“Thập lục!!” Tên đó hét lên. “Cô thật to gan! Ai cho cô giết hại người của tổ chức “.
“Nam Kha”. Cô dừng tay lại nhìn về phía Nam Kha.
“Tôi chưa từng gây sự với bất kỳ một ai. Anh thấy đó trước mắt anh là người của tổ chức. Cách anh hai phút đã có người đến muốn lấy mạng này của tôi.” Cô chỉ và nói với anh ta. “Rồi anh lại đến đây muốn lấy đồ trong tay của tôi? Rốt cuộc các người muốn gì!”
“Tôi chỉ muốn lấy đi kim cương đỏ mà thôi! Thập lục tôi chưa hề muốn giết cô”. Mạnh Kha nhìn cô rồi nói. Dù sao hắn cũng từng nhìn thập lục lớn lên. Nhiều lúc hắn rất muốn bảo vệ cô nhưng lại không thể, Thiếu chủ để ý đến cô, hắn đành chôn giấu tình cảm này.
Hắn ta không tranh lại với Thiếu chủ và cũng không dám tranh vì Thiếu chủ từng có ơn nghĩa với hắn, nên hắn phải báo đáp lại và nguyện cả đời này trung thành tuyệt đối với Thiếu chủ.
“Được! Anh về đi. Tôi sẽ đến tổ chức gặp Thiếu chủ”. Cô nói với Nam Kha. “Đừng làm hại người khác, bọn họ đã cứu mạng tôi “.
“Chuyện này… cô bị thương sao??” Hắn ta rất muốn đến bên cạnh xem thế nào nhưng lại không thể.
“Không sao! Anh về đi”. Cô tựa vào thân xe ô tô. Mặt mày đã tái dần đi.
“Được! Cô…bảo trọng. Rút “. Hắn ta cho người rút lui, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn một cái, nhưng lại bị người đàn ông bên cạnh nhìn lại. Mặc dù có chút nghi hoặc nhưng hắn cũng không hỏi gì nhiều dù sao thì cũng có rất nhiều người bằng lòng giúp nhưng phải xem cô có đồng ý để cho những người đó giúp hay không. Hắn ta nhanh chóng rời đi.
“Đi thôi”. Minh Hoàng Lễ ôm lấy cô đã ngất ngay sau khi tên đó đi. Đi vào trong xe. “Về “.
“Rõ”. Thanh Phong nhanh chóng lái xe và có nhắn cho Thanh Nguyệt chuẩn bị thuốc trị thương cho phu nhân.
Anh đặt cô nằm lên đùi mình, lúc này đã nhắm mắt lại, Minh Hoàng Lễ vuốt ve để cho cô thuận khí. Anh cũng không hỏi nhiều về chuyện khác. Cô không sao là tốt nhưng mà anh đau lòng.
“Ưm…”. Cô bỗng nhăn mày lại.
“Anh ở đây.” Tay anh siết chặt cô lại nhưng anh vẫn tránh đi vết thương.
“Cảm..ơn”. Cô nói.
“Đừng nói cảm ơn với anh. Em nghĩ một chút đi”.
Cô không trả lời anh nữa, tiếng thở nhanh chóng đều đều. Trông lúc này cô ngủ thật ngon.
– ———–
Ở một nơi khác có một người cũng đang điên tiết lên vì không giết được Thập lục, đã vậy người mà cô ta phái đi cũng chết rất nhiều.
“Một lũ ăn hại”. Cô ta ném chiếc bình về phía bọn họ. “Vô dụng đúng là vô dụng. Một con nhỏ thôi mà cũng không giải quyết được. Vô dụng”. Cô ta hắt đổ mọi thứ có xung quanh mình.
“Chủ nhân bớt giận. Chúng tôi không ngờ Thập lục cô ta lại được sự giúp đỡ từ bang Hắc Phong “. Một người nói.
“Bang Hắc Phong “. Cô ta nhíu mày. Sao Thập lục lại quen anh ta được. Bọn họ quen nhau từ khi nào mà anh ta lại bằng lòng giúp con khốn đó.
“Chắc không”.
“Chắc! Chúng tôi nghe rất rõ anh ta nói mình là bang Hắc Phong và người đó chính là Thanh Phong là cánh tay đắc lực của họ.
“Lui đi”.
“Vâng “. Bọn họ đứng dậy và đi mất.
“Chị Ina! Con khốn đó không chết”. Một cô gái nói.
“Đúng vậy nhưng ả lại có quen biết với bang Hắc Phong”. Ina nói rồi cười âm hiểm! Cô ta muốn chuyện này thêm bớt vào để Thiếu chủ giết chết con khốn đó!!
