Gia Di ngủ một mạch đến nửa đêm thì tỉnh dậy. Phát hiện đầu tiên là trần nhà thuộc về Tiêu Viên. Thứ hai, bên cạnh có một người ngồi mà ngủ gục… Thứ ba, người đó đã mở mắt ôn nhu nhìn cô cười dịu dàng.
” Sao anh không nằm mà ngủ?” Cô ngồi dậy xoay người định xuống giường.
” Anh không ngủ, chỉ suy nghĩ chút chuyện thôi.” Tuấn Thần nhanh tay đem cô trở về giường, chỉnh lại tư thế tựa người về sau hai cái gối đã được anh dựng lên cho cô được thoải mái.
” Mẹ có bị làm sao không? Khuya lắm rồi đó…” Cô ngoan ngoãn ngồi đó nhỏ giọng hỏi thăm, lại trách móc anh sao lại tự ngược đãi bản thân. Nhưng cùng lúc cái bụng của cô lại không ngoan ngoãn mà kêu gọi.
” Không sao cả, mẹ rất lo cho em. Nhưng có anh rồi mẹ cũng bớt đau lòng. ” Dừng một chút, anh nói: ” Chờ anh một chút. Đừng đi lại lung tung ảnh hưởng đến chân. ” Anh cười, bẹo má cô một cái. Cô mèo nhỏ rõ ràng đói mà không nói ra…
Nghe anh nói mà hai má của cô ửng đỏ, xấu hổ cắn cắn môi. Thấy thế anh không nỡ để cô tiếp tục dày vò môi nhỏ, cứ như thế mà ung dung phủ môi mình lên như chuồn chuồn lướt nước. Sau đó xoay người tiến ra ngoài.
Không lâu sau đó, cô ngửi được một mùi thơm quen thuộc. Mùi thơm của món cháo anh nấu cô không thể nào quên được. Càng ngửi bụng lại càng kêu, từ bệnh viện trở về đây cô toàn ngủ chứ có bỏ bụng gì đâu. Khoan đã…
Tuấn Thần bưng khay đựng một bát cháo bốc khói và một ly sữa từ ngoài đi vào. Thấy anh cô liền muốn khai thông nghi vấn.
” Thần… Anh làm sao đưa em về đây? ”
” Bế từ phòng bệnh ra xe sau đó lái xe về đây. Sao vậy?” Anh thổi cháo cho nguội bớt cũng thành thật trả lời. Tôi bế vợ mình thôi mà, có sao đâu? Ai dám có ý kiến?!
Thật như vậy sao? Ngại chết mất… Cũng may lúc đó cô đang ngủ…
Thấy mặt cô đỏ hết cả lên, anh nhướng mày hỏi cô: ” Được anh bế mất mặt lắm sao?”
” Không phải… Chỉ là… nơi đông người như vậy lại…lại…Em thấy ngại ngùng ấy…” Cô ngập ngừng, mặt càng đỏ hơn.
” Vẫn là mất mặt phải không?” Anh làm ra bộ mặt ủy khuất, tay đều đều khuấy cháo cho nguội.
” Không có mà… Anh đừng nghĩ thế chứ. ” Cô cúi đầu, nắm nắm góc chăn.
Thấy cô như thế anh không đành lòng dỗi nữa. Ai bảo lời vợ là thiên ý cơ chứ?
” Được rồi… được rồi… Anh sai, anh sai. Ngoan ăn hết cháo này đi. Ngày mai là hôn lễ của chúng ta. ” Anh đút cô từng muỗng từng muỗng cháo, cô cũng phối hợp ăn chậm nhai kỹ. Bảo bối hết giận???!!! Anh cười híp mắt mà đút bảo bối của mình…
Cô uống một hơi cạn sạch ly sữa, rồi nói: ” Em ăn no rồi. Anh ngủ đi, đừng để ngày mai làm gấu trúc cưới em.”
Anh đem lý đặt trên bàn rồi quay lại giường: ” Được, em cũng ngủ thêm chút đi.”
Tuy cô thật sự không buồn ngủ vì đã ngủ rất nhiều rồi. Nhưng nếu cô thức không ngủ thì đảm bảo anh cũng thức theo. Thôi vì anh ngày mai tuấn tú, soái ca làm chú rể của cô nên cô sẽ cố gắng ngủ vậy. Anh ôm cô vào lòng, cả hai chìm vào giấc ngủ…
1 tiếng sau~
Gia Di mở mắt trao tráo bất động nhìn trần nhà. Cô không thể nào chợp mắt được. Lòng lại rạo rực trong chờ ngày mai.
Ngày mai làm sao mang giày cao gót? Chân hình như đi lại không được thì phải ngồi xe lăn tiến vào lễ đường sao? Nếu vậy thì ai đẩy xe lăn? Xe lăn đã chuẩn bị sẵn rồi à?
Có rất nhiều suy nghĩ về ngày mai. Cô nên làm gì và không nên làm gì? Liệu anh có mất mặt khi cô dâu phải ngồi xe lăn?
Ngày mai Cẩm Yên liệu có đến dự lễ cưới của cô? Lãnh Nhật Phong sẽ đến? Chắc chắn ngay mai rất náo nhiệt đi…
Không biết ngày mai anh sẽ hoá thành bạch mã hoàng tử hay một tà vương hắc ám vạn người nể sợ nhỉ? Cô đã thấy nhiều biểu cảm khác thường của anh nhưng đặc biệt hai loại hình thái tiêu biểu của anh là ôn nhu như nước và tàn ác như nhất đẳng tà vương. Mỗi khi chỉ riêng hai người anh mới ôn nhu, không chỉ ở mức độ thường mà là ở mức độ khó có thể tin anh lại làm được. Mặt khác khi có người ngoài thì anh lại toả ra bá khí vương giả của mình, chỉ sủng ái cô bằng hành động…
Rất lâu sau, Gia Di cũng chợp được mắt cho đến sáng. Cô lại thức trước anh. Từ lúc nào cô lại nằm toàn bộ trên người anh nữa rồi. Như vậy anh sẽ rất khó chịu a~
Cô trượt khỏi người anh, gần đem hết cơ thể xuống đệm thì bị một lực cánh tay mạnh mẽ đem lên vị trí cũ. Anh còn đem cả hai cánh tay mình vòng lại ôm cô. Nhìn thì mắt anh vẫn còn nhắm…
” Đến chiều mới đến giờ lành. Đêm qua không ngủ thì bây giờ ngủ thêm…” Giọng anh nghe như đang ngái ngủ.
Cô giật mình. Làm sao anh biết cô không ngủ được hôm qua? Rõ ràng cô đã không động làm anh tĩnh giấc. Cơ mà… chẳng lẽ anh cả đêm qua không ngủ?
____________________________
Mọi người thông cảm mấy chương gần đây nhạt nhẽo ạ.
Mình sẽ nhanh chóng giải đáp cái quá khứ của chị Di.
Xem ra truyện còn dài a~
Cảm ơn đã ủng hộ ạ????????????