nói rồi, tôi quay người, định xuống bếp xem ấm thuốc sắc. Vừa ngẩng đầu, bắt gặp Tiểu Lam trang phục gọn gàng đang nhàn tản tì tay vào khung cửa, mắt lạnh lùng nhìn về phía chúng tôi. Bàn tán chuyện riêng của người khác sau lưng họ, quả là khiếm nhã, bị người ta bắt quả tang, tôi rất bối rối, một lúc sau mới cười gượng một tiếng. Anh ta cũng cười, nhưng ánh mắt nghiêm lạnh, trở gót đi vào trong.
Quân Vỹ đi đến nói: “Huynh không tin là anh ta thích muội”.
Tôi quay đầu lại hỏi Quân Vỹ: “Huynh xem, liệu có khả năng anh ta thích huynh không?”.
Vừa lúc Tiểu Hoàng đi qua trước phòng, Quân Vỹ nghiến răng, chỉ vào tôi nói: “Tiểu Hoàng, cắn cô ta đi”.
Mười ngày sau, chúng tôi đã đến Nhạc thành, kinh đô Khương quốc.
Tiểu Lam nói, đường đi núi non hiểm trở, ắt nhiều hiểm nguy. Tôi ngẫm nghĩ, thấy anh ta có vẻ nhiều kinh nghiệm hơn chúng tôi, hoàn toàn tin lời anh ta, luôn sẵn sàng đón đợi hiểm nguy. Nhưng đi suốt mười ngày đều bình an, không gặp một tên sơn tặc, thổ phỉ nào hết. Quân Vỹ hỏi tôi: “Muội nói xem khi nào chúng ta sẽ gặp thổ phỉ?”. Tôi trả lời: “Không biết, cứ đợi xem”. Nhưng đợi mãi, vẫn chẳng thấy tên cướp nào xông ra, khiến chúng tôi rất bực.
Đêm trước khi vào Nhạc thành, đoàn chúng tôi lại thêm một cô gái, nói là hầu nữ kiêm thị vệ của Tiểu Lam, tên là Chấp Túc. Chúng tôi gặp cô ta khi đang mua bánh nướng bên đường. Trong ánh chiều tà đỏ rực, cô ta cưỡi một con tuấn mã trắng phi tới.
Quân Vỹ kéo tôi tránh sang bên đường, cô ta nhảy xuống ngựa, tay áo trắng phất qua mặt tôi. Tôi và Quân Vỹ còn chưa hiểu có chuyện gì, cô ta đã quỳ sụp trước mặt Tiểu Lam. Mắt đỏ hoe nhìn anh ta nghẹn ngào: “Công tử, cuối cùng Chấp Túc đã tìm thấy công tử”.
Chấp Túc có khuôn mặt vô cùng thanh tú, giữa trán có một nốt ruồi son. Việc cô ta khăng khăng đòi đi theo chúng tôi, thái độ của Tiểu Lam không rõ ràng. Quân Vỹ gật đầu, tỏ ra phấn khởi. Chắc vì Chấp Túc quả là một cô gái xinh đẹp, khiến anh ta động lòng trắc ẩn. Nhưng trong khi động lòng bởi Chấp Túc, Quân Vỹ lại rất không hài lòng với Tiểu Lam, anh ta ghé tai tôi nói: “Anh chàng này đến là phong lưu, ngay hộ vệ cũng là nữ”. Nhưng tôi nghĩ, không thể nói như vậy, khi chúng tôi rời khỏi núi Quân Vu, Quân sư phụ đã dặn Quân Vỹ phải chăm sóc cho tôi, cũng có thể coi là hộ vệ của tôi, theo lý lẽ đó, chẳng phải tôi cũng rất phong lưu?
Buổi tối hôm đó, chúng tôi trọ ở một quán nhỏ. Nửa đêm, Tiểu Hoàng cắn tay áo đánh thức tôi, nhờ ánh trăng tôi nhìn kỹ nó, dường như nó muốn tôi đi với nó. Chúng tôi đi xuyên qua hành lang dài, một chú hổ và một người đã chết, bước chân nhẹ như bay. Vừa lúc sắp bước vào hậu viên, bất chợt nghe thấy tiếng Chấp Túc: “Cô gái đó chẳng có gì đặc biệt, tại sao công tử không chịu cùng Chấp Túc về phủ? Công tử có biết, khi công tử đi vắng, nhị công tử đã làm bao nhiêu việc rồi không? Chấp Túc biết, Tử Yên cô nương đã làm công tử bị tổn thương sâu sắc, nhưng công tử, mong công tử lấy đại sự làm trọng”. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Tôi nghĩ, chuyện riêng của họ tôi có nên nghe lén? Cuối cùng đạo đức đã chiến thắng tính hiếu kỳ, tôi quyết định không nghe tiếp nữa. Nhưng tôi chưa kịp bỏ đi, Tiểu Lam đã nói, tiếng rất nhỏ, theo gió truyền đến tai tôi, giọng nghe rất quen, “Các ngươi…”, ngừng một lát “… tìm được Tử Yên rồi?”.
Tôi kéo Tiểu Hoàng lùi về phía cánh cửa hình bán nguyệt, nghe thấy giọng Chấp Túc: “Công tử đối với Tử Yên cô nương tình sâu nghĩa nặng, nhưng cô ta là gian tế của nước Triệu, cô ta rắp tâm hành thích công tử, cô ta…”.
Tiếng nói dần biến mất sau lưng tôi và Tiểu Hoàng.
Dưới mái hiên, tôi sực nhớ cảm giác quen thuộc vừa rồi, ngẩn ngơ nhớ lại cái hang núi ba năm trước, Mộ Ngôn ngồi đối diện với tôi, những ngón tay trắng như ngọc gẩy cây cổ cầm, dây bằng tơ tằm, nụ cười trên môi. Đã ba năm, tôi thực sự không thể nhớ tiếng nói của chàng, chỉ có âm thanh từ cây cổ cầm đó thỉnh thoảng lại vẳng bên tai, trầm bổng du dương, là khúc ca ngân mãi trong tôi.
Ánh trăng trong sáng vằng vặc, tôi đưa tay bịt mắt mình, như chàng đã từng làm vậy. Nhưng đôi mắt đó bây giờ đã chết.
Chuyện này thực không biết làm sao.