“Chúng ta hãy báo chuyện này cho Thiếu chủ đi chị Ina, để Thiếu chủ trừng trị ả. Có thể còn giết chết nó”.
“Thập tam nói đúng đó chị Ina. Có khốn Thập lục đó ỷ vào có chút nhan sắc nên lúc nào cũng muốn ỏn ẻn với Thiếu chủ”.
Khi nghe mọi người nói Ina có chút do dự. Ina mà nói chuyện này với Thiếu chủ chắc chắn Thiếu chủ vô cùng tức giận. Nếu giết chết nó Thiếu chủ sẽ để ý đến cô ta hơn.
Cũng do con khốn đó! Từ nhỏ đến lớn đều gây sự chú ý cho Thiếu chủ. Làm anh ta mê mẩn điên cuồng với nó. Nếu không có nó thì Thiếu chủ phu nhân chắc sẽ là cô ta. Ina nhất định phải trừ khử được nó!!!
Bang Hắc Phong!! Cô ta vỗ ngón tay trên bàn. Xưa nay tổ chức luôn không qua lại với các bang khác, vậy mà con khốn này dám qua lại với bang Hắc Phong.
Nó có mục đích gì đây? Tại sao bang chủ bang Hắc Phong lại giúp nó? Ra mặt vì nó.
Đúng là tiện nhân mà. Suốt ngày cứ quyến rũ người này rồi đến người kia. Con khốn.
Tay cô ta nắm chặt thành nắm đấm. Cô ta lửa giận bùng bùng. Cô ta sẽ không tha cho nó. Đã nhiều lần nó cướp đi nhiệm vụ của cô! Nay lại toan tính cướp đi Thiếu chủ. Khốn kiếp mà.
“Chị Ina nó đã nhiều lần cướp đi nhiệm vụ của chị em mình, vậy mà Thiếu chủ cũng đồng ý! Chị em không cam tâm”. Thập tam nói.
“Đúng đó chị! Chị em chúng ta hiện tại phải hợp sức lại để trừ khử nó”.
“Đúng đó! Đúng đó”.
Ina đưa tay ra hiệu dừng lại. Cô ta phải tính cho thật kỹ. Dù sao nó cũng quá mạnh, e là chỉ mình cô ta không làm lại. Nhiều khi các người ở đây cũng không phải là đối thủ của cô ta, phải tìm ra được nhược điểm của con khốn đó. Như vậy mới diệt trừ hậu hoạn về sau!
Để khi nó chết đi, thì Thiếu chủ mới nhìn lấy cô ta. Đã bao lần vì nó mà Thiếu chủ không thèm nhìn lấy cô ta. Hận!! Tất cả đều do nó ban tặng cho cô!
Nếu năm xưa nó không về đây! Thì Thiếu chủ sẽ không để ý đến.
Cô ta chắc chắn là Thiếu chủ thích mình, do người trong tổ chức này chỉ có mình cô ta là được Thiếu chủ đặt tên. Còn những người khác đều đặt theo biệt danh từ 1 đến 20 30 theo những con số. Nhưng kể từ khi nó xuất hiện! Thiếu chủ đã để ý đến nó, chỉ có mình nó mà bỏ bê cô ta.
Có lần Ina còn nhìn thấy Thiếu chủ nhìn nó tập bắn súng mà nhìn với ánh mắt thèm khát, ánh mắt chiếm hữu là ánh mắt của một người đàn ông nhìn người phụ nữ của mình.. Vậy mà nó cố tình bắn trật để được đích thân Thiếu chủ chỉ cho.
Thiếu chủ ôm lấy eo nó, nó tránh ra nhưng bị anh ta ôm lấy lại. Lạt mềm buộc chặt. Khi đó nó có bao nhiêu tuổi đâu.
Tý tuổi đầu mà đã biết mê hoặc đàn ông!! Tiện nhân.
“Khi nào nó trở lại, chúng ta sẽ giết chết nó”. Ina nói
“Rõ “. Mọi người đều vui vẻ hẳng hoi!
– ————
“Ngươi nói sao? Thập lục bị người trong tổ chức truy sát??” Thiếu chủ tay cầm ly trà hỏi lại Nam Kha.
“Đúng vậy! Thuộc hạ đã đến muộn nhưng thấy rất rõ, những xác chết nằm đó, toàn là người của chúng ta”. Nam Kha quỳ một chân báo cáo.
“Vậy sao?” Lấy lá trà bỏ vào trong bình trà, giọng anh ta khá hờ hững. “Em ấy bị thương không”. Đây mới là vấn đề mà anh cần phải quan tâm. Những tên nếu đã muốn giết chết cô thì anh không cần phải quan tâm, anh chỉ cần em ấy không sao là được. Còn nếu cô mà bị thương anh nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.
“Tôi không rõ! Nhưng tôi thấy Thập lục vẫn bình thường “.
Để anh ta nghĩ xem người ở tổ chức này ngoài anh ta ra ai muốn lấy mạng em ấy nhỉ?
Nhưng chắc có lẽ là mọi người đều muốn mạng của em ấy thì phải nhỉ?.
Ha anh ta cười nhạt. Dám ra lệnh truy sát người của anh ta sao? Gan lớn bằng trời mà! Coi Thiếu chủ anh ta đây chết rồi sao?
“Tra xem là ai? ” tuyệt đối không bỏ qua được. Dám phái người âm thầm sau lưng anh, truy sát cô gái nhỏ của anh ta sao! Chán sống rồi.
“Rõ”. Anh ta nhận lệnh rời đi.
Nam Kha cũng từng muốn một lòng bảo vệ Thập lục nhưng Thiếu chủ lại để ý đến cô, nên anh đành chôn giấu. Hiện tại cô muốn rời khỏi đây. Anh có chút vui lòng và cũng có muộn phiền. Vui vì sự tự do mà thập lục một lòng muốn đến cuối cùng cũng có thể thực hiện, còn buồn vì anh ta không muốn rời khỏi cô. Có lẽ rời đi mới tốt nhất cho họ.
Cô gái nhỏ chúc em luôn hạnh phúc những gì mà em muốn!
Dù là nhìn từ xa anh ta cũng vô cùng mãn nguyện. Tính tình cô lạnh nhạt gần như trong tổ chức này không hề nói chuyện hay thân thiết với một ai. Cả anh cũng thế, trừ lúc anh ta dạy cho bọn họ học cách chiến đấu thế nào cô mới chăm chú nhìn anh.
Có thể nói cô là người rất thông minh lại luôn hoàn thành nhiệm vụ của mình hay kể cả nhiệm vụ của người khác mà cô lấy được.
Thập lục sắp mười bảy tuổi là tuổi đẹp nhất của người con gái và cũng là tuổi cô rời đi. Thập lục vốn không biết ngày sinh nhật của mình, bọn họ luôn tính ngày nhận cô vào tổ chức mà làm sinh nhật. Nhưng anh ta biết thập lục chưa từng vui vẻ vì đều đó.
Sau này anh đã đều tra được vào ngày sinh nhật của mình cô bị cha mình suýt chút nữa bạo hành và mẹ thì biết được và đã đánh một trận và suýt chết những lại được vú nuôi đưa vào viện. May mà không sao, vài ngày sau đó thì bị ba mẹ mình bán đi. Rồi lại lọt vào tay tú bà, may thay Thiếu chủ một lòng muốn cứu cô thoát khỏi nơi đó. Nếu không có lẽ cuộc đời thập lục anh ta cũng không biết như thế nào!
Cho nên cô ngày càng lạnh lùng không hề thích tiếp xúc với ai. Ngay cả nhiệm vụ cũng luôn hoàn thành một mình.
Anh ngẩng lên nhìn bầu trời. Có lẽ sự tự do mới đúng là cuộc sống mà cô mong muốn. Anh với cô không có cách nào đến được với nhau!
Hà Tuyết Thanh! Mong em sẽ được hạnh phúc, cả đời này tôi cầu nguyện cho em một đời an nhiên vui vẻ bên người mà em chọn.
Cô gái của tôi!
……..
Lúc này chỉ còn một mình Thiếu chủ ở trong căn phòng kia. Truy sát! Cô bé em đúng là không bao giờ làm anh thất vọng! Rất tốt, như vậy càng chứng minh cô gái của anh ta chọn vô cùng xuất sắc. Chỉ có em ấy mới xứng đáng đứng bên cạnh anh ta mà thôi.
Anh ta nhẩm tính thời gian cô sẽ đến đây, dù sao người anh phái đi cũng không đánh lại. Vậy thì khi đến đây anh sẽ có cách khác vậy.
Anh lấy từ trong hộp ra một lọ thuốc nhỏ. Anh ta cười. Xin lỗi em vì đã làm cách này mới có thể có được em! Nhưng không sao cả chỉ cần có được em cách nào anh cũng có thể thử!
Nhưng không ổn nhỉ? Nhiêu đây không đủ với cô anh ta lại lấy thêm một lọ khác. Mặt cười âm hiểm. Ha ha ha.